Đại hội tuyển chọn thành chủ?

Vân Liệt Diễm đột nhiên cảm thấy có hứng thú. Đại lục Thần Chi không có quân vương, cho nên trong mắt dân chúng ở đây thì người có quyền lực nhất ngoại trừ bát đại gia tộc ra thì chính là thành chủ.

Phụ thuộc vào bát đại gia tộc có tám mươi thành trì, mỗi toà thành có một vị thành chủ, giống như quan viên địa phương quản lý thuế má cùng duy trì trật tự trị an trong thành. Thế nhưng cái duy trì trật tự này lại không giống như ở đại lục Tranh Vanh, chỉ khi nào trong thành xuất hiện chuyện gì khó giải quyết thì người đó mới ra mặt giải quyết hoặc trực tiếp báo cáo lên trên. Nói tóm lại, chức vị thành chủ này vô cùng nhàn hạ.

Chỉ cần dựa theo quy định hàng năm giao nộp lên một số tài sản cố định thì phần thừa còn lại đều sẽ trở thành tài sản riêng của thành chủ. Mà tranh chấp bình thường trong thành chỉ cần không nháo lớn hoặc không trái với tộc quy thì bọn họ cũng sẽ mặc kệ. Bởi vì nơi này dựa vào thực lực để nói chuyện, có thực lực mới có tư cách sinh tồn, yếu ớt thì chỉ có thể bị ức hiếp mà thôi.

Quy tắc của thế giới này ngàn vạn năm qua đều như vậy, ai cũng không thay đổi được. Ở nơi này, mỗi người dường như đều biết võ công, thậm chí thực lực còn rất cường hãn, cho nên rất nhiều người khinh thường những việc tay chân nặng nhọc. Như nàng thấy, trình độ tiêu xài nơi đây không phải nhỏ, vật phẩm còn mắc hơn mấy lần so với đại lục Tranh Vanh. Ở đại lục Tranh Vanh, một lượng bạc cũng có thể mua được vài thứ, nhưng ở đây thì phải cần đến một lượng vàng. Bạc ở đây chẳng thể dùng được, nhiều lắm cũng chỉ mua được một cái bánh bao mà thôi.

Nói đến chuyện này, Vân Liệt Diễm lại tò mò. Rốt cuộc Hàn Chỉ có bao nhiêu tiền chứ? Hắn tiện tay lấy ra cũng đã là một túi vàng, khiến cho Vân Liệt Diễm trước kia là đệ nhất tài phú Phượng thành cũng nhịn không được mà muốn rút hết tiền túi của phu quân nhà mình.

Trở lại chuyện chính, ở đây cái gì cũng cần tiền cũng vì phía trên ra quy định, cho dù có thực lực cường đại đến đâu cũng không thể cưỡng đoạt đồ vật trong tay người khác, cho nên đây cũng coi như là một luật lệ rồi. Nếu không thì những kẻ mạnh cứ việc chiếm đoạt tài sản của người yếu thì nơi này sớm đã nổi loạn. Muốn sống ở đây thì phải có rất nhiều tiền, biện pháp tốt nhất chính là tranh cử chức vị thành chủ.

Ở đây, tranh cử thành chủ lại vô cùng công bằng. Cứ cách ba năm, mỗi thành lại tổ chức một lần, dù là ai cũng có thể tham gia. Kẻ chiến thắng cuối cùng chính là thành chủ kế nhiệm. Chỉ cần đạt tới Thần cấp, người bình thường đều có tuổi thọ ngàn năm, cho nên tranh cử ba năm một lần đối với bọn họ chính là cơ hội tốt nhất. Ba năm kiếm tiền cũng đủ cho bọn họ sống được cả trăm năm. Thuế má ở đây tuy không nặng nề nhưng vì thành Hỏa Quý này đã có hơn trăm vạn người, nộp thuế lên trên há lại không có chút lợi nhuận nào?

Tuy nhiên, tranh cử chức vị thành chủ cũng không phải là một chuyện đơn giản. Muốn từ trăm vạn người mà tuyển ra được một vị thành chủ, độ khó cũng không phải nhỏ. Chuyện gian lận vốn dĩ không thể diễn ra, bởi vì mỗi lần tranh cử, phía trên đều phái người xuống giám sát cho nên mọi chuyện cũng tương đối công bằng.

Vân Liệt Diễm tò mò nhất chính là cái người được cử xuống trong miệng bọn họ. Không cần phải hỏi, người kia nhất định người của gia tộc Hỏa thị. Vân Liệt Diễm muốn nhìn một chút, người của Hỏa thị có năng lực gì.

Bây giờ nàng đương nhiên sẽ không đối địch với bát đại gia tộc, nhưng ‘biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’. Trước tiên, nàng phải hiểu biết về thực lực của đối phương thì mới định rõ được khoảng cách đến mục tiêu của nàng là xa hay gần.

Vân Liệt Diễm tập trung nghe bên này, ngược lại không chú ý đến bên ngoài. Ngoài đường, một nam tử áo trắng tóc đỏ cưỡi ngựa, song song cưỡi ngựa bên cạnh hắn cũng là một nam tử trẻ tuổi trang phục đen huyền.

“Tử Mộ, người đó thật sự sẽ tới đây sao? Chúng ta có nên đi tới các thành khác tìm hay không? Đường hầm đến đại lục Thần Chi không ngừng thay đổi, cũng không nhất định là ở thành Hoả Quý này!” Nam tử áo đen nhìn xung quanh một lượt sau đó nói với nam tử áo trắng, chính là Tử Mộ trong miệng hắn ta.

Tử Mộ cúi đầu, một đôi con ngươi đen bóng nhiễm lên thần sắc ưu thương: “Tìm tiếp đi! Ta đã đợi lâu như vậy, chắc chắn sẽ tìm được thôi!”

Nam tử áo đen lắc lắc đầu, khẽ cười: “Tử Mộ, huynh cũng không nên lộ ra thần sắc như vậy, nếu không thì nam tử khắp thiên hạ chắc chắn sẽ tan nát cõi lòng mất thôi”

Tử Mộ lạnh lùng nhìn hắn: “Vinh Hình!”

Thanh âm không lớn, lại khiến cho Vinh Hình ngoan ngoãn ngậm miệng. Thế nhưng hắn quả thật là không chịu được, rõ ràng Tử Mộ là nam tử hán đại trượng phu, làm sao bộ dạng lại có thể xinh đẹp tuyệt trần như thế này? Đẹp thì có đẹp, lại không có ai xem hắn ta là nữ nhân, bởi vì trời sinh hắn ta vốn dĩ là khí thế nam nhân, không ai có thể nhầm lẫn.

Cho nên mới nói, nhìn thấy hắn ta như vậy thì nam tử khắp thiên hạ đều tan nát cõi lòng. Tại sao hắn ta không phải là nữ nhân nha?

“Huynh thật sự muốn tham gia đại hội tranh cử thành chủ gì đó sao? Một tòa thành Hoả Quý nho nhỏ, người thừa kế gia tộc như huynh đến góp vui làm gì?” Vinh Hình vô cùng khó hiểu nhìn Tử Mộ. Hắn ta là người thừa kế gia tộc Hoả thị, công lực đã đạt tới Thần cấp bát giai. Ở đại lục Thần Chi này, người có thể đối địch với hắn ta chỉ có tộc trưởng gia tộc Hàn thị – Hàn Lăng và Ma Vương của Ám Chi Sâm Lâm – Ngục Tu. Một nhân vật phong vân như vậy, bây giờ lại chạy tới toà thành hạng chót tham gia đại hội tranh cử nho nhỏ, đánh chết hắn, hắn cũng không tin.

“Ngày tranh cử thành chủ sẽ có rất nhiều người tham gia, nếu nàng ở đây, nói không chừng thì sẽ đến” Tử Mộ trầm mặc, mở miệng nói.

“Hoá ra là vì chuyện này! Huynh….” Vinh Hình lắc lắc đầu: “Huynh có nghĩ tới chuyện nàng đã thành thân, còn có con cái rồi hay không? Huynh chờ đợi nàng mấy vạn năm, nếu nàng đã trở thành thê tử của người khác, vậy thì huynh sẽ như thế nào đây? Nàng đã luân hồi nhiều lần như vậy, phiêu diêu trên thế gian này nhiều năm, nếu như nàng đã quên nơi này thì huynh vẫn một mực chờ đợi nàng sao? Tử Mộ, tội gì huynh phải khổ như vậy?”

Tử Mộ rủ mắt, dưới ánh mặt trời loé lên một tia mờ mịt.

Hắn làm sao không nghĩ tới chuyện này chứ? Có lẽ, nàng sớm quên hắn từ lâu, quên mất rằng mấy vạn năm trước, Hoả Tử Mộ hắn đã nguyện ý cùng nàng đồng sinh cộng tử. Thế nhưng một mình hắn lẻ loi trơ trọi bị phong ấn vài vạn năm, chờ đợi nàng trở về, chính là vì có thể được gặp lại nàng, ở bên cạnh nàng. Chỉ cần như vậy, muốn hắn làm gì hắn cũng cam nguyện.

Nhiều năm như vậy, đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi, tại sao hắn có thể buông tay?

“Haizz… Được rồi, được rồi, không đả kích huynh nữa. Cho dù thế nào thì nàng cũng đều là hôn thê của huynh. Nàng có thể đi đến đại lục Thần Chi thì nhất định sẽ nhớ lại, nói không chừng còn nhớ đến huynh. Đi thôi, chúng ta đến phía trước tìm xem” Vinh Hình thật sự không nỡ nhìn cái dạng này của Tử Mộ. Thế nhưng chuyện này cũng không khó trách, nhiều năm chờ đợi như vậy, Tử Mộ cũng đã ăn không ít thiệt thòi.

Nói cho cùng, may mắn nhất vẫn là Liệt Diễm. Nàng may mắn được luân hồi chuyển kiếp, chỉ để lại một mình Tử Mộ chịu đựng nỗi thống khổ vì bị phong ấn, còn ngây ngốc chờ nàng trở về. Nếu có một ngày nữ nhân kia thật sự phụ tình Tử Mộ, quả thật là không thể tha thứ.

Tử Mộ gật đầu, quất ngựa đi về phía trước. Đi vài bước, đột nhiên cảm thấy lồng ngực như hẫng một chút, hắn cuống quýt quay đầu, lại không thấy bất kỳ thứ gì.

Đúng lúc này, Vân Liệt Diễm cùng Đoá Đoá đã ăn uống no đủ liền đứng dậy.

Có đôi khi, bỏ qua chính là để trêu cợt một người.

“Mẹ có thấy bóng dáng của ca ca không?” Đoá Đoá ngẩng đầu hỏi Vân Liệt Diễm.

Vân Liệt Diễm đen mặt, nhìn Đoá Đoá nói: “Không phải con muốn tìm ca ca sao? Tại sao trên đường chỉ lo vui chơi hả?”

Đoá Đoá nháy nháy mắt, khẽ cúi đầu. Ách… Nó được đi dạo, hưng phấn quá nên quên mất rồi!

“Được rồi, được rồi! Vài ngày nữa là đại hội tranh cử thành chủ, nếu ca ca con thật sự ở đây thì nhất định sẽ đến xem náo nhiệt” Vân Liệt Diễm xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoá Đoá.

Đi một chuyến này cũng không tính là không công, ít nhất cũng thăm dò được hai tin tức có ích. Ngày đại hội tranh cử kia sẽ có nhân vật lớn xuất hiện, nếu Vân Thiểm Thiểm thật sự đến đây, nhất định sẽ dễ dàng tìm được nó. Mặt khác, cho dù ở đây không tìm được thì còn hai toà thành phụ cận, chỉ mong Vân Thiểm Thiểm dừng chân lâu một chút, để nàng tìm được được rồi muốn đi đâu thì đi.

“Thật tốt quá! Con sắp được gặp ca ca rồi!” Đoá Đoá vui vẻ đi về phía trước. Vân Liệt Diễm bất đắc dĩ lắc đầu cười.

Đến lúc các nàng rời khỏi trà lâu, Hoả Tử Mộ cùng Vinh Hình lại bước vào. Tử Mộ lo lắng đi tới vị trí gần cửa sổ, nhìn thấy trên bàn còn để lại hai chén trà chưa uống hết cùng một chút điểm tâm.

Nhất định là nàng! Nhất định là nàng! Nếu không thì lồng ngực của hắn cũng không rối loạn như vậy.

“Nhìn đi Tử Mộ, ta đã nói rồi, huynh nhất định là gặp ảo giác. Lúc nãy huynh quay đầu lại cũng không nhìn thấy gì có đúng không?” Vinh Hình thật sự không muốn đả kích Tử Mộ, nhưng sự thật bày ra trước mặt, hắn cũng không có cách nào khác.

“Nàng nhất định đã ở đây!” Tử Mộ chấp nhất nhìn chằm chằm vào chiếc bàn kia, nói.

“Tiểu nhị, vừa rồi có người ngồi ở đây sao?” Vinh Hinh câm lặng, gọi tiểu nhị trong tiệm đến hỏi.

“Chỗ đó sao?” Tiểu nhị nhìn vị trí Vinh Hình chỉ, nhớ lại rồi nói: “Là một cô nương rất xinh đẹp, mang theo một cô bé khoảng 5 tuổi. Hai người họ rất giống nhau, cũng không biết là tỷ muội hay mẫu tử nữa. Ha ha ha, bởi vì bộ dạng quá mức xinh đẹp, cho nên ta cũng nhịn không được mà nhìn thêm vài lần” Tiểu nhị nói xong, còn mắc cỡ gãi gãi đầu.

“Rất đẹp? Vậy ngươi có biết bọn họ đi hướng nào không?” Vinh Hình sững sờ. Một lớn một nhỏ? Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ thật sự là vị hôn thê kia của Tử Mộ?

“Cái này ta cũng không biết, chỉ nghe cô bé kia nói muốn đi tìm ca ca, dường như là đợi đến ngày tranh cử thành chủ đến xem, may mắn có thể sẽ gặp. Nhìn khuôn mặt của họ, hẳn là người đến từ bên ngoài” Tiểu nhị nghĩ nghĩ, xác định đây thật sự là lần đầu tiên gặp bọn họ. Nếu bọn họ đã ở trong thành một thời gian, dù lâu dù mau chắc chắn cũng sẽ có ấn tượng.

“Ha ha ha… Cảm ơn ngươi!” Vinh Hình ném cho tiểu nhị một khối vàng, coi như tiền mua tin tức.

“Đa tạ công tử!” Tiểu nhị vui vẻ tiếp nhận, sau đó đi làm việc khác.

“Đã nghe thấy chưa? Người ta là một lớn một nhỏ, theo như huynh nói thì cho dù có tìm được nàng, nàng cũng đã thành thân, cũng có con rồi” Vinh Hình nhếch mày. Đã nói từ lâu rồi, chuyện đi tìm vị hôn thê kia vốn dĩ là viển vông.

“Trưởng lão từng nói, bất luận như thế nào cũng đều phải đưa nàng đến gia tộc” Tử Mộ vẫn nhìn chiếc bàn chằm chằm. Thật sự là cảnh còn người mất, chỉ có mình hắn chờ đợi sao?

Vân Liệt Diễm cùng Đoá Đoá đi trên đường, nhưng không biết vì sao nàng vẫn luôn nhịn không được mà quay đầu lại, trong đầu loạn thành một nùi.

Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu. Kì quái, nàng chưa từng bị như vậy, dường như trong đầu có thứ gì đó bỗng chốc xuất hiện, nhưng khi nàng tinh tế xem xét lại chẳng thu hoạch được gì.

“Sao rồi? Tiểu công chúa, con tìm được ca ca chưa?” Diệp Khuyết đang ngậm thứ gì đó trong miệng, nhìn thấy Vân Liệt Diễm cùng Đoá Đoá trở về liền hỏi.

“Không có! Thế nhưng con sẽ tìm được nhanh thôi” Đoá Đoá vui vẻ chạy tới, cầm điểm tâm trên bàn nhét vào miệng. Ăn xong một miếng mới nhớ ra, liền cúi đầu lục lọi chiếc túi nhỏ bên hông. Con bé lấy ra một tượng đất đưa cho Diệp Khuyết: “Tước Tước thúc thúc, cái này cho thúc”

Diệp Khuyết cầm lấy tượng đất nhỏ, khoé miệng co rút: “Đoá Đoá, đây là ai?”

“Là thúc đó! Thúc thật ngốc, ngay cả mình cũng không nhận ra sao?” Đoá Đoá ra vẻ phiền muộn nhìn Diệp Khuyết.

Khoé mắt Diệp Khuyết bắt đầu giựt giựt, giựt đến nỗi con mắt cũng muốn rút gân. Cái tượng đấy rốt cuộc là giống hắn ở chỗ nào?

“Tước Tước thúc thúc, mắt thúc bị làm sao thế? Con miêu tả thúc thúc với người nặn tượng rồi ông ấy mới nặn đó. Con thấy rất giống thúc mà!” Đoá Đoá nhìn Diệp Khuyết bằng ánh mắt kì quái.

“Ách! Không có gì, nhìn rất đẹp, rất đẹp!” Diệp Khuyết gật đầu một cách máy móc. Bộ dáng của hắn là thế này sao? Thoạt nhìn có vẻ là hình người, nhưng hắn thật sự nhìn như thế sao?

“Rất giống đó!” Phượng Lăng Tiêu duỗi cổ nhìn qua, gật gật đầu.

Diệp Khuyết hoa hoa lệ lệ câm nín.

Đoá Đoá cầm hai miếng điểm tâm lên, nói: “Tước Tước thúc thúc, thúc cứ từ từ ăn nha, con về trước đây!” Nói xong, con bé khoát tay, chạy về phía phòng mình.

“Đại Bạch, ngươi ra cửa canh chừng giùm ta, đừng để ai vào hết. Ta có chuyện quan trọng phải làm” Đoá Đoá vừa vào phòng, nhìn thấy Đại Bạch liền nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương