Nhị Vương Phi Hai Mặt
-
Chương 38: Bỏ trốn
Trong phòng giam không nghe được tiếng động bên ngoài nhưng có thể cảm nhận rõ rệt hơi lạnh ngấm vào da, có lẽ bên ngoài trời đang mưa rất to. Ngọn đuốc ở đầu hành lang không chiếu sáng được đến nơi này, mở mắt hay nhắm mắt thì thứ duy nhất trông thấy cũng chỉ là bóng tối đen kịt. Trong mơ luôn có ai đó đang gọi tôi, nhưng tỉnh giấc vẫn không thể nhớ ra điều gì. Chỉ cần cố gắng thử lục lọi trong đống mông lung mơ hồ một chút ký ức, đầu lại đau như thể bên trong có gã thợ rèn đang nện từng nhát búa.
Đã ba ngày kể từ lúc Thành chủ huynh đệ trở về. Độc trong cơ thể đã được giải, đầu và những vết thương do bị châm kim cũng đã được băng bó, đắp thuốc. Giờ trông tôi chả khác gì xác ướp trong ngôi mộ cổ phá quan tài chui ra. Chẳng biết Tiểu Xà Thanh Tân kia có bị phạt hay không mà ba ngày nay không thấy chạy đến hành hạ tôi nữa. Cũng có thể Thành chủ huynh đệ sợ tôi chết trước khi kịp khai cung nên cho tôi được phép dưỡng thương cho lành. Với thương tích ngày hôm ấy, cho dù không tiếp tục tra tấn, chỉ cần bỏ mặc cũng đủ khiến tôi mất mạng rồi.
Kể từ lúc tỉnh dậy ở nơi này thì ba ngày vừa qua là ba ngày yên tĩnh hiếm hoi.
Không thấy tiểu cô nương tốt bụng kia xuất hiện, có thể Thành chủ huynh đệ đã ra lệnh đổi toàn bộ người canh gác bên ngoài. Mỗi ngày đều có những người khác nhau mang cơm trắng và chén thuốc đen sì bảo tôi uống hết. Tôi rất ngoan ngoãn phối hợp, đối phương cũng không hề gây khó dễ. Tôi và những người này đều đang chờ đợi. Bọn họ đợi vết thương của tôi lành để tiếp tục tra tấn lấy tin tức về hành tung “kẻ nọ“. Còn tôi đợi thời cơ để bỏ trốn. Không cần biết trước kia tôi và những người này có thù oán thế nào, bản thân đã gây ra tội ác gì khiến tôi mắc nợ bọn họ; hiện tại tôi chỉ muốn sống và rời khỏi đây. Không phải tôi không hiểu đạo lý có ân báo ân, có nợ trả nợ. Song giờ đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, nợ nần gì cũng mặc xác.
Ngày thứ bảy, những vết thương ngoài da cơ bản đều đã lành thịt. Khả năng hồi phục của cơ thể này quả là đáng nể. Giờ cơm chiều tôi còn đề nghị được thêm cơm khiến các vị tỷ tỷ cai ngục vô cùng hài lòng, vội cử người chạy đi bẩm báo Thành chủ rằng tôi đã hoàn toàn bình phục, có thể tiếp tục tra tấn được rồi. Tôi ngoan ngoãn ngồi trên đệm cỏ, đợi Thành chủ huynh đệ mò đến để tìm cơ hội bắt chàng ta làm con tin. Nhưng chờ đến tối, con tin quan trọng không thấy đến, lại thấy một “con rắn lớn” bò vào.
Chỉ mấy ngày không gặp, Tiểu Xà trông còn nhếch nhác hơn cả xác ướp mới tháo băng là tôi. Đôi giày vải của cô ta lấm lem bùn đất chẳng biết là từ nơi nào chạy đến nữa. Tính ra thì người tôi gặp nhiều nhất, nói nhiều câu nhất chính là Tiểu Xà trước mặt. Người ta cực khổ đến thăm, đương nhiên là nên chào hỏi một chút. Tôi mỉm cười, vẫy vẫy tay hỏi:
“Cô nương lưu luyến ta như vậy, là rất nhớ ta ư?“.
Ngọn đuốc trên tay rọi lên gương mặt sa sầm của Tiểu Xà, ánh mắt vẫn ngùn ngụt lửa hận như cũ, thậm chí còn lạnh lẽo hơn trước. Nhưng tôi thấy không cần lo lắng, cô ta có muốn vào xử tôi thì cũng không có chìa khóa.
Đột nhiên, Tiểu Xà cười lạnh cắm ngọn đuốc lên bức vách rồi lôi trong ống tay áo một vật vô cùng quen thuộc, vô cùng lợi hại: chìa khóa phòng giam. Chả trách mà bên ngoài lại yên tĩnh đến thế, cũng không thấy ai ngăn cản cô ta. Có lẽ đều bị hạ mê dược ngủ ngon lành cả rồi.
Nhìn đối phương dễ dàng mở khóa, từng bước tiến tới gần, tôi cảm thấy phen này mình thật sự không xong rồi. Cho dù có kêu cứu rát cổ họng thì các vị tỷ tỷ xinh đẹp ngoài kia cũng không thức dậy nổi. Còn chưa kịp nghĩ ra cách đối phó đã bị Tiểu Xà đẩy lăn ra đất, cô ta đè lên người tôi, ngồi hẳn lên bụng khiến tôi không cựa quậy hay vùng vẫy gì được. Mười ngón tay kia như gọng kìm đè lên cổ họng, bóp mạnh đến nỗi như muốn bóp vỡ cả mấy đốt xương bên trong. Móng tay nhọn như kim châm đâm sâu vào da thịt. Theo bản năng, tôi muốn gỡ đôi bàn tay đang siết cổ mình ra. Tôi len ngón tay mình vào giữa, bẩy ngón cái của cô ta ra. Còn chưa hớp được ngụm không khí, tay trái bị chộp lấy ấn xuống sàn, Tiểu Xà nhanh như cắt rút lấy chiếc trâm cài tóc đâm mạnh xuống ghim bàn tay trái tôi lại. Trên gương mặt tích tụ oán hận dâng lên một nụ cười khiến tôi lạnh tóc gáy. Một mùi hương thoảng qua chóp mũi như phấn hoa bị đốt có mùi như tro cốt của người chết bị đào lên. Tiểu Xà vừa cười vừa bóp cổ tôi lần nữa.
Phổi đau như muốn nổ tung ra.
Tôi không muốn chết!
Vừa nghĩ như thế, không biết lấy sức lực từ đâu ra, tôi đã rút được cây trâm đang cắm xuyên qua lòng bàn tay trái, đâm mạnh vào cổ Tiểu Xà. Hai mắt cô ta trợn trừng như muốn lồi ra. Viên ngọc đính trên chuôi cây trâm bạc bong ra rơi xuống đất, lăn đi đâu mất. Tôi đẩy cô ta ra rồi bò dậy ho sù sụ.
Phải mau chóng rời khỏi đây.
Tôi tháo đai lưng Tiểu Xà, băng tạm vết thương trong lòng bàn tay để cầm máu, vội vàng rời khỏi phòng giam. Ra đến bên ngoài, quả nhiên trông thấy ba người gục đầu trên mặt bàn ngủ say như chết. Trên trời không thấy trăng sao gì cả, nhìn đâu cũng thấy đen thùi lùi. Đêm đen thế này tất nhiên thích hợp để bỏ trốn, nhưng lại khó khăn cho việc xác định phương hướng để tìm đường. Đành vậy, hướng nào cũng như nhau cả, miễn đi càng xa càng tốt.
Dựa theo phán đoán, Thành chủ huynh đệ nhất định ở khu vực trung tâm của thành này. Muốn trốn thoát thì phải chọn chỗ nào hẻo lánh để đi mới có thể ẩn mình. Từ chỗ giam giữ đi bộ áng chừng chưa đến nửa canh giờ thì ra được đường lớn. Ở chỗ này đã có ánh sáng để phân biệt phương hướng rõ hơn. Khu vực sáng đèn xa xa phía bên trái có lẽ là phủ của Thành chủ huynh đệ. Tôi rẽ vào con đường nhỏ ngược hướng nơi sáng đèn, bắt đầu chạy thục mạng. Biết rằng cơ hội trốn thoát chỉ có một lần duy nhất này thôi nên dù mệt đứt hơi tôi cũng không cho phép mình dừng chân nghỉ ngơi khắc nào. Cứ chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng cũng đến được chỗ cổng thành, không biết là cổng nào, chỉ thấy tường thành xây cao ngất ngưỡng. Kỳ lạ là không thấy người canh gác. Điều này chẳng hợp với lẽ thường chút nào.
Tôi bước đến gần quan sát cánh cổng to bằng cả căn nhà. Hai cánh cổng bằng sắt chắn ngay trước mắt. Chỉ cần qua được ải này là có thể cao bay xa chạy. Nhưng khoan nói đến việc có chìa khóa để mở cổng hay không, chỉ riêng thanh gỗ to kềnh và hai cánh cửa nặng trịch kia sức một người không thể nào di chuyển nổi. Tôi ngồi phịch xuống đất, vô cùng tức giận! Vốn dự tính đến được chỗ cổng thành thì tìm cách liều mạng một phen để cướp chìa khóa, cướp ngựa rồi phóng ngựa trốn đi. Hiện tại, cổng thì không ra được, người hay ngựa thì đều không thấy thử một mống.
Còn chưa kịp than vãn, chửi rủa gì đã nghe thấy tiếng huyên náo vọng lại. Ánh đuốc rọi sáng một vùng sau lưng. Hôm nay đúng là không phải ngày thích hợp để xuất thành bỏ trốn mà. Đáng lý lúc ở trong phòng giam phải hỏi xin hoàng lịch để xem trước ngày lành giờ tốt, hiện tại hối hận cũng muộn mất rồi...
Đứng dậy, phủi phủi mông, tôi nghiến răng nghiến lợi cắm đầu tiếp tục chạy, cố gắng bỏ xa đám người truy bắt. Nhưng ở trong thành dù có cố tìm nơi vắng vẻ cũng không được, nếu chạy bừa vào nhà dân thể nào cũng bị người ta đem nộp ngay tức thì. Cái thành này hận tôi muốn chết, tìm đâu ra người có lòng tương trợ kia chứ. Rút cục chạy hết nổi, tôi đành trèo lên một cái cây chẳng biết là cây gì, chỉ mong tán lá sum suê có thể giúp mình không bị tóm gáy.
Nhưng trời chẳng bao giờ chiều lòng người.
Khi đám bạch y cưỡi ngựa chạy đến, vốn dĩ sắp chạy ngang qua cái cây đang “chứa chấp” tôi thì một người trong số họ ghìm cương đột ngột, thúc ngựa chậm rãi đi tới đứng dưới gốc cây nhìn lên. Hơn nữa còn là một gương mặt có chút quen quen. Cậu thiếu niên duy nhất không mặc trang phục màu trắng như những người còn lại, ngửa cổ nhìn tôi, lạnh lùng nói:
“Xuống đây“.
Đám người đi trước nghe thấy động tĩnh đều cho ngựa quay đầu trở lại vây thành vòng tròn quanh gốc cây xui xẻo. Tôi thở dài thườn thượt trượt xuống đất, bị áp giải trở về.
Lần này bọn họ không tống tôi vào phòng giam ngay mà lôi tôi đến đại sảnh trong một phủ lớn. Thành chủ huynh đệ ngồi trên cao, khoác áo choàng ngoài, chắc là đang ngủ ngon thì bị đánh thức nên vẻ mặt nhìn tôi có ba phần mất hứng, bảy phần tức giận. Tôi cũng đang tức giận đây! Chạy cả đêm, rút cục công toi. Một người ấn vai, muốn ép tôi quỳ xuống. Quỳ cái cóc khô ấy. Tôi giãy khỏi tay người đó, lườm anh ta trắng mắt. Một người khác bên cạnh thấy vậy muốn tiến lên hợp sức bắt tôi quỳ.
“Bỏ đi, cứ để nàng ta đứng”, Thành chủ huynh đệ mất kiên nhẫn ra lệnh, rồi cau mày nhìn sang tôi, hỏi: “Ngươi đã nhớ ra rồi?“.
Tôi lắc đầu:
“Chẳng nhớ ra gì cả“.
“Vậy tại sao lại bỏ trốn?“.
Anh chàng này chưa tỉnh ngủ hay bị kẹp đầu vào cửa mà hỏi một câu thừa thãi như thế nhỉ? Tại sao bỏ trốn? Không trốn để mấy người tra tấn hết ngày này qua ngày khác à? Tôi lười chẳng buồn đáp lại nữa.
Chàng ta lại tiếp tục cau mày, nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt.
“Ngươi mất trí nhớ mà vẫn tiếp tục giết người vô tội, đủ thấy bản tính ngươi ác độc không biết hối cải“.
Thật buồn cười. Tôi cũng không mong chàng ta hay những người ở đây có thể bênh vực nói lý cho mình, bọn họ thiên vị Tiểu Xà là chuyện dễ hiểu, nhưng không thể muốn mắng thế nào thì mắng, đổ hết tội lỗi lên đầu tôi được.
“Ta bị nhốt trong phòng giam, nếu nàng ta không tự mình chạy đến, ta có thể triệu nàng ta chắc? Huynh quản lý thuộc hạ chẳng ra gì, còn ngồi đó mà mắng ta ác độc. Chẳng lẽ bị bóp cổ còn phải nằm im một chỗ mới không bị coi là kẻ ác? Hừ, ta cũng không muốn phí lời với mấy người. Muốn chém muốn giết gì thì cứ ra tay đi. Ta mà nhíu mày thì không phải là... không phải là...“.
Ôi, đầu lại đau nữa rồi. Muốn vỗ ngực nói mấy câu bộc lộ khí tiết anh hùng hảo hán không sợ đầu rơi máu chảy nhưng tay bị trói chặt không thể vỗ ngực, đến tên của mình cũng không nhớ ra để nói cho hùng hồn. Thật là bi ai.
Thành chủ huynh đệ nhìn tôi một hồi chẳng biết là đang nghĩ gì, cuối cùng chỉ phân phó thuộc hạ tạm thời giải tôi vào phòng giam cũ. Tôi ủ rũ như cà héo cuống, “trở về” phòng giam chờ phán quyết. Xác Tiểu Xà đã được mang đi, trên nền chỉ còn đọng lại vũng máu nhỏ. Tôi rút một nắm cỏ khô rải lên che lại cho đỡ chướng mắt. Vận động cả đêm, lại thêm bị chọc tức, cả người vừa nhức vừa mệt. Tôi bò lên đệm cỏ ngủ thiếp đi.
Đã ba ngày kể từ lúc Thành chủ huynh đệ trở về. Độc trong cơ thể đã được giải, đầu và những vết thương do bị châm kim cũng đã được băng bó, đắp thuốc. Giờ trông tôi chả khác gì xác ướp trong ngôi mộ cổ phá quan tài chui ra. Chẳng biết Tiểu Xà Thanh Tân kia có bị phạt hay không mà ba ngày nay không thấy chạy đến hành hạ tôi nữa. Cũng có thể Thành chủ huynh đệ sợ tôi chết trước khi kịp khai cung nên cho tôi được phép dưỡng thương cho lành. Với thương tích ngày hôm ấy, cho dù không tiếp tục tra tấn, chỉ cần bỏ mặc cũng đủ khiến tôi mất mạng rồi.
Kể từ lúc tỉnh dậy ở nơi này thì ba ngày vừa qua là ba ngày yên tĩnh hiếm hoi.
Không thấy tiểu cô nương tốt bụng kia xuất hiện, có thể Thành chủ huynh đệ đã ra lệnh đổi toàn bộ người canh gác bên ngoài. Mỗi ngày đều có những người khác nhau mang cơm trắng và chén thuốc đen sì bảo tôi uống hết. Tôi rất ngoan ngoãn phối hợp, đối phương cũng không hề gây khó dễ. Tôi và những người này đều đang chờ đợi. Bọn họ đợi vết thương của tôi lành để tiếp tục tra tấn lấy tin tức về hành tung “kẻ nọ“. Còn tôi đợi thời cơ để bỏ trốn. Không cần biết trước kia tôi và những người này có thù oán thế nào, bản thân đã gây ra tội ác gì khiến tôi mắc nợ bọn họ; hiện tại tôi chỉ muốn sống và rời khỏi đây. Không phải tôi không hiểu đạo lý có ân báo ân, có nợ trả nợ. Song giờ đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, nợ nần gì cũng mặc xác.
Ngày thứ bảy, những vết thương ngoài da cơ bản đều đã lành thịt. Khả năng hồi phục của cơ thể này quả là đáng nể. Giờ cơm chiều tôi còn đề nghị được thêm cơm khiến các vị tỷ tỷ cai ngục vô cùng hài lòng, vội cử người chạy đi bẩm báo Thành chủ rằng tôi đã hoàn toàn bình phục, có thể tiếp tục tra tấn được rồi. Tôi ngoan ngoãn ngồi trên đệm cỏ, đợi Thành chủ huynh đệ mò đến để tìm cơ hội bắt chàng ta làm con tin. Nhưng chờ đến tối, con tin quan trọng không thấy đến, lại thấy một “con rắn lớn” bò vào.
Chỉ mấy ngày không gặp, Tiểu Xà trông còn nhếch nhác hơn cả xác ướp mới tháo băng là tôi. Đôi giày vải của cô ta lấm lem bùn đất chẳng biết là từ nơi nào chạy đến nữa. Tính ra thì người tôi gặp nhiều nhất, nói nhiều câu nhất chính là Tiểu Xà trước mặt. Người ta cực khổ đến thăm, đương nhiên là nên chào hỏi một chút. Tôi mỉm cười, vẫy vẫy tay hỏi:
“Cô nương lưu luyến ta như vậy, là rất nhớ ta ư?“.
Ngọn đuốc trên tay rọi lên gương mặt sa sầm của Tiểu Xà, ánh mắt vẫn ngùn ngụt lửa hận như cũ, thậm chí còn lạnh lẽo hơn trước. Nhưng tôi thấy không cần lo lắng, cô ta có muốn vào xử tôi thì cũng không có chìa khóa.
Đột nhiên, Tiểu Xà cười lạnh cắm ngọn đuốc lên bức vách rồi lôi trong ống tay áo một vật vô cùng quen thuộc, vô cùng lợi hại: chìa khóa phòng giam. Chả trách mà bên ngoài lại yên tĩnh đến thế, cũng không thấy ai ngăn cản cô ta. Có lẽ đều bị hạ mê dược ngủ ngon lành cả rồi.
Nhìn đối phương dễ dàng mở khóa, từng bước tiến tới gần, tôi cảm thấy phen này mình thật sự không xong rồi. Cho dù có kêu cứu rát cổ họng thì các vị tỷ tỷ xinh đẹp ngoài kia cũng không thức dậy nổi. Còn chưa kịp nghĩ ra cách đối phó đã bị Tiểu Xà đẩy lăn ra đất, cô ta đè lên người tôi, ngồi hẳn lên bụng khiến tôi không cựa quậy hay vùng vẫy gì được. Mười ngón tay kia như gọng kìm đè lên cổ họng, bóp mạnh đến nỗi như muốn bóp vỡ cả mấy đốt xương bên trong. Móng tay nhọn như kim châm đâm sâu vào da thịt. Theo bản năng, tôi muốn gỡ đôi bàn tay đang siết cổ mình ra. Tôi len ngón tay mình vào giữa, bẩy ngón cái của cô ta ra. Còn chưa hớp được ngụm không khí, tay trái bị chộp lấy ấn xuống sàn, Tiểu Xà nhanh như cắt rút lấy chiếc trâm cài tóc đâm mạnh xuống ghim bàn tay trái tôi lại. Trên gương mặt tích tụ oán hận dâng lên một nụ cười khiến tôi lạnh tóc gáy. Một mùi hương thoảng qua chóp mũi như phấn hoa bị đốt có mùi như tro cốt của người chết bị đào lên. Tiểu Xà vừa cười vừa bóp cổ tôi lần nữa.
Phổi đau như muốn nổ tung ra.
Tôi không muốn chết!
Vừa nghĩ như thế, không biết lấy sức lực từ đâu ra, tôi đã rút được cây trâm đang cắm xuyên qua lòng bàn tay trái, đâm mạnh vào cổ Tiểu Xà. Hai mắt cô ta trợn trừng như muốn lồi ra. Viên ngọc đính trên chuôi cây trâm bạc bong ra rơi xuống đất, lăn đi đâu mất. Tôi đẩy cô ta ra rồi bò dậy ho sù sụ.
Phải mau chóng rời khỏi đây.
Tôi tháo đai lưng Tiểu Xà, băng tạm vết thương trong lòng bàn tay để cầm máu, vội vàng rời khỏi phòng giam. Ra đến bên ngoài, quả nhiên trông thấy ba người gục đầu trên mặt bàn ngủ say như chết. Trên trời không thấy trăng sao gì cả, nhìn đâu cũng thấy đen thùi lùi. Đêm đen thế này tất nhiên thích hợp để bỏ trốn, nhưng lại khó khăn cho việc xác định phương hướng để tìm đường. Đành vậy, hướng nào cũng như nhau cả, miễn đi càng xa càng tốt.
Dựa theo phán đoán, Thành chủ huynh đệ nhất định ở khu vực trung tâm của thành này. Muốn trốn thoát thì phải chọn chỗ nào hẻo lánh để đi mới có thể ẩn mình. Từ chỗ giam giữ đi bộ áng chừng chưa đến nửa canh giờ thì ra được đường lớn. Ở chỗ này đã có ánh sáng để phân biệt phương hướng rõ hơn. Khu vực sáng đèn xa xa phía bên trái có lẽ là phủ của Thành chủ huynh đệ. Tôi rẽ vào con đường nhỏ ngược hướng nơi sáng đèn, bắt đầu chạy thục mạng. Biết rằng cơ hội trốn thoát chỉ có một lần duy nhất này thôi nên dù mệt đứt hơi tôi cũng không cho phép mình dừng chân nghỉ ngơi khắc nào. Cứ chạy mãi, chạy mãi, cuối cùng cũng đến được chỗ cổng thành, không biết là cổng nào, chỉ thấy tường thành xây cao ngất ngưỡng. Kỳ lạ là không thấy người canh gác. Điều này chẳng hợp với lẽ thường chút nào.
Tôi bước đến gần quan sát cánh cổng to bằng cả căn nhà. Hai cánh cổng bằng sắt chắn ngay trước mắt. Chỉ cần qua được ải này là có thể cao bay xa chạy. Nhưng khoan nói đến việc có chìa khóa để mở cổng hay không, chỉ riêng thanh gỗ to kềnh và hai cánh cửa nặng trịch kia sức một người không thể nào di chuyển nổi. Tôi ngồi phịch xuống đất, vô cùng tức giận! Vốn dự tính đến được chỗ cổng thành thì tìm cách liều mạng một phen để cướp chìa khóa, cướp ngựa rồi phóng ngựa trốn đi. Hiện tại, cổng thì không ra được, người hay ngựa thì đều không thấy thử một mống.
Còn chưa kịp than vãn, chửi rủa gì đã nghe thấy tiếng huyên náo vọng lại. Ánh đuốc rọi sáng một vùng sau lưng. Hôm nay đúng là không phải ngày thích hợp để xuất thành bỏ trốn mà. Đáng lý lúc ở trong phòng giam phải hỏi xin hoàng lịch để xem trước ngày lành giờ tốt, hiện tại hối hận cũng muộn mất rồi...
Đứng dậy, phủi phủi mông, tôi nghiến răng nghiến lợi cắm đầu tiếp tục chạy, cố gắng bỏ xa đám người truy bắt. Nhưng ở trong thành dù có cố tìm nơi vắng vẻ cũng không được, nếu chạy bừa vào nhà dân thể nào cũng bị người ta đem nộp ngay tức thì. Cái thành này hận tôi muốn chết, tìm đâu ra người có lòng tương trợ kia chứ. Rút cục chạy hết nổi, tôi đành trèo lên một cái cây chẳng biết là cây gì, chỉ mong tán lá sum suê có thể giúp mình không bị tóm gáy.
Nhưng trời chẳng bao giờ chiều lòng người.
Khi đám bạch y cưỡi ngựa chạy đến, vốn dĩ sắp chạy ngang qua cái cây đang “chứa chấp” tôi thì một người trong số họ ghìm cương đột ngột, thúc ngựa chậm rãi đi tới đứng dưới gốc cây nhìn lên. Hơn nữa còn là một gương mặt có chút quen quen. Cậu thiếu niên duy nhất không mặc trang phục màu trắng như những người còn lại, ngửa cổ nhìn tôi, lạnh lùng nói:
“Xuống đây“.
Đám người đi trước nghe thấy động tĩnh đều cho ngựa quay đầu trở lại vây thành vòng tròn quanh gốc cây xui xẻo. Tôi thở dài thườn thượt trượt xuống đất, bị áp giải trở về.
Lần này bọn họ không tống tôi vào phòng giam ngay mà lôi tôi đến đại sảnh trong một phủ lớn. Thành chủ huynh đệ ngồi trên cao, khoác áo choàng ngoài, chắc là đang ngủ ngon thì bị đánh thức nên vẻ mặt nhìn tôi có ba phần mất hứng, bảy phần tức giận. Tôi cũng đang tức giận đây! Chạy cả đêm, rút cục công toi. Một người ấn vai, muốn ép tôi quỳ xuống. Quỳ cái cóc khô ấy. Tôi giãy khỏi tay người đó, lườm anh ta trắng mắt. Một người khác bên cạnh thấy vậy muốn tiến lên hợp sức bắt tôi quỳ.
“Bỏ đi, cứ để nàng ta đứng”, Thành chủ huynh đệ mất kiên nhẫn ra lệnh, rồi cau mày nhìn sang tôi, hỏi: “Ngươi đã nhớ ra rồi?“.
Tôi lắc đầu:
“Chẳng nhớ ra gì cả“.
“Vậy tại sao lại bỏ trốn?“.
Anh chàng này chưa tỉnh ngủ hay bị kẹp đầu vào cửa mà hỏi một câu thừa thãi như thế nhỉ? Tại sao bỏ trốn? Không trốn để mấy người tra tấn hết ngày này qua ngày khác à? Tôi lười chẳng buồn đáp lại nữa.
Chàng ta lại tiếp tục cau mày, nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt.
“Ngươi mất trí nhớ mà vẫn tiếp tục giết người vô tội, đủ thấy bản tính ngươi ác độc không biết hối cải“.
Thật buồn cười. Tôi cũng không mong chàng ta hay những người ở đây có thể bênh vực nói lý cho mình, bọn họ thiên vị Tiểu Xà là chuyện dễ hiểu, nhưng không thể muốn mắng thế nào thì mắng, đổ hết tội lỗi lên đầu tôi được.
“Ta bị nhốt trong phòng giam, nếu nàng ta không tự mình chạy đến, ta có thể triệu nàng ta chắc? Huynh quản lý thuộc hạ chẳng ra gì, còn ngồi đó mà mắng ta ác độc. Chẳng lẽ bị bóp cổ còn phải nằm im một chỗ mới không bị coi là kẻ ác? Hừ, ta cũng không muốn phí lời với mấy người. Muốn chém muốn giết gì thì cứ ra tay đi. Ta mà nhíu mày thì không phải là... không phải là...“.
Ôi, đầu lại đau nữa rồi. Muốn vỗ ngực nói mấy câu bộc lộ khí tiết anh hùng hảo hán không sợ đầu rơi máu chảy nhưng tay bị trói chặt không thể vỗ ngực, đến tên của mình cũng không nhớ ra để nói cho hùng hồn. Thật là bi ai.
Thành chủ huynh đệ nhìn tôi một hồi chẳng biết là đang nghĩ gì, cuối cùng chỉ phân phó thuộc hạ tạm thời giải tôi vào phòng giam cũ. Tôi ủ rũ như cà héo cuống, “trở về” phòng giam chờ phán quyết. Xác Tiểu Xà đã được mang đi, trên nền chỉ còn đọng lại vũng máu nhỏ. Tôi rút một nắm cỏ khô rải lên che lại cho đỡ chướng mắt. Vận động cả đêm, lại thêm bị chọc tức, cả người vừa nhức vừa mệt. Tôi bò lên đệm cỏ ngủ thiếp đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook