Nhiệt Luyến Trí Mạng
-
Chương 134: Uống say
Trước bữa tối, một vài người bạn đã cùng nhau trò chuyện giết thời gian.
Dung Thận thỉnh thoảng nói thêm vài câu, nhưng phần lớn thời gian sự chú ý của anh đều tập trung vào An Tống.
Một lúc sau, Dịch Kha đi tới, "Anh Cửu, đừng nhìn nữa, người ta ở ngay trước mặt rồi còn gì, còn có thể chạy trốn sao?"
Người đàn ông nhấp một ngụm từ ly sâm panh trên bàn, "Cố ý?"
Dịch Kha sửng sốt một lúc, nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa sâu xa đằng sau câu nói này.
Anh ấy cười rạng rỡ, chạm vào những ngón tay được chăm chỉ cẩn thận của mình nói đùa: "Vòng tròn lớn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ biết nhau thôi. Hơn nữa, hôm nay cũng là một sự trùng hợp. Văn Vãn với em vừa học xong bản piano, biết mọi người có một bữa tiệc. Cô ấy liền thuận đường qua đây."
Dung Thận liếc nhìn anh ấy một cái thật sâu, không nói gì, nhưng đôi môi mỏng vẫn mím lại không hài lòng.
"Anh Cửu, chúng ta đều là bằng hữu, sao anh ghét Văn Vãn như vậy?"
"Không thể nói là ghét." Đôi chân thon dài của người đàn ông vắt lại, đôi mắt đen láy nhìn về phía An Tống, "Chỉ là phiền phức thôi."
Bất cứ một người đàn ông trưởng thành và đứng đắn nào cũng không bao giờ muốn người ái mộ mình đứng chung khung hình với người yêu của mình.
Dù cho người ái mộ có nhận thức đến đâu cũng có thể gây ra rắc rối và hiểu lầm không đáng có.
Chỉ có những người đàn ông hư vinh và thích tìm cảm giác mạnh mới tự mãn về loại chuyện này.
Hơn nữa, Dung Thận quan tâm nhất là trạng thái tinh thần của An Tống, cho dù anh tin tưởng vào cách làm người của Văn Vãn, cũng không muốn mạo hiểm với cảm xúc của An Tống.
Lúc này, Dịch Kha xấu hổ xoa xoa mũi, "Thật ra... em cũng không có ý định dẫn cô ấy đi cùng. Văn Vãn nói đến đây để chúc mừng hai người, nghĩ đi nghĩ lại thì nhiều người cũng náo nhiệt."
Người đàn ông không tin vào lời giải thích này, biểu tình hoàn toàn không quan tâm chút nào.
Mặt khác, với tư cách là người phụ nữ duy nhất trong nhóm, An Tống và Văn Vãn tự nhiên giao tiếp nhiều hơn.
"Tôi nghe Dịch Kha nói trình độ piano của cô rất cao."
Sau khi Văn Vãn chúc mừng xong, phải tốn rất nhiều công sức để tìm chủ đề.
Cô không muốn tập trung quá nhiều vào anh Cửu, cũng không thể tùy ý đặt câu hỏi, vì sẽ có vẻ xúc phạm.
Lấy đàn piano làm điểm vào có vẻ phù hợp hơn.
An Tống khiêm tốn lắc đầu, "Tôi không giỏi lắm, cũng không phải dân chuyên nghiệp, so với anh ấy còn kém."
Văn Vãn cầm lấy khay bánh ngọt trên bàn, lúc đưa cho cô cười nhạt: "Nhất định phải giỏi hơn tôi rồi, tôi giờ còn chưa vượt qua cấp mười không chuyên nữa là."
An Tống trầm mặc, nhìn vị danh viện Hương Giang này bằng ánh mắt trong veo.
Cô đã nghe nhiều câu chuyện về cô ấy, hầu hết đều là hết sức ca ngợi.
Nhưng An Tống mẫn cảm, còn thấy trên mặt cô ấy có chút tiều tụy.
"Thật ra... tôi học đàn vì có hứng thú. Giống như rất nhiều thứ mà tôi không có hứng thú, tôi cũng không động vào."
Giọng An Tống không mềm mại như Văn Vãn, mà trong trẻo hơn, như nước chảy róc rách.
Văn Vãn vẫn luôn có con mắt sáng ngời, dễ dàng hiểu được ẩn ý trong câu này, tự giễu gật đầu, "Ừm, tôi thật sự không có hứng thú với đàn cho lắm."
Con người đầu tư sức lực và tâm huyết vào việc mình thích là lẽ đương nhiên, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
——Làm gì có danh viện nào mà không biết chơi piano cơ chứ.
Bố mẹ và những người xung quanh cô luôn dùng từ danh tiếng để đặt cô lên bục cao, dần dần mọi xương cốt nổi loạn của cô ấy đều bị bào mòn.
Không thể sống là chính mình, cưỡng ép bản thân trở thành danh viện Văn Vãn trong mắt người khác.
Nực cười, cũng đáng đời.
"Tại sao phải học nếu cô không hứng thú?"
An Tống nhướng mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn Văn Vãn.
"Tôi nói thân bất do kỉ, cô tin không?" Văn Vãn nhìn thẳng vào mắt cô ấy, có lẽ chỉ có trước mặt An Tống không thân quen này, mới có thể không chút áp lực mà bộc lộ tâm tư, hơn nữa cô không phải lo lắng rằng cô ấy sẽ cáo trạng với bố mẹ mình.
Lúc này An Tống mới mơ hồ hiểu ra gật đầu, "Bản thân việc học cũng là một loại hứng thú, còn phải con người cô cân bằng như thế nào."
Văn Vãn rũ mắt xuống che đi gợn sóng trong mắt, "Có lẽ là không may mắn chăng, gia đình luôn ép học những thứ mà bản thân tôi không hứng thú."
An Tống cắn nĩa, một mực nhìn dáng ngồi tao nhã của Văn Vãn, "Cô vì chuyện này mà không vui sao?"
"Rõ ràng vậy sao?" Văn Vãn gượng cười, "Chuyện không vui... cũng đâu chỉ dừng lại ở chuyện này."
Bố mẹ đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho cô, mở một con đường cho cô căn bản không có tương lai.
Cô ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có, ai cho đây là trách nhiệm gia tộc mà cô sinh ra phải gánh.
Mọi người chỉ nhìn thấy cuộc sống thượng lưu của cô rồi ghen tị với xuất thân tốt của cô, nhưng họ không biết cái giá của cuộc sống cho tất cả những điều này.
An Tống nhìn thấy sự cô đơn của Văn Vãn, nhưng không biết làm thế nào để an ủi cô ấy.
Cuối cùng, chỉ có thể dùng "câu nói lý hí" của Dung Thận để đáp lại, "Tôi nghĩ... không vui thì đừng làm, muốn làm gì thì làm, sẽ thoải mái hơn."
Văn Vãn khẽ thở dài: "Khó quá..."
...
Bữa tối này cũng không kéo dài bao lâu, trước khi ăn xong tám giờ rưỡi, Dung Thận đã mang theo An Tống rời khỏi đại sảnh trước.
Trong xe, gò má An Tống hơi ửng hồng, trong hơi thở có mùi rượu ngọt ngào.
Trong bữa tiệc, cho dù Dung Thận luôn chú ý đến nhất cử nhất động của cô, nhưng thỉnh thoảng tán gẫu với bạn bè, sẽ luôn có lúc sơ suất.
Cũng được lợi từ Dịch Kha, cưng chiều em gái, gọi cho cô ly cocktail mà cô đã uống lần trước, bốn bể là nhà.
Vạch đèn vàng mờ ảo trên nóc xe chiếu xuống mặt An Tống khiến mặt cô càng đỏ hơn, lúc này người đàn ông mới nhận ra cô đã hơi say.
"Uống bao nhiêu ly?"
An Tống duỗi ra hai ngón tay, cười nói: "Hình như là... bốn chén."
Dựa vào cử chỉ của cô, về cơ bản chắc chắn là cô gái nhỏ đã uống quá nhiều.
Người đàn ông tắt đèn trần trong xe, nhìn Trình Phong đang lái xe phía trước nói: "Chuẩn bị đi, ngày mai quay lại Trạm Châu."
"Được ạ, Cửu gia."
...
Trở về Vân Điên, An Tống đi bên cạnh người đàn ông, hai má càng ngày càng đỏ.
Vào phòng, cô khoanh tay ngồi trên sô pha, giống như người canh gác, Dung Thận đi đâu ánh mắt cũng dõi theo.
Ngay cả âm thanh rung của điện thoại di động cũng bị bỏ qua.
Người đàn ông mơ hồ nghe thấy âm thanh, thấy cô đang nhìn thẳng vào mình cũng không thèm để ý, mãi đến khi người giúp việc bưng canh giải rượu lên, mới vẫy tay chào.
Dung Thận ngồi xuống bên cạnh An Tống, dùng thìa khuấy vài lần, khóe mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang tập trung của cô, "Nhìn lâu như vậy, nhìn ra gì rồi?"
"Anh đẹp thật đấy..."
Thế này là say thật rồi.
Theo lý là bốn ly cocktail sẽ không khiến cô say như vậy.
Suy cho cùng, lần trước cô ấy đã uống rất nhiều ở Quan Bộc Nhai.
Nhưng điều mà Dung Thận không biết là cocktail trong câu lạc bộ Hương Giang có nồng độ cao hơn, trước bữa ăn, An Tống và Văn Vãn vừa trò chuyện vừa uống hai ly, uống khi bụng đói rất dễ say.
"Thích người đẹp sao?"
Dung Thận múc một thìa canh giải rượu đưa lên miệng, giọng nói trầm ấm đầy nam tính, cô có thể nghe thấy ý cười rõ ràng. Bạ???? đa????g đọc tr????yệ???? tại ﹟ ????R????????????RU????e N.v???? ﹟
Hai tay An Tống chống đầu gối, nhìn thấy thìa trên môi liền cúi đầu nhấp một ngụm, hai cánh tay tựa hồ là đồ trang trí.
Cô nuốt ngụm canh, cười toe toét: "Ừm, anh đẹp hơn em trai em."
Dung Thận thỉnh thoảng nói thêm vài câu, nhưng phần lớn thời gian sự chú ý của anh đều tập trung vào An Tống.
Một lúc sau, Dịch Kha đi tới, "Anh Cửu, đừng nhìn nữa, người ta ở ngay trước mặt rồi còn gì, còn có thể chạy trốn sao?"
Người đàn ông nhấp một ngụm từ ly sâm panh trên bàn, "Cố ý?"
Dịch Kha sửng sốt một lúc, nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa sâu xa đằng sau câu nói này.
Anh ấy cười rạng rỡ, chạm vào những ngón tay được chăm chỉ cẩn thận của mình nói đùa: "Vòng tròn lớn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ biết nhau thôi. Hơn nữa, hôm nay cũng là một sự trùng hợp. Văn Vãn với em vừa học xong bản piano, biết mọi người có một bữa tiệc. Cô ấy liền thuận đường qua đây."
Dung Thận liếc nhìn anh ấy một cái thật sâu, không nói gì, nhưng đôi môi mỏng vẫn mím lại không hài lòng.
"Anh Cửu, chúng ta đều là bằng hữu, sao anh ghét Văn Vãn như vậy?"
"Không thể nói là ghét." Đôi chân thon dài của người đàn ông vắt lại, đôi mắt đen láy nhìn về phía An Tống, "Chỉ là phiền phức thôi."
Bất cứ một người đàn ông trưởng thành và đứng đắn nào cũng không bao giờ muốn người ái mộ mình đứng chung khung hình với người yêu của mình.
Dù cho người ái mộ có nhận thức đến đâu cũng có thể gây ra rắc rối và hiểu lầm không đáng có.
Chỉ có những người đàn ông hư vinh và thích tìm cảm giác mạnh mới tự mãn về loại chuyện này.
Hơn nữa, Dung Thận quan tâm nhất là trạng thái tinh thần của An Tống, cho dù anh tin tưởng vào cách làm người của Văn Vãn, cũng không muốn mạo hiểm với cảm xúc của An Tống.
Lúc này, Dịch Kha xấu hổ xoa xoa mũi, "Thật ra... em cũng không có ý định dẫn cô ấy đi cùng. Văn Vãn nói đến đây để chúc mừng hai người, nghĩ đi nghĩ lại thì nhiều người cũng náo nhiệt."
Người đàn ông không tin vào lời giải thích này, biểu tình hoàn toàn không quan tâm chút nào.
Mặt khác, với tư cách là người phụ nữ duy nhất trong nhóm, An Tống và Văn Vãn tự nhiên giao tiếp nhiều hơn.
"Tôi nghe Dịch Kha nói trình độ piano của cô rất cao."
Sau khi Văn Vãn chúc mừng xong, phải tốn rất nhiều công sức để tìm chủ đề.
Cô không muốn tập trung quá nhiều vào anh Cửu, cũng không thể tùy ý đặt câu hỏi, vì sẽ có vẻ xúc phạm.
Lấy đàn piano làm điểm vào có vẻ phù hợp hơn.
An Tống khiêm tốn lắc đầu, "Tôi không giỏi lắm, cũng không phải dân chuyên nghiệp, so với anh ấy còn kém."
Văn Vãn cầm lấy khay bánh ngọt trên bàn, lúc đưa cho cô cười nhạt: "Nhất định phải giỏi hơn tôi rồi, tôi giờ còn chưa vượt qua cấp mười không chuyên nữa là."
An Tống trầm mặc, nhìn vị danh viện Hương Giang này bằng ánh mắt trong veo.
Cô đã nghe nhiều câu chuyện về cô ấy, hầu hết đều là hết sức ca ngợi.
Nhưng An Tống mẫn cảm, còn thấy trên mặt cô ấy có chút tiều tụy.
"Thật ra... tôi học đàn vì có hứng thú. Giống như rất nhiều thứ mà tôi không có hứng thú, tôi cũng không động vào."
Giọng An Tống không mềm mại như Văn Vãn, mà trong trẻo hơn, như nước chảy róc rách.
Văn Vãn vẫn luôn có con mắt sáng ngời, dễ dàng hiểu được ẩn ý trong câu này, tự giễu gật đầu, "Ừm, tôi thật sự không có hứng thú với đàn cho lắm."
Con người đầu tư sức lực và tâm huyết vào việc mình thích là lẽ đương nhiên, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
——Làm gì có danh viện nào mà không biết chơi piano cơ chứ.
Bố mẹ và những người xung quanh cô luôn dùng từ danh tiếng để đặt cô lên bục cao, dần dần mọi xương cốt nổi loạn của cô ấy đều bị bào mòn.
Không thể sống là chính mình, cưỡng ép bản thân trở thành danh viện Văn Vãn trong mắt người khác.
Nực cười, cũng đáng đời.
"Tại sao phải học nếu cô không hứng thú?"
An Tống nhướng mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn Văn Vãn.
"Tôi nói thân bất do kỉ, cô tin không?" Văn Vãn nhìn thẳng vào mắt cô ấy, có lẽ chỉ có trước mặt An Tống không thân quen này, mới có thể không chút áp lực mà bộc lộ tâm tư, hơn nữa cô không phải lo lắng rằng cô ấy sẽ cáo trạng với bố mẹ mình.
Lúc này An Tống mới mơ hồ hiểu ra gật đầu, "Bản thân việc học cũng là một loại hứng thú, còn phải con người cô cân bằng như thế nào."
Văn Vãn rũ mắt xuống che đi gợn sóng trong mắt, "Có lẽ là không may mắn chăng, gia đình luôn ép học những thứ mà bản thân tôi không hứng thú."
An Tống cắn nĩa, một mực nhìn dáng ngồi tao nhã của Văn Vãn, "Cô vì chuyện này mà không vui sao?"
"Rõ ràng vậy sao?" Văn Vãn gượng cười, "Chuyện không vui... cũng đâu chỉ dừng lại ở chuyện này."
Bố mẹ đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho cô, mở một con đường cho cô căn bản không có tương lai.
Cô ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có, ai cho đây là trách nhiệm gia tộc mà cô sinh ra phải gánh.
Mọi người chỉ nhìn thấy cuộc sống thượng lưu của cô rồi ghen tị với xuất thân tốt của cô, nhưng họ không biết cái giá của cuộc sống cho tất cả những điều này.
An Tống nhìn thấy sự cô đơn của Văn Vãn, nhưng không biết làm thế nào để an ủi cô ấy.
Cuối cùng, chỉ có thể dùng "câu nói lý hí" của Dung Thận để đáp lại, "Tôi nghĩ... không vui thì đừng làm, muốn làm gì thì làm, sẽ thoải mái hơn."
Văn Vãn khẽ thở dài: "Khó quá..."
...
Bữa tối này cũng không kéo dài bao lâu, trước khi ăn xong tám giờ rưỡi, Dung Thận đã mang theo An Tống rời khỏi đại sảnh trước.
Trong xe, gò má An Tống hơi ửng hồng, trong hơi thở có mùi rượu ngọt ngào.
Trong bữa tiệc, cho dù Dung Thận luôn chú ý đến nhất cử nhất động của cô, nhưng thỉnh thoảng tán gẫu với bạn bè, sẽ luôn có lúc sơ suất.
Cũng được lợi từ Dịch Kha, cưng chiều em gái, gọi cho cô ly cocktail mà cô đã uống lần trước, bốn bể là nhà.
Vạch đèn vàng mờ ảo trên nóc xe chiếu xuống mặt An Tống khiến mặt cô càng đỏ hơn, lúc này người đàn ông mới nhận ra cô đã hơi say.
"Uống bao nhiêu ly?"
An Tống duỗi ra hai ngón tay, cười nói: "Hình như là... bốn chén."
Dựa vào cử chỉ của cô, về cơ bản chắc chắn là cô gái nhỏ đã uống quá nhiều.
Người đàn ông tắt đèn trần trong xe, nhìn Trình Phong đang lái xe phía trước nói: "Chuẩn bị đi, ngày mai quay lại Trạm Châu."
"Được ạ, Cửu gia."
...
Trở về Vân Điên, An Tống đi bên cạnh người đàn ông, hai má càng ngày càng đỏ.
Vào phòng, cô khoanh tay ngồi trên sô pha, giống như người canh gác, Dung Thận đi đâu ánh mắt cũng dõi theo.
Ngay cả âm thanh rung của điện thoại di động cũng bị bỏ qua.
Người đàn ông mơ hồ nghe thấy âm thanh, thấy cô đang nhìn thẳng vào mình cũng không thèm để ý, mãi đến khi người giúp việc bưng canh giải rượu lên, mới vẫy tay chào.
Dung Thận ngồi xuống bên cạnh An Tống, dùng thìa khuấy vài lần, khóe mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang tập trung của cô, "Nhìn lâu như vậy, nhìn ra gì rồi?"
"Anh đẹp thật đấy..."
Thế này là say thật rồi.
Theo lý là bốn ly cocktail sẽ không khiến cô say như vậy.
Suy cho cùng, lần trước cô ấy đã uống rất nhiều ở Quan Bộc Nhai.
Nhưng điều mà Dung Thận không biết là cocktail trong câu lạc bộ Hương Giang có nồng độ cao hơn, trước bữa ăn, An Tống và Văn Vãn vừa trò chuyện vừa uống hai ly, uống khi bụng đói rất dễ say.
"Thích người đẹp sao?"
Dung Thận múc một thìa canh giải rượu đưa lên miệng, giọng nói trầm ấm đầy nam tính, cô có thể nghe thấy ý cười rõ ràng. Bạ???? đa????g đọc tr????yệ???? tại ﹟ ????R????????????RU????e N.v???? ﹟
Hai tay An Tống chống đầu gối, nhìn thấy thìa trên môi liền cúi đầu nhấp một ngụm, hai cánh tay tựa hồ là đồ trang trí.
Cô nuốt ngụm canh, cười toe toét: "Ừm, anh đẹp hơn em trai em."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook