Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?
-
Chương 44
Phong Phi cứ lo Hải Tú sẽ bị Hải Hạo Vĩ ảnh hưởng, liên tục trêu chọc cậu. Một bữa ăn thôi mà Hải Tú bị hắn lưu manh đùa giỡn đến mặt đỏ bừng, khóe miệng cứ cong lên.
Phong Phi thoáng yên tâm lại. Sau khi ăn tối xong, hai đứa vừa xem TV vừa làm bài tập. Phong Phi không thể tập trung được, ngồi nửa giờ cũng không chịu động bút, hai mắt cứ dán chặt vào TV. Hải Tú không thể yên lòng, làm được nửa đề thi thì nói với hắn: “Cậu có muốn… muốn ăn trái cây không? Tớ đi rửa táo vừa mua nha?”
Phong Phi thì sao cũng được, xem TV không thèm ý kiến: “Tùy cậu.”
Hải Tú lặng lẽ thở phào, dẹp bài tập đi, nhẹ nhàng đứng dậy, vòng qua TV, đi từ từ lên lầu.
TV chuyển sang quảng cáo, Phong Phi quay đầu nhìn Hải Tú. Hắn chưa kịp mở miệng thì Hải Tú đã vội vàng nói: “Tớ, tớ đi… tớ lên lầu một xíu, rồi đi rửa táo nha.”
Phong Phi nhìn Hải Tú đang siết chặt ly nước, đang định nói thì Hải Tú lại vội giải thích: “Tớ… tớ khát nước, cậu, cậu uống nước không?”
Phong Phi tỉnh rụi lắc đầu, cười với Hải Tú, rồi cúi đầu nhìn bài vở để đó cả nửa ngày mà chưa đụng vào. Hải Tú thở nhẹ một hơi, vội vã chạy nhanh lên lầu.
Phong Phi buồn bực đẩy bài tập trước mặt sang một bên, trong lòng không biết phải làm sao. Đã lâu như vậy, Hải Tú vẫn cứ trộm uống thuốc.
Mặc dù thuốc đã được đổi từ lâu, sẽ không tạo ra tác dụng phụ với Hải Tú nữa, nhưng từ sáng đến tối cứ lén lút uống thuốc sau lưng hắn là có ý gì chứ? Hải Tú vẫn không thể suy nghĩ thoáng hơn, lúc nào cũng nghĩ là phải dựa vào mấy viên thuốc kia thì cậu mới bình thường được.
Đã nhiều lần, lời của Phong Phi gần như đã vụt ra khỏi miệng. Hắn muốn nói với Hải Tú rằng – hiện tại cậu đã có thể sống như người bình thường, không cần phải lo lắng như vậy nữa.
Nhưng Hải Tú rất có ác cảm với bệnh của mình, nhất là với Phong Phi, cậu rất không muốn hắn biết cậu bị bệnh.
Không muốn người yêu biết mình có bệnh thì Phong Phi có thể thông cảm, nhưng hắn lại hy vọng Hải Tú có thể thẳng thắn với mình, rồi hai đứa cũng thoải mái với nhau hơn.
Phong Phi nghĩ sao làm vậy, đột nhiên đứng dậy, sải bước đi lên lầu.
Trong phòng ngủ, Hải Tú mở ngăn kéo đựng đồ lót và đồ ngủ của cậu ra, móc thật sâu bên trong ra hai hộp thuốc. Cậu có cảm giác Phong Phi đã nhận ra gì đó, càng nghĩ càng sợ, căng thẳng đến run rẩy, ly nước trong tay cũng bị đổ hơn phân nữa. Hải Tú sợ mình đi quá lâu sẽ khiến Phong Phi nghi ngờ, vội vàng bỏ hai viên thuốc bỏ vào trong miệng mà chẳng thèm nghĩ ngợi, uống nhanh mấy ngụm nước để nuốt thuốc xuống.
Hải Tú uống thuốc xong thì thấy an tâm hơn rất nhiều. Vừa nãy cậu uống vội quá nên bị sặc, nhưng lại không dám lớn tiếng, đè thấp âm thanh ho khan hai lần, cẩn thận cất hai hộp thuốc vô rồi đóng ngăn kéo lại. Đột nhiên cửa mở ra, có người nói: “Làm gì vậy?”
Trong đầu Hải Tú bộp một tiếng, chân mềm nhũn, suýt chút nữa là quỵ xuống đất.
Phong Phi đang định nói, thấy Hải Tú như vậy thì nuốt lại lời đã ra đến họng.
Hắn lơ đãng nhìn khung cửa rồi nhìn trần nhà, xoa xoa mi tâm, nói lảng sang chuyện khác: “Sao cậu nói đi rửa táo mà?”
Hải Tú ngượng ngùng, đứng dậy cười với hắn: “Tớ đi ngay, để tớ gọt vỏ rồi cắt thành miếng nhỏ, được không?”
Hắn thầm thở dài, suy nghĩ một hồi liền quyết định để sau hãy nói. Hải Tú không nói, chẳng qua vì không muốn hắn lo lắng thôi, cần gì phải để ý như vậy? Hải Tú cũng có lòng tự ái của cậu ấy mà.
Dù sao thì gần đây Hải Tú cũng chịu đủ phiền muộn rồi, không biết sau lưng hắn đã tự mình xoắn xuýt khó chịu bao nhiêu lần. Hôm nay lại xảy ra chuyện đó, nếu mình mà vạch trần cậu ấy lúc này… Hải Tú có thành thật hay không còn chưa biết, nhưng nếu bệnh trở nặng hơn thì chết dở.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là…. hắn không nỡ.
Thỉnh thoảng nghĩ lại, Phong Phi cảm thấy mình và Hải Tú quen nhau nửa năm nay đúng là rất thuận buồm xuôi gió. Dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng có thể giải quyết được. Nhưng người bình thường đâu có ai tự đi tìm phiền phức cho mình. Khó khăn lắm Hải Tú mới sống an ổn được, thôi thì bớt được bao nhiêu chuyện thì hay bấy nhiêu…
Muốn uống canxi với collagen thì cứ uống đi. Phong Phi nhìn gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Hải Tú mà thấy được an ủi phần nào, coi như dưỡng da vậy.
Hắn nhìn ngó xung quanh, thấy trên thảm có một vùng đậm màu do nước, cười nói: “Cái này là sao đây?”
Hải Tú vốn đang hoảng loạn nên chả nhớ đến chuyện làm đổ nước. Cậu nhìn theo ánh mắt của Phong Phi, thầm chửi mình ngốc quá – sao nãy giờ không đứng lên cái chỗ đó chứ! Ngu quá ngu quá!
Cậu không dám nhìn thẳng vào hắn, úp úp mở mở: “Tớ… hồi nãy lên, muốn uống nước, tớ…”
“Nói nghe này.” Phong Phi ung dung cười nói: “Tôi tưởng là con cún con nào tè bậy đó.”
Hải Tú đờ ra mấy giây mới nhận ra – Phong Phi nói “cún con” chính là nói mình, vừa căng thẳng vừa buồn cười. Cậu nhìn chỗ thảm bị ướt, xin lỗi hắn: “Xin lỗi, tớ… tớ dọn liền đây.”
“Không cần đâu.” Phong Phi cầm ly nước của Hải Tú để sang một bên, “Mấy cái thảm này cũng nên giặt rồi, mai tôi nói bà giúp việc, để mấy người trong tiệm giặt ủi đến lấy.”
“Cậu vẫn thấy tôi đối xử với cậu chưa đủ tốt hả? Sao mà lúc nào cũng xa lạ với tôi vậy.” Phong Phi nhéo nhéo mặt cậu: “Sau này đừng có hở tí là xin lỗi, người khác nghe được, lại tưởng bình thường tôi hay bạo hành cậu… Tiếng tăm của tôi trước giờ vẫn không tốt, ở chung với cậu, người ta lại tưởng ngày nào tôi cũng bắt nạt cậu đó.”
Tim Hải Tú đập thình thịch. Lúc cậu mới đổi sang ngồi cùng với Phong Phi, quả thật đã có giáo viên quan tâm tìm cậu nói chuyện, hỏi cái tên “học sinh hư” Phong Phi kia có bắt nạt cậu không, hỏi cậu lần này đổi chỗ là bị ép đúng không.
Còn có Vương Bằng – bạn cùng bàn trước đây của Hải Tú, bây giờ mỗi lần nhìn thấy cậu cứ như cái đuôi nhỏ đi theo Phong Phi thì ánh mắt lại hiện lên ba chữ “không đành lòng”. Vương Bằng và Phong Phi đều chuyển lên từ cùng một trường cấp hai, tính ra, cậu ấy biết Phong Phi sớm hơn Hải Tú tận năm năm. Hồi cấp hai, Phong Phi hết lần này đến lần khác đánh nhau cúp học, thành tích thì cực kì tệ, dạy thế nào cũng không nghe, hắn không thích thì sẽ không làm. Tuy Vương Bằng không học cùng lớp với Phong Phi, nhưng tiếng tăm của hắn đã sớm đồn xa, bình thường Vương Bằng gặp hắn đều tránh đi. Không ngờ sau này lại dính tới, sau đó Hải Tú lại bị chuyển sang ngồi cùng hắn. Vương Bằng quả thật rất lo rằng Hải Tú sẽ bị hắn bắt nạt, vì chính mình đã chứng kiến rất nhiều lần mấy đứa “học sinh hư” bắt nạt người khác. Trong mắt Vương Bằng, Hải Tú đáng thương giống như người hầu nhỏ của Phong Phi vậy.
Hải Tú nghĩ lại, liền cảm thấy vui hơn, cười nói: “Vương Bằng… Trước kia còn lén tìm tớ, hỏi cậu có đánh tớ không, nếu tớ không dám nói, cậu ấy sẽ giúp tớ đi nói cho cô Nghê.”
“Tôi…” Phong Phi không ngờ còn có chuyện này, trừng mắt tức giận nói: “Tôi đánh cậu?! Cậu ta có ý gì đây?”
Hải Tú vội vàng giải thích: “Không phải, cậu ấy… cậu ấy cũng vì tốt cho tớ thôi. Trước đây cậu ấy cũng là bạn cùng bàn với tớ, tớ coi cậu ấy như bạn. Cậu ấy sợ tớ bị người khác ăn hiếp mà không dám nói, để bản thân chịu thiệt thòi.”
“Tôi đánh cậu khi nào? Hả hả…” Phong Phi hậm hực, “Sao cậu không nói với nó?”
Hải Tú nhịn cười: “Tớ nói với cậu ấy là cậu nhìn vậy thôi chứ tốt lắm luôn! Đối xử với tớ cũng tốt…”
“Ờ, vậy cũng được.” Vương Bằng một lòng vì bạn học, Phong Phi cũng lười so đo. Thế nhưng hắn vẫn nghiêm mặt nói với Hải Tú: “Nếu còn ai nói xấu tôi trước mặt cậu, cậu phải nói ngay cho tôi. Tôi đi hỏi người kia xem, trước mặt bà xã tôi mà dám nói xấu tôi là có ý gì, má…”
Hải Tú vừa ngượng vừa thầm thấy ngọt ngào. Hai mắt cậu trong suốt, nhỏ giọng nói: “Người ta không biết nhưng tớ biết, cậu tốt lắm.”
“Tốt bao nhiêu?” Sắc mặt Phong Phi vẫn rất khó coi, nhíu mày hỏi: “Tốt chỗ nào?”
Hải Tú suy nghĩ, lại xấu hổ không dám nói ra, “Chỗ nào cũng tốt, tốt… tốt hết.”
Tuy cậu không nói ra, nhưng ánh mắt đong đầy yêu thương thì không thể giấu giếm. Phong Phi thầm hiểu được, vui vẻ không thôi, lại giả bộ nói: “Khen người ta cũng không dám khen!”
Hai người đi xuống lầu, Hải Tú đi rửa táo, lúc gọt táo thì đột nhiên hỏi hắn: “Vậy… vậy phải khen thế nào?”
Cậu im lặng nhìn Phong Phi, thầm nhủ rằng phải để ý kĩ xem hắn nói gì. Sau này phải đợi đúng dịp khen hắn mới được.
Phong Phi đang dựa lên kệ bếp, nhìn Hải Tú gọt táo thành hình con thỏ nhỏ, nghe vậy thì hé miệng, lắc đầu cười nói: “Thôi, không nói.”
Hải Tú bối rối nhướng mày: “Sao vậy… Nói, nói đi mà…”
Ánh mắt Phong Phi ngập tràn ý cười: “Muốn biết phải nói thế nào mới làm tôi vui vẻ hửm?”
Hải Tú gật đầu thật mạnh, Phong Phi nở nụ cười xấu xa: “Là cậu ép tôi nói đó nha…”
Phong Phi nhích tới gần, nói vào tai Hải Tú: “Muốn tôi vui, thì cứ ngoan ngoãn nghe lời… À, còn nữa…”
Phong Phi ngày càng hạ thấp giọng, lời nói cũng ngày càng nghe không lọt tai. Rốt cuộc Hải Tú nghe không nổi nữa, ôm lỗ tai trốn sang một bên, vẻ mặt không thể tin nhìn hắn – sao Phong Phi…. lại hư quá, hư quá đi!
Phong Phi cầm miếng táo lên bỏ vào miệng, nhai ‘rôm rốp rôm rốp’, vô tội nói: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Không phải cậu hỏi sao? Tôi nói rồi đó.”
Hải Tú xoa hai lỗ tai hồng hồng, rồi lại lê thân trở về tiếp tục gọt táo. Cậu gọt một miếng, Phong Phi ăn một miếng. Một lúc lâu sau, Hải Tú mới nhỏ giọng nói: “Cậu… cậu chỉ thích nghe mấy câu như vậy thiệt hả?”
Phong Phi bật cười, ôm lấy cậu nói: “Aizz, thiệt tình… cậu cứ làm người ta yêu thích như vậy, sao tôi chịu nổi đây…”
Lúc này đây, Hải Tú mới nhận ra là nãy giờ Phong Phi trêu chọc cậu. Nhưng cậu cũng không giận, nhỏ giọng nói: “Tớ, tớ chỉ muốn làm cậu vui vẻ…”
“Biết biết.” Phong Phi nuốt miếng táo trong miệng xuống, lại cười nói: “Đừng để ý mấy chuyện này, cậu không cần phải làm gì hết, ngoan ngoãn ở cùng với tôi, tôi nhìn cậu vui vẻ thì tôi cũng vui theo…”
Hải Tú vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tớ… tớ cũng giống cậu. Cậu vui thì tớ cũng vui, không cần gì hết, chỉ cần cậu vui thôi.”
Phong Phi không cẩn thận bị Hải Tú rải đường. Hắn không nhịn nữa, cầm con dao gọt trái cây trong tay Hải Tú bỏ qua một bên, đè người ta lên tường, hung hăng hôn một trận.
Phong Phi thoáng yên tâm lại. Sau khi ăn tối xong, hai đứa vừa xem TV vừa làm bài tập. Phong Phi không thể tập trung được, ngồi nửa giờ cũng không chịu động bút, hai mắt cứ dán chặt vào TV. Hải Tú không thể yên lòng, làm được nửa đề thi thì nói với hắn: “Cậu có muốn… muốn ăn trái cây không? Tớ đi rửa táo vừa mua nha?”
Phong Phi thì sao cũng được, xem TV không thèm ý kiến: “Tùy cậu.”
Hải Tú lặng lẽ thở phào, dẹp bài tập đi, nhẹ nhàng đứng dậy, vòng qua TV, đi từ từ lên lầu.
TV chuyển sang quảng cáo, Phong Phi quay đầu nhìn Hải Tú. Hắn chưa kịp mở miệng thì Hải Tú đã vội vàng nói: “Tớ, tớ đi… tớ lên lầu một xíu, rồi đi rửa táo nha.”
Phong Phi nhìn Hải Tú đang siết chặt ly nước, đang định nói thì Hải Tú lại vội giải thích: “Tớ… tớ khát nước, cậu, cậu uống nước không?”
Phong Phi tỉnh rụi lắc đầu, cười với Hải Tú, rồi cúi đầu nhìn bài vở để đó cả nửa ngày mà chưa đụng vào. Hải Tú thở nhẹ một hơi, vội vã chạy nhanh lên lầu.
Phong Phi buồn bực đẩy bài tập trước mặt sang một bên, trong lòng không biết phải làm sao. Đã lâu như vậy, Hải Tú vẫn cứ trộm uống thuốc.
Mặc dù thuốc đã được đổi từ lâu, sẽ không tạo ra tác dụng phụ với Hải Tú nữa, nhưng từ sáng đến tối cứ lén lút uống thuốc sau lưng hắn là có ý gì chứ? Hải Tú vẫn không thể suy nghĩ thoáng hơn, lúc nào cũng nghĩ là phải dựa vào mấy viên thuốc kia thì cậu mới bình thường được.
Đã nhiều lần, lời của Phong Phi gần như đã vụt ra khỏi miệng. Hắn muốn nói với Hải Tú rằng – hiện tại cậu đã có thể sống như người bình thường, không cần phải lo lắng như vậy nữa.
Nhưng Hải Tú rất có ác cảm với bệnh của mình, nhất là với Phong Phi, cậu rất không muốn hắn biết cậu bị bệnh.
Không muốn người yêu biết mình có bệnh thì Phong Phi có thể thông cảm, nhưng hắn lại hy vọng Hải Tú có thể thẳng thắn với mình, rồi hai đứa cũng thoải mái với nhau hơn.
Phong Phi nghĩ sao làm vậy, đột nhiên đứng dậy, sải bước đi lên lầu.
Trong phòng ngủ, Hải Tú mở ngăn kéo đựng đồ lót và đồ ngủ của cậu ra, móc thật sâu bên trong ra hai hộp thuốc. Cậu có cảm giác Phong Phi đã nhận ra gì đó, càng nghĩ càng sợ, căng thẳng đến run rẩy, ly nước trong tay cũng bị đổ hơn phân nữa. Hải Tú sợ mình đi quá lâu sẽ khiến Phong Phi nghi ngờ, vội vàng bỏ hai viên thuốc bỏ vào trong miệng mà chẳng thèm nghĩ ngợi, uống nhanh mấy ngụm nước để nuốt thuốc xuống.
Hải Tú uống thuốc xong thì thấy an tâm hơn rất nhiều. Vừa nãy cậu uống vội quá nên bị sặc, nhưng lại không dám lớn tiếng, đè thấp âm thanh ho khan hai lần, cẩn thận cất hai hộp thuốc vô rồi đóng ngăn kéo lại. Đột nhiên cửa mở ra, có người nói: “Làm gì vậy?”
Trong đầu Hải Tú bộp một tiếng, chân mềm nhũn, suýt chút nữa là quỵ xuống đất.
Phong Phi đang định nói, thấy Hải Tú như vậy thì nuốt lại lời đã ra đến họng.
Hắn lơ đãng nhìn khung cửa rồi nhìn trần nhà, xoa xoa mi tâm, nói lảng sang chuyện khác: “Sao cậu nói đi rửa táo mà?”
Hải Tú ngượng ngùng, đứng dậy cười với hắn: “Tớ đi ngay, để tớ gọt vỏ rồi cắt thành miếng nhỏ, được không?”
Hắn thầm thở dài, suy nghĩ một hồi liền quyết định để sau hãy nói. Hải Tú không nói, chẳng qua vì không muốn hắn lo lắng thôi, cần gì phải để ý như vậy? Hải Tú cũng có lòng tự ái của cậu ấy mà.
Dù sao thì gần đây Hải Tú cũng chịu đủ phiền muộn rồi, không biết sau lưng hắn đã tự mình xoắn xuýt khó chịu bao nhiêu lần. Hôm nay lại xảy ra chuyện đó, nếu mình mà vạch trần cậu ấy lúc này… Hải Tú có thành thật hay không còn chưa biết, nhưng nếu bệnh trở nặng hơn thì chết dở.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là…. hắn không nỡ.
Thỉnh thoảng nghĩ lại, Phong Phi cảm thấy mình và Hải Tú quen nhau nửa năm nay đúng là rất thuận buồm xuôi gió. Dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng có thể giải quyết được. Nhưng người bình thường đâu có ai tự đi tìm phiền phức cho mình. Khó khăn lắm Hải Tú mới sống an ổn được, thôi thì bớt được bao nhiêu chuyện thì hay bấy nhiêu…
Muốn uống canxi với collagen thì cứ uống đi. Phong Phi nhìn gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Hải Tú mà thấy được an ủi phần nào, coi như dưỡng da vậy.
Hắn nhìn ngó xung quanh, thấy trên thảm có một vùng đậm màu do nước, cười nói: “Cái này là sao đây?”
Hải Tú vốn đang hoảng loạn nên chả nhớ đến chuyện làm đổ nước. Cậu nhìn theo ánh mắt của Phong Phi, thầm chửi mình ngốc quá – sao nãy giờ không đứng lên cái chỗ đó chứ! Ngu quá ngu quá!
Cậu không dám nhìn thẳng vào hắn, úp úp mở mở: “Tớ… hồi nãy lên, muốn uống nước, tớ…”
“Nói nghe này.” Phong Phi ung dung cười nói: “Tôi tưởng là con cún con nào tè bậy đó.”
Hải Tú đờ ra mấy giây mới nhận ra – Phong Phi nói “cún con” chính là nói mình, vừa căng thẳng vừa buồn cười. Cậu nhìn chỗ thảm bị ướt, xin lỗi hắn: “Xin lỗi, tớ… tớ dọn liền đây.”
“Không cần đâu.” Phong Phi cầm ly nước của Hải Tú để sang một bên, “Mấy cái thảm này cũng nên giặt rồi, mai tôi nói bà giúp việc, để mấy người trong tiệm giặt ủi đến lấy.”
“Cậu vẫn thấy tôi đối xử với cậu chưa đủ tốt hả? Sao mà lúc nào cũng xa lạ với tôi vậy.” Phong Phi nhéo nhéo mặt cậu: “Sau này đừng có hở tí là xin lỗi, người khác nghe được, lại tưởng bình thường tôi hay bạo hành cậu… Tiếng tăm của tôi trước giờ vẫn không tốt, ở chung với cậu, người ta lại tưởng ngày nào tôi cũng bắt nạt cậu đó.”
Tim Hải Tú đập thình thịch. Lúc cậu mới đổi sang ngồi cùng với Phong Phi, quả thật đã có giáo viên quan tâm tìm cậu nói chuyện, hỏi cái tên “học sinh hư” Phong Phi kia có bắt nạt cậu không, hỏi cậu lần này đổi chỗ là bị ép đúng không.
Còn có Vương Bằng – bạn cùng bàn trước đây của Hải Tú, bây giờ mỗi lần nhìn thấy cậu cứ như cái đuôi nhỏ đi theo Phong Phi thì ánh mắt lại hiện lên ba chữ “không đành lòng”. Vương Bằng và Phong Phi đều chuyển lên từ cùng một trường cấp hai, tính ra, cậu ấy biết Phong Phi sớm hơn Hải Tú tận năm năm. Hồi cấp hai, Phong Phi hết lần này đến lần khác đánh nhau cúp học, thành tích thì cực kì tệ, dạy thế nào cũng không nghe, hắn không thích thì sẽ không làm. Tuy Vương Bằng không học cùng lớp với Phong Phi, nhưng tiếng tăm của hắn đã sớm đồn xa, bình thường Vương Bằng gặp hắn đều tránh đi. Không ngờ sau này lại dính tới, sau đó Hải Tú lại bị chuyển sang ngồi cùng hắn. Vương Bằng quả thật rất lo rằng Hải Tú sẽ bị hắn bắt nạt, vì chính mình đã chứng kiến rất nhiều lần mấy đứa “học sinh hư” bắt nạt người khác. Trong mắt Vương Bằng, Hải Tú đáng thương giống như người hầu nhỏ của Phong Phi vậy.
Hải Tú nghĩ lại, liền cảm thấy vui hơn, cười nói: “Vương Bằng… Trước kia còn lén tìm tớ, hỏi cậu có đánh tớ không, nếu tớ không dám nói, cậu ấy sẽ giúp tớ đi nói cho cô Nghê.”
“Tôi…” Phong Phi không ngờ còn có chuyện này, trừng mắt tức giận nói: “Tôi đánh cậu?! Cậu ta có ý gì đây?”
Hải Tú vội vàng giải thích: “Không phải, cậu ấy… cậu ấy cũng vì tốt cho tớ thôi. Trước đây cậu ấy cũng là bạn cùng bàn với tớ, tớ coi cậu ấy như bạn. Cậu ấy sợ tớ bị người khác ăn hiếp mà không dám nói, để bản thân chịu thiệt thòi.”
“Tôi đánh cậu khi nào? Hả hả…” Phong Phi hậm hực, “Sao cậu không nói với nó?”
Hải Tú nhịn cười: “Tớ nói với cậu ấy là cậu nhìn vậy thôi chứ tốt lắm luôn! Đối xử với tớ cũng tốt…”
“Ờ, vậy cũng được.” Vương Bằng một lòng vì bạn học, Phong Phi cũng lười so đo. Thế nhưng hắn vẫn nghiêm mặt nói với Hải Tú: “Nếu còn ai nói xấu tôi trước mặt cậu, cậu phải nói ngay cho tôi. Tôi đi hỏi người kia xem, trước mặt bà xã tôi mà dám nói xấu tôi là có ý gì, má…”
Hải Tú vừa ngượng vừa thầm thấy ngọt ngào. Hai mắt cậu trong suốt, nhỏ giọng nói: “Người ta không biết nhưng tớ biết, cậu tốt lắm.”
“Tốt bao nhiêu?” Sắc mặt Phong Phi vẫn rất khó coi, nhíu mày hỏi: “Tốt chỗ nào?”
Hải Tú suy nghĩ, lại xấu hổ không dám nói ra, “Chỗ nào cũng tốt, tốt… tốt hết.”
Tuy cậu không nói ra, nhưng ánh mắt đong đầy yêu thương thì không thể giấu giếm. Phong Phi thầm hiểu được, vui vẻ không thôi, lại giả bộ nói: “Khen người ta cũng không dám khen!”
Hai người đi xuống lầu, Hải Tú đi rửa táo, lúc gọt táo thì đột nhiên hỏi hắn: “Vậy… vậy phải khen thế nào?”
Cậu im lặng nhìn Phong Phi, thầm nhủ rằng phải để ý kĩ xem hắn nói gì. Sau này phải đợi đúng dịp khen hắn mới được.
Phong Phi đang dựa lên kệ bếp, nhìn Hải Tú gọt táo thành hình con thỏ nhỏ, nghe vậy thì hé miệng, lắc đầu cười nói: “Thôi, không nói.”
Hải Tú bối rối nhướng mày: “Sao vậy… Nói, nói đi mà…”
Ánh mắt Phong Phi ngập tràn ý cười: “Muốn biết phải nói thế nào mới làm tôi vui vẻ hửm?”
Hải Tú gật đầu thật mạnh, Phong Phi nở nụ cười xấu xa: “Là cậu ép tôi nói đó nha…”
Phong Phi nhích tới gần, nói vào tai Hải Tú: “Muốn tôi vui, thì cứ ngoan ngoãn nghe lời… À, còn nữa…”
Phong Phi ngày càng hạ thấp giọng, lời nói cũng ngày càng nghe không lọt tai. Rốt cuộc Hải Tú nghe không nổi nữa, ôm lỗ tai trốn sang một bên, vẻ mặt không thể tin nhìn hắn – sao Phong Phi…. lại hư quá, hư quá đi!
Phong Phi cầm miếng táo lên bỏ vào miệng, nhai ‘rôm rốp rôm rốp’, vô tội nói: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Không phải cậu hỏi sao? Tôi nói rồi đó.”
Hải Tú xoa hai lỗ tai hồng hồng, rồi lại lê thân trở về tiếp tục gọt táo. Cậu gọt một miếng, Phong Phi ăn một miếng. Một lúc lâu sau, Hải Tú mới nhỏ giọng nói: “Cậu… cậu chỉ thích nghe mấy câu như vậy thiệt hả?”
Phong Phi bật cười, ôm lấy cậu nói: “Aizz, thiệt tình… cậu cứ làm người ta yêu thích như vậy, sao tôi chịu nổi đây…”
Lúc này đây, Hải Tú mới nhận ra là nãy giờ Phong Phi trêu chọc cậu. Nhưng cậu cũng không giận, nhỏ giọng nói: “Tớ, tớ chỉ muốn làm cậu vui vẻ…”
“Biết biết.” Phong Phi nuốt miếng táo trong miệng xuống, lại cười nói: “Đừng để ý mấy chuyện này, cậu không cần phải làm gì hết, ngoan ngoãn ở cùng với tôi, tôi nhìn cậu vui vẻ thì tôi cũng vui theo…”
Hải Tú vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tớ… tớ cũng giống cậu. Cậu vui thì tớ cũng vui, không cần gì hết, chỉ cần cậu vui thôi.”
Phong Phi không cẩn thận bị Hải Tú rải đường. Hắn không nhịn nữa, cầm con dao gọt trái cây trong tay Hải Tú bỏ qua một bên, đè người ta lên tường, hung hăng hôn một trận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook