Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ
-
Chương 23: Bức Chân Dung Không Có Mặt
Đối với biến cố này, cả đại sảnh yên tĩnh một hồi lâu, hết thảy các cựu sinh viên cùng trường đều kinh hãi nhìn Bạch Phàm và Vi Minh Ngạn, nhất là những người mới vừa ngồi cùng Bạch Phàm, vẻ mặt của bọn họ càng thêm biến sắc.
Bạch Phàm vừa cười vừa nói với Vi Minh Ngạn, “Hy vọng cậu sẽ không làm ra chuyện gì mất lý trí bởi vì chuyện ngày hôm nay. Tôi có thể làm cho cậu bị mất bát cơm, cũng có thể làm cho cậu không thể ngốc đầu dậy trong ngành này, thậm chí có thể….” Bạch Phàm không nói tiếp nhưng tầm mắt của Bạch Phàm lại làm cho Vi Minh Ngạn dựng thẳng tóc gáy, một loại cảm giác nguy hiểm mà trước nay chưa từng có lại bỗng nhiên xuất hiện trong lòng, ý niệm muốn phá hôi mới nảy ra trong đầu lập tức biến mất, chỉ có thể tái nhợt mặt mày mà gật đầu lung tung, sợ trễ mất nửa giây thì nguy.
“Tốt lắm, hiện tại cậu quay về chỗ của mình đi.” Bạch Phàm thu hồi một chút sát khí mới vừa nhắm vào Vi Minh Ngạn, hắn cười một cách hả dạ.
Vi Minh Ngạn ngây ngốc gật đầu rồi đi trở về bàn của mình, sau khi ngồi xuống một cách cứng ngắc, ngẩng đầu quan sát sắc mặt của Bạch Phàm thì đã thấy Bạch Phàm không còn nhìn hắn, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, bỗng nhiên một bàn tay đặt lên tay hắn, Vi Minh Ngạn bị kinh hãi mà rùng mình, lo sợ nhìn sang thì mới thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Hà Yến Yến, “Anh bị gì vậy?”
“Không, không có gì.” Nhưng tim của hắn vẫn đang đập loạn nhịp, vừa mới rồi đã xảy ra chuyện gì, cái loại cảm giác này như thể đang đứng trên tòa nhà cao hai mươi tầng rồi có người đẩy hắn rơi xuống….Vi Minh Ngạn rùng mình, không dám nghĩ tiếp.
Muốn nói lúc này đầu óc linh họat nhất trong đám người ở đây thì không ai ngoài mấy người ngồi ở bàn của La Suất, chỉ thấy bọn họ đứng dậy, nhiệt tình mời Bạch Phàm đến bàn đó, phía trước kiêu căng thanh cao giống như chỉ là ảo giác, Bạch Phàm nhìn La Suất đang trầm mặc đứng bên cạnh, gật gật đầu.
Tuy rằng gia nhập một bàn những nhân vật thành đạt, nhưng Bạch Phàm chỉ trả lời qua loa mấy câu hỏi tìm hiểu của đám người trên bàn, đương nhiên so sánh với đám người đang giao thiệp thì làm cho Bạch Phàm cảm thấy áp lực nhất chỉ có một mình La Suất từ nãy đến giờ vẫn chưa chịu mở miệng. Cuối cùng Bạch Phàm quyết định tiên hạ thủ vi cường, hắn ngẩng đầu nhìn về phía La Suất, “Vừa rồi cám ơn cậu.” fynnz.wordpress.com
La Suất nhìn kỹ Bạch Phàm, sau đó chìa tay đối với Bạch Phàm, “Di động.”
Bạch Phàm chỉ có thể lấy ra di động đưa cho La Suất.
Chỉ thấy La Suất bấm bấm một chút trên điện thoại của Bạch Phàm, sau đó đưa trả lại cho Bạch Phàm, “Nếu thật sự muốn cám ơn tôi thì trở về gọi số này để liên lạc với tôi.”
Bạch Phàm chỉ thấy trong di động của mình có thêm một cái tên trong danh sách liên hệ là La Suất, hơn nữa còn vô cùng bá đạo mà chiễm chệ ngay vị trí hàng đầu, ngay cả số di động của cha mẹ hắn cũng bị đẩy xuống. Bạch Phàm bất đắc dĩ ngẩng đầu, chỉ thấy La Suất vẫn bình tĩnh nhìn hắn, vẻ mặt thật giống như đang nói, cậu chạy nữa xem, cậu đổi số di động nữa xem.
Bạch Phàm thấp giọng ho một tiếng, “Trước kia….là tôi không đúng, tôi sẽ gọi điện thoại để liên lạc với cậu.”
Tuy rằng La Suất không nói thêm điều gì nhưng đường nét căng thẳng trên khuôn mặt cũng trở nên giãn bớt hơn trước rất nhiều.
……
Sau khi kết thúc buổi họp mặt các cựu sinh viên, trong di động của Bạch Phàm xuất hiện thêm vài số điện thoại, ngoại trừ như vậy thì không có gì biến hóa, hắn mang theo thức ăn về nhà để bà Bạch làm một bàn tiệc lớn, húp chén canh gà thơm ngọt, Bạch Phàm chưa được ăn no ở buổi tiệc rốt cùng cũng được thư thái.
Không biết vì sao tham gia buổi tiệc họp mặt đó xong thì trong lòng của Bạch Phàm bỗng nhiên có cảm giác mệt mỏi, thời gian thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ. Bạn bè trước kia, bây giờ còn có bao nhiêu người thật lòng? Ngoại trừ La Suất, ngay cả Tiễn Cường e rằng cũng chẳng mang theo ý tốt, biết rõ địa điểm của buổi tiệc là ở khách sạn năm sao, biết rõ bên trong sẽ có tình trạng gì nhưng Tiễn Cường nhìn thầy hắn cầm thức ăn mà cũng không chịu nhắc nhở một câu nào, cứ như thế kéo hắn đi vào buổi tiệc, nếu thật sự là người dễ bị xúc động lại không có bối cảnh đặc biệt thì hôm nay chắc chắn sẽ bị cười nhạo, đủ để trở thành ám ảnh cả đời.
Bạch Phàm đột nhiên hơi nhớ Ân Duệ, Ân Duệ cùng hắn làm nửa người, mười năm qua sắm vai cùng một người, lừa gạt hết thảy người ngoài nhưng không hề giấu diếm lẫn nhau, dành cho nhau sự chân thành lớn nhất.
Nếu nói về tri kỷ thì Ân Duệ chính là người gần tâm của hắn nhất.
Không biết hiện tại Ân Duệ đang làm cái gì nhỉ….
……
Ở một gian phòng âm u không người nào biết, cho dù hiện tại bên ngoài là ban ngày thì nơi này vẫn cần phải châm nến, ánh nến u ám lay lắt trong bóng đêm, chiếu rọi đôi mắt phượng mày đen, cũng có một loại cảm giác chăm chú, gian phòng này thật yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở mà bình thường không thể nghe được cùng với tiếng chấm mực nước rất nhỏ.
Thiếu niên mặc hắc y đứng trước bàn, mỗi một lần đặt bút đều rất thận trọng, còn có một chút ôn nhu không thể diễn tả, từng nét bút họa từ bên ngoài, một nam tử với thân hình sống động trên trang giấy, nam tử kia mặc một thân bạch y bào, phía sau không có bối cảnh, dường như vị thiếu niên này không phải muốn họa một bức tranh đầy đủ mà chỉ muốn họa ra người nam tử kia. Nhưng đến phần cuối cùng của bức tranh thì ngòi bút của thiếu niên lại dừng trên mặt của vị nam tử, do dự thật lâu, rốt cục vẫn không hạ bút, nếu có người nhìn thấy bức tranh này thì nhất định sẽ rất sợ hãi, bởi vì phần mặt của người nam tử kia hoàn toàn trống rỗng, người nam tử này không có mặt.
Bất luận ai biết vẽ thì đều sẽ thấy tình cảnh này rất bất hợp lý, bởi vì ai cũng biết khuôn mặt là phần tinh túy nhất của vẽ chân dung, họa sĩ khi vẽ chân dung nhất định phải bắt đầu từ khuôn mặt trước, mặc kệ nói như thế nào thì khuôn mặt sẽ được hoàn thành đầu tiên, tuy nhiên bức tranh này đại khái đã được hoàn thành nhưng chỉ duy nhất lại để trống phần khuôn mặt, thật sự là vô cùng quỷ dị.
Nếu hiện tại có ai đi vào căn phòng này thì sẽ phát hiện trong căn phòng tối có treo đầy bức tranh, mỗi một bức tranh chỉ có một chủ thể, chính là nam tử mặc bạch y bào, nhưng tất cả đều có một điểm giống nhau, chính là toàn bộ đều không có mặt…..
Bạch Phàm vừa cười vừa nói với Vi Minh Ngạn, “Hy vọng cậu sẽ không làm ra chuyện gì mất lý trí bởi vì chuyện ngày hôm nay. Tôi có thể làm cho cậu bị mất bát cơm, cũng có thể làm cho cậu không thể ngốc đầu dậy trong ngành này, thậm chí có thể….” Bạch Phàm không nói tiếp nhưng tầm mắt của Bạch Phàm lại làm cho Vi Minh Ngạn dựng thẳng tóc gáy, một loại cảm giác nguy hiểm mà trước nay chưa từng có lại bỗng nhiên xuất hiện trong lòng, ý niệm muốn phá hôi mới nảy ra trong đầu lập tức biến mất, chỉ có thể tái nhợt mặt mày mà gật đầu lung tung, sợ trễ mất nửa giây thì nguy.
“Tốt lắm, hiện tại cậu quay về chỗ của mình đi.” Bạch Phàm thu hồi một chút sát khí mới vừa nhắm vào Vi Minh Ngạn, hắn cười một cách hả dạ.
Vi Minh Ngạn ngây ngốc gật đầu rồi đi trở về bàn của mình, sau khi ngồi xuống một cách cứng ngắc, ngẩng đầu quan sát sắc mặt của Bạch Phàm thì đã thấy Bạch Phàm không còn nhìn hắn, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, bỗng nhiên một bàn tay đặt lên tay hắn, Vi Minh Ngạn bị kinh hãi mà rùng mình, lo sợ nhìn sang thì mới thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Hà Yến Yến, “Anh bị gì vậy?”
“Không, không có gì.” Nhưng tim của hắn vẫn đang đập loạn nhịp, vừa mới rồi đã xảy ra chuyện gì, cái loại cảm giác này như thể đang đứng trên tòa nhà cao hai mươi tầng rồi có người đẩy hắn rơi xuống….Vi Minh Ngạn rùng mình, không dám nghĩ tiếp.
Muốn nói lúc này đầu óc linh họat nhất trong đám người ở đây thì không ai ngoài mấy người ngồi ở bàn của La Suất, chỉ thấy bọn họ đứng dậy, nhiệt tình mời Bạch Phàm đến bàn đó, phía trước kiêu căng thanh cao giống như chỉ là ảo giác, Bạch Phàm nhìn La Suất đang trầm mặc đứng bên cạnh, gật gật đầu.
Tuy rằng gia nhập một bàn những nhân vật thành đạt, nhưng Bạch Phàm chỉ trả lời qua loa mấy câu hỏi tìm hiểu của đám người trên bàn, đương nhiên so sánh với đám người đang giao thiệp thì làm cho Bạch Phàm cảm thấy áp lực nhất chỉ có một mình La Suất từ nãy đến giờ vẫn chưa chịu mở miệng. Cuối cùng Bạch Phàm quyết định tiên hạ thủ vi cường, hắn ngẩng đầu nhìn về phía La Suất, “Vừa rồi cám ơn cậu.” fynnz.wordpress.com
La Suất nhìn kỹ Bạch Phàm, sau đó chìa tay đối với Bạch Phàm, “Di động.”
Bạch Phàm chỉ có thể lấy ra di động đưa cho La Suất.
Chỉ thấy La Suất bấm bấm một chút trên điện thoại của Bạch Phàm, sau đó đưa trả lại cho Bạch Phàm, “Nếu thật sự muốn cám ơn tôi thì trở về gọi số này để liên lạc với tôi.”
Bạch Phàm chỉ thấy trong di động của mình có thêm một cái tên trong danh sách liên hệ là La Suất, hơn nữa còn vô cùng bá đạo mà chiễm chệ ngay vị trí hàng đầu, ngay cả số di động của cha mẹ hắn cũng bị đẩy xuống. Bạch Phàm bất đắc dĩ ngẩng đầu, chỉ thấy La Suất vẫn bình tĩnh nhìn hắn, vẻ mặt thật giống như đang nói, cậu chạy nữa xem, cậu đổi số di động nữa xem.
Bạch Phàm thấp giọng ho một tiếng, “Trước kia….là tôi không đúng, tôi sẽ gọi điện thoại để liên lạc với cậu.”
Tuy rằng La Suất không nói thêm điều gì nhưng đường nét căng thẳng trên khuôn mặt cũng trở nên giãn bớt hơn trước rất nhiều.
……
Sau khi kết thúc buổi họp mặt các cựu sinh viên, trong di động của Bạch Phàm xuất hiện thêm vài số điện thoại, ngoại trừ như vậy thì không có gì biến hóa, hắn mang theo thức ăn về nhà để bà Bạch làm một bàn tiệc lớn, húp chén canh gà thơm ngọt, Bạch Phàm chưa được ăn no ở buổi tiệc rốt cùng cũng được thư thái.
Không biết vì sao tham gia buổi tiệc họp mặt đó xong thì trong lòng của Bạch Phàm bỗng nhiên có cảm giác mệt mỏi, thời gian thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ. Bạn bè trước kia, bây giờ còn có bao nhiêu người thật lòng? Ngoại trừ La Suất, ngay cả Tiễn Cường e rằng cũng chẳng mang theo ý tốt, biết rõ địa điểm của buổi tiệc là ở khách sạn năm sao, biết rõ bên trong sẽ có tình trạng gì nhưng Tiễn Cường nhìn thầy hắn cầm thức ăn mà cũng không chịu nhắc nhở một câu nào, cứ như thế kéo hắn đi vào buổi tiệc, nếu thật sự là người dễ bị xúc động lại không có bối cảnh đặc biệt thì hôm nay chắc chắn sẽ bị cười nhạo, đủ để trở thành ám ảnh cả đời.
Bạch Phàm đột nhiên hơi nhớ Ân Duệ, Ân Duệ cùng hắn làm nửa người, mười năm qua sắm vai cùng một người, lừa gạt hết thảy người ngoài nhưng không hề giấu diếm lẫn nhau, dành cho nhau sự chân thành lớn nhất.
Nếu nói về tri kỷ thì Ân Duệ chính là người gần tâm của hắn nhất.
Không biết hiện tại Ân Duệ đang làm cái gì nhỉ….
……
Ở một gian phòng âm u không người nào biết, cho dù hiện tại bên ngoài là ban ngày thì nơi này vẫn cần phải châm nến, ánh nến u ám lay lắt trong bóng đêm, chiếu rọi đôi mắt phượng mày đen, cũng có một loại cảm giác chăm chú, gian phòng này thật yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở mà bình thường không thể nghe được cùng với tiếng chấm mực nước rất nhỏ.
Thiếu niên mặc hắc y đứng trước bàn, mỗi một lần đặt bút đều rất thận trọng, còn có một chút ôn nhu không thể diễn tả, từng nét bút họa từ bên ngoài, một nam tử với thân hình sống động trên trang giấy, nam tử kia mặc một thân bạch y bào, phía sau không có bối cảnh, dường như vị thiếu niên này không phải muốn họa một bức tranh đầy đủ mà chỉ muốn họa ra người nam tử kia. Nhưng đến phần cuối cùng của bức tranh thì ngòi bút của thiếu niên lại dừng trên mặt của vị nam tử, do dự thật lâu, rốt cục vẫn không hạ bút, nếu có người nhìn thấy bức tranh này thì nhất định sẽ rất sợ hãi, bởi vì phần mặt của người nam tử kia hoàn toàn trống rỗng, người nam tử này không có mặt.
Bất luận ai biết vẽ thì đều sẽ thấy tình cảnh này rất bất hợp lý, bởi vì ai cũng biết khuôn mặt là phần tinh túy nhất của vẽ chân dung, họa sĩ khi vẽ chân dung nhất định phải bắt đầu từ khuôn mặt trước, mặc kệ nói như thế nào thì khuôn mặt sẽ được hoàn thành đầu tiên, tuy nhiên bức tranh này đại khái đã được hoàn thành nhưng chỉ duy nhất lại để trống phần khuôn mặt, thật sự là vô cùng quỷ dị.
Nếu hiện tại có ai đi vào căn phòng này thì sẽ phát hiện trong căn phòng tối có treo đầy bức tranh, mỗi một bức tranh chỉ có một chủ thể, chính là nam tử mặc bạch y bào, nhưng tất cả đều có một điểm giống nhau, chính là toàn bộ đều không có mặt…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook