Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều
-
41: Xuống Núi
Thực ra, Tích Thúy hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, nàng đang nhìn Cao Khiên.
Mặc dù mang danh nghĩa huynh muội, nhưng nàng không tiếp xúc nhiều với Cao Khiên.
Tuy nhiên kết hợp với cốt truyện trong sách, Tích Thúy cũng đã nắm được sơ bộ về nhân vật của hắn ta.
Cao Khiên có thể trông lạnh lùng, nhưng thực ra tính cách rất khoan dung, hành vi xử sự cũng có chút chu đáo, quyết không thất lễ.
Đây là lần đầu tiên hắn ta lạnh lùng như bây giờ.
Là bởi vì Vệ Đàn Sinh sao?
Tác giả cố tình áp dụng thủ pháp so sánh khi định hình hai nhân vật nam quan trọng nhất trong toàn bộ cuốn sách.
Vệ Đàn Sinh và Cao Khiên, một người lạnh lùng, một người ôn hòa, một người ổn trọng tự kiềm chế, một người tuấn tú phiêu dật.
Họ có những tính cách khác biệt và hoàn toàn không tương thích.
Họ chắc chắn là hai thái cực.
Cũng bởi vì Ngô Hoài Phỉ, từ đầu đến cuối quyển sách, Vệ Đàn Sinh và Cao Khiên chưa từng hòa hợp được với nhau.
Phần lớn thời gian, song phương đều cực kỳ lãnh đạm.
Hiện giờ, nam chính, nữ chính và nam phụ tập hợp đủ, bầu không khí lại xấu hổ giống như lò luyện thép vậy, khiến cho Tích Thúy có phần không chống đỡ không được.
Trước khi Vệ Đàn Sinh mở miệng, Tích Thuý đã giành trước một bước phá vỡ bầu không khí quỷ dị này.
“Chuyện ngày hôm trước vốn không có gì đáng giấu diếm cả”, nàng nói dăm ba câu giản lược kể lại.
Là thế này: "Tích Thúy nói, “Bởi vì ta sợ bị đại tẩu phát hiện, mới làm phiền các vị sư phụ nửa đêm vào sâu trong núi rừng tìm ta, đó là điều ta đã làm sai.”
“Là như vậy sao? "Cao Khiên hỏi.
Tích Thúy đáp: "Là như vậy."
“Vết thương trên người muội cũng vì vậy mà ra?”
“Vâng, chỉ là vết thương ngoài da thôi, hôm nay cũng ổn rồi.”
Từ đầu đến cuối, hai huynh muội đều không nhìn Vệ Đàn Sinh thêm một cái.
“Vết thương?”Ngô Hoài Phỉ nghe xong, không khỏi sửng sốt.
Không chỉ Ngô Hoài Phỉ, Vệ Đàn Sinh cũng hơi ngẩn ra.
Mọi ánh mắt tự nhiên đều đổ dồn vào Tích Thúy.
Vết thương nhỏ này, Tích Thúy hoàn toàn không để trong lòng, nàng bình tĩnh nói: “Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi."
“Lang...!hôm trước nương tử bị thương sao?"
“Vì ta sao?”Sắc mặt nàng ấy do dự.
Tích Thúy lắc đầu: “Không liên quan đến cô."
Dù vậy, khi rơi vào tai Ngô Hoài Phi, nó lại mang một ý nghĩa khác.
Nhất định lúc đó vì giữ chặt nàng ấy mới bị thương.
Nghĩ đến đây, Ngô Hoài Phỉ càng thêm cảm thấy xấu hổ.
Thì ra "Cao lang quân" thực ra cũng là nữ nhân giống như nàng ấy.
Mà hôm trước nàng ấy lại gây thêm không ít phiền toái cho Cao nương tử, còn phải phiền nàng chăm sóc mình.
Nàng ấy lại không hề nhận ra rằng nàng cũng bị thương.
Vẻ mặt Vệ Đàn Sinh vẫn bình tĩnh như trước.
Nhưng trước mắt hắn lại xuất hiện thiếu nữ đi cùng Tuệ Như ngày hôm đó.
Trầm mặc, không rên rỉ một tiếng.
Thực ra hắn có nhìn thấy, nhưng chẳng qua cũng chỉ liếc mắt qua mà thôi.
Vốn tưởng rằng chỉ là một cao môn quý nữ bốc đồng, không ngờ cũng có hai phần lòng tự trọng vô dụng.
Mái tóc đen nhánh của nàng được buộc gọn gàng, môi mỏng mím lại một nửa.
Nghĩ đến đây, đầu ngón tay trong tay áo Vệ Đàn Sinh lại khẽ rung lên, trong mắt hiện lên một bóng tối mà hắn không hề hay biết.
Cao Khiên nhìn thoáng qua Ngô Hoài Phỉ, lúc này mới thu hồi tầm mắt, quay mặt về phía Vệ Đàn Sinh: “Thiện thiền sư có ở tẩm đường không?"
Vệ Đàn Sinh lúc này cũng quay ánh mắt lại, buông lỏng tay cười nói: “Thiền sư đang nghỉ ngơi trong chính đường."
"Nếu vậy, ta sẽ không quấy rầy thiền sư dưỡng bệnh nữa." Hắn ta lấy một túi thuốc từ trong tay áo ra, đưa tới trước mặt Vệ Đàn Sinh: “Xin ngươi đưa cây nhân sâm này cho thiền sư, coi như là tâm ý của Cao gia ta."
“Đưa ta đi." Ngô Hoài Phỉ đột nhiên nói.
Cao Khiên nhìn qua.
Ngô Hoài Phỉ cúi đầu, cắn chặt hàm răng, hai gò má trắng nõn đỏ như quả cà chua.
“Cao lang quân”ở chung với nàng ấy mấy ngày nay là em gái hắn ta.
Nghĩ đến rung động mấy ngày nay của mình, mặt Ngô Hoài Phỉ nóng rát, cực kỳ xấu hổ.
Nàng ấy khô khan giải thích: “Mấy ngày nay...!vẫn do ta phụ trách bệnh của thiền sư."
Cao Khiên: "Được, vậy làm phiền cô rồi.”
Lại trực tiếp đặt túi thuốc vào lòng bàn tay nàng ấy.
Từ trước đến nay Cao Khiên luôn nói năng thận trọng, nhưng khi đối mặt với Ngô Hoài Phỉ, lạnh lẽo trong đáy mắt lại hơi hòa tan, chỉ có điều thay đổi cực nhỏ, rất khó nhìn ra.
Ngẩng đầu, Cao Khiên trầm tĩnh nói, "Xá muội ngoan cố, người làm huynh trưởng như ta ở đây xin lỗi Ngô nương tử và tiểu sư phụ.
Ta và nàng còn có việc, không quấy rầy nữa."
Nói xong, dẫn Tích Thúy rời đi.
Trước khi ra khỏi cửa, Tích Thúy quay đầu lại dừng bước.
“Ngô nương tử.”Tích Thúy: “Mấy ngày nay, lừa gạt cô, ta rất xin lỗi.”
Ngô Hoài Phỉ lắc đầu: “Nương tử giả làm lệnh huynh, nghĩ đến cũng là bởi vì thân phận nữ tử không tiện ra vào nhà chùa, là ta hiểu lầm thân phận của cô trước, không phải lỗi của cô.”
Tích Thúy nở nụ cười: “Đa tạ nương tử khoan dung, như vậy ta yên tâm rồi.”
Nàng cười, Ngô Hoài Phỉ lại ngây ngẩn cả người.
Ba người đứng trước cửa, từ xa nhìn lại trông thật thân thiết như người một nhà.
Lông mi Vệ Đàn Sinh run lên, khóe miệng nổi lên một tia trào phúng.
=
Trước khi rời đi, Tích Thúy rất muốn chào tạm biệt Tuệ Như.
“Thí chủ muốn xuống núi sớm vậy sao?"
Tích Thúy cười nói: “Ta đã chép xong kinh Phật rồi, trong nhà còn có việc, đương nhiên không thể ở trên núi lâu được nữa."
Tuệ Như biết nàng muốn rời đi, tuy có không nỡ nhưng cũng không ngăn cản.
“Thí chủ nhất định phải thường xuyên về đây nhé, tất cả mọi người đều rất luyến tiếc người.
"
“Đương nhiên rồi.”
Mặc dù thời gian ở chùa Không Sơn không lâu, nhưng Tích Thúy cũng rất thích nơi này.
Các hòa thượng trong chùa đều rất tốt bụng, cơm chay cũng rất ngon.
Tuệ Như vừa tròn mười tuổi, từ nhỏ lớn lên ở chùa Không Sơn, vẫn đi theo các sư phụ sư thúc trong chùa tu hành, chưa từng trải qua ly biệt gì.
Bây giờ chớp chớp mắt, trong mắt đã có nước mắt không nỡ chảy ra.
Tích Thúy xoa xoa da đầu màu xanh mịn màng của cậu: “Cũng không phải là không gặp nhau nữa, qua một thời gian nữa, ta sẽ lại lên núi thăm ngươi."
Sau khi tạm biệt Tích Thúy, Tuệ Như gặp Vệ Đàn Sinh.
Một mình hắn đứng trong trà đường, không biết Ngô nương tử đã đi đâu.
Tuệ Như kinh ngạc bước tới: “Sư thúc không đi tiễn Cao thí chủ sao?"
“Ngươi đi tiễn à?”
“Trước khi thí chủ đi đã đặc biệt đến tìm con để nói lời tạm biệt.”Tuệ Như gãi gãi da đầu, “Cao thí chủ cứ đi như vậy, con thật sự có chút không nỡ."
“Ta biết rồi." Vệ Đàn Sinh thản nhiên nói.
Tuệ Như nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên lạnh lùng của hắn, sững sờ một lúc rồi bối rối bỏ tay xuống.
Sư thúc...
Có phải vì Cao thí chủ không chào tạm biệt hắn nên hắn tức giận sao?
Cậu vốn còn muốn nói gì đó, nhưng thoáng nhìn thấy chuỗi hạt Phật châu run rẩy trên cổ tay hắn, nên không dám nói thêm gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook