Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần
-
Chương 115
Vân Liệt Diễm hô to trong sân lớn, chỉ chốc lát sau đã có không ít người chạy đến bên này.
“Liệt Diễm, có chuyện gì vậy?” Tử Mộ là người đầu tiên chạy đến. Hắn vốn dĩ cũng định đến tìm Vân Liệt Diễm để nói nếu nàng thật sự muốn rời khỏi đây, hắn sẽ không cố chấp giữ nàng ở lại.
“Không thấy Đóa Đóa đâu cả” Vân Liệt Diễm khẽ cúi đầu, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Thật ra là nàng sợ phải nhìn thấy ánh mắt đó của Tử Mộ, loại ánh mắt khiến cho nàng tan nát cõi lòng. Nàng không muốn lừa gạt hắn, nhưng nàng vẫn phải làm. Nếu không làm như vậy thì không thể khiến nơi này rối loạn, càng không có cơ hội chạy trốn. Nếu nàng lừa hắn, ràng buộc giữa bọn họ có thể giảm bớt một chút. Mong rằng sau khi nàng rời khỏi nơi này, hắn không cần gặp phiền phức nữa. Bất kể thế nào, nàng đều đã thiếu hắn một món nợ khó lòng trả hết.
“Nàng đừng lo lắng, ta sai người đi tìm” Tử Mộ nhẹ giọng an ủi Vân Liệt Diễm, sau đó ra lệnh cho hạ nhân cẩn thận tìm kiếm.
“Đóa Đóa vẫn luôn nghịch ngợm, con bé có chạy ra ngoài hay không?” Vân Liệt Diễm hỏi dò. Biệt viện này khẳng định không hề đơn giản như vậy, nàng chính là muốn ra ngoài quan sát tình hình.
“Tử Mộ, huynh không nên tin nữ nhân này, nàng giống y như con nhóc quỷ kia, chẳng biết đôi mẫu tử này lại đang giở trò gì đâu. Trong biệt viện có kết giới, một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài đừng nói chi là con nhóc kia. Nhất định là nàng ta muốn trốn đi thôi!” Vinh Hình không chút khách khí với Vân Liệt Diễm. Hắn vẫn không hiểu rốt cuộc thì nữ nhân này muốn thế nào. Không phải hắn đã nói rằng nàng không thể nào trốn thoát được rồi sao? Nếu không ngoan ngoãn ở lại trong biệt viện, không có sự bảo vệ của Tử Mộ thì nàng khẳng định sẽ phải chết. Rốt cuộc thì nàng nghĩ Hỏa thành là một nơi như thế nào chứ?
Bát đại gia tộc sở dĩ có thể tồn tại sừng sững trên đại lục Thần Chi mấy vạn năm không hẳn chỉ là dựa trên mấy viên ngọc đơn thuần kia.
“Ta chỉ là muốn tìm Đóa Đóa mà thôi! Sáng nay vào phòng con bé, ta đã không thấy nó đâu cả rồi. Nó còn nhỏ như vậy, ta thật sự lo lắng sẽ có chuyện xảy ra với nó” Vân Liệt Diễm chính là cao thủ diễn trò, một chút việc nhỏ này không làm khó được nàng.
Nàng khẽ cắn môi, một đôi mắt hoa đào ngập nước, dường như có thể khóc bất kỳ lúc nào.
“Liệt Diễm, nàng đừng hoảng, chúng ta nhất định sẽ tìm được Đóa Đóa mà” Tử Mộ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Vân Liệt Diễm an ủi “Ta sẽ tìm giúp nàng”
Vì thế, tất cả mọi người đều lật tung biệt viện lên tìm. Thế nhưng vẫn không thấy thân ảnh Đóa Đóa đâu.
“Để ta thử xem!” Tử Mộ nhắm mắt lại, nội lực bắt đầu khởi động quanh thân, ánh sáng bảy màu lại quanh quẩn xung quanh thân thể hắn, màu tím là đậm nhất.
Vẫn là lần đầu tiên Vân Liệt Diễm nhìn thấy cảnh này. Nàng vốn tưởng rằng cao thủ trên Thần cấp nhị giai khi vận công thì ánh sáng bảy màu sẽ lưu chuyển quanh thân, xem ra hoàn toàn không phải như thế. Ánh sáng này cũng không thật sự là cầu vòng, chỉ là một vầng sáng cực nhạt và ánh sáng tím là rõ ràng và đậm nhất. Nếu nhìn từ đằng xa thì cũng chỉ có thể nhìn thấy ánh tím, đứng gần mới có thể thấy tia sáng bảy màu mỏng manh ẩn sâu bên trong ánh sáng tím.
Qua một lúc lâu, Tử Mộ mới mở to mắt nói với Vân Liệt Diễm: “Đóa Đóa dường như không có trong biệt viện”
Vân Liệt Diễm nhìn Tử Mộ bằng ánh mắt kinh ngạc. Đây là năng lực gì? Nàng cũng từng thấy Hàn Chỉ sử dụng, nhưng cũng không nhẹ nhàng như Tử Mộ. Mỗi một lần Hàn Chỉ xuất chiêu này liền hộc máu hôn mê, một lúc lâu sau đó mới có thể tỉnh lại.
Nàng nhớ Hàn Chỉ tưng nói phải ngưng tụ công lực toàn thân, sau đó phác họa hình ảnh xung quanh mình trong đầu liền có thể quan sát từng góc ngách.
“Ngươi không sao chứ?” Gần như là theo bản năng, Vân Liệt Diễm nhìn Tử Mộ bằng ánh mắt lo lắng.
“Nữ nhân này, rốt cuộc là ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi mong Tử Mộ có chuyện sao? Chỉ cần thực lực đạt tới Thần cấp bát giai đều có thể điều khiến không gian hình ảnh, trong phạm vi trăm dặm đều có thể xuất hiện trong đầu. Không có kiến thức thì đừng có ăn nói lung tung!” Vinh Hình đối với Vân Liệt Diễm thật sự không thể nào tốt được. Nữ nhân này, lúc nào cũng giống như ước gì Tử Mộ xảy ra chuyện.
Thật ra hắn cảm thấy Vân Liệt Diễm nói cũng có chỗ đúng. Cho dù năm đó Liệt Diễm cùng Tử Mộ yêu nhau như thế nào đi nữa, nhiều năm trôi qua cùng nhiều lần luân hồi, nàng đã không còn là Liệt Diễm lúc trước từ lâu. Nàng chỉ là một người khác, đúng lúc sở hữu linh hồn của Liệt Diễm mà thôi. Vốn dĩ, hai người họ không phải là một.
Thế nhưng Tử Mộ vẫn không hề hết hi vọng, vẫn tự ‘lừa mình dối người’.
“Thì ra là như vậy…” Vân Liệt Diễm lẩm bẩm nói, nhưng nếu đến Thần cấp bát giai mới có được năng lực này thì làm sao Hàn Chỉ có thể sử dụng được? Hơn nữa, ánh mắt của hắn vẫn luôn khiến cho nàng có một cảm giác rất quỷ dị, dường như trong đôi mắt kia luôn ẩn chứa một nguồn năng lượng rất cường đại. Thế nhưng ngay cả Hàn Chỉ cũng không biết ánh mắt của mình đang chất chứa bí mật gì.
“Nếu Đóa Đóa không ở trong biệt viện thì sẽ ở đâu?” Vân Liệt Diễm lại kinh ngạc, nếu Tử Mộ lợi hại như vậy thì chẳng lẽ hắn không thể nhìn thấy Đóa Đóa vẫn đang ở cạnh nào sao? Trong lòng Vân Liệt Diễm thật sự là nhịn không được dâng lên một chút áy náy. Nàng lừa ai cũng thấy thanh thản, chỉ riêng nam nhân chỉ nhỉn một cái cũng đã thấy đau lòng này. Nàng cảm thấy lừa gạt hắn chính là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
“Lúc nãy có người báo Đại trưởng lão đã đến đây, có thể Đóa Đóa đã nhân cơ hội này mà lẻn ra ngoài” Tử Mộ nhìn Vân Liệt Diễm, nói: “Ta đưa nàng ra ngoài tìm thử xem”
Vân Liệt Diễm theo bản năng gật đầu, sau đó liếc nhìn Vinh Hình, quả nhiên thấy ánh mắt uy hiếp cùng cảnh cáo của hắn. Thế nhưng trong tiềm thức Vân Liệt Diễm cũng không muốn gặp mặt Đại trưởng lão gì đó kia, dường như từ khi sinh ra nàng đã không thể nào thích được những sinh vật gọi là Đại trưởng lão. Tuy nhiên, đây là cơ hội duy nhất để trốn đi. Lúc nãy Vinh Hình cũng đã nói nơi này có kết giới, với năng lực ‘mèo quào’ của nàng đương nhiên không thể nào xông ra được.
Vị trí mà Tiểu Nhẫn nói nằm ở hướng sáu giờ. Bây giờ nàng chỉ đủ năng lực theo dõi phương hướng của Hàn Chỉ là hướng bảy giờ của thành Hàn Quý, cho nên nàng phải phán đoán ra phương hướng này chệch một chút.
Không muốn thừa nhận nhưng Vân Liệt Diễm vẫn biết bản thân mình bây giờ đang bị giam giữ, cảm giác này càng hung hiểm hơn so với năm đó khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ của đặc công. Bởi vì khi đó, nàng có dị năng còn người khác thì không, dưới bất kỳ tình huống nào nàng cũng có thể tạo thêm cơ hội sống sót cho mình. Thế nhưng bây giờ xung quanh nàng đều là ‘tường đồng vách sắt’, nàng chẳng khác gì con kiến đang giãy dụa bất lực.
Theo Tử Mộ ra ngoài cổng liền nhìn thấy một mái đầu màu đỏ chói đang đi về phía này, bên cạnh còn có hai đội người hầu cận mở đường, rõ ràng là trận thế xuất hiện điển hình của giới nhà giàu.
Vân Liệt Diễm thầm bĩu môi, thân mình lùi về phía sau vài bước, lấy thân thể của Vinh Hình cùng Tử Mộ che chắn cho mình. Nàng chỉ mong Đại trưởng lão gì kia đừng có nhìn thấy nàng.
Vinh Hình khinh thường trừng mắt với Vân Liệt Diễm, trong mắt mang theo trào phúng.
Vân Liệt Diễm cũng không thèm để ý. So sánh chuyện bị xem thành binh khí mang đi huấn luyện thì bị thằng nhãi ranh này khinh bỉ một chút cũng không sao.
Đại trưởng lão trong tưởng tượng của Vân Liệt Diễm chính là một lão già tóc bạc đầy râu như Đại trưởng lão Vân gia không có xuất hiện, ngược lại là một vị đại thúc hoà nhã dễ gần khoảng hơn ba mươi tuổi.
“Đại trưởng lão!” Đang lúc Vân Liệt Diễm hoài nghi người này có thật là Đại trưởng lão hay không thì Tử Mộ cùng Vinh Hình đã lên tiếng khẳng định người thật việc thật.
Vân Liệt Diễm trợn mắt nhìn vị đại thúc kia qua khe hở giữa Tử Mộ cùng Vinh Hình, hai hàng chân mày của nàng cũng đã nhíu lại một chỗ. Thật sự là Đại trưởng lão trong truyền thuyết kia sao? Thật sự là Đại trưởng lão sẽ biến nàng thành binh khí trấn hưng gia tộc sao?
Nàng có hoa mắt không? Hay là Vinh Hình đã lừa nàng?
Dường như ngay lập tức bác bỏ khả năng này, Vân Liệt Diễm hơi cúi thấp người, tận lực biến mình thành vô hình. Hi vọng Đại trưởng lão này tưởng nàng là một hạ nhân trong biệt viện, sau đó đợi bọn họ đi vào trong, nàng sẽ nhân cơ hội bỏ chạy.
Vân Liệt Diễm tính toán thật tốt, nhưng chính nàng cũng không thể không thừa nhận xác suất diệu kế này thành công chỉ bằng không, bởi vì Vinh Hình đã từng cường điệu chuyện Đại trưởng lão đến đây là vì nàng.
Quả nhiên, thần may mắn không hề mỉm cười với nàng.
“Vị này chính là Liệt Diễm sao? Ha ha, gia tộc Hỏa thị chúng ta quả thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp, có Tử Mộ lại có thêm một Liệt Diễm” Đại trưởng lão híp mắt, cười nói.
Vân Liệt Diễm nhất thời hóa đá. Đừng có xui xẻo như vậy chứ? Tốt xấu gì cũng nên cho nàng một chút dư âm xung đột đi!
“Liệt Diễm xin chào Đại trưởng lão” Vân Liệt Diễm hung hăng bấm móng tay vào lòng bàn tay của mình, cảnh cáo. Dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu. Thế nhưng, món nợ này một ngày nào đó nàng sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.
Sẽ có một ngày, những người này đều phải quỳ gối dưới chân của nàng, nghe theo mệnh lệnh của nàng.
Vân Liệt Diễm nàng từ trước đến nay không phải là loại người cam tâm tình nguyện ‘gả chó theo chó’. Hôm nay nàng cúi đầu là vì bất đắc dĩ. Thế nhưng, một lần cúi đầu không có nghĩa là cả đời đều cũng cúi đầu.
“Liệt Diễm, có chuyện gì vậy?” Tử Mộ là người đầu tiên chạy đến. Hắn vốn dĩ cũng định đến tìm Vân Liệt Diễm để nói nếu nàng thật sự muốn rời khỏi đây, hắn sẽ không cố chấp giữ nàng ở lại.
“Không thấy Đóa Đóa đâu cả” Vân Liệt Diễm khẽ cúi đầu, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Thật ra là nàng sợ phải nhìn thấy ánh mắt đó của Tử Mộ, loại ánh mắt khiến cho nàng tan nát cõi lòng. Nàng không muốn lừa gạt hắn, nhưng nàng vẫn phải làm. Nếu không làm như vậy thì không thể khiến nơi này rối loạn, càng không có cơ hội chạy trốn. Nếu nàng lừa hắn, ràng buộc giữa bọn họ có thể giảm bớt một chút. Mong rằng sau khi nàng rời khỏi nơi này, hắn không cần gặp phiền phức nữa. Bất kể thế nào, nàng đều đã thiếu hắn một món nợ khó lòng trả hết.
“Nàng đừng lo lắng, ta sai người đi tìm” Tử Mộ nhẹ giọng an ủi Vân Liệt Diễm, sau đó ra lệnh cho hạ nhân cẩn thận tìm kiếm.
“Đóa Đóa vẫn luôn nghịch ngợm, con bé có chạy ra ngoài hay không?” Vân Liệt Diễm hỏi dò. Biệt viện này khẳng định không hề đơn giản như vậy, nàng chính là muốn ra ngoài quan sát tình hình.
“Tử Mộ, huynh không nên tin nữ nhân này, nàng giống y như con nhóc quỷ kia, chẳng biết đôi mẫu tử này lại đang giở trò gì đâu. Trong biệt viện có kết giới, một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài đừng nói chi là con nhóc kia. Nhất định là nàng ta muốn trốn đi thôi!” Vinh Hình không chút khách khí với Vân Liệt Diễm. Hắn vẫn không hiểu rốt cuộc thì nữ nhân này muốn thế nào. Không phải hắn đã nói rằng nàng không thể nào trốn thoát được rồi sao? Nếu không ngoan ngoãn ở lại trong biệt viện, không có sự bảo vệ của Tử Mộ thì nàng khẳng định sẽ phải chết. Rốt cuộc thì nàng nghĩ Hỏa thành là một nơi như thế nào chứ?
Bát đại gia tộc sở dĩ có thể tồn tại sừng sững trên đại lục Thần Chi mấy vạn năm không hẳn chỉ là dựa trên mấy viên ngọc đơn thuần kia.
“Ta chỉ là muốn tìm Đóa Đóa mà thôi! Sáng nay vào phòng con bé, ta đã không thấy nó đâu cả rồi. Nó còn nhỏ như vậy, ta thật sự lo lắng sẽ có chuyện xảy ra với nó” Vân Liệt Diễm chính là cao thủ diễn trò, một chút việc nhỏ này không làm khó được nàng.
Nàng khẽ cắn môi, một đôi mắt hoa đào ngập nước, dường như có thể khóc bất kỳ lúc nào.
“Liệt Diễm, nàng đừng hoảng, chúng ta nhất định sẽ tìm được Đóa Đóa mà” Tử Mộ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Vân Liệt Diễm an ủi “Ta sẽ tìm giúp nàng”
Vì thế, tất cả mọi người đều lật tung biệt viện lên tìm. Thế nhưng vẫn không thấy thân ảnh Đóa Đóa đâu.
“Để ta thử xem!” Tử Mộ nhắm mắt lại, nội lực bắt đầu khởi động quanh thân, ánh sáng bảy màu lại quanh quẩn xung quanh thân thể hắn, màu tím là đậm nhất.
Vẫn là lần đầu tiên Vân Liệt Diễm nhìn thấy cảnh này. Nàng vốn tưởng rằng cao thủ trên Thần cấp nhị giai khi vận công thì ánh sáng bảy màu sẽ lưu chuyển quanh thân, xem ra hoàn toàn không phải như thế. Ánh sáng này cũng không thật sự là cầu vòng, chỉ là một vầng sáng cực nhạt và ánh sáng tím là rõ ràng và đậm nhất. Nếu nhìn từ đằng xa thì cũng chỉ có thể nhìn thấy ánh tím, đứng gần mới có thể thấy tia sáng bảy màu mỏng manh ẩn sâu bên trong ánh sáng tím.
Qua một lúc lâu, Tử Mộ mới mở to mắt nói với Vân Liệt Diễm: “Đóa Đóa dường như không có trong biệt viện”
Vân Liệt Diễm nhìn Tử Mộ bằng ánh mắt kinh ngạc. Đây là năng lực gì? Nàng cũng từng thấy Hàn Chỉ sử dụng, nhưng cũng không nhẹ nhàng như Tử Mộ. Mỗi một lần Hàn Chỉ xuất chiêu này liền hộc máu hôn mê, một lúc lâu sau đó mới có thể tỉnh lại.
Nàng nhớ Hàn Chỉ tưng nói phải ngưng tụ công lực toàn thân, sau đó phác họa hình ảnh xung quanh mình trong đầu liền có thể quan sát từng góc ngách.
“Ngươi không sao chứ?” Gần như là theo bản năng, Vân Liệt Diễm nhìn Tử Mộ bằng ánh mắt lo lắng.
“Nữ nhân này, rốt cuộc là ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi mong Tử Mộ có chuyện sao? Chỉ cần thực lực đạt tới Thần cấp bát giai đều có thể điều khiến không gian hình ảnh, trong phạm vi trăm dặm đều có thể xuất hiện trong đầu. Không có kiến thức thì đừng có ăn nói lung tung!” Vinh Hình đối với Vân Liệt Diễm thật sự không thể nào tốt được. Nữ nhân này, lúc nào cũng giống như ước gì Tử Mộ xảy ra chuyện.
Thật ra hắn cảm thấy Vân Liệt Diễm nói cũng có chỗ đúng. Cho dù năm đó Liệt Diễm cùng Tử Mộ yêu nhau như thế nào đi nữa, nhiều năm trôi qua cùng nhiều lần luân hồi, nàng đã không còn là Liệt Diễm lúc trước từ lâu. Nàng chỉ là một người khác, đúng lúc sở hữu linh hồn của Liệt Diễm mà thôi. Vốn dĩ, hai người họ không phải là một.
Thế nhưng Tử Mộ vẫn không hề hết hi vọng, vẫn tự ‘lừa mình dối người’.
“Thì ra là như vậy…” Vân Liệt Diễm lẩm bẩm nói, nhưng nếu đến Thần cấp bát giai mới có được năng lực này thì làm sao Hàn Chỉ có thể sử dụng được? Hơn nữa, ánh mắt của hắn vẫn luôn khiến cho nàng có một cảm giác rất quỷ dị, dường như trong đôi mắt kia luôn ẩn chứa một nguồn năng lượng rất cường đại. Thế nhưng ngay cả Hàn Chỉ cũng không biết ánh mắt của mình đang chất chứa bí mật gì.
“Nếu Đóa Đóa không ở trong biệt viện thì sẽ ở đâu?” Vân Liệt Diễm lại kinh ngạc, nếu Tử Mộ lợi hại như vậy thì chẳng lẽ hắn không thể nhìn thấy Đóa Đóa vẫn đang ở cạnh nào sao? Trong lòng Vân Liệt Diễm thật sự là nhịn không được dâng lên một chút áy náy. Nàng lừa ai cũng thấy thanh thản, chỉ riêng nam nhân chỉ nhỉn một cái cũng đã thấy đau lòng này. Nàng cảm thấy lừa gạt hắn chính là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
“Lúc nãy có người báo Đại trưởng lão đã đến đây, có thể Đóa Đóa đã nhân cơ hội này mà lẻn ra ngoài” Tử Mộ nhìn Vân Liệt Diễm, nói: “Ta đưa nàng ra ngoài tìm thử xem”
Vân Liệt Diễm theo bản năng gật đầu, sau đó liếc nhìn Vinh Hình, quả nhiên thấy ánh mắt uy hiếp cùng cảnh cáo của hắn. Thế nhưng trong tiềm thức Vân Liệt Diễm cũng không muốn gặp mặt Đại trưởng lão gì đó kia, dường như từ khi sinh ra nàng đã không thể nào thích được những sinh vật gọi là Đại trưởng lão. Tuy nhiên, đây là cơ hội duy nhất để trốn đi. Lúc nãy Vinh Hình cũng đã nói nơi này có kết giới, với năng lực ‘mèo quào’ của nàng đương nhiên không thể nào xông ra được.
Vị trí mà Tiểu Nhẫn nói nằm ở hướng sáu giờ. Bây giờ nàng chỉ đủ năng lực theo dõi phương hướng của Hàn Chỉ là hướng bảy giờ của thành Hàn Quý, cho nên nàng phải phán đoán ra phương hướng này chệch một chút.
Không muốn thừa nhận nhưng Vân Liệt Diễm vẫn biết bản thân mình bây giờ đang bị giam giữ, cảm giác này càng hung hiểm hơn so với năm đó khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ của đặc công. Bởi vì khi đó, nàng có dị năng còn người khác thì không, dưới bất kỳ tình huống nào nàng cũng có thể tạo thêm cơ hội sống sót cho mình. Thế nhưng bây giờ xung quanh nàng đều là ‘tường đồng vách sắt’, nàng chẳng khác gì con kiến đang giãy dụa bất lực.
Theo Tử Mộ ra ngoài cổng liền nhìn thấy một mái đầu màu đỏ chói đang đi về phía này, bên cạnh còn có hai đội người hầu cận mở đường, rõ ràng là trận thế xuất hiện điển hình của giới nhà giàu.
Vân Liệt Diễm thầm bĩu môi, thân mình lùi về phía sau vài bước, lấy thân thể của Vinh Hình cùng Tử Mộ che chắn cho mình. Nàng chỉ mong Đại trưởng lão gì kia đừng có nhìn thấy nàng.
Vinh Hình khinh thường trừng mắt với Vân Liệt Diễm, trong mắt mang theo trào phúng.
Vân Liệt Diễm cũng không thèm để ý. So sánh chuyện bị xem thành binh khí mang đi huấn luyện thì bị thằng nhãi ranh này khinh bỉ một chút cũng không sao.
Đại trưởng lão trong tưởng tượng của Vân Liệt Diễm chính là một lão già tóc bạc đầy râu như Đại trưởng lão Vân gia không có xuất hiện, ngược lại là một vị đại thúc hoà nhã dễ gần khoảng hơn ba mươi tuổi.
“Đại trưởng lão!” Đang lúc Vân Liệt Diễm hoài nghi người này có thật là Đại trưởng lão hay không thì Tử Mộ cùng Vinh Hình đã lên tiếng khẳng định người thật việc thật.
Vân Liệt Diễm trợn mắt nhìn vị đại thúc kia qua khe hở giữa Tử Mộ cùng Vinh Hình, hai hàng chân mày của nàng cũng đã nhíu lại một chỗ. Thật sự là Đại trưởng lão trong truyền thuyết kia sao? Thật sự là Đại trưởng lão sẽ biến nàng thành binh khí trấn hưng gia tộc sao?
Nàng có hoa mắt không? Hay là Vinh Hình đã lừa nàng?
Dường như ngay lập tức bác bỏ khả năng này, Vân Liệt Diễm hơi cúi thấp người, tận lực biến mình thành vô hình. Hi vọng Đại trưởng lão này tưởng nàng là một hạ nhân trong biệt viện, sau đó đợi bọn họ đi vào trong, nàng sẽ nhân cơ hội bỏ chạy.
Vân Liệt Diễm tính toán thật tốt, nhưng chính nàng cũng không thể không thừa nhận xác suất diệu kế này thành công chỉ bằng không, bởi vì Vinh Hình đã từng cường điệu chuyện Đại trưởng lão đến đây là vì nàng.
Quả nhiên, thần may mắn không hề mỉm cười với nàng.
“Vị này chính là Liệt Diễm sao? Ha ha, gia tộc Hỏa thị chúng ta quả thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp, có Tử Mộ lại có thêm một Liệt Diễm” Đại trưởng lão híp mắt, cười nói.
Vân Liệt Diễm nhất thời hóa đá. Đừng có xui xẻo như vậy chứ? Tốt xấu gì cũng nên cho nàng một chút dư âm xung đột đi!
“Liệt Diễm xin chào Đại trưởng lão” Vân Liệt Diễm hung hăng bấm móng tay vào lòng bàn tay của mình, cảnh cáo. Dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu. Thế nhưng, món nợ này một ngày nào đó nàng sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.
Sẽ có một ngày, những người này đều phải quỳ gối dưới chân của nàng, nghe theo mệnh lệnh của nàng.
Vân Liệt Diễm nàng từ trước đến nay không phải là loại người cam tâm tình nguyện ‘gả chó theo chó’. Hôm nay nàng cúi đầu là vì bất đắc dĩ. Thế nhưng, một lần cúi đầu không có nghĩa là cả đời đều cũng cúi đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook