Nhiệt Luyến Trí Mạng
-
59: Mất Liên Lạc
Thời Diệp vuốt vuốt tóc lòa xòa trước trán, có chút lực bất tòng tâm thở dài: "Xem anh thôi, tôi đều được."
Ánh mắt Dung Thận nặng nề nhếch môi mỏng, giải quyết dứt khoát, "Vậy thì theo quy định mà làm.
Chi tiết cụ thể anh và trợ lý của tôi thương lượng."
Mắt Thời Diệp sáng lên, sẵn sàng đồng ý, "Không thành vấn đề.
Lần này đúng là tài xế của tôi đã bất cẩn.
Để hôm khác tôi mời anh bữa cơm bù vào."
Hóa ra, nữ tài xế đó là trợ lý của Dung Cửu.
Thời Diệp ngấm ngầm suy xét, sau khi Dung Cửu rời đi một lúc, anh phải đi nói chuyện với nữ trợ lý xinh đẹp về cuộc sống và lý tưởng của mình thật tốt.
Cái nhìn thoáng qua vừa rồi, đã để lại trong anh ta ấn tượng sâu sắc.
Có dịp phải hỏi xem, liệu có phải bọn họ trước kia đã gặp ở đâu không.
Bàn tính của Thời Diệp kêu leng keng, nhưng thật không may trời không toại nguyện lòng người.
Ngay sau đó, một chiếc xe thương mại khác bất ngờ xuất hiện.
Khi anh ta tận mắt nhìn thấy Trình Phong xuống xe sải bước đi về phía mình, cả người đều thấy không tốt rồi.
Trợ lý này không phải là trợ lý nữ!
Trình Phong đi tới, chính thức tiến tới làm thân phận trợ lý xuất hiện để thương lượng chi tiết sửa chữa xe.
Cùng anh ta bước tới là Lăng Kỳ, còn cười chúm chím mời Dung Thận và An Tống vào xe thương mại, nghênh ngang bước đi.
Thời Diệp vỡ mộng: "..." Hình như tự mình biến thành tên ngu rồi
......
Bên trong xe thương mại.
An Tống quay đầu nhìn về phía Dung Thận, cân nhắc nên mở miệng như thế nào.
Người đàn ông ngồi bên cửa sổ, ánh đèn đường chiếu sáng khuôn mặt đẹp trai của anh nửa sáng nửa tối, ngay cả biểu cảm cũng không quá chân thật.
"Bác sĩ Dung, cuối cùng giải quyết như thế nào vậy?"
Dung Thận nhìn lại, trong mắt hiện lên tia sáng mờ mịt, "Trình Phong sẽ xử lý."
An Tống mím môi, cố gắng vãn hồi lại chút thể diện cho mình, "Hôm nay là ngoài ý muốn, bình thường tôi lái xe rất vững vàng."
Vừa dứt lời, thân xe đột ngột lắc lư.
Lăng Kỳ thận trọng giữ vững tay lái, nhìn lén An Tống đang nghiêm túc trong kính chiếu hậu.
Phu nhân ơi, cách hiểu của cô về bốn từ "lái xe rất vững vàng" có thể với chúng tôi...!không giống lắm nhỉ
Lúc này, Dung Thận nhìn lướt qua kính chiếu hậu, quay đầu đối mặt với An Tống, câu môi cười nhẹ: "Thật sự là ngoài ý muốn, không cần lo lắng."
Người đàn ông vẫn tao nhã chính phái an ủi cô như vậy, tựa hồ sợ cô suy nghĩ nhiều, lại trầm giọng nói thêm: "Là tài xế kia mất tập trung, không liên quan đến em."
An Tống thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ dù sao cô cũng là một tay đua đã tham gia đường đu, không đến nỗi xảy ra va chạm trên đường với tốc độ giới hạn 40 chứ.
Khẳng định là trách nhiệm hoàn toàn của bên kia.
Trở lại Vân Điên, An Tống vốn muốn trực tiếp trở lại nhà tây, nhưng lại bị bác sĩ Dung gọi vào sảnh trước của nhà chính.
Hai người vào cửa lần lượt ngồi vào chỗ của mình, quản gia Lý cũng nhanh chóng bưng ấm trà tới.
An Tống cởi cúc sừng của áo khoác, để lộ chiếc váy dài màu be ôm sát bên trong.
Cô lặng lẽ uống vài ngụm trà, người đàn ông cũng lập tức quăng câu hỏi: "Đồ đạc muốn mang đã thu dọn hết chưa?"
"Cũng gần gần rồi." Hai tay An Tống che chén trà ấm, nhẹ giọng đáp: "Thùng carton đóng gói xong Trình Phong đã lấy về rồi, tổng cộng có ba cái."
Dung Thận rũ mắt xuống thổi thổi hơi nóng từ trong tách trà, "Ngày mốt lên đường đến Trạm Châu, trước khi đi có người bạn nào muốn gặp không?"
An Tống khẽ lắc đầu, quay mặt đi nhìn ngoài cửa sổ, giọng điệu có chút hối tiếc khó hiểu, "Không có."
Có thể cảm thấy câu nói này không đáng tin lắm, ánh mắt cô lấp lánh khi rời xa Tô Quý, "Vốn dĩ muốn gặp Tô Tô của tôi, nhưng cô ấy vẫn đang ở bệnh viện, lại không muốn để tôi biết..."
Tuần trước dì Quý đã bước vào giai đoạn hóa trị, Tô Quý đã dừng lại toàn bộ công việc để cùng vào bệnh viện.
Đây là bác sĩ Dung nhờ người nghe ngóng sau đó nói với cô.
An Tống hiểu rõ nhất sự đau đớn và xót xa của hoàn cảnh này, nên cô sẽ không đào đến tận cùng, chỉ có thể nghĩ cách khác để giúp Tô Quý.
"Sau khi hóa trị xong, trung tâm hiến tặng sẽ ưu tiên sắp xếp việc cấy ghép tế bào gốc cho mẹ cô ấy." Người đàn ông giơ tay tháo khuy măng sét, nhưng ánh mắt vẫn nhìn An Tống, "Số bà ấy vẫn may, đã tìm được nội tạng phù hợp, đối phương cũng nguyện ý hiến tặng.
"
"Thật sao?" Hai mắt An Tống hơi bỏng, vui mừng khôn xiết.
Dung Thận điềm nhiên gật đầu, nhưng đôi mắt đen lại khóa chặt trên khuôn mặt cô.
Không phải chưa nhìn thấy An Tống cười, mà là lần đầu tiên tôi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô ấy.
Như thường lệ, cô luôn cười mà không để lộ răng, trông có vẻ dè dặt và miễn cưỡng.
Chỉ vào lúc này, cô gái trước mắt nhướng mày, khóe miệng cong lên vừa hay để lộ ra tám cái răng đều tăm tắp trắng nõn, giống như ánh mặt trời mùa xuân khi mây mù vừa bắt đầu tan biến.
Hơi thở của Dung Thận hơi ngưng tụ, tim đập nhanh lợi hại.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, người đàn ông điều chỉnh nhịp thở, giọng nói hơi khàn đáp lại cô: "Chuyện đã hứa với em, sẽ không bao giờ lật lọng."
Nụ cười trên mặt An Tống lại lần sáng lên vài phần, "Bác sĩ Dung, cám ơn anh."
Bác sĩ Dung là một quân tử, ất phải là lời nói đáng giá nghìn vàng.
Trong lòng An Tống cũng rõ, nếu trung tâm quyên góp có thể nhanh chóng như vậy tìm được nội tạng phù hợp, anh nhất định là đã giúp đỡ rất nhiều.
Đêm đó, An Tống đã hạ quyết tâm rằng, nếu sau này bác sĩ Dung có chuyện cần nhờ, cô nhất định sẽ không chối từ.
......
Ngày hôm sau, nhiệt độ xuống rất thấp, bầu trời xám xịt với mưa tuyết.
Chuẩn bị sẽ chuyển đến Trạm Châu, trời còn chưa sáng, An Tống đã cầm ô đi ra ngoài.
Mọi người ở Vân Điên vẫn đang chìm trong giấc ngủ, cô không lái xe mà bắt xe buýt cùng tàu điện ngầm và các phương tiện di chuyển khác đến vùng ngoại ô.
Thời gian trôi nhanh, đã sớm đến bốn giờ chiều.
Lăng Kỳ chạy đến phòng làm việc trong nhà chính, ngập ngừng hỏi: "Lão đại, phu nhân có nói với anh là cô ấy đi đâu không? Đến bây giờ tôi vẫn không liên lạc được với cô ấy, điện thoại cũn không thông, không trong vùng phủ sóng.
"
"Không liên lạc được?" Dung Thận nhướng mắt, dựa vào sô pha bày ra tư thế có phần nhàn hạ.
Lăng Kỳ vội vàng gật đầu, "Vâng, lão Lý đã kiểm tra camera, chưa đến sáu giờ phu nhân đã rời đi rồi.
Lúc đó tôi còn chưa tỉnh, mọi người cũng vậy."
Nói xong, cô nhìn hướng Trình Phong, dùng ánh mắt ra hiệu, anh nói vài câu.
Trình Phong lúng ta lúng túng tiến lên một bước, "Nói không chừng phu nhân là đi gặp bạn rồi.
Cô ấy lớn như vậy, lạc sao được.
Chúng ta đợi chút xem."
Lăng Kỳ nghe vậy phồng má trừng mắt nhìn anh ta, "Vạn nhất phu nhân xảy ra chuyện gì thì làm sao?"
Trình Phong lạnh lùng liếc cô một cái, "Vậy cô báo cảnh sát đi."
Lăng Kỳ: "..." Gặp gỡ một đồng đội lợn, trợ công thất bại.
"Cô ấy có chừng mực, sẽ không chạy loạn." Người đàn ông khoanh chân, lộ ra sự vững vàng và lão luyện của một người đàn ông trưởng thành, "Trước khi trời tối, nếu vẫn không có tin tức, hai người đến mấy nơi cô ấy thường đi tìm xem.
"
An Tống không phải cô gái tùy hứng, Dung Thận không phải không lo lắng, mà là chắc chắn cô xuất sự hữu nhân, mới mất liên lạc.
......
Đồng thời, ở ngoại ô Hương Giang.
Nằm ở lối vào của chùa Đại Thụy ở núi Bối Nam, hai mắt An Tống đỏ hoe nói lời từ biệt với nhà sư, "Sư đừng tiễn nữa, qua một thời gian con lại tới."
Sư tôn chắp tay, lập tức từ trong áo tu sĩ lấy ra một lời chúc phúc, "Đây là sư phụ Diệu Tê nhờ ta tặng lại cho thí chủ, chúc thí chủ thượng lộ bình an, sức khỏe suôn sẻ."
An Tống nhận lấy, lạy tạ sư tôn, xoay người hướng núi bước xuống.
Ngôi chùa ở núi Bối Nam bởi vì không nổi tiếng, cho nên rất ít khách hành hương, hương trầm cũng không nồng nặc.
Con đường núi dẫn đến ngôi chùa chênh vênh, quanh co lầy lội, đi đến đi về cũng phải mất ít nhất ba tiếng đồng hồ.
Dáng người An Tống mảnh khảnh cầm ô lụa càng đi càng xa, sư tôn đứng ở cửa ngóng nhìn một hồi, hơi cúi đầu, quay người trở về trong chùa.
Một cơn gió thổi qua, bảng quyên góp bên cạnh hòm công đức bị thổi tung vài trang.
Dòng cuối cùng của được viết bằng kiểu chữ tú lệ, số tiền quyên góp là một trăm vạn, người quyên góp là An Tương Hoài.
Trong hòm công đức bên cạnh, cũng có một tờ ngân phiếu mệnh giá một trăm vạn.
An Tống, một khách hành hương đến chùa Đại Thụy ba tháng một lần, mỗi lần đều quyên tặng hàng trăm vạn tiền hương với danh nghĩa An Tương Hoài.
Ba năm nay, chưa bao giờ vắng mặt.
......
Sáu giờ rưỡi tối, An Tống bắt xe buýt trở lại ngoại thành.
Điện thoại di động cũng dần khôi phục tín hiệu.
Ngay sau khi cô kiểm tra thời gian, một vài lời nhắc gọi điện và tin nhắn WeChat hiện lên như thể không muốn tiền.
An Tống mở WeChat, ngay lập tức nhìn thấy tin nhắn đầu tiên, đến từ bác sĩ Dung.
Dung Cửu: Thấy tin nhắn, hãy gọi lại.
Đã được gửi nửa giờ trước.
An Tống không kịp đọc những nội dung khác, lập tức gọi điện thoại cho người đàn ông.
Âm báo chỉ vang lên nửa tiếng, cuộc gọi liền được bắt máy.
Chất giọng khàn khàn của An Tống tiên phong trước: "Xin lỗi, bác sĩ Dung, điện thoại di động không có tín hiệu, tôi vừa mới xem tin nhắn, có chuyện gì sao?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook