Nguyên nhân khiến tuổi học trò ngây thơ khờ dại chính là: cuộc sống của đám học sinh chỉ có học tập mà thôi. Hơn mười năm khổ công đèn sách cũng chỉ vì ngày phán quyết cuối cùng. Chờ chiếc búa định mệnh kia gõ xuống, cả bọn sẽ chính thức lao vào cuộc sống mới. Nhưng hiện giờ, hành trình đó còn chưa bắt đầu, thế nên phần lớn đều đang miệt mài buông thả… Ví dụ như một đám học sinh tốt nghiệp Phổ thông đang tập trung ở nhà họ Hoắc.

Bọn họ tụ tập cả ngày.

Hôm đầu tiên, đánh bài.

Hôm thứ hai, đánh bài.

Hôm thứ ba, đánh bài.



Hôm thứ mười bốn, Lạc Hành Vân bừng tỉnh sau những ngày sống trong mơ màng, nói với Bùi Diễn một câu rất thấm thía: “Chúng ta không thể tiếp tục thế này. Sa đọa quá.”

Đúng lúc ấy, Hoắc Tư Minh đẩy cửa xông vào: “Tao tìm được một bàn mạt chược, chơi không?”

Lạc Hành Vân: “Chơi!”

Ngày thứ mười bốn, chơi mạt chược.

Ngày thứ mười lăm, chơi mạt chược.

Ngày thứ mười sáu, chơi mạt chược.



Ngày thứ hai mươi bốn, cả bọn vẫn sống bên bàn mạt chược.

Hoắc Tư Minh ăn gà viên chiên, vui vẻ đánh ra một cây bát đồng (1): “Thì ra đây là mùi vị trưởng thành.”

(1) Hình minh họa:

Lý Ngộ: “Thi xong mẹ tao không thèm quản tao nữa, thật cmn thích!”

Trương Lượng: “Tao không làm bài tập cả tháng nay. Hôm qua anh giai ship hàng bảo ký nhận, tao còn quên cả cách cầm bút, cũng quên tên mình viết thế nào.”

Lạc Hành Vân búng ra một cây cửu vạn (2): “Ầy ầy, chúng mày định học ở đâu?”

(2) Hình minh họa:

Hoắc Tư Minh: “Tao muốn học Luật.”

Lạc Hành Vân: “Yo ho, sao tao không nhận ra mày có hứng thú với ngành này nhỉ? Lan Lan còn giống Luật sư hơn mày.”

Hoắc Tư Minh: “Tại mày không biết, công ty ba tao thuê một cố vấn Pháp luật chuyên xử lý một đầu việc thôi đã 20 vạn 1 năm rồi, giải quyết các vấn đề khác còn phải trả thêm.”

Lạc Hành Vân: “À, nghe thế tao bỗng cảm thấy mày hợp với nghề này đấy Tiểu Hoắc… Lão Thích, mày thì sao?”

Thích Vũ ngồi trên ghế sa lông sau lưng cậu, là người duy nhất không tham gia bất cứ hoạt động giải trí nào, luôn đặt laptop trên đầu gối, cành cạch gõ chữ: “Tùy thôi, học đâu cũng được. Biên tập một trang web vừa gửi hợp đồng cho tao, tao ký rồi~”

Cậu vẫn luôn muốn làm tác giả trên internet nhưng người nhà không đồng ý, cuối cùng phải chờ đến khi tốt nghiệp để tự ký hợp đồng. Đối với cậu, thi đậu trường nào cũng thế, chẳng qua là ngồi xổm trong ký túc xá này hay ký túc xa kia thôi, như nhau cả.

Lạc Hành Vân cảm thán: “Trâu bò quá, thế mà tao lại được gặp một tác giả sống sờ sờ. Bút danh của mày là gì?”

“Không nói cho mày biết~” Thích Vũ nháy mắt với Bùi Diễn: “Cảm ơn lớp trưởng đã tặng Hoàng kim minh!~” (3)

(3) Là phần thưởng giá trị 1000 xu (mức tặng thưởng lớn nhất) độc giả tặng cho tác giả.

Bùi Diễn bốc bài bằng tư thế vô cùng tao nhã, đáp: “Đừng khách sáo.”

Lạc Miêu Miêu ngửa mặt lên trời thét dài: “Sao mày nói cho lão Bùi mà lại không nói cho tao!”

Thích Vũ: “Vì lớp trưởng là một độc giả chân chính. Còn mày chỉ là một kẻ tò mò, bởi bên cạnh chợt xuất hiện một tác giả nên mới tìm hiểu thôi.”

Lạc Hành Vân nhún vai: “A Lượng, mau lấy lại mặt mũi cho dân Tự nhiên chúng ta, nói giấc mơ của mày đi.”

Loading...

Trương Lượng: “Tao định theo Xã hội học.”

Mọi người không hiểu gì: “Vì sao?”

Trương Lượng: “Tao muốn nghiên cứu những vấn nạn xã hội một cách có hệ thống.”

Lạc Hành Vân cảm thấy rất đau lòng: “Đệt! Một thằng học Luật, một thằng theo Xã hội học, một thằng đi làm tác giả, thế khác nào lớp Tự nhiên chúng ta không có nổi một mống theo ngành Kỹ thuật?! Tất cả chúng mày đều là kẻ phản bội, cút sang lớp Xã hội bên cạnh đi!”

“Đã có điểm đâu.” Thẩm Thư Ý nói chen vào: “Nhưng hình như ngày mai là có thể bắt đầu tra cứu rồi.”

Hoắc Tư Minh: “Nói chính xác là rạng sáng ngày mai.”

Mọi người đột nhiên trở nên căng thẳng: ngày lành sắp kết thúc rồi.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Bùi Diễn vang lên.

Hắn nghe máy, nói vài câu rồi lễ độ bảo: “Cảm ơn thầy Tạ, nhưng em muốn vào Đại học Q cùng với bạn trai.”

Cúp máy, sau đó hắn tiếp tục đánh bài.

Thẩm Thư Ý cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Ai thế?”

Bùi Diễn: “Cán bộ phụ trách tuyển sinh bên Đại học Yên Kinh.”

Cả bàn giật nảy mình: “Đã bắt đầu chiêu sinh rồi? Còn chưa có điểm cơ mà?”

Bùi Diễn uyển chuyển nói: “Nằm trong top 10 sẽ được các trường hàng đầu tranh nhau chiêu mộ trong hai ngày tới.”

“Đệt mợ!”

“Lớp trưởng trâu bò quá!”

“Đỉnh đỉnh đỉnh!!!”

Lạc Hành Vân căng thẳng vươn chân đạp vào ghế hắn: “Anh bao nhiêu điểm? Xếp thứ mấy?”

Bùi Diễn nháy mắt với cậu: “You know me.”

Hắn vừa nói thế, Lạc Hành Vân liền hiểu, sợ là không trượt khỏi hạng đầu của thành phố S đâu: “… Sao anh dập máy nhanh thế, chẳng hỏi hộ em một câu.”

Vừa dứt lời, điện thoại của cậu cũng reo lên.

Lạc Hành Vân nhìn số gọi đến, thấy không phải đầu 86 mà là một cuộc gọi quốc tế, thầm nghĩ không phải lừa đảo đấy chứ. Cuối cùng, cậu nghi hoặc bấm nút nghe máy: “Alo?”

“Xin hỏi có phải số điện thoại của bạn Lạc Hành Vân không?” Bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên.

“Đúng, tôi đây, xin hỏi ngài là ai?”

“Tôi là Lộ Lý, xin chào.”

Lạc Hành Vân “vâng” một tiếng, hình như cậu không quen ai tên Lộ Lý cả.

Người bên kia nhanh chóng tự giới thiệu về mình: “Tôi là giảng viên Học viện MIT (4), chủ yếu nghiên cứu mảng Thần kinh.”

(4) Massachusetts Institute of Technology – Học viện Công nghệ Massachusetts là một viện Đại học nghiên cứu tư thục ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Hoa Kỳ. MIT nổi tiếng nhờ hoạt động nghiên cứu và giáo dục trong các ngành khoa học vật lý, kỹ thuật, cũng như trong các ngành sinh học, kinh tế học, ngôn ngữ học, và quản lý.

Lạc Hành Vân vỗ đùi, chợt nhận ra: “Lộ Lý! Lộ Lý nào?! Lộ Lý tìm ra CRISPR (5) ấy ạ?”

(5) CRISPR là một họ các trình tự DNA được tìm thấy trong bộ gen của các sinh vật nhân sơ như vi khuẩn và vi khuẩn cổ. Những trình tự này hình thành từ các đoạn DNA của những thể thực khuẩn từng tấn công vào sinh vật nhân sơ đó.

Bên kia bật cười: “Đúng rồi.”

Lạc Hành Vân đứng dậy chạy vài vòng rồi cố gắng ổn định nhịp thở của mình. Đây là nhân vật siêu trâu bò đấy! Không tắm rửa dâng hương rồi mới nghe điện thoại thật quá không tôn trọng!

Lộ Lý nghe thấy những tiếng động cậu phát ra vì hưng phấn quá độ, cười nói: “Tôi đọc được luận văn cậu đăng trên “Cell (6)”, cũng thấy thông tin liên lạc của cậu, nên mới quyết định gọi cú điện thoại này. Giờ cậu đang học ở đâu?”

(6) Cell là tạp chí khoa học đánh giá liên kết, xuất bản công trình nghiên cứu trên một phạm vi rộng của các ngành trong khoa học sự sống.

Lạc Hành Vân: “Ặc… Cháu vừa thi Đại học xong, còn chưa biết sẽ đỗ trường nào.”

“Thế cậu có hứng thú đến chỗ tôi học lên Tiến sĩ không?”

Lạc Hành Vân: “…?”

Lạc Hành Vân: “Đại thần à, cháu chỉ mới tốt nghiệp Phổ thông thôi, vẫn chưa xong Đại học chính quy.”

“Không sao cả, cậu sang đây học, cử nhân – thạc sĩ – tiến sĩ gộp vào luôn, năm nhất bắt đầu làm việc trong nhóm của tôi.”

Lạc Hành Vân: “Cảm ơn, cảm ơn! Nhưng mà cháu định học Vật lý.”

Lộ Lý: “…?”

Lạc Hành Vân chợt nhớ MIT có khoa Vật lý hàng đầu thế giới: “Đại thần, ngài có thể hỏi thầy Tiền Đông Duy khoa Vật lý của Học viện ngài, xem thầy ấy có cần một cu li không ạ?”

Người ở bên kia điện thoại bị yêu cầu của cậu làm cho giật cả mình, nhưng bất ngờ là đối phương không hề từ chối: “À, thế cậu có luận văn hay phát biểu gì trong lĩnh vực này không?”

“… Không ạ. Nhưng cháu có một luận văn Toán học, tiêu đề là “Mở rộng mối liên hệ giữa độ phức tạp của đa thức và thời gian chứng minh đa thức”, đã được “Annals of Mathematics” thẩm định.”

“Cậu chứng minh được P=NP rồi?” Người ở bên kia điện thoại vô cùng kinh ngạc.

“Không, không! Hướng cháu đi không phải là chứng minh!” Lạc Hành Vân nói rõ lập trường: “Không chứng minh được, nhưng cháu đưa ra một cơ cấu nhóm mới có thể sử dụng trong quá trình chứng minh…”

Sau đó, cậu miêu tả qua loa về Nhóm Bùi.

“Được, lát nữa tôi xem.” Người bên kia đồng ý, nhưng vẫn không cam tâm, hỏi: “Cậu thật sự không định theo Sinh học à? Còn trẻ mà đã có thành tích như thế, bỏ qua thì thật là đáng tiếc.”

Lạc Hành Vân rất hiểu mình muốn gì: “Cháu chỉ muốn học Vật lý thôi.”

“Được rồi.” Lộ Lý tiếc nuối: “Tôi sẽ hỏi lão Tiền giúp cậu.”

Suốt cuộc nói chuyện, Lạc Hành Vân vẫn tỏ ra thật bình tĩnh. Nhưng vừa dập máy, cậu liền ngơ ngẩn cả người: Đại thần chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đột nhiên gọi điện thoại cho cậu, mời cậu đi du học?

Amazing!

Nhưng Lạc Hành Vân còn chưa tỉnh lại, điện thoại đã reo vang lần nữa, vẫn là một cuộc gọi từ bên kia đại dương: “Xin chào, xin hỏi có phải số điện thoại của bạn Tiểu Lạc không?”

“Đúng ạ, xin hỏi ngài là…”

“Xin chào xin chào, tôi là Sở Nghị.”

Sau khi được nói chuyện với Lộ Lý, Lạc Hành Vân đã dám nghĩ hơn nhiều: “OMG, đừng nói với cháu ngài là Sở Nghị kia nhé…”

“Ha ha ha ha… Cậu từng nghe đến tên tôi à?”

“Đương nhiên!” Lạc Hành Vân phát điên: “Ai đắm chìm trong phòng thí nghiệm Hóa Sinh mà không biết đến nghiên cứu Protein màng (7) của ngài chứ?!”

(7) Protein màng là những protein tương tác với, hoặc là một phần của, các màng sinh học.

“Cảm ơn, cảm ơn~ Hiện giờ, những lời này cũng có thể dùng cho cậu. Bạn Tiểu Lạc, bạn có muốn đến Đại học Princeton (8) để đào tạo chuyên sâu không?”

(8) Viện Đại học Princeton, còn gọi là Đại học Princeton, là một viện đại học tư thục tọa lạc ở Princeton, New Jersey, Hoa Kỳ. Princeton là viện đại học xếp thứ tư trong các trường và viện đại học cổ xưa nhất ở Hoa Kỳ và một trong tám trường và viện đại học của Ivy League.



Chờ Lạc Hành Vân nghe xong hai cuộc điện thoại, người trên bàn mạt chược đều quay sang hỏi cậu: “Bộ phận tuyển sinh của Đại học Yên Kinh cũng gọi cho mày/ cậu à?”

“Không phải…” Lạc Hành Vân trả lời đơn giản: “Là Princeton và Massachusetts.”

Hoắc Tư Minh: “Đờ mờ!”

Trương Lượng kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực: “Chúng ta thắng rồi.”

Thẩm Thư Ý cũng không giúp được anh Bùi nhà mình: “Hàng xóm của chúng ta thắng rồi.”

“Hôm nay Tễ thị công bố thuốc Lạc thị, với tư cách là người phát minh, mày cũng hót hòn họt khắp Weibo.” Thích Vũ giơ laptop lên, tuyên bố.

Lạc Hành Vân thầm nhủ một câu “thảo nào”, rồi xỏ dép lê đi qua: “Cho tao xem, cho tao xem!”

“Tao khuyên mày đừng xem thì tốt hơn, bình luận không hài hòa cho lắm.” Thích Vũ vừa mở ra đã thấy rất nhiều luồng thông tin trái chiều, kiểu như nghi ngờ tuổi tác của Lạc Hành Vân, nghi ngờ xuất thân của Lạc Hành Vân, còn nói học sinh Trung học sao có thể phát minh thuốc được, chắc chắn phải có gia đình chống lưng mới có được thành quả thế này, vân vân… Thậm chí có người còn rảnh đến đau ku, bắt đầu moi móc thông tin về gia cảnh của Lạc Hành Vân.

Bùi Diễn đi tới, bịt mắt Lạc Hành Vân lại: “Giới học thuật thừa nhận em là đủ rồi, những siêu nhân ngỏ lời mời em đi du học tuyệt đối không đến từ Weibo, bọn họ đều vì luận văn của em mà tới. Em có dự định gì trước cành ô-liu bọn họ đưa không?”

Hai người vốn định cùng vào Đại học Q. Nhưng Bùi Diễn lo việc này phải tính toán lại một lần nữa.

Lạc Hành Vân thẳng thắn đáp: “Em không. Anh có nhớ lần chúng ta ôm đầu khóc rống trong phòng thí nghiệm, thề cả đời này sẽ không học Hóa Sinh nữa không?”

Bùi Diễn bị cậu chọc cười. Omega của hắn kiên quyết như thể dù có mang giải Nobel ra nhử, đối phương cũng nhất định không lọt hố. Hắn lại hỏi: “Cơ hội hiếm có đấy. Em thấy Hóa Sinh rất mệt, chẳng lẽ Vật lý Toán học lại không mệt à?”

“Mệt, nhưng yêu thích và trách nhiệm lại hoàn toàn khác nhau! Em vẫn nên theo con đường Khoa học Tự nhiên thuần túy thì hơn.” Lạc Hành Vân tắt điện thoại, quả quyết từ chối thư mời từ các trường danh tiếng bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau, ngồi xuống tiếp tục đánh bài.

Chưa đầy nửa tiếng sau, Bùi Diễn nhận được thánh chỉ của ba Bùi, buộc phải đưa Lạc Hành Vân về nhà ngay lập tức. Giọng điệu của ba Bùi tương đối nghiêm túc, Bùi Diễn thu dọn đồ đạc của cả hai, về nhà trong vòng nửa giờ.

Bùi Phượng Đồng gọi Lạc Hành Vân vào phòng làm việc trước. Lúc bước vào, Lạc Hành Vân phát hiện Đồng Hiểu Niên cũng có mặt. Bà cười rất gượng, mắt còn vương lệ. Điều này khiến cậu không khỏi căng thẳng dần lên.

Bùi Phượng Đồng vẫn nghiêm túc như ban đầu: “Hôm nay Tễ thị mở họp báo, tuyên bố thuốc Lạc thị bước vào giai đoạn thử nghiệm lâm sàng. Việc này đã dẫn tới một vài tranh luận về con, nhưng con không cần để trong lòng. Hiện giờ công chúng không biết gì về con cả, có thành kiến với tuổi đời hay gia cảnh của con là lẽ tự nhiên. Tễ thị và chúng ta, đều sẽ xử lý tốt.”

Lạc Hành Vân gật đầu: “Vâng ạ.”

“Chỗ chú có một kế hoạch truyền thông, muốn hỏi ý kiến con. Vì trên mạng có người lôi chuyện của ba con ra, dùng nó để công kích con và anh trai con, nên chúng ta định công khai toàn bộ chân tướng sự việc, kể cả vai trò của con. Làm như vậy là để cắt đứt với quá khứ của các con. Nhưng đương nhiên, đây là chuyện nhà con, ngoài ra còn có một vài tình tiết riêng tư nữa, nên cần được con đồng ý.”

“Tuy đây không phải chuyện vẻ vang gì, nhưng cũng chẳng khó nói. Những gì con đã trải qua có thể sẽ trở thành bài học cho người cùng cảnh ngộ tham khảo.” Lạc Hành Vân bình tĩnh nói.

“Con nghĩ được như vậy thì tốt rồi.”

Sau khi nói chuyện riêng với Lạc Hành Vân xong, Bùi Phượng Đồng mới bảo cậu gọi Bùi Diễn vào.

Nhìn hai thiếu niên ngồi sóng vai trên ghế sa lông, Đồng Hiểu Niên kích động tuyên bố: “Lần này Bùi Diễn thi được 732 điểm, là thủ khoa ban Tự nhiên của thành phố S. Còn Tiểu Lạc, chúng ta vừa nghe người trong ban tuyển sinh nói, con thi được 691 điểm, lọt top 100 toàn thành phố, cực kỳ cực kỳ giỏi!”

Lạc Hành Vân vui vẻ thấy rõ, cười ngây ngô mấy giây rồi mới chợt nhận ra: “Nếu lúc trước con không giành giải nhất kỳ thi Vật lý Quốc gia mà chỉ giành giải nhì, vậy sẽ được cộng 50 điểm vào điểm thi Đại học, thế con sẽ được 741 điểm, trở thành thủ khoa luôn rồi?”

Bùi Diễn nhìn vẻ mặt âu sầu của cậu, vươn tay kéo cậu dựa lên vai mình: “Đừng khóc, cho Alpha của em chút mặt mũi chứ.”

Đồng Hiểu Niên hạnh phúc nói: “Vừa rồi người tuyển sinh của Đại học Q và Đại học Yên Kinh đều tới đây, còn tranh cãi ầm ĩ ngay trước cửa, không ai can được. Làm mẹ của hai đứa, thật sự quá tuyệt vời!”

Bùi Diễn bật cười: “Bọn con đã quyết định sẽ vào Đại học Q.”

“Chuyện không đơn giản như con nghĩ đâu.” Bùi Phượng Đồng hắng giọng, nói: “Đại học Yên Kinh ấy, chẳng những cử cán bộ phụ trách tuyển sinh đến, mà Viện sĩ Cố Duẫn cũng đến cùng. Ông ấy đã hơn tám mươi tuổi rồi, trước là Hiệu trưởng Đại học Yên Kinh – thầy của giáo viên Toán hiện giờ của các con. Ý ông ấy là, Tiểu Lạc có năng khiếu về Toán, viện Toán học của Đại học Yên Kinh lại đang đứng đầu cả nước, nên ông ấy hy vọng thằng bé sẽ tới đó đào tạo chuyên sâu môn Toán. Học bổng và cả công việc trong tương lai đều không cần lo lắng. Đây là điều kiện Đại học Yên Kinh đưa ra.”

“Còn Đại học Q, các con đoán xem ai đi cùng cán bộ tuyển sinh?”

Lạc Hành Vân dựng thẳng lỗ tai: “Ai ạ?”

Bùi Phượng Đồng cười nói: “Tiền Đông Duy.”

Bùi Diễn không có nhiều hiểu biết về giới học thuật trong nước, nhưng cũng biết vị Hoa kiều này là người thường xuyên được đề cử cho giải Nobel Vật lý. Lạc Hành Vân bên cạnh hắn lại càng há hốc miệng vì khó tin, còn bật ra những tiếng nấc như con mèo nhỏ.

“Dù đang làm việc ở Massachusetts, nhưng Tiền Đông Duy vẫn là giảng viên danh dự của Đại học Q, lần này vừa khéo ông ấy lại về nước để tổ chức hội thảo. Ông ấy rất hài lòng với biểu hiện của con trong môn Vật lý, cũng rất thích những luận văn con đã công khai, chỉ là không biết tương lai con đang nhắm tới hướng nào nên mới đến thử vận may, xem con có muốn theo Vật lý không.”

“Con muốn con muốn! Con muốnnnnn!” Lạc Hành Vân kích động đến phát khóc, trông không khác gì một fan cuồng theo đuổi được thần tượng của mình: “Ông ấy phát hiện tính chất hạt Z (9)! Con vẫn luôn cảm thấy ông ấy nhất định phải đoạt giải Nobel!”

(9) Boson Z, hay hạt Z, là một hạt cơ bản, có khối lượng khoảng 91 Ge·V/c2, tương tương với khối lượng của nguyên tử Zirconium. Boson Z được tạo ra bởi quá trình va chạm của electron và positron – phản hạt của electron. Năng lượng của vụ va chạm này vừa đủ để sinh ra một boson Z, và đã được nghiên cứu trong máy va chạm tuyến tính ở SLAC. Boson Z phân rã sang hoặc là quark hoặc là một phản quark với cùng hương hoặc là một lepton và một phản lepton của nó.

Cậu vui đến mức nhào vào lòng Bùi Diễn nức nở. Mọi người không nhịn được cười rộ lên.

Chờ cậu tiêu hóa xong tin vui “đại thần mình thích cũng rất thích mình”, Bùi Phượng Đồng liền nói rõ phương án Đại học Q đề xuất: “Bọn họ rất hoan nghênh con vào khoa Vật lý của Đại học Q; cũng đồng ý cho con tới Massachusetts đào tạo chuyên sâu cùng thầy Tiền, thậm chí còn có thể giúp con xin tài trợ du học của nhà nước. Hai hướng trên đều do con lựa chọn. Nhưng họ có một điều kiện, vừa khéo điều kiện này cũng là nguyện vọng của chú và cô Đồng, đó là sau khi hoàn thành việc học, con phải về nước.”

Mấy năm nay, tình trạng chảy máu chất xám vô cùng nghiêm trọng. 84% nhân tài do các trường Đại học hàng đầu đào tạo đều bỏ ra ngước ngoài, nên các trường buộc phải đưa ra chính sách mới để giữ chân sinh viên ưu tú.

Từ góc độ của Bùi Phượng Đồng, dù vì quốc gia hay gia đình, Lạc Hành Vân đều không thể ở nước ngoài lâu dài được.

“Điều kiện nghiên cứu Khoa học trong nước đang ngày càng phát triển; với khả năng của nhà chúng ta, con cũng có thể yên tâm theo đuổi đam mê, không cần quan tâm đến những vấn đề phức tạp khác.”

“Con hiểu ạ.” Lạc Hành Vân trịnh trọng hứa hẹn: “Tốt nghiệp chỗ thầy Tiền xong, con sẽ lập tức trở về.”

Bùi Phượng Đồng gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Định hướng tương lai cho Lạc Hành Vân xong, tiếp theo sẽ là Bùi Diễn. Đồng Hiểu Niên vui sướng nói cho hắn biết: “Hai bên đều nói, sau khi Tiểu Lạc chọn xong, con quyết định vào trường nào, ngành nào cũng được.”

Bùi – thủ khoa nhưng lại bị xem như sản phẩm tặng kèm hiếm có trong lịch sử – Diễn lễ phép cười: “Con vốn định học ngành gì cũng được. Nhưng bây giờ có vẻ con phải bỏ học để ra nước ngoài rồi.”

Lạc Hành Vân căng thẳng kéo áo hắn, nói: “Anh là đồng tác giả của hai bài luận văn, nhất định sẽ có người muốn anh, Diễn Diễn!”

“Anh không học Vật lý.” Bùi Diễn khẽ lắc đầu: “Cũng giống như em, dịch xong hai bài luận văn, anh quyết định cả đời không chạm vào Lý Hoá Sinh nữa.”

“Thế chẳng lẽ anh không đi học!”

Bùi Diễn ôm Lạc Hành Vân vào lòng, chậm rãi nói: “Chúng ta có thể thuê một căn biệt thự ở bên đó, mua một cái ô tô cũ. Hằng ngày, anh nấu cơm cho em, đưa em đến trường, sau đó sang Harvard nghe giảng Phật. Anh rất hứng thú với ngành nghiên cứu Phật học của bọn họ.”

Đồng Hiểu Niên, Lạc Hành Vân: “Con/ anh muốn xuất gia?!”

Bùi Diễn: “… Đây là Tôn giáo học, một nhánh của Nhân loại học và Sử học mà.”

Hai Omega trong nhà đều dùng ánh mắt Thích-ca Mâu-ni (10) để nhìn hắn. Chỉ có Bùi Phượng Đồng là nghiêm túc khen ngợi: “Tốt. Alpha chúng ta cần có nội tâm yên bình, để một quyển “Kinh Kim Cương (11)” ở đầu giường, mỗi tối đọc một lần, tự kiểm điểm bản thân, tu tâm dưỡng tính.”

(10) Siddhārtha Gautama (chữ Hán: 悉達多瞿曇, phiên âm Hán-Việt là Tất-đạt-đa Cồ-đàm, hay còn gọi là Shakyamuni, chữ Hán: 釋迦牟尼, phiên âm Hán-Việt là Thích-ca Mâu-ni): là một triết gia, đạo sư, người sáng lập nên Phật giáo, từng sống vào thời kì Ấn Độ cổ đại khoảng giữa thế kỷ thứ 6 và 4 trước Công nguyên.

(11) Kim cương bát-nhã-ba-la-mật-đa kinh, là một bộ kinh quan trọng thuộc hệ Bát-nhã-ba-la-mật-đa kinh, được lưu truyền rộng rãi ở vùng Đông Á.

Đồng Hiểu Niên và Lạc Hành Vân liếc mắt nhìn nhau, dân Tự nhiên bọn họ thật sự không thể hiểu chất văn trong óc Alpha.

Tuy không hiểu, nhưng Lạc Hành Vân vẫn biết Bùi Diễn đang hy sinh rất lớn vì mình, không khỏi buồn bã nói: “Dự thính không có học vị… Em cũng không nhất định phải ra nước ngoài. Chúng ta cùng ngồi tàu điện đi học, em đến khoa Lý Đại học Q, anh tới khoa Tiếng Trung của Yên Kinh.”

“Ai bảo anh ra nước ngoài sẽ không có học vị?” Bùi Diễn nhéo mũi cậu: “Năm tới anh sẽ nộp đơn vào Harvard, lúc em tốt nghiệp, anh cũng lấy được hai bằng Triết học và Xã hội học rồi.”

Lạc Hành Vân hít mũi, lau nước mắt: Bùi lão cẩu có thể đến trễ, nhưng tuyệt đối không vắng mặt.

Bùi Phượng Đồng và Đồng Hiểu Niên không lo lắng gì về vấn đề học tập của Bùi Diễn, hắn chậm lại một năm cũng được, nhưng trước mắt bọn họ quan tâm đến chuyện khác hơn.

Hai người liếc nhìn nhau, hắng giọng, ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, nói: “Hai đứa có tính đến chuyện kết hôn không?”

Lạc Hành Vân, Bùi Diễn: “…?”

Đồng Hiểu Niên: “Ba me hy vọng trước khi ra nước ngoài, hai đứa hoàn thành thủ tục kết hôn.”

Bùi Phượng Đồng gật đầu: “Như thế sẽ tốt cho tình trạng sức khỏe của cả hai, mà việc ra ngoài chung sống cũng thành đúng tình hợp lý.”

Đợt sóng giục cưới ập tới quá nhanh, Lạc Hành Vân đột nhiên đỏ mặt, kinh ngạc nhìn Bùi Diễn.

Bùi Diễn lại sáng bừng con mắt: “Từ giờ đến lúc ra nước ngoài cũng chẳng bao lâu… Cụ thể là bao giờ ạ?”

Bùi Phượng Đồng mở lịch vạn sự, còn bấm đầu ngón tay tính toán một chút: “Mùng 8 và ngày 17 đều được, nhưng mùng 8 hợp với ngày sinh tháng đẻ của các con hơn.”

Bùi Diễn ghé sát lại, lắc tay Lạc Hành Vân: “Được không em?”

“Được.” Lạc Hành Vân nhỏ giọng đáp.

“Sao đồng ý nhanh thế?” Bùi Diễn cầm tay người nọ lên hôn, thì thầm: “Anh còn chưa cầu hôn mà đã gật đầu luôn như vậy à?”

Lạc Hành Vân lén nhìn hắn, nhỏ giọng đáp: “Không thì còn có thể thế nào.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương