Nhiệt Hạ
Chương 12

Tôi tận lực vững vàng ngồi ngay ngắn: “Anh giúp được gì sao?”

– “Đương nhiên, anh là ông chủ mà”.

Tôi ngừng tay, cười nói: “không ai nguyện ý làm dáng trước mặt Y Sâm cả, việc đó cũng thật không dễ dàng gì”. 

– “Cáp, với em mà anh cũng thẳng thắn đến đau lòng như vậy, cũng thật không dễ dàng”. 

– “Nói đi, chuyện gì?”. Tôi mềm nhẹ thúc giục, nhưng đáy lòng lại nổi lên cỗ dự cảm không tốt. 

– “A Mặc nói với em, Y Sâm đã nhận lời làm giám khảo cuộc thi tuyển chọn gương mặt mới cho John Galliano. Nhưng tạp chí chúng ta phải tăng trang, Kevin cần rất nhiều sự hỗ trợ tư vấn của Y Sâm. Vì thế, chúng ta buộc phải thuyết phục Y Sâm, để anh ta khi sang đến Milan cũng phải bớt chút thời gian cho chúng ta viết vài bài hậu trường tuyển chọn mẫu, như thế chúng ta sẽ có vài trang bài độc quyền–đó là thứ chúng ta cần. Anh xem, đó có phải là một kế hoạch hoàn mĩ không?”. Mạc Hoa khoa trương bày vẽ các thứ xong lại nhìn tôi đầy mong chờ, “cho nên, mấu chốt là — ai đi thuyết phục anh ta. Vì đây là việc của công ty, nên ban biên tập đã nhất trí em sẽ là người đi thuyết phục anh ta. Nhưng em lại không quen thân với Y Sâm, hơn nữa, mọi chuyện anh ta làm là vì nể anh, nên ít nhất anh ta sẽ không từ chối em”. 

– “Thời đại này, phụ nữ cũng rất thông minh”. 

– “Cảm ơn về lời khen”. Nàng cười đến sáng lạn, “Và?”

– “Muốn anh nói tốt về em trước mặt anh ta cũng không sao”. Tôi lấy ra chuỗi vòng ngọc trai giao vào tay nữ chủ nhân, “nhưng trước tiên em phải nhận cái này đi, đừng vũ nhục sứ mệnh tôn vinh cái đẹp của nó”. 

Nàng tò mò mở hộp quà, sau đó biểu tình vô cùng ôn nhu: “Chuỗi vòng thật đẹp a”. 

Cứ như vậy, tôi lại lần nữa chủ động tìm Y Sâm nói chuyện, kì thật tôi thực hi vọng có một ngày sẽ đối mặt hắn mà trong tâm không có bất kì chướng ngại nào, thậm chí cũng không cần phải nghĩ xem hắn là ai, hắn từ đâu tới. Tôi cảm thấy bầu không khí giữa hai chúng tôi trong thời điểm hiện tại không quá tốt đẹp, làm tôi không đành lòng vạch trần những ngụy biện cùng biểu hiện giả dối của cả hai. Tóm lại, tôi không biết phải xử lí vấn đề Y Sâm thế nào, mà có lẽ, giữa hai chúng tôi căn bản cũng không có vấn đề gì để xử lí.

Đang lúc tôi chuẩn bị đưa Mạc Hoa về, David lại gọi điến đến cầu cứu: “Giám Đốc, vô luận hiện tại anh ở đâu, cũng phải lập tức đến quán bar Casanova cứu tôi, liên quan đến mạng người”. 

– “Lại làm sao vậy?”-  Tôi cười.

– “Mạc Đức đã chuẩn bị gia hạn hợp đồng quảng cáo với chúng ta thêm một năm, không hiểu sao hôm nay lại bắt đầu đổi ý đưa ra hết yêu sách này đến yêu cầu khác, nên tôi cần anh đến giải quyết”. 

Tôi thực hài lòng khả năng xử lí tình huống của cậu ta, biết David đã tiêu tốn rất nhiều tinh lực, tôi đương nhiên phải có nghĩa vụ đồng cam cộng khổ cùng cậu ta: “Tôi lập tức đến ngay”. 

Lúc này, Mạc Hoa nói: “Em tự về được rồi, anh đi đi”. 

Tôi nhận áo khoác từ tay nhân viên phục vụ, lắc đầu: “Không, anh đưa em về nhà trước rồi đi”. 

Lại đến gặp đối tác, David đã sắp cùng bọn họ xưng huynh gọi đệ, xem ra, Mạc Đức là muốn cho tôi ra mặt để đảm bảo điều khoản hợp đồng. Mạc Đức vốn rất thưởng thức tôi, hơn nữa còn dùng 50 thành công lực tửu lượng để khảo nghiệm tôi. Từ lần trở về từ New York kia, đây là lần đầu tiên tôi say túy lúy, có lẽ tôi uống quá nhiều, mà cũng có lẽ vì tôi muốn say.

Ngày đó David đưa tôi về, ngày hôm sau cậu ta nói với tôi, Y Sâm là người ra dìu tôi vào nhà, cũng thuận tiện cảm ơn cậu ta. David thực sự bị giật mình, vì cậu ta luôn thần thánh hóa Y Sâm, chưa từng gặp một Y Sâm đời thường như thế bao giờ.

– “Cư nhiên có thể tự chuốc say bản thân như vậy, cậu cũng thật có khả năng”. Thanh âm đầy mị lực bên tai làm tôi chấn động, chớp mắt đã làm tôi hoảng hốt tột độ. Sau đó là một cánh tay vững chắc nâng thắt lưng tôi, đem tôi kéo lên người hắn.

Ngực tôi ghê tởm từng trận, đầu chỉ có thể tựa vào vai hắn, lí trí cũng trở nên mơ hồ, chính là chân đã nhũn như chi chi, có muốn nói cũng không nói nên lời rõ ràng.

Tôi chỉ cảm giác cổ áo mình bị giải khai, sau đó nước ấm chậm rãi dội xuống đầu, đến khi tôi bắt đầu có phản ứng, gầm nhẹ mà giãy giụa khỏi chiếc ôm, thì thời gian đã chuyển sang nửa đêm. Bất quá tôi trở nên thanh tỉnh rất nhiều, tầm mắt cũng dần rõ ràng hơn.

– “Anh làm gì….”. Tôi gác tay lên tràn, chật vật ngã ngồi bên cạnh bồn tắm, ngẩng đầu nhìn Hoắc Quân Sâm đang đứng trước mặt.

– “Cậu bắt đầu theo đuổi cảm giác sống trong mơ mơ màng màng thế này khi nào?”

Tôi đứng lên, gian nan bước ra khỏi phòng tắm, đầu nặng như đá, tôi chỉ muốn về giường ngủ một giấc thật sâu. Rốt cuộc cũng bò về đến giường, tay chân rã rời, đại não dù có tiếp thu được âm thanh cũng không thể họat động bình thường, chỉ cần nghiêng đầu, cũng sẽ cảm thấy đau đến mức muốn nổ tung.

Mơ hồ, trên mặt cảm giác một trận lạnh lẽo, cảm giác dị thường mềm mại và sạch sẽ lướt trên mặt; hệt như có một bàn tay vô hình xua đi cơn đau đầu kinh khủng này, làm cho tôi trong chốc lát lại cảm thấy thoải mái. Tôi chậm rãi mở hai tròng mắt, một khối khăn lạnh mềm mại đang lướt trên mặt tôi, sau đó lại đi xuống dưới. Động tác kia lại nhẹ nhàng như vậy, giống như hơi thở dồn dập của tôi vô tình câu dẫn tội phạm, tôi dùng hết khí lực chặn bày tay đang cầm khăn kia lại, cố định nó nơi ngực.

– “Đừng, Quân Sâm…”. Tôi nên cảm tạ chút lí trí còn sót lại trong mình. “Tôi ổn”. 

– “Tôi chỉ muốn cậu thoái mái chút”. Hắn không nghe lời tôi, tiếp tục thực thi nhiệm vụ giải cứu con ma men cao cả. Chậm rãi tháo cúc áo tôi, giải khai khóa quần tôi, động tác hắn rất chậm, chậm đến mức thanh khiết, tôi không tìm ra phương pháp đối phó hành động của hắn lúc này. Đợi đế khi tôi có phản ứng, thì đã bị hắn thoát y đến chỉ còn chiếc quần con đen trên người.

Lồng ngực khô nóng, mí mắt nặng dị thường, mùi rượu tựa hồ lại cuồn cuộn xộc lên mũi, tôi nghiêng người yếu ớt vùi mình vào chăn, người quấn thành một đoàn. Tôi chỉ là không muốn trước mặt Quân Sâm mình lại quá yếu ớt. Khi sau rượu tôi sẽ trở nên yên lặng, cái gì cũng không muốn nói, nên thức thời giấu mình trong chắn có lẽ là phương thuốc chữa say tốt nhất.

Đột nhiên, tôi cảm thấy bên người lõm xuống, ngón tay nóng như lửa đốt vuốt qua mi tâm tôi, đi xuống mũi, môi; sau đó dừng lại nơi hầu kết *Adam apple*. Sau đó tai lại truyền đến một tiếng thở dài não nề, mùi hương dầu gội thơm ngát từng chút được tôi hít vào, như thể là không khí trong lành thanh lọc cơ thể, làm tôi thả lỏng toàn thân, tôi ngã vào mộng… Trong mộng có một cánh tay ôm lấy tôi, mang theo những rung cảm quen thuộc, nhiệt độ cuồn cuộn không ngừng truyền đến, hóa giải mọi nỗi cô đơn trong tôi. Giống như một giọt mực rót vào nước, cứ như vậy thản nhiên loang dần những xao động.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi vẫn cảm thấy khó chịu như cũ. Mắt còn chưa mở ra nhưng đầu đã truyền đến một trận đau làm tôi lần nữa ngã vào gối, sau đó tôi phát hiện một cánh tay gác ngang bụng mình, tôi cố mở mắt nhìn sang bên trái—đầu vẫn đau đến muốn bổ đôi.

Hắn đã bị động tác của tôi đánh thức, nhìn tôi cười cười. Tôi chưa từng thấy hắn cười như vậy bao giờ, bằng phẳng ôn hòa như mặt trời mọc, giống như mỗi ngày hắn đều thức giấc bên cạnh tôi, lúc đó tôi trố mắt, í chí bị dọa đến không kịp nghĩ gì.

– “Chào…”. Hắn dày mặt chào hỏi, nâng tay sờ soạng mặt tôi một chút, liền xoay người xuống giường. Một khắc kia, tôi thực sự sợ hãi, lí trí phát sinh một tia lỗi giác không thật, tôi tự hỏi bản thân đang làm sao chứ?

Lại nằm ngốc trong chăn một lát, tôi ngôi dậy, xốc chăn lên, không có gì bất thường. Đêm qua giống như không phát sinh việc gì, tôi say, Hoắc Quân Sâm chăm sóc tôi, sau đó… hắn ngủ bên cạnh tôi. Ah, chuyện này cũng không có gì đáng nói.

Thấy phòng tắm của mình lầm thời bị người khác chiếm dụng, tôi đành phải mặc quần áo đi ra hành lang, khẽ thở dài. Ánh mắt đảo qua phòng khách tầng dưới, cuối cùng lại nhìn thấy bóng hình xinh đẹp không nên xuất hiện ở đay vào lúc này.

– “Mạc Hoa!”. 

– “Chào buổi sáng”. Nàng ngẩng đầu cười, “tuy bây giờ đã là 10h sáng, nhưng còn có thể chào buổi sáng a”. 

– “Đáng chết!”. Tôi thấp giọng chửi thề một tiếng, thật đúng là tôi chưa bao giờ ngủ quên muộn giờ làm, bây giờ, tôi tận lực tỏ vẻ thoái mái chút, “xin lỗi, hôm qua anh thất sách”. 

Nàng vừa nói vừa đi lên: “David bên bộ phận quảng cáo nói tối qua anh say bí tỉ, hôm nay lại không thấy anh đến công ty, em có chút lo lắng. Sáng nay cũng không nhiều việc, nên em đến xem thế nào”.

Tôi thuận thế kéo tay nàng: “Không sao, anh bình thường. Bất quá, anh không muốn ôn lại cảm giác say rượu này chút nào”. 

– “Vậy tốt rồi”. Nàng quyễn rũ vẫy vẫy cánh tay tôi, “Đi nào, anh đi chuẩn bị một chút, rồi xuống lầu ăn sáng”. 

Cạch một tiếng, cửa phòng tôi mở ra, Hoắc Quân Sâm còn phủ khăn tắm trên người cứ thế bước ra, Mạc Hoa đối mặt hắn, song phương đều ngẩn người, tôi vừa quay đầu lại. Có ngăn cản cũng không kịp.

– “Ách… Y Sâm sống tạm ở đây”. Tôi muốn giải thích chuyện này, vừa vặn cúi đầu lại thấy thân mình quần áo xộc xệch, nhất thời cảm giác xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ.

– “Phòng tắm của tôi bị hỏng, nên tôi đến đây tắm nhờ, ngại quá!”. Hắn đột nhiên mở miệng nói, ngữ khí thực bình thường, “tôi cũng sắp đi rồi, hai người nói chuyện đi, tạm biệt”. Cúi đầu chào, hắn cứ thế rời đi.

Mạc Hoa rộng lượng cười, cũng không nghĩ gì khác: “Anh ta quả thật rất đáng yêu”.

Nếu tôi nghe không lầm, thì Mạc Hoa khen hắn “đáng yêu”. Tôi chưa từng nghĩ, nam nhân cũng có thể dùng từ đáng yêu để miêu tả.

– “Anh nói với anh ta chưa?”. Nàng đột nhiên hỏi.

Tôi nghĩ nghĩ: “Chuyện tác nghiệp hậu trường?”. 

– “Đúng” 

– “Anh còn chưa kịp nói, xin lỗi” 

– “Anh có 24h để làm việc này”. 

– “Yes, ma’am” 

Nguyên ngày hôm đó tôi không có cơ hội nói việc này với Quân Sâm, đêm trước vừa thân mật ngủ chung làm tôi cảm thấy chột dạ, nhưng tôi không nghĩ bản thân muốn tỏ vẻ với hắn, vô luận là việc công hay tư.

Cuối cùng, tôi quyết định đêm đến sẽ ngồi văn phòng gọi điện cho hắn: “Y Sâm, tôi có chuyện cần nói với anh về việc đi Milan, bọn Kevin cần có giấy thông hành để tác nghiệp một vài tin tức độc quyền cho tạp chí, hoặc có thể sắp xếp 1 buổi phỏng vấn riêng với John Galliano, việc này trực tiếp ảnh hưởng đến doanh số của tạp chí, anh có thể hỗ trợ được không?”

Bên kia trầm mặc ba giây, “Được, tôi sẽ giúp”. 

Tôi không nghĩ mọi chuyện lại dễ dàng đến vậy: “Vậy… làm phiền anh”. 

– “Được, không còn việc gì khác?”. Bên kia đã muốn cúp điện thoại, “Ba ngày sau tôi sẽ trả lời Kevin về vấn đề này”. 

Mân mê tai nghe điện thoại, tôi cảm giác khoảng cách giữa tôi và hắn đột nhiên rất xa vời, hắn lúc nào cũng làm tôi cảm thấy mâu thuẫn. Kì thật tôi không muốn đem chuyện của hắn để trong lòng, hoàn toàn không nghĩ tới, trước khi gặp hắn, cuộc sống của tôi đều yên ả trôi qua. Nhưng ở thời điểm tôi nghĩ mình đã về đích thành công, hắn lại đột nhiên xuất hiện, không khắc nào không nhắc nhở tôi sự tồn tại của hắn, không cho phép tôi lơ là hình ảnh hắn.

Vì vừa gia nhập công ty, Mạc Hoa không thể thường xuyên ở bên tôi, nhưng nàng cố hết sức sắp xếp thời gian để hai chúng tôi gặp nhau. Sáng sớm hoặc chạng vạng, nàng sẽ ghé qua phòng tôi, cẩn thận mang cho tôi chút nhu yếu phẩm, nàng biết tôi quen dùng gì, cũng biết tôi thích kem đánh răng vị gì. Một nữ nhân thông minh như vậy, tuyệt đối luôn làm ra những hành động thực tế nhưng rất hiệu quả.

Vì việc tuyển chọn gương mặt mới, Y Sâm làm thành viên ban giám khảo nên phải tham dự buổi tổng duyệt, trước khi đi châu Âu ba ngày, hắn đã hoàn thành xong mọi công việc ở công ty. Cuối cùng, hắn vì công ty mà tranh thủ được đến 3 tấm giấy thông hành, phóng viên và biên tập viên kì cực Kevin, A Mặc, Đường Na sẽ là ba người sang châu Âu lấy tin. Cuối cùng, tôi và Mạc Hoa cũng quyết định sang theo.

Lịch làm việc thực sự dầy đặc, tôi và Kevin trước tiên đến LonDon thu thập tin tức tuần lễ thời trang, sau đó lại liên tục chiến đấu tại MiLan.  Đợi khi bọn A Mặc đuổi theo đến nơi, chỉ còn 2 ngày là sẽ diễn ra buổi tuyển chọn. Đường Na được phép ở trong hậu trường cùng Y Sâm, tôi vốn chỉ đưa Đường Na đến nơi, nhưng nàng lại quên điện thoại trên xe tôi. Cuối cùng, người đi ra nhận điện thoại là Y Sâm. Hắn có chút mệt nhọc, nhưng khí sắc không tồi, tôi biết hắn lúc nào cũng bảo trì tác phong làm việc chuyên nghiệp của mình. Hắn phi thường chuyên nghiệp, một thân phục trang đơn giản lại làm nổi bật lên thân hình tuấn dật cao ngất.

Khu hóa trang được phân thành những khu vực khác nhau, người mẫu lui tới đông đảo, có vài phóng viên đang phỏng vấn nhà thiết kế, Y Sâm dẫn tôi băng qua đám người, đi vào chỗ ngồi riêng của hắn.

Chuyên viên trang điểm riêng của hắn- Ngũ Địch chủ động chào hỏi tôi: “Đỗ Chấn Hàm? Y Sâm từng nhắc đến anh”. 

Y Sâm cười lạnh hạ lệnh đuổi khách: “Bây giờ tôi không cần anh nữa, tiểu nhị” 

Ngũ Địch thức thời đi ra: “Tôi cũng biết khi nào nên xuất hiện, khi nào không”. 

Tôi giả vờ như không nghe gì, ngồi xuống bên cạnh hắn, thuận miệng hỏi: “Tất cả đều ổn?”

– “Cũng không tệ”. Hắn nghiêng đầu 45 độ về phía tôi, tôi nhìn thấy rõ ràng khối kim cương trên tai hắn, điều này làm khuôn mặt hắn chợt hiện lên vẻ đẹp đẽ quý giá không giống ngày thường. Nam nhân này đích xác luôn mang theo hương vị không giống người thường, những hành động chăm sóc sắc đẹp cỏn con hắn đều bỏ qua, nhưng hắn lại tràn ngập hương vị, hình dáng nam tính cùng ngũ quan xinh xắn, một người dung hợp nhiều đặc tính như vậy, làm người khác không khi nào muốn rời mắt.

Đợi tôi an tĩnh lại, hắn hỏi: “Cậu đến là vì tôi?”

Tôi không thể nói ra miệng hai từ “Không phải”, nên chỉ im lặng.

– “Hôm nay còn có việc gì khác không?”

Tôi rốt cuộc cũng mở miệng: “Không có, mọi việc đều giao cho bọn A Mặc lo liệu rồi”. 

– “5 phút nữa tôi phải diễn tập, cậu có thể ở lại đây” 

– “Nửa giờ sau, tôi sẽ đưa Đường Na quay về khách sạn”. 

– “Ân”. Hắn đứng lên, “đến lượt tôi rồi, cậu có thể ngồi đây, cũng có thể đi lại. Bọn họ đều biết cậu là do tôi mời đến, sẽ không ai ý kiến gì”. 

Tôi gật nhẹ đầu, trợ lí của Y Sâm đã mang đến cho tôi 1 li cà phê.

Mười phút sau, tôi chuẩn bị ra ngoài, thì có chuyện không tưởng xảy ra—

Đám người bắt đầu xôn xao hỗn loạn, có hai nhân viên đang dùng tiếng Anh và tiếng Ý lớn tiếng không cho người mẫu ra khỏi phòng. Sau đó tôi thấy Ngũ Địch lo lắng chạy đến giữ tay một nhân viên người Pháp hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

– “Dàn đèn sân khấu bị ngã, đè phải vài người trên sân khấu”. 

– “Úc, trời ạ!”. Ngũ Địch ôm đầu rống lên, lao ra ngoài, “Y Sâm đang ở trên sân khấu, Y Sâm—-“.

Tay tôi run rẩy, li nước trên tay vỡ thành trăm mảnh, cà phê vấy bẩn quần, lòng tôi hoảng đến lợi hại. Tôi thô lỗ đứng lên, người thứ hai phản ứng sau Ngũ Địch là tôi, tôi nghĩ sắc mặt mình lúc đó nhất định rất khó nhìn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương