Nhiệt Luyến Trí Mạng
-
Chương 128: Tiếp nhận
Trở lại phòng ngủ, người đàn ông đặt An Tống xuống, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Đèn đầu giường vào ban đêm tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp, An Tống ôm đầu gối ngồi ở trên giường, lắng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, chưa từng có giây phút nào cảm thấy thỏa mãn như vậy.
Có rất nhiều lúc, cô đều cho rằng nếu ngày đó cô không bước vào trung tâm y tế, hoặc không gặp Dung Thận, liệu cô có phải còn đang khổ cực lầm than, uể oải như một cái xác không hồn hay không.
Sự đa sầu đa cảm bất chợt khiến An Tống quên mình mà đắm chìm trong đó.
Cho đến khi Dung Thận từ buồng tắm đi ra, cô vẫn ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn bức tường.
Mùi rượu trên người người đàn ông đã tiêu tán rất nhiều, mái tóc đen ngắn buông xõa giữa lông mày và mắt hơi lộn xộn.
Anh cong khớp ngón tay gõ vào trán cô, nhìn ánh mắt dần dần mất đi tiêu cự của cô, anh không khỏi khom người xuống, hai tay đặt ở bên hông cô, "Em đang suy nghĩ gì vậy?"
An Tống mím môi nói không có, tùy ý liếc mắt một cái, lập tức sững người.
Từ góc độ của mình, cô chỉ có thể nhìn thấy vòm ngực và cơ bụng vạm vỡ của người đàn ông dưới bộ đồ ngủ rộng thùng thình.
Vậy thôi cũng chả có gì, trước đây cô đã nhìn thấy rồi.
Tuy nhiên, ngắm vẫn không đủ.
An Tống nhìn chằm chằm hồi lâu, tựa hồ không dời mắt được.
Đột nhiên, cằm cô nóng ran, ngón tay còn hơi ẩm ướt của người đàn ông nâng má cô lên.
Hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau.
An Tống nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, thấy rõ ràng trong mắt anh có chút bỡn cơt.
"Này... ngủ đi."
An Tống tự lẩm bẩm, giả vờ bình tĩnh bò đến chỗ của mình, vén chăn chui vào, che gần hết khuôn mặt.
Xấu hổ quá.
An Tống nhắm chặt hai mắt, nhớ lại vừa rồi nhìn thấy một màn đấy, không hiểu nghĩ tới một câu.
——Đã là phụ nữ sao có thể cưỡng lại cơ bụng đàn ông chứ.
Phải nói răng, mặc Dung Thận cả ngày bận rộn với công việc, trên người không những không có chút mỡ nào mà thậm chí còn có cơ bắp rõ ràng, cao lớn cường tráng, cũng không biết giữ kiểu gì nữa.
Một lúc sau, có tiếng sột soạt, bên giường lún xuống.
Người đàn ông nhấn công tắc chính ở đầu giường, đèn vụt tắt, căn phòng trở nên mờ mịt mơ hồ.
An Tống nắm lấy góc chăn, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi cô sắp chìm vào giấc ngủ, một hơi ấm từ bên cạnh truyền đến.
Cũng như trước, người đàn ông sẽ luôn ôm cô vào lòng trước khi đi ngủ.
Thói quen này An Tống đã quen từ lâu, cũng không có cảm thấy không ổn chỗ nào.
Nhưng nửa mê nửa tỉnh, cô chợt nhận ra mình còn mặc áo ngủ, quên thay áo ngủ.
Nhưng vì buồn ngủ quá, An Tống vừa ngủ vừa suy nghĩ lung tung.
...
Ngày hôm sau, lúc tám giờ sáng.
Trong phòng ngủ vang lên tiếng bước chân nhốn nháo.
Ngay sau đó, cô gái nắm lấy cổ áo ngủ nhẹ nhàng chạy ra ngoài, mái tóc dài tung bay đung đưa sau lưng, có thể thấy rõ bước chân của cô vội vã như thế nào.
Trên chiếc giường lớn trong phòng, người đàn ông với nửa thân trên để trần đang nằm nghiêng ở bên giường, hai tay để sau đầu, nhìn về hướng cửa, trên môi nở nụ cười hạnh phúc.
Có một số việc, nhất định phải mất một thời gian mới có thể hình thành thói quen.
Ví dụ, để An Tống hết lòng tiếp nhận anh.
Dung Thận cúi đầu nhìn vệt nước trên vai trái, nụ cười trên đôi môi mỏng dần dần rộng ra.
Đây là... nước bọt của cô gái nhỏ đấy.
Đại khái quá trình bắt đầu từ năm phút trước.
An Tống vì tối hôm qua không thay đồ ngủ, kết quả mặc áo ngủ đi ngủ, thế là dây áo bị bung ra, cổ áo cũng hở ra, sáng hôm sau mở mắt ra, liền phát hiện mình đang ôm eo người đàn ông, một sự thân mật chưa từng có.
Mà trên người cả hai đều không có quần áo.
Thời điểm cô tỉnh lại, mặt cô áp vào vai trái của Dung Thận, quấn lấy người đàn ông như bạch tuộc, khóe miệng vẫn còn ươn ướt.
Sau đó, An Tống tìm được áo ngủ dưới đất, thấy người đàn ông còn chưa tỉnh lại, vội vàng mặc vào, vọt ra cửa.
Cô không hiểu, áo ngủ của cô rơi xuống đất, nhưng của Dung Thận sao cũng không có vậy?
Mặc dù không nhìn kỹ nhưng sờ dưới lớp chăn mỏng rất rõ ràng, người đàn ông trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi.
...
Sau 8 giờ 30, An Tống mặc quần áo đầy đủ chuẩn bị xuống lầu.
Cô nhìn xuống cầu thang không thấy bóng dáng Dung Thận đâu, mới thở phào nhẹ nhõm, khi cánh cửa phòng làm việc cách đó không xa chậm rãi mở ra, người đàn ông cao lớn đẹp trai bước ra.
An Tống chớp mắt, muốn xuống lầu trước, nhưng hình né tránh quá cố ý.
Cô mím môi, nói với giọng yếu ớt thuần túy.
Khi ra khỏi phòng ngủ chính, anh vẫn còn ngủ say nên chắc không biết chuyện gì xảy ra đâu nhỉ.
Dung Thận chậm rãi bước tới, tự nhiên nắm tay An Tống, "Em dậy lúc mấy giờ?"
An Tống lập tức trấn tĩnh lại, cong môi trả lời: "Còn chưa đến tám giờ."
"Sao em không đánh thức anh dậy?" Người đàn ông dẫn cô xuống lầu, khôi phục phong thái lịch thiệp, ăn mặc bảnh bao.
An Tống mơ hồ liếc anh một cái, không muốn tiếp tục cái đề tài đỏ mặt này, chỉ nói đơn giản: "Hôm nay anh đi làm, buổi trưa anh có bận không, cùng nhau ăn cơm nhé?"
"Ừ, không bận."
...
Với trải nghiệm không thể coi là trải nghiệm đêm qua, mấy ngày tới khi An Tống và Dung Thận ngủ cùng nhau, phần lớn sẽ chú ý đến quần áo và tư thế ngủ của bản thân.
Nhưng càng để ý càng dễ mắc sai lầm.
Bởi vì dù An Tống có khống chế thế nào, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cô vẫn luôn ôm chặt lấy người đàn ông.
Cô nghi ngờ rằng mình đã coi anh thành gối ôm rồi.
Số lần quá nhiều, An Tống cũng từ bỏ phản kháng, cho nên cũng không có gì ngạc nhiên.
Tết Xuân đang đến gần, các con đường và ngõ phố của Triển Châu đều được trang trí bằng đèn, tràn ngập không khí lễ hội cho năm mới.
Ngày 25 âm lịch, trước Tết Nguyên Đán năm ngày.
Khi màn đêm buông xuống, An Tống và Dung Thận ngồi trong phòng khách uống trà để tiêu hóa thức ăn sau bữa tối.
"Ngày mai... em muốn trở về Hương Giang."
Lúc này, người đàn ông đang pha trà nhẹ nhàng gật đầu, "Được, anh đi cùng em."
"Anh không phải đi làm sao?" Đôi mắt An Tống âm u, ẩn chứa một tia u uất đã lâu không thấy, "Ngày mốt em sẽ về, anh không cần chạy qua chạy lại."
Dung Thận nhướng mi, nhìn cô, trầm giọng hỏi: "Tô Quý phải chăm người bệnh, mấy chuyển tảo mộ này, em còn định phiền cô ấy sao?"
An Tống sửng sốt, hốc mắt đỏ lên, "Anh biết..."
"Qua đây."
Người đàn ông đặt tách trà xuống, qua bàn trà xòe lòng bàn tay về phía cô.
An Tống nắm tay anh, đứng dậy đi tới.
Dung Thận hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đang cụp mắt, thuận thế ôm người cô, "Sao không muốn anh đi cùng?"
"Không phải em không muốn." An Tống nuốt nước bọt xuống, thanh âm khàn khàn, "Dù sao cũng không phải chỗ tốt lành gì, trước đây em đều đi một mình."
Ngoại trừ Tô Quý đi cùng cô vào giỗ, vào những ngày bình thường chỉ mình cô.
Hơn nữa, những nơi như nghĩa trang rất u ám và cấm kỵ, trong lòng cô không muốn Dung Thận cảm nhận những thứ này.
"An An, quá khứ của em... không có anh."
Khi Dung Thận nói những lời này, ánh mắt anh đặc biệt tập trung và thâm trầm.
Trái tim của An Tống như bị ánh mắt của anh đâm vào, cảm xúc phức tạp không nói nên lời bỗng trào dâng.
Cô mím môi, mắt đỏ hoe nói nhỏ: "Sao anh không xuất hiện sớm hơn..."
Đèn đầu giường vào ban đêm tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp, An Tống ôm đầu gối ngồi ở trên giường, lắng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, chưa từng có giây phút nào cảm thấy thỏa mãn như vậy.
Có rất nhiều lúc, cô đều cho rằng nếu ngày đó cô không bước vào trung tâm y tế, hoặc không gặp Dung Thận, liệu cô có phải còn đang khổ cực lầm than, uể oải như một cái xác không hồn hay không.
Sự đa sầu đa cảm bất chợt khiến An Tống quên mình mà đắm chìm trong đó.
Cho đến khi Dung Thận từ buồng tắm đi ra, cô vẫn ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn bức tường.
Mùi rượu trên người người đàn ông đã tiêu tán rất nhiều, mái tóc đen ngắn buông xõa giữa lông mày và mắt hơi lộn xộn.
Anh cong khớp ngón tay gõ vào trán cô, nhìn ánh mắt dần dần mất đi tiêu cự của cô, anh không khỏi khom người xuống, hai tay đặt ở bên hông cô, "Em đang suy nghĩ gì vậy?"
An Tống mím môi nói không có, tùy ý liếc mắt một cái, lập tức sững người.
Từ góc độ của mình, cô chỉ có thể nhìn thấy vòm ngực và cơ bụng vạm vỡ của người đàn ông dưới bộ đồ ngủ rộng thùng thình.
Vậy thôi cũng chả có gì, trước đây cô đã nhìn thấy rồi.
Tuy nhiên, ngắm vẫn không đủ.
An Tống nhìn chằm chằm hồi lâu, tựa hồ không dời mắt được.
Đột nhiên, cằm cô nóng ran, ngón tay còn hơi ẩm ướt của người đàn ông nâng má cô lên.
Hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau.
An Tống nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, thấy rõ ràng trong mắt anh có chút bỡn cơt.
"Này... ngủ đi."
An Tống tự lẩm bẩm, giả vờ bình tĩnh bò đến chỗ của mình, vén chăn chui vào, che gần hết khuôn mặt.
Xấu hổ quá.
An Tống nhắm chặt hai mắt, nhớ lại vừa rồi nhìn thấy một màn đấy, không hiểu nghĩ tới một câu.
——Đã là phụ nữ sao có thể cưỡng lại cơ bụng đàn ông chứ.
Phải nói răng, mặc Dung Thận cả ngày bận rộn với công việc, trên người không những không có chút mỡ nào mà thậm chí còn có cơ bắp rõ ràng, cao lớn cường tráng, cũng không biết giữ kiểu gì nữa.
Một lúc sau, có tiếng sột soạt, bên giường lún xuống.
Người đàn ông nhấn công tắc chính ở đầu giường, đèn vụt tắt, căn phòng trở nên mờ mịt mơ hồ.
An Tống nắm lấy góc chăn, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi cô sắp chìm vào giấc ngủ, một hơi ấm từ bên cạnh truyền đến.
Cũng như trước, người đàn ông sẽ luôn ôm cô vào lòng trước khi đi ngủ.
Thói quen này An Tống đã quen từ lâu, cũng không có cảm thấy không ổn chỗ nào.
Nhưng nửa mê nửa tỉnh, cô chợt nhận ra mình còn mặc áo ngủ, quên thay áo ngủ.
Nhưng vì buồn ngủ quá, An Tống vừa ngủ vừa suy nghĩ lung tung.
...
Ngày hôm sau, lúc tám giờ sáng.
Trong phòng ngủ vang lên tiếng bước chân nhốn nháo.
Ngay sau đó, cô gái nắm lấy cổ áo ngủ nhẹ nhàng chạy ra ngoài, mái tóc dài tung bay đung đưa sau lưng, có thể thấy rõ bước chân của cô vội vã như thế nào.
Trên chiếc giường lớn trong phòng, người đàn ông với nửa thân trên để trần đang nằm nghiêng ở bên giường, hai tay để sau đầu, nhìn về hướng cửa, trên môi nở nụ cười hạnh phúc.
Có một số việc, nhất định phải mất một thời gian mới có thể hình thành thói quen.
Ví dụ, để An Tống hết lòng tiếp nhận anh.
Dung Thận cúi đầu nhìn vệt nước trên vai trái, nụ cười trên đôi môi mỏng dần dần rộng ra.
Đây là... nước bọt của cô gái nhỏ đấy.
Đại khái quá trình bắt đầu từ năm phút trước.
An Tống vì tối hôm qua không thay đồ ngủ, kết quả mặc áo ngủ đi ngủ, thế là dây áo bị bung ra, cổ áo cũng hở ra, sáng hôm sau mở mắt ra, liền phát hiện mình đang ôm eo người đàn ông, một sự thân mật chưa từng có.
Mà trên người cả hai đều không có quần áo.
Thời điểm cô tỉnh lại, mặt cô áp vào vai trái của Dung Thận, quấn lấy người đàn ông như bạch tuộc, khóe miệng vẫn còn ươn ướt.
Sau đó, An Tống tìm được áo ngủ dưới đất, thấy người đàn ông còn chưa tỉnh lại, vội vàng mặc vào, vọt ra cửa.
Cô không hiểu, áo ngủ của cô rơi xuống đất, nhưng của Dung Thận sao cũng không có vậy?
Mặc dù không nhìn kỹ nhưng sờ dưới lớp chăn mỏng rất rõ ràng, người đàn ông trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi.
...
Sau 8 giờ 30, An Tống mặc quần áo đầy đủ chuẩn bị xuống lầu.
Cô nhìn xuống cầu thang không thấy bóng dáng Dung Thận đâu, mới thở phào nhẹ nhõm, khi cánh cửa phòng làm việc cách đó không xa chậm rãi mở ra, người đàn ông cao lớn đẹp trai bước ra.
An Tống chớp mắt, muốn xuống lầu trước, nhưng hình né tránh quá cố ý.
Cô mím môi, nói với giọng yếu ớt thuần túy.
Khi ra khỏi phòng ngủ chính, anh vẫn còn ngủ say nên chắc không biết chuyện gì xảy ra đâu nhỉ.
Dung Thận chậm rãi bước tới, tự nhiên nắm tay An Tống, "Em dậy lúc mấy giờ?"
An Tống lập tức trấn tĩnh lại, cong môi trả lời: "Còn chưa đến tám giờ."
"Sao em không đánh thức anh dậy?" Người đàn ông dẫn cô xuống lầu, khôi phục phong thái lịch thiệp, ăn mặc bảnh bao.
An Tống mơ hồ liếc anh một cái, không muốn tiếp tục cái đề tài đỏ mặt này, chỉ nói đơn giản: "Hôm nay anh đi làm, buổi trưa anh có bận không, cùng nhau ăn cơm nhé?"
"Ừ, không bận."
...
Với trải nghiệm không thể coi là trải nghiệm đêm qua, mấy ngày tới khi An Tống và Dung Thận ngủ cùng nhau, phần lớn sẽ chú ý đến quần áo và tư thế ngủ của bản thân.
Nhưng càng để ý càng dễ mắc sai lầm.
Bởi vì dù An Tống có khống chế thế nào, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cô vẫn luôn ôm chặt lấy người đàn ông.
Cô nghi ngờ rằng mình đã coi anh thành gối ôm rồi.
Số lần quá nhiều, An Tống cũng từ bỏ phản kháng, cho nên cũng không có gì ngạc nhiên.
Tết Xuân đang đến gần, các con đường và ngõ phố của Triển Châu đều được trang trí bằng đèn, tràn ngập không khí lễ hội cho năm mới.
Ngày 25 âm lịch, trước Tết Nguyên Đán năm ngày.
Khi màn đêm buông xuống, An Tống và Dung Thận ngồi trong phòng khách uống trà để tiêu hóa thức ăn sau bữa tối.
"Ngày mai... em muốn trở về Hương Giang."
Lúc này, người đàn ông đang pha trà nhẹ nhàng gật đầu, "Được, anh đi cùng em."
"Anh không phải đi làm sao?" Đôi mắt An Tống âm u, ẩn chứa một tia u uất đã lâu không thấy, "Ngày mốt em sẽ về, anh không cần chạy qua chạy lại."
Dung Thận nhướng mi, nhìn cô, trầm giọng hỏi: "Tô Quý phải chăm người bệnh, mấy chuyển tảo mộ này, em còn định phiền cô ấy sao?"
An Tống sửng sốt, hốc mắt đỏ lên, "Anh biết..."
"Qua đây."
Người đàn ông đặt tách trà xuống, qua bàn trà xòe lòng bàn tay về phía cô.
An Tống nắm tay anh, đứng dậy đi tới.
Dung Thận hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đang cụp mắt, thuận thế ôm người cô, "Sao không muốn anh đi cùng?"
"Không phải em không muốn." An Tống nuốt nước bọt xuống, thanh âm khàn khàn, "Dù sao cũng không phải chỗ tốt lành gì, trước đây em đều đi một mình."
Ngoại trừ Tô Quý đi cùng cô vào giỗ, vào những ngày bình thường chỉ mình cô.
Hơn nữa, những nơi như nghĩa trang rất u ám và cấm kỵ, trong lòng cô không muốn Dung Thận cảm nhận những thứ này.
"An An, quá khứ của em... không có anh."
Khi Dung Thận nói những lời này, ánh mắt anh đặc biệt tập trung và thâm trầm.
Trái tim của An Tống như bị ánh mắt của anh đâm vào, cảm xúc phức tạp không nói nên lời bỗng trào dâng.
Cô mím môi, mắt đỏ hoe nói nhỏ: "Sao anh không xuất hiện sớm hơn..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook