Hà Cố lên lầu, phát hiện cửa phòng chưa đóng, anh vừa vào nhà liền thấy Tố Tố đang định xuống khỏi ban công.

"Tố Tố." Hà Cố gọi một tiếng.

Tố Tố giật mình run tay, trực tiếp té từ trên xuống.

Hà Cố vội chạy qua ôm bé lên:"Em đang làm cái gì thế, trèo lên ban công..." Chợt anh nhận ra Tố Tố đang làm gì.

Tố Tố xoa xoa khuỷu tay cùng đầu gối bị ngã đau, như bình thường bé đã sớm nhân cơ hội làm nũng, lúc này bởi vì chột dạ nên một tiếng cũng không dám kêu ca.

Hà Cố trách cứ liếc nhìn bé:"Thế này còn ra thể thống gì, con gái phải thục nữ một chút."

Tố Tố "oh" một tiếng liền chạy đi, chạy tới cửa phòng ngủ, bé đột nhiên quay đầu lại, nhỏ giọng nói:"Anh ơi, anh đồng ý cho em xem phát trực tiếp rồi phải không ạ?"

Hà Cố không tình nguyện gật gật đầu.

Chuyện đàm phán giữa Tôn Tình và Lý gia không thuận lợi, bà cảm thấy bàn bạc qua điện thoại thế này hiệu suất quá thấp, dự định quay về Thượng Hải một chuyến, Hà Cố muốn đi cùng nhưng bị bà từ chối.

Hà Cố không hiểu:"Mẹ vừa xuất viện đã phải chịu nhiều sức ép vậy rồi, con đi cùng dù sao cũng có thể chăm sóc mẹ mà."

Tôn Tình chỉnh sửa mái tóc giả trước gương:" Không cần, nơi đó là địa bàn của mẹ, sẽ có người chăm sóc, con ở đây trông coi Tố Tố cho tốt là được."

"Lần trước mẹ với Lý Thành Tinh đã cãi nhau rùm beng lên cả, trở về cũng chỉ rước thêm bực bội, có gì cần bàn bạc chứ, chi bằng để con đi."

Tôn Tình quay đầu nhìn anh,:" Bọn họ có thành kiến đối với con, con đi chỉ khiến chuyện thêm rắc rối. Gần đây thái độ của Lý Thành Tinh đã dịu đi nhiều, mẹ sẽ không đưa Tố Tố về để ông ta lợi dụng Tố Tố nữa, nhưng mẹ cũng không thể đưa con về kích động bọn họ, cho nên tự mẹ đi là được. Thành công hay không cứ nghe theo trời cao sắp đặt."

Hà Cố Lắc lắc đầu:" Mẹ, mẹ thật sự rất cố chấp."

"Con còn nói mẹ." Tôn Tình vỗ vỗ lưng anh, "Hy vọng mẹ có thể mang tin tức tốt về cho con."

Tôn Tình đi rồi, Hà Cố mỗi ngày đều gọi điện cho bà, nhưng anh có thể cảm giác được bà không muốn nhắc tới vấn đề đàm phán tiến triển đến đâu, bà luôn trốn tránh khiến Hà Cố càng thêm lo lắng.

Kỳ nghỉ hè nóng bức đảo mắt đã sắp kết thúc, mà concert của Tống Cư Hàn sẽ tổ chức vào ngày cuối mùa hạ.

Tố Tố mua một đống lớn toàn đồ ăn vặt, so với ngày lễ ngày tết còn hưng phấn hơn nhiều, lúc này Hà Cố thật hy vọng mẹ ở nhà, như vậy sẽ không cần anh giả bộ nổi cáu tắt TV nữa, đáng tiếc anh đã đáp ứng Tố Tố để nó xem.

"Làm xong bài tập vẽ chưa?"

Tố Tố cao giọng nói:"Làm xong rồi ạ."

"Qua 10 giờ bắt buộc phải đi ngủ."

"Buổi biểu diễn 9 rưỡi đã xong rồi." Tố Tố nhảy tưng tưng vài cái trên sô pha, mắt nhìn chằm chằm TV, hưng phấn tung tăng như con chim nhỏ.

Trên TV đang phát trực tiếp một số cảnh trước khi buổi concert bắt đầu. Biển người tại hiện trường đông nghìn nghịt, bởi vì trước cửa sân vận động có quá nhiều xe và người nên rất nhiều cảnh sát đang khai thông giao thông.

Hơn nửa năm nay, Tống Cư Hàn vì để cứu vớt hình tượng, phần lớn đều biểu diễn để lấy tiền cứu tế, chưa phát hành ca khúc mới nào, cũng không có hoạt động gì rầm rộ, nhưng buổi concert lần này lại tung ra ba bài hát mới, fans nhiệt tình tăng vọt, chuẩn bị nghênh đón thiên thần của các nàng trở về với thời hoàng kim. Mà giới truyền thông từng châm chọc khiêu khích thời điểm hắn gặp chuyện không may trước kia cũng lại ùn ùn kéo đến.

Hà Cố căn dặn:"Em đừng làm ồn quá, sẽ ảnh hưởng hàng xóm."

"Em biết rồi!" Tố Tố thấy ánh sắp đi, "Anh ơi, anh không xem hả?"

"Anh muốn đọc sách." Hà Cố đóng cửa phòng ngủ.

Anh tựa vào đầu giường, cầm quyển sách khoa học về vật lý thiên thể mua gần đây, nhưng cố gắng đọc mấy hàng chữ lại phát hiện hoàn toàn đọc không vào.

Anh nghe thấy thanh âm TV truyền đến từ bên ngoài, biết buổi biểu diễn đã bắt đầu, Tố Tố vui sướng reo hò.

Chẳng bao lâu sau, âm nhạc vang lên, tuy rằng nghe không rõ hát cái gì, nhưng điệu nhạc rất quen thuộc, đó là một ca khúc anh nghe đi nghe lại rất nhiều lần trước kia, ca khúc đó từng đứng đầu bảng xếp hạng âm nhạc Hoa ngữ liên tục 6 tuần.

Tống Cư Hàn nói đúng, giải thưởng nên lấy hắn đều đã lấy, mục tiêu nên thực hiện gần như đã thực hiện xong.

Với độ tuổi đó, hắn đã đạt được tất cả những thứ mà người ta theo đuổi cả đời, khó trách kiêu ngạo như thế.

Hà Cố lấy tai nghe ra nhét vào tai, nhưng thanh âm bên ngoài vẫn ầm ỹ chui vào màng nhĩ, khiến anh căn bản không bình tâm được, anh dứt khoát mở điện thoại bật nhạc, nhưng vừa cầm điện thoại lên liền sững sờ, anh nhớ ra, những bài hát trong điện thoại anh, tất cả đều là của Tống Cư Hàn. Anh có chút bực bội tùy tiện tìm một bản tin tiếng Anh trên mạng.

Thế giới rốt cục thanh tĩnh.

Quyển sách kia càng đọc càng thấy vô vị, từ ngữ tối nghĩa, làm cho anh cảm thấy vô cùng chán ghét, trong đầu rối loạn không chịu nổi, giống như bên ngoài là một thế giới đang sụp đổ, anh dùng tai nghe ngăn chặn tất cả, nhưng cũng chỉ là ngăn chặn, không có nghĩa là cái gì cũng chưa phát sinh.

Anh hiểu tại sao bản thân có thể lạnh lùng đối diện với Tống Cư Hàn, nhưng lại bởi vì Tống Cư Hàn hát mà chẳng cách nào bình tĩnh. Đối với ca khúc của Tống Cư Hàn, anh thủy chung có một chấp niệm khó có thể dứt bỏ, đó là buổi chiều cách đây bảy năm gieo thật sâu vào lòng anh một hạt giống, vĩnh viễn không thể nhổ tận gốc. Bởi vì bất luận khi nào, anh đều chẳng thể quên nổi buổi chiều tốt đẹp ấy.

Anh thở dài, buông sách, ngẩng đầu tựa vào giường, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm bức tường trắng xóa, suy nghĩ dần dần trở nên hỗn độn, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, cuối cùng, anh bất cẩn gục đầu ngủ thiếp đi.

Cũng không biết qua bao lâu, một tiếng vang lớn làm anh bừng tỉnh từ giấc mộng, anh mở choàng mắt, cả người bật dậy, chỉ thấy Tố Tố vẻ mặt hoảng loạn tiến vào, hét lớn:"Anh mau ra đây!"

Hà Cố Có chút tức giận:"Em gọi cái quỷ gì, không phải anh đã bảo..."

Tố Tố nhào lên túm cánh tay anh:"Anh mau ra đây đi mà!"

"Làm gì mới được."

Chẳng biết con bé lấy đâu ra sức lực mà kéo được anh xuống giường, lôi ra ngoài phòng khách.

Hà Cố Vừa định quở mắng bé, thì trên chiếc TV màn hình lớn đặt tại phòng khách, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Tống Cư Hàn bất ngờ đập thẳng vào mắt anh, anh nhất thời có chút ngây ngẩn.

Trên khuôn mặt Tống Cư Hàn lấm tấm mồ hôi, phản xạ lại ánh đèn khiến làn da hắn phá lệ chói sáng, nhìn qua có chút mỏi mệt, nhưng hô hấp đã hồi phục, hắn nói:"Mời các bạn nghe ca khúc cuối cùng, "Yêu thì có gì sai"*

(Yêu thì có gì sai: Từ này trong tiếng Hán Việt là "ái hà cô", đọc trong tiếng trung đồng âm với "ái Hà Cố", tức là "yêu Hà Cố", ổng mượn bài hát để xin lỗi và tỏ tình với chú Cố)

Tố Tố ra sức lắc lắc cánh tay Hà Cố, kích động nói:"Anh ấy nói có một bài không trong kế hoạch, muốn tặng cho một người! Là anh đúng không, anh ơi, anh Hàn muốn tặng cho anh đúng không!"

Hà Cố đơ toàn tập.

Tống Cư Hàn điên rồi sao? Từ đồng âm rõ ràng như vậy, giới truyền thông cùng các fan lập tức có thể bùng nổ. Không, là anh tự mình đa tình đi, ca khúc này chắc gì là viết cho anh.

Nhưng anh nhớ ngay tới lời Tống Cư Hàn nói trong lần gặp mặt cuối cùng.

Tất cả mọi người trong đội của Tống Cư Hàn đều xuống đài, hắn ngồi trên chiếc ghế cao, chân dài chạm đất, ôm cây đàn guitar trong ngực, trước mặt là micro, màn hình LED siêu lớn phía sau đã tắt, tất cả ngọn đèn rực rỡ kỳ ảo đều biến mất, chỉ còn một chùm sáng trắng hình tròn chiếu lên người hắn, trên sân khấu rộng lớn tối đen, trông hắn cô đơn mà nhỏ bé, giống như cả thế giới chỉ còn lại mình hắn.

Vạn người xem bên dưới sân vận động đều yên lặng.

Hà Cố cùng Tố Tố cũng lặng im, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Tống Cư Hàn gảy đàn guitar, micro được bật, giọng hát lười biếng mà quyến rũ vẫn như trước kia, nhưng khác ở chỗ trong đó lại mang thêm một nỗi bi thương nồng đậm.

(T nói thật là đừng đọc lời bài hát làm gì cả, t cũng chẳng biết t đang dịch cái gì nữa =)) Có gì thì lên gg mà nghe =)))

"Yêu thì có gì sai"

Bọn họ nói tình yêu làm cho người ta khó kiềm chế

Bọn họ nói diễn quá sâu khó tránh khỏi bi kịch

Anh từng nghe rất nhiều đạo lý về tình yêu

Anh từng hát quá nhiều ca khúc ngập tràn tình yêu

Mà anh lại chẳng hiểu tình yêu là gì

Trên thế gian có quá nhiều linh hồn đau khổ

Còn có hàng vạn mối thâm tình vỡ vụn

Anh từng coi thường những rung động đó

Anh nghĩ rằng bọn họ chỉ là nói chơi mà thôi

Mà anh vẫn chẳng hiểu nổi thế nào là tình yêu

Yêu thì có gì sai

Khi anh bỏ lỡ vẻ kỳ vọng trong mắt em

Bỏ lỡ buồn vui trong thế giới của em

Anh bỏ lỡ tình yêu

Bỏ lỡ chính mình

Yêu thì có gì sai

Khi anh làm tình yêu trong em dần cạn kiệt

Luôn cho rằng em sẽ không bỏ đi

Anh bỏ lỡ tình yêu

Bỏ lỡ mất em

Yêu thì có gì sai

Có thể triền miên như mật

Có thể ham muốn như nghiện

Em nói em trao lầm tình yêu, chỉ để lại bóng dáng lạnh lùng

Anh nghe xuân hoa lụi tàn bởi tương tư thành bệnh

Cầu không được mà hóa thành huyết tự

Yêu nên chẳng thể cắt đứt sợi duyên tình

Có lẽ anh vẫn không hiểu tình yêu là gì

Lần đầu gặp mặt ánh mắt em sáng ngời như sao đêm

Biết bao đêm anh trằn trọc nhớ lại trong mộng

Nếu thời gian có thể quay ngược để bắt đầu lại

Dù phải hy sinh tất cả anh cũng bằng lòng

Có lẽ anh có thể hiểu thế nào là tình yêu

Yêu thì có gì sai

Khi anh bỏ lỡ vẻ kỳ vọng trong đôi mắt em

Bỏ lỡ buồn vui trong thế giới của em

Anh bỏ lỡ tình yêu

Bỏ lỡ chính mình

Yêu thì có gì sai

Khi anh làm tình yêu của em dần cạn kiệt

Luôn cho rằng em sẽ không bỏ đi

Anh bỏ lỡ tình yêu

Bỏ lỡ mất em

Yêu thì có gì sai

Có thể triền miên như mật

Có thể ham muốn như nghiện

Chúng ta yêu thì có gì sai

Anh đã hiểu tình yêu là gì

Nhưng em đang ở nơi đâu

Đó là một ca khúc thương cảm đến mức làm cho người ta tan nát cõi lòng, khác với phong cách những bài trước đây, nhưng hắn lại có thể hát ra với cảm xúc sâu đậm mà trước đây hắn khó có thể hát ra được.

Bài hát kết thúc, cả sân vận động vẫn im lìm như cũ.

Tống Cư Hàn cười ảm đạm, điều chỉnh microphone một chút, nhẹ giọng nói:"Có hay không?"

Chỉ có vài thanh âm thưa thớt hét lên kêu hay, đa số mọi người vẫn ở trong trạng thái khiếp sợ, bởi vì phàm là những người từng chú ý vụ tai tiếng của Tống Cư Hàn đều sẽ sỉnh ra liên tưởng đối với tên ca khúc.

Tống Cư Hàn cúi đầu, trầm mặc vài giây, sau đó ngẩng đầu lên, trong mắt bắn ra ánh sáng kiên định:"Tôi đã yêu một người."

Tất cả đều ồ lên.

"Ca khúc này là viết tặng người ấy, tuy rằng người ấy không ở đây, nhưng tôi biết sẽ có người nói cho người ấy biết."

Hà Cố cứng ngắc đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình TV.

"Một năm nay là năm thay đổi lớn nhất trong cuộc đời tôi, tôi trải qua rất nhiều chuyện, tốt có, xấu có, nhưng đa số là xấu." Nói rồi hắn tự mình cười cười.

Dưới sân khấu cũng truyền đến tiếng cười.

"Chuyện xấu nhất, là tôi đã đánh mất một người vô cùng yêu thương tôi, mà đến hiện tại tôi mới tỉnh táo nhận ra." Tống Cư Hàn đặt guitar bên cạnh ghế, đứng dậy, "Tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, toàn những chuyện ngu xuẩn, ngẫm nghĩ lại cảm thấy mình là thằng khốn, lại chẳng có cách nào thay đổi quá khứ, nhưng ít nhất tôi vẫn có thể thay đổi tương lai."

Tố Tố ngẩng đầu nhìn Hà Cố vẫn đang ngây ngốc, nhẹ nhàng dùng bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay anh.

"Năm nay tôi đã nghỉ ngơi quá lâu, từ sau khi debut, tôi chưa từng có thời gian rảnh rỗi nào dài thế này, nó khiến tôi có thể lắng lại để suy nghĩ. Tôi hát quá nhiều năm, vì các mục đích khác nhau, vì tiền, vì lấy giải thưởng, vì cạnh tranh, vì lợi ích chung, tôi hát với quá nhiều mục đích, đến mức tôi quên mất, lúc đầu tôi hát chỉ là vì tôi muốn hát, muốn để người khác nghe, nhưng tôi đã rất lâu không tìm thấy ham muốn mãnh liệt muốn hát cho ai nghe cả."

"Cũng may hiện tại tôi đã tìm được người đó, mỗi một bài hát tôi đều muốn để người ấy nghe, đều muốn chia sẻ cùng người đó, chỉ cần có thể đem ca khúc của mình truyền đạt tới đúng người, thì 10 nghìn người nghe với một người nghe có gì khác nhau chứ."

Tống Cư Hàn không quan tâm xôn xao dưới sân khấu, hắn như đắm chìm vào thế giới của riêng mình, ánh mắt mờ mịt lại ôn nhu:"Cả đời này của tôi có ba thứ quan trọng nhất, bố mẹ, âm nhạc, và người ấy, nhưng tôi lại chỉ khiến người ấy thất vọng, chỉ làm người ấy tổn thương. Tôi cảm thấy mình cũng nên nếm thử tư vị yêu mà không được đền đáp, giống như người ấy từng phải nếm trải, vì vậy..." Hắn hít sâu một hơi, "Buổi biểu diễn ngày hôm nay chính là buổi biểu diễn cuối cùng của tôi."

Dưới sân khấu lặng im nửa giây, ngay sau đó cả sân vận động la hét điên cuồng, tiến thẳng về phía chân trời.

Tống Cư Hàn trầm mặc giây lát, đợi cơn sóng kia qua đi mới nói tiếp:"Kể từ hôm nay, tôi sẽ nói lời tạm biệt với sân khấu tôi yêu thích nhất, chuyển sang hoạt động sau sân khấu, tôi sẽ chỉ hát cho mình người ấy nghe, đến khi người ấy chịu nghe, đến khi người ấy chịu tha thứ cho tôi. Tôi rất xin lỗi các bạn, nhưng tôi đã dành quá nhiều thời gian cho âm nhạc, cho các bạn, hiện tại tôi chỉ muốn dành cho người ấy, hy vọng các bạn có thể thông cảm với quyết định của tôi."

Sân vận động truyền tới tiếng khóc cùng lời cầu xin liên tục, cảnh tượng hỗn loạn không thôi.

Tố Tố hít một ngụm khí lạnh, hốc mắt đỏ ửng:"Anh à..."

Hà Cố cảm giác bị người ta đấm một phát vào ngực, cả cơ thể đều trở nên tê dại.

Tống Cư Hàn...đang làm cái gì? Hắn đang nói cái gì?

Hắn không hát nữa?!

Cho dù là ngạo mạn như Tống Cư Hàn, một Tống Cư Hàn dường như không để cái gì vào trong mắt, thì tất cả mọi người đều biết thứ hắn coi như sinh mệnh chính là âm nhạc.

Hắn yêu thích sân khấu, yêu thích sự điên cuồng mà mọi người dành cho ca khúc ăn viết, hắn vì viết nhạc mà có thể quên ăn quên ngủ, vì tập luyện mà có thể không ngủ không nghỉ, một người như vậy, sắp chuyển sang hoạt động sau sân khấu?!

Di động Hà Cố vang lên, anh hoàn hồn từ trong cơn hoảng sợ, nhưng dòng suy nghĩ vẫn chẳng thể dời khỏi màn hình TV, camera phóng to gương mặt Tống Cư Hàn, Tống Cư Hàn nhìn vào camera, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa nỗi u buồn cùng thâm tình, Hà Cố cảm thấy hắn đang nhìn mình, cho dù bọn họ cách nhau mười mấy km.

Tống Cư Hàn chăm chú nhìn camera một lát, sau đó cúi người thật sâu với khán giả, bỏ lại tiếng kêu gào điên cuồng, không chút do dự rời khỏi sân khấu.

Di động Hà Cố vẫn cố chấp reo vang, Tố Tố cầm lên nhìn, hít mũi nói:"Anh ơi, là Trang Tiệp Dư, anh muốn nhận không?"

Hà Cố quay đầu xông vào phòng, dùng sức đá cánh cửa.

Điên rồi, đều điên rồi, Tống Cư Hàn điên rồi.

Tống Cư Hàn làm vậy khác nào tuyên bố rút lui khỏi giới trước mặt cả nước, sau đó lập tức tuyên bố rời khỏi giới ca hát, anh chẳng cả dám tưởng tượng tin tức ngày mai sẽ đặc sắc như thế nào, anh biết Tống Cư Hàn là người dám nói dám làm, nhưng không nghĩ tới hắn có thể làm ra chuyện bất kể hậu quả như vậy.

Tự tay hủy tiền đồ của mình, từ biệt sân khấu hắn yêu thích nhất...Chỉ vì...anh?

"Quả" điên cuồng to lớn như vậy, ăn căn bản không muốn làm "nhân"! (Nguyên nhân-kết quả)

Hà Cố nhớ lại lời Tống Cư Hàn, "Tôi cũng nên nếm thử tư vị yêu mà không được đền đáp, giống như người ấy từng phải nếm trải."

Đây là mục đích của Tống Cư Hàn? Hắn cảm thấy như vậy hai người liền có thể hòa nhau?

Tên khốn ích kỷ dã man này.

Tố Tố lo lắng gõ cửa ở bên ngoài:"Anh ơi, anh không sao chứ?"

Hà Cố dùng sức lau mặt, dần bình tĩnh lại, thời điểm anh mở cửa đã khôi phục bộ dạng thường ngày, anh nhận lấy điện thoại trong tay Tố Tố:"Anh không sao, sắp 10h rồi, em ngủ đi."

Tố Tố ngây ra như phỗng, vẫn không nhúc nhích.

"Hử? Đi ngủ đi."

"Anh à...anh không có chút phản ứng nào sao? Anh Hàn tỏ tình với anh ngay trên sóng truyền hình."

"Đừng nói linh tinh, hắn ta chỉ là..."

"Em chỉ còn nhỏ thôi chứ em không ngốc!" Tố Tố hét lớn, "Anh ấy chính là đang tỏ tình với anh, ca khúc đó là "yêu thì có gì sai", đồng âm với từ..."

"Được rồi." Hà Cố ấn đầu bé, trầm giọng nói, "Đó là chuyện của hắn, không liên quan đến chúng ta, giờ em đi ngủ đi."

"Sao lại không liên quan!" Tố Tố sốt ruột đến mức sắp khóc.

Hà Cố nhíu mày:"Đi ngủ đi, em không nghe lời anh sao?"

Tố Tố buông tay anh, buồn bực quay người chạy.

Hà Cố xoay người dựa lên tường, thở một hơi dài, cả người vẫn nhịn không được run rẩy.

Yêu thì có gì sai?

Khốn nạn, làm càn...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương