Trước mắt mở ra nhiều tia sáng lung linh trong đêm tối, hệt đom đóm nhỏ lấp lánh. Gió mang mùi hương dễ chịu xông thẳng vào chiếc mũi cáu kỉnh.

Bước trên nền cỏ xanh rì và mượt mà, Thiên Di cười nhẹ thả tia nhìn quanh khung cảnh tuyệt đẹp này.

Cạnh chiếc bàn trắng, có nến lấp lánh bên trên. Vĩnh Khoa đứng đó. Trên tay là con khỉ bông ngố ngố cùng vật thể mang vầng sáng bạc.

_ Anh… làm tất cả cái này sao?

Thiên Di “cảm động” nhìn chồng mình rồi nhỏ giọng nói. Dù sao thì cô nhóc cũng không mấy tin toàn bộ ý tưởng mới lạ này là do Vĩnh Khoa nghĩ ra.

_ Uh, không phải anh làm. Anh chỉ dặn bọn họ là trang trí cho đẹp thôi.

Quả đúng thế. Làm gì có chuyện Vĩnh Khoa nghĩ ra những ý tưởng độc đáo và tuyệt vời này chứ!

_ Có cần anh kéo ghế cho em không, vợ yêu?

Kéo thì kéo… sao lại hỏi ý người khác như thế.

Thiên Di nghĩ thầm, lườm ai đó rồi tự tay kéo ghế cho mình. Dù gì đi nữa thì hôm nay cũng là sinh nhật ai kia. Nhịn một bước cũng đâu chết ai!

_ Anh/ Em có quà cho…

Trơ mắt nhìn người đối diện, Thiên Di khẽ nhíu mày. Có nghe lầm không? Vĩnh Khoa cũng vừa nói sao?

Đặt ổ bánh kem lên bàn, Thiên Di ngơ ngác cất giọng hỏi Vĩnh Khoa :

_ Em tặng quà cho anh thì đúng hơn. Sinh nhật anh mà. Đừng nhìn em. Cái này… không phải em làm đâu. Mua đấy. Em đã nhờ người ta ghi chữ lên đó. Đẹp không!

“Chồng yêu, sinh nhật vui vẻ ^^”

_ Qùa đâu? - Vĩnh Khoa lạnh lùng hỏi – Chỉ có bánh kem thôi sao?

_ Thì bánh kem là quà còn gì? – Thiên Di bĩu môi đáp.

_ Keo kiệt.

_ Anh nói gì chứ? Em keo kiệt khi nào. Có bánh kem rồi còn đòi gì nữa? Anh tham vừa thôi. À, chẳng phải em đã tặng trước áo sơ mi cho anh rồi hay sao? Coi như đó là quà đi.

_ Không bàn cãi nữa.

Chẳng chấp nhất cô vợ bé nhỏ, Vĩnh Khoa đẩy các túi đồ sang cho sóc con. Nét mặt thoáng có tia cười.

_ Qùa của em đấy!

_ Sao chứ? – Thiên Di ngạc nhiên nhìn “món quà bất ngờ” trước mặt, lắp bắp nói – Sinh nhật anh sao lại tặng quà cho em? Anh… bị ngốc à?

_ Này, mắng ai thế hả? – Vẫn chất giọng lạnh lùng khó ưa ấy, Vĩnh Khoa đanh giọng đe dọa.

_ Hung dữ thế. Người ta chỉ hỏi thôi mà…

Câu nói nửa chừng của Thiên Di lập tức bị ngăn lại khi cô nhóc nhìn thấy hành động bất chợt của ai đó.

Rời ghế, Vĩnh Khoa cười nhẹ rồi bước đến trước mặt Thiên Di, quỳ một xuống đầy kiêu sa. Gương mặt anh tuấn sáng bừng nhờ ánh nến lung linh. Chìa khỉ bông trước Thiên Di, Vĩnh Khoa nhìn thẳng vào ánh nhìn đầy ngạc nhiên của cô nhóc, cười khẽ.

Im lặng.

~~…

Gì thế này? Vậy thôi sao? Chẳng phải còn nói “Lấy anh nhé” như trong phim truyền hình dài tập hay sao? Cầu hôn kỳ thế.

Nghĩ thầm, Thiên Di nhíu mày nhìn sang Vĩnh Khoa vẫn đang nhìn mình với gương mặt… đáng ghét mà không thèm nói lời nào.

Cuối cùng, không thể nào chịu đựng nổi tình cảnh im thin thít ấy, Thiên Di mới nhỏ giọng hỏi :

_ Anh… làm gì thế?

_ Không thấy sao còn hỏi? – Lạnh tanh.

Lời hay do Chính An dạy… không được dùng đến!

Thiên Di hầm hầm nhìn “chồng” mình hồi lâu rồi nén giận hỏi :

_ Anh… đang cầu hôn em?

_ Uh.

_ Thế sao không nói gì?

_ Nói à? – Suy nghĩ, Vĩnh Khoa thoáng nhìu mày rồi nhanh chóng hỏi – Lấy nó nhé?

_ ….

@@...

_ Em… lấy nó? – Thiên Di mở to mắt, bật ra từng chữ.

_ Uh.

_ Lấy nó? Không phải lấy anh sao?

_ À, thì lấy nó tức là đồng ý lấy anh.

_ …

_ Thế nào?

_ …

_ Ai chỉ anh mua con khỉ đáng ghét này vậy? – Nhìn con khỉ bông, Thiên Di khẽ cất giọng hỏi.

_ Chính An, cậu ấy nói… nó giống anh. Em sẽ thích.

Phì! Giống… giống thật!

Che miệng để giấu đi nụ cười lén lút, Thiên Di hắng giọng rồi nghiêm mặt lại trong phút chốc. Đưa tay nhận lấy chú khỉ ngố, Thiên Di tinh nghịch đáp :

_ Ừm, em sẽ lấy nó. Không lấy anh.

_ Gì? – Vĩnh Khoa tròn mắt nhìn Thiên Di. Thản nhiên đứng thẳng lên và giật phăng con khỉ lại, Vĩnh Khoa hằng hộc nói – Trả đây.

Cũng không phải “hiền lành” gì, sóc con lém lĩnh đưa tay giật lại khỉ bông rồi bĩu môi trách móc :

_ Anh vô duyên vừa thôi. Tặng rồi không lấy lại được đâu. Nó là của em.

_ Chắc chứ?

_ Ừm. Chắc chắn.

_ Tên đâu? Trên đó, có ghi tên em không?

_ …

Lại giật lấy con khỉ bông, Vĩnh Khoa cười gian manh.

Không cãi lại ai đó, Thiên Di xụ mặt buồn hiu, mắt lắm la lắm lét liếc liếc.

Đưa tay xoa mái đầu đáng yêu, Vĩnh Khoa cười nhẹ rồi đưa tay lên chú khỉ bông để lấy vật gì đó. Đột nhiên, cậu giật lấy bàn tay nhỏ nhắn rồi đeo chiếc nhẫn bạc lấp lánh vào một cách “tự nhiên”, rồi nói :

_ Đồng ý, nhé?

_ …

Quái không chứ? Tự tiện đeo nhẫn vào cho người ta rồi mới hỏi ý kiến sao?

Tuy có hơi ngạc nhiên nhưng sóc con vẫn cố điềm tĩnh. Cô nhóc nghịch ngợm nhìn gương mặt anh tuấn rồi nói :

_ Anh đâu cần phải nói thêm những từ dư thừa đó khi đã đeo nó vào cho em?

_ …

_ Em lấy khỉ bông còn thích hơn, chồng yêu ngốc thật!

Theo đó, một nụ cười ma quái hiện ra, sóc con đưa tay quệt kem lên mặt ai đó rồi lon ton chạy đi. Vì nếu còn ngồi đó, không trước thì sau cũng chết chắc!

Vĩnh Khoa hầm hầm nhìn cô vợ tinh nghịch, sự giận dữ khác hẳn lúc bình thường. Dường như trong sự giận dữ ấy có chút dịu dàng, ấm áp.

_ Vợ ngốc, em gan lắm. Hôm nay, em chết chắc!

_ Hi hi, chưa biết ai ngốc hơn ai. Đồ đại ngốc.

_ Này, đứng lại đó cho anh.

Trăng sáng.

Sao lấp lánh.

Gió nhẹ dập dìu.

Tâm trạng vui tươi của hai người nào đó như nước trong suốt tưới lên thảm cỏ mượt. Làm chúng cũng lung lay vui theo…Ngoại truyện : Mất vợ – Tìm vợ

Sân bay quốc tế.

7.00 AM

_ Alô, tôi nghe đây! Sao? Được rồi. Tôi hiểu rồi. Cứ nói với mẹ tôi, mai tôi sẽ về.

Vừa đáp máy bay, Hải Nhân lập tức nhận được cuộc điện gấp từ người quản lí công ty. Rằng mẹ cậu đang làm ầm lên vì không tìm thấy cậu. Bởi, Hải Nhân đã trốn mẹ để đăng kí chuyến bay sang Việt Nam vào sáng nay. Thần không hay, quỷ không biết.

Cúp máy. Tắt nguồn.

Bắt chiếc taxi gần đó.

Người Hải Nhân muốn tìm là cô nhóc tinh nghịch. Cũng may là cậu nhớ nhà của ai kia (Trương Vĩnh Khoa) nên không lo bị lạc đường.

Đứng trước cánh cổng to kình, bên trong là khuôn viên đầy cỏ xanh đang trút hết sương đêm. Bầu không khí quang đãng bao trùm lấy căn biệt thự lớn.

Đưa tay nhấn chuông, Hải Nhân khẽ dời chân sang một góc và nép sau bức tường to. Cậu nghĩ, sóc nhỏ sẽ ra mở cửa. Vì Thiên Di không thích sai vặt người làm trong khi mình có thể tự làm được.

Đúng như dự đoán, dáng người bé nhỏ đang lon ton chạy ra cổng với nụ cười rạng rỡ.

Cạch.

_ Ơ…

Ngẫng người, Thiên Di đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy một ai cả. Vừa định quay trở lại nhà thì một bàn tay rắn chắc đã kịp thời bịt chặt đôi mắt to tròn một cách bất ngờ.

Giật mình bởi hành động lạ từ một ai đó, cô nhóc chỉ biết đứng bất động. Lúc sau, khi đã “hoàn hồn” và dần tiếp nhận được với bóng tối quanh mắt, sóc nhỏ lí nhí :

_ Ai…. Ai vậy?

_ …

_ Nè, ai vậy…

_ Bé Di, em càng ngày càng xinh đấy!

Chất giọng trầm trầm quen thuộc thoáng vang bên tai làm sóc con ngớ người. Khóe môi bỗng hình thành nụ cười đáng yêu. Làm sao cô nhóc quên được giọng nói ấy chứ!

Thiên Di quay người lại khi bàn tay kia đã dần buông xuống, thả lại ánh sáng cho ánh nhìn. Ôm chầm lấy “người lạ thân quen”, sóc con ríu rít thốt lên :

_ Anh Nhân… anh về khi nào thế? Sao không gọi trước cho em? Mẹ anh biết anh sang đây không?

Xoa mái đầu nhỏ, Hải Nhân cười nhẽ rồi nói :

_ Anh vừa về. Cho em biết nhé, anh trốn nhà đấy. Vì thế, em phải dành ngày hôm nay để theo anh. Tối anh phải trở về rồi. Anh nghĩ, nếu mình không về sớm thì có lẽ, mẹ anh sẽ cho người sang Việt Nam mất.

Đúng vậy, hôm nay phải đi chơi thỏa thích. Hiếm khi anh Nhân về đây. Vả lại, “cái tên đó” cứ bắt mình ở nhà suốt thôi.

Nghĩ thầm, Thiên Di gật nhẹ đầu rồi cười tươi :

_ Anh ở đây chờ em nhé. Em vào nói ông đã.

-----

5h chiều,

Bầu trời trong vắt.

Mây nhẹ nhàng trôi theo đường dẫn của gió.

Rầm!

Cánh cửa phòng mở toang và tạo ra thứ tạp âm chói tai. Khác hẳn với khung cảnh ngoài kia – tĩnh lặng, mát mẻ.

Những cô giúp việc thay nhau truyền ánh mắt lo sợ đến vị chủ tịch già. Như cầu xin.

Phía Trương Tề, ông vẫn lẳng lặng đứng im nhìn cháu mình đạp cửa mà không hề ngăn cản hay hỏi lý do.

Vĩnh Khoa nhíu mày thay cho sự ngờ vực trong lòng. Quay quất tầm nhìn sang những người giúp việc, ai đó lạnh lùng nghiến răng :

_ Vợ tôi đâu?

Lý do Vĩnh Khoa ngạc nhiên vì sự “mất tích” không báo trước của sóc nhỏ rất đơn giản. Bởi, thường ngày, khi ai đó vừa đặt chân vào nhà thì cô nhóc nào đó đã lon ton chạy ra cười tủm tỉm rồi trao cho cậu một nụ hôn nhẹ vào má. Và có lẽ bởi thế, nhờ những nụ hôn khẽ khàng từ sóc nhỏ mà ngôi nhà trở nên vui tươi hơn vì ai đó dần dịu dàng thay cho lạnh lùng.

Vì thế, hôm nay, không thấy sóc con đâu cả. Vĩnh Khoa lập tức hiện nguyên hình. Bắt đầu “tra tấn” những người trong nhà bằng nét mặt lạnh băng.

Các cô hầu nhìn nhau lo lắng rồi nhìn sang Trương Tề. Sở dĩ, họ nhìn ông là chờ đợi câu trả lời từ ông. Chính ông đã dặn dò là không được nói với cậu chủ rằng cô chủ đã “đi chơi với trai” (Hải Nhân).

_ Tôi hỏi lần nữa, sóc con đâu?

_ Dạ…

_ Lui đi. Cứ làm việc của các người.

Nhận được lệnh từ Trương Tề, các cô hầu vui hết thẩy. Câu nói của ông như động lực giúp họ can đảm thêm. Nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm, họ thay nhau gật đầu tạ ơn Trương Tề đã kịp thời cứu mạng.

_ Vợ con đâu?

Vĩnh Khoa thản nhiên đặt câu hỏi, không thèm nhìn ông mình lấy một lần. Mặt cứ hầm hầm nhìn theo đám “tì nữ” kia. Cậu nghĩ, họ biết “tin tức” của Thiên Di nhưng vì ông cậu nên không một ai dám nói.

_ Vợ con đi cùng cậu thanh niên nào đó tên Nhân rồi. Con bé đã xin phép ta. Ta cũng đã đồng ý.

Vừa nghe xong, Vĩnh Khoa trầm lặng nhìn sang Trương Tề hồi lâu. Bất giác, cậu mò mẫm và lấy từ túi quần ra một thứ. Cười nham hiểm.

Đến khi Trương Tề nhận ra chuyện quan trọng thì đã nghe thấy chất giọng lạnh toát của đứa cháu yêu vang lên. Trên tay là chiếc điện thoại đang phát sáng.

_ Alô, sở cảnh sát phải không? Vợ tôi… bị bắt cóc rồi!

------

6h chiều.

Trời rực sắc cam hoàng hôn.

Gió nhẹ lay cành cây mỏng.

Không gian rực sắc màu cùng tiếng nhạc vu vương khe khẽ bên tai. Khắp không gian rộng lớn là những khoảng riêng tư.

Ở một góc nào đó trong khoảng riêng tư bao la ấy, có hai nguời trẻ tuổi đang ngồi nhâm nhi hai cốc sinh tố mát lạnh. Họ cùng lắng tai nghe điệu nhạc truyền cảm sau khi đã mệt nhoài với quảng thời gian trước đó : thỏa sức chơi đùa ở công viên cạnh đó và cùng nhau tuôn ra những tràng cười sàng khoái khi xem bộ phim hài trong rạp.

Giờ, không gian không yên tĩnh cũng không náo nhiệt. Nhưng chắc chắn, mấy phút sau thì bầu không khí ấy sẽ không còn.

_ Tiếc thật, lâu lắm mới được đi cùng anh Nhân thế này mà anh lại phải về sớm.

Chóng càm, Thiên Di tiếc nuối nói. Mắt dán vào cốc sinh tố trên bàn kính.

_ Khì. Anh hứa, lâu lâu anh sẽ lén về đây để đi cùng bé Di. Chịu không?

_ Thật nhé! Anh Nhân hứa…

_ Lãng mạn nhỉ?

Chất giọng lạnh tanh bất chợt vang lên sau lưng khiến sóc con giật mình. Đôi mắt to tròn mở to hơn hẳn. Cười gượng, Thiên Di chậm rãi quay lại phía sau…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương