Hải Tú vừa sắp xếp lại sách vở vừa nghiêng đầu xem thời khóa biểu, vui vẻ nói: “ Nhiều tiết tự học vậy?”

“Ầu!” Phong Phi trêu cậu: “Học sinh xuất sắc mà không thích nghe giảng hả?”

“Không phải vậy đâu, tại những thứ cần biết thầy cô đã giảng hồi kì trước hết rồi, tớ có nghe nữa cũng vậy thôi, phí thời gian lắm. Tớ thích tự học hơn, có thể xem lại chỗ nào mình chưa ổn…” Cậu quay sang nhìn hắn, giở giọng trách móc: “Cậu đừng có nói gì mà học sinh xuất sắc với học sinh hư, cậu đâu có hư. Cậu… Cậu còn đi học thêm đó!”

“Dẹp dẹp!” Nhớ lại những ngày đó, hắn vẫn còn đau đầu đây, “Đừng nhắc tới chuyện đó nữa, có mấy ngày thôi mà ông đây như đã hy sinh hết mấy đời người rồi.”

Hải Tú bật cười, Phong Phi thì âu sầu không thôi: “Cậu nói coi… mấy đứa học thêm chung với mình có đi nói lung tung chuyện này không? Kiểu có một thằng nhìn đần đần tự nhiên chui vào lớp học sinh xuất sắc ngồi?”

“Không có đâu.” Lòng thì thầm nghĩ nói là cái chắc, nhưng Hải Tú vẫn an ủi hắn: “Thầy cô không cho nói chuyện học thêm ra ngoài, cậu quên rồi sao?”

Hắn nghĩ một lát mới thấy yên tâm, gật đầu nói: “Cũng có thể.”

Hải Tú trộm cười, rồi quay sang nhìn lại thời khóa biểu, hơi nhíu mày nói: “Tự học sớm… 7h đến 7h30, tiết một, 8h đến 8h45…”

Phong Phi không hiểu cậu đang làm gì: “Sao vậy? Có chuyện gì hả?”

Hải Tú chỉ chỉ thời gian giãn cách giữa các giờ học, nói: “Sao tiết tự học sớm lại cách tiết một nửa tiếng vậy… Mục đích gì đây? Hay cậu viết lộn 7h50 thành 7h30?”

Lúc nãy Phong Phi chỉ chép đại thôi, cũng không để ý lắm, bây giờ nhìn lại mới ngạc nhiên. Hắn đứng dậy đi lên bục giảng xem lại, rồi nói với Hải Tú: “Đúng rồi, chỗ này viết 7h30 mà.”

Cậu chẳng hiểu gì cả, Phong Phi quay lại chỗ ngồi rồi nói: “Chắc thời khóa biểu sai rồi, vừa đi học lại nên nhà trường có nhiều việc, không tránh khỏi sai sót về thời khóa biểu này nọ, chắc sẽ nhanh đổi thôi.”

Hải Tú thấy cũng đúng.

Lúc hai đứa đang nói chuyện thì một nhân viên của nhà trường bước vào lớp, treo một tấm lịch đếm ngược đến ngày thi đại học lên cạnh bảng đen. Phong Phi nghẹn lời: “Tới mức này rồi sao, làm thấy ghê!”

“Đúng rồi, học kì này lớp 12 còn được trường phát cho một ly sữa với một trái táo vào giờ ra chơi nữa.” Phong Phi thổn thức: “Trừ phi có chứng nhận là dị ứng với sữa, không thì phải ngốn cho hết đống đó, thầy chủ nhiệm sẽ đi kiểm tra.”

Hải Tú không nhịn được cười: “Cậu thấy giống học mẫu giáo không?”

Phong Phi cố ý chọc cậu cười thêm: “Cậu đoán xem, ăn xong mà chừa cái hột táo lớn quá có bị phạt đứng không?”

Hải Tú cười đau cả bụng: “Gì chứ…lớp 12 rồi mà.”

Phong Phi cười nói: “Chắc đây là phiên bản sửa đổi đây, hồi tôi học cấp 2 trường cũng bắt vậy đấy. Lúc ấy còn rầm rộ hơn cơ, một ly sữa với 2 quả trứng gà. Sau đó học sinh ăn trứng nhiều quá bị nóng trong người, trường lại đổi sang 1 ly sữa đậu nành và 1 quả trứng, đổi tới đổi lui, tới cuối cấp là 1 ly sữa với 1 trái táo.”

Hải Tú tưởng tượng ra 2 quả trứng gà, nghĩ thôi cũng thấy ngán: “Ăn táo vẫn hơn.”

“Ừ, tôi nghe mấy anh chị ra trường nói, trái cây tươi ăn rất ngon, còn sữa là lấy từ nhà máy gần đây. Từ nhỏ tôi đã uống sữa ở đó rồi, thấy cũng được lắm.” Hắn đột nhiên nhớ ra gì đó, cười nói: “À, tôi nhớ có lần thằng cha lo đi mua trái cây tự nhiên có việc nên không có táo ăn. Thầy chủ nhiệm như ngồi trên đống lửa, tự chạy ra chợ nông sản gần đó mua hơn 100kg dưa leo về thay thế…”

Hải Tú cười không ngừng, Phong Phi thổn thức: “Làm chủ nhiệm khối 12 với làm giáo viên đúng là không dễ dàng.”

Cậu mỉm cười nhìn hắn, hắn cũng cười hỏi cậu: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”

Hải Tú lắc đầu: “Tự dưng tớ thấy cậu trưởng thành lên nhiều quá!”

“Tôi đâu phải loại người không phân biệt được tốt xấu đâu, dù mấy năm nay bọn họ cũng hành hạ tôi không ít…” Hắn càng nói càng thấy mình hiểu chuyện, “Nhìn xem, tôi không hề để bụng chút nào, thông cảm cho thầy cô phải lo toan nhiều việc, dù bọn họ có khó ở thế nào tôi cũng hết sức phối hợp.”

Hải Tú lập tức nịnh nọt, luôn miệng nói: “Đúng vậy đúng vậy!”

….

Chưa đầy nửa tiếng sau, Phong Phi đứng trên sân vận động, gương mặt u ám đến phát sợ.

Hải Tú theo phía sau, cẩn thận quan sát hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu không được giận đó, cậu là người hiểu chuyện…”

Nửa tiếng trước, lúc chuông giờ tự học sớm vang lên, Nghê Mai Lâm cũng đúng lúc xuất hiện trong lớp học.

Học kì mới bắt đầu, Nghê Mai Lâm theo thường lệ bắt đầu sinh hoạt ngắn gọn với lớp, mở đầu với một chuỗi những câu khích lệ lấy lòng lũ học trò. Tuy cô khá khó tính và không dễ gần, nhưng đã chủ nhiệm qua biết bao nhiêu lớp, việc khích lệ tinh thần này từ lâu đã rất dễ dàng với cô. Cô vừa nói xong, cả lớp lên tinh thần rất nhiều, học giỏi học dở gì cũng đều quyết tâm phải cố gắng hết mình trong 100 ngày còn lại, việc có khó khăn thế nào cũng thành dễ như trở bàn tay.

Sau màn cổ động, Nghê Mai Lâm lại nói về chuyện thay đổi giờ học trong học kì mới. Trước tiên chính là nội dung trò chuyện của Hải Tú và Phong Phi – bổ sung bữa ăn cho học sinh, nhấn mạnh việc mỗi ngày đều phải ăn như quy định, sữa không được lén đổ, táo phải ăn đàng hoàng, thầy chủ nhiệm sẽ bất ngờ kiểm tra.

Cả lớp cười ầm lên, Nghê Mai Lâm ho khan hai tiếng, lại nói: “Còn chuyện này nữa, năm nay mình sẽ thêm một hoạt động mới.”

Cô nhìn thời khóa biểu rồi nói: “Sau tiết tự học sớm mỗi ngày, sẽ có nửa tiếng trống. Nửa tiếng này không phải để chơi mà các em phải lập tức xuống lầu tập trung trong vòng 5 phút. Kiểm đủ số lượng thì chạy bộ, con trai 1200m, con gái 800m, không cần phải chạy nhanh, hoạt động này chỉ để nâng cao thể chất của các em, chạy nhanh hay chạy chậm thì tùy vào sức mỗi người. Nhà trường không quy định thời gian, miễn sao không trễ tiết đầu là được, nhưng…”

Cô trừng mắt nhìn mọi người, nói: “Chủ nhiệm lớp sẽ xuống sân kiểm tra, nếu tôi phát hiện ai lười biếng chuồn mất… Đừng trách tôi ác.”

Cả lớp lập tức im ru không một tiếng động, Nghê Mai Lâm bổ sung thêm: “Con gái đến kỳ có thể xin phép, con trai nếu không có lý do đặc biệt thì không được vắng.”

Cô nhìn lướt sang Hải Tú, rồi lại hạ giọng nói những chuyện khác.

….

Giờ tự học kết thúc, đứa thì hưng phấn đứa thì u ám xuống lầu.

Nghê Mai Lâm bảo Hải Tú ở lại, chờ mọi người ra khỏi lớp mới hỏi cậu chạy được không, Hải Tú do dự một lát thì gật đầu.

Cô nhìn sang Phong Phi vẫn đang chờ Hải Tú ở cửa sau lớp học, thầm thở dài, lại dịu dàng cười với Hải Tú: “Đi đi.”

Phong Phi đi cùng Hải Tú xuống lầu, hỏi lại một lần nữa: “Không có chuyện gì thật hả?”

Hải Tú thầm cảnh giác, sợ Phong Phi nhìn ra cái gì, càng nói lại càng lộ: “Không có gì mà, cô Nghê… sợ ảnh hưởng đến thời gian học của tớ. Nhưng tớ thấy không sao hết… rèn luyện thể lực với bạn bè, tớ… tớ thích.”

Phong Phi dở khóc dở cười, gật đầu nói: “Ừ, thật ra 1200m thì chạy cỡ 3 vòng là xong, đừng chạy ngu quá thì không mệt đâu.”

Lúc hai đứa đi xuống lầu, cả lớp đã tập trung đầy đủ, Hải Tú rối tung rối mù không biết phải đứng đâu, liền bị Phong Phi túm lấy cổ áo từ phía sau rồi lôi lại cạnh hắn.

Thầy thể dục đến kiểm tra sĩ số, nhìn lướt qua rồi gật đầu nói: “Đủ rồi. Này! Lớp các em! Hà Hạo, Phong Phi!”

Hà Hạo mờ mịt ngẩng đầu: “Sao thầy?”

Phong Phi đang đứng nhéo lỗ tai Hải Tú, nghe thầy kêu còn tưởng hành động của mình bị phát hiện, vội vàng thả cậu ra.

Thầy thể dục nói: “Hai đứa lát nữa chạy 3000m! Quy định là nam 1200m, nữ 800m, học sinh lớp thể dục 3000m, đừng có quên.”

Phong Phi ngạc nhiên cực kì, vội nói: “Thầy, em không phải học sinh lớp thể dục!”

Thầy quay sang nhìn hắn, nhíu mày: “Cãi cái gì?! Không phải học sinh lớp thể dục thế có phải thành viên đội bóng không? Chạy 3000m mau lên!”

Cả đám cười ầm lên. Thầy thể dục cũng là huấn luyện viên của đội bóng, thầy vẫn luôn luyến tiếc vì Phong Phi không chịu lấy danh học sinh thể dục đi thi đại học, nhưng vẫn rất thích hắn. Lúc đi ngang qua Phong Phi, thầy nói: “Dám lười thử coi! Lát nữa học sinh lớp thể dục chạy trước, em tới đó ngay cho tôi, tôi bấm giờ cho em!”

Phong Phi: “…”

Thầy đi xa rồi, hắn mới nghiến răng nói: “Không biết gặp cái vận xui gì…”

Hắn vốn chả quan tâm cái gì mà 1200m, nên nãy giờ không khởi động. Bây giờ phải chạy 3000m, hắn đành phải đen mặt đi khởi động. Hải Tú muốn cười mà không dám cười, đứng trước đường chạy của hắn, nói: “Không thì… tớ… tớ chạy 3000m với cậu nha?”

“Đừng quậy.” Hắn vốn không cam lòng để Hải Tú xuống chạy, chỉ muốn giúp cậu hòa nhập với tập thể và rèn luyện thân thể một chút thôi. Sao có thể để cậu chạy 3000m với hắn được? Hắn thấp giọng dụ dỗ: “Không cần, cậu không hay chạy bộ, chạy 3000m thế nào cũng mệt lả. Tôi thì khác, 5000m không là gì với tôi cả, dễ như chơi ấy mà.”

Rất nhiều học sinh lớp thể dục là những cậu trai cao ráo đẹp đẽ nên nhìn cái tên hotboy Phong Phi này thì thấy rất gai mắt. Con gái lớp khác cứ vây quanh hắn, vừa nhìn hắn vừa xì xào bàn tán.

Thầy thể dục cao giọng nhắc nhở mọi người đứng vào chỗ để chuẩn bị sẵn sàng. Hải Tú vẫn đang đứng cạnh Phong Phi, van xin hắn: “Chạy cùng nhau đi, bình thường tớ cũng đi bộ với cậu mà, tớ không mệt đâu.”

“Hai việc này giống nhau sao? Chạy đi rồi cậu biết, khi không lại đi tìm khổ cho mình.” Phong Phi nhíu mày: “Về mau! Chạy xong 1200m thì tới tìm tôi.”

Hắn cúi thấp đầu, Hải Tú lập tức đàng hoàng lại. Đám học sinh thể dục tò mò nhìn qua, không biết cái cậu học sinh đứng nhất khối kia đang làm gì. Hải Tú lập tức cảm thấy mình như đứa ngốc, ngượng ngùng cười cười, đang định nói đi về thì Phong Phi lại tưởng cậu muốn kì kèo thêm nữa. Thầy sắp thổi còi rồi, Phong Phi gấp không biết làm gì, bèn khom người bế thẳng Hải Tú lên.

Hải Tú: “!!!”

Đám bạn học đang vây quanh đều quay đầu nhìn hai người, cười đùa trêu chọc không ngừng.

Hắn bế Hải Tú đến khán đài gần đó, để cậu xuống rồi trêu cậu: “Biết điều thì ngồi ngốc ở đây cho tôi, dám xuống chạy theo tôi sẽ đánh đòn!”

Hải Tú không còn mặt mũi nào nhìn người ta, đỏ mặt cúi đầu, nghe hắn nói thì gật đầu thật mạnh. Hắn cười cười xoa đầu cậu, chậm rãi trở về đường chạy của mình, ra hiệu cho thầy thể dục mình đã chuẩn bị xong. Khi thầy thổi còi, hắn là người đầu tiên vọt ra.

Giống như lúc xuất phát, hắn là người về nhất trên đường chạy 3000m.

Thầy thể dục cười tươi roi rói, nện một phát lên vai hắn, thưởng cho hắn một chai nước suối. Phong Phi vui vẻ cảm ơn thầy rồi cầm chai nước chạy đến chỗ Hải Tú vừa mới chạy xong 1200m, đưa chai nước cho cậu, nhướng mày nói: “Anh trai giỏi không?”

Hải Tú vừa cười vừa gật đầu thật mạnh. Cách đó không xa, Nghê Mai Lâm nhìn qua bọn họ, lại làm như không thấy, quay đầu giám sát những học sinh khác.

Hải Tú chạy xong cũng đổ mồ hôi, cậu mở nắp chai nước rồi đưa cho hắn. Hắn uống hai ngụm rồi đưa lại cho cậu, hai đứa cùng đứng uống một chai nước.

Phong Phi vứt chai nước đã uống sạch vào thùng rác, xúc động nói: “Lớp 12…”

Hải Tú cười nói: “Lên lớp thôi, sắp đến tiết 1 rồi.”

Phong Phi gật đầu, cùng Hải Tú lên lầu.

Học kì mới, 107 ngày cho đến ngày thi đại học – bắt đầu đếm nào!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương