Nhỏ Giáo Viên Lớp Quậy Trường Six-Star
-
Chương 1: Wow, gia minh thật là
CHƯƠNG 1: WOW, Gia Minh thật là...
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Ui da...-cô thốt lên khi thấy mình đang ở bệnh viện. "Đáng lẽ giờ mình phải chết rồi chứ, mình vừa ở trên máy bay mà chiếc đó bị tai nạn cơ mà" Cô lẩm bẩm một mình thì chợt có một người đàn ông đi vào và ôm cô vào lòng làm cô đơ người ra, ông bảo:
-Gia Minh à, đừng sợ, ông đây rồi. COn sẽ không sao đâu, tuy mẹ con vì cứu con mà chết, ba con ko thèm đếm xỉa tới con hay ra sao thì ông già Hưng này sẽ chăm sóc cho con mà.Ta thật có lỗi..._Ông Hưng-cái người tức là ông ngoại của cô ở hình dạng này sẽ là người nuôi nấng cô ư? Cô nghe ông ấy nói mà mặt mày tái mét, sock nặng. Cô sock vì lại một lần mất mẹ, mẹ yêu quý của cô bị tai nạn mà chết. Cô ở kiếp trước là con lai- cô có mái tóc vàng, mặt mũi đẹp, bắt mắt và cô có gia đình hạnh phúc, cha mẹ êm thuận, anh chị em yêu thương nhau, cô 28t và cũng là giảng viên đại học ở 1 ngôi trường nổi tiếng nhưng giờ sao thấy trống trải thế này. Bất chợt, cô nhìn ông Hưng"Ông ấy thật giống ông mình, thật hiền hậu và phúc đức.Nhưng mà tại sao lại ở đây, chả lẽ mình xuyên không ư?" Cô suy nghĩ mà nhìn khuôn mặt người ông của cô, khóe miệng cô co giật rồi nói:
-Ông à...cho cháu xuất viện nhé_Ông Hưng nhìn cháu mình rồi tiếp lời cô
-Ừ, ta cho cháu về._rồi ông bước đi ra làm giấy xuất viện, cô nhìn người ông đấy mà thương xót. Miệng ông mỉm cười, ông cười hiền nhưng lại là một nụ cười chua xót biết bao. mắt ông đỏ lòe chắc bởi vì khóc quá nhiều. Vừa thấy ông đi ra, cô liền chạy tới chiếc gương và rồi....
Ầm Ầm..."ôi trời ơi...mặt mình sao như con nít 4t thế này, tóc vàng sao giờ thành tóc đen, đôi mắt xanh của mình đâu? mà cái tên Gia Minh là của mình cơ mà sao con nhóc này cũng tên Gia Minh ư? Body đẹp đâu mất rồi, cái dáng người 1m66 đâu rồi??...v.v" Cô thẫn thờ ngồi suy nghĩ, một hồi thì rút ra cái kết luận: "Mình xuyên không vô người cô nhóc này rồi"
4 năm sau: Ông Hưng mất, cô 8t và học lớp 5. Tang ông Hưng- người ông đã nuôi cô 4 năm qua, cô đứng nhìn tấm ảnh ông chụ. Ôi, tấm ảnh đẹp biết bao, cô nhìn mặt ông đang hé nở nụ cười thì bật khóc...TỪ đó cô luôn mang theo ảnh ông bên mình. Nếu hỏi vì sao cô mới 8t đã học lớp 5 thì nên hỏi ông Hưng của cô á, nhớ lộn năm sinh mà co cũng muốn nhảy lớp nên im luôn. Học sao kịp á, tất nhiên là nhờ có bộ não thông minh của con người 28t chứ sao nữa chứ. Cô học rất giỏi. Cô học võ từ hồi mới xuất hiện - cái hôm cô xuyên không ,ngày mà cô chết đi sống lại; đối với cô đó là 1 kỳ tích. Hiện giờ cô đang làm thủ tục đi du học Anh Quốc. Cô được đi du học là do học bổng không chỉ học nhảy lớp mà còn chôm được cái học bổng thì thật là tài, ngay cả cô cũng thầm khâm phục chính cô. Cô đẹp lắm, phá lắm nhưng cũng ngoan lắm. Cô biết được rằng cái ngày cô bé chủ thân xác này bị người của ông nội sai mang đi bắn chết vs lý do là ko muốn có con gái mang dòng máu đấy nhưng 2 đứa anh-em trai sinh 3 thì lại được ở đấy ăn sung mặc sướng. Cô thầm rủa người phụ nữ thứ 3- người làm gđ cô tan vỡ (gđ hiện giờ nhá) lại được sống trong đó vs đứa con gái và đứa con trai, đứa con gái thì hơn cô 1t nhưng khai sinh thì bằng tuổi. Nhỏ trông chắc cũng xấu, cô thấy nhỏ vài lần ở trường học, nhỏ Lan học dưới cô mà.
4 năm sau đấy: Cô 12 tuổi, trông xinh xinh. Cô cắt tóc ngang vai,mang kính cận. Lúc ra ngoài cô ít khi mặc đoof nữ mà toàn mặc đồ nam, đọi tóc giả nam rồi đi long nhong. Có ai hỏi thì cô không nói gì chỉ lắc đaauf cái vụ cô là trai hay gái. Từ khi ông Hưng mất đến giờ, cô vẫn chăm chỉ học võ mặc dù không muốn lắm nhưng vẫn phải học. Vì sao, vì sao ư...đơn giản là theo truyền thống bấy lâu nay nên cô không muốn phá vỡ, chỏ vậy thôi.
2 năm tiếp đó: Cô học lớp 10, cô sắp nhảy lớp lên đại học. Tuổi 14 thôi mà cô đã ra dáng một thiếu nữ 17-18t. Cô đeo miệng đôi kính cận 0 độ, tóc tết đơn giản - đúng hơn là đeo tóc giả màu nâu hạt dẻ vì cô không thích ai thấy khuôn mặt cô, học hành chăm chỉ và không khi nào rời khỏi top3 học tập của trường- đúng hơn là top 2 á. Cô phá ghê lắm mà chả ai biết đâu, trừ khi cô nói. Cô toàn phá ngầm mà thôi, tính ra thì trường đó sửa hơn 10 lần phòng thí nghiệm do cô bày bừa ra, bàn ghế thì hơn 30-40 bộ thì phải, thiết bị điện tử thì hơn 50 bộ bị cô làm hỏng. Phá thế đấy nhưng đố trời ổng biết. Ông thầy Hiệu trưởng là em trai của người bảo hộ cho cô, ông thương cô lắm , thương như con ruột á. Cả ông anh trai yêu quý của ổng thì thương còn kinh hơn.Còn Tụi con trai thấy cô thì có người ghét, người tránh. Tuy nhiên, tụi con trai cá với nhau là ai tán đoor được cô thì được quà thế mà cô có thèm đeer ý hả. Mơ đi nha, cô chỉ đi ăn hay đaau đó chứ chưa có yêu đâu ha.
Năm cô 17t:......
-YAHOOO...!!_Tiếng của Gia Minh hét đấy, cô vừa học xong đại học - 1 ngôi trường khá nổi tiếng và hiện giờ cô sắp sửa leo lên máy bay cùng vs người bảo hộ cô - ông chủ tịch , cái người đã bảo hộ cô suốt mấy năm nay.
-Gia Minh, đi nào _Tiếng chủ tịch gọi cho cô, mặt ông cười phúc hậu,
-Dạ vâng, cháu cảm ơn chủ tịch nhiều lắm ạ. Nhờ ngài mà cháu mới có ngày hôm nay đấy ạ _ cô mỉm cười, dạo này cô ít cười nên hôm nay nụ cười tươi lắm.
-"Tạch" _tiếng chụp ảnh của chủ tịch Long_ trông cháu cười xinh lắm_Ông Long mãn nguyệt cười, khuôn mặt ông thật tao nhã , ngay cả nụ cười cũng thế.Ông chỉ thầm nghĩ rắng" Con bé mà là vợ thằng nhóc tì nhà mình thì phúc đức biết mấy, nhưng thằng nhóc thì cứng đầu quá"-cái suy nghĩ này ông chĩ dám nghĩ không dám nói ra, cái suy nghĩ từ lần đầu gặp cô
-Hơ..vâng ạ_Cô đáp lại rồi đi lấy vali của phu nhân Trang-người vợ xinh đẹp của chủ tịch Long đấy.
Bà Trang nhìn thấy cô thì mỉm cười phúc hậu, sau đó bà ôm tay chồng mình bước lên máy bay về nước. Gia Minh nhìn hai vợ chồng họ thì thầm ao ước được một ngày như vậy, nhưng sao mà được cơ chứ ...bởi cô đâu còn tin vào đàn ông con trai nữa chứ. "Haizz..đi về nước nào, về để đuổi nhỏ Lan ra nào, cố lên. Mẹ con bà ta phải gánh chịu hậu quả, mình không tha thứ, nhưng còn đứ con trai thì vẫn giữ lại vì ít ra nó cũng có máu mủ với mình mà....v.v" Minh lẩm bẩm rồi bước lên máy bay. Thế là cô đã trở về sau 5 năm chưa về đất nước quê hương thân yêu.
~~~~~~~~~~~~~~~END~~~~~~~~~~~~~~~~
Kí tên tg: Bánh Bao__$1
Tâm sự ngoài lề đường: Đây là lần đầu mình viết truyện nên có sai sót nào mong các bạn đọc bỏ qua và nhắc nhở mình 1 cách nhẹ nhàng. Bởi mình có cái tính suy nghĩ nhiều lắm nên mong các bạn đọc giúp đỡ. Cảm ơn nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
-Ui da...-cô thốt lên khi thấy mình đang ở bệnh viện. "Đáng lẽ giờ mình phải chết rồi chứ, mình vừa ở trên máy bay mà chiếc đó bị tai nạn cơ mà" Cô lẩm bẩm một mình thì chợt có một người đàn ông đi vào và ôm cô vào lòng làm cô đơ người ra, ông bảo:
-Gia Minh à, đừng sợ, ông đây rồi. COn sẽ không sao đâu, tuy mẹ con vì cứu con mà chết, ba con ko thèm đếm xỉa tới con hay ra sao thì ông già Hưng này sẽ chăm sóc cho con mà.Ta thật có lỗi..._Ông Hưng-cái người tức là ông ngoại của cô ở hình dạng này sẽ là người nuôi nấng cô ư? Cô nghe ông ấy nói mà mặt mày tái mét, sock nặng. Cô sock vì lại một lần mất mẹ, mẹ yêu quý của cô bị tai nạn mà chết. Cô ở kiếp trước là con lai- cô có mái tóc vàng, mặt mũi đẹp, bắt mắt và cô có gia đình hạnh phúc, cha mẹ êm thuận, anh chị em yêu thương nhau, cô 28t và cũng là giảng viên đại học ở 1 ngôi trường nổi tiếng nhưng giờ sao thấy trống trải thế này. Bất chợt, cô nhìn ông Hưng"Ông ấy thật giống ông mình, thật hiền hậu và phúc đức.Nhưng mà tại sao lại ở đây, chả lẽ mình xuyên không ư?" Cô suy nghĩ mà nhìn khuôn mặt người ông của cô, khóe miệng cô co giật rồi nói:
-Ông à...cho cháu xuất viện nhé_Ông Hưng nhìn cháu mình rồi tiếp lời cô
-Ừ, ta cho cháu về._rồi ông bước đi ra làm giấy xuất viện, cô nhìn người ông đấy mà thương xót. Miệng ông mỉm cười, ông cười hiền nhưng lại là một nụ cười chua xót biết bao. mắt ông đỏ lòe chắc bởi vì khóc quá nhiều. Vừa thấy ông đi ra, cô liền chạy tới chiếc gương và rồi....
Ầm Ầm..."ôi trời ơi...mặt mình sao như con nít 4t thế này, tóc vàng sao giờ thành tóc đen, đôi mắt xanh của mình đâu? mà cái tên Gia Minh là của mình cơ mà sao con nhóc này cũng tên Gia Minh ư? Body đẹp đâu mất rồi, cái dáng người 1m66 đâu rồi??...v.v" Cô thẫn thờ ngồi suy nghĩ, một hồi thì rút ra cái kết luận: "Mình xuyên không vô người cô nhóc này rồi"
4 năm sau: Ông Hưng mất, cô 8t và học lớp 5. Tang ông Hưng- người ông đã nuôi cô 4 năm qua, cô đứng nhìn tấm ảnh ông chụ. Ôi, tấm ảnh đẹp biết bao, cô nhìn mặt ông đang hé nở nụ cười thì bật khóc...TỪ đó cô luôn mang theo ảnh ông bên mình. Nếu hỏi vì sao cô mới 8t đã học lớp 5 thì nên hỏi ông Hưng của cô á, nhớ lộn năm sinh mà co cũng muốn nhảy lớp nên im luôn. Học sao kịp á, tất nhiên là nhờ có bộ não thông minh của con người 28t chứ sao nữa chứ. Cô học rất giỏi. Cô học võ từ hồi mới xuất hiện - cái hôm cô xuyên không ,ngày mà cô chết đi sống lại; đối với cô đó là 1 kỳ tích. Hiện giờ cô đang làm thủ tục đi du học Anh Quốc. Cô được đi du học là do học bổng không chỉ học nhảy lớp mà còn chôm được cái học bổng thì thật là tài, ngay cả cô cũng thầm khâm phục chính cô. Cô đẹp lắm, phá lắm nhưng cũng ngoan lắm. Cô biết được rằng cái ngày cô bé chủ thân xác này bị người của ông nội sai mang đi bắn chết vs lý do là ko muốn có con gái mang dòng máu đấy nhưng 2 đứa anh-em trai sinh 3 thì lại được ở đấy ăn sung mặc sướng. Cô thầm rủa người phụ nữ thứ 3- người làm gđ cô tan vỡ (gđ hiện giờ nhá) lại được sống trong đó vs đứa con gái và đứa con trai, đứa con gái thì hơn cô 1t nhưng khai sinh thì bằng tuổi. Nhỏ trông chắc cũng xấu, cô thấy nhỏ vài lần ở trường học, nhỏ Lan học dưới cô mà.
4 năm sau đấy: Cô 12 tuổi, trông xinh xinh. Cô cắt tóc ngang vai,mang kính cận. Lúc ra ngoài cô ít khi mặc đoof nữ mà toàn mặc đồ nam, đọi tóc giả nam rồi đi long nhong. Có ai hỏi thì cô không nói gì chỉ lắc đaauf cái vụ cô là trai hay gái. Từ khi ông Hưng mất đến giờ, cô vẫn chăm chỉ học võ mặc dù không muốn lắm nhưng vẫn phải học. Vì sao, vì sao ư...đơn giản là theo truyền thống bấy lâu nay nên cô không muốn phá vỡ, chỏ vậy thôi.
2 năm tiếp đó: Cô học lớp 10, cô sắp nhảy lớp lên đại học. Tuổi 14 thôi mà cô đã ra dáng một thiếu nữ 17-18t. Cô đeo miệng đôi kính cận 0 độ, tóc tết đơn giản - đúng hơn là đeo tóc giả màu nâu hạt dẻ vì cô không thích ai thấy khuôn mặt cô, học hành chăm chỉ và không khi nào rời khỏi top3 học tập của trường- đúng hơn là top 2 á. Cô phá ghê lắm mà chả ai biết đâu, trừ khi cô nói. Cô toàn phá ngầm mà thôi, tính ra thì trường đó sửa hơn 10 lần phòng thí nghiệm do cô bày bừa ra, bàn ghế thì hơn 30-40 bộ thì phải, thiết bị điện tử thì hơn 50 bộ bị cô làm hỏng. Phá thế đấy nhưng đố trời ổng biết. Ông thầy Hiệu trưởng là em trai của người bảo hộ cho cô, ông thương cô lắm , thương như con ruột á. Cả ông anh trai yêu quý của ổng thì thương còn kinh hơn.Còn Tụi con trai thấy cô thì có người ghét, người tránh. Tuy nhiên, tụi con trai cá với nhau là ai tán đoor được cô thì được quà thế mà cô có thèm đeer ý hả. Mơ đi nha, cô chỉ đi ăn hay đaau đó chứ chưa có yêu đâu ha.
Năm cô 17t:......
-YAHOOO...!!_Tiếng của Gia Minh hét đấy, cô vừa học xong đại học - 1 ngôi trường khá nổi tiếng và hiện giờ cô sắp sửa leo lên máy bay cùng vs người bảo hộ cô - ông chủ tịch , cái người đã bảo hộ cô suốt mấy năm nay.
-Gia Minh, đi nào _Tiếng chủ tịch gọi cho cô, mặt ông cười phúc hậu,
-Dạ vâng, cháu cảm ơn chủ tịch nhiều lắm ạ. Nhờ ngài mà cháu mới có ngày hôm nay đấy ạ _ cô mỉm cười, dạo này cô ít cười nên hôm nay nụ cười tươi lắm.
-"Tạch" _tiếng chụp ảnh của chủ tịch Long_ trông cháu cười xinh lắm_Ông Long mãn nguyệt cười, khuôn mặt ông thật tao nhã , ngay cả nụ cười cũng thế.Ông chỉ thầm nghĩ rắng" Con bé mà là vợ thằng nhóc tì nhà mình thì phúc đức biết mấy, nhưng thằng nhóc thì cứng đầu quá"-cái suy nghĩ này ông chĩ dám nghĩ không dám nói ra, cái suy nghĩ từ lần đầu gặp cô
-Hơ..vâng ạ_Cô đáp lại rồi đi lấy vali của phu nhân Trang-người vợ xinh đẹp của chủ tịch Long đấy.
Bà Trang nhìn thấy cô thì mỉm cười phúc hậu, sau đó bà ôm tay chồng mình bước lên máy bay về nước. Gia Minh nhìn hai vợ chồng họ thì thầm ao ước được một ngày như vậy, nhưng sao mà được cơ chứ ...bởi cô đâu còn tin vào đàn ông con trai nữa chứ. "Haizz..đi về nước nào, về để đuổi nhỏ Lan ra nào, cố lên. Mẹ con bà ta phải gánh chịu hậu quả, mình không tha thứ, nhưng còn đứ con trai thì vẫn giữ lại vì ít ra nó cũng có máu mủ với mình mà....v.v" Minh lẩm bẩm rồi bước lên máy bay. Thế là cô đã trở về sau 5 năm chưa về đất nước quê hương thân yêu.
~~~~~~~~~~~~~~~END~~~~~~~~~~~~~~~~
Kí tên tg: Bánh Bao__$1
Tâm sự ngoài lề đường: Đây là lần đầu mình viết truyện nên có sai sót nào mong các bạn đọc bỏ qua và nhắc nhở mình 1 cách nhẹ nhàng. Bởi mình có cái tính suy nghĩ nhiều lắm nên mong các bạn đọc giúp đỡ. Cảm ơn nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook