Nhiệt Độ Xã Giao (Xã Giao Ôn Độ)
-
Chương 18
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Nara
Betaer: Gà cay
Chương 18
Phương Chiêu Mộ vừa xuống tầng liền hối hận, C thị xế chiều nay nhiệt độ lại bắt đầu giảm, cậu mặc áo khoác lông căn bản không ngăn được gió.
Tống Viễn Tuần lại nhắn tới, nói hắn đang ở ngã tư đầu phố.
Phương Chiêu Mộ đi trong gió lạnh, liếc mắt liền thấy xe hắn ở ven đường, đi vài bước đã ngửi thấy trong gió có mùi plastic bị đốt cháy khét nồng nặc.
Mà Tống Viễn Tuần vừa mới gửi tin nhắn cho cậu thì rất nghiêm túc đứng ở ven đường.
Thấy Phương Chiêu Mộ đến, Tống Viễn Tuần quay sang Phương Chiêu Mộ, lẳng lặng nhìn cậu, chỉ chỉ săm xe của mình.
Phương Chiêu Mộ tuy đã thi đậu bằng lái trong nước nhưng vẫn chưa lái xe lần nào, cũng không hiểu nhiều về mấy cái này, cậu đi tới vị trí cách Tống Viễn Tuần không xa, nhìn một chút, suy đoán hỏi Tống Viễn Tuần: “Là bể bánh xe sao?”
Tống Viễn Tuần nhìn Phương Chiêu Mộ gật gật đầu, giơ ra 2 ngón tay.
“Hai cái lận sao?” Phương Chiêu Mộ có chút giật mình, đồng thời còn rất đồng tình. Một cơn gió thổi đến, Phương Chiêu Mộ vừa co rúm lại, vừa hỏi Tống Viễn Tuần, “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tống Viễn Tuần cao hơn Phương Chiêu Mộ nhiều, đứng trên lề đường, dựa vào ánh đèn nhìn xuống Phương Chiêu Mộ, không nói lời nào, Phương Chiêu Mộ bị hắn nhìn đến hơi sợ hãi, dời ánh mắt, tiếp tục xem xét một cái bánh bị hư, ôm cánh tay nói: “Có phải nên gọi điện cho đội cứu viện không…”
Phương Chiêu Mộ kỳ thực không có kinh nghiệm xử lý việc này, cũng không biết mình có thể hỗ trợ được cái gì.
Đột nhiên, Tống Viễn Tuần nhúc nhích một chút, Phương Chiêu Mộ quay đầu nhìn lại, liền thấy Tống Viễn Tuần cởi áo khoác mình ra, khoác lên vai cậu.
Phương Chiêu Mộ còn chưa kịp phản ứng đã được áo khoác của Tống Viễn Tuần bao lấy.
Tống Viễn Tuần khí lực lớn, còn ghé rất gần, Phương Chiêu Mộ cũng không đứng vững, bị cái áo bao trùm liền tiến về trước một bước, như yêu thương nhung nhớ hay gì mà nhào vào ngực Tống Viễn Tuần vậy.
Bên trong Tống Viễn Tuần cũng chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi, Phương Chiêu Mộ và hắn cũng không quá thân thiết, mặc áo của hắn khiến cậu chần chừ, bèn nói với Tống Viễn Tuần: “Vẫn là anh mặc đi.”
Nói xong đang muốn cởi áo khoác Tống Viễn Tuần ra, tay lại bị Tống Viễn Tuần đè xuống.
Tống Viễn Tuần giơ điện thoại ra trước mặt Phương Chiêu Mộ, mở ghi chú ra, gõ một hàng chữ cho Phương Chiêu Mộ: “Tôi muốn tìm công ty bảo hiểm.”
Phương Chiêu Mộ “Ồ” một tiếng, Tống Viễn Tuần liền gõ chữ tiếp: “Nhờ cậu giúp tôi giải thích tình huống.”
Phương Chiêu Mộ liền “Ừ” một tiếng, hỏi hắn: “Là hai cái bánh bị bể sao?”
Tống Viễn Tuần trả lời “Đúng vậy”, rồi tiếp tục giải thích tình huống của xe cho Phương Chiêu Mộ.
Cái áo khoác choàng thêm cho Phương Chiêu Mộ tuy rằng không quá dày, lại rất chắn gió, Phương Chiêu Mộ không còn lạnh như vừa nãy, đứng ở một bên nhìn Tống Viễn Tuần gõ chữ cho cậu.
Gió trên đường rất lớn, Phương Chiêu Mộ nhìn Tống Viễn Tuần chỉ mặc mỗi áo sơ mi phong phanh, không suy nghĩ nhiều mà đụng mu bàn tay của Tống Viễn Tuần, Tống Viễn Tuần dừng gõ chữ, nhìn sang Phương Chiêu Mộ.
Phương Chiêu Mộ lập tức rút tay về, mà tay Tống Viễn Tuần quả thật rất lạnh, Phương Chiêu Mộ không nhịn được đề nghị: “Bằng không trước đến nhà tôi đi, ven đường quá lạnh.”
Tống Viễn Tuần một giây sau liền tắt điện thoại, nhìn sang Phương Chiêu Mộ, một bộ cậu mau mau dẫn đường.
Phương Chiêu Mộ thấy thế ngẩn ra, cậu chưa bao giờ thấy người nào không khách khí như thế. Có điều ngày sinh nhật bánh ngọt cũng không kịp ăn liền chạy xuống tầng, ở giữa trời gió lạnh giúp một bạn học quan hệ không quá tốt bị mất giọng xử lý cái ô tô bị trục trặc của anh ta, cũng coi như nhân sinh kỳ ngộ.
“Có điều nhà tôi rất nhỏ, còn có chút bừa bộn nữa.” Phương Chiêu Mộ vừa ở phía trước dẫn đường cho Tống Viễn Tuần, vừa nhắc nhở anh ta.
Tống Viễn Tuần đi bên người Phương Chiêu Mộ, đi ở phía ngoài, hơi nghiêng mặt sang nhìn Phương Chiêu Mộ, gật đầu ra vẻ đã biết.
Bộ dạng Phương Chiêu Mộ mặc áo khoác của Tống Viễn Tuần đi bộ có chút ngốc nghếch, còn nghiêng đầu nói chuyện với anh.
Ngữ điệu của cậu lúc nói chuyện với Andrew, cùng lúc nói chuyện với Tống Viễn Tuần không giống nhau.
Nói chuyện với Tống Viễn Tuần, Phương Chiêu Mộ dùng giọng giải quyết việc chung, tâm tình bình ổn. Còn nửa tiếng đồng hồ trước, lúc nói Andrew “Không trả lời tin nhắn”, giấu cũng giấu không nổi không vui cùng oán giận, tới khi gặp Tống Viễn Tuần, lại đã cất hết đi, không tìm ra chút cảm giác ái muội nào.
Phương Chiêu Mộ cởi áo khoác Tống Viễn Tuần ra, treo lên giá áo bên cạnh, sau đó cũng cởi cả áo khoác của mình, treo cạnh áo khoác của Tống Viễn Tuần.
Cậu có lẽ không nghĩ tới sẽ có người tới phòng, trong tủ giày chỉ có một đôi dép lê, cậu đưa cho Tống Viễn Tuần đi, còn mình thì xỏ tất đứng ở trên sàn nhà.
Tống Viễn Tuần không muốn đi dép lê của cậu, Phương Chiêu Mộ nghĩ hắn ngại, liền khách khí nói: “Không sao, anh cứ đi đi.”
Phương Chiêu Mộ rất thích mặc áo lông mềm rộng rãi, trong phòng ấm áp, có thêm cậu, nơi đó giống như sẽ tăng thêm chút khí tức khiến người ta không muốn rời đi.
Cậu nói chuyện khiến người khác không cách nào từ chối, Tống Viễn Tuần không tự chủ được đi dép lê vào.
Phòng Phương Chiêu Mộ liếc mắt một cái liền có thể xem hết toàn bộ.
Tống Viễn Tuần nhận ra căn phòng này, Phương Chiêu Mộ lần trước mặc áo ngủ, ở trên giường video chat với hắn ở đây.
Phương Chiêu Mộ còn ép Tốn Viễn Tuần khen khuyên tai cậu đẹp —— khuyên tai cậu thích đều do Tống Viễn Tuần tự mình chọn cả, thức ăn ngoài là Tống Viễn Tuần cho nhà hàng rất nhiều tiền típ đưa tới, tin nhắn lén lén lút lút gửi ở phòng thực nghiệm đều truyền tới điện thoại của Tống Viễn Tuần.
Chẳng qua Phương Chiêu Mộ cái gì cũng không biết, là Phương Chiêu Mộ nghĩ sai rồi mà thôi.
Phương Chiêu Mộ đổi ráp trải giường, trên bàn bày bánh ngọt, Tống Viễn Tuần đập đập vai Phương Chiêu Mộ, gõ chữ hỏi cậu: “Hôm nay là sinh nhật cậu?”
Phương Chiêu Mộ sửng sốt một chút, thừa nhận, còn thuận miệng hỏi Tống Viễn Tuần: “Ăn bánh ga-tô không?”
“Sinh nhật vui vẻ.” Tống Viễn Tuần chúc cậu.
Phương Chiêu Mộ lễ phép cẩn thận, nói cám ơn Tống Viễn Tuần. Anh lại đánh chữ hỏi cậu: “Có điều ước gì không?”
Phương Chiêu Mộ nhìn mấy chữ kia, lại dời tầm mắt, nói: “Tôi giờ định gọi cho công ty bảo hiểm, phải nói như thế nào nhỉ.”
Ngữ khí của cậu cho Tống Viễn Tuần cảm giác Phương Chiêu Mộ muốn nhanh nhanh tiễn hắn đi.
Phương Chiêu Mộ tìm giấy bút cho Tống Viễn Tuần để Tống Viễn Tuần viết.
Anh tìm được số điện thoại của công ty bảo hiểm, cậu gọi qua, giải thích tình huống của Tống Viễn Tuần cho đối phương.
Mới đầu chỉ bể một bánh, Tống Viễn Tuần tự mình thay bánh dự phòng, nhưng không lâu sau lại bể thêm cái nữa, hắn cho là bị trục trặc nào khác, liền lái một đoạn ngắn nữa, đến khi đèn cảnh báo sáng toàn bộ mới dừng lại, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi khét lẹt.
Đối phương nói sẽ cử người và xe tải đến, khoảng chừng ba mươi phút nữa sẽ tới.
Gọi điện thoại xong, Phương Chiêu Mộ cắt cho Tống Viễn Tuần một miếng bánh ngọt, lại rót cho hắn một cốc nước, nhìn thấy trên tay trái Tống Viễn Tuần có vết trầy da, hình như là vết thương mới, liền chỉ nó hỏi Tống Viễn Tuần: “Anh vừa mới bị thương sao?”
Tống Viễn Tuần viết cho cậu: “Lúc thay bánh vô tình đụng phải cái kích rỉ.”
“Cái kích cũng rỉ được à,” Phương Chiêu Mộ nhìn Tống Viễn Tuần với biểu tình rất chi bất đắc dĩ, so với vừa nãy lúc Tống Viễn Tuần hỏi cậu điều ước sinh nhật là gì thì sinh động hơn một chút, dạy dỗ Tống Viễn Tuần, “Vậy thì phải tiêu độc ngay, còn phải tiêm phòng nữa, anh không biết sao?”
Phương Chiêu Mộ đến tủ đồ y tế nhỏ tìm hòm thuốc, lại cất bánh ngọt trên bàn đi, mới để hòm thuốc lên bàn, rồi bảo Tống Viễn Tuần đưa tay ra cho cậu.
Phương Chiêu Mộ hai gò má có chút hồng, đôi môi cũng đỏ hơn người thường, dù có rũ mắt, cũng có thể nhìn thấy thủy quang trong mắt và trên môi cậu.
Tống Viễn Tuần nghĩ, hắn ít nhất tuyệt đối không phải người duy nhất nhìn Phương Chiêu Mộ lâu mà hít thở không thông.
Phương Chiêu Mộ không nói nhiều với Tống Viễn Tuần, Tống Viễn Tuần đưa tay cho cậu, Phương Chiêu Mộ liền một tay nắm lòng bàn tay hắn, một tay cầm rượu sát trùng tiêu độc cho hắn.
Tay Phương Chiêu Mộ cũng rất mềm, nghĩ tới đây, Tống Viễn Tuần tay co lại, bắt được ngón tay trái của Phương Chiêu Mộ.
Phương Chiêu Mộ lấy làm kinh hãi, dời rượu sát trùng đi, hỏi Tống Viễn Tuần: “Rất đau sao?”
Tống Viễn Tuần buông tay, chậm rãi gật gật đầu.
“Vậy tôi sẽ nhẹ tay hơn. ” Phương Chiêu Mộ nói, nở nụ cười với Tống Viễn Tuần nói “Anh vậy mà lại sợ đau như thế.”
Tống Viễn Tuần nhìn khuôn mặt tươi cười của Phương Chiêu Mộ, suy nghĩ vài giây, kiên trì viết cho cậu: “Bí mật.”
Phương Chiêu Mộ cười cười, cậu cách Tống Viễn Tuần không tới hai mươi cm, đôi mắt cong cong, nhanh chóng cam đoan với Tống Viễn Tuần: “Được, sẽ không nói đâu.”
Dứt lời liền cúi đầu lấy rượu sát trùng chà xát một vòng quanh vết thương, dán cho Tống Viễn Tuần một tấm băng gạc rồi nhìn anh nói: “Còn phải đi tiêm phòng bệnh uốn ván.”
Tống Viễn Tuần viết cho cậu: “Được.”
Editor: Nara
Betaer: Gà cay
Chương 18
Phương Chiêu Mộ vừa xuống tầng liền hối hận, C thị xế chiều nay nhiệt độ lại bắt đầu giảm, cậu mặc áo khoác lông căn bản không ngăn được gió.
Tống Viễn Tuần lại nhắn tới, nói hắn đang ở ngã tư đầu phố.
Phương Chiêu Mộ đi trong gió lạnh, liếc mắt liền thấy xe hắn ở ven đường, đi vài bước đã ngửi thấy trong gió có mùi plastic bị đốt cháy khét nồng nặc.
Mà Tống Viễn Tuần vừa mới gửi tin nhắn cho cậu thì rất nghiêm túc đứng ở ven đường.
Thấy Phương Chiêu Mộ đến, Tống Viễn Tuần quay sang Phương Chiêu Mộ, lẳng lặng nhìn cậu, chỉ chỉ săm xe của mình.
Phương Chiêu Mộ tuy đã thi đậu bằng lái trong nước nhưng vẫn chưa lái xe lần nào, cũng không hiểu nhiều về mấy cái này, cậu đi tới vị trí cách Tống Viễn Tuần không xa, nhìn một chút, suy đoán hỏi Tống Viễn Tuần: “Là bể bánh xe sao?”
Tống Viễn Tuần nhìn Phương Chiêu Mộ gật gật đầu, giơ ra 2 ngón tay.
“Hai cái lận sao?” Phương Chiêu Mộ có chút giật mình, đồng thời còn rất đồng tình. Một cơn gió thổi đến, Phương Chiêu Mộ vừa co rúm lại, vừa hỏi Tống Viễn Tuần, “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tống Viễn Tuần cao hơn Phương Chiêu Mộ nhiều, đứng trên lề đường, dựa vào ánh đèn nhìn xuống Phương Chiêu Mộ, không nói lời nào, Phương Chiêu Mộ bị hắn nhìn đến hơi sợ hãi, dời ánh mắt, tiếp tục xem xét một cái bánh bị hư, ôm cánh tay nói: “Có phải nên gọi điện cho đội cứu viện không…”
Phương Chiêu Mộ kỳ thực không có kinh nghiệm xử lý việc này, cũng không biết mình có thể hỗ trợ được cái gì.
Đột nhiên, Tống Viễn Tuần nhúc nhích một chút, Phương Chiêu Mộ quay đầu nhìn lại, liền thấy Tống Viễn Tuần cởi áo khoác mình ra, khoác lên vai cậu.
Phương Chiêu Mộ còn chưa kịp phản ứng đã được áo khoác của Tống Viễn Tuần bao lấy.
Tống Viễn Tuần khí lực lớn, còn ghé rất gần, Phương Chiêu Mộ cũng không đứng vững, bị cái áo bao trùm liền tiến về trước một bước, như yêu thương nhung nhớ hay gì mà nhào vào ngực Tống Viễn Tuần vậy.
Bên trong Tống Viễn Tuần cũng chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi, Phương Chiêu Mộ và hắn cũng không quá thân thiết, mặc áo của hắn khiến cậu chần chừ, bèn nói với Tống Viễn Tuần: “Vẫn là anh mặc đi.”
Nói xong đang muốn cởi áo khoác Tống Viễn Tuần ra, tay lại bị Tống Viễn Tuần đè xuống.
Tống Viễn Tuần giơ điện thoại ra trước mặt Phương Chiêu Mộ, mở ghi chú ra, gõ một hàng chữ cho Phương Chiêu Mộ: “Tôi muốn tìm công ty bảo hiểm.”
Phương Chiêu Mộ “Ồ” một tiếng, Tống Viễn Tuần liền gõ chữ tiếp: “Nhờ cậu giúp tôi giải thích tình huống.”
Phương Chiêu Mộ liền “Ừ” một tiếng, hỏi hắn: “Là hai cái bánh bị bể sao?”
Tống Viễn Tuần trả lời “Đúng vậy”, rồi tiếp tục giải thích tình huống của xe cho Phương Chiêu Mộ.
Cái áo khoác choàng thêm cho Phương Chiêu Mộ tuy rằng không quá dày, lại rất chắn gió, Phương Chiêu Mộ không còn lạnh như vừa nãy, đứng ở một bên nhìn Tống Viễn Tuần gõ chữ cho cậu.
Gió trên đường rất lớn, Phương Chiêu Mộ nhìn Tống Viễn Tuần chỉ mặc mỗi áo sơ mi phong phanh, không suy nghĩ nhiều mà đụng mu bàn tay của Tống Viễn Tuần, Tống Viễn Tuần dừng gõ chữ, nhìn sang Phương Chiêu Mộ.
Phương Chiêu Mộ lập tức rút tay về, mà tay Tống Viễn Tuần quả thật rất lạnh, Phương Chiêu Mộ không nhịn được đề nghị: “Bằng không trước đến nhà tôi đi, ven đường quá lạnh.”
Tống Viễn Tuần một giây sau liền tắt điện thoại, nhìn sang Phương Chiêu Mộ, một bộ cậu mau mau dẫn đường.
Phương Chiêu Mộ thấy thế ngẩn ra, cậu chưa bao giờ thấy người nào không khách khí như thế. Có điều ngày sinh nhật bánh ngọt cũng không kịp ăn liền chạy xuống tầng, ở giữa trời gió lạnh giúp một bạn học quan hệ không quá tốt bị mất giọng xử lý cái ô tô bị trục trặc của anh ta, cũng coi như nhân sinh kỳ ngộ.
“Có điều nhà tôi rất nhỏ, còn có chút bừa bộn nữa.” Phương Chiêu Mộ vừa ở phía trước dẫn đường cho Tống Viễn Tuần, vừa nhắc nhở anh ta.
Tống Viễn Tuần đi bên người Phương Chiêu Mộ, đi ở phía ngoài, hơi nghiêng mặt sang nhìn Phương Chiêu Mộ, gật đầu ra vẻ đã biết.
Bộ dạng Phương Chiêu Mộ mặc áo khoác của Tống Viễn Tuần đi bộ có chút ngốc nghếch, còn nghiêng đầu nói chuyện với anh.
Ngữ điệu của cậu lúc nói chuyện với Andrew, cùng lúc nói chuyện với Tống Viễn Tuần không giống nhau.
Nói chuyện với Tống Viễn Tuần, Phương Chiêu Mộ dùng giọng giải quyết việc chung, tâm tình bình ổn. Còn nửa tiếng đồng hồ trước, lúc nói Andrew “Không trả lời tin nhắn”, giấu cũng giấu không nổi không vui cùng oán giận, tới khi gặp Tống Viễn Tuần, lại đã cất hết đi, không tìm ra chút cảm giác ái muội nào.
Phương Chiêu Mộ cởi áo khoác Tống Viễn Tuần ra, treo lên giá áo bên cạnh, sau đó cũng cởi cả áo khoác của mình, treo cạnh áo khoác của Tống Viễn Tuần.
Cậu có lẽ không nghĩ tới sẽ có người tới phòng, trong tủ giày chỉ có một đôi dép lê, cậu đưa cho Tống Viễn Tuần đi, còn mình thì xỏ tất đứng ở trên sàn nhà.
Tống Viễn Tuần không muốn đi dép lê của cậu, Phương Chiêu Mộ nghĩ hắn ngại, liền khách khí nói: “Không sao, anh cứ đi đi.”
Phương Chiêu Mộ rất thích mặc áo lông mềm rộng rãi, trong phòng ấm áp, có thêm cậu, nơi đó giống như sẽ tăng thêm chút khí tức khiến người ta không muốn rời đi.
Cậu nói chuyện khiến người khác không cách nào từ chối, Tống Viễn Tuần không tự chủ được đi dép lê vào.
Phòng Phương Chiêu Mộ liếc mắt một cái liền có thể xem hết toàn bộ.
Tống Viễn Tuần nhận ra căn phòng này, Phương Chiêu Mộ lần trước mặc áo ngủ, ở trên giường video chat với hắn ở đây.
Phương Chiêu Mộ còn ép Tốn Viễn Tuần khen khuyên tai cậu đẹp —— khuyên tai cậu thích đều do Tống Viễn Tuần tự mình chọn cả, thức ăn ngoài là Tống Viễn Tuần cho nhà hàng rất nhiều tiền típ đưa tới, tin nhắn lén lén lút lút gửi ở phòng thực nghiệm đều truyền tới điện thoại của Tống Viễn Tuần.
Chẳng qua Phương Chiêu Mộ cái gì cũng không biết, là Phương Chiêu Mộ nghĩ sai rồi mà thôi.
Phương Chiêu Mộ đổi ráp trải giường, trên bàn bày bánh ngọt, Tống Viễn Tuần đập đập vai Phương Chiêu Mộ, gõ chữ hỏi cậu: “Hôm nay là sinh nhật cậu?”
Phương Chiêu Mộ sửng sốt một chút, thừa nhận, còn thuận miệng hỏi Tống Viễn Tuần: “Ăn bánh ga-tô không?”
“Sinh nhật vui vẻ.” Tống Viễn Tuần chúc cậu.
Phương Chiêu Mộ lễ phép cẩn thận, nói cám ơn Tống Viễn Tuần. Anh lại đánh chữ hỏi cậu: “Có điều ước gì không?”
Phương Chiêu Mộ nhìn mấy chữ kia, lại dời tầm mắt, nói: “Tôi giờ định gọi cho công ty bảo hiểm, phải nói như thế nào nhỉ.”
Ngữ khí của cậu cho Tống Viễn Tuần cảm giác Phương Chiêu Mộ muốn nhanh nhanh tiễn hắn đi.
Phương Chiêu Mộ tìm giấy bút cho Tống Viễn Tuần để Tống Viễn Tuần viết.
Anh tìm được số điện thoại của công ty bảo hiểm, cậu gọi qua, giải thích tình huống của Tống Viễn Tuần cho đối phương.
Mới đầu chỉ bể một bánh, Tống Viễn Tuần tự mình thay bánh dự phòng, nhưng không lâu sau lại bể thêm cái nữa, hắn cho là bị trục trặc nào khác, liền lái một đoạn ngắn nữa, đến khi đèn cảnh báo sáng toàn bộ mới dừng lại, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi khét lẹt.
Đối phương nói sẽ cử người và xe tải đến, khoảng chừng ba mươi phút nữa sẽ tới.
Gọi điện thoại xong, Phương Chiêu Mộ cắt cho Tống Viễn Tuần một miếng bánh ngọt, lại rót cho hắn một cốc nước, nhìn thấy trên tay trái Tống Viễn Tuần có vết trầy da, hình như là vết thương mới, liền chỉ nó hỏi Tống Viễn Tuần: “Anh vừa mới bị thương sao?”
Tống Viễn Tuần viết cho cậu: “Lúc thay bánh vô tình đụng phải cái kích rỉ.”
“Cái kích cũng rỉ được à,” Phương Chiêu Mộ nhìn Tống Viễn Tuần với biểu tình rất chi bất đắc dĩ, so với vừa nãy lúc Tống Viễn Tuần hỏi cậu điều ước sinh nhật là gì thì sinh động hơn một chút, dạy dỗ Tống Viễn Tuần, “Vậy thì phải tiêu độc ngay, còn phải tiêm phòng nữa, anh không biết sao?”
Phương Chiêu Mộ đến tủ đồ y tế nhỏ tìm hòm thuốc, lại cất bánh ngọt trên bàn đi, mới để hòm thuốc lên bàn, rồi bảo Tống Viễn Tuần đưa tay ra cho cậu.
Phương Chiêu Mộ hai gò má có chút hồng, đôi môi cũng đỏ hơn người thường, dù có rũ mắt, cũng có thể nhìn thấy thủy quang trong mắt và trên môi cậu.
Tống Viễn Tuần nghĩ, hắn ít nhất tuyệt đối không phải người duy nhất nhìn Phương Chiêu Mộ lâu mà hít thở không thông.
Phương Chiêu Mộ không nói nhiều với Tống Viễn Tuần, Tống Viễn Tuần đưa tay cho cậu, Phương Chiêu Mộ liền một tay nắm lòng bàn tay hắn, một tay cầm rượu sát trùng tiêu độc cho hắn.
Tay Phương Chiêu Mộ cũng rất mềm, nghĩ tới đây, Tống Viễn Tuần tay co lại, bắt được ngón tay trái của Phương Chiêu Mộ.
Phương Chiêu Mộ lấy làm kinh hãi, dời rượu sát trùng đi, hỏi Tống Viễn Tuần: “Rất đau sao?”
Tống Viễn Tuần buông tay, chậm rãi gật gật đầu.
“Vậy tôi sẽ nhẹ tay hơn. ” Phương Chiêu Mộ nói, nở nụ cười với Tống Viễn Tuần nói “Anh vậy mà lại sợ đau như thế.”
Tống Viễn Tuần nhìn khuôn mặt tươi cười của Phương Chiêu Mộ, suy nghĩ vài giây, kiên trì viết cho cậu: “Bí mật.”
Phương Chiêu Mộ cười cười, cậu cách Tống Viễn Tuần không tới hai mươi cm, đôi mắt cong cong, nhanh chóng cam đoan với Tống Viễn Tuần: “Được, sẽ không nói đâu.”
Dứt lời liền cúi đầu lấy rượu sát trùng chà xát một vòng quanh vết thương, dán cho Tống Viễn Tuần một tấm băng gạc rồi nhìn anh nói: “Còn phải đi tiêm phòng bệnh uốn ván.”
Tống Viễn Tuần viết cho cậu: “Được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook