Nhiếp Hồn Vương Phi
-
Chương 5: Nam hài thần bí
Nhìn Lam Ảnh Nguyệt tao nhã lạnh nhạt đối lập vói Lam Nguyệt Ngôn giương nanh múa vuốt, sắc mặt thái tử càng ngày càng khó coi, người trước mắt thật sự là Lam Nguyệt Ngôn hắn từng nhận thức sao?
Vừa nãy hắn cũng đều đã nhìn thấy nhất thanh nhị sở, Lam Ảnh Nguyệt đứng ở ngoài Lam Nguyệt Ngôn chừng ba thước, nhưng ngay cả nâng tay cũng không chứ đừng nói là tới gần.
Lam Ảnh Nguyệt bất động thanh sắc nhìn Lam Nguyệt Ngôn, khống chế trong thời gian dài có chút mệt, nhưng trong nháy mắt vẫn có thể khống chế dễ dàng, nếu Lam Nguyệt Ngôn đã muốn giả bộ dịu dàng, nàng thế nhưng lại muốn nhìn nàng ta như thế nào khi lớp mặt nạ bị giở xuống.
Sắc mặt Lam Chấn khó coi cực kỳ, chỉ nghĩ muốn nhanh chân tiễn bước hai vị đại thần bên người, chờ hai vị này đi rồi, bản thân hắn ta muốn xử lý Lam Ảnh Nguyệt như thế nào chẳng phải dễ dàng hơn sao?
LLam Ảnh Nguyệt sao có thể nhìn không ra tâm tư nhỏ này của Lam Chấn, không đợi hắn ta mở miệng, nàng tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Lam Nguyệt Ngôn một cái, “Nhị tỷ tỷ xác định ngọc bội là do ta cầm đi?”
Lam Nguyệt Ngôn nghe Lam Ảnh Nguyệt nói lời này, không khỏi nở nụ cười lạnh, cái ngọc bội kia vốn là đã bị mất, hơn nữa ngay tại nơi mà nàng ta đánh Lam Ảnh Nguyệt bị mất, Cái ngọc bội kia chính là ở hậu hoa viên bị ngươi lấy đi, ngươi bây giờ còn muốn chống chế là chuyện không có khả năng.”
“Hậu hoa viên kia có nhiều người lui tới như vậy, mỗi ngày ngươi cũng tiếp xúc với rất nhiều người, làm sao ngươi liền kết luận bị ta cầm đi, chớ không phải nhị tỷ tỷ có năng lực đặc thù gì, còn có thế ngửi được mùi của ngọc bội hay sao?” Ánh mắt xinh đẹp của Lam Ảnh Nguyệt mang theo ý cười, hình như có quang mang lưu chuyển, lời nói lơ đãng lại mang theo bao hàm thâm ý.
“Lam Ảnh Nguyệt, ngươi nghĩ ta và ngươi là cẩu hay sao, còn có thể ngửi được mùi đặc thù!” Thanh âm ngân nga của Lam Nguyệt Ngôn thoáng chốc biến thành thanh âm nghiến răng nghiến lợi, nghiễm nhiên trở thành bộ dạng của một người đàn bà chanh chua.
“Ha ha ha ha.” Phượng Hiên thấy vậy, rốt cuộc nhịn không được cười ha hả, tiểu nha đầu này rất có ý tứ, thoáng nhìn một bên sắc mặt khó coi của Lam Chấn, ho khan hai tiếng nói: “Lam gia chủ, thật sự ngượng ngùng a, không nhịn được.”
Trên miệng nói ngượng ngùng, một bên lại không có ý tứ cười run cả thân mình, nét mặt già nua của Lam Chấn càng đen.
Nhìn Hiên vương cười đến run rẩy hết cả người, Lam Nguyệt Ngôn thật sự không thể nhịn được nữa, nàng ta bước về phía Lam Ảnh Nguyệt, chỉ nghe một tiếng giòn vang, bước chân vừa bước được một nửa, cũng vô pháp đi về phía trước, nhìn hai nửa ngọc bội xuất hiện trên mặt đất, Lam Nguyệt Ngôn hoảng sợ bưng kín miệng, ngọc bội này như thế nào lại trên người nàng ta rơi xuống?
Khi thái tử nhìn đến ngọc bội trên mặt đất, sắc mặt trong nhất thời nhìn không được mà trở nên khó coi, cái ngọc bội kia không phải cái ngọc bội mà hắn đưa cho Lam Nguyệt Ngôn sao?
Thái tử đối với Lam Nguyệt Ngôn trước mắt thất vọng xuyên thấu, giọng điệu lạnh như băng nói: “Hồ nháo, Lam Nguyệt Ngôn, ngươi dám true đùa bản thái tử, Lam Chấn, ngươi dạy nữ nhi thật tốt!”
Dứt lời, không chờ Lam Nguyệt Ngôn giải thích, thái tử đứng dậy nhanh chóng ly khai khỏi Lam phủ, mà Phượng Hiên cũng cười rời đi, lúc gần đi còn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Lam Ảnh Nguyệt một cái.
Lam Ảnh Nguyệt nhìn hai cha con kia đang ngây như phỗng, sự tình đã giải quyết, chỗ này nàng một chút cũng không muốn ở lâu: “Nếu lam gia chủ không còn việc gì, ta xin về trước.”
Dứt lời, cũng không chờ Lam Chấn mở miệng, nàng xoay người rời khỏi tiền thính, chỉ nghe đằng sau là thanh âm rống giận của Lam Chấn cùng tiếng khóc lóc của Lam Nguyệt Ngôn, càng lúc càng xa, thanh âm cũng liền nhỏ đi, nhớ tới ánh mắt độc ác của Lam Nguyệt Ngôn, mắt Lam Ảnh Nguyệt hơi nheo lại, Lam Nguyệt Ngôn, ngươi tốt nhất là thành thật kiểm điểm, nếu còn đến gây sự với ta, ta sẽ không ôn nhu đối xử với ngươi như thế.
Ngọc bội kia quả thật là nàng nhặt được, vừa vặn vào thời điểm đó, nàng đã thuận tay trả lại cho Lam Nguyệt Ngôn, chẳng qua Lam Nguyệt Ngôn vội vàng giả bộ thục nữ, nên không phát hiện ra thôi, loại chuyện này cũng không làm khó được nàng.
Nhìn bầu trời mênh mông, bước chân của Lam Ảnh Nguyệt nhanh hơn, trời mưa rồi.
Khi Lam Ảnh Nguyệt trở lại tiểu viện, trời đã có chút tối, Thanh Vân nhìn thấy tiểu thư nhà mình đã trở về, cuối cùng cũng yên tâm, sau khi dùng xong cơm lúc chiều, nằm ở trên giường, nàng làm thế nào cũng không ngủ được, đóa hoa trên người nàng đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Nàng không thể cứ ở mãi trong phủ này, thời gian của nàng, luôn rất quý giá, không phải dùng để lãng phí cùng những người nhàm chán.
Hồi lâu, khi cơn buồn ngủ đánh úp lại, Lam Ảnh Nguyệt nhắm mắt lại.
Ngày thứ hai, Lam Ảnh Nguyệt để Thanh Vân tìm cho nàng vài bộ sách, tuy trong lòng Thanh Vân nghi hoạc, cũng là nhanh chóng đưa đến cho nàng một ít sách, tiểu thư biết chữ từ lúc nào? Thanh Vân chỉ cảm thấy đầu óc mình bây giờ hảo loạn, bất quá, chỉ còn tiểu thư còn, nàng nhất định theo tiểu thư đến bất cứ nơi nào, tiểu thư bây giờ cường đại so với dáng vẻ thường bị khi dễ trước kia thì tốt hơn nhiều lắm.
Đến buổi tới, vào thời điểm Lam Ảnh Nguyệt đang tắm rửa, mùi thơm lạ lung kia lại xuất hiện, tràn ngập toàn bộ căn phòng, nàng chỉ cảm thấy trong cơ thể có luồng nhiệt lưu đang không ngừng va chạm, làm cho nàng có chút thống khổ.
Trán lam Ảnh Nguyệt chậm rãi toát mồ hôi, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nàng cảm thấy khí lực của bản thân từng chút bị vắt kiệt, khi nàng đã sắp ngất đi trong bồn tắm, chỉ thấy một đoàn sương mù đỏ rực từ đóa hoa trên người nàng thoát ra, ở trước mắt nàng, ngưng tụ thành một bóng người mơ hồ, phảng phất như hư ảo, bóng dáng màu đen bị bao phủ trong sương mù đỏ rực, thoạt nhìn yêu dị lại khí phách, đôi mắt lửa đỏ phảng phất như tu la địa ngục, hơi thở tử vong cường đại khiến Lam Ảnh Nguyệt hô hấp cũng có chút khó khăn.
Dù là kiếp trước lam Ảnh Nguyệt đã gặp qua các loại đại trường hợp, khi thấy rõ người trước mặt, cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, bên trong cơ thể nàng cư nhiên thoát ra một người nam nhân, không, hắn hẳn là một đứa nhỏ năm sáu tuổi.
“Miểu nhân loại nhỏ bé.” Bé trai dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn thiếu nữ bé bỏng trước mặt, không chút nào che giấu sự ghét bỏ đối với nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài đã muốn nhăn lại thành một đoàn.
Lam Ảnh Nguyệt bất qua chỉ chấn kinh một lát, lúc này đã phục hồi tinh thần, nàng cũng không có nhìn lầm, tiểu thí hài này là từ bên trong anh túc đi ra, “Tiểu thí hài, ngươi vì sao ở trong thân thể ta?”
“ Ngươi kêu ai tiểu thí hài, tin hay không ta làm thịt ngươi.” Vừa nghe đến ba chữ kia, bé trai liền bạo phát, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến biến thành màu đen.
Ánh mắt lạnh như băng của bé trai đảo qua thiếu nữ bình tĩnh trong bồn tắm, nếu không phải lần đại chiến đó nguyên khí của bản thân bị thương nặng, hiện tại làm sao có thể biến thành bộ dáng này, bị phong ấn trong không gian Anh Túc đã mấy trăm năm, nó mỗi lần đều chỉ có thể dùng linh hồn thể ra khỏi không gian này, hơn nữa thời gian quá ngắn, mà làm hắn không nghĩ tới là, hôm qua Anh Túc cư nhiên nhận nha đầu kia làm chủ, sự tồn tại của không gian Anh Túc thần kỳ ra sao, chủ nhân trước kia cũng là chúa tể của đại lục này, nhưng trước mắt lại là một nha đầu tay trói gà không chặt, hắn thật sự là càng xem càng ghét bỏ.
Nguyên bản còn tưởng, nếu Anh Túc nhận cường giả làm chủ, hắn có thể sớm ngày cởi bỏ phong ấn, nhưng là, hiện thời, ánh mắt bé trai còn không phải muốn phun ra hỏa sao?
Lam Ảnh Nguyệt nhìn bé trai sắc mặt càng ngày càng khó coi, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, bản thân đến đại lục này chỉ mới hai ngày, cũng không co trêu chọc đến tiểu gia hỏa này đi?
“Ta là ai ngươi còn không xứng biết.” Tiểu gia hỏa nâng cao khuôn mặt, giọng điệu nói chuyện vô cùng kiêu ngạo.
“Vậy ngươi liền từ thân thể ta rời đi, ta cung không muốn để một người không rõ lai lịch đi theo ta.” Lam Ảnh Nguyệt cũng đoán được đại khái, tiểu thí hài này không thích nàng, ngưng lại không đi, bởi vì hắn đi không được.
“…” Bé trai chán nản, Bé trai chán nản, nếu có thể đi, hắn đã sớm đi rồi, cần gì phải ở trong này nhìn một tiểu nha đầu mặt thối.
Lam Ảnh Nguyệt đánh giá bé trai, bé trai lại không hề để ý tới.
“Ta ở trong cơ thể ngươi, miểu nhân loại nhỏ bé, hiện tại cư nhiên ngay cả Anh Túc không gian cũng không sử dụng được.” Một thanh âm bừa bãi vang lên trong đầu Lam Ảnh Nguyệt, Lam Ảnh Nguyệt có thể tưởng tượng ra được bộ dáng hắn giương nanh múa vuốt.
Nàng đứng lên, lấy quần áo đặt một bên mặc vào, “Anh Túc không gian?”
“Quả nhiên là nhân loại ngu ngốc, ngay cả Anh túc không gian cũng không biết.” Bé trai cảm thấy tiền đồ bản thân một mảnh hắc ám, Anh Túc vì sao theo một chủ tử ngốc như vậy.
Nếu ngươi còn dùng giọng điệu ấy nói chuyện với ta, về sau cho dù ta mở mở ra không gian, ngươi cũng đừng nghĩ ra được.” Bé trai nghe lời nói của Lam Ảnh Nguyệt, chỉ cảm thấy không thể tin nổi, hắn là ai? Trong thiên địa này, ai nghe tên của hắn mà không sợ đến mức tè ra quần, nhưng hiện tại lại bị một tiểu nha đầu uy hiếp, hơn nữa hắn còn vô pháp phản kích.
Bởi vì một khi không gian mở ra, Lam Ảnh Nguyệt chính là chúa tể của không gian, đừng nói hiện tại tu vi của bản thân đại giảm, cho dù là hắn trước kia cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
“Ký ước với một thần thú, rạch tay lấy máu giọt vào bên trong Anh Túc là được rồi.” Bé trai không nói gì hừ hừ, dưới cái nhìn của hắn, nhân loại chính là quá ngu ngốc, cư nhiên sự tình đơn giản như vậy cũng không biết.
Thần thú? Nàng hiện tại nhưng là ngay cả bong dáng của ma thú còn chưa thấy qua a, chứ đừng nói là thần thú.
Lam Ảnh Nguyệt vừa mới nằm xuống, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm của Thanh Vân: “Tiểu thư, đại thiếu gia đã trở lại.”
Nha đầu kia nhất định đang lo lắng Lam Hạo Phong kia tìm nàng gây phiền toái đi, bất quá, Lam Hạo Phong, nàng còn không để vào mắt, “Ngươi đi ngủ đi, nếu hắn dám đến, người không hay ho là hắn.”
Thanh Vân nghe vậy, nhớ tới hành động kỳ quái của nhị tiểu thư ngày ấy, không khỏi run lẩy bẩy, lập tức lui xuống.
“Tiểu nha đầu, khẩu khí cũng không nhỏ.”
Vừa nãy hắn cũng đều đã nhìn thấy nhất thanh nhị sở, Lam Ảnh Nguyệt đứng ở ngoài Lam Nguyệt Ngôn chừng ba thước, nhưng ngay cả nâng tay cũng không chứ đừng nói là tới gần.
Lam Ảnh Nguyệt bất động thanh sắc nhìn Lam Nguyệt Ngôn, khống chế trong thời gian dài có chút mệt, nhưng trong nháy mắt vẫn có thể khống chế dễ dàng, nếu Lam Nguyệt Ngôn đã muốn giả bộ dịu dàng, nàng thế nhưng lại muốn nhìn nàng ta như thế nào khi lớp mặt nạ bị giở xuống.
Sắc mặt Lam Chấn khó coi cực kỳ, chỉ nghĩ muốn nhanh chân tiễn bước hai vị đại thần bên người, chờ hai vị này đi rồi, bản thân hắn ta muốn xử lý Lam Ảnh Nguyệt như thế nào chẳng phải dễ dàng hơn sao?
LLam Ảnh Nguyệt sao có thể nhìn không ra tâm tư nhỏ này của Lam Chấn, không đợi hắn ta mở miệng, nàng tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Lam Nguyệt Ngôn một cái, “Nhị tỷ tỷ xác định ngọc bội là do ta cầm đi?”
Lam Nguyệt Ngôn nghe Lam Ảnh Nguyệt nói lời này, không khỏi nở nụ cười lạnh, cái ngọc bội kia vốn là đã bị mất, hơn nữa ngay tại nơi mà nàng ta đánh Lam Ảnh Nguyệt bị mất, Cái ngọc bội kia chính là ở hậu hoa viên bị ngươi lấy đi, ngươi bây giờ còn muốn chống chế là chuyện không có khả năng.”
“Hậu hoa viên kia có nhiều người lui tới như vậy, mỗi ngày ngươi cũng tiếp xúc với rất nhiều người, làm sao ngươi liền kết luận bị ta cầm đi, chớ không phải nhị tỷ tỷ có năng lực đặc thù gì, còn có thế ngửi được mùi của ngọc bội hay sao?” Ánh mắt xinh đẹp của Lam Ảnh Nguyệt mang theo ý cười, hình như có quang mang lưu chuyển, lời nói lơ đãng lại mang theo bao hàm thâm ý.
“Lam Ảnh Nguyệt, ngươi nghĩ ta và ngươi là cẩu hay sao, còn có thể ngửi được mùi đặc thù!” Thanh âm ngân nga của Lam Nguyệt Ngôn thoáng chốc biến thành thanh âm nghiến răng nghiến lợi, nghiễm nhiên trở thành bộ dạng của một người đàn bà chanh chua.
“Ha ha ha ha.” Phượng Hiên thấy vậy, rốt cuộc nhịn không được cười ha hả, tiểu nha đầu này rất có ý tứ, thoáng nhìn một bên sắc mặt khó coi của Lam Chấn, ho khan hai tiếng nói: “Lam gia chủ, thật sự ngượng ngùng a, không nhịn được.”
Trên miệng nói ngượng ngùng, một bên lại không có ý tứ cười run cả thân mình, nét mặt già nua của Lam Chấn càng đen.
Nhìn Hiên vương cười đến run rẩy hết cả người, Lam Nguyệt Ngôn thật sự không thể nhịn được nữa, nàng ta bước về phía Lam Ảnh Nguyệt, chỉ nghe một tiếng giòn vang, bước chân vừa bước được một nửa, cũng vô pháp đi về phía trước, nhìn hai nửa ngọc bội xuất hiện trên mặt đất, Lam Nguyệt Ngôn hoảng sợ bưng kín miệng, ngọc bội này như thế nào lại trên người nàng ta rơi xuống?
Khi thái tử nhìn đến ngọc bội trên mặt đất, sắc mặt trong nhất thời nhìn không được mà trở nên khó coi, cái ngọc bội kia không phải cái ngọc bội mà hắn đưa cho Lam Nguyệt Ngôn sao?
Thái tử đối với Lam Nguyệt Ngôn trước mắt thất vọng xuyên thấu, giọng điệu lạnh như băng nói: “Hồ nháo, Lam Nguyệt Ngôn, ngươi dám true đùa bản thái tử, Lam Chấn, ngươi dạy nữ nhi thật tốt!”
Dứt lời, không chờ Lam Nguyệt Ngôn giải thích, thái tử đứng dậy nhanh chóng ly khai khỏi Lam phủ, mà Phượng Hiên cũng cười rời đi, lúc gần đi còn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Lam Ảnh Nguyệt một cái.
Lam Ảnh Nguyệt nhìn hai cha con kia đang ngây như phỗng, sự tình đã giải quyết, chỗ này nàng một chút cũng không muốn ở lâu: “Nếu lam gia chủ không còn việc gì, ta xin về trước.”
Dứt lời, cũng không chờ Lam Chấn mở miệng, nàng xoay người rời khỏi tiền thính, chỉ nghe đằng sau là thanh âm rống giận của Lam Chấn cùng tiếng khóc lóc của Lam Nguyệt Ngôn, càng lúc càng xa, thanh âm cũng liền nhỏ đi, nhớ tới ánh mắt độc ác của Lam Nguyệt Ngôn, mắt Lam Ảnh Nguyệt hơi nheo lại, Lam Nguyệt Ngôn, ngươi tốt nhất là thành thật kiểm điểm, nếu còn đến gây sự với ta, ta sẽ không ôn nhu đối xử với ngươi như thế.
Ngọc bội kia quả thật là nàng nhặt được, vừa vặn vào thời điểm đó, nàng đã thuận tay trả lại cho Lam Nguyệt Ngôn, chẳng qua Lam Nguyệt Ngôn vội vàng giả bộ thục nữ, nên không phát hiện ra thôi, loại chuyện này cũng không làm khó được nàng.
Nhìn bầu trời mênh mông, bước chân của Lam Ảnh Nguyệt nhanh hơn, trời mưa rồi.
Khi Lam Ảnh Nguyệt trở lại tiểu viện, trời đã có chút tối, Thanh Vân nhìn thấy tiểu thư nhà mình đã trở về, cuối cùng cũng yên tâm, sau khi dùng xong cơm lúc chiều, nằm ở trên giường, nàng làm thế nào cũng không ngủ được, đóa hoa trên người nàng đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Nàng không thể cứ ở mãi trong phủ này, thời gian của nàng, luôn rất quý giá, không phải dùng để lãng phí cùng những người nhàm chán.
Hồi lâu, khi cơn buồn ngủ đánh úp lại, Lam Ảnh Nguyệt nhắm mắt lại.
Ngày thứ hai, Lam Ảnh Nguyệt để Thanh Vân tìm cho nàng vài bộ sách, tuy trong lòng Thanh Vân nghi hoạc, cũng là nhanh chóng đưa đến cho nàng một ít sách, tiểu thư biết chữ từ lúc nào? Thanh Vân chỉ cảm thấy đầu óc mình bây giờ hảo loạn, bất quá, chỉ còn tiểu thư còn, nàng nhất định theo tiểu thư đến bất cứ nơi nào, tiểu thư bây giờ cường đại so với dáng vẻ thường bị khi dễ trước kia thì tốt hơn nhiều lắm.
Đến buổi tới, vào thời điểm Lam Ảnh Nguyệt đang tắm rửa, mùi thơm lạ lung kia lại xuất hiện, tràn ngập toàn bộ căn phòng, nàng chỉ cảm thấy trong cơ thể có luồng nhiệt lưu đang không ngừng va chạm, làm cho nàng có chút thống khổ.
Trán lam Ảnh Nguyệt chậm rãi toát mồ hôi, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nàng cảm thấy khí lực của bản thân từng chút bị vắt kiệt, khi nàng đã sắp ngất đi trong bồn tắm, chỉ thấy một đoàn sương mù đỏ rực từ đóa hoa trên người nàng thoát ra, ở trước mắt nàng, ngưng tụ thành một bóng người mơ hồ, phảng phất như hư ảo, bóng dáng màu đen bị bao phủ trong sương mù đỏ rực, thoạt nhìn yêu dị lại khí phách, đôi mắt lửa đỏ phảng phất như tu la địa ngục, hơi thở tử vong cường đại khiến Lam Ảnh Nguyệt hô hấp cũng có chút khó khăn.
Dù là kiếp trước lam Ảnh Nguyệt đã gặp qua các loại đại trường hợp, khi thấy rõ người trước mặt, cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, bên trong cơ thể nàng cư nhiên thoát ra một người nam nhân, không, hắn hẳn là một đứa nhỏ năm sáu tuổi.
“Miểu nhân loại nhỏ bé.” Bé trai dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn thiếu nữ bé bỏng trước mặt, không chút nào che giấu sự ghét bỏ đối với nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài đã muốn nhăn lại thành một đoàn.
Lam Ảnh Nguyệt bất qua chỉ chấn kinh một lát, lúc này đã phục hồi tinh thần, nàng cũng không có nhìn lầm, tiểu thí hài này là từ bên trong anh túc đi ra, “Tiểu thí hài, ngươi vì sao ở trong thân thể ta?”
“ Ngươi kêu ai tiểu thí hài, tin hay không ta làm thịt ngươi.” Vừa nghe đến ba chữ kia, bé trai liền bạo phát, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến biến thành màu đen.
Ánh mắt lạnh như băng của bé trai đảo qua thiếu nữ bình tĩnh trong bồn tắm, nếu không phải lần đại chiến đó nguyên khí của bản thân bị thương nặng, hiện tại làm sao có thể biến thành bộ dáng này, bị phong ấn trong không gian Anh Túc đã mấy trăm năm, nó mỗi lần đều chỉ có thể dùng linh hồn thể ra khỏi không gian này, hơn nữa thời gian quá ngắn, mà làm hắn không nghĩ tới là, hôm qua Anh Túc cư nhiên nhận nha đầu kia làm chủ, sự tồn tại của không gian Anh Túc thần kỳ ra sao, chủ nhân trước kia cũng là chúa tể của đại lục này, nhưng trước mắt lại là một nha đầu tay trói gà không chặt, hắn thật sự là càng xem càng ghét bỏ.
Nguyên bản còn tưởng, nếu Anh Túc nhận cường giả làm chủ, hắn có thể sớm ngày cởi bỏ phong ấn, nhưng là, hiện thời, ánh mắt bé trai còn không phải muốn phun ra hỏa sao?
Lam Ảnh Nguyệt nhìn bé trai sắc mặt càng ngày càng khó coi, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, bản thân đến đại lục này chỉ mới hai ngày, cũng không co trêu chọc đến tiểu gia hỏa này đi?
“Ta là ai ngươi còn không xứng biết.” Tiểu gia hỏa nâng cao khuôn mặt, giọng điệu nói chuyện vô cùng kiêu ngạo.
“Vậy ngươi liền từ thân thể ta rời đi, ta cung không muốn để một người không rõ lai lịch đi theo ta.” Lam Ảnh Nguyệt cũng đoán được đại khái, tiểu thí hài này không thích nàng, ngưng lại không đi, bởi vì hắn đi không được.
“…” Bé trai chán nản, Bé trai chán nản, nếu có thể đi, hắn đã sớm đi rồi, cần gì phải ở trong này nhìn một tiểu nha đầu mặt thối.
Lam Ảnh Nguyệt đánh giá bé trai, bé trai lại không hề để ý tới.
“Ta ở trong cơ thể ngươi, miểu nhân loại nhỏ bé, hiện tại cư nhiên ngay cả Anh Túc không gian cũng không sử dụng được.” Một thanh âm bừa bãi vang lên trong đầu Lam Ảnh Nguyệt, Lam Ảnh Nguyệt có thể tưởng tượng ra được bộ dáng hắn giương nanh múa vuốt.
Nàng đứng lên, lấy quần áo đặt một bên mặc vào, “Anh Túc không gian?”
“Quả nhiên là nhân loại ngu ngốc, ngay cả Anh túc không gian cũng không biết.” Bé trai cảm thấy tiền đồ bản thân một mảnh hắc ám, Anh Túc vì sao theo một chủ tử ngốc như vậy.
Nếu ngươi còn dùng giọng điệu ấy nói chuyện với ta, về sau cho dù ta mở mở ra không gian, ngươi cũng đừng nghĩ ra được.” Bé trai nghe lời nói của Lam Ảnh Nguyệt, chỉ cảm thấy không thể tin nổi, hắn là ai? Trong thiên địa này, ai nghe tên của hắn mà không sợ đến mức tè ra quần, nhưng hiện tại lại bị một tiểu nha đầu uy hiếp, hơn nữa hắn còn vô pháp phản kích.
Bởi vì một khi không gian mở ra, Lam Ảnh Nguyệt chính là chúa tể của không gian, đừng nói hiện tại tu vi của bản thân đại giảm, cho dù là hắn trước kia cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
“Ký ước với một thần thú, rạch tay lấy máu giọt vào bên trong Anh Túc là được rồi.” Bé trai không nói gì hừ hừ, dưới cái nhìn của hắn, nhân loại chính là quá ngu ngốc, cư nhiên sự tình đơn giản như vậy cũng không biết.
Thần thú? Nàng hiện tại nhưng là ngay cả bong dáng của ma thú còn chưa thấy qua a, chứ đừng nói là thần thú.
Lam Ảnh Nguyệt vừa mới nằm xuống, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm của Thanh Vân: “Tiểu thư, đại thiếu gia đã trở lại.”
Nha đầu kia nhất định đang lo lắng Lam Hạo Phong kia tìm nàng gây phiền toái đi, bất quá, Lam Hạo Phong, nàng còn không để vào mắt, “Ngươi đi ngủ đi, nếu hắn dám đến, người không hay ho là hắn.”
Thanh Vân nghe vậy, nhớ tới hành động kỳ quái của nhị tiểu thư ngày ấy, không khỏi run lẩy bẩy, lập tức lui xuống.
“Tiểu nha đầu, khẩu khí cũng không nhỏ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook