Nhiễm Phải Pheromone Của Em
-
Chương 82
Đêm đó, một đoạn video bạo lực học đường được đăng tải trên các trang web lớn.
Trong video, một nhóm nam sinh cao lớn cùng vây đánh một học sinh khác suốt mười phút, người qua đường đi ngang qua nhìn không chớp mắt.
Có bình luận bên dưới tố giác đây là nhóm đầu gấu ở trường số 13 tại thành phố S, nam sinh bị bắt nạt đã bị đuổi học vì tổn thương vùng não, học sinh trường số 13 lập tức xuất hiện, kiên quyết phủ nhận.
Sau khi bị vạch trần áo đồng phục và tên trường, bọn họ lại bắt đầu kéo bè kết phái lên tiếng bênh vực trường: “Chúng tôi chửi trường thì được, nhưng mấy người không có quyền chửi trường chúng tôi”, “Đã bồi thường tiền rồi còn muốn thế nào nữa”, “Đánh thì đánh, khi đi học ai mà chẳng từng đánh nhau chứ”, “Chẳng lẽ các trường khác không có người như thế sao, thật ngạc nhiên”…
Những dòng bình luận được sưu tập, gửi riêng cho các tài khoản có sức ảnh hưởng đã được xác thực.
Bởi vì hành vi bạo lực xâm hại quá dã man và những bình luận quá não tàn, sáu giờ sáng, sự việc liền lên hot search trên Weibo, thu hút sự chú ý của công chúng.
Lạc Hành Vân vừa ngáp vừa đi qua cổng trường số 13, nhìn nhóm phóng viên trong tư thế sẵn sàng lâm trận đang cầm “súng dài” và “đại bác ngắn” túc trực chờ đợi. Cậu nhét mấy sợi tóc chưa giấu kỹ vào trong mũ, che đi mái tóc màu khói xám, xoay người đi về phía cổng trường Nam thành phố.
Hôm nay, Lạc Hành Vân đi đường vô cùng cẩn thận, không dám tung hoành ngang dọc như mọi ngày, tránh bị Chư Nhân Lương chú ý.
Nhưng Lạc Hành Vân đã lo quá xa, cơ bản chẳng có ai quan tới kiểu đầu của cậu, toàn trường đang bị bao phủ bởi bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Vừa bước vào phòng học, tiếng thảo luận xì xào đã vang lên bên tai, đám bạn không còn tâm trạng học tập, chia sẻ đoạn video kia với nhau. Người nhát gan thì bụm miệng, người gan lớn thì lửa giận bốc tới trời xanh, thậm chí có mấy nữ sinh và Omega còn rưng rưng nước mắt.
“Sao trường số 13 bên cạnh lại chìm trong nước sôi lửa bỏng thế, đánh người ở ngay cầu thang mà cũng chẳng bị gì à?” Hoắc Tư Minh sợ tới mức mặt trắng bệch: “So ra, Hạc Vọng Lan thật chẳng khác nào thiên thần.”
Thẩm Thư Ý ngồi phía trên, nghiêng người xuống nhìn di động của cậu: “Bọn họ có thiếu đầu gấu à? Bọn họ chỉ thiếu một thầy Tổng phụ trách thôi. Mau ôm thầy Chư cho chặt, mong thầy ấy không bị điều tới trường bên đi.”
Lý Ngộ nhai bánh crepe trái cây, gia nhập tiệc trà: “Cũng khó mà nói được, hiện giờ ai ai cũng bàn tán về video này. Ba tôi bảo trường số 13 thay thầy Tổng phụ trách rồi, Hiệu trưởng cũng xuống ngựa.”
Trương Lượng: “Ông ta quan hệ Alpha Omega bừa bãi, tình nhân phải đến mười tám người.”
Lạc Hành Vân ném áo khoác của Hoắc Tư Minh lên đầu hắn. Bạn Trương Tiểu Lượng cần tắt máy và khởi động lại hệ thống, nếu không dung lượng não sẽ nhiễm virus đồi trụy mất.
Trương Lượng lấy áo khoác xuống: “Lạc thần, mày đi uốn tóc à? Pattoni làm sao?”
Hoắc Tư Minh lộ vẻ nghi ngờ, Bùi Diễn ở phía sau đặt bút xuống, nhanh chóng bổ sung hai phần bài tập: “Không phải.”
Lạc Hành Vân bổ sung thêm một câu: “Lát nữa sẽ làm lại như cũ.”
Trương Lượng hiểu ra: “Omega trang điểm vì tình yêu.” (*)
(*) Biến tấu của câu “Nữ vi duyệt kỉ giả dung” (Đàn bà tô điểm vì người yêu) trong Chiến Quốc sách.
Hoắc Tư Minh cẩn thận đánh giá Lạc Hành Vân, phát hiện trên trán cậu có khối máu đọng, ngạc nhiên hỏi: “Mày sao đấy?! Bị bạo hành gia đình à?”
Bùi Diễn nằm không cũng trúng đạn, liếc mắt qua, Lạc Hành Vân vội vàng xua tay: “Đừng nói nữa. Hôm qua Giang Nhất Huân và Lan Lan đánh nhau, vừa hay lúc ấy tôi ở cạnh Lan Lan.”
Đám bạn xung quanh cũng dỏng tai lên: “Lan Lan thắng hay thua?”
“Thắng.” Lạc Hành Vân nhún vai: “Dù cậu ấy phải nằm viện, nhưng Giang Nhất Huân phải vào tù cơ mà.”
Đám bạn cảm thấy rất hả hê: “Trâu quá! Đúng là đầu gấu phải để đầu gấu trị!”
“Không thể để cho kẻ như thế nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được!”
“Tôi sẽ không bao giờ gọi cậu ta là Lan cẩu nữa, sau này cậu ta sẽ là anh Lan!”
“Tôi phải báo tin vui này cho Tâm Trác!”
Đúng là độ tuổi nhận thức về đạo đức và lẽ phải rõ ràng nhất, tinh thần trượng nghĩa của thiếu nam thiếu nữ sục sôi, tất cả đều vui sướng vì Giang Nhất Huân ngã ngựa.
Trong khi đó, Lạc Hành Vân không có tiếng tăm gì đi vòng qua bạn Thích Vũ đang nằm gục xuống bàn, ngồi vào chỗ của mình.
Thích Vũ mở to đôi mắt đầy tơ máu như xác chết, vùng dậy, lấy quyển sách tiếng Anh có khổ to nhất ra, dựng thẳng trước mặt, yếu ớt hỏi: “Có phải mày làm không?”
“Mày nói vậy chính là đang đùn đẩy trách nhiệm cho người khác.” Đôi mắt màu hổ phách của Lạc Hành Vân nhìn xuống, thản nhiên như không có chuyện gì. Cậu lấy sách giáo khoa trong cặp ra: “Bản thân Giang Nhất Huân không thể khống chế tính cách điên cuồng của mình, tự làm xằng làm bậy, coi trời bằng vung, tự bước lên con đường mình chọn, bị bắt cũng là chuyện sớm muộn.”
Thích Vũ vốn còn chưa chắc chắn, nghe cậu nói vậy lại càng tin chắc chuyện này không thể không liên quan tới cậu: “Rốt cuộc mày đã làm gì thế?”
“Bị cậu ta đấm một phát.” Lạc Hành Vân hé mũ, để lộ vết tụ máu ở thái dương: “Đó, cho mày nhìn thật kỹ này.”
Thích Vũ tức tới mức giơ chân đạp cậu một phát, cảm thấy mình như công nhân cống hiến cả đời cho sự nghiệp “hai quả bom, một vệ tinh” (*) của quốc gia trên sa mạc Gobi những năm 60 -70, tất bật suốt bao nhiêu năm mà không biết rốt cuộc cái ốc cái vít của mình đã đóng góp cho việc gì.
(*) “Hai quả bom, một vệ tinh”: tên lửa, bom hạt nhân và vệ tinh. Câu này để ám chỉ thành tựu của Trung Quốc nửa sau thế kỷ 20 khi phóng thành công tên lửa năm 1960, thử thành công quả bom nguyên tử đầu tiên vào năm 1964, thử bom khinh khí đầu tiên vào năm 1967, phóng vệ tinh nhân tạo vào vũ trụ năm 1970.
“Chuyện tao nhờ mày lo liệu thế nào rồi?” Lạc Hành Vân dựng sách giáo khoa tiếng Anh lên, dùng tư thế như người làm công tác trinh thám bí mật, thì thầm với Thích Vũ. “Hai cha con kia đang ở đâu, có tin tức gì không?”
Loading...
Đêm qua, sau khi Giang Nhất Huân bị bắt, cậu đã bảo Thích Vũ công bố đoạn video đánh người kia.
Lạc Hành Vân cho rằng chuyện này cần được làm sáng tỏ. Nhưng vụ này không giống án cướp bóc, đã mấy tháng trôi qua. Nếu tìm được hai cha con kia thì còn có thể điều tra kỹ càng. Trong trường hợp không tìm thấy người, kể cả bắt được Giang Nhất Huân thì cũng khó mà truy xét.
Cậu để Thích Vũ góp gió thổi lửa vào dư luận với hy vọng chuyện này có thể lan xa, khiến xã hội chú ý. Người đông sức lớn, mọi người cùng nhau tìm, biết đâu lại có cơ hội. Những người ở tầng dưới cùng thường lựa chọn im lặng không phải vì bọn họ không muốn lấy lại công bằng, mà có lẽ bản thân bọn họ cũng không biết làm sao mới tìm được cánh cửa đi tới sự công bằng của luật pháp. Lạc Hành Vân hiểu rất rõ tình cảnh này. Những người như vậy cần rất nhiều, rất nhiều sự trợ giúp.
Vì chuyện này, gần như cả đêm Thích Vũ không chợp mắt, bây giờ cậu chỉ có thể uể oải trả lời Lạc Hành Vân: “Vốn bọn họ không có chỗ ở cố định, nam sinh kia cũng chẳng có bạn bè gì trong trường. Chỉ nhận được duy nhất một phản hồi nói rằng đã từng thấy người nhà đó nhặt rác tại Bảo Tháp Kiều, biết đâu họ đang ở đó, cũng có khả năng họ đã sớm dọn đi.”
Lạc Hành Vân bảo cậu mở bản đồ, định giữa trưa qua tìm thử.
Bùi Diễn vẫn đang bổ sung bài tập ở bên cạnh, nghe bọn họ thảo luận như vậy bèn đá nhẹ chân ghế Thẩm Thư Ý.
Thẩm Thư Ý hơi ngửa ra sau.
Bùi Diễn dặn: “Giữa trưa nay tôi có việc, nếu Lạc thần muốn đi ra ngoài, cậu gọi thêm vài Apha nữa đi cùng.”
Giang Nhất Huân đã bị bắt, nhưng trường số 13 không chỉ có một tên đầu gấu là hắn. Sẵn sàng đứng về phe kẻ ác che giấu chân tướng, sẵn sàng đổi trắng thay đen liều chết bưng bít sự thật, tập thể ngu xuẩn như thế, được tận mắt trông thấy cũng thật là vinh hạnh. Dù sao Lạc Hành Vân cũng là người trực tiếp liên quan tới vụ án của Giang Nhất Huân, hiện giờ bị rất nhiều kẻ chú ý, đi điều tra một mình sẽ không an toàn.
Thẩm Thư Ý gật đầu, giấu điện thoại trong ngăn bàn, bắt đầu kêu gọi bạn bè.
Bùi Diễn suy nghĩ, lấy ngòi bút gõ lên đầu bàn mình. Lâm Chi Chi nghe thấy ám hiệu, hai mắt lấp lánh nhìn hắn, giống như đang muốn nói: Vì hai cậu, tôi làm gì cũng được!
“Lát nữa cậu phát một thông báo ngắn trên loa trường, giới thiệu ngắn gọn về Giang Nhất Huân, nói cảnh sát đã bắt đầu điều tra, hy vọng các bạn nhiệt tình cung cấp manh mối.”
Lâm Chi Chi càng nghe càng nghiêm túc, Bùi Diễn vừa nói xong cô đã cầm sẵn giấy bút: “Tôi đi ngay bây giờ đây!”
Chuông tiết tự học vang lên.
Bùi Diễn buông bút đúng lúc, đưa một chồng bài thi đã làm xong sang bên cạnh. Thích Vũ mệt mỏi cầm lấy, dâng hai tay cho Lạc Hành Vân, Lạc Hành Vân đỏ mặt nhận lấy. Chứng kiến toàn bộ quá trình, Hoắc Tư Minh lòng đau như cắt, giật lấy nhét vào đống giấy kiểm tra.
—
Giữa trưa, vừa tan học, Lạc Hành Vân vội vàng ăn xong cơm rồi đi ra ngoài tìm người. Hơn nửa nam sinh trong lớp cũng đi cùng cậu. Không chỉ thế, nhờ thông báo trên loa của Lâm Chi Chi, rất nhiều học sinh trường Nam thành phố đều tình nguyện tham gia đội ngũ.
Bùi Diễn được Đồng Hiểu Niên đón, đưa tới Sở Cảnh sát hoàn thành thủ tục.
Hiện tại, hắn đang phải cách ly cấp 2, giờ lại liên quan tới án hình sự nên cần lấy giấy chứng nhận của cơ quan công an để trình báo với Trung tâm sức khỏe tâm lý. Xét thấy hắn chỉ phòng vệ chính đáng, cảnh sát quyết định khen ngợi lòng dũng cảm của Bùi Diễn, đồng thời ghi vào hồ sơ.
Trong lý lịch của Alpha có chỉ số A cao, hạng mục này sẽ có tác dụng định hướng tích cực và quyết định việc đánh giá tâm lý của hắn sau này. Dọc đường, Đồng Hiểu Niên đều ngâm nga theo tiếng nhạc phát ra từ radio.
Vào đồn cảnh sát, hai người được dẫn đến một gian phòng để bổ sung một số thông tin. Ít ngày nữa, cờ tuyên dương sẽ được chuyển đến trường Trung học Nam thành phố và được trao tặng trong lễ chào cờ như thường lệ.
Khi cả hai ra khỏi đồn, một ông lão lưng còng vừa vặn từ bên ngoài tiến vào, trong tay cầm một cục tiền được đựng trong một cái túi nilon.
Trông ông khoảng ngoài sáu mươi tuổi, làn da ngăm đen, nếp nhăn trên mặt hằn rất sâu. Dưới cằm ông có một chòm râu dài hơn bình thường, sợi trắng sợi đen lẫn lộn. Ông mặc rất nhiều quần áo, nhưng toàn bộ đều cũ nát tả tơi. So với viên cảnh sát kế bên, ông như một người đến từ thế giới khác. Bản thân ông cũng ý thức được điểm này, nên hai bàn tay thô ráp cầm cục tiền giá trị cả trăm tệ kia không ngừng vần vò vì mất tự nhiên.
Nghèo mà không hèn, có lẽ chính là như thế này.
Có thể vì đang vội nên lúc đi qua, ông không cẩn thận đụng vào vai Đồng Hiểu Niên, khiến bà lảo đảo trên đôi cao gót. Ông lão vội vã lùi lại, dùng giọng điệu hơi khác để nói lời xin lỗi.
Đồng Hiểu Niên đáp lại bằng một nụ cười, sau đó hơi cúi đầu nhìn sang chỗ khác. Bùi Diễn đang đỡ bà cũng làm theo.
Bọn họ là người sinh ra đã ngậm thìa vàng, xuất thân hiển hách, ăn mặc không lo, chưa từng chịu khổ. Bởi vậy, họ thật sự là một đỉnh núi cao vời vợi đối với loại người lúc nào cũng sống trong lo âu như ông lão này.
Thấy bọn họ không gây khó dễ, ông lão mới ngồi xuống, tiếp tục khai báo với cảnh sát: “… Bình thường tên kia rất hay bắt nạt Oa Oa, Oa Oa không có tiền, hắn liền châm thuốc lá lên người nó, đánh nó, nhốt nó ở trong phòng suốt đêm không cho về. Hôm đó, hắn còn túm đầu Oa Oa nhà tôi đập thẳng vào tường. Khi tôi chạy đến trường, Oa Oa đã hôn mê rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh. Hắn đưa cho tôi một ngàn tệ, nói là tiền bồi thường. Nhưng tôi đưa Oa Oa đi khám cũng không chỉ tốn ngần ấy. Giờ Oa Oa vẫn phải uống thuốc, không đi học được, cũng chẳng đi làm được… Về sau, nếu tôi già yếu rồi chết đi, Oa Oa sẽ thế nào đây?”
Ông lão dùng bàn tay nứt nẻ đưa bọc tiền cho cảnh sát: “Tiền này tôi không cần, tôi muốn hắn phải ngồi tù!”
Bùi Diễn yên lặng cúi đầu, nhắn tin cho Lạc Hành Vân, bảo cậu không cần tìm nữa, người đã tự đến đây rồi.
Cảnh sát an ủi ông lão vài câu. Ông lão lau mắt, nói: “Đều tại nhà trường không quản lý tốt… Tên kia rất hư hỏng, thường xuyên chặn đường người khác để cướp tiền. Hai năm trước hắn còn dồn một cô gái vào ngõ nhỏ để cướp của, khiến cô bé sợ đến mức bỏ chạy rồi bị xe tông…”
Đồng Hiểu Niên và Bùi Diễn đã đi đến cửa, nghe thế liền đồng loạt quay đầu.
Trước khi Bùi Diễn kịp hoàn hồn, hắn đã nghe mẹ mình run giọng hỏi: “Thưa bác, bác vừa nói gì cơ?”
Ông lão nhặt ve chai đi khắp hang cùng ngõ hẻm của khu vực này nhiều năm. Ba năm trước, khi vụ án bỏ ngỏ kia xảy ra, ông vừa lúc ở trên ban công tầng hai của một hộ gia đình trú trong con ngõ để thu gom giấy vụn.
Ông thấy một Alpha cao lớn bất lương dồn một nữ sinh vào trong ngõ. Mà nữ sinh thì chẳng biết lấy sức mạnh ở đâu, đẩy được hắn rồi hoảng hốt chạy ra đường cái.
Tiếng phanh gấp cực kỳ chói tai truyền đến.
Khi ông xuống lầu, chen vào đám người đông đúc, thấy mặt đất đầm đìa máu tươi thì không khỏi bóp cổ tay, thở dài một tiếng.
Vài ngày sau, ông lão nhặt ve chai nói chuyện với một nhân viên vệ sinh môi trường, biết được gia đình Alpha kia rất có tiền. Ngoài chuyện đó ra, ông cũng không rõ tình hình của nữ sinh bị nạn thế nào.
Thế nhưng, gương mặt của Alpha bất lương kia đã khắc thật sâu vào trí nhớ của ông.
Ông đi khắp hang cùng ngõ hẻm, gian nan mưu sinh giữa thành phố này. Ngày thường, người ông giao tiếp cũng nghèo hèn như ông vậy. Ngay cả cảnh sát cũng không chú ý đến ông, coi ông như một cái bóng qua đường.
Và chính bản thân ông cũng không hề hay biết, một bản tường trình của mình lại có thể thay đổi cuộc sống của một thiếu niên.
Chỉ là bản tường trình của ông thật sự quá lặng lẽ và bé nhỏ, nó nằm ở tận dưới cùng, cần rất nhiều thiện lương và kiên trì mới có thể đánh nát lá chắn vững chắc tưởng như không gì cản nổi để tới trước mặt mọi người.
Ra khỏi đồn công an, Đồng Hiểu Niên không nhịn được lệ nóng doanh tròng, vươn tay ôm Bùi Diễn: “Tốt quá… tốt quá rồi…”
Bà chưa bao giờ tin con mình là tội phạm, cũng rất tức giận với quyết định của chồng năm đó, chỉ là bà cũng chẳng có cách nào.
Hiện giờ, cuối cùng con trai đã có thể rửa sạch hàm oan, trở về làm một thiếu niên thiện lương, trong sạch.
Bùi Diễn đứng dưới bậc thang, ánh mắt mê ly mà rất đỗi dịu dàng, trời xanh trong vắt không mây tựa như ẩn hiện một bóng hình.
“Con muốn về nhà một chuyến.” Bùi Diễn nhẹ giọng nói.
Đồng Hiểu Niên không rõ lý do, nhưng vẫn lái xe đưa hắn về nhà.
Tới nơi, không kịp đổi giày, Bùi Diễn đã vọt thẳng vào trong phòng, lấy một chiếc phong bì dán kín ra khỏi ngăn kéo.
“Con còn chưa xem à?” Đồng Hiểu Niên vô cùng kinh ngạc.
Đây là báo cáo kết quả đối chiếu mẫu DNA mà Bùi Diễn nhận được từ tuần trước. Bà cho rằng thiếu niên tính tính nóng vội, tuy không mở phong bì ngay trước mặt bà nhưng sau lưng nhất định sẽ lén xem kết quả.
Lồng ngực Bùi Diễn phập phồng.
Lúc trước không dám xem, là vì khi đó giá trị SAN của hắn đang giảm mạnh, hắn nghĩ mình sẽ không thể đón nhận việc tình cảm dành cho người nọ lại tăng lên dù là một chút.
Nhưng giờ mọi chuyện đã khác rồi.
Khác chỗ nào à?
Hắn đã tận mắt chứng kiến sự bao dung dịu dàng vĩ đại của Lạc Hành Vân.
Đối phương hệt như một ngọn núi tuyết khổng lồ, yên tĩnh, toàn năng và mạnh mẽ.
Âm thầm bảo vệ hắn, chỉ dẫn hắn, khiến hắn nể phục, sùng bái và khát khao.
Dù kết quả có thế nào thì sự ràng buộc giữa hai người cũng đủ giúp hắn bình tĩnh tiếp nhận sự thật ẩn giấu trong tờ kết quả này.
Ngón tay thon dài run rẩy mở chiếc phong bì, rút tờ giấy bên trong ra…
“Hai mẫu xét nghiệm DNA có độ trùng khớp 99.99%, xác định là của một người.”
—
Cả buổi trưa, Bùi Diễn không trở về trường. Vào tiết một, chỗ ngồi của hắn vẫn trống không. Lạc Hành Vân gục lên quyển “Hóa học phân tích sự sống” thật dày, tay chống má, liên tục liếc mắt lơ đễnh.
Đột nhiên, điện thoại di động đặt trên đùi chợt rung lên, là người cậu mong chờ đã lâu nhắn tới.
LEVIATHAN: Ra ngõ nhỏ ở cổng sau đi.
Lạc Hành Vân nhìn chằm chằm ông thầy Vật lý đang đứng trên bục giảng, chậm rãi thụt người xuống như Mario bị quái đè bẹp (*), linh hoạt bò qua Thích Vũ và Lý Ngộ, chuồn đến cửa sau, lắc mình ra khỏi lớp trước khi thầy Vật lý kịp khóc lóc cầu xin cậu ở lại.
(*) Game Mario ăn nấm đó, mọi người có biết không?
Hai ngày nay thời tiết rất tốt, mặt trời liên tục hiện thân. Lạc Hành Vân nhẹ bước ra khỏi cổng trường, cực kỳ chờ mong vào sự thần bí bất ngờ của Bùi Diễn.
Ngõ nhỏ vẫn vắng lặng như ngày thường. Bùi Diễn biếng nhác đứng dưới ánh mặt trời, thấy Lạc Hành Vân đến, đôi mắt tối đen như lóe sáng.
Lạc Hành Vân oán trách: “Sao cậu đi lâu thế? Nhắn tin cũng chẳng trả lời.”
“Vụ án của tôi có đầu mối rồi. Nhân chứng nói, người đe dọa Ngu Nhược Nam lúc ấy là Giang Nhất Huân.”
Lạc Hành Vân: “!”
Bùi Diễn dựa đầu vào vách tường, nghiêng người nhìn cậu: “Đoán xem nhân chứng là ai?”
“Là người cậu đang đợi à?” Lạc Hành Vân suy nghĩ: “Ngày đó cậu đứng đây đợi người, vậy đối phương có thể chứng minh cậu chỉ vừa vặn đi ngang qua không?”
“Người tôi chờ chưa đến.”
“Cũng không sao, trước đó hẳn là các cậu đã hẹn nhau rồi, thậm chí còn có lịch sử trò chuyện các thứ…”
Bùi Diễn lắc đầu: “Chẳng có gì cả.”
“Chẳng có gì cả?”
“Đúng.” Rõ ràng là một đề tài rất bi thương, nhưng ánh mắt Bùi Diễn nhìn cậu lại hết sức trong sáng và dịu dàng: “Tôi không biết tên cậu ấy, cũng không biết cậu ấy là ai. Tôi chỉ có mấy sợi tóc của cậu ấy thôi.”
Lạc Hành Vân lộ vẻ kinh ngạc, như nhớ ra chuyện gì, mắt cũng mở to.
“Ở nơi này, tôi gặp phải chuyện tồi tệ nhất, nhưng cũng có được ký ức tốt đẹp nhất cuộc đời.” Giọng nói của Bùi Diễn vô cùng trầm thấp: “Khi bắt đầu phân hoá, tôi đã suýt mất mạng.”
Thể chất mạnh mẽ của Alpha không phải không cần trả giá. Tất cả sức mạnh của bọn họ đều được hình thành dựa trên điều kiện tiên quyết là trái tim phải chịu áp lực cực kỳ lớn. Mà trái tim của con người cũng chẳng phải một động cơ hoàn mỹ.
Có 0.38% Alpha đột tử trong quá trình phân hóa. Nguyên nhân là thể năng tăng trưởng quá nhanh trong một thời gian quá ngắn, lượng máu cần phải cung cấp cho các cơ quan tăng vọt, tim phải làm việc quá độ, cuối cùng dẫn đến suy tim.
Trong quần thể Alpha có chỉ số A cao, tỉ lệ này sẽ tăng gấp mười lần, thậm chí là gấp cả trăm lần.
“Cậu còn nhớ Bạch Thuật không?”
Lạc Hành Vân nhìn hắn, đôi mắt màu hổ phách đã hơi ươn ướt.
“Khu vực phía Nam thành phố của chúng ta, mùa đông hằng năm đều tổ chức thi chạy cự li dài. Hồi cấp hai, cậu ta ném bài tập của tôi ở chỗ này. Sau khi chạy xong 3 kilomet, tôi lại vội vàng chạy đến đây, vì quá mệt nên bị nhồi máu cơ tim.”
“May là lúc đó vừa vặn có người đi ngang.”
Đối phương chạy như điên từ đầu ngõ vào.
Đôi mắt sung huyết khiến tầm nhìn bị hạn chế, hắn không thể thấy rõ mặt mũi của người kia, nhưng hắn có thể nghe thấy mình đang gầm rú.
Trong lòng dâng lên một khao khát tấn công quen thuộc, hắn muốn xé nát tất cả người và vật xuất hiện trước mặt mình.
Đó là lần đầu tiên hắn nảy ra suy nghĩ ấy.
Năng lực trời ban, cũng là lời nguyền rủa cho những Alpha cao cấp.
“Bạn học, cậu làm sao vậy?” Thế nhưng, chẳng những người nọ không bị dọa sợ mà còn thân thiện tiến lại gần.
Tim hắn rất đau, cả người nóng lên, cơ thể tự động lùi vào góc tối, hệt như một con chó nhỏ run sợ khi bị bỏ rơi.
Hắn khua cánh tay, muốn bảo vệ bản thân khỏi bị người khác phát hiện và thương tổn.
“Alo, cấp cứu ạ? Ở đây có người đang phân hoá… Không biết là Alpha hay Omega, nhưng trông cậu ấy không ổn lắm… Địa chỉ là cổng sau của trường Trung học Nam thành phố…”
“Bạn học, cậu đừng sợ.” Người nọ cúp điện thoại, dùng chất giọng trẻ con an ủi hắn: “Xe cứu thương sẽ đến rất nhanh thôi.”
Nhưng hắn ngày càng đau đớn.
Hệt như có người cầm dao đâm vào tim hắn, ấn hắn chìm xuống vũng bùn hắc ám.
Ý thức của hắn đang dần tiêu tan.
Người nọ tới gần hơn, tóm vai hắn ra sức lắc: “Bạn học! Bạn học!”
Hắn liều chết nâng thắt lưng, giơ tay túm tóc người nọ theo bản năng.
Một tiếng thét chói tai vang lên.
Hắn hoàn toàn chìm vào bóng tối khôn cùng.
“Bạn học! Bạn học! Cậu tỉnh lại đi!” Trước khi ý thức tan rã triệt để, hắn cảm thấy có một đôi tay nhỏ bé đang quả quyết ấn trên ngực hắn.
…
“Lúc tỉnh lại trong bệnh viện, tôi đã phân hoá thành Alpha rồi.” Bùi Diễn đứng dưới bóng râm, dõi mắt nhìn Lạc Hành Vân đang tắm trong ánh nắng mặt trời.
“Mẹ tôi nói, trước khi xe cứu thương đến, tôi đã được một người sơ cứu, khôi phục hô hấp và nhịp tim. Động tác của đối phương rất chuyên nghiệp, nếu không có người này, tôi đã bỏ mạng từ mười phút trước.”
“Mà suốt cả quá trình, tay tôi đều không hề buông lỏng, một mực nắm chặt nhúm tóc của người kia.”
“Mẹ hỏi tôi, có phải tôi đánh nhau với người khác không, sao lại ra tay nặng đến vậy.”
Nói đến đây, hắn buông bàn tay đang che mặt xuống, ngước đôi mắt tối đen bị những tơ máu đỏ bủa vây: “… Lạc Hành Vân, cậu có đau không?”
“… Đệt.” Giọng Lạc Hành Vân mang theo nức nở: “Thì ra là cậu. Cậu hại tôi… bỏ lỡ mất kỳ thi!”
Lạc Hành Vân vẫn nhớ rất rõ, mùa đông năm đó, cậu đại diện trường tham gia cuộc thi Vật lý cấp thành phố. Vì không mang theo thẻ học sinh nên cậu phải chạy về trường lấy.
Thời gian gấp gáp, cậu quyết định đi tắt qua con ngõ này.
Nghe nói ngõ tắt rất nguy hiểm, thường xuyên có học sinh đánh nhau, nhưng vì đã muộn nên cậu đành liều một phen.
Không ngờ, cuối cùng cậu không thấy đầu gấu học đường đấm đá, mà lại gặp một anh bạn xui xẻo đang phân hóa ở đây.
“Sau này, tôi vẫn luôn muốn tìm cậu…” Bùi Diễn nhẹ nhàng nói: “Ba năm nay, ngày nào tôi cũng đi qua con đường này vào giờ tan học. Đó cũng là lý do tôi không chọn trường số 1.”
Dù hắn thừa tới 40 điểm.
Hắn muốn đợi người kia.
Gặp mặt nói tiếng cảm ơn.
Lạc Hành Vân than thở: “Thế thì trường số 1 đen rồi, mất toi một vị thủ khoa Đại học tương lai.”
“Sao cậu không đến tìm tôi?” Bùi Diễn hơi ấm ức: “Vì sao cậu… không đến tìm tôi sớm hơn một chút?”
“Chúng ta không cùng lớp, dù tôi có từng nghe đến tên cậu nhưng cũng chẳng biết cậu là ai.” Lạc Hành Vân che mặt vừa khóc vừa cười.
Khi đó Bùi Diễn còn thấp bé hơn cả cậu, mặt mũi thanh tú như một cô gái.
“Hơn nữa, tôi đã ấn gãy hai cái xương sườn của cậu, bỏ chạy còn chẳng kịp nữa kìa!”
Bùi Diễn cười: “Vậy giờ cậu định bồi thường tôi thế nào?”
Lạc Hành Vân đỏ mắt, hỏi: “Cậu có mang khẩu trang không?”
Bùi Diễn lấy khẩu trang ra khỏi túi áo, đeo lên.
Lạc Hành Vân chạy thẳng về phía hắn, hệt như một viên đạn.
Bùi Diễn nhìn hình bóng đang phóng tới kia, mở rộng hai tay.
Khi hắn gặp phải chuyện bất công, bị cả thế giới hoài nghi, nhờ có mấy sợi tóc của Lạc Hành Vân hắn mới kiên trì tiếp được.
Mỗi lần phải chịu đựng, hắn đều nhớ rằng, trên thế giới này có người từng xông lên cứu hắn ngay tại thời điểm hắn giương nanh múa vuốt vì mất đi lý trí.
Thiện lương, chính trực, thông minh và dũng cảm.
Hắn không muốn làm người kia hối hận, càng không muốn khiến đối phương phải thất vọng.
Hiện giờ, cuối cùng Lạc Hành Vân cũng chạy về phía hắn, giống như nhiều năm trước.
Trong nháy mắt, dường như mặt trời, mặt trăng và cả ngàn tinh tú trên cao đồng loạt rơi vào ngực hắn.
Hai người tụ vào một chỗ, lùi về hai bước theo quán tính.
Chênh lệch chiều cao gần mười cm khiến Lạc Hành Vân vừa vặn vùi vào ngực người kia, được đối phương ôm chặt lấy.
Thiếu niên dán mặt vào ngực người yêu, nghe hắn vui vẻ nói: “Đợi được cậu rồi.”
Tim hắn đang đập rất nhanh.
Lạc Hành Vân không nhịn được, cọ mặt lên ngực hắn: “Thương tích của cậu… ổn chưa?”
“Ổn lắm.”
Dù là xương sườn, vết sẹo hay lỗ đen, đều đã lành lặn cả rồi.
Vì hắn đã tìm được mặt trời, mặt trăng và ngôi sao nhỏ may mắn của mình.
Và sau đó, một tương lai rực rỡ sẽ nảy mầm từ hai chiếc bóng đang hòa làm một của bọn họ, mạnh mẽ sinh sôi, đâm chồi nảy lộc, vươn cành xòe tán ra khắp nơi.
Trong video, một nhóm nam sinh cao lớn cùng vây đánh một học sinh khác suốt mười phút, người qua đường đi ngang qua nhìn không chớp mắt.
Có bình luận bên dưới tố giác đây là nhóm đầu gấu ở trường số 13 tại thành phố S, nam sinh bị bắt nạt đã bị đuổi học vì tổn thương vùng não, học sinh trường số 13 lập tức xuất hiện, kiên quyết phủ nhận.
Sau khi bị vạch trần áo đồng phục và tên trường, bọn họ lại bắt đầu kéo bè kết phái lên tiếng bênh vực trường: “Chúng tôi chửi trường thì được, nhưng mấy người không có quyền chửi trường chúng tôi”, “Đã bồi thường tiền rồi còn muốn thế nào nữa”, “Đánh thì đánh, khi đi học ai mà chẳng từng đánh nhau chứ”, “Chẳng lẽ các trường khác không có người như thế sao, thật ngạc nhiên”…
Những dòng bình luận được sưu tập, gửi riêng cho các tài khoản có sức ảnh hưởng đã được xác thực.
Bởi vì hành vi bạo lực xâm hại quá dã man và những bình luận quá não tàn, sáu giờ sáng, sự việc liền lên hot search trên Weibo, thu hút sự chú ý của công chúng.
Lạc Hành Vân vừa ngáp vừa đi qua cổng trường số 13, nhìn nhóm phóng viên trong tư thế sẵn sàng lâm trận đang cầm “súng dài” và “đại bác ngắn” túc trực chờ đợi. Cậu nhét mấy sợi tóc chưa giấu kỹ vào trong mũ, che đi mái tóc màu khói xám, xoay người đi về phía cổng trường Nam thành phố.
Hôm nay, Lạc Hành Vân đi đường vô cùng cẩn thận, không dám tung hoành ngang dọc như mọi ngày, tránh bị Chư Nhân Lương chú ý.
Nhưng Lạc Hành Vân đã lo quá xa, cơ bản chẳng có ai quan tới kiểu đầu của cậu, toàn trường đang bị bao phủ bởi bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Vừa bước vào phòng học, tiếng thảo luận xì xào đã vang lên bên tai, đám bạn không còn tâm trạng học tập, chia sẻ đoạn video kia với nhau. Người nhát gan thì bụm miệng, người gan lớn thì lửa giận bốc tới trời xanh, thậm chí có mấy nữ sinh và Omega còn rưng rưng nước mắt.
“Sao trường số 13 bên cạnh lại chìm trong nước sôi lửa bỏng thế, đánh người ở ngay cầu thang mà cũng chẳng bị gì à?” Hoắc Tư Minh sợ tới mức mặt trắng bệch: “So ra, Hạc Vọng Lan thật chẳng khác nào thiên thần.”
Thẩm Thư Ý ngồi phía trên, nghiêng người xuống nhìn di động của cậu: “Bọn họ có thiếu đầu gấu à? Bọn họ chỉ thiếu một thầy Tổng phụ trách thôi. Mau ôm thầy Chư cho chặt, mong thầy ấy không bị điều tới trường bên đi.”
Lý Ngộ nhai bánh crepe trái cây, gia nhập tiệc trà: “Cũng khó mà nói được, hiện giờ ai ai cũng bàn tán về video này. Ba tôi bảo trường số 13 thay thầy Tổng phụ trách rồi, Hiệu trưởng cũng xuống ngựa.”
Trương Lượng: “Ông ta quan hệ Alpha Omega bừa bãi, tình nhân phải đến mười tám người.”
Lạc Hành Vân ném áo khoác của Hoắc Tư Minh lên đầu hắn. Bạn Trương Tiểu Lượng cần tắt máy và khởi động lại hệ thống, nếu không dung lượng não sẽ nhiễm virus đồi trụy mất.
Trương Lượng lấy áo khoác xuống: “Lạc thần, mày đi uốn tóc à? Pattoni làm sao?”
Hoắc Tư Minh lộ vẻ nghi ngờ, Bùi Diễn ở phía sau đặt bút xuống, nhanh chóng bổ sung hai phần bài tập: “Không phải.”
Lạc Hành Vân bổ sung thêm một câu: “Lát nữa sẽ làm lại như cũ.”
Trương Lượng hiểu ra: “Omega trang điểm vì tình yêu.” (*)
(*) Biến tấu của câu “Nữ vi duyệt kỉ giả dung” (Đàn bà tô điểm vì người yêu) trong Chiến Quốc sách.
Hoắc Tư Minh cẩn thận đánh giá Lạc Hành Vân, phát hiện trên trán cậu có khối máu đọng, ngạc nhiên hỏi: “Mày sao đấy?! Bị bạo hành gia đình à?”
Bùi Diễn nằm không cũng trúng đạn, liếc mắt qua, Lạc Hành Vân vội vàng xua tay: “Đừng nói nữa. Hôm qua Giang Nhất Huân và Lan Lan đánh nhau, vừa hay lúc ấy tôi ở cạnh Lan Lan.”
Đám bạn xung quanh cũng dỏng tai lên: “Lan Lan thắng hay thua?”
“Thắng.” Lạc Hành Vân nhún vai: “Dù cậu ấy phải nằm viện, nhưng Giang Nhất Huân phải vào tù cơ mà.”
Đám bạn cảm thấy rất hả hê: “Trâu quá! Đúng là đầu gấu phải để đầu gấu trị!”
“Không thể để cho kẻ như thế nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được!”
“Tôi sẽ không bao giờ gọi cậu ta là Lan cẩu nữa, sau này cậu ta sẽ là anh Lan!”
“Tôi phải báo tin vui này cho Tâm Trác!”
Đúng là độ tuổi nhận thức về đạo đức và lẽ phải rõ ràng nhất, tinh thần trượng nghĩa của thiếu nam thiếu nữ sục sôi, tất cả đều vui sướng vì Giang Nhất Huân ngã ngựa.
Trong khi đó, Lạc Hành Vân không có tiếng tăm gì đi vòng qua bạn Thích Vũ đang nằm gục xuống bàn, ngồi vào chỗ của mình.
Thích Vũ mở to đôi mắt đầy tơ máu như xác chết, vùng dậy, lấy quyển sách tiếng Anh có khổ to nhất ra, dựng thẳng trước mặt, yếu ớt hỏi: “Có phải mày làm không?”
“Mày nói vậy chính là đang đùn đẩy trách nhiệm cho người khác.” Đôi mắt màu hổ phách của Lạc Hành Vân nhìn xuống, thản nhiên như không có chuyện gì. Cậu lấy sách giáo khoa trong cặp ra: “Bản thân Giang Nhất Huân không thể khống chế tính cách điên cuồng của mình, tự làm xằng làm bậy, coi trời bằng vung, tự bước lên con đường mình chọn, bị bắt cũng là chuyện sớm muộn.”
Thích Vũ vốn còn chưa chắc chắn, nghe cậu nói vậy lại càng tin chắc chuyện này không thể không liên quan tới cậu: “Rốt cuộc mày đã làm gì thế?”
“Bị cậu ta đấm một phát.” Lạc Hành Vân hé mũ, để lộ vết tụ máu ở thái dương: “Đó, cho mày nhìn thật kỹ này.”
Thích Vũ tức tới mức giơ chân đạp cậu một phát, cảm thấy mình như công nhân cống hiến cả đời cho sự nghiệp “hai quả bom, một vệ tinh” (*) của quốc gia trên sa mạc Gobi những năm 60 -70, tất bật suốt bao nhiêu năm mà không biết rốt cuộc cái ốc cái vít của mình đã đóng góp cho việc gì.
(*) “Hai quả bom, một vệ tinh”: tên lửa, bom hạt nhân và vệ tinh. Câu này để ám chỉ thành tựu của Trung Quốc nửa sau thế kỷ 20 khi phóng thành công tên lửa năm 1960, thử thành công quả bom nguyên tử đầu tiên vào năm 1964, thử bom khinh khí đầu tiên vào năm 1967, phóng vệ tinh nhân tạo vào vũ trụ năm 1970.
“Chuyện tao nhờ mày lo liệu thế nào rồi?” Lạc Hành Vân dựng sách giáo khoa tiếng Anh lên, dùng tư thế như người làm công tác trinh thám bí mật, thì thầm với Thích Vũ. “Hai cha con kia đang ở đâu, có tin tức gì không?”
Loading...
Đêm qua, sau khi Giang Nhất Huân bị bắt, cậu đã bảo Thích Vũ công bố đoạn video đánh người kia.
Lạc Hành Vân cho rằng chuyện này cần được làm sáng tỏ. Nhưng vụ này không giống án cướp bóc, đã mấy tháng trôi qua. Nếu tìm được hai cha con kia thì còn có thể điều tra kỹ càng. Trong trường hợp không tìm thấy người, kể cả bắt được Giang Nhất Huân thì cũng khó mà truy xét.
Cậu để Thích Vũ góp gió thổi lửa vào dư luận với hy vọng chuyện này có thể lan xa, khiến xã hội chú ý. Người đông sức lớn, mọi người cùng nhau tìm, biết đâu lại có cơ hội. Những người ở tầng dưới cùng thường lựa chọn im lặng không phải vì bọn họ không muốn lấy lại công bằng, mà có lẽ bản thân bọn họ cũng không biết làm sao mới tìm được cánh cửa đi tới sự công bằng của luật pháp. Lạc Hành Vân hiểu rất rõ tình cảnh này. Những người như vậy cần rất nhiều, rất nhiều sự trợ giúp.
Vì chuyện này, gần như cả đêm Thích Vũ không chợp mắt, bây giờ cậu chỉ có thể uể oải trả lời Lạc Hành Vân: “Vốn bọn họ không có chỗ ở cố định, nam sinh kia cũng chẳng có bạn bè gì trong trường. Chỉ nhận được duy nhất một phản hồi nói rằng đã từng thấy người nhà đó nhặt rác tại Bảo Tháp Kiều, biết đâu họ đang ở đó, cũng có khả năng họ đã sớm dọn đi.”
Lạc Hành Vân bảo cậu mở bản đồ, định giữa trưa qua tìm thử.
Bùi Diễn vẫn đang bổ sung bài tập ở bên cạnh, nghe bọn họ thảo luận như vậy bèn đá nhẹ chân ghế Thẩm Thư Ý.
Thẩm Thư Ý hơi ngửa ra sau.
Bùi Diễn dặn: “Giữa trưa nay tôi có việc, nếu Lạc thần muốn đi ra ngoài, cậu gọi thêm vài Apha nữa đi cùng.”
Giang Nhất Huân đã bị bắt, nhưng trường số 13 không chỉ có một tên đầu gấu là hắn. Sẵn sàng đứng về phe kẻ ác che giấu chân tướng, sẵn sàng đổi trắng thay đen liều chết bưng bít sự thật, tập thể ngu xuẩn như thế, được tận mắt trông thấy cũng thật là vinh hạnh. Dù sao Lạc Hành Vân cũng là người trực tiếp liên quan tới vụ án của Giang Nhất Huân, hiện giờ bị rất nhiều kẻ chú ý, đi điều tra một mình sẽ không an toàn.
Thẩm Thư Ý gật đầu, giấu điện thoại trong ngăn bàn, bắt đầu kêu gọi bạn bè.
Bùi Diễn suy nghĩ, lấy ngòi bút gõ lên đầu bàn mình. Lâm Chi Chi nghe thấy ám hiệu, hai mắt lấp lánh nhìn hắn, giống như đang muốn nói: Vì hai cậu, tôi làm gì cũng được!
“Lát nữa cậu phát một thông báo ngắn trên loa trường, giới thiệu ngắn gọn về Giang Nhất Huân, nói cảnh sát đã bắt đầu điều tra, hy vọng các bạn nhiệt tình cung cấp manh mối.”
Lâm Chi Chi càng nghe càng nghiêm túc, Bùi Diễn vừa nói xong cô đã cầm sẵn giấy bút: “Tôi đi ngay bây giờ đây!”
Chuông tiết tự học vang lên.
Bùi Diễn buông bút đúng lúc, đưa một chồng bài thi đã làm xong sang bên cạnh. Thích Vũ mệt mỏi cầm lấy, dâng hai tay cho Lạc Hành Vân, Lạc Hành Vân đỏ mặt nhận lấy. Chứng kiến toàn bộ quá trình, Hoắc Tư Minh lòng đau như cắt, giật lấy nhét vào đống giấy kiểm tra.
—
Giữa trưa, vừa tan học, Lạc Hành Vân vội vàng ăn xong cơm rồi đi ra ngoài tìm người. Hơn nửa nam sinh trong lớp cũng đi cùng cậu. Không chỉ thế, nhờ thông báo trên loa của Lâm Chi Chi, rất nhiều học sinh trường Nam thành phố đều tình nguyện tham gia đội ngũ.
Bùi Diễn được Đồng Hiểu Niên đón, đưa tới Sở Cảnh sát hoàn thành thủ tục.
Hiện tại, hắn đang phải cách ly cấp 2, giờ lại liên quan tới án hình sự nên cần lấy giấy chứng nhận của cơ quan công an để trình báo với Trung tâm sức khỏe tâm lý. Xét thấy hắn chỉ phòng vệ chính đáng, cảnh sát quyết định khen ngợi lòng dũng cảm của Bùi Diễn, đồng thời ghi vào hồ sơ.
Trong lý lịch của Alpha có chỉ số A cao, hạng mục này sẽ có tác dụng định hướng tích cực và quyết định việc đánh giá tâm lý của hắn sau này. Dọc đường, Đồng Hiểu Niên đều ngâm nga theo tiếng nhạc phát ra từ radio.
Vào đồn cảnh sát, hai người được dẫn đến một gian phòng để bổ sung một số thông tin. Ít ngày nữa, cờ tuyên dương sẽ được chuyển đến trường Trung học Nam thành phố và được trao tặng trong lễ chào cờ như thường lệ.
Khi cả hai ra khỏi đồn, một ông lão lưng còng vừa vặn từ bên ngoài tiến vào, trong tay cầm một cục tiền được đựng trong một cái túi nilon.
Trông ông khoảng ngoài sáu mươi tuổi, làn da ngăm đen, nếp nhăn trên mặt hằn rất sâu. Dưới cằm ông có một chòm râu dài hơn bình thường, sợi trắng sợi đen lẫn lộn. Ông mặc rất nhiều quần áo, nhưng toàn bộ đều cũ nát tả tơi. So với viên cảnh sát kế bên, ông như một người đến từ thế giới khác. Bản thân ông cũng ý thức được điểm này, nên hai bàn tay thô ráp cầm cục tiền giá trị cả trăm tệ kia không ngừng vần vò vì mất tự nhiên.
Nghèo mà không hèn, có lẽ chính là như thế này.
Có thể vì đang vội nên lúc đi qua, ông không cẩn thận đụng vào vai Đồng Hiểu Niên, khiến bà lảo đảo trên đôi cao gót. Ông lão vội vã lùi lại, dùng giọng điệu hơi khác để nói lời xin lỗi.
Đồng Hiểu Niên đáp lại bằng một nụ cười, sau đó hơi cúi đầu nhìn sang chỗ khác. Bùi Diễn đang đỡ bà cũng làm theo.
Bọn họ là người sinh ra đã ngậm thìa vàng, xuất thân hiển hách, ăn mặc không lo, chưa từng chịu khổ. Bởi vậy, họ thật sự là một đỉnh núi cao vời vợi đối với loại người lúc nào cũng sống trong lo âu như ông lão này.
Thấy bọn họ không gây khó dễ, ông lão mới ngồi xuống, tiếp tục khai báo với cảnh sát: “… Bình thường tên kia rất hay bắt nạt Oa Oa, Oa Oa không có tiền, hắn liền châm thuốc lá lên người nó, đánh nó, nhốt nó ở trong phòng suốt đêm không cho về. Hôm đó, hắn còn túm đầu Oa Oa nhà tôi đập thẳng vào tường. Khi tôi chạy đến trường, Oa Oa đã hôn mê rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh. Hắn đưa cho tôi một ngàn tệ, nói là tiền bồi thường. Nhưng tôi đưa Oa Oa đi khám cũng không chỉ tốn ngần ấy. Giờ Oa Oa vẫn phải uống thuốc, không đi học được, cũng chẳng đi làm được… Về sau, nếu tôi già yếu rồi chết đi, Oa Oa sẽ thế nào đây?”
Ông lão dùng bàn tay nứt nẻ đưa bọc tiền cho cảnh sát: “Tiền này tôi không cần, tôi muốn hắn phải ngồi tù!”
Bùi Diễn yên lặng cúi đầu, nhắn tin cho Lạc Hành Vân, bảo cậu không cần tìm nữa, người đã tự đến đây rồi.
Cảnh sát an ủi ông lão vài câu. Ông lão lau mắt, nói: “Đều tại nhà trường không quản lý tốt… Tên kia rất hư hỏng, thường xuyên chặn đường người khác để cướp tiền. Hai năm trước hắn còn dồn một cô gái vào ngõ nhỏ để cướp của, khiến cô bé sợ đến mức bỏ chạy rồi bị xe tông…”
Đồng Hiểu Niên và Bùi Diễn đã đi đến cửa, nghe thế liền đồng loạt quay đầu.
Trước khi Bùi Diễn kịp hoàn hồn, hắn đã nghe mẹ mình run giọng hỏi: “Thưa bác, bác vừa nói gì cơ?”
Ông lão nhặt ve chai đi khắp hang cùng ngõ hẻm của khu vực này nhiều năm. Ba năm trước, khi vụ án bỏ ngỏ kia xảy ra, ông vừa lúc ở trên ban công tầng hai của một hộ gia đình trú trong con ngõ để thu gom giấy vụn.
Ông thấy một Alpha cao lớn bất lương dồn một nữ sinh vào trong ngõ. Mà nữ sinh thì chẳng biết lấy sức mạnh ở đâu, đẩy được hắn rồi hoảng hốt chạy ra đường cái.
Tiếng phanh gấp cực kỳ chói tai truyền đến.
Khi ông xuống lầu, chen vào đám người đông đúc, thấy mặt đất đầm đìa máu tươi thì không khỏi bóp cổ tay, thở dài một tiếng.
Vài ngày sau, ông lão nhặt ve chai nói chuyện với một nhân viên vệ sinh môi trường, biết được gia đình Alpha kia rất có tiền. Ngoài chuyện đó ra, ông cũng không rõ tình hình của nữ sinh bị nạn thế nào.
Thế nhưng, gương mặt của Alpha bất lương kia đã khắc thật sâu vào trí nhớ của ông.
Ông đi khắp hang cùng ngõ hẻm, gian nan mưu sinh giữa thành phố này. Ngày thường, người ông giao tiếp cũng nghèo hèn như ông vậy. Ngay cả cảnh sát cũng không chú ý đến ông, coi ông như một cái bóng qua đường.
Và chính bản thân ông cũng không hề hay biết, một bản tường trình của mình lại có thể thay đổi cuộc sống của một thiếu niên.
Chỉ là bản tường trình của ông thật sự quá lặng lẽ và bé nhỏ, nó nằm ở tận dưới cùng, cần rất nhiều thiện lương và kiên trì mới có thể đánh nát lá chắn vững chắc tưởng như không gì cản nổi để tới trước mặt mọi người.
Ra khỏi đồn công an, Đồng Hiểu Niên không nhịn được lệ nóng doanh tròng, vươn tay ôm Bùi Diễn: “Tốt quá… tốt quá rồi…”
Bà chưa bao giờ tin con mình là tội phạm, cũng rất tức giận với quyết định của chồng năm đó, chỉ là bà cũng chẳng có cách nào.
Hiện giờ, cuối cùng con trai đã có thể rửa sạch hàm oan, trở về làm một thiếu niên thiện lương, trong sạch.
Bùi Diễn đứng dưới bậc thang, ánh mắt mê ly mà rất đỗi dịu dàng, trời xanh trong vắt không mây tựa như ẩn hiện một bóng hình.
“Con muốn về nhà một chuyến.” Bùi Diễn nhẹ giọng nói.
Đồng Hiểu Niên không rõ lý do, nhưng vẫn lái xe đưa hắn về nhà.
Tới nơi, không kịp đổi giày, Bùi Diễn đã vọt thẳng vào trong phòng, lấy một chiếc phong bì dán kín ra khỏi ngăn kéo.
“Con còn chưa xem à?” Đồng Hiểu Niên vô cùng kinh ngạc.
Đây là báo cáo kết quả đối chiếu mẫu DNA mà Bùi Diễn nhận được từ tuần trước. Bà cho rằng thiếu niên tính tính nóng vội, tuy không mở phong bì ngay trước mặt bà nhưng sau lưng nhất định sẽ lén xem kết quả.
Lồng ngực Bùi Diễn phập phồng.
Lúc trước không dám xem, là vì khi đó giá trị SAN của hắn đang giảm mạnh, hắn nghĩ mình sẽ không thể đón nhận việc tình cảm dành cho người nọ lại tăng lên dù là một chút.
Nhưng giờ mọi chuyện đã khác rồi.
Khác chỗ nào à?
Hắn đã tận mắt chứng kiến sự bao dung dịu dàng vĩ đại của Lạc Hành Vân.
Đối phương hệt như một ngọn núi tuyết khổng lồ, yên tĩnh, toàn năng và mạnh mẽ.
Âm thầm bảo vệ hắn, chỉ dẫn hắn, khiến hắn nể phục, sùng bái và khát khao.
Dù kết quả có thế nào thì sự ràng buộc giữa hai người cũng đủ giúp hắn bình tĩnh tiếp nhận sự thật ẩn giấu trong tờ kết quả này.
Ngón tay thon dài run rẩy mở chiếc phong bì, rút tờ giấy bên trong ra…
“Hai mẫu xét nghiệm DNA có độ trùng khớp 99.99%, xác định là của một người.”
—
Cả buổi trưa, Bùi Diễn không trở về trường. Vào tiết một, chỗ ngồi của hắn vẫn trống không. Lạc Hành Vân gục lên quyển “Hóa học phân tích sự sống” thật dày, tay chống má, liên tục liếc mắt lơ đễnh.
Đột nhiên, điện thoại di động đặt trên đùi chợt rung lên, là người cậu mong chờ đã lâu nhắn tới.
LEVIATHAN: Ra ngõ nhỏ ở cổng sau đi.
Lạc Hành Vân nhìn chằm chằm ông thầy Vật lý đang đứng trên bục giảng, chậm rãi thụt người xuống như Mario bị quái đè bẹp (*), linh hoạt bò qua Thích Vũ và Lý Ngộ, chuồn đến cửa sau, lắc mình ra khỏi lớp trước khi thầy Vật lý kịp khóc lóc cầu xin cậu ở lại.
(*) Game Mario ăn nấm đó, mọi người có biết không?
Hai ngày nay thời tiết rất tốt, mặt trời liên tục hiện thân. Lạc Hành Vân nhẹ bước ra khỏi cổng trường, cực kỳ chờ mong vào sự thần bí bất ngờ của Bùi Diễn.
Ngõ nhỏ vẫn vắng lặng như ngày thường. Bùi Diễn biếng nhác đứng dưới ánh mặt trời, thấy Lạc Hành Vân đến, đôi mắt tối đen như lóe sáng.
Lạc Hành Vân oán trách: “Sao cậu đi lâu thế? Nhắn tin cũng chẳng trả lời.”
“Vụ án của tôi có đầu mối rồi. Nhân chứng nói, người đe dọa Ngu Nhược Nam lúc ấy là Giang Nhất Huân.”
Lạc Hành Vân: “!”
Bùi Diễn dựa đầu vào vách tường, nghiêng người nhìn cậu: “Đoán xem nhân chứng là ai?”
“Là người cậu đang đợi à?” Lạc Hành Vân suy nghĩ: “Ngày đó cậu đứng đây đợi người, vậy đối phương có thể chứng minh cậu chỉ vừa vặn đi ngang qua không?”
“Người tôi chờ chưa đến.”
“Cũng không sao, trước đó hẳn là các cậu đã hẹn nhau rồi, thậm chí còn có lịch sử trò chuyện các thứ…”
Bùi Diễn lắc đầu: “Chẳng có gì cả.”
“Chẳng có gì cả?”
“Đúng.” Rõ ràng là một đề tài rất bi thương, nhưng ánh mắt Bùi Diễn nhìn cậu lại hết sức trong sáng và dịu dàng: “Tôi không biết tên cậu ấy, cũng không biết cậu ấy là ai. Tôi chỉ có mấy sợi tóc của cậu ấy thôi.”
Lạc Hành Vân lộ vẻ kinh ngạc, như nhớ ra chuyện gì, mắt cũng mở to.
“Ở nơi này, tôi gặp phải chuyện tồi tệ nhất, nhưng cũng có được ký ức tốt đẹp nhất cuộc đời.” Giọng nói của Bùi Diễn vô cùng trầm thấp: “Khi bắt đầu phân hoá, tôi đã suýt mất mạng.”
Thể chất mạnh mẽ của Alpha không phải không cần trả giá. Tất cả sức mạnh của bọn họ đều được hình thành dựa trên điều kiện tiên quyết là trái tim phải chịu áp lực cực kỳ lớn. Mà trái tim của con người cũng chẳng phải một động cơ hoàn mỹ.
Có 0.38% Alpha đột tử trong quá trình phân hóa. Nguyên nhân là thể năng tăng trưởng quá nhanh trong một thời gian quá ngắn, lượng máu cần phải cung cấp cho các cơ quan tăng vọt, tim phải làm việc quá độ, cuối cùng dẫn đến suy tim.
Trong quần thể Alpha có chỉ số A cao, tỉ lệ này sẽ tăng gấp mười lần, thậm chí là gấp cả trăm lần.
“Cậu còn nhớ Bạch Thuật không?”
Lạc Hành Vân nhìn hắn, đôi mắt màu hổ phách đã hơi ươn ướt.
“Khu vực phía Nam thành phố của chúng ta, mùa đông hằng năm đều tổ chức thi chạy cự li dài. Hồi cấp hai, cậu ta ném bài tập của tôi ở chỗ này. Sau khi chạy xong 3 kilomet, tôi lại vội vàng chạy đến đây, vì quá mệt nên bị nhồi máu cơ tim.”
“May là lúc đó vừa vặn có người đi ngang.”
Đối phương chạy như điên từ đầu ngõ vào.
Đôi mắt sung huyết khiến tầm nhìn bị hạn chế, hắn không thể thấy rõ mặt mũi của người kia, nhưng hắn có thể nghe thấy mình đang gầm rú.
Trong lòng dâng lên một khao khát tấn công quen thuộc, hắn muốn xé nát tất cả người và vật xuất hiện trước mặt mình.
Đó là lần đầu tiên hắn nảy ra suy nghĩ ấy.
Năng lực trời ban, cũng là lời nguyền rủa cho những Alpha cao cấp.
“Bạn học, cậu làm sao vậy?” Thế nhưng, chẳng những người nọ không bị dọa sợ mà còn thân thiện tiến lại gần.
Tim hắn rất đau, cả người nóng lên, cơ thể tự động lùi vào góc tối, hệt như một con chó nhỏ run sợ khi bị bỏ rơi.
Hắn khua cánh tay, muốn bảo vệ bản thân khỏi bị người khác phát hiện và thương tổn.
“Alo, cấp cứu ạ? Ở đây có người đang phân hoá… Không biết là Alpha hay Omega, nhưng trông cậu ấy không ổn lắm… Địa chỉ là cổng sau của trường Trung học Nam thành phố…”
“Bạn học, cậu đừng sợ.” Người nọ cúp điện thoại, dùng chất giọng trẻ con an ủi hắn: “Xe cứu thương sẽ đến rất nhanh thôi.”
Nhưng hắn ngày càng đau đớn.
Hệt như có người cầm dao đâm vào tim hắn, ấn hắn chìm xuống vũng bùn hắc ám.
Ý thức của hắn đang dần tiêu tan.
Người nọ tới gần hơn, tóm vai hắn ra sức lắc: “Bạn học! Bạn học!”
Hắn liều chết nâng thắt lưng, giơ tay túm tóc người nọ theo bản năng.
Một tiếng thét chói tai vang lên.
Hắn hoàn toàn chìm vào bóng tối khôn cùng.
“Bạn học! Bạn học! Cậu tỉnh lại đi!” Trước khi ý thức tan rã triệt để, hắn cảm thấy có một đôi tay nhỏ bé đang quả quyết ấn trên ngực hắn.
…
“Lúc tỉnh lại trong bệnh viện, tôi đã phân hoá thành Alpha rồi.” Bùi Diễn đứng dưới bóng râm, dõi mắt nhìn Lạc Hành Vân đang tắm trong ánh nắng mặt trời.
“Mẹ tôi nói, trước khi xe cứu thương đến, tôi đã được một người sơ cứu, khôi phục hô hấp và nhịp tim. Động tác của đối phương rất chuyên nghiệp, nếu không có người này, tôi đã bỏ mạng từ mười phút trước.”
“Mà suốt cả quá trình, tay tôi đều không hề buông lỏng, một mực nắm chặt nhúm tóc của người kia.”
“Mẹ hỏi tôi, có phải tôi đánh nhau với người khác không, sao lại ra tay nặng đến vậy.”
Nói đến đây, hắn buông bàn tay đang che mặt xuống, ngước đôi mắt tối đen bị những tơ máu đỏ bủa vây: “… Lạc Hành Vân, cậu có đau không?”
“… Đệt.” Giọng Lạc Hành Vân mang theo nức nở: “Thì ra là cậu. Cậu hại tôi… bỏ lỡ mất kỳ thi!”
Lạc Hành Vân vẫn nhớ rất rõ, mùa đông năm đó, cậu đại diện trường tham gia cuộc thi Vật lý cấp thành phố. Vì không mang theo thẻ học sinh nên cậu phải chạy về trường lấy.
Thời gian gấp gáp, cậu quyết định đi tắt qua con ngõ này.
Nghe nói ngõ tắt rất nguy hiểm, thường xuyên có học sinh đánh nhau, nhưng vì đã muộn nên cậu đành liều một phen.
Không ngờ, cuối cùng cậu không thấy đầu gấu học đường đấm đá, mà lại gặp một anh bạn xui xẻo đang phân hóa ở đây.
“Sau này, tôi vẫn luôn muốn tìm cậu…” Bùi Diễn nhẹ nhàng nói: “Ba năm nay, ngày nào tôi cũng đi qua con đường này vào giờ tan học. Đó cũng là lý do tôi không chọn trường số 1.”
Dù hắn thừa tới 40 điểm.
Hắn muốn đợi người kia.
Gặp mặt nói tiếng cảm ơn.
Lạc Hành Vân than thở: “Thế thì trường số 1 đen rồi, mất toi một vị thủ khoa Đại học tương lai.”
“Sao cậu không đến tìm tôi?” Bùi Diễn hơi ấm ức: “Vì sao cậu… không đến tìm tôi sớm hơn một chút?”
“Chúng ta không cùng lớp, dù tôi có từng nghe đến tên cậu nhưng cũng chẳng biết cậu là ai.” Lạc Hành Vân che mặt vừa khóc vừa cười.
Khi đó Bùi Diễn còn thấp bé hơn cả cậu, mặt mũi thanh tú như một cô gái.
“Hơn nữa, tôi đã ấn gãy hai cái xương sườn của cậu, bỏ chạy còn chẳng kịp nữa kìa!”
Bùi Diễn cười: “Vậy giờ cậu định bồi thường tôi thế nào?”
Lạc Hành Vân đỏ mắt, hỏi: “Cậu có mang khẩu trang không?”
Bùi Diễn lấy khẩu trang ra khỏi túi áo, đeo lên.
Lạc Hành Vân chạy thẳng về phía hắn, hệt như một viên đạn.
Bùi Diễn nhìn hình bóng đang phóng tới kia, mở rộng hai tay.
Khi hắn gặp phải chuyện bất công, bị cả thế giới hoài nghi, nhờ có mấy sợi tóc của Lạc Hành Vân hắn mới kiên trì tiếp được.
Mỗi lần phải chịu đựng, hắn đều nhớ rằng, trên thế giới này có người từng xông lên cứu hắn ngay tại thời điểm hắn giương nanh múa vuốt vì mất đi lý trí.
Thiện lương, chính trực, thông minh và dũng cảm.
Hắn không muốn làm người kia hối hận, càng không muốn khiến đối phương phải thất vọng.
Hiện giờ, cuối cùng Lạc Hành Vân cũng chạy về phía hắn, giống như nhiều năm trước.
Trong nháy mắt, dường như mặt trời, mặt trăng và cả ngàn tinh tú trên cao đồng loạt rơi vào ngực hắn.
Hai người tụ vào một chỗ, lùi về hai bước theo quán tính.
Chênh lệch chiều cao gần mười cm khiến Lạc Hành Vân vừa vặn vùi vào ngực người kia, được đối phương ôm chặt lấy.
Thiếu niên dán mặt vào ngực người yêu, nghe hắn vui vẻ nói: “Đợi được cậu rồi.”
Tim hắn đang đập rất nhanh.
Lạc Hành Vân không nhịn được, cọ mặt lên ngực hắn: “Thương tích của cậu… ổn chưa?”
“Ổn lắm.”
Dù là xương sườn, vết sẹo hay lỗ đen, đều đã lành lặn cả rồi.
Vì hắn đã tìm được mặt trời, mặt trăng và ngôi sao nhỏ may mắn của mình.
Và sau đó, một tương lai rực rỡ sẽ nảy mầm từ hai chiếc bóng đang hòa làm một của bọn họ, mạnh mẽ sinh sôi, đâm chồi nảy lộc, vươn cành xòe tán ra khắp nơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook