Nhìn túi thơm khéo léo trên tay, chân mày hắn ta theo bản năng nhíu chặt, kéo dây buộc ra nhìn thì nhìn thấy một tấm bùa bình an, hắn ta không khỏi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Tích Thúy: “Đây là?"
“Đây là bùa bình an cầu cho nhị ca”, Tích Thúy cúi đầu: “Ngày thường nhị ca phải bảo vệ hoàng thành, bùa bình an này hy vọng có thể loại trừ tà tục, bảo vệ nhị ca bình an vô sự.”
Cao Khiên chậm rãi thắt chặt dây buộc, trầm giọng nói: “Làm khó muội rồi.

"
“Thật ra đại tẩu đã nói với ta chuyện này.”
Cao Khiên lại ngẩn ra, ánh mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn nàng một cái, giọng nói không nghe ra thất vọng hay cảm xúc gì khác: “Vậy hả?”
“Nhị ca”, Tích Thúy nói: “Huynh ra ngoài với ta một lát, ta có việc muốn nói với huynh.”
Cao Khiên không hỏi là chuyện gì, cất túi thơm vào vạt áo trước ngực rồi cùng Tích Thúy bước nhanh ra khỏi thiền phòng.
Thật ra Tích Thúy cũng không muốn liên lụy đến Cao Khiên, hắn ta là nam chính của “Thái Bình y nữ”, đi theo hắn ta sẽ bị cuốn vào cốt truyện.
Nhưng đồng thời hắn ta cũng là ca ca của Cao Di Ngọc, thân phận cao quý, đối xử với nàng rất tốt.
Về điểm này, Tích Thúy không ngại kéo dài quan hệ với hắn ta, sau này gặp phải chuyện gì cũng có thể dính chút ánh sáng của Cao Khiên, con đường sẽ thuận tiện hơn đôi chút.
Đến bên ngoài thiền phòng, Tích Thúy dừng lại, đi thẳng vào vấn đề: "Nhị ca, ta biết huynh đang lo lắng chuyện gì, ta đã nghĩ kỹ rồi, ta không gả cho Tiêu Vinh Sơn nữa."

Cao Khiên sửng sốt.
Trước đó vài ngày tiểu muội nói không phải Tiêu Vinh Sơn thì không gả, vì sao bây giờ đang yên đang lành lại không chịu gả cho hắn ta nữa?
Sắc mặt hắn ta vẫn bình tĩnh như cũ, không hề toát ra nửa phần ngạc nhiên, bình tĩnh hỏi: “Vì sao đột nhiên lại nghĩ như vậy?"
Chẳng lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra ở đâu đó mà hắn ta không biết?
Hay là họ Tiêu khi dễ nàng?
Nghĩ đến đây, Cao Khiên càng nhíu chặt mày hơn.
Hắn không có hảo cảm với người họ Tiêu kia, người này nhìn trung hậu, nhưng không gạt được hắn ta.
Hắn hộ vệ hoàng thành nhiều năm, đã quen nhìn thấy kẻ tiểu nhân rồi.
Mặc dù Tiêu Vinh Sơn này không làm ra chuyện cẩu thả gì, nhưng nhìn hình dáng tướng mạo khiếp nhược rụt rè, chính là loại người mà Cao Khiên chướng mắt nhất.
Sau khi tìm được tiểu muội, nghe nói tiểu muội đang thân thiết với một người tên là Tiêu Vinh Sơn nên Cao Khiên đã đặc biệt sắp xếp người hỏi thăm về một nhà Tiêu gia kia.
Trước khi Cao gia tới cửa nhận người thân, Tiêu gia không biểu lộ ra ý cầu hôn Di Ngọc, ngược lại thân thiết với Lý gia ở thành đông hơn, gia cảnh Lý gia chỉ có một cô con gái độc nhất, mở một cửa hàng tơ lụa, gia cảnh còn giàu hơn Tiêu gia hai phần.

Tâm tư Tiêu gia rất rõ ràng.

Sau khi Di Ngọc trở lại Cao gia, tâm tư Tiêu Vinh Sơn lại bộc lộ rõ ràng, thường cùng vợ chồng Điền thị tới cửa.
Tiểu muội nhà mình tâm tính quá mức đơn thuần, chưa bao giờ nghi ngờ tâm tư của đối phương, nhìn thấy hắn ta đến, nàng vui mừng khôn xiết.
Cha mẹ nuôi nàng gặp nàng thì không sao, nhưng Tiêu Vinh Sơn này gặp nàng làm gì?
Cao Khiên rất biết ơn cha mẹ nuôi đã nuôi dưỡng nàng, nhưng hắn ta lại không có thiện cảm với Tiêu Vinh Sơn.
Thật không nghĩ tới, mỗi một lần Tiêu Vinh Sơn và cha mẹ nuôi tới cửa, gương mặt Cao Khiên không tỏ vẻ gì, nhưng lông mày sau lưng lại cau đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Thấy tiểu muội mình cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, Cao Khiên vừa mừng vừa sợ, đồng thời cũng khó tránh khỏi nghi ngờ.
“Việc này không có bất cứ quan hệ gì với Tiêu Vinh Sơn cả.” Tích Thúy nói: “Chỉ là vừa mới nghe đại tẩu nói chuyện nên ta nghĩ thông suốt thôi.”
Di Ngọc là một người thông minh.

Nếu nàng đã nói như vậy, thì Cao Khiên chỉ cho rằng nàng thật sự nghĩ thông suốt rồi nên tạm thời đè nén sự nghi ngờ trong lòng.

Mặc dù hắn ta không hiểu tình cảm nhi nữ, nhưng cũng hiểu nếu Di Ngọc có thể cam tâm tình nguyện nói ra những lời này, thì thật sự đã làm khó nàng rồi.
Nàng có thể suy nghĩ cẩn thận, hắn ta quả thực vui mừng, vì nàng mà cảm thấy vui mừng.
Nghĩ đến khoảng thời gian này, quả thật hắn ta đã ép bức nàng đến tàn nhẫn, Cao Khiên cảm thấy áy náy và thương tiếc.
“Xin lỗi, là nhị ca ép muội quá.”Cao Khiên dừng một chút rồi cứng nhắc nói: “Sau này nhị ca nhất định sẽ tìm một hôn sự tốt cho muội.” Hắn ta nói chuyện như đá vụn rơi xuống, nhưng giọng nói lại cố gắng dịu dàng hơn đôi chút: “Muội là em gái ruột của ta, ta tuyệt đối không để cho muội thấp hơn người khác một bậc đâu.

"
Tích Thúy nghĩ thầm, ta muốn công lược Vệ Đàn Sinh, gả cho Vệ Đàn Sinh, huynh có thể giúp ta được không?
Tích Thuý thực sự hơi cảm động trước sự đảm bảo của Cao Khiên, nhưng chỉ có một chút thôi.
Dù sao người trước mặt này cũng không có quan hệ huyết thống với nàng.
Nghĩ tới đây, Tích Thúy có phần lãnh đạm nói tiếng cảm ơn.
“Đa tạ nhị ca.”
Giọng nàng trầm thấp mà chậm rãi, đối với Cao Khiên, nó nghe như một cảm giác nhột nhột không thể giải thích được.
Cảm giác xa lạ dâng lên trong lòng, Cao Khiên sửng sốt, không được tự nhiên cúi đầu, giơ tay phải lên che khóe môi, ho nhẹ một tiếng: “Giữa huynh muội, không cần nói lời cảm ơn."
Lần đầu tiên cảm nhận được sự chua xót và ngọt ngào của người làm anh trai.

Cao Khiên rối rắm.
Giữa hai người lâm vào một sự trầm mặc không nói nên lời.
Bình thường đối nhân xử thế như vậy cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng đây là lần đầu tiên Cao Khiên cảm nhận có gì đó không ổn.

Có phải mình lãnh đạm đến nỗi doạ nàng sợ hãi?
Cô gái này, tính tình rất ngây thơ, không rành thế sự, cũng không am hiểu giao tiếp với người khác.
Cao Khiên nghĩ như vậy, hoàn toàn quên mất sự thật rằng chính hắn ta cũng không biết cách đối nhân xử thế với người khác.

Khuôn mặt lạnh như băng kia, khiến không ít người có tâm tiếp xúc với hắn ta đều chùn bước.
Cao Khiên vốn không giỏi ăn nói, sau khi nhận thấy sự thờ ơ của chính mình, hắn ta cố gắng tìm điều gì đó để nói với vẻ lo lắng và nghiêm túc không thể giải thích được.
“Muội…Muội… Còn có chuyện gì không?”
"Ta?" Tích Thúy sửng sốt: “Bây giờ ta chẳng còn chuyện gì cả"
“Có muốn đi dạo với nhị ca một lúc không?"
Đối mặt với lời mời chủ động của Cao Khiên, Tích Thúy gật đầu.
Đi ra ngoài một chút cũng tốt, lúc ở trên núi Biều Nhi, nàng về cơ bản chưa bao giờ xuống núi, cho dù thỉnh thoảng có xuống núi một hai lần thì thị trấn quá nhỏ, sự phồn hoa hoàn toàn không thể so sánh với chùa Không Sơn.
Cao Khiên dường như thở phào nhẹ nhõm nói: “Đi thôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương