Nhìn Lén
-
Chương 2-2
Cô thỏa mãn buông bút xuống, duỗi thân người.
Gì mười hai giờ?
“Vì sao mình chưa buồn ngủ?”
Cô nháy mắt mấy cái, nhìn ngắm hoàn cảnh xung quanh, vẻ mặt có điểm mê hoặc.
Bụng thật đói….đói! Tiền!
“À, đúng rồi mình còn chưa đến cửa hàng trả tiền.” Cô cuối cùng cũng nhớ ra bản thân mình quên chuyện gì.
Thân thể nhỏ nhắn nhẹ nhàng nhảy dựng lên, cầm lên chìa khóa màu đen trên tủ, vừa hát vừa chạy xuống lầu.
“Cửa hàng Điền Dã” cách chỗ cô đi bộ mất hoảng 15 phút. Lái xe thì nhanh hơn, nhưng Xuyến Hi biết mình luôn chú tâm vào cảnh vật ở trên đường, nhiều lần vì phân tâm mà suýt chút nữa đâm vào xe khác, hoặc đâm vào người đi đường, hoạch đâm vào ven đường, cuối cùng cô quyết định không tự mình lái xe nữa.
Tự đâm chết mình là chuyện nhỏ, cô sợ một ngày nào đó cô đâm phải chiếc xe nhập khẩu thì cho dù cô có bán mình đi cũng không đủ tiền để đền cho người ta đâu.
Đi đến “Điền Dã” thì phải đi qua một khu nhà cao cấp mới xây.Vừa rồi cô không tốn thời gian đánh giá chi tiết khác, nhưng mà theo góc độ kính viễn vọng của cô thì, “lồng ngực mạnh mẽ”…. mãnh nam kia hẳn là sống ở trong khu nhà xa hoa này.
Xuyến Hi mang mang theo vẻ mặt tò mò đi qua dãy nhà cao cấp tiếp tục đi đến mục tiêu của cô.
“Điền dã” nằm tại phía dưới triền núi, cách nội thành náo nhiệt còn một đoạn đường ngắn, nhưng toàn bộ Đài Bắc lòng chảo vậy có địa điểm lớn này, cho nên người dân lân cận đi làm vẫn chạy đến chỗ này dùng cơm.
Hơn nữa thức ăn của họ cũng ngon nổi tiếng, thậm chí còn có vài tiết mục thức ăn ngon độc đáo phía sau, khu vực này thời gian dùng cơm càng thêm náo nhiệt.
Xuyến Hi không thích như vậy, cô thích cuộc sống thanh nhàn, yên tĩnh. Được cái nơi này đến nhà trọ của cô có chút khoảng cách, những người này cũng không thể làm phiền đến cuộc sống của cô.
Đến ngoài cửa “Điền Dã”, cô đẩy cửa đi vào, một trận mùi đồ ăn, hơi người, cùng tiếng người ăn cơm ồn ào nói chuyện với nhau nhanh chóng đem cô vây lại một chỗ.
“Cô Phương, hôm nay cô tự mình đến đấy ăn cơm sao?” Nhân viên phục vụ Tiểu Trí quen thuộc phát hiện ra cô trước, mang theo vẻ mặt tươi cười chào đón.
“Điền Dã” thành công được như hôm nay không phải không có nguyên nhân, trừ bỏ đầu bếp với tay nghề cao siêu ở ngoài, còn có những chàng trai trẻ tuổi anh tuấn khôn khéo trong giao tiếp.
Xuyến Hi hắng giọng, cào loạn lên mái tóc ngắn.
“Cái kia tôi có thể gặp quản lí của các anh một chút hay không?”
Tiểu Trí tò mò nhìn cô một cái nhưng vẫn tươi cười đồng ý quay vào gọi quản lí đi ra.
Xuyến Hi đứng lặng người trước một gương mặt anh tuấn trẻ tuổi khác, lại cào lên mái tóc rối của mình.
“Chuyện đó….ở đây về buổi tối có quản lí khác hay sao vậy?”
Quản lí mang theo mỉm cười chuyên nghiệp. “Chào cô, chúng tôi chỉ có một quản lí, xin hỏi cô Phương có chuyện gì vậy?”
“À.” Hiện tại nghĩ lại người đàn ông kia mặc trang phục cao cấp, e là cũng không phải chỉ là cái quản lí. Xuyến Hi thở dài nói: “Là thế này, tuần trước có một ngừơi đàn ông nửa đêm giúp tôi giao hàng đến, anh ta nói tôi còn thiếu nợ bên này nhiều tiền….”
Phía trước cô hai khuân mặt anh tuấn nhìn nhau. Tiểu Trí bày ra vẻ mặt mờ mịt với quản lí, quản lí thì suy nghĩ một chút rồi lộ ra vẻ mặt giật mình.
“Ngày đó cậu xin nghỉ, là anh Nguyên giao hàng giúp.” Quản lí vỗ vỗ bả vai Tiểu Trí làm cho anh ta đi vào trong phụ việc, chính mình xử lí chuyện này. “Ngại quá, cô Phương, người đàn ông kia là cổ đông của chúng tôi, nhưng mà hôm nay anh ta không có ở chỗ này, không biết cô tìm anh ta có chuyện gì không?”
Xuyến Hi bỏ tay cào tóc xuống.
“Tôi chỉ là đến thanh toán tiền nợ thôi. Ngại quá mang đến cho mọi người nhiều rắc rối.”
Bởi vì trong cửa hàng rất đông khách, mà bọn họ vẫn luôn đứng ở cạnh cửa nói chuyện, có mấy người khách đã bắt đầu chú ý đến bên này,lúc này cô mới hậu tri hậu giác phắt hiện ra là trang phục của cô rất không hợp với hoàn cảnh xung quanh đây.
Trong cửa hàng mọi người đa số mặc tây trang đeo caravat, hoặc bộ âu phục đi làm, nhưng cô chỉ mặc quần đùi thoải mái và một áo T-shirt, dưới chân đi một đôi giầy vải.
Cũng không phải nói loại trang phục đối lập này sẽ khiến cho cô không được tự nhiên, sự thật là trang phục lễ tiết không nằm trong sự chú ý của cô. Cô chính là đột nhiên nghĩ đến, chính mình làm công việc của người ta chậm trễ.
“Không có chuyện gì, cô Phương là khách quen, lại là hàng xóm, ông chủ của chúng tôi đối với hàng xóm đều rất thoải mái. Hơn nữa, cô Phương cũng không phải nợ không trả, chính là bận quá, trên người thường xuyên quên mang theo tiền, chúng tôi có thể hiểu được.” Quản lí cười nói.
Cô nhanh chóng nói cám ơn rồi lấy ra ví tiền, quản lí mời cô chờ một chút, tính số tiền nợ của cô, sau khi trả nợ xong cô nhanh chóng rời đi.
Cảm giác cảm thấy là lạ.
Lần đầu tiên trong đời bị đòi trả nợ, thật ra cô muốn đem tiền giao tới tận tay người đàn ông kia. Quên đi, người ta chính là cổ đông mà, tám trăm năm bọn họ mới gặp nhau một lần, về sau đại khái cũng không còn cơ hội gặp mặt nữa.
Trong xử lí cuộc sống sinh hoạt có rất nhiều việc vặt, Xuyến Hi lập tức đem việc này ném ra sau đầu, không hề phiền não.
…..Chờ chút, vừa rồi có phải hay không cô đã quên thuận tiện ăn cơm?
Sự thực chứng minh, bạn nghĩ vất ra sau đầu, nhưng người khác lại không chịu hợp tác như thế.
12 giờ đêm, Phương Xuyến Hi nổi giận hét ầm lên một tiếng, đằng đằng sát khí từ dưới tầng hầm đi lên.
“Con mẹ nó, là ai nửa đêm không ngủ còn chạy đến đây quấy rầy người khác làm việc.”
Xoát một tiếng, cửa phòng làm việc được mở ra.
Nguyên Ngưỡng bình tĩnh nhìn vào đáy mắt cô.
“Cô vì sao không nghe điện thoại?”
Xuyến Hi trừng mắt nhìn, rồi lại trừng mắt nhìn.
Nguyên Ngưỡng không đợi cô kịp phản ứng theo cạnh cửa bên cạnh cô đi vào.
Cô trừng mắt nhìn anh ta. Người đàn ông này tư thế tự nhiên làm cho người ta nghĩ đến anh ta là chủ nhân nơi này.
“Vì sao cô không nhận điện thoại?” Anh ta quay người lại, hai tay đặt ở sau lưng bình tĩnh chất vấn cô.
A! Anh ta chính là em trai giao hàng kia. Đầu óc Xuyến Hi cuối cùng cũng thoát ra từ thế giới của mình trở lại đời thực.
Tay áo anh ta gấp lên qua cổ tay làm lộ một đoạn cổ tay màu đồng, áo sơ mi cao cấp mở nút rộng, lộ ra một chút lồng ngực, tóc không đến mức lộn xộn nhưng mà không giống lần trước gọn gàng tỉ mỉ.
Quan trọng nhất là anh ta đang trong phòng làm việc của cô quá tự nhiên phải hay không.
“Việc đó, anh là ai?” Sau khi phục hồi lại tinh thần Xuyến Hi thoáng chốc mang theo một bụng khó chịu.
“Cô nếu có nghe, sẽ biết tôi là ai.” Nguyên Ngưỡng đi đến trước mặt cô, vững vàng cùng cô giằng co.
“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.” Cô thô lỗ nói.
Làm việc đến một nửa bị gián đoạn là việc cô ghét nhất, bởi vì như thế khi trờ lại làm việc thì cô lại mất một chút thời gian mới có thể tập chung vào công việc. Nếu buổi tối bị hai, ba lần gián đoạn thì công việc kia của cô liền game over rồi.
Một bàn tay to đột nhiên nắm lấy cằm của cô, hơi kéo nghiêng sang bên trái, động tác nhanh đến mức làm cho cô không kịp phản ứng.
“Mặt cô làm sao thế này?” Nguyên Ngưỡng cau mày hỏi.
“Xảy ra chuyện gì?” theo trực giác cô muốn đem tay sờ vào bên má mà anh ta nói kia.
Nguyên Ngưỡng dùng một bàn tay khác giữ chạt tay cô. “Trên tay cô đều là vi khuẩn không sợ nhiễm vi khuẩn sao?”
Một người đàn ông xa lạ đứng cách cô rất gần, cơ hồ là dán lên cô. Anh ta một tay giữ mặt cô, một tay giữ tay cô ___mà ngay cả tên anh ta là gì cô cũng không biết.
Một loại phản ứng kì quái xuất hiện trong cơ thể cô, mặt của cô, tay của cô, cơ thể cô bắt đầu nóng lên.
Cô có chút mê hoặc, không biết có chuyện gì mà cơ thể lại nóng lên.
“A!” Cô cuối cùng cũng nhớ ra muốn đem người đàn ông kia đẩy ra.
Phút chốc khi tay anh ta rời khỏi cơ thể cô, giống như nhiệt độ trên người cô xuống thấp một chút.
Xuyến Hi thoáng chốc bị sự khác biệt giữa bên trong và bên ngoài cơ thể làm cho luống cuống tay chân.
“Nơi Này của cô có hòm thuốc không?”
“Gì cơ?” Tầm mắt của cô quay lại trên người anh ta, vẻ mặt mờ mịt như cũ.
Nguyên Ngưỡng phát hiện ra, vào thời điểm cô không yên lòng, cô sẽ nháy mắt, giống như muốn nhìn rõ thế giới không biết tên.
Anh ta kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Trong nhà cô có hòm thuốc không?”
“Ừ, có.” Cô cố gắng hiểu sự biến hóa trong cơ thể mình.
“Đi thôi.”
Anh ta đi phía sau cô, dùng chính cơ thể mình nửa đẩy nửa không bắt buộc cô di động ra bên ngoài.
Tiểu Trí nói cô sống ở tầng năm.
Muốn dẫn cô về nhà rất dễ dàng, không biết cô đang nghĩ gì, cả đoạn đường cũng không yên lòng, ngoan ngoãn để anh dẫn đi.
Nguyên Ngưỡng ở trong lòng ghi nhớ, thời điểm để cô không tập chung, mọi việc tương đối dễ giải quyết.
Chờ vào đến trong nhà, đứng ở cạnh cánh cửa cũ kĩ trong phòng khách, Xuyến Hi hồi phục lại tinh thần. Từ từ đã, sao cô lại mang một người đàn ông xa lạ về nhà?
“Xin hỏi anh là ai?” Cô tức giận đến muốn giơ chân.
“Vấn đề đó vừa nói qua rồi.” Anh nhìn xung quanh một chút rồi đi theo hướng cô vừa chỉ đến một phòng nhỏ giống phòng tắm. “Hộp thuốc để chỗ nào?”
“Thuốc mỡ ở bên trong phòng tắm ấy.”
Gì mười hai giờ?
“Vì sao mình chưa buồn ngủ?”
Cô nháy mắt mấy cái, nhìn ngắm hoàn cảnh xung quanh, vẻ mặt có điểm mê hoặc.
Bụng thật đói….đói! Tiền!
“À, đúng rồi mình còn chưa đến cửa hàng trả tiền.” Cô cuối cùng cũng nhớ ra bản thân mình quên chuyện gì.
Thân thể nhỏ nhắn nhẹ nhàng nhảy dựng lên, cầm lên chìa khóa màu đen trên tủ, vừa hát vừa chạy xuống lầu.
“Cửa hàng Điền Dã” cách chỗ cô đi bộ mất hoảng 15 phút. Lái xe thì nhanh hơn, nhưng Xuyến Hi biết mình luôn chú tâm vào cảnh vật ở trên đường, nhiều lần vì phân tâm mà suýt chút nữa đâm vào xe khác, hoặc đâm vào người đi đường, hoạch đâm vào ven đường, cuối cùng cô quyết định không tự mình lái xe nữa.
Tự đâm chết mình là chuyện nhỏ, cô sợ một ngày nào đó cô đâm phải chiếc xe nhập khẩu thì cho dù cô có bán mình đi cũng không đủ tiền để đền cho người ta đâu.
Đi đến “Điền Dã” thì phải đi qua một khu nhà cao cấp mới xây.Vừa rồi cô không tốn thời gian đánh giá chi tiết khác, nhưng mà theo góc độ kính viễn vọng của cô thì, “lồng ngực mạnh mẽ”…. mãnh nam kia hẳn là sống ở trong khu nhà xa hoa này.
Xuyến Hi mang mang theo vẻ mặt tò mò đi qua dãy nhà cao cấp tiếp tục đi đến mục tiêu của cô.
“Điền dã” nằm tại phía dưới triền núi, cách nội thành náo nhiệt còn một đoạn đường ngắn, nhưng toàn bộ Đài Bắc lòng chảo vậy có địa điểm lớn này, cho nên người dân lân cận đi làm vẫn chạy đến chỗ này dùng cơm.
Hơn nữa thức ăn của họ cũng ngon nổi tiếng, thậm chí còn có vài tiết mục thức ăn ngon độc đáo phía sau, khu vực này thời gian dùng cơm càng thêm náo nhiệt.
Xuyến Hi không thích như vậy, cô thích cuộc sống thanh nhàn, yên tĩnh. Được cái nơi này đến nhà trọ của cô có chút khoảng cách, những người này cũng không thể làm phiền đến cuộc sống của cô.
Đến ngoài cửa “Điền Dã”, cô đẩy cửa đi vào, một trận mùi đồ ăn, hơi người, cùng tiếng người ăn cơm ồn ào nói chuyện với nhau nhanh chóng đem cô vây lại một chỗ.
“Cô Phương, hôm nay cô tự mình đến đấy ăn cơm sao?” Nhân viên phục vụ Tiểu Trí quen thuộc phát hiện ra cô trước, mang theo vẻ mặt tươi cười chào đón.
“Điền Dã” thành công được như hôm nay không phải không có nguyên nhân, trừ bỏ đầu bếp với tay nghề cao siêu ở ngoài, còn có những chàng trai trẻ tuổi anh tuấn khôn khéo trong giao tiếp.
Xuyến Hi hắng giọng, cào loạn lên mái tóc ngắn.
“Cái kia tôi có thể gặp quản lí của các anh một chút hay không?”
Tiểu Trí tò mò nhìn cô một cái nhưng vẫn tươi cười đồng ý quay vào gọi quản lí đi ra.
Xuyến Hi đứng lặng người trước một gương mặt anh tuấn trẻ tuổi khác, lại cào lên mái tóc rối của mình.
“Chuyện đó….ở đây về buổi tối có quản lí khác hay sao vậy?”
Quản lí mang theo mỉm cười chuyên nghiệp. “Chào cô, chúng tôi chỉ có một quản lí, xin hỏi cô Phương có chuyện gì vậy?”
“À.” Hiện tại nghĩ lại người đàn ông kia mặc trang phục cao cấp, e là cũng không phải chỉ là cái quản lí. Xuyến Hi thở dài nói: “Là thế này, tuần trước có một ngừơi đàn ông nửa đêm giúp tôi giao hàng đến, anh ta nói tôi còn thiếu nợ bên này nhiều tiền….”
Phía trước cô hai khuân mặt anh tuấn nhìn nhau. Tiểu Trí bày ra vẻ mặt mờ mịt với quản lí, quản lí thì suy nghĩ một chút rồi lộ ra vẻ mặt giật mình.
“Ngày đó cậu xin nghỉ, là anh Nguyên giao hàng giúp.” Quản lí vỗ vỗ bả vai Tiểu Trí làm cho anh ta đi vào trong phụ việc, chính mình xử lí chuyện này. “Ngại quá, cô Phương, người đàn ông kia là cổ đông của chúng tôi, nhưng mà hôm nay anh ta không có ở chỗ này, không biết cô tìm anh ta có chuyện gì không?”
Xuyến Hi bỏ tay cào tóc xuống.
“Tôi chỉ là đến thanh toán tiền nợ thôi. Ngại quá mang đến cho mọi người nhiều rắc rối.”
Bởi vì trong cửa hàng rất đông khách, mà bọn họ vẫn luôn đứng ở cạnh cửa nói chuyện, có mấy người khách đã bắt đầu chú ý đến bên này,lúc này cô mới hậu tri hậu giác phắt hiện ra là trang phục của cô rất không hợp với hoàn cảnh xung quanh đây.
Trong cửa hàng mọi người đa số mặc tây trang đeo caravat, hoặc bộ âu phục đi làm, nhưng cô chỉ mặc quần đùi thoải mái và một áo T-shirt, dưới chân đi một đôi giầy vải.
Cũng không phải nói loại trang phục đối lập này sẽ khiến cho cô không được tự nhiên, sự thật là trang phục lễ tiết không nằm trong sự chú ý của cô. Cô chính là đột nhiên nghĩ đến, chính mình làm công việc của người ta chậm trễ.
“Không có chuyện gì, cô Phương là khách quen, lại là hàng xóm, ông chủ của chúng tôi đối với hàng xóm đều rất thoải mái. Hơn nữa, cô Phương cũng không phải nợ không trả, chính là bận quá, trên người thường xuyên quên mang theo tiền, chúng tôi có thể hiểu được.” Quản lí cười nói.
Cô nhanh chóng nói cám ơn rồi lấy ra ví tiền, quản lí mời cô chờ một chút, tính số tiền nợ của cô, sau khi trả nợ xong cô nhanh chóng rời đi.
Cảm giác cảm thấy là lạ.
Lần đầu tiên trong đời bị đòi trả nợ, thật ra cô muốn đem tiền giao tới tận tay người đàn ông kia. Quên đi, người ta chính là cổ đông mà, tám trăm năm bọn họ mới gặp nhau một lần, về sau đại khái cũng không còn cơ hội gặp mặt nữa.
Trong xử lí cuộc sống sinh hoạt có rất nhiều việc vặt, Xuyến Hi lập tức đem việc này ném ra sau đầu, không hề phiền não.
…..Chờ chút, vừa rồi có phải hay không cô đã quên thuận tiện ăn cơm?
Sự thực chứng minh, bạn nghĩ vất ra sau đầu, nhưng người khác lại không chịu hợp tác như thế.
12 giờ đêm, Phương Xuyến Hi nổi giận hét ầm lên một tiếng, đằng đằng sát khí từ dưới tầng hầm đi lên.
“Con mẹ nó, là ai nửa đêm không ngủ còn chạy đến đây quấy rầy người khác làm việc.”
Xoát một tiếng, cửa phòng làm việc được mở ra.
Nguyên Ngưỡng bình tĩnh nhìn vào đáy mắt cô.
“Cô vì sao không nghe điện thoại?”
Xuyến Hi trừng mắt nhìn, rồi lại trừng mắt nhìn.
Nguyên Ngưỡng không đợi cô kịp phản ứng theo cạnh cửa bên cạnh cô đi vào.
Cô trừng mắt nhìn anh ta. Người đàn ông này tư thế tự nhiên làm cho người ta nghĩ đến anh ta là chủ nhân nơi này.
“Vì sao cô không nhận điện thoại?” Anh ta quay người lại, hai tay đặt ở sau lưng bình tĩnh chất vấn cô.
A! Anh ta chính là em trai giao hàng kia. Đầu óc Xuyến Hi cuối cùng cũng thoát ra từ thế giới của mình trở lại đời thực.
Tay áo anh ta gấp lên qua cổ tay làm lộ một đoạn cổ tay màu đồng, áo sơ mi cao cấp mở nút rộng, lộ ra một chút lồng ngực, tóc không đến mức lộn xộn nhưng mà không giống lần trước gọn gàng tỉ mỉ.
Quan trọng nhất là anh ta đang trong phòng làm việc của cô quá tự nhiên phải hay không.
“Việc đó, anh là ai?” Sau khi phục hồi lại tinh thần Xuyến Hi thoáng chốc mang theo một bụng khó chịu.
“Cô nếu có nghe, sẽ biết tôi là ai.” Nguyên Ngưỡng đi đến trước mặt cô, vững vàng cùng cô giằng co.
“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.” Cô thô lỗ nói.
Làm việc đến một nửa bị gián đoạn là việc cô ghét nhất, bởi vì như thế khi trờ lại làm việc thì cô lại mất một chút thời gian mới có thể tập chung vào công việc. Nếu buổi tối bị hai, ba lần gián đoạn thì công việc kia của cô liền game over rồi.
Một bàn tay to đột nhiên nắm lấy cằm của cô, hơi kéo nghiêng sang bên trái, động tác nhanh đến mức làm cho cô không kịp phản ứng.
“Mặt cô làm sao thế này?” Nguyên Ngưỡng cau mày hỏi.
“Xảy ra chuyện gì?” theo trực giác cô muốn đem tay sờ vào bên má mà anh ta nói kia.
Nguyên Ngưỡng dùng một bàn tay khác giữ chạt tay cô. “Trên tay cô đều là vi khuẩn không sợ nhiễm vi khuẩn sao?”
Một người đàn ông xa lạ đứng cách cô rất gần, cơ hồ là dán lên cô. Anh ta một tay giữ mặt cô, một tay giữ tay cô ___mà ngay cả tên anh ta là gì cô cũng không biết.
Một loại phản ứng kì quái xuất hiện trong cơ thể cô, mặt của cô, tay của cô, cơ thể cô bắt đầu nóng lên.
Cô có chút mê hoặc, không biết có chuyện gì mà cơ thể lại nóng lên.
“A!” Cô cuối cùng cũng nhớ ra muốn đem người đàn ông kia đẩy ra.
Phút chốc khi tay anh ta rời khỏi cơ thể cô, giống như nhiệt độ trên người cô xuống thấp một chút.
Xuyến Hi thoáng chốc bị sự khác biệt giữa bên trong và bên ngoài cơ thể làm cho luống cuống tay chân.
“Nơi Này của cô có hòm thuốc không?”
“Gì cơ?” Tầm mắt của cô quay lại trên người anh ta, vẻ mặt mờ mịt như cũ.
Nguyên Ngưỡng phát hiện ra, vào thời điểm cô không yên lòng, cô sẽ nháy mắt, giống như muốn nhìn rõ thế giới không biết tên.
Anh ta kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Trong nhà cô có hòm thuốc không?”
“Ừ, có.” Cô cố gắng hiểu sự biến hóa trong cơ thể mình.
“Đi thôi.”
Anh ta đi phía sau cô, dùng chính cơ thể mình nửa đẩy nửa không bắt buộc cô di động ra bên ngoài.
Tiểu Trí nói cô sống ở tầng năm.
Muốn dẫn cô về nhà rất dễ dàng, không biết cô đang nghĩ gì, cả đoạn đường cũng không yên lòng, ngoan ngoãn để anh dẫn đi.
Nguyên Ngưỡng ở trong lòng ghi nhớ, thời điểm để cô không tập chung, mọi việc tương đối dễ giải quyết.
Chờ vào đến trong nhà, đứng ở cạnh cánh cửa cũ kĩ trong phòng khách, Xuyến Hi hồi phục lại tinh thần. Từ từ đã, sao cô lại mang một người đàn ông xa lạ về nhà?
“Xin hỏi anh là ai?” Cô tức giận đến muốn giơ chân.
“Vấn đề đó vừa nói qua rồi.” Anh nhìn xung quanh một chút rồi đi theo hướng cô vừa chỉ đến một phòng nhỏ giống phòng tắm. “Hộp thuốc để chỗ nào?”
“Thuốc mỡ ở bên trong phòng tắm ấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook