Nhẹ Nhàng Trích Mộng
-
Chương 30
Edit & Beta: Hann
Nhiều năm như vậy, bọn họ đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Chu Nham trầm tĩnh nhắm mắt lại, lồng ngực đau nhói khó chịu, hô hấp nặng nề.
Yến Tinh Nghi ngoan ngoãn vùi đầu trong lòng anh, dùng tay vỗ về lưng anh để trấn an, giọng nói vui vẻ: “Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn cái gì?”
“Chuyện em muốn cảm ơn anh nhiều lắm, cảm ơn anh đã cứu em lúc đó, cảm ơn anh vì đã bảo vệ em, cảm ơn anh đã nuôi dưỡng em, cảm ơn anh vì đã yêu em, bằng lòng cưới em.”
Cô nhón chân hôn lên vành tai của Chu Nham, vẻ mặt của anh khẽ thay đổi. Chu Nham rủ mắt, thấy cô gái đang nhẹ nhàng tươi cười nhìn mình: “Để cảm ơn, em tặng bản thân mình cho anh được không?”Giọng nói nũng nịu, xinh đẹp mê người, ánh mắt của Chu Nham ngày một sâu hơn, ngón tay chầm chậm đặt lên gương mặt của cô rồi nâng cằm giơ mặt lên, lãnh đạm cảnh cáo: “Chuyện này, không được phép nói bừa đâu.”
Cô là một cô gái bốc đồng, dù là ở phương diện kia cũng vậy.
Yến Tinh Nghi chỉ cười không nói gì, vô cùng thần bí.
Chu Nham nhận lệnh ôm lấy cô, hạ quyết tâm dù đêm nay cô có cầu xin tha thứ thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không mềm lòng.
Có lẽ tình yêu đã được thổ lộ, cũng có lẽ vì muốn bù đắp thời gian bỏ lỡ nhau nhiều năm đã qua, đêm hôm đó hoàn hảo đến mức khó tin.
Ánh dương ban sáng rọi vào cửa sổ, Chu Nham cúi đầu hôn cô gái đang nhắm mắt. Yến Tinh Nghi tỉnh ngủ, cong môi sà vào trong ngực anh.
“Chào buổi sáng nha, Chu Nham.” Cô nằm trên khuỷu tay của anh, ánh mắt trời hừng đông lọt vào đôi mắt trong suốt của Yến Tinh Nghi, trông giống như dòng suối lăn tăn gợn sóng, đẹp đến độ khiến người ta không rời mắt nổi. Làn da của cô rất trắng, nụ cười lúc mới thức dậy hơi mệt mỏi, dịu dàng như thể quay về thời thiếu nữ, trở thành cô gái nhỏ mà anh yêu chiều.
Tâm trạng của Chu Nham rất tốt, anh nhíu mày hỏi: “Chu Nham là ai?”
“Chồng em.”
Anh khẽ nở nụ cười, sờ vào mái tóc bên tai cô: “Chu phu nhân.”
“Hửm?”
“Hôm nay em cũng khiến người ta phải yêu thích như vậy.”
Yến Tinh Nghi cười cười ôm lấy eo anh, ngọt ngào hỏi: “Khiến ai phải yêu thích vậy hả?”
Chu Nham không phải người đàn ông hay nói lời sến súa ngọt ngào, anh thâm trầm, sống nội tâm, trầm ổn và uy nghiêm, đáng ra phải không thích mấy cô gái nhỏ hay làm loạn như này mới đúng. Nhưng anh lại cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn Yến Tinh Nghi rồi nói cho cô biết: “Anh yêu.”
Nhịp tim của Yến Tinh Nghi lập tức đập nhanh hơn không ít, cũng không biết dũng khí từ đâu đến, cô giữ lấy khuôn mặt đang cúi xuống ấy rồi tùy tiện hôn lên: “Hôm nay em cũng rất thích Chu Nham!”
Chu Nham hơi nhíu mày lại, một lúc sau anh cúi đầu cười bất lực, rồi dùng đầu ngón tay sờ vào mi tâm của cô đầy cưng chiều: “Bướng bỉnh.”
Anh ôm cô đứng lên: “Tắm thôi, chúng ta phải đi ra ngoài.”
“Ra ngoài làm gì?”
Chu Nham nhìn cô: “Quên rồi sao?”
Yến Tinh Nghi thật sự đã quên rồi.
Chu Nham thấy hơi không vui: “Tự nghĩ đi.”
Yến Tinh Nghi nghĩ thế nào cũng không ra, cô dùng mặt mình cọ cọ chóp mũi của anh làm nũng, giở mấy mánh khóe làm trò với anh: “Anh nói cho em biết đi mà, được không?”
Cơ thể anh nóng lên, Chu Nham bình tĩnh nhìn eo cô: “Ngoan chút.”
Cô gái ồn ào khiến người ta phải bó tay, anh đã sớm được trải nghiệm thử, huống hồ Yến Tinh Nghi đã cảnh cáo anh từ lâu rằng cô sẽ ỷ vào việc anh yêu mình để làm xằng làm bậy, đây không phải lời nói dối.
Cô đi tắm nên không lôi anh theo, Chu Nham không có lý do từ chối, cảm thấy cô gái nhỏ này thiếu dạy dỗ qua rồi. Vậy là anh dùng hành động thực tế để dạy cô đối nhân xử thế, sau đó Yến Tinh Nghi quậy cả lên muốn anh dỗ dành, Chu Nham bất lực sấy tóc giúp cô rồi lãnh đạm nói: “Em mà chạy nhảy lần nữa thì hôm nay không cần phải hẹn hò luôn.”
Lúc này cô mới nhớ ra có việc đó, bèn nhanh chóng sấy khô tóc rồi thay quần áo, kéo Chu Nham rời đi. Vì để Du Ngưng không ngầm phát hiện ra, bọn họ đi đến nơi khá vắng vẻ.
“Nội dung chính của buổi hẹn hò này là gì thế?”
Chu Nham ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi theo thói quen, không để ý cô gái đang nhìn từ đông sang tây đầy hiếu kỳ, giọng nói bình thản: “Đi xem mảnh đất của em.”
“Đất sao?”
Cánh đồng dâu tây của cô ấy hả?
Chu Nham từ từ nhắm hai mắt lại: “Ừ.”
Yến Tinh Nghi bĩu môi, tiến đến nhìn gò má của anh: “Anh làm sao vậy? Chẳng lẽ do tối hôm qua mệt mỏi quá sao?”
Chu Nham nhíu mày một chút, cuối cùng cũng mở mắt ra, bình tĩnh nhìn cô.
Yến Tinh Nghi tò mò hỏi: “Anh trai à, có phải anh đã có tuổi rồi nên vận động một chút là thấy mệt rã rời ngay không?”
Chu Nham nhìn cô chằm chằm, chậm rãi cười nhạt.
Nụ cười này khiến Yến Tinh Nghi thấy hơi sợ hãi, cảm giác như rợn cả tóc gáy, cô không dám hỏi lại thứ gì, lập tức ngồi ngay ngắn.
Đến nơi, Chu Nham dìu cô xuống xe, trước mắt có một cánh cửa treo một chiếc bảng hiệu, viết “Nông trại Trích Tinh”.
Mấy chữ này khiến trái tim Yến Tinh Nghi chợt giật nảy lên.
Chu Nham híp mắt, bình thản quan sát nông trại rồi đưa tay cho cô: “Đến đây.”
Yến Tinh Nghi nắm lấy tay anh, rồi được anh dắt đến bên cạnh.
Sau khi suy nghĩ một chút, cô hỏi: “Công ty của anh cũng tên Trích Tinh à.”
“Ừ.” Chu Nham nhận lấy nước khoáng Dương Lâm đưa tới, mở nắp giúp cô rồi đưa sang: “Có vấn đề gì sao?”
Yến Tinh Nghi muốn hỏi rồi lại thôi, lỡ như bản thân tự mình đa tình thì sao?
Cô uống nước, còn Chu Nham thì nhìn cô chằm chằm khiến cô hơi bất an lo lắng. Đợi Yến Tinh Nghi uống xong, anh nhận lấy rồi uống ở chỗ cô đã chạm môi.
“Em muốn hỏi cái tên này có liên quan gì đến em không à?”
“… Vâng.”
Anh nắm tay cô đi về phía trước, ánh sáng kéo dài cái bóng dưới chân anh, vẻ mặt của người đàn ông hơi thay đổi: “Em cảm thấy thế nào?”
Yến Tinh Nghi im lặng không lên tiếng.
Đường núi không bằng phẳng, Chu Nham kéo cô đến gần hơn rồi ôm lấy eo ếch của cô, sau lại cúi đầu cất giọng trầm trầm: “Lấy được rồi.”
Trái tim của Yến Tinh Nghi khẽ dao động, thật sự có liên quan đến cô.
Thì ra khắp nơi đều có dấu vết tình yêu của anh, chỉ là cô không phát hiện ra mà thôi.
Yến Tinh Nghi không muốn nhận thua cho lắm, cô chỉ tay vào một cái mầm ven đường: “Sau này, tên của nó chính là Yến Tinh Nghi yêu Chu Nham.”
Chu Nham ung dung nhìn cô rồi lại bình thản nhìn sang cái mầm kia, đột nhiên Yến Tinh Nghi thấy mình hơi ngu ngốc, bèn quay đầu nhìn Dương Lâm. Anh ấy đang cúi đầu cứ như nín cười, Chu Nham đột nhiên gọi tên anh ấy: “Dương Lâm.”
Dương Lâm nhanh chóng thay đổi biểu cảm, ngẩng đầu đáp: “Chu tổng phân phó.”
“Mang đi.”
“Vâng.”
Yến Tinh Nghi:?
Mang… mang cái gì?
Cô nhìn thấy Dương Lâm chạy đến đào đất, cứ như chuẩn bị mang cái cây giống này đi.
Yến Tinh Nghi lúng túng kéo Chu Nham: “Em giỡn thôi.”
Chu Nham bình tĩnh nói: “Anh không nói đùa.”
“Sao lại phải nuôi một cái mầm chứ.”
“Bởi vì tên của nó.” Chu Nham nhìn cô chằm chằm: “Anh thích.”
“…”
“Đổi tên cho nó được không vậy?”
“Không được.”
Yến Tinh Nghi: “…”
Lẽ nào sau này cái cây đó sẽ có cái tên ngốc nghếch là “Yến Tinh Nghi yêu Chu Nham” sao? Cô hơi thương cảm cho nó, cũng càng thương cảm cho bản thân mình hơn.
Chu Nham trông thấy khuôn mặt đau khổ của cô, trong mắt lóe lên chút ý cười rồi biến mất.
Dương Lâm đào đất nửa tiếng, cuối cùng cũng lấy được nó lên. Mà Dương Lâm cũng không hổ là trợ lý đi theo Chu Nham nhiều năm, có thể hiểu được tâm tư của anh. Anh ấy là người khéo ăn khéo nói, từ một cái mầm dầm mưa dãi nắng cũng có thể thổi ra một đóa hoa: “Tiểu thư chọn trúng cây mầm này, nhất định có duyên phận sâu xa nào đó. Cái tên của nó đại diện cho tâm ý của tiểu thư, tôi tin nó nhất định có thể trưởng thành khỏe mạnh nhờ sự chăm sóc của Chu tổng, dài lâu giống như tình yêu của hai người vậy, trường thịnh không suy.”
Yến Tinh Nghi xấu hổ cọ cọ ngón chân, còn Chu Nham thì hưởng thụ không thôi, ánh mắt nhìn cái mầm vô cùng dịu dàng, anh còn ôn tồn trưng cầu ý kiến của Yến Tinh Nghi: “Vợ cảm thấy chúng ta nên trồng nó ở đâu đây?”
“Cái cây xấu hổ như thế, cũng không cần phải trồng đâu.”
Chu Nham không để tâm việc cô thấy xấu hổ, anh nói với Dương Lâm: “Về tìm cho tôi một cái sân, trồng ở nơi nổi bật chút.”
Dương Lâm cười nói: “Vâng, được thôi!”
Yến Tinh Nghi: “…”
Chu Nham đưa mắt nhìn cô, không để tâm đến biểu cảm đối lập trên gương mặt cô: “Mệt không?”
Yến Tinh Nghi tức giận vô cùng, cô leo lên người anh, không muốn đi tiếp nữa.
Chu Nham im lặng cười nhạt: “Xuống thôi nào.”
“Không muốn.”
Người đàn ông thở dài: “Xuống đi, anh cõng em.”
“Muốn ôm.”
Anh bèn khom lưng ôm lấy cô.
Dương Lâm trông thấy đường núi gập ghềnh, lo lắng nói: “Nhưng mà Chu tổng…”
Chu Nham liếc anh ấy: “Tiếp tục đi.”
Được, ông chủ bằng lòng cưng chiều mà, anh ấy cần gì phải bận tâm chứ.
Đi được nửa đường, cô Yến lại bắt đầu cáu kỉnh: “Không ôm nữa, muốn cõng.”
Dương Lâm cảm thấy nếu mình có cô bạn gái như thế này, chắc chắn sẽ bị hành hạ đến chết. Hết lần này đến lần khác Chu Nham không hề nổi giận, anh sợ cô bước xuống không vững nên rất cẩn trọng đặt cô xuống, sau đó ngồi xổm trước mặt cô.
Nhìn tấm lưng rộng của người đàn ông này, vẻ mặt của Yến Tinh Nghi rất phức tạp, mãi một hồi lâu cô vẫn không tựa vào. Cuối cùng cô đi về phía trước, Chu Nham không nhanh không chậm đứng lên, Dương Lâm vội vàng đi qua vuốt mông ngựa: “Chu tổng, tiểu thư không đành lòng đó.”
Chu Nham không nói chuyện mà đuổi theo Yến Tinh Nghi, Dương Lâm không chạy theo sau ngay, anh ấy muốn cho hai người không gian để nói chuyện. Nhưng lúc anh ấy đuổi kịp đến nơi, không biết đại tiểu thư nhà họ Yến đã nằm sấp trên lưng Chu tổng từ khi nào, còn người đàn ông thì bước đi rất trầm ổn kiên định, cẩn thận cõng lấy cô.
Dương Lâm cảm thán, chẳng trách tính tình bây giờ của cô Yến có chút quái dị như vậy, không phải đều do Chu tổng nuông chiều mà ra sao, lạ thế quái nào được.
Bọn họ đến chỗ trồng cây, Chu Nham tìm một nơi nghỉ ngơi rồi buông cô xuống. Người phụ trách nghe bảo ông chủ qua đây nên vội vàng sang gặp người, còn mang theo rất nhiều loại hoa quả mới lạ.
Người phụ trách giới thiệu: “Đã qua mùa dâu tây rồi nên chỗ đất chúng tôi đã trồng loại cây khác, đảm bảo mùa nào cũng có ăn.”
Ông ấy đưa hoa quả cho người ngồi ở vị trí dành cho chủ, người đàn ông có khí thế lạnh lùng và uy nghiêm nhất: “Thưa ngài, ngài có muốn nếm thử không?”
Chu Nham lấy ra một loại quả rồi gọt vỏ, sau khi gọt xong anh đưa cho Yến Tinh Nghi: “Cô ấy là chủ nhân của mảnh đất này.”
Người phụ trách nhiệt tình chào hỏi: “Chào cô chủ!”
Yến Tinh Nghi hơi khựng lại, Chu Nham không nhìn cô nhưng cũng biết cô muốn nói cái gì. Anh che cái nhẫn trên ngón áp út của mình lại, lạnh nhạt cất giọng: “Cô ấy là em gái của tôi.”
Lại là câu trả lời này.
Một đáp án như cứa sâu vào trái tim anh.
Yến Tinh Nghi bỗng thấy buồn bực, rõ ràng trái cây rất ngọt nhưng nhất thời cô lại thấy thật đắng.
Người phụ trách tỏ vẻ xin lỗi: “Xin lỗi, tôi còn tưởng… Hóa ra là anh em, ngài đối xử với em gái tốt thật, vừa nãy chúng tôi thấy ngài cõng em gái lên núi, mặt trời chói chang như thế, đường núi cũng khó đi nữa, ngài kiên trì thật.”
Khuôn mặt của Yến Tinh Nghi hơi gương gạo, đúng vậy, có anh trai nhà nào mà đối xử với em gái tốt thế chứ? Chỉ có đối xử với người con gái mình yêu mới đủ bền lòng và nghị lực như vậy thôi.
Chu Nham nhìn chằm chằm sắc mặt không tốt mấy của Yến Tinh Nghi, anh lạnh mặt ngăn người phụ trách đang nói không ngừng lại: “Đêm nay chúng tôi sẽ ở lại đây.”
Người phụ trách bèn vội vàng đáp: “Đương nhiên là được! Gần đây có mấy gian nhà trống, nhưng mà từ đây đến đó cũng mất một đoạn đấy, tôi sẽ dẫn hai người đi.”
Yến Tinh Nghi đi theo sau Chu Nham, cố gắng duy trì khoảng cách, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng cô đơn của anh, trái tim của cô không khỏi đau nhói.
Chu Nham nghe người phụ trách giới thiệu tình hình ở nông trại, cánh tay anh bỗng nhiên nặng nề hơn. Yến Tinh Nghi đang đưa cánh tay mềm nhũn của mình ra rồi khoác lấy tay anh.
Chu Nham sửng sốt, anh thong thả rũ mắt đối mặt với Yến Tinh Nghi.
“Anh trai có thể ngủ chung phòng với em không? Em sợ tối.”
Người phụ trách ngây ngốc trợn tròn mắt, anh em lớn vậy rồi mà còn ngủ chung được sao? Ngay sau đó, ông ấy nghe thấy giọng nói ôn hòa của Chu Nham: “Ừ.”
Phòng trống ở nông trại đều do Chu Nham bỏ vốn xây dựng, vậy nên cũng không đơn sơ mấy. Sau khi đưa bọn họ đến nơi, người phụ trách bèn rời đi. Chu Nham trao đổi ánh mắt với Dương Lâm, anh ấy gật đầu rồi đuổi theo người phụ trách để đảm bảo rằng chuyện ngày hôm nay sẽ không bị truyền ra ngoài.
Chu Nham đẩy cửa phòng ra, bên trong được lau dọn rất sạch sẽ, mặc dù không xa hoa như khách sạn nhưng vì đã xây dựng từ trước rồi nên nơi đây không thiếu cái gì cả.
Chu Nham đi vào trước, kiểm tra bàn ghế giường chiếu, sau khi thấy không có bụi, anh mới vẫy tay với Yến Tinh Nghi: “Đến đây.”
Yến Tinh Nghi cười cười chạy đến ôm lấy anh, sau đó cô nhảy dựng lên hôn anh, ngọt ngào thì thầm bên tai Chu Nham: “Chồng à!”
Chu Nham ngẩn người, đuôi lông mày chậm rãi nhíu lại: “Đây được xem là bồi thường sao?”
Cô không trả lời, chỉ ngọt ngào nói: “Chồng ơi.”
Chu Nham cong môi, mọi cảm xúc không cam lòng đều tan biến, hoàn toàn thua cô.
“Ừ.”
“Chồng ơi.”
“Ừ anh đây.”
“Chồng ơi.”
“Anh đây.”
Người đàn ông cất giọng trầm thấp đáp lại, anh nhanh chóng tháo cà vạt ra rồi trói chặt hai tay của cô, Yến Tinh Nghi nghi hoặc nhìn anh.
Chu Nham ung dung nói: “Em cảm thấy sức lực của chồng không đủ thỏa mãn em hay sao?”
Anh vẫn còn nhớ chuyện trên xe.
Không đợi Yến Tinh Nghi giải thích, Chu Nham bỗng bế bổng cô lên.
“Tốt nhất em đừng có khóc.”
Nhiều năm như vậy, bọn họ đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Chu Nham trầm tĩnh nhắm mắt lại, lồng ngực đau nhói khó chịu, hô hấp nặng nề.
Yến Tinh Nghi ngoan ngoãn vùi đầu trong lòng anh, dùng tay vỗ về lưng anh để trấn an, giọng nói vui vẻ: “Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn cái gì?”
“Chuyện em muốn cảm ơn anh nhiều lắm, cảm ơn anh đã cứu em lúc đó, cảm ơn anh vì đã bảo vệ em, cảm ơn anh đã nuôi dưỡng em, cảm ơn anh vì đã yêu em, bằng lòng cưới em.”
Cô nhón chân hôn lên vành tai của Chu Nham, vẻ mặt của anh khẽ thay đổi. Chu Nham rủ mắt, thấy cô gái đang nhẹ nhàng tươi cười nhìn mình: “Để cảm ơn, em tặng bản thân mình cho anh được không?”Giọng nói nũng nịu, xinh đẹp mê người, ánh mắt của Chu Nham ngày một sâu hơn, ngón tay chầm chậm đặt lên gương mặt của cô rồi nâng cằm giơ mặt lên, lãnh đạm cảnh cáo: “Chuyện này, không được phép nói bừa đâu.”
Cô là một cô gái bốc đồng, dù là ở phương diện kia cũng vậy.
Yến Tinh Nghi chỉ cười không nói gì, vô cùng thần bí.
Chu Nham nhận lệnh ôm lấy cô, hạ quyết tâm dù đêm nay cô có cầu xin tha thứ thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không mềm lòng.
Có lẽ tình yêu đã được thổ lộ, cũng có lẽ vì muốn bù đắp thời gian bỏ lỡ nhau nhiều năm đã qua, đêm hôm đó hoàn hảo đến mức khó tin.
Ánh dương ban sáng rọi vào cửa sổ, Chu Nham cúi đầu hôn cô gái đang nhắm mắt. Yến Tinh Nghi tỉnh ngủ, cong môi sà vào trong ngực anh.
“Chào buổi sáng nha, Chu Nham.” Cô nằm trên khuỷu tay của anh, ánh mắt trời hừng đông lọt vào đôi mắt trong suốt của Yến Tinh Nghi, trông giống như dòng suối lăn tăn gợn sóng, đẹp đến độ khiến người ta không rời mắt nổi. Làn da của cô rất trắng, nụ cười lúc mới thức dậy hơi mệt mỏi, dịu dàng như thể quay về thời thiếu nữ, trở thành cô gái nhỏ mà anh yêu chiều.
Tâm trạng của Chu Nham rất tốt, anh nhíu mày hỏi: “Chu Nham là ai?”
“Chồng em.”
Anh khẽ nở nụ cười, sờ vào mái tóc bên tai cô: “Chu phu nhân.”
“Hửm?”
“Hôm nay em cũng khiến người ta phải yêu thích như vậy.”
Yến Tinh Nghi cười cười ôm lấy eo anh, ngọt ngào hỏi: “Khiến ai phải yêu thích vậy hả?”
Chu Nham không phải người đàn ông hay nói lời sến súa ngọt ngào, anh thâm trầm, sống nội tâm, trầm ổn và uy nghiêm, đáng ra phải không thích mấy cô gái nhỏ hay làm loạn như này mới đúng. Nhưng anh lại cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn Yến Tinh Nghi rồi nói cho cô biết: “Anh yêu.”
Nhịp tim của Yến Tinh Nghi lập tức đập nhanh hơn không ít, cũng không biết dũng khí từ đâu đến, cô giữ lấy khuôn mặt đang cúi xuống ấy rồi tùy tiện hôn lên: “Hôm nay em cũng rất thích Chu Nham!”
Chu Nham hơi nhíu mày lại, một lúc sau anh cúi đầu cười bất lực, rồi dùng đầu ngón tay sờ vào mi tâm của cô đầy cưng chiều: “Bướng bỉnh.”
Anh ôm cô đứng lên: “Tắm thôi, chúng ta phải đi ra ngoài.”
“Ra ngoài làm gì?”
Chu Nham nhìn cô: “Quên rồi sao?”
Yến Tinh Nghi thật sự đã quên rồi.
Chu Nham thấy hơi không vui: “Tự nghĩ đi.”
Yến Tinh Nghi nghĩ thế nào cũng không ra, cô dùng mặt mình cọ cọ chóp mũi của anh làm nũng, giở mấy mánh khóe làm trò với anh: “Anh nói cho em biết đi mà, được không?”
Cơ thể anh nóng lên, Chu Nham bình tĩnh nhìn eo cô: “Ngoan chút.”
Cô gái ồn ào khiến người ta phải bó tay, anh đã sớm được trải nghiệm thử, huống hồ Yến Tinh Nghi đã cảnh cáo anh từ lâu rằng cô sẽ ỷ vào việc anh yêu mình để làm xằng làm bậy, đây không phải lời nói dối.
Cô đi tắm nên không lôi anh theo, Chu Nham không có lý do từ chối, cảm thấy cô gái nhỏ này thiếu dạy dỗ qua rồi. Vậy là anh dùng hành động thực tế để dạy cô đối nhân xử thế, sau đó Yến Tinh Nghi quậy cả lên muốn anh dỗ dành, Chu Nham bất lực sấy tóc giúp cô rồi lãnh đạm nói: “Em mà chạy nhảy lần nữa thì hôm nay không cần phải hẹn hò luôn.”
Lúc này cô mới nhớ ra có việc đó, bèn nhanh chóng sấy khô tóc rồi thay quần áo, kéo Chu Nham rời đi. Vì để Du Ngưng không ngầm phát hiện ra, bọn họ đi đến nơi khá vắng vẻ.
“Nội dung chính của buổi hẹn hò này là gì thế?”
Chu Nham ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi theo thói quen, không để ý cô gái đang nhìn từ đông sang tây đầy hiếu kỳ, giọng nói bình thản: “Đi xem mảnh đất của em.”
“Đất sao?”
Cánh đồng dâu tây của cô ấy hả?
Chu Nham từ từ nhắm hai mắt lại: “Ừ.”
Yến Tinh Nghi bĩu môi, tiến đến nhìn gò má của anh: “Anh làm sao vậy? Chẳng lẽ do tối hôm qua mệt mỏi quá sao?”
Chu Nham nhíu mày một chút, cuối cùng cũng mở mắt ra, bình tĩnh nhìn cô.
Yến Tinh Nghi tò mò hỏi: “Anh trai à, có phải anh đã có tuổi rồi nên vận động một chút là thấy mệt rã rời ngay không?”
Chu Nham nhìn cô chằm chằm, chậm rãi cười nhạt.
Nụ cười này khiến Yến Tinh Nghi thấy hơi sợ hãi, cảm giác như rợn cả tóc gáy, cô không dám hỏi lại thứ gì, lập tức ngồi ngay ngắn.
Đến nơi, Chu Nham dìu cô xuống xe, trước mắt có một cánh cửa treo một chiếc bảng hiệu, viết “Nông trại Trích Tinh”.
Mấy chữ này khiến trái tim Yến Tinh Nghi chợt giật nảy lên.
Chu Nham híp mắt, bình thản quan sát nông trại rồi đưa tay cho cô: “Đến đây.”
Yến Tinh Nghi nắm lấy tay anh, rồi được anh dắt đến bên cạnh.
Sau khi suy nghĩ một chút, cô hỏi: “Công ty của anh cũng tên Trích Tinh à.”
“Ừ.” Chu Nham nhận lấy nước khoáng Dương Lâm đưa tới, mở nắp giúp cô rồi đưa sang: “Có vấn đề gì sao?”
Yến Tinh Nghi muốn hỏi rồi lại thôi, lỡ như bản thân tự mình đa tình thì sao?
Cô uống nước, còn Chu Nham thì nhìn cô chằm chằm khiến cô hơi bất an lo lắng. Đợi Yến Tinh Nghi uống xong, anh nhận lấy rồi uống ở chỗ cô đã chạm môi.
“Em muốn hỏi cái tên này có liên quan gì đến em không à?”
“… Vâng.”
Anh nắm tay cô đi về phía trước, ánh sáng kéo dài cái bóng dưới chân anh, vẻ mặt của người đàn ông hơi thay đổi: “Em cảm thấy thế nào?”
Yến Tinh Nghi im lặng không lên tiếng.
Đường núi không bằng phẳng, Chu Nham kéo cô đến gần hơn rồi ôm lấy eo ếch của cô, sau lại cúi đầu cất giọng trầm trầm: “Lấy được rồi.”
Trái tim của Yến Tinh Nghi khẽ dao động, thật sự có liên quan đến cô.
Thì ra khắp nơi đều có dấu vết tình yêu của anh, chỉ là cô không phát hiện ra mà thôi.
Yến Tinh Nghi không muốn nhận thua cho lắm, cô chỉ tay vào một cái mầm ven đường: “Sau này, tên của nó chính là Yến Tinh Nghi yêu Chu Nham.”
Chu Nham ung dung nhìn cô rồi lại bình thản nhìn sang cái mầm kia, đột nhiên Yến Tinh Nghi thấy mình hơi ngu ngốc, bèn quay đầu nhìn Dương Lâm. Anh ấy đang cúi đầu cứ như nín cười, Chu Nham đột nhiên gọi tên anh ấy: “Dương Lâm.”
Dương Lâm nhanh chóng thay đổi biểu cảm, ngẩng đầu đáp: “Chu tổng phân phó.”
“Mang đi.”
“Vâng.”
Yến Tinh Nghi:?
Mang… mang cái gì?
Cô nhìn thấy Dương Lâm chạy đến đào đất, cứ như chuẩn bị mang cái cây giống này đi.
Yến Tinh Nghi lúng túng kéo Chu Nham: “Em giỡn thôi.”
Chu Nham bình tĩnh nói: “Anh không nói đùa.”
“Sao lại phải nuôi một cái mầm chứ.”
“Bởi vì tên của nó.” Chu Nham nhìn cô chằm chằm: “Anh thích.”
“…”
“Đổi tên cho nó được không vậy?”
“Không được.”
Yến Tinh Nghi: “…”
Lẽ nào sau này cái cây đó sẽ có cái tên ngốc nghếch là “Yến Tinh Nghi yêu Chu Nham” sao? Cô hơi thương cảm cho nó, cũng càng thương cảm cho bản thân mình hơn.
Chu Nham trông thấy khuôn mặt đau khổ của cô, trong mắt lóe lên chút ý cười rồi biến mất.
Dương Lâm đào đất nửa tiếng, cuối cùng cũng lấy được nó lên. Mà Dương Lâm cũng không hổ là trợ lý đi theo Chu Nham nhiều năm, có thể hiểu được tâm tư của anh. Anh ấy là người khéo ăn khéo nói, từ một cái mầm dầm mưa dãi nắng cũng có thể thổi ra một đóa hoa: “Tiểu thư chọn trúng cây mầm này, nhất định có duyên phận sâu xa nào đó. Cái tên của nó đại diện cho tâm ý của tiểu thư, tôi tin nó nhất định có thể trưởng thành khỏe mạnh nhờ sự chăm sóc của Chu tổng, dài lâu giống như tình yêu của hai người vậy, trường thịnh không suy.”
Yến Tinh Nghi xấu hổ cọ cọ ngón chân, còn Chu Nham thì hưởng thụ không thôi, ánh mắt nhìn cái mầm vô cùng dịu dàng, anh còn ôn tồn trưng cầu ý kiến của Yến Tinh Nghi: “Vợ cảm thấy chúng ta nên trồng nó ở đâu đây?”
“Cái cây xấu hổ như thế, cũng không cần phải trồng đâu.”
Chu Nham không để tâm việc cô thấy xấu hổ, anh nói với Dương Lâm: “Về tìm cho tôi một cái sân, trồng ở nơi nổi bật chút.”
Dương Lâm cười nói: “Vâng, được thôi!”
Yến Tinh Nghi: “…”
Chu Nham đưa mắt nhìn cô, không để tâm đến biểu cảm đối lập trên gương mặt cô: “Mệt không?”
Yến Tinh Nghi tức giận vô cùng, cô leo lên người anh, không muốn đi tiếp nữa.
Chu Nham im lặng cười nhạt: “Xuống thôi nào.”
“Không muốn.”
Người đàn ông thở dài: “Xuống đi, anh cõng em.”
“Muốn ôm.”
Anh bèn khom lưng ôm lấy cô.
Dương Lâm trông thấy đường núi gập ghềnh, lo lắng nói: “Nhưng mà Chu tổng…”
Chu Nham liếc anh ấy: “Tiếp tục đi.”
Được, ông chủ bằng lòng cưng chiều mà, anh ấy cần gì phải bận tâm chứ.
Đi được nửa đường, cô Yến lại bắt đầu cáu kỉnh: “Không ôm nữa, muốn cõng.”
Dương Lâm cảm thấy nếu mình có cô bạn gái như thế này, chắc chắn sẽ bị hành hạ đến chết. Hết lần này đến lần khác Chu Nham không hề nổi giận, anh sợ cô bước xuống không vững nên rất cẩn trọng đặt cô xuống, sau đó ngồi xổm trước mặt cô.
Nhìn tấm lưng rộng của người đàn ông này, vẻ mặt của Yến Tinh Nghi rất phức tạp, mãi một hồi lâu cô vẫn không tựa vào. Cuối cùng cô đi về phía trước, Chu Nham không nhanh không chậm đứng lên, Dương Lâm vội vàng đi qua vuốt mông ngựa: “Chu tổng, tiểu thư không đành lòng đó.”
Chu Nham không nói chuyện mà đuổi theo Yến Tinh Nghi, Dương Lâm không chạy theo sau ngay, anh ấy muốn cho hai người không gian để nói chuyện. Nhưng lúc anh ấy đuổi kịp đến nơi, không biết đại tiểu thư nhà họ Yến đã nằm sấp trên lưng Chu tổng từ khi nào, còn người đàn ông thì bước đi rất trầm ổn kiên định, cẩn thận cõng lấy cô.
Dương Lâm cảm thán, chẳng trách tính tình bây giờ của cô Yến có chút quái dị như vậy, không phải đều do Chu tổng nuông chiều mà ra sao, lạ thế quái nào được.
Bọn họ đến chỗ trồng cây, Chu Nham tìm một nơi nghỉ ngơi rồi buông cô xuống. Người phụ trách nghe bảo ông chủ qua đây nên vội vàng sang gặp người, còn mang theo rất nhiều loại hoa quả mới lạ.
Người phụ trách giới thiệu: “Đã qua mùa dâu tây rồi nên chỗ đất chúng tôi đã trồng loại cây khác, đảm bảo mùa nào cũng có ăn.”
Ông ấy đưa hoa quả cho người ngồi ở vị trí dành cho chủ, người đàn ông có khí thế lạnh lùng và uy nghiêm nhất: “Thưa ngài, ngài có muốn nếm thử không?”
Chu Nham lấy ra một loại quả rồi gọt vỏ, sau khi gọt xong anh đưa cho Yến Tinh Nghi: “Cô ấy là chủ nhân của mảnh đất này.”
Người phụ trách nhiệt tình chào hỏi: “Chào cô chủ!”
Yến Tinh Nghi hơi khựng lại, Chu Nham không nhìn cô nhưng cũng biết cô muốn nói cái gì. Anh che cái nhẫn trên ngón áp út của mình lại, lạnh nhạt cất giọng: “Cô ấy là em gái của tôi.”
Lại là câu trả lời này.
Một đáp án như cứa sâu vào trái tim anh.
Yến Tinh Nghi bỗng thấy buồn bực, rõ ràng trái cây rất ngọt nhưng nhất thời cô lại thấy thật đắng.
Người phụ trách tỏ vẻ xin lỗi: “Xin lỗi, tôi còn tưởng… Hóa ra là anh em, ngài đối xử với em gái tốt thật, vừa nãy chúng tôi thấy ngài cõng em gái lên núi, mặt trời chói chang như thế, đường núi cũng khó đi nữa, ngài kiên trì thật.”
Khuôn mặt của Yến Tinh Nghi hơi gương gạo, đúng vậy, có anh trai nhà nào mà đối xử với em gái tốt thế chứ? Chỉ có đối xử với người con gái mình yêu mới đủ bền lòng và nghị lực như vậy thôi.
Chu Nham nhìn chằm chằm sắc mặt không tốt mấy của Yến Tinh Nghi, anh lạnh mặt ngăn người phụ trách đang nói không ngừng lại: “Đêm nay chúng tôi sẽ ở lại đây.”
Người phụ trách bèn vội vàng đáp: “Đương nhiên là được! Gần đây có mấy gian nhà trống, nhưng mà từ đây đến đó cũng mất một đoạn đấy, tôi sẽ dẫn hai người đi.”
Yến Tinh Nghi đi theo sau Chu Nham, cố gắng duy trì khoảng cách, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng cô đơn của anh, trái tim của cô không khỏi đau nhói.
Chu Nham nghe người phụ trách giới thiệu tình hình ở nông trại, cánh tay anh bỗng nhiên nặng nề hơn. Yến Tinh Nghi đang đưa cánh tay mềm nhũn của mình ra rồi khoác lấy tay anh.
Chu Nham sửng sốt, anh thong thả rũ mắt đối mặt với Yến Tinh Nghi.
“Anh trai có thể ngủ chung phòng với em không? Em sợ tối.”
Người phụ trách ngây ngốc trợn tròn mắt, anh em lớn vậy rồi mà còn ngủ chung được sao? Ngay sau đó, ông ấy nghe thấy giọng nói ôn hòa của Chu Nham: “Ừ.”
Phòng trống ở nông trại đều do Chu Nham bỏ vốn xây dựng, vậy nên cũng không đơn sơ mấy. Sau khi đưa bọn họ đến nơi, người phụ trách bèn rời đi. Chu Nham trao đổi ánh mắt với Dương Lâm, anh ấy gật đầu rồi đuổi theo người phụ trách để đảm bảo rằng chuyện ngày hôm nay sẽ không bị truyền ra ngoài.
Chu Nham đẩy cửa phòng ra, bên trong được lau dọn rất sạch sẽ, mặc dù không xa hoa như khách sạn nhưng vì đã xây dựng từ trước rồi nên nơi đây không thiếu cái gì cả.
Chu Nham đi vào trước, kiểm tra bàn ghế giường chiếu, sau khi thấy không có bụi, anh mới vẫy tay với Yến Tinh Nghi: “Đến đây.”
Yến Tinh Nghi cười cười chạy đến ôm lấy anh, sau đó cô nhảy dựng lên hôn anh, ngọt ngào thì thầm bên tai Chu Nham: “Chồng à!”
Chu Nham ngẩn người, đuôi lông mày chậm rãi nhíu lại: “Đây được xem là bồi thường sao?”
Cô không trả lời, chỉ ngọt ngào nói: “Chồng ơi.”
Chu Nham cong môi, mọi cảm xúc không cam lòng đều tan biến, hoàn toàn thua cô.
“Ừ.”
“Chồng ơi.”
“Ừ anh đây.”
“Chồng ơi.”
“Anh đây.”
Người đàn ông cất giọng trầm thấp đáp lại, anh nhanh chóng tháo cà vạt ra rồi trói chặt hai tay của cô, Yến Tinh Nghi nghi hoặc nhìn anh.
Chu Nham ung dung nói: “Em cảm thấy sức lực của chồng không đủ thỏa mãn em hay sao?”
Anh vẫn còn nhớ chuyện trên xe.
Không đợi Yến Tinh Nghi giải thích, Chu Nham bỗng bế bổng cô lên.
“Tốt nhất em đừng có khóc.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook