Hắn rất bẩn.
Có đôi khi chính hắn cũng cảm thấy có chút ghê tởm.
“Bẩn cái gì? Không phải ta đang muốn dẫn ngươi đi tắm sao?” Nam nhân không thèm để ý cười cười.
Lông mi Vệ Đàn Sinh run lên, không kháng cự nữa, định tận lực thuận theo ý của hắn.
Hắn ngoan ngoãn khéo léo, chỉ là thần sắc nhìn qua có chút buồn ngủ, xem ra đêm qua quả thật ngủ không ngon.
Bên ngoài sơn trại ở núi Biều Nhi là một con suối, bình thường mọi người đều rửa mặt đều ở đó.
Chân hắn bị thương chưa khỏi, Tích Thúy không hề lo lắng hắn sẽ chạy trốn.
Nàng vốn muốn giúp hắn nhưng Vệ Đàn Sinh đương nhiên không cần hắn hỗ trợ, Tích Thúy đành phải từ bỏ, nhìn hắn cởi quần áo lộ ra thân hình gầy yếu rồi chậm rãi bước vào trong dòng suối.
Những tảng đá dưới suối đã bị nước chảy cuốn trôi, bám trên đó một số rêu khiến chúng ướt và trơn trượt khi giẫm phải.
Chân bị thương giẫm phải đá, theo sau là một cơn đau thấu tim, sắc mặt Vệ Đàn Sinh tái nhợt, sắc mặt mất hết máu vì đau đớn.
“Cần ta hỗ trợ không?, Tích Thúy nghiêng người về phía trước muốn nhìn rõ tình huống của hắn.
Vệ Đàn Sinh mím môi như tờ giấy mỏng: "Không cần."
Hắn không muốn người khác hỗ trợ, nhất là dưới tình huống chật vật không chịu nổi như vậy.
Tích Thúy không miễn cưỡng hắn.
Hắn cởi quần áo, tất cả những vết thương trên lưng đều lộ ra dưới ánh mặt trời, những vết gai dài chằng chịt, những mảng lớn màu xanh tím trải ra trên tấm lưng gầy gò của nam hài, giống như cánh bướm duỗi ra từ trong máu thịt vậy.
Sau khi đứng vững, Vệ Đàn Sinh bắt đầu chà xát bụi bẩn trên người.
Hắn nhận ra tầm mắt sơn phỉ kia không hề che giấu dục vọng, dính dính như con rắn.
Bị người khác nhìn chằm chằm như thế, trong sự thoải mái còn có thêm một chút buồn nôn.
Nhưng lúc này chỉ có thể làm như không nhìn thấy.
Sau khi mủ khô dính vào da, sắc mặt Vệ Đàn Sinh chuyên chú, vươn bàn tay không lớn lắm bóc ra từng chút một.
Có khi đụng phải vết thương còn chưa lành hẳn, hắn đau đến mức nhíu chặt mày, trong miệng hít vào một ngụm khí lạnh.
Hắn rất quý trọng gã kia cho hắn cơ hội tắm rửa này nên đã tắm vô cùng cẩn thận.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn làm ướt mái tóc rối bù của mình và bắt đầu chải mái tóc rối.
Toàn bộ quá trình không có bất kỳ ý nào để cho Tích Thuý giúp đỡ.
Tích Thúy nhìn thấy, biết Vệ Đàn Sinh bây giờ còn không tín nhiệm nàng.
Tuy nhiên khi hắn lên bờ, dưới chân vẫn chưa trụ vững nên ngửa về sau một cái và rơi xuống nước.
Cú ngã này của hắn vừa vặn đập vào chân trái, đau đến mức rên rỉ một tiếng.
Tích Thúy nhanh chóng nhảy xuống vớt cậu lên, nhanh chóng kiểm tra chân hắn.
Chân Vệ Đàn Sinh bị thương vốn đã đủ nặng rồi, còn gặp phải một cú như vậy, chẳng may xảy ra vấn đề gì thì nàng không gánh nổi đâu.
“Ngươi không sao chứ?”
Môi Vệ Đàn Sinh run rẩy.
Hắn xấu hổ khi phơi bày cơ thể và vết thương của mình trước mặt người khác.
Ý thức được mình có thể tổn thương đến lòng tự trọng của hắn, Tích Thúy quay mặt đi.
Sau khi Vệ Đàn Sinh tắm rửa trở nên sạch sẽ hơn không ít, sợi tóc đen nhánh mềm mại phủ lên trán, nhìn qua càng thêm ngọc tuyết đáng yêu.
Hắn tắm rửa sạch sẽ, tâm tình dường như không tệ, trên mặt cũng có thêm một chút ngây thơ chất phác thường thấy của tiểu hài tử, không còn dáng vẻ hiểu chuyện trầm mặc.
Khi còn bé hắn nhu thuận, lớn lên tính tình cũng tốt.
Thường xuống núi bố thí thuyết pháp, cùng nữ chính Ngô Hoài Phỉ chẩn bệnh từ thiện cho dân chúng không đủ khả năng chữa bệnh.
Lúc nàng đọc sách, còn từng ôm nhầm đùi, chọn nhầm nam chính, ngây ngốc ăn nửa quyển sách đu Vệ Phỉ, kết quả nam chính lại là Cao Khiên.
Lúc ấy tâm tình Tích Thúy cực kỳ buồn bực.
Dù sao nhìn thế nào thì Vệ Đàn Sinh đều có có cảm giác CP với nữ chính hơn một chút, hai người cùng nhau cứu người rồi nhận được vô số lời khen ngợi.
Khi trong sách viết đến lúc Ngô Hoài Phỉ từ chối Vệ Đàn Sinh, trong khu bình luận đều là lăn lộn khóc lóc bất bình.
Nghĩ đến sau này Vệ Đàn Sinh yên lặng bảo vệ Ngô Hoài Phỉ hơn phân nửa quyển sách, làm lốp xe dự phòng hơn phân nửa quyển sách, ánh mắt Tích Thúy nhìn hắn không khỏi trìu mến hơn đôi chút.
Như kiểu nàng đang nuôi con trai vậy, bảo hắn ngồi xuống tảng đá bên dòng suối, lấy ra một bộ trong mấy bộ y phục hắn thay ra miễn cưỡng coi là sạch sẽ rồi lau tóc cho hắn.
Vẻ trẻ con trên mặt Vệ Đàn Sinh nhanh chóng tản đi, ngược lại lại khôi phục sự trầm mặc.
Tích Thúy dừng tay lau tóc cho hắn một chút.
Nàng cảm giác Vệ Đàn Sinh tựa như một con ốc sên, cẩn thận từng li từng tí vươn xúc tu tra xét hoàn cảnh chung quanh, hơi không chú ý là hắn sẽ rụt vào trong vỏ rồi cẩn thận khép kín mình lại.
Xiêm áo của Vệ Đàn Sinh thay ra vừa rách vừa bẩn, đã không thể tiếp tục mặc nữa, trên núi Biều Nhi lại không có quần áo của tiểu nam hài, Tích Thúy không có chỗ nào lấy cho hắn một bộ quần áo mới để thay, nên chỉ có thể ném quần áo Vệ Đàn Sinh vào trong suối nước, chà xát lung tung một chút rồi trải trên tảng đá để phơi khô.
Thời tiết nóng bức, quần áo khô nhanh nên không cần lo lắng Vệ Đàn Sinh không có quần áo mặc về.
Về phần chờ đợi trong khoảng thời gian này, chỉ có thể ủy khuất Vệ Đàn Sinh để lộ mông trần mà thôi.
Hắn ôm lấy hai chân của mình, đặt cằm của mình lên trên đầu gối, cuộn tròn thành một cục, lưng khom xuống, đốt sống như muốn vỡ ra khỏi da thịt, trông gầy gò đến kinh ngạc.
Không biết là nhớ tới gì hay là cảm thấy khuất nhục mà khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng kia bị gió thổi qua, dần dần lạnh xuống, từng chút từng chút trở nên xanh xao.
=
Phơi bày thân thể trước mặt người khác, thật ra cũng không khiến Vệ Đàn Sinh cảm thấy nhục nhã.
Thể hiện sự yếu đuối một cách thích hợp có thể khiến hắn cảm thấy tốt hơn nhiều.
Cũng giống như con mèo bị hắn bắn chết kia, nó cũng biết cách bày tỏ sự vui vẻ trước mặt mọi người để xin chút thức ăn.
Hắn chỉ là có phần không hiểu.
Dường như tên sơn phỉ kia thật sự quan tâm đến hắn.
Vệ Đàn Sinh có phần mờ mịt.
Nhưng trong lòng hắn vẫn không có cảm xúc cảm kích, thậm chí ngay cả một chút ấm áp cũng không có.
Điều hắn muốn hiểu hơn nữa là tại sao tên sơn phỉ này lại làm như vậy.
Vệ Tông Lâm và những người khác quan tâm hắn là vì hắn gánh vác trách nhiệm chấn hưng gia tộc.
Các nha đầu tôi tớ quan tâm hắn là vì hắn là Vệ gia Tam Lang.
Mọi sự quan tâm đều xuất phát từ lợi nhuận.
Nhưng tên sơn phỉ này vì sao lại phí công sức lớn như vậy để làm chuyện không cần thiết?
Vệ Đàn Sinh nghĩ mãi không ra.
Sau khi quần áo khô, hắn lại mặc những tấm vải rách nát không chịu nổi kia vào.
Hắn có vẻ ngoài ưa nhìn, mặc vải rách cũng giống như mặc lụa là.
Giống như minh châu đặt trong nhà tranh, nó tỏa sáng rực rỡ khắp nhà.
Tích Thúy ôm hắn trở lại trại.
Lúc hai người bọn họ trở về đã là giữa trưa, vừa vặn đúng giờ cơm trưa, một đám người chen chúc nhau ăn uống ồn ào.
Mặc dù Lỗ Thâm phân phó nàng chăm sóc Vệ Đàn Sinh, nhưng việc nàng ôm hắn không có ảnh hưởng tốt, Tích Thúy liền bước nhanh về phía nhà tranh, muốn thả Vệ Đàn Sinh trở về.
Nàng còn chưa đi được một nửa, đột nhiên đã bị người ta gọi lại.
Vừa quay đầu, Lỗ Thâm đang cười với nàng.
Tích Thúy hoàn toàn không ngờ Lỗ Thâm sẽ xuất hiện ở đây.
Có kinh nghiệm ngày hôm qua nên bây giờ nàng nhìn thấy Lỗ Thâm đều có chút không thoải mái.
“Lão Lục.”Giọng nói của hắn không nhanh không chậm, không vui mừng cũng không tức giận.
Ánh mắt rơi vào người Vệ Đàn Sinh trong vòng tay nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook