Nhi Nữ Khuynh Thành
-
Chương 1-1: Bị bắt nhầm hồn (1)
''Tại sao lại đối với tôi như vậy? Tôi là em gái của anh mà.'' Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Hoàng Ngân Thiên vương đầy nước mắt khổ sở, rung động lòng người. Vẻ mặt trong sáng tràn đầy đáng thương đau khổ như thế, khiến người ta nhìn vào không khỏi đành lòng, chỉ cần là đàn ông ai cũng không cưỡng chế nổi muốn hung hăng ôm cô vào lòng mà an ủi.
Ánh mắt lạnh băng như tu la địa ngục của người đàn ông xẹt qua tia đau lòng, nhưng rồi lại biến mất không chút dấu vết. Anh ta quỳ xuống, bàn tay thon dài vươn ra bóp mạnh chế ngự cằm cô. Hoàng Ngân Thiên đang cúi đầu, ánh mắt mạnh mẽ kiên cường tràn đầy hận thù không giống như vẻ yếu đuối lúc nãy một chút nào, thì đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn truyền đến từ cằm mình, giây lát sau đó, cô bị buộc phải đối diện với đôi mi dài tràn đầy cuồng vọng .
Lực đạo trên tay ngày càng tăng, hắn ta như muốn bóp nát cằm của cô vậy, nhưng Hoàng Ngân Thiên trừ tê dại cũng không còn cảm thấy gì nữa, bởi vì từ năm đó, những loại cảm giác đau đớn về thể xác đã hoàn toàn biến mất trong từ điển cuộc sống của cô. Loại đau đớn này như vậy đã là nhằm nhò gì so với những lần cô bị đạn bắn xuyên qua vai, hay là trong những lúc tập luyện bị chấn thương nghiêm trọng đến nỗi phải nằm bó bột hàng tháng trời.
''Em gái, tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy. Từ lúc em sinh ra, đã được ấn định là người phụ nữ của tôi.'' Dứt lời trước mắt cô tối sầm , đôi môi lạnh lẽo nào đó bao phủ lên môi cô, không có dịu dàng ôn nhu, chỉ có hung hăng bá đạo giáo huấn. Một khắc sau đó khi Hoàng Ngân Thiên cảm thấy như mình hoàn toàn bị ngạt thở, chết chìm trong nụ hôn của người đàn ông đến nơi thì anh ta mới buông môi của cô ra. Chiếc lưỡi tinh xảo gặm cắn ở bên tai cô thì thầm, ''Tại sao không phản kháng?'' .
''Tôi phản kháng thì anh sẽ buông tha và dừng lại sao? Anh đã đạt được nguyện vọng chiếm được Hoàng Gia, ba và người thân của tôi, tất cả đã bị anh giết, vậy tại sao anh không giết tôi luôn đi? Nếu anh yêu thương tôi thì hãy để tôi toại ý, đừng để tôi thống chịu loại đau khổ này.''
Đối diện với ánh mắt của cô, anh ta chỉ cười, nói, '' Giết em ư? Đơn giản thôi, vậy bao giờ tôi chơi chán, hết hứng thú thì tôi sẽ tự tay kết liễu đời em. Còn bây giờ em là của tôi, đừng mong muốn có ý định chết hay trốn đi đâu.'' Dứt lời anh ta đẩy mạnh cô ngã xuống đất, đứng lên điệu bộ muốn đi ra ngoài.
''Trông chừng tiểu thư cẩn thận.'' Cánh cửa chưa kịp khép lại, một tiếng '' Đoang '' chói tai đã vang đến. Người đàn ông giật mình, sửng sốt quay đầu, vẻ mặt băng lãnh không chút biểu cảm ngàn năm không thay đổi nhìn cảnh tượng trước mặt đột nhiên có biến ( thay đổi ) hoàn toàn.
''Thiên nhi!" Hắn vội vã chạy lại ôm thân thể của cô vào lòng, chiếc áo vest màu đen một mảng ướt đẫm không rõ thứ nước gì, nhưng hiển nhiên chảy xuống sàn là một mảng đỏ tươi nhức mắt. Nhìn khuôn mặt hồng hào thường ngày giờ đây đã trắng bệch gần như không còn tí huyết sắc, lần đầu tiên trong đời, ông trùm lãnh khốc làm mưa làm gió trong giới hắc đạo lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng và đau đớn như thế. Chỉ thấy một tiếng gầm đầy tức giận xé toang màn đêm tĩnh lặng phát ra, ''Bọn khốn khiếp, còn đứng đó làm gì, gọi bác sĩ mau!''
Hai tên sát thủ đứng ở cửa nãy giờ, chứng kiến cảnh tượng trước mặt bây giờ mới kịp hoàn hồn về xác, run rẩy nói, '' Dạ ông chủ.'' Bọn họ chỉ cầu mong tiểu thư không làm sao, không thì ngày mai cả Hoàng Gia lẫn giới hắc đạo, bạch đạo sẽ phải hứng chịu một cơn giận dữ hủy diệt hết thảy mọi thứ, từ trước đến nay chưa bao giờ có.
Ánh mắt lạnh băng như tu la địa ngục của người đàn ông xẹt qua tia đau lòng, nhưng rồi lại biến mất không chút dấu vết. Anh ta quỳ xuống, bàn tay thon dài vươn ra bóp mạnh chế ngự cằm cô. Hoàng Ngân Thiên đang cúi đầu, ánh mắt mạnh mẽ kiên cường tràn đầy hận thù không giống như vẻ yếu đuối lúc nãy một chút nào, thì đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn truyền đến từ cằm mình, giây lát sau đó, cô bị buộc phải đối diện với đôi mi dài tràn đầy cuồng vọng .
Lực đạo trên tay ngày càng tăng, hắn ta như muốn bóp nát cằm của cô vậy, nhưng Hoàng Ngân Thiên trừ tê dại cũng không còn cảm thấy gì nữa, bởi vì từ năm đó, những loại cảm giác đau đớn về thể xác đã hoàn toàn biến mất trong từ điển cuộc sống của cô. Loại đau đớn này như vậy đã là nhằm nhò gì so với những lần cô bị đạn bắn xuyên qua vai, hay là trong những lúc tập luyện bị chấn thương nghiêm trọng đến nỗi phải nằm bó bột hàng tháng trời.
''Em gái, tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy. Từ lúc em sinh ra, đã được ấn định là người phụ nữ của tôi.'' Dứt lời trước mắt cô tối sầm , đôi môi lạnh lẽo nào đó bao phủ lên môi cô, không có dịu dàng ôn nhu, chỉ có hung hăng bá đạo giáo huấn. Một khắc sau đó khi Hoàng Ngân Thiên cảm thấy như mình hoàn toàn bị ngạt thở, chết chìm trong nụ hôn của người đàn ông đến nơi thì anh ta mới buông môi của cô ra. Chiếc lưỡi tinh xảo gặm cắn ở bên tai cô thì thầm, ''Tại sao không phản kháng?'' .
''Tôi phản kháng thì anh sẽ buông tha và dừng lại sao? Anh đã đạt được nguyện vọng chiếm được Hoàng Gia, ba và người thân của tôi, tất cả đã bị anh giết, vậy tại sao anh không giết tôi luôn đi? Nếu anh yêu thương tôi thì hãy để tôi toại ý, đừng để tôi thống chịu loại đau khổ này.''
Đối diện với ánh mắt của cô, anh ta chỉ cười, nói, '' Giết em ư? Đơn giản thôi, vậy bao giờ tôi chơi chán, hết hứng thú thì tôi sẽ tự tay kết liễu đời em. Còn bây giờ em là của tôi, đừng mong muốn có ý định chết hay trốn đi đâu.'' Dứt lời anh ta đẩy mạnh cô ngã xuống đất, đứng lên điệu bộ muốn đi ra ngoài.
''Trông chừng tiểu thư cẩn thận.'' Cánh cửa chưa kịp khép lại, một tiếng '' Đoang '' chói tai đã vang đến. Người đàn ông giật mình, sửng sốt quay đầu, vẻ mặt băng lãnh không chút biểu cảm ngàn năm không thay đổi nhìn cảnh tượng trước mặt đột nhiên có biến ( thay đổi ) hoàn toàn.
''Thiên nhi!" Hắn vội vã chạy lại ôm thân thể của cô vào lòng, chiếc áo vest màu đen một mảng ướt đẫm không rõ thứ nước gì, nhưng hiển nhiên chảy xuống sàn là một mảng đỏ tươi nhức mắt. Nhìn khuôn mặt hồng hào thường ngày giờ đây đã trắng bệch gần như không còn tí huyết sắc, lần đầu tiên trong đời, ông trùm lãnh khốc làm mưa làm gió trong giới hắc đạo lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng và đau đớn như thế. Chỉ thấy một tiếng gầm đầy tức giận xé toang màn đêm tĩnh lặng phát ra, ''Bọn khốn khiếp, còn đứng đó làm gì, gọi bác sĩ mau!''
Hai tên sát thủ đứng ở cửa nãy giờ, chứng kiến cảnh tượng trước mặt bây giờ mới kịp hoàn hồn về xác, run rẩy nói, '' Dạ ông chủ.'' Bọn họ chỉ cầu mong tiểu thư không làm sao, không thì ngày mai cả Hoàng Gia lẫn giới hắc đạo, bạch đạo sẽ phải hứng chịu một cơn giận dữ hủy diệt hết thảy mọi thứ, từ trước đến nay chưa bao giờ có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook