Điện thoại vẫn vang lên không ngừng, Hà Cố cầm lên xem, Trang Tiệp Dư, Phùng Tranh, Chu Hạ Nhất, Trần San, còn có rất nhiều những người trước nay chẳng thân quen lắm, đồng nghiệp hay bạn cũ, nhưng phàm là người theo dõi chuyện giữa anh và Tống Cư Hàn đều vội vã muốn tìm anh, vậy nên anh dứt khoát tắt máy.

Sau khi bình tĩnh lại, Hà Cố bắt đầu suy nghĩ đến hậu quả của chuyện này. Lần trước anh đã mất việc bởi dính líu tới vụ hút ma túy không nói, còn bị đào bới hết thông tin cá nhân, hiện tại Tống Cư Hàn lại đẩy anh tới nơi đầu sóng ngọn gió.

Anh đã đổi điện thoại mới, chưa tìm việc, căn phòng này bởi vì lúc mẹ rời khỏi anh chưa thành niên nên vẫn chưa chuyển sang đứng dưới tên anh, vì vậy có lẽ những người đó sẽ không tìm được, còn gì nữa? Còn gì nữa nhỉ?

Hà Cố đột nhiên phát hiện, những thứ nên hay không nên để người khác biết đều bị vạch trần hết trong vụ lần trước rồi, hiện tại ngược lại chẳng có gì đáng sợ nữa, không biết nên vui hay buồn.

Anh ngồi yên hồi lâu, trong đầu hồi tưởng lại từng lời Tống Cư Hàn nói trên buổi concert, cùng với bài hát đó, dù chỉ nghe một lần thì từng ca từ và giai điệu đều khắc ghi rõ ràng trong đầu anh, mỗi một âm thanh đều giống như lời tỏ tình Tống Cư Hàn thủ thỉ bên tai anh, khiến anh toàn thân run rẩy.

Anh yêu người kia năm, sao có thể không phản ứng chút nào chứ.

Anh ngẫm nghĩ, bật máy tính, nhập dữ liệu tìm kiếm vào thanh công cụ: Tống Cư Hàn.

Một đống tin tức về buổi biểu diễn kinh người đập thẳng vào mắt anh.

"Tống Cư Hàn tuyên bố rút khỏi giới ca hát ngay tại buổi concert, nghi vấn tỏ tình với người tình cùng giới!"

"Tống Cư Hàn công khai come out?"

"Tống Cư Hàn rút khỏi showbiz sau ca khúc tỏ tình!"

"Người tình đồng tính của Tống Cư Hàn bại lộ, "Hà Cố", Hà Cố?!"

"Bài hát cuối cùng trong buổi concert của Tống Cư Hàn "yêu thì có gì sai", nghi vấn tỏ tình công khai, người tình đồng tính bị phát hiện?"

Hà Cố càng xem càng đau đầu. Anh lại mở diễn đàn, buổi concert mới kết thúc được một tiếng mà bình luận liên quan tới chuyện này đã lên đến con số hơn 300 trang, 80% bài viết ở trang đầu diễn đàn đều liên quan đến Tống Cư Hàn, hai từ "Hà Cố" xen lẫn giữa đám đó, cực kỳ chói mắt.

Anh mở bài viết có tiêu đề "tổng hợp tin tức về Hà Cố" nhưng phát hiện bài đã bị xóa. Anh trở về trang chủ, lại mở thêm vài bài post về anh thì thấy tất cả đều không ngoại lệ bị xóa sạch.

Anh tải lại diễn đàn, những bài viết liên quan đến anh lúc này đều biến mấy, mà những bài viết vừa đăng lên lúc bắt đầu còn có thể đọc, vài phút sau đã chẳng còn tăm hơi.

Có người đang thao túng phía sau...

Anh lên weibo, phát hiện tên mình bị chặn trên thanh tìm kiếm, chỉ có tìm Tống Cư Hàn mới có thể nhìn thấy tin tức về anh, nhưng chỉ cần là những thứ liên quan đến thông tin riêng tư của anh thì hơn phân nửa liền bị xóa ngay phút chốc.

Tâm tình Hà Cố rất phức tạp. Thời điểm tin tức cá nhân của anh bị vạch trần, bọn họ báo cảnh sát, mẹ anh tốn tiền tìm công ty để xóa bài viết mà không khống chế nổi sự việc chuyển biến theo chiều hướng xấu, nhưng hiện tại lại tựa như thực dễ dàng bị áp xuống. Tuy rằng điều này làm cho anh nhẹ nhõm, nhưng cứ nghĩ tới chuyện Tống Hà làm với anh, Tống Cư Hàn cũng biết mà lựa chọn dùng anh để chuyển sự theo dõi từ công chúng, chĩa mũi dùi sang phía anh, anh vẫn có thể cảm nhận được sự căm phẫn lúc ấy.

Anh không ngủ được, cũng chẳng bình tĩnh nổi, không ngừng tìm kiếm tin tức mới trên mạng, chỉ sợ những người đó tìm được địa chỉ anh ở hiện tại, may mắn tạm thời không có, mà những fan của Tống Cư Hàn thì chia thành ba phe gây chiến nhau.

Phe thứ nhất ủng hộ Tống Cư Hàn dám dũng cảm bày tỏ lòng mình, tôn trọng lựa chọn của Tống Cư Hàn, đồng thời bày tỏ phải yêu ai yêu cả đường đi, phe thứ hai thì dùng các lời lẽ ác độc bẩn thỉu chửi rủa người mang tên "Hà Cố", bắt "Hà Cố" trả lại Tống Cư Hàn cho bọn họ, phe thứ ba nói Tống Cư Hàn không quan tâm đến cảm nhận của fans, thất vọng tột cùng, ghê tởm đồng tính luyến ái.

Trang của truyền thông Tống thị thất thủ, tràn ngập vô số tin tạp nham, nhưng công ty vẫn chưa có động tĩnh gì.

Đối với rất nhiều người mà nói, đây là một đêm thật dài.

Hà Cố bị tiếng điện thoại bàn đánh thức, anh vừa mở mắt, chỉ cảm thấy thắt lưng đau nhức lợi hại, hóa ra hôm qua anh nằm trước bàn máy tính ngủ thiếp đi từ khi nào. Anh đấm lưng vài cái, dụi đôi mắt sưng húp đi ra ngoài phòng khách.

Người biết số này chỉ có mẹ và Tố Tố, anh hít sâu một hơi mới nhấc ống nghe lên.

"Hà Cố!" Thanh âm Tôn Tình rất lo lắng, "Tối hôm qua là thế nào? Tống Cư Hàn là chuyện gì?"

"Mẹ, con cũng rất bất ngờ."

"Khó khăn lắm mới bình ổn được hơn nửa năm, sao thằng đó lại tới hại con nữa vậy!" Tôn Tình nổi giận đùng đùng nói, "Lúc trước nó đối xử với con ra sao, giờ còn giả bộ si tình, đúng là vô liêm sỉ! Không phải hai đứa lâu rồi chẳng liên lạc nữa à? Sao tự dưng nó..." Thanh âm Tôn Tình đột nhiên dừng một chút, "Con trai, con nói thật cho mẹ biết, sau lần đó hai đứa có liên lạc với nhau nữa không?"

Hà Cố khó có thể mở miệng, dù sao thì hai người gần như chưa từng cắt đứt liên lạc.

Tôn Tình là người thông minh, Hà Cố chần chờ như vậy, trong lòng bà đã hiểu hết mọi việc, bà thở dài:"Mấy ngày tới con cố gắng ít ra ngoài, Tố Tố cũng không cần lên lớp nữa, đợi mẹ về rồi tính tiếp."

Hà Cố tỏ vẻ thoải mái nở nụ cười,"Mẹ, mẹ coi con là con nít hả? Con tự ứng phó được, mẹ cứ làm chuyện của mẹ đi, không cần quan tâm đến con."

"Mẹ sợ còn lại bị chặn ở nhà không ra ngoài được như lần trước."

"Nếu thật sự như vậy thì con báo cảnh sát, lẽ nào lại chịu chết đói trong nhà?" Hà Cố ngập ngừng, "Lần này chắc sẽ không như lần trước, các bài viết trên mạng đều bị xóa rất nhanh, nội dung liên quan tới thông tin cá nhân của con đa số đều bị chặn, thỉnh thoảng có tin bị rò rỉ cũng chẳng truyền bá rộng rãi được."

Tôn Tình thở nhẹ nhõm:"Vậy thì tốt, fans của minh tinh quá mức điên cuồng, ngộ ngỡ làm ra chuyện cực đoan thì phiền phức lắm."

"Mẹ yên tâm đi, con có thể chăm sóc tốt cho mình và Tố Tố."

Cúp điện thoại, vừa xoay người, Hà Cố liền thấy Tố Tố đứng sau lưng, hốc mắt đỏ bừng nhìn anh.

Hà Cố nhíu mày:"Sao sắc mặt lại kém thế kia, em ngủ không ngon à?"

Tố Tố mím môi:"Em cãi nhau với bọn họ cả đêm."

"Với ai?"

Tố Tố lôi ipad từ sau lưng ra, nói với giọng mũi ủy khuất:"Những người trên mạng á. Bọn họ căn bản không biết anh mà lại nói anh không tốt, còn có rất nhiều lời bịa đặt."

Hà Cố đi qua, lấy ipad khỏi tay bé, nhẹ giọng nói:" Chúng ta đã nói một ngày chỉ có thể chơi hai tiếng thôi, em lại không nghe lời anh."

Tố Tố nắm chặt tay nhỏ, cố nuốt nước mắt vào trong, phẫn uất nói:"Bọn họ đều là kẻ xấu, bọn họ không biết anh, họ dám dựa vào cái gì mắng chửi anh chứ, em thật muốn đánh chết bọn họ!"

Hà Cố lòng chua xót, anh ôm Tố Tố:"Em xem những thứ đó làm gì, trên thế giới luôn có người như vậy, đợi qua vài ngày họ sẽ lại theo dõi chuyện khác thôi, em cứ đôi co với họ, trừ khiến bản thân tức giận thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Hửm? Đừng bực nữa nhé."

"Mẹ nói thế nào ạ?"

"Vốn dĩ mẹ muốn về, nhưng anh bảo mẹ đừng về, vừa hay em cũng sắp nhập học, đến lúc đó anh đưa em đi Thượng Hải."

"Được..." Tố Tố buồn bã nói, "Anh ơi, anh thì thế nào?"

"Anh không sao đâu, lần trước không xảy ra chuyện gì, lần này cũng sẽ không."

"Vậy...Anh Hàn thì sao?"

"...Hắn ta cũng sẽ không sao."

Tố Tố nghiêm túc nói:"Anh ơi, em tiết kiệm được nhiều tiền mừng tuổi lắm, hơn 10 vạn tệ lận, chúng ta đi tìm hacker, tìm tất cả những người mắng anh rồi truyền bệnh đến cho bọn họ, thế nào ạ?"

Hà Cố Nhịn không được nở nụ cười:"Sao có thể truyền bệnh được, em đừng lo, qua mấy hôm nữa sẽ ổn cả thôi."

Tuy rằng ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng vì an toàn, Hà Cố vẫn không ra khỏi cửa, ăn cơm đều đặt hàng mang đến, cũng không ai tìm thấy nơi ở hiện tại khiến anh yên tâm rất nhiều.

Mà từ sau ngày ấy, Tống Cư Hàn chưa từng liên lạc với anh, mặc dù mặt Tống Cư Hàn hận không thể phủ kín mỗi một ngóc ngách trên thế giới, lại một lần nữa trở thành đầu đề của dư luận.

Có người khen ngợi hắn dũng cảm, có người mắng hắn làm toàn việc xấu, bất luận thế nào, hắn đều đã làm một chuyện lớn mà trong giới showbiz chưa từng có người dám làm, khiến người ta vĩnh viễn nhớ tới hắn.

Trên mạng đăng video full HD buổi biểu diễn chính thức, nhưng đoạn cuối cùng bị cắt mất, tuy nhiên vẫn chẳng ngăn được dân mạng tự đăng, bản rõ nét nhất được hơn 16 vạn người chia sẻ, Hà Cố chuẩn bị tâm lý cả ngày mới dùng hết dũng khí mở đoạn clip đó lên.

Clip đã được xử lý giảm tiếng ồn phối hợp với sub, do có khoảng cách quay nhất định, ánh sáng lại mờ nên không nhìn rõ lắm gương mặt Tống Cư Hàn, nhưng giọng hát đặc biệt trong như suối đó vẫn chảy thẳng vào trái tim Hà Cố.

Yêu thì có gì sai.

Yêu thì có gì sai.

Yêu thì có gì sai.

Hà Cố Lấy tay bưng kín mắt.

Thời gian Tố Tố nhập học đến gần, Hà Cố đặt vé, dự định đưa bé về Thượng Hải.

Sự tình đã trôi qua một tuần, độ hot của tin tức hơi giảm, hơn nữa không có ai quấy rầy nên anh hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, tự mình lái xe đến sân bay.

Mới vừa bước chân vào sân bay, anh liền nghe thấy tiếng hét truyền tới từ phía sau:"Chính là anh ta!"

Hà Cố giật mình, quay đầu nhìn, chỉ thấy cả đám người cầm theo máy ảnh chẳng biết chui từ đâu ra, bốn phương tám hướng vọt về phía anh, trái tim anh đập mạnh nhưng vẫn trấn định kéo Tố Tố chạy.

Nhưng cửa lớn đã bị chặn cứng, còn có một số người rõ ràng là fan cũng tụ tập lại.

Tố Tố bị dọa choáng váng, Hà Cố bế bé lên, ấn đầu bé vào bờ vai mình để che mặt bé, sau đó cúi đầu chạy đến nhà vệ sinh gần nhất.

Đám phóng viên ùa lên.

"Hà tiên sinh, Hà tiên sinh xin hỏi anh cảm thấy thế nào với màn tỏ tình của Tống Cư Hàn trên concert?"

"Ca khúc kia hát tặng anh sao? Anh quen Tống Cư Hàn bao lâu rồi?"

"Hai người chia tay chưa? Anh là đồng tính luyến sao?"

"Trên mạng đồn rằng là anh quấn lấy Tống Cư Hàn có đúng không?"

Mấy chục người vây quanh anh, anh rốt cục không di chuyển được bước nào, tức giận đẩy cả đống máy ảnh sang một bên, lạnh lùng nói:"Cút ngay!"

"Hà tiên sinh, Hà Cố, anh là đồng tính luyến sao?"

"Tống Cư Hàn là đồng tính luyến sao? Hai người quen nhau thế nào?"

"Tống Cư Hàn rút khỏi giới ca hát là vì anh hả?"

Một vấn đề mà biết bao người hỏi như âm thanh ma quỷ xuyên vào tai, Hà Cố cúi đầu, trong tầm mắt tất cả đều là những bàn chân lộn xộn, anh mặc kệ mọi thứ đi bừa về một hướng, cuối cùng đều bị đẩy trở lại, anh bị dòng người và máy ảnh bao vây gắt gao, anh nghe thấy Tố Tố sợ tới mức bật khóc, anh thật sự hận không thể mọc ra cánh!

Đột nhiên, khóe mắt anh liếc thấy có thứ gì bay tới, vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy âm thanh "bộp" kêu lên giòn giã, vật nào đó thối hoắc vỡ trên đầu anh, tiếp theo, chất lỏng lạnh lẽo chảy vào cổ áo theo mái tóc.

Anh ngây ngẩn cả người.

Lại có thứ gì đập sau lưng anh, không phải rất đau, nhưng anh cảm thấy cả mặt đều nóng bừng lên, "Đồ đồng tính thối tha đéo biết xấu hổ, mày đi chết đi!" Một giọng nữ điên cuồng hét toáng lên.

"Trả lại Tống Cư Hàn cho bọn tao! Trả lại Tống Cư Hàn cho bọn tao!"

"Thằng vô liêm sỉ! Mày không xứng với anh ấy! Mày đi chết đi!"

Vô số trứng gà, cà chua ném tới từ các hướng, phóng viên hô to chú ý máy ảnh, Hà Cố run rẩy ôm Tố Tố, vành mắt đỏ bừng, anh nắm chặt tay, mắt thấy nhà vệ sinh chỉ cách còn vài bước chân mà chẳng thể đến đó, anh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, vung một quyền hướng đám phóng viên chặn trước mặt.

Nhưng nắm đấm của anh bị chặn lại giữa không trung, bàn tay to lớn mạnh mẽ cầm lấy cổ tay anh, thật quen thuộc biết mấy.

Anh quay đầu nhìn, dù đã đeo kính râm và khẩu trang, nhưng anh chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra đó là Tống Cư Hàn.

Sao anh có thể không nhận ra Tống Cư Hàn được.

Tống Cư Hàn ấn tay anh xuống, sau đó xách cổ áo tên phóng viên kia đẩy mạnh, lập tức ba bốn người đứng sau tến đó đều ngã xuống đất.

Giây tiếp theo, Hà Cố liền bị ôm vào lồng ngực dày rộng ôn nhu, anh nghe thấy tiếng vỏ trứng vỡ vụn, tiếng cà chua vỡ nát, nhưng những thứ đó đều rơi trên người Tống Cư Hàn. Anh nghe thấy giọng nói trầm thấp dịu dàng kia vang lên bên tai:"Đừng sợ."

Hà Cố cắn chặt môi, trong cơn khủng hoảng tìm được cảm giác an toàn như sợi dây cứu rỗi tâm hồn anh.

Tống Cư Hàn vừa ôm vừa kéo Hà Cố, đẩy cả hai vào nhà vệ sinh, sau đó tháo kính râm cùng khẩu trang, giơ hai tay chặn trước Hà Cố, cao giọng nói:"Mấy người muốn phỏng vấn thì phỏng vấn tôi, muốn đánh mắng gì thì cứ xông tới đây, nhưng tôi cảnh cáo mấy người, ai dám lại gần, tôi đánh người đó, mấy người có thể thử xem."

Lúc này, tiểu Tùng đưa bảo tiêu và bảo vệ sân bay ập đến, tách đám phóng viên và fan tạo thành lối nhỏ tiếp ứng Hà Cố, Tống Cư Hàn ở một bên nhận phỏng vấn của đám phóng viên.

Tiểu Tùng nói:"Anh, anh cúi đầu đi theo em, sẽ ổn nhanh thôi."

Hà Cố không nói một lời, rời khỏi sân bay dưới sự hộ tống của một dám người, đợi lúc ngồi vào trong xe, cửa xe ngăn cách triệt để tất cả với thế giới bên ngoài anh mới thả lỏng, đồng thời cảm giác hai tay mình vẫn đang phát run.

Tố Tố chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra gương mặt nhỏ chật vật, khổ sở nhìn Hà Cố.

Hà Cố xoa xoa đầu bé:"Không sao, bây giờ ổn cả rồi."

Tố Tố lấy tay lau hết trứng gà dính trên mặt Hà Cố, nhịn không được rơi nước mắt:"Bọn họ mới nên đi chết ấy!"

Trong lòng Hà Cố khó chịu không thôi, cảm giác sợ hãi cùng phẫn hận khi bị chặn, bị chửi rủa trước mặt bàn dân thiên hạ biến thành đám lửa giận uất nghẹn trong lòng, nhưng anh không thể biểu hiện ra, anh chỉ có thể tận lực nói chậm rãi:"Chúng ta không cần tranh chấp với lũ kém hiểu biết như bọn họ, giờ ổn cả rồi."

Tiểu Tùng dùng khăn ướt lau tóc và mặt giúp Hà Cố, vừa lau vừa nói:"Xin lỗi anh, bọn em đến muộn. Mấy ngày nay phải xử lý quá nhiều việc, một ngày em nhận hơn trăm cuộc điện thoại, bận điên lên được, một tiếng trước mới biết anh đặt vé, anh còn không mở điện thoại, bọn em liền biết anh xảy ra chuyện nên vội qua đây."

Hà Cố Yên lặng chà lau, một câu cũng không muốn nói.

Tiểu Tùng khó chịu nói:"Anh Hàn lập kế hoạch làm việc này đã lâu, giấu Tống tổng suốt từ trước, kỳ thật chuẩn bị coi như đầy đủ, cũng cố gắng khống chế những thứ phát tán lên mạng, những vẫn có chút sơ xuất..."

Hà Cố lau xong cho mình lại lau tóc cho Tố Tố.

Khóe mắt tiểu Tùng cụp xuống:"Anh, em xin anh hãy nói một câu đi."

Hà Cố Rốt cục nâng mắt nhìn cậu, trầm giọng nói:"Tôi thật sự không biết nên nói cái gì."

Tiểu Tùng giống như sắp gấp đến khóc:"Anh Hàn đối với anh là thật lòng, thật sự đó, không phải vì anh rời bỏ anh ấy nên anh ấy cảm thấy tổn thương lòng tự trọng mới trở về tìm anh đâu, người ở cạnh anh ấy như bọn em đều thấy hết, em theo anh ấy 4 năm, em biết anh ấy trước giờ chỉ quan tâm anh."

Hà Cố mặt không biểu tình, trong lòng lại vô cùng sốt ruột.

Đột nhiên, cửa xe bị mở ra một cách thô bạo, Tống Cư Hàn xuất hiện trong tấm mắt Hà Cố.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương