Áng mây thứ 79 : Phá bỏ luật lệ.

Hạnh phúc ghé qua khung cửa nhỏ.Nơi có anh đang ngồi.Em có biết…Anh nghe thấy gì không?Hạnh phúc nói : Tôi sẽ mang đau thương đi, mãi mãi!Ngốc ạ…Nghe rồi chứ?Khi em đứng trước mặt anh lần nữa…Cũng là lúc… định mệnh đã thay đổi.Định mệnh đã đưa em trở về…Với vòng tay anh!

“Gửi chàng trai trẻ ta không được biết mặt,

Muốn lên được chức vị chủ tịch này, chắc hẳn nhiều người cũng rất phiền lòng. Ta mong, thế hệ sau, sau nữa sẽ đưa tổ chức đi lên theo chiều hướng tốt hơn.

Biết vì sao ta gọi vị chủ tịch tiếp theo là chàng trai trẻ chứ? Ha ha, theo tính toán của ta, những thế hệ sau chắc hẳn sẽ rất trẻ tuổi. Vì “tuổi trẻ tài cao” mà.

Chính vì thế nên cậu mới có thể tìm ra lời giải. Không ngờ vật báu lại là mẩu giấy cũ kĩ này, đúng không?

Ta thật ân hận về điều luật quái quỷ mình đã đặt ra. Nếu sớm biết có chuyện hiểu lầm, ta đã cho làm sáng tỏ mọi chuyện trước khi ra đi mãi mãi. Chẳng biết mấy năm qua, đã bao nhiêu người vô tội phải bỏ mạng vì điều luật gàn dở kia.

Điều luật chính thức được hủy bỏ ngay lúc cậu đọc mảnh giấy nhỏ này!

Mong chủ tịch trẻ sẽ hết sức vì tổ chức. Nếu có thể, hãy thử đưa tổ chức tiến xa hơn theo một chiều hướng mới. Chẳng hạn, loại trừ kẻ gian thay cho pháp luật. Tốt đấy nhỉ?

Tái bút.”

_ Ai có ý kiến gì khác không?

Vĩnh Khoa lãnh đạm nhìn xuống hàng ghế dài, lạnh nhạt cất lời sau khi đã cho mọi người xem mảnh giấy do chủ tịch trước để lại trên màn hình máy chiếu.

Hội đồng quản trị trong công ty lần lượt tán đồng. Dù gì thì họ cũng chán ngáy cảnh chết chốc. Ngửi mùi tanh của máu lâu ngày làm cho người ta cảm thấy sợ. Thật ra, mạng sống con người quý biết bao!

Trương Tề ngồi đó, dõi mắt nhìn hai đứa cháu yêu, cười trong lòng.

_ Thế thì, tôi tuyên bố, điều luật về “chìa khóa vàng” chính thức bị loại bỏ, vĩnh viễn.

Tiếng giày lộp cộp vang khắp giang phòng, cánh cửa lớn mở ra cho luồng sáng bên ngoài chiếu vào.

Kết thúc buổi họp, Vĩnh Khoa thả mình xuống chiếc ghế xoay, thở hắt. Nét mệt mỏi vương trên đôi mày rậm chóng mất đi. Cuối cùng thì cậu cũng đã làm được!

_ Yeah, thành công.

Vĩnh Kỳ phấn khởi hét lên, như muốn chạy khắp phòng vì vui mừng, hệt trẻ con.

_ Ồn quá!

Chất giọng lạnh lùng lọt tõm trong không trung, men theo khí lạnh truyền đến tai Vĩnh Kỳ khiến cậu chau mày.

_ Nè, còn không cám ơn anh. Nếu anh không đánh bọn kia ngất thì em dễ dàng tìm được mẫu giấy à?

_ Nhờ tôi gợi ý nên mới tìm ra lời giải nhanh thôi.

Vĩnh Khoa cố chấp nói, mắt chẳng đối hoài tới ai kia.

_ Nếu anh không dẫn em đến mộ chủ tịch thì có tìm được không?

_ Tôi sẽ tự tìm.

Vĩnh Kỳ nói một, Vĩnh Khoa nói một. Chẳng ai nhườn ai thế nên mới có chiến tranh. Cả hai điều ngoan cố như nhau.

Trương Tề thầm quan sát hai chàng trai trẻ, ông cười mãn nguyện rồi khẽ đứng lên, bước đến trước mặt cả hai, nghiêm nghị nói :

_ Cả hai, làm tốt lắm.

-----

_ Thiên Di ơi, tin tốt, tin tốt đây…

Vừa bước khỏi xe, Vĩnh Kỳ đã lao vào nhà thật nhanh để báo tin vui tới sóc con. Nhưng những bước chân dần chậm lại rồi dừng hẳn, nét mặt phấn liền biến sắc khi trông thấy dáng người trước mặt.

Như hóa tượng, Vĩnh Kỳ đứng bất động, chẳng thốt lên lời nào.

_ Sao thế?

Vĩnh Khoa từ phía sau bước đến, cười nhạt rồi hỏi tên ngốc vừa la hét om sòm kia.

Bỗng chốc, ánh nhìn sắc lạnh chạm ngay tia nhìn đau xót. Vĩnh Khoa lạnh lùng nhìn người trung niên trước mặt, cố nén xúc động, lạnh nhạt đặt câu hỏi :

_ Về rồi ah?

_ Vĩnh Khoa, Vĩnh Kỳ… ta…

_ Tôi mệt.

Vĩnh Kỳ trả lời hờ hững rồi lách khỏi người ông, ung dung tiến thẳng cầu thang không chút do dự.

_ Vĩnh Kỳ, con xuống đây! Ta sẽ đưa bọn con đến một nơi. Mong bọn con tha thứ cho ta.

Ông Trương khẽ cất giọng, ánh mắt trìu mến đầy ắp tình thương như đang van xin một điều gì đó.

_ Mẹ đâu?

Chóng nhận ra sự khác thường, Vĩnh Khoa ném tia sắc lạnh sang người đối diện. Câu hỏi ấy khiến Vĩnh Kỳ ngạc nhiên quay người lại, mắt bắt đầu dõi nhìn xung quanh.

Ông Trương ngồi phịch xuống ghế, cuối đầu đau khổ. Người khẽ run lên, dường như ông đang khóc.

Nhíu mày, Vĩnh Khoa duỗi chân bước đến cạnh ông Trương, điềm tĩnh hỏi lại :

_ Con hỏi ba, mẹ đâu?

_ Mẹ các con…

-----

Gió thổi mạnh vào những cành cây xơ xác. Mang luồng khí lạnh đau thương đến với những người có mặt nơi đây.

Tán lá rũ nhẹ làm những tàn hoa trắng vương vãi khắp đất.

Người phụ nữ trước mặt vẫn hiền hậu cười, gương mặt thanh thản đến vui tươi.

Khói nhẹ nương theo gió, tạo ra khung cảnh mờ ảo.

Có hai chàng thanh niên đứng đó, rất lâu, rất lâu.

Ánh mắt cả hai như vô hồn. Sâu thẳm trong đáy mắt là nỗi buồn vô tận.

Mọi hiểu lầm như được gió hóa giải.

Đặt tay lên tấm bia xám ngắt vô thần, Vĩnh Khoa nhẹ di chuyển từng ngón tay đến khung ảnh trên bia đá. Một cách chậm rãi.

_ Sao lại gạt bọn con?

Quỳ sập xuống nền cát, Vĩnh Kỳ đau khổ thì thầm, ánh nhìn đầy xót thương dán vào khung ảnh đang nhìn cả hai, mỉm cười.

Hương đau buồn chẳng bay theo gió như làn khói trắng kia, chúng cứ động lại nơi khóe mi và kích hoạt tuyến lệ.

Đưa ánh mắt đau buồn sang ông Trương, Vĩnh Khoa khẽ cất giọng :

_ Tại sao?

Câu hỏi không đầu không cuối cùng âm điệu trầm lạnh nương vào gió, truyền đến tai ông Trương cùng làn khói trắng bay vào mắt, làm nhòe mọi cảnh xung quanh.

Thắp nén hương vào bia mộ trước mặt, ông Trương từ tốn buông ra câu trả lời cho thắc mắc của hai chàng trai trẻ :

_ Vì bà không muốn bọn con phải đau lòng. Bà mong các con sẽ luôn hạnh phúc. Ta xin lỗi… xin lỗi vì đến giờ mới cho hai con biết sự thật… Các con… hãy tha lỗi cho ta.

Dời tay khỏi tấm ảnh, Vĩnh Khoa lạnh nhạt cho tay vào túi, bước đến gốc cây gần đó.

Dựa lưng vào thân cây to lớn, thả lòng theo gió bay lơ đễnh cùng nỗi buồn vô tận.

Thì ra, cả hai đã hiểu lầm cha mẹ mình.

Tại sao chứ? Chẳng phải là vì công việc hay sao? Nếu là vì công việc thì sẽ không đau lòng thế này. Tại sao không phải vì lao đầu vào công việc mà bỏ bê con cái? Tại sao lại nói dối để trở thành bậc cha mẹ xấu trong lòng cả hai?

Tại sao chứ?

“Kẻ xấu” luôn có hai mặt của nó sao? Sao lại không trở thành kẻ xấu toàn diện? Nếu thế, cậu có thể dễ dàng hận cả hai người. Hận mãi mãi.

Nhưng… làm sao có thể hận họ khi mà… họ có lý do chính đáng? Lý do không phải liên quan đến công việc mà là vì niềm vui của con cái?

_ Chết tiệt!

Khụy xuống, Vĩnh Khoa dang tay đấm mạnh vào thân cây to lớn. Nỗi đau ngoài da ấy… có đo được với vết thương lòng cậu đang mang?

Gió vẫn thổi nhè nhẹ.

Bao quanh khung cảnh ảm đạm là mảng trắng đau thương. Hệt vòng tay người mẹ đang che chở cho con mình.

Bầu trời quang đãng chứa từng cụm mây trắng xóa, trôi bồng bềnh.

Cạnh gốc cây, chàng thanh niên với nét mặt lạnh băng, tia nhìn chứa đầy nỗi buồn vẫn nhìn về phía có khung ảnh với gương mặt hiền hậu tươi cười đầy hạnh phúc.

Gần nắm mồ nhỏ, một chàng thanh niên khác quỳ sập giữa nền đất, tay thu thành nắm đấm. Nét mặt đau khổ tột độ cũng đang giương mắt nhìn vào khung ảnh.

Nỗi đau mất mác ấy… liệu khi nào sẽ vơi!

-----

Cạch!

Đẩy nhẹ cánh cửa phòng, Vĩnh Khoa dang chân bước vào giang phòng quen thuộc. Tia nhìn rơi tõm trong khoảng không trống trải.

Linh tính như mách bảo điều gì đó khiến Vĩnh Khoa bước vội vào giang phòng nhỏ.

Khẽ nhíu mày, Vĩnh Khoa tiến lại chiếc giường bé xinh, một mẩu giấy nhỏ đập vào mắt cậu ngay lúc đó.

“Chồng yêu…

Em biết anh thích em gọi thế mà. Hi hi. Xin lỗi anh vì em có bí mật giấu anh. Đừng giận em nhé!

Em đã to gan dám dám nói chuyện với ông anh rồi. Lại cãi lời anh. Nhờ vậy, em mớ phát hiện ra một điều, anh biết điều gì không? Quả thật gia đình anh, ai cũng giống nhau cả. Ánh nhìn, chất giọng lạnh tanh luôn làm người khác chùn bước… rất rất giống nhau.

Em biết, cãi lời anh là sai. Lúc nói chuyện với ông, em đã rất sợ. Thật đó!

Nhưng em cũng đã thành công rồi! Em đã “thuần hóa” được ông. Dùng từ “thuần hóa” có lẽ hơi quá nhỉ? Anh đừng cho ông xem nhé. Chắc ông sẽ giết em đấy!

Còn nữa nhé, có phải anh nói với ông về cây roi không? Anh biết không, ông đã mang nó ra hù dọa em. Hu hu. May là ông không hung hăng như anh nên em chưa phải niếm mùi.

À, thật ra là… em đã lại vào bếp rồi! Anh đừng tức giận. Không phải em không nghe lời anh, tại ông một mạch bảo em phải nấu nên em đánh liều. Chắc anh cũng đoán được kết quả nhỉ? Thảm hại.

May là ba anh đã trổ tài nên em mới toàn mạng để viết cái này cho anh đó.

Anh hãy tha thứ cho ba và ông anh nhé! Họ điều rất “đáng thương”. Đáng thương? Chẳng biết sao em lại nghĩ thế nữa. Hi hi.

Mà này, em thấy hơi là lạ sao ấy. Tại sao ba anh và cả anh Vĩnh Kỳ điều biết nấu ăn, còn anh thì không? Có phải anh lười học lắm không? Hay là trong các khóa học nấu ăn, anh cúp tiết?

Lạ thật! Hi hi, thật may vì điều này em không chính miệng hỏi anh, nếu không chắc em sẽ no đòn. Em biết anh rất bạo lực mà.

Tí nữa là quên mất, bí mật mà em giấu anh là chuyện em sẽ sang Mỹ một thời gian. Anh đừng giận. Xa anh, em cũng nhớ lắm ấy!

Ban đầu, em còn định là sẽ xa anh mãi mãi cơ. Nhưng sau khi nói chuyện với ông, em đã thay đổi quyết định. Đừng nghĩ là em không tin tưởng trí thông minh của anh nhé. Chỉ vì em không muốn anh phải đau đầu vì em thôi. Nhìn anh vì em mà bị thương, em rất đau. Đau hơn cả anh luôn í.

Có lúc, em còn ước chi cho anh chết cho rồi. Ai bảo cứ ngốc, cứ thích làm chuyện khiến người ta khóc. Anh có biết vì anh mà em tốn bao nhiêu calo cho việc thút thít khóc chưa hả? Đã thế còn quên người ta trong một thời gian. Hức.

Anh đúng là tên đáng ghét đại ngốc. Đúng là đầu heo.

Xí nhé, những gì ở trên chỉ là em đang giải tỏa buồn bực thôi. Anh đừng để bụng chi cho mệt. Em biết, Trương Vĩnh Khoa rất cao thượng mà. Hi hi, chồng yêu là vĩ đại nhất nhất. (Nói thế thôi, anh cũng đừng nhớ làm gì nhé. Anh cũng không vĩ đại bằng em đâu)

Sau khi kết thúc khóa học, em sẽ bay về gặp anh! Đợi em nhé! (Đừng có nhân cơ hội này mà qua lại với các cô gái khác đó)

Viết nhiều thế này mỏi tay thật. Biết thế em không viết đâu.

Phải luôn nhớ em đấy, chồng yêu.

Được gọi thế thích lắm chứ gì!!!

Em đi rồi, chắc anh nhớ hai từ “chồng yêu” lắm nhỉ! Hi hi”

Lướt qua nhửng dòng chữ nhỏ nhắn, Vĩnh Khoa nữa giận nữa vui. Giận vì cô nhóc dám bỏ đi khi cậu không có ở nhà. Vui vì lời căn dặn thật đáng yêu và trẻ con. Thế mà dám bảo là sẽ người lớn nữa chứ. Trẻ con thì vẫn mãi là trẻ con thôi, làm sao trưởng thành cho được!

Đúng thật sóc con lém lĩnh vẫn là sóc con lém lĩnh.

_ Trở về đây, em biết tay anh.

Phì cười, Vĩnh Khoa ngã người xuống chiếc giường còn vương mùi hương của ai đó, khẽ nhắm mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương