Nhiệt Luyến Trí Mạng
-
Chương 130: Cạnh bên
"Muốn thì có thể mang theo." Người đàn ông dẫn cô ra khỏi phòng tắm, giọng nói dịu dàng ngậm ý cười, "Trong xe nói không chừng không có chỗ để nó."
An Tống đi theo anh vào phòng làm việc, còn chưa kịp hỏi thêm câu nào đã bị anh kéo ngồi vào ghế sếp.
Đương nhiên là cô vẫn ngồi nghiêng vào lòng người đàn ông.
Thật ra với chiều cao của An Tống, khi được ôm vào trong lòng trông sẽ không quá nhỏ nhắn.
Nhưng nhờ dáng người cao thẳng của Dung Thận, nên khi ôm thân hình mảnh khảnh của cô trông không hề cao chót vót chút nào.
An Tống không biết dụng ý của Dung Thận, nghi hoặc nhíu mày.
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, không nhiều lời mà lấy ra vài chiếc khăn giấy bọc túi chườm nước đá rồi nhẹ nhàng dán lên mắt cô.
"Chườm đá một lúc, nếu không ngày mai mắt sẽ sưng lên đấy."
An Tống vội vàng vươn tay nhận lấy túi nước đá, "Để em tự làm."
Dung Thận buông tay, điều chỉnh tư thế ngồi, mở máy tính trước mặt lên.
Trong lúc này, thú cưng An An vẫn nằm trên đôi chân của hai người, thỉnh thoảng liếm chân, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
An Tống nhắm mắt lại, mặc dù không nhìn rõ người đàn ông đang làm gì nhưng lại nghe thấy tiếng máy tính khởi động.
Cô bỏ túi đá ra, ngạc nhiên nhìn người đàn ông, "Anh muốn làm việc à?"
"Ừm, còn có một số việc cần xử lý, cũng sẽ không lâu."
An Tống làm động tác rút khỏi vòng tay anh, "Vậy anh bận đi, em..."
"Không ảnh hưởng." Cánh tay cường tráng của Dung Thận hơi siết chặt, "Ngồi đi."
An Tống chết lặng trong vòng tay người đàn ông, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Mặc dù khao khát bầu bạn và sự ấm áp của anh, nhưng không đến mức thời thời khắc khắc phải dính lấy nhau.
Với lại cô không muốn quấy rầy công việc của anh.
An Tống còn đang do dự, Dung Thận đã bắt đầu cuộc họp video đâu vào đấy.
Giống như lần trước, anh không bật cam trừ khi cần thiết, thậm chí còn tắt micrô.
Có vẻ nhận thấy An Tống khó chịu, người đàn ông hơi dựa vào lưng ghế, lòng bàn tay giống như vuốt ve thú cưng, thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ lên lưng cô.
An Tống không đi được nên nghiêng người dựa vào anh, tiếp tục chườm túi đá lên mắt mình.
Khoảng mười phút đầu, mọi thứ đều bình thường, nhưng càng về sau, cơn buồn ngủ ập đến với An Tống, mí mắt càng ngày nặng trĩu.
Cô hạ tay xuống, mở lòng bàn tay nhẹ nhàng cầm viên đá.
Đang lúc mê mang, An Tống cảm giác người đàn ông bên cạnh mình hình như động đậy, sự mát lạnh trong lòng bàn tay dần dần bị sự khô nóng cùng ấm áp xua tan.
Vừa định mở mắt ra, giọng nói dịu dàng của anh như hát ru vang lên: "Trời cũng khuya rồi, ngủ đi."
An Tống ngủ thiếp đi lúc nào không biết, hơi thở tràn ngập mùi trên cơ thể người đàn ông thanh mát quen thuộc.
Ổn định và an tâm.
...
Ngày hôm sau, An Tống và Dung Thận chuẩn bị lên đường về Hương Giang.
Đương nhiên, Trình Phong sẽ lái xe, Lăng Kỳ cũng lên xe với họ với lý do cô ấy nhàn rỗi lại cộng thêm buồn chán.
Sau khi trút ra nỗi niềm đêm qua, tình trạng của An Tống hiển nhiên tốt hơn.
Tuy mí mắt hơi sưng nhưng đôi mắt vẫn sáng long lanh, trong trẻo hơn bao giờ hết.
Trong chiếc xe thương mại, Lăng Kỳ ngồi ở phía sau một mình chơi trò chơi một cách buồn chán.
An Tống đang ngồi bên cửa sổ, An An lông xù cuộn tròn trên đùi cô, hờ hững nhìn cảnh đường phố đang xa dần.
Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính chiếu chiếu vào bọn họ, một lớn một nhỏ tắm trong ánh nắng, tạo thành một bức tranh năm tháng êm đềm.
Còn Dung Thận thì uể oải ngồi bên cạnh An Tống, một tay chống trán, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại vô tư dán chặt vào bóng hình đang tỏa nắng.
Có lẽ cảm nhận được, An Tống bất giác quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, cô sửng sốt một chút, sau đó nhàn nhạt nở một nụ cười.
Dung Thận cũng cong đôi môi mỏng, đưa lòng bàn tay về phía cô qua tay vịn xe.
An Tống nắm tay anh, mỉm cười, trước nay chưa từng có sự tự nhiên thoải mái như vậy.
Cả hai nắm tay nhau như không có ai khác, không chút ngại ngùng.
Lăng Kỳ ở ghế sau lơ đãng liếc nhìn, miệng không chỉ bị nhét đầy cẩu lương mà nhân vật trong game cũng bị người ta giết chết.
Cô đá chân có chút không hài lòng, lại nhìn điện thoại, gõ một chuỗi tin nhắn: cpdd, định nói chuyện riêng.
Ánh trăng (A Kha): Đánh gà thế, thật sự nên tìm CP đi theo đi.
Ánh Dương (Tôn Sách):??? Dao Dao, mày không thấy bốn người bọn tao set love sao?
Người tình dưới đèn (Trương Phi): Tí nữa đá mày ra ngoài.
Người tình bên cửa sổ (Già La): Là sinh tiểu học à, còn cpdd, mau học đi nhóc.
Lăng Kỳ đi một mình: "..."
Mày mới là học sinh tiểu học, cả nhà mày đều là học sinh tiểu học.
Bây giờ cả thế giới đều có cặp sao?
Chỉ có cô là cẩu độc thân duy nhất à? Vẫn là cái kiểu ngồi xổm bên đường thấy người người đá sao.
Lăng Kỳ tức giận đến mức cúp điện thoại và thoát khỏi trò chơi.
Bỗng dưng muốn yêu đương quá!
...
Buổi chiều, xe chạy vào đường cái Hương Giang.
Sau khi rời đi chưa đầy hai tháng, An Tống trở về cố hương, lại có cảm giác xa lạ như lạc vào một thế giới khác.
Cây xanh hai bên đường bị sương tuyết thưa thớt bao phủ, cũng không tính là băng tuyết ngập trời, gió lạnh thổi cành cây trơ trụi, lộ ra sự hoang vắng và cô quạnh của mùa đông.
Vân Điên số 177.
An Tống nhìn tòa nhà tráng lệ xa hoa trước mặt, dấu vết sinh hoạt ở đây từng cái lướt qua trong đầu như tua ngược.
Tòa nhà kiểu phương Tây nơi cô sống một mình, suối nước nóng ở sân sau và phòng CD...
Trong hầu hết mọi phân đoạn, đều có bóng dáng của Dung Thận.
Sau khi xuống xe, Lý quản gia lớn tuổi niềm nở chào hỏi: "Cửu gia, phu nhân, rốt cuộc cũng trở lại rồi, mau mau, trà đã chuẩn bị xong, chúng ta vào trong đi."
An Tống cười gọi ông là chú Lý.
An An cũng vẫy đuôi vui vẻ chạy đến bên chân Lý quản gia sủa.
Quản gia Lý cúi xuống xoa xoa tiểu gia hỏa, ôn nhu nói: "Ôi, Tiểu Bảo lớn thật rồi, mấy ngày nữa sẽ đuổi kịp mẹ Tái Kỳ rồi."
An Tống: "?"
Mẹ của An An? Tái Kỳ?
Cô nghi hoặc cau mày, nghiêng đầu nhìn lại, người đàn ông đã nắm tay cô, thấp giọng nói: "Đừng có thất thần, vào phòng đi."
Lời nói của Dung Thận cắt ngang dòng suy nghĩ của An Tống, cô tạm thời nén lại nghi ngờ trong lòng, đi theo vào phòng khách của nhà chính.
Trình Phong và Lăng Kỳ cách đó không xa nhìn nhau.
Trình Phong nhếch khóe miệng, "Lão Lý thật đúng là miệng thối mà, nhưng Tiểu An tựa hồ không thèm để ý ông ấy nói."
"Không thể nào." Lăng Kỳ tự tin vung vẩy ngón trỏ, "Chắc chắn phu nhân đã nghe thấy, cứ đợi đi, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ tra ra lai lịch thực sự của An An, còn phải xem boss nói dối như thế nào."
Sắc mặt Trình Phong biến đổi, lúng túng cười nói: "Cô cảm thấy Cửu gia có thể tự mình nói dối sao?"
"Ý gì?"
Trình Phong đưa tay chỉ vào ngực mình, "Loại chuyện này bình thường đều sẽ liên lụy đến tôi."
Lăng Kỳ lập tức vỗ vai anh ta thông cảm, "Vậy anh suy nghĩ kỹ cách lừa đi, phu nhân nhà mình rất thông minh, không dễ lừa đâu."
Bên kia, An Tống và Dung Thận đi vào phòng khách đã lâu không ở, không khí không vướng bụi trần, trên bàn có hồng trà nghi ngút khói.
Cô cởi chiếc áo khoác dày cộp ra, vừa ngồi xuống, quản gia Lý đã chạy tới nói: "Cửu gia, Tô thiếu đến rồi."
An Tống đi theo anh vào phòng làm việc, còn chưa kịp hỏi thêm câu nào đã bị anh kéo ngồi vào ghế sếp.
Đương nhiên là cô vẫn ngồi nghiêng vào lòng người đàn ông.
Thật ra với chiều cao của An Tống, khi được ôm vào trong lòng trông sẽ không quá nhỏ nhắn.
Nhưng nhờ dáng người cao thẳng của Dung Thận, nên khi ôm thân hình mảnh khảnh của cô trông không hề cao chót vót chút nào.
An Tống không biết dụng ý của Dung Thận, nghi hoặc nhíu mày.
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, không nhiều lời mà lấy ra vài chiếc khăn giấy bọc túi chườm nước đá rồi nhẹ nhàng dán lên mắt cô.
"Chườm đá một lúc, nếu không ngày mai mắt sẽ sưng lên đấy."
An Tống vội vàng vươn tay nhận lấy túi nước đá, "Để em tự làm."
Dung Thận buông tay, điều chỉnh tư thế ngồi, mở máy tính trước mặt lên.
Trong lúc này, thú cưng An An vẫn nằm trên đôi chân của hai người, thỉnh thoảng liếm chân, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
An Tống nhắm mắt lại, mặc dù không nhìn rõ người đàn ông đang làm gì nhưng lại nghe thấy tiếng máy tính khởi động.
Cô bỏ túi đá ra, ngạc nhiên nhìn người đàn ông, "Anh muốn làm việc à?"
"Ừm, còn có một số việc cần xử lý, cũng sẽ không lâu."
An Tống làm động tác rút khỏi vòng tay anh, "Vậy anh bận đi, em..."
"Không ảnh hưởng." Cánh tay cường tráng của Dung Thận hơi siết chặt, "Ngồi đi."
An Tống chết lặng trong vòng tay người đàn ông, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Mặc dù khao khát bầu bạn và sự ấm áp của anh, nhưng không đến mức thời thời khắc khắc phải dính lấy nhau.
Với lại cô không muốn quấy rầy công việc của anh.
An Tống còn đang do dự, Dung Thận đã bắt đầu cuộc họp video đâu vào đấy.
Giống như lần trước, anh không bật cam trừ khi cần thiết, thậm chí còn tắt micrô.
Có vẻ nhận thấy An Tống khó chịu, người đàn ông hơi dựa vào lưng ghế, lòng bàn tay giống như vuốt ve thú cưng, thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ lên lưng cô.
An Tống không đi được nên nghiêng người dựa vào anh, tiếp tục chườm túi đá lên mắt mình.
Khoảng mười phút đầu, mọi thứ đều bình thường, nhưng càng về sau, cơn buồn ngủ ập đến với An Tống, mí mắt càng ngày nặng trĩu.
Cô hạ tay xuống, mở lòng bàn tay nhẹ nhàng cầm viên đá.
Đang lúc mê mang, An Tống cảm giác người đàn ông bên cạnh mình hình như động đậy, sự mát lạnh trong lòng bàn tay dần dần bị sự khô nóng cùng ấm áp xua tan.
Vừa định mở mắt ra, giọng nói dịu dàng của anh như hát ru vang lên: "Trời cũng khuya rồi, ngủ đi."
An Tống ngủ thiếp đi lúc nào không biết, hơi thở tràn ngập mùi trên cơ thể người đàn ông thanh mát quen thuộc.
Ổn định và an tâm.
...
Ngày hôm sau, An Tống và Dung Thận chuẩn bị lên đường về Hương Giang.
Đương nhiên, Trình Phong sẽ lái xe, Lăng Kỳ cũng lên xe với họ với lý do cô ấy nhàn rỗi lại cộng thêm buồn chán.
Sau khi trút ra nỗi niềm đêm qua, tình trạng của An Tống hiển nhiên tốt hơn.
Tuy mí mắt hơi sưng nhưng đôi mắt vẫn sáng long lanh, trong trẻo hơn bao giờ hết.
Trong chiếc xe thương mại, Lăng Kỳ ngồi ở phía sau một mình chơi trò chơi một cách buồn chán.
An Tống đang ngồi bên cửa sổ, An An lông xù cuộn tròn trên đùi cô, hờ hững nhìn cảnh đường phố đang xa dần.
Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính chiếu chiếu vào bọn họ, một lớn một nhỏ tắm trong ánh nắng, tạo thành một bức tranh năm tháng êm đềm.
Còn Dung Thận thì uể oải ngồi bên cạnh An Tống, một tay chống trán, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại vô tư dán chặt vào bóng hình đang tỏa nắng.
Có lẽ cảm nhận được, An Tống bất giác quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, cô sửng sốt một chút, sau đó nhàn nhạt nở một nụ cười.
Dung Thận cũng cong đôi môi mỏng, đưa lòng bàn tay về phía cô qua tay vịn xe.
An Tống nắm tay anh, mỉm cười, trước nay chưa từng có sự tự nhiên thoải mái như vậy.
Cả hai nắm tay nhau như không có ai khác, không chút ngại ngùng.
Lăng Kỳ ở ghế sau lơ đãng liếc nhìn, miệng không chỉ bị nhét đầy cẩu lương mà nhân vật trong game cũng bị người ta giết chết.
Cô đá chân có chút không hài lòng, lại nhìn điện thoại, gõ một chuỗi tin nhắn: cpdd, định nói chuyện riêng.
Ánh trăng (A Kha): Đánh gà thế, thật sự nên tìm CP đi theo đi.
Ánh Dương (Tôn Sách):??? Dao Dao, mày không thấy bốn người bọn tao set love sao?
Người tình dưới đèn (Trương Phi): Tí nữa đá mày ra ngoài.
Người tình bên cửa sổ (Già La): Là sinh tiểu học à, còn cpdd, mau học đi nhóc.
Lăng Kỳ đi một mình: "..."
Mày mới là học sinh tiểu học, cả nhà mày đều là học sinh tiểu học.
Bây giờ cả thế giới đều có cặp sao?
Chỉ có cô là cẩu độc thân duy nhất à? Vẫn là cái kiểu ngồi xổm bên đường thấy người người đá sao.
Lăng Kỳ tức giận đến mức cúp điện thoại và thoát khỏi trò chơi.
Bỗng dưng muốn yêu đương quá!
...
Buổi chiều, xe chạy vào đường cái Hương Giang.
Sau khi rời đi chưa đầy hai tháng, An Tống trở về cố hương, lại có cảm giác xa lạ như lạc vào một thế giới khác.
Cây xanh hai bên đường bị sương tuyết thưa thớt bao phủ, cũng không tính là băng tuyết ngập trời, gió lạnh thổi cành cây trơ trụi, lộ ra sự hoang vắng và cô quạnh của mùa đông.
Vân Điên số 177.
An Tống nhìn tòa nhà tráng lệ xa hoa trước mặt, dấu vết sinh hoạt ở đây từng cái lướt qua trong đầu như tua ngược.
Tòa nhà kiểu phương Tây nơi cô sống một mình, suối nước nóng ở sân sau và phòng CD...
Trong hầu hết mọi phân đoạn, đều có bóng dáng của Dung Thận.
Sau khi xuống xe, Lý quản gia lớn tuổi niềm nở chào hỏi: "Cửu gia, phu nhân, rốt cuộc cũng trở lại rồi, mau mau, trà đã chuẩn bị xong, chúng ta vào trong đi."
An Tống cười gọi ông là chú Lý.
An An cũng vẫy đuôi vui vẻ chạy đến bên chân Lý quản gia sủa.
Quản gia Lý cúi xuống xoa xoa tiểu gia hỏa, ôn nhu nói: "Ôi, Tiểu Bảo lớn thật rồi, mấy ngày nữa sẽ đuổi kịp mẹ Tái Kỳ rồi."
An Tống: "?"
Mẹ của An An? Tái Kỳ?
Cô nghi hoặc cau mày, nghiêng đầu nhìn lại, người đàn ông đã nắm tay cô, thấp giọng nói: "Đừng có thất thần, vào phòng đi."
Lời nói của Dung Thận cắt ngang dòng suy nghĩ của An Tống, cô tạm thời nén lại nghi ngờ trong lòng, đi theo vào phòng khách của nhà chính.
Trình Phong và Lăng Kỳ cách đó không xa nhìn nhau.
Trình Phong nhếch khóe miệng, "Lão Lý thật đúng là miệng thối mà, nhưng Tiểu An tựa hồ không thèm để ý ông ấy nói."
"Không thể nào." Lăng Kỳ tự tin vung vẩy ngón trỏ, "Chắc chắn phu nhân đã nghe thấy, cứ đợi đi, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ tra ra lai lịch thực sự của An An, còn phải xem boss nói dối như thế nào."
Sắc mặt Trình Phong biến đổi, lúng túng cười nói: "Cô cảm thấy Cửu gia có thể tự mình nói dối sao?"
"Ý gì?"
Trình Phong đưa tay chỉ vào ngực mình, "Loại chuyện này bình thường đều sẽ liên lụy đến tôi."
Lăng Kỳ lập tức vỗ vai anh ta thông cảm, "Vậy anh suy nghĩ kỹ cách lừa đi, phu nhân nhà mình rất thông minh, không dễ lừa đâu."
Bên kia, An Tống và Dung Thận đi vào phòng khách đã lâu không ở, không khí không vướng bụi trần, trên bàn có hồng trà nghi ngút khói.
Cô cởi chiếc áo khoác dày cộp ra, vừa ngồi xuống, quản gia Lý đã chạy tới nói: "Cửu gia, Tô thiếu đến rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook