Nhị Kiến Khiêu Tình
-
Chương 28
Mọi người nhìn qua vách tường thủy tinh của phòng họp (cái công ty này cũng hóng chuyện gúm), cũng chưa ai từng gặp qua người đàn ông đến tìm trưởng phòng Đồng. Dáng người của hắn rất cao, đeo một đôi kính gọng màu đen, ăn mặc đàng hoàng, đầu tóc cũng chải rất chỉnh tề. Bộ dáng thoạt nhìn thật sự không phải bình thường. (đại khái là nghiêm chỉnh quá đáng)
Người tên Lưu Đại Đồng kia vừa nhìn thấy trưởng phòng Đồng liền cười rất hiền hậu. Mà trưởng phòng Đồng cũng cười. Nhìn ra được dường như hai người là người quen. Không lâu sau trưởng phòng Đồng liền cùng vị khách kia đi khỏi công ty.
Đồng Ánh Diêu mang theo vị khách bất ngờ kia đi vào một tiệm cà phê bên cạnh công ty.
"Bạn học Tiểu Diêu, mình đột nhiên đến công ty tìm cậu như vậy, có thể sẽ mang lại phiền phức cho cậu hay không?" Lưu Đại Đồng đẩy gọng kính, vẻ mặt khẩn trương hỏi.
"Không đâu, đúng lúc nghỉ trưa, mình cũng muốn đi ăn cơm."
"Vậy là tốt rồi." Lưu Đại Đồng yên tâm cười cười. "Hôm nay mình cùng các giáo viên trong trường lên Đài Bắc họp hội nghị giáo viên. Hội nghị kết thúc sớm. 2 giờ rưỡi chiều còn có một cuộc họp nữa. Thấy có chút thời gian nên mình đến chào hỏi cậu, bởi vì trước kia khi chúng ta gặp mặt đã nói nếu mình lên Đài Bắc nhất định sẽ đến tìm cậu uống cà phê. Bây giờ chúng ta thật sự đang uống cà phê nha, thật là tuyệt, ha ha."
Đồng Ánh Diêu nhìn Lưu Đại Đồng. Hắn không chỉ có bề ngoài thoạt nhìn đứng đắn, ngay cả cá tính cũng vậy. Câu nói ‘nếu lên Đài Bắc nhất định phải tới tìm mình’ thật ra chỉ là lời khách sáo, chỉ có hắn cho là thật mà thôi. Có điều người này từ nhỏ đã nghiêm túc như vậy, có thể so với Lí Tắc Hàn.
Lưu Đại Đồng là bạn học tiểu học của nàng, cũng là đối tượng mà bạn của thím sắp xếp cho nàng coi mắt, nhưng sau đó nàng lại từ chối. Một lần vào ngày nghỉ, nàng thừa dịp về nhà gặp mặt hắn. Việc này nàng không dám để cho Lí Tắc Hàn biết, đây cũng chính là lí do tại sao vừa nãy nàng lại khẩn trương như vậy. Nếu để cho tên kia biết được nàng chạy đi gặp đối tượng coi mắt, có thể hắn sẽ thật sự "phun hỏa", sau đó túm lấy nàng.
Có điều bây giờ người kia đã trở về bên cạnh bạn gái cũ, nàng lại vô thức mà làm hành động như vậy, bản thân nghĩ đến cảm thấy thật buồn cười.
"Bạn học Tiểu Diêu, cậu làm sao vậy?"
"Hả? Không có gì." Đồng Ánh Diêu không ngờ mình lại thất thần nghĩ tới chuyện của Lí Tắc Hàn. Nàng cười xấu hổ, cảm thấy ngượng ngùng với Lưu Đại Đồng.
Đều là tên kia hại nàng thất thố như thế. Rõ ràng đã trở lại với bạn gái cũ nhưng đôi mắt đen thẳm kia hễ một chút là lại nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến mức cả người nhàng cảm thấy không thoải mái. Thật sự không biết rốt cuộc hắn muốn làm cái gì? Lúc này nàng nhìn thấy Lí Tắc Hàn cùng La Mĩ Na cũng đi vào trong quán. Nhìn bộ dáng như chim non nép vào bên người Lí Tắc Hàn của La Mĩ Na, nàng không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình, chỉ là trong ngực rất buồn bực làm cho nàng tiện tay cầm lấy ly nước lọc mà nhân viên vừa đưa tới, uống ừng ực một hơi.
"Thì ra trưởng phòng Đồng cũng cùng bạn ăn uống ở đây."
Giọng Lí Tắc Hàn vang lên từ phía sau, tuy Đồng Ánh Diêu không ngẩng đầu nhưng vẫn nghe ra được trong câu nói đó có vẻ khiêu khích.
"Tắc Hàn, hình như không còn chỗ trống, chúng ta đi chỗ khác ăn cơm trưa được không? Tự nhiên em hơi thèm ăn mỳ Ý." Tiệm cà phê này vốn không lớn lắm, lỡ như gặp giờ nghỉ trưa, đến trễ sẽ không có chỗ ngồi.
La Mĩ Na xoay người muốn rời đi nhưng người đàn ông cao lớn kia lại không nhúc nhích. "Không cần, thời gian ăn trưa của anh có hạn, ăn ở đây là được rồi. Cũng không phải không quen, ngồi chung bàn cùng nhau dùng cơm với trưởng phòng Đồng là được rồi."
Lời của hắn làm cho Đồng Ánh Diêu rất kinh ngạc. "Trưởng phòng Lí, thật ra tôi không thích ngồi chung bàn với người khác…" Lí Tắc Hàn đã kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh nàng. Đồng Ánh Diêu thấy thế cũng không nói gì.
Nàng không biết tại sao Lí Tắc Hàn nhất định phải ngồi ở chỗ này? Mà vẻ mặt của La Mĩ Na – bạn đồng hành của hắn thì lại rất khó coi, chỉ thấy cô ta hậm hực ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Lưu Đại Đồng, sau đó kêu phục vụ gọi cơm.
Lưu Đại Đồng đẩy gọng kính, không khí có hơi là lạ. Hắn có cảm giác trưởng phòng Lí kia hình như không đếm xỉa tới sự phản đối của bạn gái, cố ý muốn ngồi bên cạnh bọn họ, tại sao? Còn nữa, hình như vừa rồi anh ta đang trừng hắn nha, có phải hắn nhìn lầm rồi không?
Sau đó hắn thấy Đồng Ánh Diêu lại cầm cái ly muốn uống nước. Vừa rồi nàng đã uống hết nên hắn vội vã đưa ly nước lọc của mình cho nàng, bởi vì thoạt nhìn hình như nàng rất khát nước.
"Bạn học Tiểu Diêu, uống nước của mình nè." Đồng Ánh Diêu nhìn một chút, đang muốn đưa tay cầm lấy thì một bàn tay nhanh chóng giành lấy trước nàng một bước, nhận lấy ly nước Lưu Đại Đồng đưa qua, uống ừng ực một hơi hết sạch, không để ý chút nào. (haha, Hàn ca dễ xương wá!)
"Đúng lúc tôi đang khát, cám ơn." Hắn đem cái ly không trả lại cho Lưu Đại Đồng.
"Đừng, đừng khách sáo." Lưu Đại Đồng ngạc nhiên trả lời, hơi cứng ngắc lấy lại cái ly của mình. La Mĩ Na đã tức giận đến xanh mặt, bởi vì hành động vừa rồi của Lí Tắc Hàn rất rõ ràng, chính là tuyên bố không cho Đồng Ánh Diêu uống nước của người khác. Nhưng nếu lúc này mà cãi nhau với hắn, không phải sẽ bị Đồng Ánh Diêu biết bọn họ hợp lại chỉ là "hiện tượng giả" thôi sao?
Đúng vậy, sự hòa hợp mấy ngày nay của bọn họ nói trắng ra cũng chỉ là một hiện tượng giả dối mà thôi. Khi nàng biết Tắc Hàn cùng Đồng Ánh Diêu đã tách ra, nàng thật sự rất vui. Cứ tưởng rằng Tắc Hàn vì nàng mà chia tay với Đồng Ánh Diêu. Kết quả là, trừ khi ở công ty hắn sẽ khoác vai nàng giống một người bạn trai, còn lúc khác sẽ không chạm vào nàng. Thậm chí nàng muốn tới gần hắn, hắn còn tránh né, làm cho nàng rất tức giận. Điều này chứng tỏ hắn muốn dùng nàng để chọc tức Đồng Ánh Diêu.
Nhưng dù như thế, nàng vẫn không muốn bỏ qua cơ hội trở lại với Tắc Hàn. Cho dù bây giờ là giả, nàng tin có ngày sẽ biến thành thật. Cho nên hắn muốn diễn trò, nàng liền phối hợp với hắn diễn, tìm cơ hội làm cho hắn trở lại bên cạnh nàng.
Người tên Lưu Đại Đồng kia vừa nhìn thấy trưởng phòng Đồng liền cười rất hiền hậu. Mà trưởng phòng Đồng cũng cười. Nhìn ra được dường như hai người là người quen. Không lâu sau trưởng phòng Đồng liền cùng vị khách kia đi khỏi công ty.
Đồng Ánh Diêu mang theo vị khách bất ngờ kia đi vào một tiệm cà phê bên cạnh công ty.
"Bạn học Tiểu Diêu, mình đột nhiên đến công ty tìm cậu như vậy, có thể sẽ mang lại phiền phức cho cậu hay không?" Lưu Đại Đồng đẩy gọng kính, vẻ mặt khẩn trương hỏi.
"Không đâu, đúng lúc nghỉ trưa, mình cũng muốn đi ăn cơm."
"Vậy là tốt rồi." Lưu Đại Đồng yên tâm cười cười. "Hôm nay mình cùng các giáo viên trong trường lên Đài Bắc họp hội nghị giáo viên. Hội nghị kết thúc sớm. 2 giờ rưỡi chiều còn có một cuộc họp nữa. Thấy có chút thời gian nên mình đến chào hỏi cậu, bởi vì trước kia khi chúng ta gặp mặt đã nói nếu mình lên Đài Bắc nhất định sẽ đến tìm cậu uống cà phê. Bây giờ chúng ta thật sự đang uống cà phê nha, thật là tuyệt, ha ha."
Đồng Ánh Diêu nhìn Lưu Đại Đồng. Hắn không chỉ có bề ngoài thoạt nhìn đứng đắn, ngay cả cá tính cũng vậy. Câu nói ‘nếu lên Đài Bắc nhất định phải tới tìm mình’ thật ra chỉ là lời khách sáo, chỉ có hắn cho là thật mà thôi. Có điều người này từ nhỏ đã nghiêm túc như vậy, có thể so với Lí Tắc Hàn.
Lưu Đại Đồng là bạn học tiểu học của nàng, cũng là đối tượng mà bạn của thím sắp xếp cho nàng coi mắt, nhưng sau đó nàng lại từ chối. Một lần vào ngày nghỉ, nàng thừa dịp về nhà gặp mặt hắn. Việc này nàng không dám để cho Lí Tắc Hàn biết, đây cũng chính là lí do tại sao vừa nãy nàng lại khẩn trương như vậy. Nếu để cho tên kia biết được nàng chạy đi gặp đối tượng coi mắt, có thể hắn sẽ thật sự "phun hỏa", sau đó túm lấy nàng.
Có điều bây giờ người kia đã trở về bên cạnh bạn gái cũ, nàng lại vô thức mà làm hành động như vậy, bản thân nghĩ đến cảm thấy thật buồn cười.
"Bạn học Tiểu Diêu, cậu làm sao vậy?"
"Hả? Không có gì." Đồng Ánh Diêu không ngờ mình lại thất thần nghĩ tới chuyện của Lí Tắc Hàn. Nàng cười xấu hổ, cảm thấy ngượng ngùng với Lưu Đại Đồng.
Đều là tên kia hại nàng thất thố như thế. Rõ ràng đã trở lại với bạn gái cũ nhưng đôi mắt đen thẳm kia hễ một chút là lại nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến mức cả người nhàng cảm thấy không thoải mái. Thật sự không biết rốt cuộc hắn muốn làm cái gì? Lúc này nàng nhìn thấy Lí Tắc Hàn cùng La Mĩ Na cũng đi vào trong quán. Nhìn bộ dáng như chim non nép vào bên người Lí Tắc Hàn của La Mĩ Na, nàng không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình, chỉ là trong ngực rất buồn bực làm cho nàng tiện tay cầm lấy ly nước lọc mà nhân viên vừa đưa tới, uống ừng ực một hơi.
"Thì ra trưởng phòng Đồng cũng cùng bạn ăn uống ở đây."
Giọng Lí Tắc Hàn vang lên từ phía sau, tuy Đồng Ánh Diêu không ngẩng đầu nhưng vẫn nghe ra được trong câu nói đó có vẻ khiêu khích.
"Tắc Hàn, hình như không còn chỗ trống, chúng ta đi chỗ khác ăn cơm trưa được không? Tự nhiên em hơi thèm ăn mỳ Ý." Tiệm cà phê này vốn không lớn lắm, lỡ như gặp giờ nghỉ trưa, đến trễ sẽ không có chỗ ngồi.
La Mĩ Na xoay người muốn rời đi nhưng người đàn ông cao lớn kia lại không nhúc nhích. "Không cần, thời gian ăn trưa của anh có hạn, ăn ở đây là được rồi. Cũng không phải không quen, ngồi chung bàn cùng nhau dùng cơm với trưởng phòng Đồng là được rồi."
Lời của hắn làm cho Đồng Ánh Diêu rất kinh ngạc. "Trưởng phòng Lí, thật ra tôi không thích ngồi chung bàn với người khác…" Lí Tắc Hàn đã kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh nàng. Đồng Ánh Diêu thấy thế cũng không nói gì.
Nàng không biết tại sao Lí Tắc Hàn nhất định phải ngồi ở chỗ này? Mà vẻ mặt của La Mĩ Na – bạn đồng hành của hắn thì lại rất khó coi, chỉ thấy cô ta hậm hực ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Lưu Đại Đồng, sau đó kêu phục vụ gọi cơm.
Lưu Đại Đồng đẩy gọng kính, không khí có hơi là lạ. Hắn có cảm giác trưởng phòng Lí kia hình như không đếm xỉa tới sự phản đối của bạn gái, cố ý muốn ngồi bên cạnh bọn họ, tại sao? Còn nữa, hình như vừa rồi anh ta đang trừng hắn nha, có phải hắn nhìn lầm rồi không?
Sau đó hắn thấy Đồng Ánh Diêu lại cầm cái ly muốn uống nước. Vừa rồi nàng đã uống hết nên hắn vội vã đưa ly nước lọc của mình cho nàng, bởi vì thoạt nhìn hình như nàng rất khát nước.
"Bạn học Tiểu Diêu, uống nước của mình nè." Đồng Ánh Diêu nhìn một chút, đang muốn đưa tay cầm lấy thì một bàn tay nhanh chóng giành lấy trước nàng một bước, nhận lấy ly nước Lưu Đại Đồng đưa qua, uống ừng ực một hơi hết sạch, không để ý chút nào. (haha, Hàn ca dễ xương wá!)
"Đúng lúc tôi đang khát, cám ơn." Hắn đem cái ly không trả lại cho Lưu Đại Đồng.
"Đừng, đừng khách sáo." Lưu Đại Đồng ngạc nhiên trả lời, hơi cứng ngắc lấy lại cái ly của mình. La Mĩ Na đã tức giận đến xanh mặt, bởi vì hành động vừa rồi của Lí Tắc Hàn rất rõ ràng, chính là tuyên bố không cho Đồng Ánh Diêu uống nước của người khác. Nhưng nếu lúc này mà cãi nhau với hắn, không phải sẽ bị Đồng Ánh Diêu biết bọn họ hợp lại chỉ là "hiện tượng giả" thôi sao?
Đúng vậy, sự hòa hợp mấy ngày nay của bọn họ nói trắng ra cũng chỉ là một hiện tượng giả dối mà thôi. Khi nàng biết Tắc Hàn cùng Đồng Ánh Diêu đã tách ra, nàng thật sự rất vui. Cứ tưởng rằng Tắc Hàn vì nàng mà chia tay với Đồng Ánh Diêu. Kết quả là, trừ khi ở công ty hắn sẽ khoác vai nàng giống một người bạn trai, còn lúc khác sẽ không chạm vào nàng. Thậm chí nàng muốn tới gần hắn, hắn còn tránh né, làm cho nàng rất tức giận. Điều này chứng tỏ hắn muốn dùng nàng để chọc tức Đồng Ánh Diêu.
Nhưng dù như thế, nàng vẫn không muốn bỏ qua cơ hội trở lại với Tắc Hàn. Cho dù bây giờ là giả, nàng tin có ngày sẽ biến thành thật. Cho nên hắn muốn diễn trò, nàng liền phối hợp với hắn diễn, tìm cơ hội làm cho hắn trở lại bên cạnh nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook