Nhảy Múa Với Con Chữ
-
Chương 31: Đăng trình
Những ngày tiếp theo tôi vẫn kiên trì bồi luyện cùng Kiến An. Cuối cùng tôi cũng tìm ra được quy luật chính xác giúp anh có thể chiến đấu trong thời gian dài mà không bị thoát lực. Đó là kiểu chiến đấu như khiêu vũ ấy, nhẹ nhàng linh hoạt chỉ có thể né tránh và né tránh.
Tuy nhiên, những lúc khẩn cấp Kiến An vẫn có thể ngay lập tức bộc phát ra sức lực cực hạn để đánh bay tôi nhưng ngay sau đó anh phải lập tức thu tay để hồi phục. Nếu không anh sẽ như bong bóng xì hơi, thoáng cái toàn bộ sức lực trong người dường như bị hút sạch vậy.
Hơn một tháng sau, Kiến An có thể vừa chống đỡ vừa nắm bắt cơ hội để phản công, thân pháp cũng nhuần nhuyễn hơn trước rất nhiều. Giới hạn của việc vừa công vừa thủ vẫn chỉ vỏn vẹn trong hai mươi chiêu không thể nhiều hơn, càng không thể bộc phát cực hạn.
Đêm mười lăm tháng tám trăng tròn vằng vặc. Tôi phi thân qua phòng của phụ thân thì thấy ông ngồi trên nóc nhà uống rượu ngắm trăng. Nhìn thấy tôi đến ông vẫy tay cười hỏi:
- Chuẩn bị xong rồi?
- Xong rồi, ngày mai con sẽ cùng Kiến An trở về nhà.
- Lên đường cẩn thận. Lần này Đại hội Võ lâm được tổ chức tại thị trấn Huyết Nguyệt. Mồng chín tháng chín cũng sắp tới rồi. Đại ca và nhị tỷ con cũng đang trên đường đến đó. Nếu con có thời gian hãy ghé vào Huyết Nguyệt một chuyến hội họp cùng bọn chúng, biết đâu một trong hai đứa chúng nó có hứng thú giúp con một tay.
- Con biết rồi. Phụ thân, người nói xem ngày hôm đó Đồng Hựu sẽ tập kích sơn trang chúng ta hay không?
- Ta không biết hắn đã nắm tin tức được bao nhiêu, nếu hắn biết được đồ đang được giấu ở đây nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này. Dù sao quần hùng đều hội tụ ở một nơi khác, triều đình ít nhiều gì cũng bị phân tâm, không thể nhìn chằm chằm từng cành cây ngọn cỏ.
Sau khi nghe phụ thân phân tích tôi cũng cảm thấy ngày hôm đó là thời cơ ra tay tốt nhất của Đồng Hựu.
Sáng hôm sau khi trời tờ mờ sáng tôi đã cùng Kiến An dắt tay nhau đi trên đường núi hoang sơ. Con đường này tôi phải dùng từ "hoang sơ" để miêu tả vì ngoài việc có thể nhìn loáng thoáng bóng con đường thì nơi này quả thật chẳng ra dáng là con đường tẹo nào. Cả con đường cỏ cao gần tới gối, có đoạn thì lại là dốc đá cao gần hai mét. Nếu từ bên dưới đi lên lại không muốn đi vòng thì phải trực tiếp nhảy lên, còn bên trên đi xuống có thể buộc thừng để leo xuống nhưng sau đó phải tháo thừng, đây là quy định của sơn trang. Đối với người không có chút võ công để có thể phi thân lên thường sẽ chọn đi đường vòng nhưng nguy cơ lạc mất luôn con đường chính thống này rất cao.
Lý do ư? Trần gia Sơn trang của tôi không chào đón người lạ. Tôi đưa mắt nhìn sang Kiến An, hôm nay anh đi cùng tôi vẫn ăn không ít khổ sở huống hồ ngày mới đi lên. Cũng may ngày đó tôi phóng bút cho anh gặp đại ca tôi đang trên đường xuống núi. Nếu không có lẽ anh chàng vĩnh viễn cũng không đến được Trần gia Sơn trang của tôi rồi. Tôi chưa từng đi con đường này (lần trước vị đánh ngất vác về) nên hôm nay phải tự mình cuốc bộ để nhớ đường, khi về không đi lạc. Nếu truyện tôi viết xuất hiện tình tiết chủ nhân trở về nhà vẫn có thể đi lạc nhất định sẽ bị độc giả cười cho thối mặt mất.
Tôi và Kiến An đi gần hai canh giờ mới vào được Nam Sơn trấn. Tôi thuê một chiếc xe ngựa đi thẳng đến thị trấn Huyết Nguyệt.
***
Thị trấn Huyết Nguyệt.
Ngày hai mươi lăm tháng tám, cả phố thị chật ních người là người. Đa phần đều là nhân sĩ võ lâm, một phần nhỏ là thương buôn, nhân cơ hội này mở giang hàng buôn bán. Tiếng rao bán tiếng chào mời khắp nơi nhộn nhịp rộn ràng. Ngoài âm thanh đó còn có âm thanh vũ khí va nhau, mỗi khi nơi nào có kẻ đánh nhau sẽ có đợt sóng người lao về phía đó để hóng chuyện. Trong ba lần có đến hai lần chỉ vì chuyện cỏn con là một người vô ý va vào đối phương, người nọ xin lỗi đối phương không chấp nhận, thế là lao vào đánh nhau. Một trong hai lần đó nghe đâu kẻ làm cao bị thua ngược nên phải quỳ xin lỗi người ta.
Tôi mới vừa tới nơi đã nghe mớ chuyện linh ta linh tinh khiến đầu óc hơi hơi choáng váng. Tiếp theo có vài cô nàng có phần xinh gái thấy Kiến An nhà tôi quá đẹp nên xán lại làm quen. Khi thấy anh là một người mù thì luyến tiếc bỏ đi. Nhưng sau đó cũng có vài người ngoại lệ, vẫn bám riết theo đến khi Kiến An nói mình có vợ mấy cô nàng mới chịu buông tay rời đi. Tôi đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt luống cuống của anh mà cười đến đau eo. Kiến An nghe tiếng cười của tôi, mặt lập tức đen thui
- Em còn cười được nữa sao? Còn không mau giúp tôi che gương mặt này lại. Tôi không muốn bị bám dính như vậy nữa đâu.
- Có gì mà phải ngại, người ta bám dính đồng nghĩa anh có số đào hoa đấy. Cứ quơ tay hốt đại một người về để làm ấm chăn đệm không tốt sao. Biết đâu trong đó có chân ái của anh, về sau không cần chịu đựng cô gái bạo lực là tôi nữa.
Kiến An cười buồn:
- Bọn họ trêu đùa tôi đấy, sau khi bọn họ rời đi đã nói với ai đó là cược thắng hay cược thua gì đó.
Tôi đưa mắt dõi theo cô gái vừa mới ngừng quấn Kiến An để rời đi. Cô ta đi được một đoạn thì vỗ tay với một người khác. Nơi này ồn quá tôi không nghe rõ bọn họ nói với nhau điều gì. Nhưng đôi tai Kiến An đã được rèn luyện hơn hai mươi năm hẳn anh nghe được.
- Tôi xin em đó, hãy giúp tôi, đừng để tôi tiếp tục làm trò cười của thiên hạ.
Tôi với tay lấy chiếc mũ rộng vành có mạng che trên sạp hàng bên cạnh đội lên cho anh, chính mình cũng đội một cái. Sau đó tôi giúp anh treo chiếc gậy lên lưng.
- Nơi này chật ních người, anh vẫn không nên dùng nó thì hơn. Lỡ quất vào chân vị nào đang nóng đầu lại có chuyện lùm xùm.
Kiến An gật đầu tán đồng.
- Chúng ta tìm nhà trọ nghỉ lại trước đã. Nơi này quá đông người, muốn nhanh chóng tìm người e là không được rồi.
Tôi và Kiến An phải đi vòng vòng một lúc mới tìm được nhà trọ còn phòng trống. Sau khi đội thêm chiếc nón có mạn che quả nhiên tránh được rất nhiều phiền phức, không còn ai xán lại làm phiền chúng tôi lần nào nữa.
Khi chủ quán dẫn tôi lên lầu quán trọ thì Kiến An chợt kéo tay tôi lại thì thầm:
- Tôi nghe thấy tiếng của đại ca.
- Ở đâu?
- Bên trái.
Tôi nhìn sang trái, là dãy hành lang dài bất tận.
- Anh nhớ kỹ khoảng cách nhé. Chúng ta lên tầng trên nhận phòng xong trở xuống tìm người.
- Được.
Sau khi nhận phòng tầng ba xong tôi và Kiến An trở lại tầng hai. Anh nói vẫn còn nghe đại ca tôi nói chuyện, còn tôi thì chỉ nghe cả khu nhà trọ ồn ào chả phân biệt được ai là ai.
Tôi theo sau Kiến An đến căn phòng nọ. Tôi đưa tay gõ cửa, người ra mở cửa quả nhiên là đại ca tôi. Vừa thấy tôi và Kiến An, anh đã bật cười nói:
- Cuối cùng cũng đến rồi. Làm sao hai đứa tìm được đại ca?
Tôi vào phòng đóng cửa lại.
- Đều nhờ Kiến An đó, anh ấy nói nghe được giọng của đại ca.
Khi tôi vào phòng mới nhận ra ngoài Ngọc Trầm ra ở đây còn có Ngọc Hoan và hai thiếu niên lạ mặt.
- Giới thiệu với Tam muội một chút, vị ngồi bên trái là tiểu vương gia, tên ngài ấy là Trần Anh, ngài ấy là bằng hữu của nhị tỷ của muội. Vị ngồi bên phải là Lưu Ảnh, bằng hữu của tứ muội.
Tôi vòng tay chào đôi thiếu niên anh tuấn nọ theo lễ giang hồ, họ cũng đứng dậy vòng tay chào tôi. Tiếp theo tôi thấy vẻ mặt cả hai có chút lạ mới nhìn sang bên cạnh. Kiến An đang đứng bất động, mặt trầm như nước. Tôi đụng đụng tay Kiến An hỏi:
- Làm sao vậy?
- Điệp Mộng đang ở bên ngoài, muội ấy đang dò hỏi tin tức về tôi.
- Mặc kệ con bé, nếu chạm mặt cứ để em đối phó. Vào trong ngồi nói chuyện.
Tôi kéo tay Kiến An đi vào. Lúc này hai thiếu niên lạ mặt trong phòng mới nhận ra Kiến An không giống người thường, cả hai đưa mắt nhìn tôi dò xét, tôi chỉ khẽ nở nụ cười.
Tuấn Kiệt cũng trở vào ngồi cạnh tôi. Tôi đưa cho anh mảnh giấy, anh xem xong không nói gì. Bên trong là phán đoán của phụ thân tôi về hành động tiếp theo của Đồng Hựu. Vì ở đây có thêm người lạ nên tôi không tiện nói thẳng ra nên trước khi vào đây tôi viết sẵn tờ giấy để đưa anh.
Tuy nhiên, những lúc khẩn cấp Kiến An vẫn có thể ngay lập tức bộc phát ra sức lực cực hạn để đánh bay tôi nhưng ngay sau đó anh phải lập tức thu tay để hồi phục. Nếu không anh sẽ như bong bóng xì hơi, thoáng cái toàn bộ sức lực trong người dường như bị hút sạch vậy.
Hơn một tháng sau, Kiến An có thể vừa chống đỡ vừa nắm bắt cơ hội để phản công, thân pháp cũng nhuần nhuyễn hơn trước rất nhiều. Giới hạn của việc vừa công vừa thủ vẫn chỉ vỏn vẹn trong hai mươi chiêu không thể nhiều hơn, càng không thể bộc phát cực hạn.
Đêm mười lăm tháng tám trăng tròn vằng vặc. Tôi phi thân qua phòng của phụ thân thì thấy ông ngồi trên nóc nhà uống rượu ngắm trăng. Nhìn thấy tôi đến ông vẫy tay cười hỏi:
- Chuẩn bị xong rồi?
- Xong rồi, ngày mai con sẽ cùng Kiến An trở về nhà.
- Lên đường cẩn thận. Lần này Đại hội Võ lâm được tổ chức tại thị trấn Huyết Nguyệt. Mồng chín tháng chín cũng sắp tới rồi. Đại ca và nhị tỷ con cũng đang trên đường đến đó. Nếu con có thời gian hãy ghé vào Huyết Nguyệt một chuyến hội họp cùng bọn chúng, biết đâu một trong hai đứa chúng nó có hứng thú giúp con một tay.
- Con biết rồi. Phụ thân, người nói xem ngày hôm đó Đồng Hựu sẽ tập kích sơn trang chúng ta hay không?
- Ta không biết hắn đã nắm tin tức được bao nhiêu, nếu hắn biết được đồ đang được giấu ở đây nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này. Dù sao quần hùng đều hội tụ ở một nơi khác, triều đình ít nhiều gì cũng bị phân tâm, không thể nhìn chằm chằm từng cành cây ngọn cỏ.
Sau khi nghe phụ thân phân tích tôi cũng cảm thấy ngày hôm đó là thời cơ ra tay tốt nhất của Đồng Hựu.
Sáng hôm sau khi trời tờ mờ sáng tôi đã cùng Kiến An dắt tay nhau đi trên đường núi hoang sơ. Con đường này tôi phải dùng từ "hoang sơ" để miêu tả vì ngoài việc có thể nhìn loáng thoáng bóng con đường thì nơi này quả thật chẳng ra dáng là con đường tẹo nào. Cả con đường cỏ cao gần tới gối, có đoạn thì lại là dốc đá cao gần hai mét. Nếu từ bên dưới đi lên lại không muốn đi vòng thì phải trực tiếp nhảy lên, còn bên trên đi xuống có thể buộc thừng để leo xuống nhưng sau đó phải tháo thừng, đây là quy định của sơn trang. Đối với người không có chút võ công để có thể phi thân lên thường sẽ chọn đi đường vòng nhưng nguy cơ lạc mất luôn con đường chính thống này rất cao.
Lý do ư? Trần gia Sơn trang của tôi không chào đón người lạ. Tôi đưa mắt nhìn sang Kiến An, hôm nay anh đi cùng tôi vẫn ăn không ít khổ sở huống hồ ngày mới đi lên. Cũng may ngày đó tôi phóng bút cho anh gặp đại ca tôi đang trên đường xuống núi. Nếu không có lẽ anh chàng vĩnh viễn cũng không đến được Trần gia Sơn trang của tôi rồi. Tôi chưa từng đi con đường này (lần trước vị đánh ngất vác về) nên hôm nay phải tự mình cuốc bộ để nhớ đường, khi về không đi lạc. Nếu truyện tôi viết xuất hiện tình tiết chủ nhân trở về nhà vẫn có thể đi lạc nhất định sẽ bị độc giả cười cho thối mặt mất.
Tôi và Kiến An đi gần hai canh giờ mới vào được Nam Sơn trấn. Tôi thuê một chiếc xe ngựa đi thẳng đến thị trấn Huyết Nguyệt.
***
Thị trấn Huyết Nguyệt.
Ngày hai mươi lăm tháng tám, cả phố thị chật ních người là người. Đa phần đều là nhân sĩ võ lâm, một phần nhỏ là thương buôn, nhân cơ hội này mở giang hàng buôn bán. Tiếng rao bán tiếng chào mời khắp nơi nhộn nhịp rộn ràng. Ngoài âm thanh đó còn có âm thanh vũ khí va nhau, mỗi khi nơi nào có kẻ đánh nhau sẽ có đợt sóng người lao về phía đó để hóng chuyện. Trong ba lần có đến hai lần chỉ vì chuyện cỏn con là một người vô ý va vào đối phương, người nọ xin lỗi đối phương không chấp nhận, thế là lao vào đánh nhau. Một trong hai lần đó nghe đâu kẻ làm cao bị thua ngược nên phải quỳ xin lỗi người ta.
Tôi mới vừa tới nơi đã nghe mớ chuyện linh ta linh tinh khiến đầu óc hơi hơi choáng váng. Tiếp theo có vài cô nàng có phần xinh gái thấy Kiến An nhà tôi quá đẹp nên xán lại làm quen. Khi thấy anh là một người mù thì luyến tiếc bỏ đi. Nhưng sau đó cũng có vài người ngoại lệ, vẫn bám riết theo đến khi Kiến An nói mình có vợ mấy cô nàng mới chịu buông tay rời đi. Tôi đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt luống cuống của anh mà cười đến đau eo. Kiến An nghe tiếng cười của tôi, mặt lập tức đen thui
- Em còn cười được nữa sao? Còn không mau giúp tôi che gương mặt này lại. Tôi không muốn bị bám dính như vậy nữa đâu.
- Có gì mà phải ngại, người ta bám dính đồng nghĩa anh có số đào hoa đấy. Cứ quơ tay hốt đại một người về để làm ấm chăn đệm không tốt sao. Biết đâu trong đó có chân ái của anh, về sau không cần chịu đựng cô gái bạo lực là tôi nữa.
Kiến An cười buồn:
- Bọn họ trêu đùa tôi đấy, sau khi bọn họ rời đi đã nói với ai đó là cược thắng hay cược thua gì đó.
Tôi đưa mắt dõi theo cô gái vừa mới ngừng quấn Kiến An để rời đi. Cô ta đi được một đoạn thì vỗ tay với một người khác. Nơi này ồn quá tôi không nghe rõ bọn họ nói với nhau điều gì. Nhưng đôi tai Kiến An đã được rèn luyện hơn hai mươi năm hẳn anh nghe được.
- Tôi xin em đó, hãy giúp tôi, đừng để tôi tiếp tục làm trò cười của thiên hạ.
Tôi với tay lấy chiếc mũ rộng vành có mạng che trên sạp hàng bên cạnh đội lên cho anh, chính mình cũng đội một cái. Sau đó tôi giúp anh treo chiếc gậy lên lưng.
- Nơi này chật ních người, anh vẫn không nên dùng nó thì hơn. Lỡ quất vào chân vị nào đang nóng đầu lại có chuyện lùm xùm.
Kiến An gật đầu tán đồng.
- Chúng ta tìm nhà trọ nghỉ lại trước đã. Nơi này quá đông người, muốn nhanh chóng tìm người e là không được rồi.
Tôi và Kiến An phải đi vòng vòng một lúc mới tìm được nhà trọ còn phòng trống. Sau khi đội thêm chiếc nón có mạn che quả nhiên tránh được rất nhiều phiền phức, không còn ai xán lại làm phiền chúng tôi lần nào nữa.
Khi chủ quán dẫn tôi lên lầu quán trọ thì Kiến An chợt kéo tay tôi lại thì thầm:
- Tôi nghe thấy tiếng của đại ca.
- Ở đâu?
- Bên trái.
Tôi nhìn sang trái, là dãy hành lang dài bất tận.
- Anh nhớ kỹ khoảng cách nhé. Chúng ta lên tầng trên nhận phòng xong trở xuống tìm người.
- Được.
Sau khi nhận phòng tầng ba xong tôi và Kiến An trở lại tầng hai. Anh nói vẫn còn nghe đại ca tôi nói chuyện, còn tôi thì chỉ nghe cả khu nhà trọ ồn ào chả phân biệt được ai là ai.
Tôi theo sau Kiến An đến căn phòng nọ. Tôi đưa tay gõ cửa, người ra mở cửa quả nhiên là đại ca tôi. Vừa thấy tôi và Kiến An, anh đã bật cười nói:
- Cuối cùng cũng đến rồi. Làm sao hai đứa tìm được đại ca?
Tôi vào phòng đóng cửa lại.
- Đều nhờ Kiến An đó, anh ấy nói nghe được giọng của đại ca.
Khi tôi vào phòng mới nhận ra ngoài Ngọc Trầm ra ở đây còn có Ngọc Hoan và hai thiếu niên lạ mặt.
- Giới thiệu với Tam muội một chút, vị ngồi bên trái là tiểu vương gia, tên ngài ấy là Trần Anh, ngài ấy là bằng hữu của nhị tỷ của muội. Vị ngồi bên phải là Lưu Ảnh, bằng hữu của tứ muội.
Tôi vòng tay chào đôi thiếu niên anh tuấn nọ theo lễ giang hồ, họ cũng đứng dậy vòng tay chào tôi. Tiếp theo tôi thấy vẻ mặt cả hai có chút lạ mới nhìn sang bên cạnh. Kiến An đang đứng bất động, mặt trầm như nước. Tôi đụng đụng tay Kiến An hỏi:
- Làm sao vậy?
- Điệp Mộng đang ở bên ngoài, muội ấy đang dò hỏi tin tức về tôi.
- Mặc kệ con bé, nếu chạm mặt cứ để em đối phó. Vào trong ngồi nói chuyện.
Tôi kéo tay Kiến An đi vào. Lúc này hai thiếu niên lạ mặt trong phòng mới nhận ra Kiến An không giống người thường, cả hai đưa mắt nhìn tôi dò xét, tôi chỉ khẽ nở nụ cười.
Tuấn Kiệt cũng trở vào ngồi cạnh tôi. Tôi đưa cho anh mảnh giấy, anh xem xong không nói gì. Bên trong là phán đoán của phụ thân tôi về hành động tiếp theo của Đồng Hựu. Vì ở đây có thêm người lạ nên tôi không tiện nói thẳng ra nên trước khi vào đây tôi viết sẵn tờ giấy để đưa anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook