Nhiệm Vụ Nuôi Dưỡng Đặc Biệt
-
Chương 14: Cảm động
Sau bữa cơm tối, Trần An Bác đùa giỡn trong phòng khách với Tiểu Oanh Khê. Nhắc tới cũng thật kỳ quái, trước mặt Trần Đạp Tuyết, Trần An Bác thích trêu chọc cho cô bé vui vẻ. Nhưng không biết vì sao, Diệp Oanh Khê và cậu ta luôn luôn không hợp nhau. Hai người chưa nói được mấy câu thì bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ.
Diệp Thanh Dương rửa bát đũa trong phòng bếp, nghe bên ngoài phòng khách thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng rống giận dữ. Anh chợt nhớ tới vết sẹo kia trong lòng bàn tay của Tiểu Oanh Khê, không hề biết sắc mặt mình lạnh xuống, chân mày nhíu chặt, xem ra phải tìm cơ hội khiến Trần An Bác ‘nợ cháu chú trả’ thôi.
Trước khi đi Trần An Bác cao giọng gọi Diệp Thanh Dương: “Tối nay có thổi kèn không?”
“Không thổi.” Diệp Thanh Dương vừa cởi tạp dề vừa đi ra ngoài, nói, “Tối nay tôi ở lại với Oanh Khê, để cho bọn họ ngủ ngon một giấc đi. E rằng ngày mai phải gia tăng mức độ huấn luyện rồi.”
“Vậy được, tôi cũng trở về ngủ một giấc thật ngon.” Trần An Bác duỗi lưng một cái, khẽ đẩy đẩy đầu của Diệp Oanh Khê, “Tiểu Khê Thủy, hôm nay nhờ vào hào quang của cháu. Về sau không có việc gì thì trở về chơi thường xuyên một chút. Nghỉ ngơi một đêm, có cả đám người mang ơn của cháu đấy!”
Diệp Thanh Dương trừng mắt hung dữ nhìn bàn tay của Trần An Bác. Lúc này người kia mới ý thức được sự bạo này đang nhằm vào cậu ta, ngượng ngùng thu tay lại: “Tôi đi trước đây.”
Diệp Thanh Dương gật đầu, đứng dậy đi vào phòng ngủ tìm thuốc nước: “Lại đây, xoa thêm chút thuốc nước, chơi một chút rồi đi ngủ.”
“Dạ.” Đối với Diệp Thanh Dương, Diệp Oanh Khê chính là nói gì nghe nấy.
Diệp Thanh Dương rót cho Diệp Oanh Khê một ly sữa tươi, nhìn cô bé ôm ly thủy tinh uống ừng ực, sờ sờ đầu cô bé, anh đứng dậy đi vào phòng tắm. Đến khi anh khoan khoái nhẹ nhàng trở ra phòng ngủ thì Tiểu Oanh Khê đã ngồi sẳn trên giường, đang ngặm tay mút.
Đối với thói quen mút tay của cô bé, anh thật đau đầu, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể hết lần này đến lần khác, không ngại phiền toái mà giảng dạy: “Không phải chú đã nói không được mút tay hay sao? Cẩn thận chứ không thôi nuốt thuốc vào miệng bây giờ… Đánh răng rửa mặt chưa?”
“Dạ chưa.” Cô bé cười híp mắt, đương nhiên phải trả lời.
“Cháu đó…” Diệp Thanh Dương thở dài một hơi, tiến lên ôm người vào trong toilet, đưa bàn chải đánh răng nhỏ đã bôi sẳn kem cho cô bé, pha chút nước nóng vào trong bổn rửa mặt, thả khăn lông vào trong nước, lúc này mới trở lại phòng ngủ. Anh mới vừa nằm lên giường không bao lâu thì cô nhóc đã kéo lê đôi dép ‘lạch cạch lạch cạch’ trở lại.
“Cháu rửa mặt xong rồi.” Cô bé nói xong câu này, không đợi Diệp Thanh Dương lên tiếng, giống như con mèo linh hoạt, nhảy phóc lên giường, chui vào trong chăn, đưa tay ôm cánh tay Diệp Thanh Dương, khoát lên người anh. Diệp Thanh Dương bị động tác của cô bé chọc cười, anh vuốt vuốt tóc cô bé hỏi:
“Buồn ngủ chưa?”
“Chưa…” Diệp Oanh Khê lắc đầu, “Chú ơi, mình nói chuyện một chút đi. Thật lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện.”
“Được…” Diệp Thanh Dương nghiêng người tắt đèn trên tường, nằm xuống, ôm bé mèo lười vào ngực, “Oanh Khê muốn nói gì đây?”
“Chú ơi, cháu cảm thấy rất kỳ quái.”
“Hả?”
“Trước kia bác trai đối với cháu cũng tốt lắm, nhưng ở chung với chú mấy ngày rồi, cháu lại cảm giác cháu thích chú hơn thích bác trai nhiều. Mấy ngày nay, cháu cũng nhớ bác trai, nhưng lại không nghĩ tới cháu lại nhớ chú nhiều đến thế. Hơn nữa, trước kia lúc ở chung với bác trai, cháu vẫn muốn cha mẹ, sau đó sẽ rất sợ hãi, có phải bọn họ không cần cháu nữa không? Bây giờ, cháu lại không nghĩ tới cha mẹ, ưm, không đúng, có lúc vẫn nghĩ tới, nhưng mỗi lần nghĩ tới thì lại bắt đầu nhớ tới chú, rồi không sợ nữa.” Lúc Diệp Oanh Khê nói những lời này, cô bé cố gắng nâng đầu lên, hai mắt mở to nhìn vào mắt Diệp Thanh Dương.
“Không nên lộn xộn, không mệt à?” Diệp Thanh Dương đè đầu nhỏ không an phận của cô bé xuống, “Không sợ bởi vì Oanh Khê của chúng ta đã trưởng thành. Về sau có lẽ lúc Oanh Khê lớn lên, sẽ không cần chú ở bên cạnh nữa, như vậy chú hi vọng Oanh Khê có đầy đủ dũng khí đối mặt với thực tế. Oanh Khê nhất định phải kiên cường đi hết cuộc đời này, cho dù phía trước có nhiều hung hiểm, đều phải kiên cường vượt qua. Như vậy cháu mới là kiêu ngạo cả đời này của chú, vì chú đã dạy dỗ Oanh Khế tốt như vậy, kiên cường như vậy, giống cha của cháu như vậy. Đời này của chú sẽ không còn tiếc nuối nữa rồi.”
Diệp Oanh Khê nghe những lời nói của Diệp Thanh Dương thì từ từ đi vào trầm tư. Cô vẫn còn nhỏ, không hiểu gì lắm những lời nói của anh, chỉ có thể dùng lối suy nghĩ của bản thân mà cân nhắc từng ly từng tí. Ngay lúc Diệp Thanh Dương tưởng rằng cô bé đã chìm vào giấc ngủ, cô bé lại vươn tay ra sờ lên cằm của anh, thân thể mềm yếu của cô bé dựa vào lồng ngực và cơ bụng rắn chắc anh, hai thân thể ăn khớp với nhau gần như là hoàn mỹ.
“Sẽ không có ngày cháu lớn đến nổi không cần chú nữa…”
“Hả?” Thân thể Diệp Thanh Dương cứng đờ, không xác định, hỏi lại một lần, “Oanh Khê nói cái gì?”
“Sẽ không có ngày cháu lớn đến nổi không cần chú nữa…” Tiểu Oanh Khê lặp lại lẫn nữa một cách nghiêm túc, “Chú không cần rời xa cháu… Cháu muốn cả đời này được ở chung với chú, cháu thích chú.”
Trong một đêm, cô bé nói hai lần ‘thích’. Lần ‘thích’ đầu tiên khiến Diệp Thanh Dương rơi vào hoàn cảnh xấu hổ không được tự nhiên. Hiệu quả của lần này không thể kém hơn lần trước. Anh bị một câu ‘cháu thích chú’ của cô bé chấn động cả lồng ngực, tiếp theo sau đó, trái tim cũng đập loạn vài nhịp. Trong phút chốc, một loại cảm giác ngọt ngào xông thẳng vào trái tim. Anh có chút ảo não, móc móc mép giường, cảm giác mình giống như con chuột ăn vụng dầu vừng, vừa ngọt ngào, vừa phấn chấn.
“Được, chú đồng ý với cháu.” Thần xui quỷ khiến, tự nhiên anh lại nói ra lời cam kết như vậy với cô bé.
“Tốt quá!” Diệp Oanh Khê vòng tay qua người anh ôm thật chặt, ngáp, giọng nói có chút mông lung, “Cháu buồn ngủ quá, chú ơi, ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.’ Diệp Thanh Dương cúi đầu hôn lên trán cô bé, mở to mắt cười cười im lặng, rồi sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.
Trong cuộc sống sau này, Chủ nhật mỗi tuần hay ngày nghỉ ở trường học, Diệp Oanh Khê đều trở về chỗ này, ngày thường đi học thì vẫn ở lại nhà họ Diệp. Mà Diệp Thanh Dương càng ngày lại càng bận rộn, có đôi khi Oanh Khê trở lại, anh chỉ có thể dỗ cô bé ngủ, sau đó nghiêng người nằm bên cạnh cô bé khoảng 1-2 tiếng đồng hồ. Vừa nghe tiếng còi thổi, thì phải lập tức đóng cửa sổ lại, để cho cô bé khỏi giật mình. Sau khi kiểm tra hết tất cả, anh mới vội vã xuống lầu, tập hợp huấn luyện.
Trong đám người lúc trước tuyển vào, không tới mười người được nhận vào đội huấn luyện đặc biệt. Bởi vì đã từng quen thuộc nửa tháng trước, người trong đội đặc huấn biết rõ chiều sâu của họ tới tận đâu, sau khi trải qua đặc huấn thì bọn họ phải đối mặt với những gì. Mặc dù đây là một loại nghề nghiệp có tính chất nguy hiểm rất cao, nhưng đối với tất cả quân nhân, thậm chí tất cả đàn ông, đây là một vinh dự đáng được kiêu ngạo. Bởi vì đây không chỉ là nhận thức năng lực ở một khía cạnh nào đó, mà là sự tán đồng cao nhất về năng lực toàn diện của một người.
Sau khi đám người này được nhận vào đội đặc huấn, Diệp Thanh Dương không cần huấn luyện bọn họ nữa. Anh và Trần An Bác lập tức vùi đầu vào việc chuẩn bị trước khi diễn tập, mỗi ngày lăn lộn trong bùn cát, mệt mỏi lẫn mồ hôi đầy người. Chuyện thứ nhất anh làm mỗi ngày sao khi tập luyện chính là đi ngủ. Diệp Thanh Dương không còn thời gian rảnh rỗi nấu cơm, ăn ở căn tin xong thì trở về nhà nghỉ ngơi. Chỉ khi Diệp Oanh Khê trở về, anh mới miễn cưỡng giữ vững tinh thần, loay hoay trong nhà bếp một đợt.
Có một ngày, sau khi huấn luyện kết thúc, Diệp Thanh Dương chuẩn bị về nhà nấu cơm cho Tiểu Oanh Khê, vừa mới mở cửa ra thì thân thể nhỏ bé của cô đang đứng một mình trong phòng ăn, tạp dề to lớn cột sau eo ếch của cô trông có vẻ lôi thôi lếch thếch. Vừa nhìn thấy anh, cô bé lộ ra nụ cười ngây thơ thuần khiết: “Chú ơi, ăn cơm nhé!”
Trong nháy mắt, đầu óc của Diệp Thanh Dương giống như thiếu khí ô-xy, cả người có chút choáng váng. Lúc còn nhỏ, cha mẹ bận việc làm ăn, hàng năm không thấy bóng dáng hai người đâu hết. Mỗi ngày tan học về nhà, ngoại trừ nụ cười gượng gạo của người giúp việc nghênh đón anh, còn lại chỉ là một căn phòng vắng lạnh.
Anh đã từng tới nhà của một người bạn học lấy sách, vừa vào cửa, mẹ của người đó đã nghiêng nửa người từ trong phòng bếp nhìn ra, cười nói: “Sắp có thức ăn rồi, để cặp sách xuống nghỉ ngơi một lát, mẹ dọn đồ ăn lên sẽ gọi con.”
Trong giây phút đó, anh mới phát hiện bản thân luôn khao khát điều gì. Anh vẫn luôn hi vọng, mỗi lần về nhà, trong nhà có người mang theo nụ cười thanh thoát, nói: “Thức ăn xong sẽ gọi con.”, chứ không phải là một bữa ăn phong phú dọn sẳn trên bàn cho mình anh hưởng dụng.
Anh cho rằng, cả đời này anh cũng sẽ sống trong hoàn cảnh lạnh lùng thanh tịch như thế. Anh lại không ngờ, có một ngày, cũng có một người, giống như nhiều năm trước đây, khi anh mới vừa vào cửa liền mĩm cười ngọt ngào nói: “Ăn cơm nhé.” Vào giờ phút này, hoàn cảnh này, Diệp Thanh Dương cảm thấy yết hầu như bị mắc nghẹn. Anh đứng tại chỗ không dám cử động, chỉ sợ nếu mình bước về phía trước một bước, tất cả, tất cả đều sẽ tiêu tán.
“Chú à, ăn cơm nhé!” Diệp Thanh Dương thấy anh vẫn không nhúc nhích, lớn tiếng kêu một lần nữa.
“Ừ.” Diệp Thanh Dương phục hồi lại tinh thần, cởi giầy vào phòng, “Cháu học nấu cơm từ khi nào?”
“Hì hì, hôm trước chú nấu cơm, cháu ở bên cạnh có nhìn thấy. Vừa rồi đói bụng, cháu dựa theo cách chú làm thường ngày, nấu thử.” Diệp Thanh Dương ngượng ngùng cười cười, vào phòng bếp lấy chén đũa ra đưa cho Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương nhìn đồ ăn trên bàn, hẹ rang xào thịt băm, cà chua xào trứng với canh tảo biển. Anh nhìn thoáng qua thịt băm đen thùi lùi trỗn lẫn với rau hẹ, có cho thêm bột canh vào thịt băm không? Rau hẹ tắt lửa quá sớm rồi thì phải? Sau đó lại nhìn sang quả cà chua đen sẫm và hình như toàn là lòng trắng trứng gà, không quậy đều trứng gà à? Còn tô canh thì rõ ràng vẫn còn cát đá, chẳng lẽ chưa rửa tảo biển?
“Chú à, cháu làm không ngon hả?” Diệp Thanh Dương nhìn thấy ánh mắt đánh giá của anh có chút thất vọng.
“Không có, Oanh Khê rất ngoan, rất biệt chuyện… Nhưng mà, Oanh Khê còn nhỏ, nấu cơm sẽ không ngon, để chú làm lại lần nữa cho cháu, được không? Ăn xong thì làm bài tập ở nhà đi. Đêm nay chú còn phải huấn luyện.” Diệp Thanh Dương cổ vũ sờ sờ đầu cô.
“Dạ.”
Diệp Thanh Dương đi vào phòng bếp, rang xào đơn giản hai món đồ ăn mang ra, nhìn Oanh Khê ăn cơm xong, bảo cô bé trở về phòng làm bài tập, lúc này anh mới ngồi xuống, múc cho mình một tô cơm thật to, dáng vẻ trông rất hưởng thụ, ăn hết những thức ăn cô bé vừa mới làm.
Đêm nay, Diệp Thanh Dương cảm nhận được sự thõa mãn chưa từng có từ trước tới nay. Mãi đến nhiều năm sau này, anh vẫn khắc ghi sâu đậm mùi vị tối hôm nay. Chỉ là khi đó, cô vợ nhỏ của anh đã luyện được một tay tài nghệ nấu nướng tuyệt vời rồi.
Có một loại mùi vị, theo năm tháng chôn vùi, giống như một loại rượu quý được cất giữ, càng lâu càng tuyệt hảo, loại mùi vị này lưu lại một vết tích tình cảm không thể kháng cự được. Về sau trong cuộc sống, Diệp Thanh Dương mới hiểu được, nó tên là ‘cảm động’.
Diệp Thanh Dương rửa bát đũa trong phòng bếp, nghe bên ngoài phòng khách thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng rống giận dữ. Anh chợt nhớ tới vết sẹo kia trong lòng bàn tay của Tiểu Oanh Khê, không hề biết sắc mặt mình lạnh xuống, chân mày nhíu chặt, xem ra phải tìm cơ hội khiến Trần An Bác ‘nợ cháu chú trả’ thôi.
Trước khi đi Trần An Bác cao giọng gọi Diệp Thanh Dương: “Tối nay có thổi kèn không?”
“Không thổi.” Diệp Thanh Dương vừa cởi tạp dề vừa đi ra ngoài, nói, “Tối nay tôi ở lại với Oanh Khê, để cho bọn họ ngủ ngon một giấc đi. E rằng ngày mai phải gia tăng mức độ huấn luyện rồi.”
“Vậy được, tôi cũng trở về ngủ một giấc thật ngon.” Trần An Bác duỗi lưng một cái, khẽ đẩy đẩy đầu của Diệp Oanh Khê, “Tiểu Khê Thủy, hôm nay nhờ vào hào quang của cháu. Về sau không có việc gì thì trở về chơi thường xuyên một chút. Nghỉ ngơi một đêm, có cả đám người mang ơn của cháu đấy!”
Diệp Thanh Dương trừng mắt hung dữ nhìn bàn tay của Trần An Bác. Lúc này người kia mới ý thức được sự bạo này đang nhằm vào cậu ta, ngượng ngùng thu tay lại: “Tôi đi trước đây.”
Diệp Thanh Dương gật đầu, đứng dậy đi vào phòng ngủ tìm thuốc nước: “Lại đây, xoa thêm chút thuốc nước, chơi một chút rồi đi ngủ.”
“Dạ.” Đối với Diệp Thanh Dương, Diệp Oanh Khê chính là nói gì nghe nấy.
Diệp Thanh Dương rót cho Diệp Oanh Khê một ly sữa tươi, nhìn cô bé ôm ly thủy tinh uống ừng ực, sờ sờ đầu cô bé, anh đứng dậy đi vào phòng tắm. Đến khi anh khoan khoái nhẹ nhàng trở ra phòng ngủ thì Tiểu Oanh Khê đã ngồi sẳn trên giường, đang ngặm tay mút.
Đối với thói quen mút tay của cô bé, anh thật đau đầu, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể hết lần này đến lần khác, không ngại phiền toái mà giảng dạy: “Không phải chú đã nói không được mút tay hay sao? Cẩn thận chứ không thôi nuốt thuốc vào miệng bây giờ… Đánh răng rửa mặt chưa?”
“Dạ chưa.” Cô bé cười híp mắt, đương nhiên phải trả lời.
“Cháu đó…” Diệp Thanh Dương thở dài một hơi, tiến lên ôm người vào trong toilet, đưa bàn chải đánh răng nhỏ đã bôi sẳn kem cho cô bé, pha chút nước nóng vào trong bổn rửa mặt, thả khăn lông vào trong nước, lúc này mới trở lại phòng ngủ. Anh mới vừa nằm lên giường không bao lâu thì cô nhóc đã kéo lê đôi dép ‘lạch cạch lạch cạch’ trở lại.
“Cháu rửa mặt xong rồi.” Cô bé nói xong câu này, không đợi Diệp Thanh Dương lên tiếng, giống như con mèo linh hoạt, nhảy phóc lên giường, chui vào trong chăn, đưa tay ôm cánh tay Diệp Thanh Dương, khoát lên người anh. Diệp Thanh Dương bị động tác của cô bé chọc cười, anh vuốt vuốt tóc cô bé hỏi:
“Buồn ngủ chưa?”
“Chưa…” Diệp Oanh Khê lắc đầu, “Chú ơi, mình nói chuyện một chút đi. Thật lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện.”
“Được…” Diệp Thanh Dương nghiêng người tắt đèn trên tường, nằm xuống, ôm bé mèo lười vào ngực, “Oanh Khê muốn nói gì đây?”
“Chú ơi, cháu cảm thấy rất kỳ quái.”
“Hả?”
“Trước kia bác trai đối với cháu cũng tốt lắm, nhưng ở chung với chú mấy ngày rồi, cháu lại cảm giác cháu thích chú hơn thích bác trai nhiều. Mấy ngày nay, cháu cũng nhớ bác trai, nhưng lại không nghĩ tới cháu lại nhớ chú nhiều đến thế. Hơn nữa, trước kia lúc ở chung với bác trai, cháu vẫn muốn cha mẹ, sau đó sẽ rất sợ hãi, có phải bọn họ không cần cháu nữa không? Bây giờ, cháu lại không nghĩ tới cha mẹ, ưm, không đúng, có lúc vẫn nghĩ tới, nhưng mỗi lần nghĩ tới thì lại bắt đầu nhớ tới chú, rồi không sợ nữa.” Lúc Diệp Oanh Khê nói những lời này, cô bé cố gắng nâng đầu lên, hai mắt mở to nhìn vào mắt Diệp Thanh Dương.
“Không nên lộn xộn, không mệt à?” Diệp Thanh Dương đè đầu nhỏ không an phận của cô bé xuống, “Không sợ bởi vì Oanh Khê của chúng ta đã trưởng thành. Về sau có lẽ lúc Oanh Khê lớn lên, sẽ không cần chú ở bên cạnh nữa, như vậy chú hi vọng Oanh Khê có đầy đủ dũng khí đối mặt với thực tế. Oanh Khê nhất định phải kiên cường đi hết cuộc đời này, cho dù phía trước có nhiều hung hiểm, đều phải kiên cường vượt qua. Như vậy cháu mới là kiêu ngạo cả đời này của chú, vì chú đã dạy dỗ Oanh Khế tốt như vậy, kiên cường như vậy, giống cha của cháu như vậy. Đời này của chú sẽ không còn tiếc nuối nữa rồi.”
Diệp Oanh Khê nghe những lời nói của Diệp Thanh Dương thì từ từ đi vào trầm tư. Cô vẫn còn nhỏ, không hiểu gì lắm những lời nói của anh, chỉ có thể dùng lối suy nghĩ của bản thân mà cân nhắc từng ly từng tí. Ngay lúc Diệp Thanh Dương tưởng rằng cô bé đã chìm vào giấc ngủ, cô bé lại vươn tay ra sờ lên cằm của anh, thân thể mềm yếu của cô bé dựa vào lồng ngực và cơ bụng rắn chắc anh, hai thân thể ăn khớp với nhau gần như là hoàn mỹ.
“Sẽ không có ngày cháu lớn đến nổi không cần chú nữa…”
“Hả?” Thân thể Diệp Thanh Dương cứng đờ, không xác định, hỏi lại một lần, “Oanh Khê nói cái gì?”
“Sẽ không có ngày cháu lớn đến nổi không cần chú nữa…” Tiểu Oanh Khê lặp lại lẫn nữa một cách nghiêm túc, “Chú không cần rời xa cháu… Cháu muốn cả đời này được ở chung với chú, cháu thích chú.”
Trong một đêm, cô bé nói hai lần ‘thích’. Lần ‘thích’ đầu tiên khiến Diệp Thanh Dương rơi vào hoàn cảnh xấu hổ không được tự nhiên. Hiệu quả của lần này không thể kém hơn lần trước. Anh bị một câu ‘cháu thích chú’ của cô bé chấn động cả lồng ngực, tiếp theo sau đó, trái tim cũng đập loạn vài nhịp. Trong phút chốc, một loại cảm giác ngọt ngào xông thẳng vào trái tim. Anh có chút ảo não, móc móc mép giường, cảm giác mình giống như con chuột ăn vụng dầu vừng, vừa ngọt ngào, vừa phấn chấn.
“Được, chú đồng ý với cháu.” Thần xui quỷ khiến, tự nhiên anh lại nói ra lời cam kết như vậy với cô bé.
“Tốt quá!” Diệp Oanh Khê vòng tay qua người anh ôm thật chặt, ngáp, giọng nói có chút mông lung, “Cháu buồn ngủ quá, chú ơi, ngủ ngon.”
“Ừ, ngủ ngon.’ Diệp Thanh Dương cúi đầu hôn lên trán cô bé, mở to mắt cười cười im lặng, rồi sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.
Trong cuộc sống sau này, Chủ nhật mỗi tuần hay ngày nghỉ ở trường học, Diệp Oanh Khê đều trở về chỗ này, ngày thường đi học thì vẫn ở lại nhà họ Diệp. Mà Diệp Thanh Dương càng ngày lại càng bận rộn, có đôi khi Oanh Khê trở lại, anh chỉ có thể dỗ cô bé ngủ, sau đó nghiêng người nằm bên cạnh cô bé khoảng 1-2 tiếng đồng hồ. Vừa nghe tiếng còi thổi, thì phải lập tức đóng cửa sổ lại, để cho cô bé khỏi giật mình. Sau khi kiểm tra hết tất cả, anh mới vội vã xuống lầu, tập hợp huấn luyện.
Trong đám người lúc trước tuyển vào, không tới mười người được nhận vào đội huấn luyện đặc biệt. Bởi vì đã từng quen thuộc nửa tháng trước, người trong đội đặc huấn biết rõ chiều sâu của họ tới tận đâu, sau khi trải qua đặc huấn thì bọn họ phải đối mặt với những gì. Mặc dù đây là một loại nghề nghiệp có tính chất nguy hiểm rất cao, nhưng đối với tất cả quân nhân, thậm chí tất cả đàn ông, đây là một vinh dự đáng được kiêu ngạo. Bởi vì đây không chỉ là nhận thức năng lực ở một khía cạnh nào đó, mà là sự tán đồng cao nhất về năng lực toàn diện của một người.
Sau khi đám người này được nhận vào đội đặc huấn, Diệp Thanh Dương không cần huấn luyện bọn họ nữa. Anh và Trần An Bác lập tức vùi đầu vào việc chuẩn bị trước khi diễn tập, mỗi ngày lăn lộn trong bùn cát, mệt mỏi lẫn mồ hôi đầy người. Chuyện thứ nhất anh làm mỗi ngày sao khi tập luyện chính là đi ngủ. Diệp Thanh Dương không còn thời gian rảnh rỗi nấu cơm, ăn ở căn tin xong thì trở về nhà nghỉ ngơi. Chỉ khi Diệp Oanh Khê trở về, anh mới miễn cưỡng giữ vững tinh thần, loay hoay trong nhà bếp một đợt.
Có một ngày, sau khi huấn luyện kết thúc, Diệp Thanh Dương chuẩn bị về nhà nấu cơm cho Tiểu Oanh Khê, vừa mới mở cửa ra thì thân thể nhỏ bé của cô đang đứng một mình trong phòng ăn, tạp dề to lớn cột sau eo ếch của cô trông có vẻ lôi thôi lếch thếch. Vừa nhìn thấy anh, cô bé lộ ra nụ cười ngây thơ thuần khiết: “Chú ơi, ăn cơm nhé!”
Trong nháy mắt, đầu óc của Diệp Thanh Dương giống như thiếu khí ô-xy, cả người có chút choáng váng. Lúc còn nhỏ, cha mẹ bận việc làm ăn, hàng năm không thấy bóng dáng hai người đâu hết. Mỗi ngày tan học về nhà, ngoại trừ nụ cười gượng gạo của người giúp việc nghênh đón anh, còn lại chỉ là một căn phòng vắng lạnh.
Anh đã từng tới nhà của một người bạn học lấy sách, vừa vào cửa, mẹ của người đó đã nghiêng nửa người từ trong phòng bếp nhìn ra, cười nói: “Sắp có thức ăn rồi, để cặp sách xuống nghỉ ngơi một lát, mẹ dọn đồ ăn lên sẽ gọi con.”
Trong giây phút đó, anh mới phát hiện bản thân luôn khao khát điều gì. Anh vẫn luôn hi vọng, mỗi lần về nhà, trong nhà có người mang theo nụ cười thanh thoát, nói: “Thức ăn xong sẽ gọi con.”, chứ không phải là một bữa ăn phong phú dọn sẳn trên bàn cho mình anh hưởng dụng.
Anh cho rằng, cả đời này anh cũng sẽ sống trong hoàn cảnh lạnh lùng thanh tịch như thế. Anh lại không ngờ, có một ngày, cũng có một người, giống như nhiều năm trước đây, khi anh mới vừa vào cửa liền mĩm cười ngọt ngào nói: “Ăn cơm nhé.” Vào giờ phút này, hoàn cảnh này, Diệp Thanh Dương cảm thấy yết hầu như bị mắc nghẹn. Anh đứng tại chỗ không dám cử động, chỉ sợ nếu mình bước về phía trước một bước, tất cả, tất cả đều sẽ tiêu tán.
“Chú à, ăn cơm nhé!” Diệp Thanh Dương thấy anh vẫn không nhúc nhích, lớn tiếng kêu một lần nữa.
“Ừ.” Diệp Thanh Dương phục hồi lại tinh thần, cởi giầy vào phòng, “Cháu học nấu cơm từ khi nào?”
“Hì hì, hôm trước chú nấu cơm, cháu ở bên cạnh có nhìn thấy. Vừa rồi đói bụng, cháu dựa theo cách chú làm thường ngày, nấu thử.” Diệp Thanh Dương ngượng ngùng cười cười, vào phòng bếp lấy chén đũa ra đưa cho Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương nhìn đồ ăn trên bàn, hẹ rang xào thịt băm, cà chua xào trứng với canh tảo biển. Anh nhìn thoáng qua thịt băm đen thùi lùi trỗn lẫn với rau hẹ, có cho thêm bột canh vào thịt băm không? Rau hẹ tắt lửa quá sớm rồi thì phải? Sau đó lại nhìn sang quả cà chua đen sẫm và hình như toàn là lòng trắng trứng gà, không quậy đều trứng gà à? Còn tô canh thì rõ ràng vẫn còn cát đá, chẳng lẽ chưa rửa tảo biển?
“Chú à, cháu làm không ngon hả?” Diệp Thanh Dương nhìn thấy ánh mắt đánh giá của anh có chút thất vọng.
“Không có, Oanh Khê rất ngoan, rất biệt chuyện… Nhưng mà, Oanh Khê còn nhỏ, nấu cơm sẽ không ngon, để chú làm lại lần nữa cho cháu, được không? Ăn xong thì làm bài tập ở nhà đi. Đêm nay chú còn phải huấn luyện.” Diệp Thanh Dương cổ vũ sờ sờ đầu cô.
“Dạ.”
Diệp Thanh Dương đi vào phòng bếp, rang xào đơn giản hai món đồ ăn mang ra, nhìn Oanh Khê ăn cơm xong, bảo cô bé trở về phòng làm bài tập, lúc này anh mới ngồi xuống, múc cho mình một tô cơm thật to, dáng vẻ trông rất hưởng thụ, ăn hết những thức ăn cô bé vừa mới làm.
Đêm nay, Diệp Thanh Dương cảm nhận được sự thõa mãn chưa từng có từ trước tới nay. Mãi đến nhiều năm sau này, anh vẫn khắc ghi sâu đậm mùi vị tối hôm nay. Chỉ là khi đó, cô vợ nhỏ của anh đã luyện được một tay tài nghệ nấu nướng tuyệt vời rồi.
Có một loại mùi vị, theo năm tháng chôn vùi, giống như một loại rượu quý được cất giữ, càng lâu càng tuyệt hảo, loại mùi vị này lưu lại một vết tích tình cảm không thể kháng cự được. Về sau trong cuộc sống, Diệp Thanh Dương mới hiểu được, nó tên là ‘cảm động’.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook