Nhìn Xem Anh Yêu Em Nhiều Như Thế Nào
-
Chương 8
Khánh My nghe giọng Duật Luân, quay lại thấy Duật Luân đứng sau lưng cô.
Chẳng phải anh về rồi sao?
Khánh My che mặt sợ anh thấy bộ dạng xấu xí của cô.
- Sao em khóc?
Cô nhóc này bình thường rất mạnh mẽ, bị cấp trên.trong công ty làm khó, thậm chí bị la thậm tệ khi mới là thực tập sinh vẫn không hề để tâm hay buồn bã, bây giờ tài giỏi rồi không ai la nữa vậy khóc cái gì? Không lẽ là vì anh cả?
Duật Luân nhíu mày lo lắng.
- Không có gì._ Khánh My giấu.
Khánh My không thể nói cho Duật Luân nghe cô nhớ cảnh kiếp trước. Nếu nói, anh sẽ cười cô giống Duật Vĩ cười cô mất. Duật Vĩ, Duật Minh cười cô cô không quan tâm nhưng Duật Luân cười cô e chỉ còn nước chôn mặt xuống đất mất thôi.
Duật Luân biết Khánh My không chịu nói. Đột nhiên anh bế phốc cô lên, đặt cô lên giường, hành động bất ngờ của Duật Luân khiền Khánh My kinh ngạc, vừa ngồi dậy thì một thứ gì đó đeo lên mắt cô. Nhìn vô gương là kính ngố 0 độ. Không còn thấy mắt bụp nữa
- Giờ nói được rồi chứ? Chẳng lẽ cả anh, em cũng giấu?_ Duật Luân ám áp cười với cô.
Khánh My để ý những năm gần đây Duật Luân hay dùng nhan sắc ra dụ dỗ cô mà đáng ghét hơn mỗi khi anh dùng đều thành công. Cô không hiểu sao nhà anh em họ Trịnh mặt na ná nhau, thế mà anh em song sinh kia dùng mĩ nam kế còn bị cô đánh lên bờ xuống ruộng còn người đàn ông này làm cô mặt đỏ tai hồng.
- Em... Em nằm mơ thấy em nhảy lầu, anh giữ em lại nhưng em lại gỡ tay anh ra.
Nụ cười trên môi Duật Luân thoáng khựng lại nhưng lúc sau đã trở lại bình thường. Khánh My nghĩ mắt khóc riết đến nổi bụp nên nhìn lầm.
- Tại sao em nhảy lầu?_Duật Luân hỏi xong có chút hối hận anh nói tiếp - Chỉ là mơ thôi, không sao. Có gì nói anh, đừng khóc như vậy anh đau lòng.
Khánh My ngẩn đầu lên, ngốc nghếch gật đầu. Duật Luân mỉm cười xoa đầu cô.
- Thay đồ đi, anh dẫn em đi ăn.
Duật Luân đứng dậy rời khỏi phòng Khánh My. Có trời mới biết khi Khánh My kể ra Duật Luân đau lòng đến mức nào. Bởi vì kiếp trước anh nghĩ đến thứ hạnh phúc gọi là buông tay nên thành toàn cho cô nhưng không ngờ chỉ vì sai lầm đó làm cô đau khổ mà anh cũng không vui sướng gì. Trải qua bốn năm, Khánh My gần gũi với anh như kiếp trước, chỉ khác kiếp này Khánh My không yêu Duật Thiên, lâu lâu gặp mặt Khánh My chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi cho phải lễ rồi thôi.
Khánh My lựa chọn một hồi cũng chọn quần ngắn và áo phông rộng để ra ngoài. Sau khi thay đồ, thoa chút son dưỡng ẩm đeo túi xách vào rời đi.
Duật Luân ngồi ở phòng khách đợi Khánh My một lúc thấy cô đi xuống. Thấy Duật Luân đợi mình, Khánh My khẽ rung động một hồi. Cô biết Duật Luân rất bận. Đi máy bay như đi chợ vậy mà vẫn chừa thời gian cho cô.
- Đi thôi!
Nơi họ đến là khu trung tâm mua sắm. Khánh My ngủ dậy đã là chín giờ sáng, chuẩn bị "một ít" thời gian nữa là mười gian. Từ nhà riêng Khánh My đến trung tâm mua sắm mất ba mươi phút, khi tới nơi đã mười giờ ba mươi. Bước vào trong thấy hai dáng người y như nhau đứng đợi Khánh My và Duật Luân. Việc đi chơi ba người như thế không phải chuyện hiếm khi gì. Cứ có thời gian họ lại đi cùng nhau như thế.
Mỗi khi tới trung tâm mua sắm, Khánh My liền kéo ba anh em nhà họ Trịnh lên lầu ba, khu ẩm thực. Vào quán thịt nướng Hàn Quốc và gọi món như thường. Nhưng mấy lần trước tới khi đi ăn Duật Luân lại bận công việc đột xuất bỏ về lần này không giống như thế. Khi Khánh My và Duật Vĩ, Duật Minh gọi món xong thì Duật Luân khẽ rầy Khánh My.
- Em chưa ăn gì lại ăn đồ nướng, không tốt.
- Không sao, chỉ có lần này thôi._ Khánh My cười duyên dáng với Duật Luân.
Ăn xong thịt nướng, Khánh My kéo ba anh em họ Trịnh vào quán gà ở lầu ba. Khánh My gọi ba phần combo cho ba người họ. Duật Luân vốn trưởng thành, tính lạ không thích mấy đồ ăn nhanh này anh nhường cho Khánh My. Duật Luân gấp một đùi hà bỏ vào chén của Khánh My, dịu dàng bảo:“em ăn nhiều vào“. Khánh My mỉm cười cảm ơn Duật Luân. Duật Vĩ ngồi đối diện với Khánh My, cạnh Duật Luân cũng gấp một cái đùi nữa bỏ vào chén Khánh My.
- Đúng thế cậu nên ăn nhiều vào.
Khánh My định mở miệng cảm ơn Duật Vĩ thì nghe thêm câu sau.
- Heo ốm quá không có thịt bán người ta sẽ chê.
Toàn bộ lòng cảm kích, từ cảm ơn phút chốc Khánh My nghe câu này nuốt ngược vào trong.
Cô biết ngay mà, cái con người kia không tốt lành gì mà quan tâm cô như thế. Duật Vĩ mà không kiếm chuyện cô một ngày thay vào đó ân cầm chăm sóc cô thì lúc đó Khánh My tin trên đời này heo nái cũng biết leo cây.
Khánh My bị câu nói của Duật Vĩ làm cho tức giận đến bỏ ăn cô chăm chăm nhìn Duật Vĩ.
- Sao vậy chẳng lẽ no rồi sao? Hôm nay cậu no sớm thế bình thường cậu ăn 5 phần combo vẫn chưa thấy đủ mà._ Duật Minh cũng lên tiếng ghẹo Khánh My.
Khánh My đảo mắt qua nhìn Duật Minh.
- Đúng thế. Nếu cậu sợ no đi không nổi. Không sao! Mình sẽ vì đại nghĩa diệt thân lăng cậu tới tận nhà. _ Duật Vĩ không biết cơn giận của Khánh My, nghĩ Khánh My sợ no đi không nổi nên tốt bụng nói.
Có trời mới biết Khánh My giận đến sôi máu. Nếu không có mặt Duật Luân ở đây cô chắc chắn sẽ tuôn ra một tràn chửi tục và nhào tới đánh anh em song sinh kia không thấy trời đất.
Mợ nó, ăn trước mặt Duật Luân đã là một xấu hổ, lại thêm việc bại lộ ăn nhiều hai anh em song sinh này đúng là muốn cô không còn hình tượng nữa mà. Không được, mặt dày lên Khánh My, bao năm qua mặt mày đã dày siêu cấp hôm nay không thể xấu hổ vì chút xíu việc cỏn con này được. Nhưng mà Duật Luân có mặt ở đây làm sao cô mặt dày được... Chắc không sao, dù gì Duật Luân cũng biết tính cách của cô rồi, cô không cần che giấu làm gì. Hình tượng là gì? Ăn được không? Thế nên cứ làm gì mình thích.
Dằn co nội tâm một hồi Khánh My mặc kệ "miệng đời", bất chấp hình tượng ăn thản nhiên. Nhưng không ăn ngồn ngoàn mà ăn rất tao nhã. Khi thức ăn trên bàn sắp bị Khánh My ăn hết Duật Luân gọi phục vụ tới.
Phục vụ đi tới, Duật Luân gọi thêm vài phần combo gà nữa cho Khánh My. Khánh My nghe xong suýt nữa mắc nghẹn.
- Ăn từ từ thôi._ Duật Luân đưa Khánh My cốc nước lọc.
Khánh My uống vào khi nuốt xuống cô hỏi Duật Luân anh tin thiệt sao?. Duật Luân chỉ mỉm cười và cưng chìu đáp:“không sao, mao ăn chóng lớn“.
Khánh My nghe lời an ủi và khuyến khích của Duật Luân, cô chỉ còn nước muốn độn thổ nhưng dù nghĩ vậy ba phần combo sau Khánh My giải quyết sạch, không phụ lòng mong mỏi của ba anh em nhà họ Trịnh.
No quá! Khánh My bước ra khỏi quán thịt nướng xoa xoa cái bụng căn tròn của cô.
- Đi nổi không? Nếu không thì cậu nằm xuống đi._ Duật Vĩ nhìn Khánh My xoa bụng, anh mở miệng lên tiếng hỏi.
Khánh My không hiểu ngừng lại nhìn Duật Vĩ.
- Cậu nằm mình lăng sẽ tiện hơn.
Khánh My biết ngay mà, con người này mở miệng ra, câu trước bình thường thì câu sau chắc chắn không có gì tốt lành. Kì này Khánh My lười cãi với Duật Vĩ. Cô bơ anh đi, đi một chút thì trước mặt là một tiệm bingsu. Trên đó vừa có món mới, nhìn thấy mắt Khánh My sáng lên.
- Đằng tiệm bingsu có món mới kìa chúng ta lại ăn đi._ Khánh My hào hứng chỉ.
- Ăn nữa hả?_ Lần này là Duật Minh không phải Duật Vĩ.
Khánh My đang đi nghe vậy liền quay lại nắm áo Duật Minh lôi đi, Duật Vĩ đi theo. Duật Luân thấy cảnh tượng lúc nãy và bây giờ anh thoáng suy nghĩ. Trước khi anh rước Khánh My về dinh thự có lẽ anh cần phải kiếm thêm số tiền lớn trước và cần phải gửi tiền tiết kiệm nữa như thế mới đủ nuôi Khánh My. Kiếp trước chỉ trò chuyện, hay âm thầm giúp Khánh My mà không tiếp xúc nhiều, Duật Luân đâu biết Khánh My ăn nhiều đến vậy nhưng ăn nhiều cũng có cái lợi cho anh và cũng có cái hại. Cái lợi là anh sẽ dùng đồ ăn dụ dỗ Khánh My, còn cái hại là anh cần phải lao động nhiều để kiếm tiền sau này phải nuôi Khánh My và con của anh.
Gọi phần lớn để bốn người ăn nhưng đa phần chỉ có Khánh My ăn. Duật Luân nhìn Khánh My ăn, anh đã no còn Duật Vĩ kể từ lúc bước vào tiệm bingsu này điện thoại anh nhận cuộc gọi suốt, hiện tại anh ra bên ngoài nghe điện thoại. Duật Minh nhàm chán ngồi lâu lâu trêu chọc Khánh My.
- Tiền bối sao anh không ăn đi?_ Khánh My lúc này mới để ý đến Duật Luân.
- Cậu nhìn đi. Con heo như cậu sút gần hết còn lại một trái cherry với đá bào, cậu bảo anh ấy ăn gì nữa đây?_ Duật Minh lại ghẹo Khánh My
- Không sao, dù sao vẫn còn._ Duật Luân cưng chìu nói dùm Khánh My.
Chẳng phải anh về rồi sao?
Khánh My che mặt sợ anh thấy bộ dạng xấu xí của cô.
- Sao em khóc?
Cô nhóc này bình thường rất mạnh mẽ, bị cấp trên.trong công ty làm khó, thậm chí bị la thậm tệ khi mới là thực tập sinh vẫn không hề để tâm hay buồn bã, bây giờ tài giỏi rồi không ai la nữa vậy khóc cái gì? Không lẽ là vì anh cả?
Duật Luân nhíu mày lo lắng.
- Không có gì._ Khánh My giấu.
Khánh My không thể nói cho Duật Luân nghe cô nhớ cảnh kiếp trước. Nếu nói, anh sẽ cười cô giống Duật Vĩ cười cô mất. Duật Vĩ, Duật Minh cười cô cô không quan tâm nhưng Duật Luân cười cô e chỉ còn nước chôn mặt xuống đất mất thôi.
Duật Luân biết Khánh My không chịu nói. Đột nhiên anh bế phốc cô lên, đặt cô lên giường, hành động bất ngờ của Duật Luân khiền Khánh My kinh ngạc, vừa ngồi dậy thì một thứ gì đó đeo lên mắt cô. Nhìn vô gương là kính ngố 0 độ. Không còn thấy mắt bụp nữa
- Giờ nói được rồi chứ? Chẳng lẽ cả anh, em cũng giấu?_ Duật Luân ám áp cười với cô.
Khánh My để ý những năm gần đây Duật Luân hay dùng nhan sắc ra dụ dỗ cô mà đáng ghét hơn mỗi khi anh dùng đều thành công. Cô không hiểu sao nhà anh em họ Trịnh mặt na ná nhau, thế mà anh em song sinh kia dùng mĩ nam kế còn bị cô đánh lên bờ xuống ruộng còn người đàn ông này làm cô mặt đỏ tai hồng.
- Em... Em nằm mơ thấy em nhảy lầu, anh giữ em lại nhưng em lại gỡ tay anh ra.
Nụ cười trên môi Duật Luân thoáng khựng lại nhưng lúc sau đã trở lại bình thường. Khánh My nghĩ mắt khóc riết đến nổi bụp nên nhìn lầm.
- Tại sao em nhảy lầu?_Duật Luân hỏi xong có chút hối hận anh nói tiếp - Chỉ là mơ thôi, không sao. Có gì nói anh, đừng khóc như vậy anh đau lòng.
Khánh My ngẩn đầu lên, ngốc nghếch gật đầu. Duật Luân mỉm cười xoa đầu cô.
- Thay đồ đi, anh dẫn em đi ăn.
Duật Luân đứng dậy rời khỏi phòng Khánh My. Có trời mới biết khi Khánh My kể ra Duật Luân đau lòng đến mức nào. Bởi vì kiếp trước anh nghĩ đến thứ hạnh phúc gọi là buông tay nên thành toàn cho cô nhưng không ngờ chỉ vì sai lầm đó làm cô đau khổ mà anh cũng không vui sướng gì. Trải qua bốn năm, Khánh My gần gũi với anh như kiếp trước, chỉ khác kiếp này Khánh My không yêu Duật Thiên, lâu lâu gặp mặt Khánh My chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi cho phải lễ rồi thôi.
Khánh My lựa chọn một hồi cũng chọn quần ngắn và áo phông rộng để ra ngoài. Sau khi thay đồ, thoa chút son dưỡng ẩm đeo túi xách vào rời đi.
Duật Luân ngồi ở phòng khách đợi Khánh My một lúc thấy cô đi xuống. Thấy Duật Luân đợi mình, Khánh My khẽ rung động một hồi. Cô biết Duật Luân rất bận. Đi máy bay như đi chợ vậy mà vẫn chừa thời gian cho cô.
- Đi thôi!
Nơi họ đến là khu trung tâm mua sắm. Khánh My ngủ dậy đã là chín giờ sáng, chuẩn bị "một ít" thời gian nữa là mười gian. Từ nhà riêng Khánh My đến trung tâm mua sắm mất ba mươi phút, khi tới nơi đã mười giờ ba mươi. Bước vào trong thấy hai dáng người y như nhau đứng đợi Khánh My và Duật Luân. Việc đi chơi ba người như thế không phải chuyện hiếm khi gì. Cứ có thời gian họ lại đi cùng nhau như thế.
Mỗi khi tới trung tâm mua sắm, Khánh My liền kéo ba anh em nhà họ Trịnh lên lầu ba, khu ẩm thực. Vào quán thịt nướng Hàn Quốc và gọi món như thường. Nhưng mấy lần trước tới khi đi ăn Duật Luân lại bận công việc đột xuất bỏ về lần này không giống như thế. Khi Khánh My và Duật Vĩ, Duật Minh gọi món xong thì Duật Luân khẽ rầy Khánh My.
- Em chưa ăn gì lại ăn đồ nướng, không tốt.
- Không sao, chỉ có lần này thôi._ Khánh My cười duyên dáng với Duật Luân.
Ăn xong thịt nướng, Khánh My kéo ba anh em họ Trịnh vào quán gà ở lầu ba. Khánh My gọi ba phần combo cho ba người họ. Duật Luân vốn trưởng thành, tính lạ không thích mấy đồ ăn nhanh này anh nhường cho Khánh My. Duật Luân gấp một đùi hà bỏ vào chén của Khánh My, dịu dàng bảo:“em ăn nhiều vào“. Khánh My mỉm cười cảm ơn Duật Luân. Duật Vĩ ngồi đối diện với Khánh My, cạnh Duật Luân cũng gấp một cái đùi nữa bỏ vào chén Khánh My.
- Đúng thế cậu nên ăn nhiều vào.
Khánh My định mở miệng cảm ơn Duật Vĩ thì nghe thêm câu sau.
- Heo ốm quá không có thịt bán người ta sẽ chê.
Toàn bộ lòng cảm kích, từ cảm ơn phút chốc Khánh My nghe câu này nuốt ngược vào trong.
Cô biết ngay mà, cái con người kia không tốt lành gì mà quan tâm cô như thế. Duật Vĩ mà không kiếm chuyện cô một ngày thay vào đó ân cầm chăm sóc cô thì lúc đó Khánh My tin trên đời này heo nái cũng biết leo cây.
Khánh My bị câu nói của Duật Vĩ làm cho tức giận đến bỏ ăn cô chăm chăm nhìn Duật Vĩ.
- Sao vậy chẳng lẽ no rồi sao? Hôm nay cậu no sớm thế bình thường cậu ăn 5 phần combo vẫn chưa thấy đủ mà._ Duật Minh cũng lên tiếng ghẹo Khánh My.
Khánh My đảo mắt qua nhìn Duật Minh.
- Đúng thế. Nếu cậu sợ no đi không nổi. Không sao! Mình sẽ vì đại nghĩa diệt thân lăng cậu tới tận nhà. _ Duật Vĩ không biết cơn giận của Khánh My, nghĩ Khánh My sợ no đi không nổi nên tốt bụng nói.
Có trời mới biết Khánh My giận đến sôi máu. Nếu không có mặt Duật Luân ở đây cô chắc chắn sẽ tuôn ra một tràn chửi tục và nhào tới đánh anh em song sinh kia không thấy trời đất.
Mợ nó, ăn trước mặt Duật Luân đã là một xấu hổ, lại thêm việc bại lộ ăn nhiều hai anh em song sinh này đúng là muốn cô không còn hình tượng nữa mà. Không được, mặt dày lên Khánh My, bao năm qua mặt mày đã dày siêu cấp hôm nay không thể xấu hổ vì chút xíu việc cỏn con này được. Nhưng mà Duật Luân có mặt ở đây làm sao cô mặt dày được... Chắc không sao, dù gì Duật Luân cũng biết tính cách của cô rồi, cô không cần che giấu làm gì. Hình tượng là gì? Ăn được không? Thế nên cứ làm gì mình thích.
Dằn co nội tâm một hồi Khánh My mặc kệ "miệng đời", bất chấp hình tượng ăn thản nhiên. Nhưng không ăn ngồn ngoàn mà ăn rất tao nhã. Khi thức ăn trên bàn sắp bị Khánh My ăn hết Duật Luân gọi phục vụ tới.
Phục vụ đi tới, Duật Luân gọi thêm vài phần combo gà nữa cho Khánh My. Khánh My nghe xong suýt nữa mắc nghẹn.
- Ăn từ từ thôi._ Duật Luân đưa Khánh My cốc nước lọc.
Khánh My uống vào khi nuốt xuống cô hỏi Duật Luân anh tin thiệt sao?. Duật Luân chỉ mỉm cười và cưng chìu đáp:“không sao, mao ăn chóng lớn“.
Khánh My nghe lời an ủi và khuyến khích của Duật Luân, cô chỉ còn nước muốn độn thổ nhưng dù nghĩ vậy ba phần combo sau Khánh My giải quyết sạch, không phụ lòng mong mỏi của ba anh em nhà họ Trịnh.
No quá! Khánh My bước ra khỏi quán thịt nướng xoa xoa cái bụng căn tròn của cô.
- Đi nổi không? Nếu không thì cậu nằm xuống đi._ Duật Vĩ nhìn Khánh My xoa bụng, anh mở miệng lên tiếng hỏi.
Khánh My không hiểu ngừng lại nhìn Duật Vĩ.
- Cậu nằm mình lăng sẽ tiện hơn.
Khánh My biết ngay mà, con người này mở miệng ra, câu trước bình thường thì câu sau chắc chắn không có gì tốt lành. Kì này Khánh My lười cãi với Duật Vĩ. Cô bơ anh đi, đi một chút thì trước mặt là một tiệm bingsu. Trên đó vừa có món mới, nhìn thấy mắt Khánh My sáng lên.
- Đằng tiệm bingsu có món mới kìa chúng ta lại ăn đi._ Khánh My hào hứng chỉ.
- Ăn nữa hả?_ Lần này là Duật Minh không phải Duật Vĩ.
Khánh My đang đi nghe vậy liền quay lại nắm áo Duật Minh lôi đi, Duật Vĩ đi theo. Duật Luân thấy cảnh tượng lúc nãy và bây giờ anh thoáng suy nghĩ. Trước khi anh rước Khánh My về dinh thự có lẽ anh cần phải kiếm thêm số tiền lớn trước và cần phải gửi tiền tiết kiệm nữa như thế mới đủ nuôi Khánh My. Kiếp trước chỉ trò chuyện, hay âm thầm giúp Khánh My mà không tiếp xúc nhiều, Duật Luân đâu biết Khánh My ăn nhiều đến vậy nhưng ăn nhiều cũng có cái lợi cho anh và cũng có cái hại. Cái lợi là anh sẽ dùng đồ ăn dụ dỗ Khánh My, còn cái hại là anh cần phải lao động nhiều để kiếm tiền sau này phải nuôi Khánh My và con của anh.
Gọi phần lớn để bốn người ăn nhưng đa phần chỉ có Khánh My ăn. Duật Luân nhìn Khánh My ăn, anh đã no còn Duật Vĩ kể từ lúc bước vào tiệm bingsu này điện thoại anh nhận cuộc gọi suốt, hiện tại anh ra bên ngoài nghe điện thoại. Duật Minh nhàm chán ngồi lâu lâu trêu chọc Khánh My.
- Tiền bối sao anh không ăn đi?_ Khánh My lúc này mới để ý đến Duật Luân.
- Cậu nhìn đi. Con heo như cậu sút gần hết còn lại một trái cherry với đá bào, cậu bảo anh ấy ăn gì nữa đây?_ Duật Minh lại ghẹo Khánh My
- Không sao, dù sao vẫn còn._ Duật Luân cưng chìu nói dùm Khánh My.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook