Nhiên Tình
Chương 17

Bởi vì Thuỷ Vô Dương vốn học y, cho nên thân thể y được chính mình điều trị rất nhanh liền khôi phục khoẻ mạnh, tuy rằng vẫn còn rất suy yếu, nhưng ra ngoài đi lại đã không thành vấn đề.

Mà Mạc Trần Kiêu cũng lấy cớ sợ Vô Dương một mình ra ngoài tản bộ nhàm chán chạy tới tìm y, kỳ thật nói trắng ra là, gã cảm thấy Thuỷ Vô Dương người này rất kỳ lạ, đối y tò mò, muốn thông qua tiếp cận mà hiểu biết y thôi.

Đi lại trong chốc lát, Thuỷ Vô Dương cảm giác có chút mệt mỏi, liền cùng Mạc Trần Kiêu ở trong sân đình ngồi xuống nghỉ ngơi, Thuý Vũ đã chuẩn bị trà bánh làm cho bọn họ nhấm nháp.

“Trần Kiêu, ngươi không cần quản chuyện trong bảo sao?” Đối với Mạc Trần Kiêu mấy ngày nay vẫn đi theo bên cạnh mình, Thuỷ Vô Dương rất là bất đắc dĩ.

“Không cần a, chuyện trong bảo có đại ca bọn họ giải quyết rồi.” Mạc Trần Kiêu cầm khối hoa quế cao cho vào trong miệng.

Rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu niên nha, một chút cũng không biết người khác vất vả. Thuỷ Vô Dương cúi đầu uống ngụm trà, thở dài trong lòng, đột nhiên đồng tình với Trần Cẩm, lúc nào cũng đem mọi chuyện gánh vác ở trên người.

Nói tới mới nhớ, đã nhiều ngày không thấy Trần Cẩm, Thuỷ Vô Dương cảm thấy chính mình thật sự rất nhớ hắn.

Làm quá mức như vậy, doạ sợ hắn rồi sao? Nhớ tới hành động xúc động của mình, Thuỷ Vô Dương cũng có chút hối hận, đại khái là thời gian ở cùng Dạ Hạo Địch khá lâu, y thế nhưng lại tin tưởng cách nói giao hoà thể xác có thể liên hệ tâm linh, hiện tại thì sao, chẳng những không thành công, còn đem người doạ sợ tới mức ngay cả bóng dáng cũng không thấy.

Nghe thấy Thuỷ Vô Dương nhẹ nhàng mà thở dài, Mạc Trần Kiêu mới cắn nửa khối điểm tâm có chút nghi hoặc nhìn y, không rõ y vì cái gì thoạt nhìn tâm tình không tốt.

“Vô Dương, ngươi suy nghĩ cái gì?” Nuốt xuống điểm tâm, Mạc Trần Kiêu rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.

“Không có gì.” Thản nhiên tươi cười ở trên mặt Thuỷ Vô Dương hiện lên, y hàm hồ tránh né vấn đề của Mạc Trần Kiêu.

“Gạt người, ngươi nhất định là nhớ đến đại ca đi.” Mạc Trần Kiêu cũng không phải là người dễ bị gạt, lập tức vạch trần lời nói dối của Thuỷ Vô Dương.

“Nếu đã biết, cần gì phải hỏi đâu?” Liếc Mạc Trần Kiêu một cái, Thuỷ Vô Dương cảm thấy có chút buồn cười.

Gãi đầu, Mạc Trần Kiêu nói không ra nguyên cớ, đành phải xấu hổ nở nụ cười.

“Đừng lo lắng, đại ca hắn gần đây bận quá mới không rảnh tới gặp, tháng này đang là thời điểm bán da lông rất đắc, mọi người trong bảo đều bề bộn nhiều việc.”

Không thể phủ nhận, sau khi nghe Mạc Trần Kiêu giải thích, Thuỷ Vô Dương xác thực an tâm, mặc kệ thế nào, ít nhất y đã biết Mạc Trần Cẩm không phải cố ý trốn tránh y, chỉ cần điểm ấy, đã khiến cho Thuỷ Vô Dương cảm thấy rất vui.

“Vô Dương, chờ thêm vài ngày thân thể ngươi đỡ hơn, ta dẫn ngươi đi xem nơi chuyên môn sản xuất da lông trong bảo chúng ta, thời tiết lạnh, ngươi cũng nên may thêm vài bộ quần áo ấm.”

“Không cần.” Thuỷ Vô Dương đạm cười cự tuyệt.

“Tại sao?” Mạc Trần Kiêu khó hiểu.

“Ha ha, nhị bảo chủ thật sự là chậm tiêu, tiên sinh đương nhiên là hy vọng bảo chủ đưa hắn đi rồi.” Thuý Vũ ở một bên che miệng cười.

“Thuý Vũ.” Thuỷ Vô Dương có chút xấu hổ răn dạy.

“Ồ, thì ra là thế, xem ta ngốc chưa kìa.” Mạc Trần Kiêu vỗ đầu, phá lên cười.

“Hai người các ngươi……” Thuỷ Vô Dương nhìn vẻ mặt hai người cười đầy bỡn cợt, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt lại mơ hồ hiện lên một mảnh hồng, thật là mê người.

Mà cảnh tượng này lại vừa vặn rơi vào trong mắt Mạc Trần Cẩm tình cờ đi ngang qua hậu viện, bởi vì khoảng cách quá xa, hắn không nghe thấy ba người đối thoại, nhưng nhìn thấy Thuỷ Vô Dương ở trước mặt người khác lộ ra ý xấu hổ, trong lòng cảm giác có chút hờn giận.

Hờn giận? Sao ta lại có cảm giác này? Nhận thấy suy nghĩ trong lòng mình làm Mạc Trần Cẩm có chút ngây ngốc.

“Bảo chủ? Bảo chủ?” Trướng phòng tiên sinh đi theo phía sau có chút nghi hoặc kêu to, không biết vì sao Mạc Trần Cẩm đột nhiên đứng ngây người.

“Cái gì?” Phục hồi tinh thần, Mạc Trần Cẩm khó hiểu nhìn trướng phòng tiên sinh đang lớn tiếng gọi mình.

“Là bảo chủ ngài làm sao vậy đi?” Trướng phòng tiên sinh vẻ mặt mờ mịt hỏi lại.

“Không, không có gì, chúng ta đi thôi.” Ấn vào thái dương, Mạc Trần Cẩm vì chính mình vừa rồi thất thường cảm thấy ảo não, chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi, thế nhưng đã bị mê hoặc tâm tư.

“Vâng.”

Một lần nữa cất bước đi vào trong đại sảnh, trước khi đi Mạc Trần Cẩm lại đưa mắt nhìn Thuỷ Vô Dương, lúc này y đang cười thật ôn hoà cùng Mạc Trần Kiêu nói chuyện.

Như vậy trong nháy mắt, Mạc Trần Kiêu cảm thấy chính mình đột nhiên ghen tị với đệ đệ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương