Nhìn Lén
Chương 10

Triển lãm ‘Ánh sáng thủy tinh và hình ảnh gốm’ của Phương Xuyến Hi thành công tốt đẹp.

Anh không chọn tiến hành bữa tiệc trước một đêm, này hôm sau mới mở ra đối ngoại, mà là trong cùng một ngày buổi trưa mở bữa tiệc, sau hai giờ bữa tiệc kết thúc, lập tức mở đối ngoại với bên ngoài.

Sau khi bữa tiệc chấm dứt, bản thân các nhân vật nổi tiếng đều lưu luyến không muốn đi chính là kết quả quảng cáo tốt nhất.

Hiệu quả tốt đẹp đúng như dự tính của anh, rất nhiều nhân vật nổi tiếng và những nhà bình luận cấp cao xuất hiện đưa tới những đám đông. Cho dù là nhà phê bình cấp cao hay những người xem triển lãm, khi mới bắt đầu họ chỉ là hướng về danh tiếng của ‘nguyên hành lang nghệ thuật’ mà đến, chứ không hề biết gì về nghệ thuật gia không có tí tên tuổi gì này.

Vậy mà khi thấy các tác phẩm tràn đầy sức sống của Xuyến Hi, thấy được cách chọn nguyên liệu khác biệt của cô, giống như sự thành thạo của thiên tài, các tác phẩm của cô đã thay thế mọi chuyện và trở thành lí do thuyết phục nhất.

Một chỗ không hoàn hảo chính là người phụ nữ này bỏ lại một câu “Cảm thấy luống cuống” ở trên đường đi, sau đó chính bản thân mình lại chạy mất.

Nguyên Ngưỡng lắc đầu một cái.

Luống cuống? Nói giống như thật nhẹ nhàng.

Cô đơn giản là không nhận ra những nhà bình luận cao cấp hoặc những nhân vật cấp cao kia thiếu chút nữa đã cướp đi đôi tay của cô.

Khi mới bắt đâu, Nguyên Ngưỡng cũng có chút lo lắng, tính cô qua loa có thể sẽ chọc tức những nhà bình luận cao ngạo kia, kết quả là biểu hiện của cô lại là không thể chê vào đâu được.

Đối với truyền thông, cô vẫn sử dụng cách trả lời các vấn đề thẳng thắn mà sắc bén, nhưng bên cạnh đó lại có lớp vỏ bọc đường bên ngoài để che đậy, vì vậy không đến nửa giờ, Nguyên Ngưỡng đã nghe được các danh hiệu của cô ‘Người mới chân thành mà đáng yêu’, ‘Các tác phẩm tràn đầy linh hồn’.

Trên thực tế, dựa vào sự ứng phó thành thạo như vậy của cô, Nguyên Ngưỡng thiếu chút nữa đã tin rằng trước kia cô đã từng làm triển lãm cá nhân.

“Này, có thể cho tôi biết, nghệ thuật gia mới của chúng ta đang ở đâu và làm gì không?” Anh cầm điện thoại di động của mình lên gọi cho trợ thủ đắc lực của mình, anh biết Sarah sẽ cử người theo sát cô.

“Để tôi nghĩ lại xem.” Người mới vừa trở về ‘Nguyên hành lang nghệ thuật__Sarah cười nói. “Hôm nay cô ấy đi sang bên cạnh nhìn triển lãm cá nhân của hai vị nghệ thuật gia Just, Johnson.”

“A.”

“Nói một chút bình luận rất thú vị.”

“Tôi tin tưởng.” Anh bình tĩnh nói.

“Ăn hotdog nổi tiếng.”

“Ừ, lại là thức ăn bỏ đi.” Nhưng cô lại thích nhất.

“Cùng ăn tiền hào con cọp sau khi tiến hành đọ sức kịch liệt mấy lần, cuối cùng kết thúc với sự thất bại.”

“Ai.”

“Cuối cùng phát hiện, quầy rượu của ‘Mê cung thủy tinh’ tối nay có ‘Nam ca sĩ piano độc thân đến.”

“Ừ…” Giọng mũi kéo thật dài.

“Cho nên hiện tại đang ở chỗ đó mê hoặc một đám người với 60 đến 80 tuổi, mất vợ hay chồng hoặc ông già độc thân đáng yêu.”

Nguyên Ngưỡng phát ra một trận tức giận kết hợp với tiếng cười hừ.

Cửa buổi triển lãm đã dựng rào chắn không cho khách tiến vào, tại hiện trường nhân viên bắt đầu chuẩn bị làm vệ sinh, anh phất tay với giám đốc phụ trách Tony: “Cậu trông coi một chút, tôi sẽ trở về ngay.”

Anh trực tiếp đi đến quầy rượu piano.

Đúng là cô đang ở đây mê hoặc mấy ông già không sai chút nào.

Đám ông già kia đáng thương không có chút lực chống đỡ nào, vây ở bên người cô tranh cướp lực chú ý của cô.

Bọn họ ở trong quán rượi chơi đến hai mươi mốt giờ. Ngồi trên ghế chân cao Xuyến Hi đang xào bài, nhanh chóng phát mấy tờ bài cho những người khác, vóc người nhỏ nhắn của cô bị vây lại ở giữa một đám ông già ngoại quốc, anh chỉ thấy được đỉnh đầu của cô.

“Ô, Bill, ông lại nổ, nhưng mà tôi lại không muốn thắng tiền của ông nữa, như vậy đi, chúng ta chọn bộ bài này chưa có phát, thay cho lộ ra.”

“Hắc, cô gái nhỏ, thời điểm vừa rồi cô thắng của tôi cũng không có nhân từ như vậy.” Một giọng nói già nua kháng nghị.

“Không sai, không sai, để đạt được công bằng, muốn thả nước thì toàn bộ để lại một vòng.”

Một đám ông già giống như học sinh tiểu học ồn ào nói.

“Khụ.” Nguyên Ngưỡng đứng đằng sau đám người nhẹ nhàng ho một tiếng.

Một người trong đám quay lại nhìn thấy anh, nhe răng cười một tiếng, lại đẩy đẩy người phía trước, người phía trước lại đẩy người bên trên, trong lúc bất chợt cả đám người đã tự động tách ra tạo thành một con đường cho anh đi vào.

Điểm cuối con đường này là nữ chính.

Cô đẹp khiến cho người ta phải nín thở.

Cho dù là mấy tiếng trước mới gặp cô trang một trang phục rực rỡ, trái tim Nguyên Ngưỡng vẫn cảm thấy căng thẳng như cũ.

Cô mặc một bộ lễ phục Kê Vĩ Tửu màu đen, bộ lễ phục được may thủ công từ vô số bông hoa nhỏ bé, dưới lớp lễ phục màu đen như ẩn như hiện lộ ra màu da vừa cao nhã lại mê người.

Ai dám nói tiểu bạo quân của anh không phải mỹ nhân?

“Không đến mười phút nữa cửa triển lãm sẽ đóng lại, bất kể là ai cũng không thể đi vào.” Anh cố ý dung một tư thế nhìn ngắm chiếc đồng hồ đắt giá của mình. “Em xác định sẽ không trở lại triển lãm cá nhân của mình để nhìn một chút sao?”

“Gì? Tiểu mỹ nhân, em có một triển lãm sao? Em là nghệ thuật gia hay sao?” Một người hỏi.

“Đúng vậy.” Xuyến Hi cười rực rỡ. “Triển lãm cá nhân của tôi đang bày ở gian bên kia, ngày mai hoan nghênh mọi người đến xem nhé.”

Một đám người lại ồn ào đặt ra cả đống vấn đề.

Cô ở bên trong sự ồn ào, nụ cười vẫn không tắt, nháy mắt mấy cái đối với anh. “Anh về trước đi, nếu em không thắng đến nỗi mấy ông già này trắng túi thì họ sẽ không thả em đi đâu.”

“Cái gì?” Một đám người già tiếp nhận khiêu chiến, bắt đầu phấn chấn tinh thần đi ra chiến trường.

Nguyên Ngưỡng lắc đầu một cái, xoay người theo đường cũ trở về.

Vốn nghĩ rằng cửa triển lãm đã đóng, không nghĩ tới không những không đóng, Tony thậm chí còn đang đứng ở cửa nhìn xung quanh. Vừa thấy anh trở lại lập tức vội vàng chỉ vào bên trong.

Nguyên Ngưỡng cau mày, xảy ra chuyện gì vậy?

Vừa bước vào bên trong anh liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vốn là trong triển lãm không có ai, giờ phút này lại có một người đàn ông  với thân hình cao gầy.

Nguyên Ngưỡng nhận ra người đàn ông này. Anh ta là  Phù Dương, cũng giống như Xuyến Hi đều đến từ Đài Loan, hiện tại đang ở Newyork, là vị nghệ thuật gia điêu khắc về đá vàng rất nổi tiếng.

Ban đầu ‘Nguyên hành lang nghệ thuật’ cũng muốn kí hợp đồng với anh ta, nhưng người đại diện của Phù Dương đi một nước cờ cao siêu, đem vợ anh ta kéo vào làm việc tại chi nhánh Newyork, vì vậy Nguyên Ngưỡng liền hiểu mình đã không còn bất kì lợi thế gì nữa.

Lấy thành tựu của Phù Dương, tiền đã không còn là yếu tố có thể làm điều kiện trao đổi nữa.

Lần này triển lãm cá nhân của Xuyến Hi, anh đã gửi đi rất nhiều thiếp mời cho những nghệ thuật gia nổi tiếng ở nước Mĩ, Phù Dương cũng là một trong số đó. Nhưng lúc khai mạc hôm nay anh ta cũng không xuất hiện, anh còn tưởng là anh ta sẽ không tới.

Lấy địa vị của anh ta ở trong giới nghệ thuật, đối với triển lãm của người mới không có chút hứng thú nào là chuyện rất bình thường.

“Anh Phù.” Nguyên Ngưỡng tươi cười nghênh đón.

Nghe nói anh ta và người kính doanh ‘Mê cung thủy tinh’ Uông Nghênh Khải là bạn tốt nhiều năm, không trách được Tony không dám không cho anh ta vào.

Phù Dương chẳng qua đối với anh gật đầu một cái, tiếp túc giống như lúc nãy, xem qua từng tác phẩm một. Nguyên Ngưỡng không nóng nảy, cũng không nhiều lời, chỉ kiên nhẫn cùng anh ta xem từng tác phẩm một.

Tính tình của Phù Dương cũng nổi tiếng là kì lạ khó chơi, cho nên Nguyên Ngưỡng tính toán nhìn tình huống để làm việc.

Dừng lại ở tác phẩm có tên là ‘Kích tình’, Phù Dương theo cảm tính muốn cầm tác phẩm lên, ngay sau đó lại dừng lại.

“Chuông báo tạm thời đã tắt, anh có thể cầm lên xem không sao cả.” Nguyên Ngưỡng cười nói.

“Ừ.” Phù Dương gật đầu một cái với anh, sau đó cầm lên tác phẩm nghệ thuật điêu khắc tinh tế quan sat.

Nguyên Ngưỡng phát hiện so với tưởng tượng của anh, Phù Dương còn trẻ hơn. Hai người bọn họ có mấy trường hợp xuất hiện cùng nhau, nhưng chưa bao giờ chính thức giới thiệu lẫn nhau.

Hiện tại khi nhìn ở khoảng cách gần, anh phát hiện ra tuổi của Phù Dương cũng sấp sỉ tuổi anh, diện mạo anh tuấn. Nhìn từ bên ngoài giống như hình tượng người đàn ông muốn đi tới quán ăn đêm để uống rượu.

Phù Dương ngắm kĩ một lúc, cuối cùng cũng đêm tác phẩm để lại chỗ, còn chưa kịp phát biểu bất kì bình luận nào, ngoài cửa một thân hình nhỏ bé vọt vào.

Nguyên Ngưỡng vừa thấy cô, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Xuyến..”

Anh chỉ nói được một chữ, Phương Xuyến Hi đã chạy tới, nhảy đến trước mặt Phù Dương, bày ra gương mặt tươi cười thật lớn.

“Thầy ơi, thầy đến rồi ạ.”

… Thầy giáo?

Thầy giáo!

Phù Dương là thầy giáo của cô ấy?

Nguyên Ngưỡng dùng sự bình tĩnh ba mươi hai năm của mình khó khăn lắm mới khiến cho cái cằm của anh không rơi xuống.

Chờ một chút, Tại sao nhà điêu khác đá vàng Phù Dương lại có thể là thầy giáo của nghệ thuật gia về đồ gốm đồ thủy tinh Phương Xuyên Hi được?

“Ừ.” Phù Dương mặt lạnh chỉ vào tác phẩm ‘Kích tình’: “Cái này còn được.”

“Có thật không? Có thật không?” Xuyến Hi vừa thô lỗ lại xấu tính, giờ phút này trên mặt đầy vẻ nịnh nọt, tươi cười rực rỡ.

“Tác phẩm đó chạm trổ chưa tốt.” Phù Dương chỉ vào  tác phẩm ‘Chiến’ vẻ mặt không hài lòng lắm.

Anh ta không hài lòng? Nguyên Ngưỡng đang đứng tại chỗ lập tức muốn dùng bài diễn thuyết dài hai mươi phút dạy dỗ anh ta thật tốt.

“Vâng đúng vậy.” Căn bản không cần làm phiền đến anh biện hộ giúp, người trong cuộc đã lập tức vô điều kiện nhận sai lầm. “Ban đầu khi làm em muốn đem gương mặt đó mài dũa chi tiết hơn tí nữa, nhưng khi đi ra tư lò đốt, em lại không tìm thấy chi tiết nào nữa.”

“Vấn đề của em là ở chỗ mài dũa quá tinh tế.” Phù Dương không hề khách khí chút nào phê bình. “Thầy đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Chất liệu khác nhau không có cùng phương thức biểu hiện, đất nặng chính là chỗ say mê hấp dẫn, em lại lấy kĩ xảo ra để chơi đùa, tự nhiên hai đầu đều không phải vấn đề. Khi em nhìn thấy thầy dùng đá để điêu khắc thác nước, có thấy thầy đắn đo về nhiều bọt nước nhỏ không, nước chảy phải mềm mại hay sao?”

Xuyên Hi gãi gãi đầu, đem bộ tóc xinh đẹp của cô hoàn toàn rối loạn.

“Thầy giáo, em biết rồi, em sẽ trở về cố gắng luyện tập tốt hơn nữa.” Cô nhỏ giọng trả lời.

Nguyên Ngưỡng không nhìn nổi nữa.

“Xuyến Hi tác phẩm hôm nay đã bán ra sáu thành, đây mới là ngày thứ nhất mà thôi, đoán chừng trong vòng ba ngày chúng ta có thể bán ra toàn bộ.” Anh lễ phép mỉm cười, dùng thành tích thực tế biện hộ giúp bạn gái.

Phù Dương chỉ tà tà liếc anh một cái, ánh mắt kia giống như đang nói “Tôi đang nói chuyện với học trò của tôi, anh là ai mà xen vào.”

Nguyên Ngưỡng chẳng những không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại thiếu chút nữa đã bật cười.

Hiện tại anh đã biết tính tình nóng nảy của Xuyến Hi là học từ ai rồi, hai người thầy trò bọn họ vẻ mặt thản nhiên giống nhau như đúc.

Suy nghĩ một chút, bọn họ là quan hệ thầy trò, tất nhiên không khó có thể hiểu được việc đó.

Điêu khác gỗ đá cùng trạm trổ trên gốm có phần giống nhau, ví dụ như điêu khắc khuân và kĩ thuật khắc chế phôi, giống như điêu khắc hiệu quả cũng giống nhau, về phần bố cục, kết cấu, cùng với suy nghĩ về khả năng cảm nhận cái đẹp, Xuyến Hi rõ ràng được kế tục thực lực thâm hậu của người nổi tiếng. Ngay cả Phù Dương, Nghe nói cũng là một cao thủ về tư pháp và hội họa.

Ở môn nghệ thuật này, chính là những con đường nghệ thuật thông với nhau, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là chung một đích đến.

Phù Dương ngắm hơn một giờ, tỉ mỉ đem mỗi một tác phẩm đều xem qua. Nguyên Ngưỡng nhìn cô giống như chú chó nhỏ, chỉ đi theo phía sau thầy giáo thỉnh thoảng lè lưỡi vẫy đuôi, nhìn qua vừa bực mình lại vừa buồn cười.

Hơn nữa nếu như Phù Dương thấy một tác phẩm nào đó được sẽ khen ngợi đôi câu, thì cái đuôi của cô giống như sắp bị lắc đến đứt ra, nếu bị phê bình mấy câu, chú chó nhỏ giống như hai lỗ tai cụp luôn xuống giống như chú chó vừa bị đá một cái.

Tại sao cô không nhu thuận nghe lời như vậy với anh?

A, quả nhiên trên đời này luôn luôn là một vật khác một vật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương