Hà Cố Hung hăng đẩy Tống Cư Hàn ra, biểu tình trên mặt dữ tợn không thôi.

Tống Cư Hàn chẳng cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt căm thù của Hà Cố, không tự giác dời ánh mắt, trầm giọng nói:"Chỉ cần bất cứ hạng mục nào trong bản báo cáo điều tra kia bị tiết lộ, giá cổ phiếu của Cần Tình sẽ tuột dốc nghiêm trọng, một công ty trị giá vài trăm triệu bốc hơi chỉ trong vòng một ngày."

Hà Cố Lạnh như băng nói:"Tống Cư Hàn, tôi ghê tởm cậu."

Hầu kết Tống Cư Hàn chuyển động, ngũ quan cứng ngắc như đóng băng, nhưng vẻ mặt ảm đạm đã tiết lộ cảm xúc của hắn, hắn nhỏ giọng nói:"Tôi cũng có thể điều hòa phí tổn cho Cần Tình, giúp nó vượt qua cửa ải khó khăn, có thể hoạt động quan hệ chính phủ cho nó, lấy được nhiều tiền bồi thường hơn về khoản dời nhà máy, tất cả đều phụ thuộc vào anh, Hà Cố. Cho dù tôi chẳng làm gì, Cần Tình cũng sẽ suy yếu, muốn thấy nó bị phá hủy hay là được cứu đều nhờ anh cả, chỉ cần anh trở về bên tôi, tôi có thể mở lối thoát cho mẹ anh.

"Cậu có cái gì đáng để tôi tin tưởng?"

"Tôi cho anh thời gian điều tra." Tống Cư Hàn hai tay chống quầy bar, ánh mắt âm trầm, cả người tản ra một cỗ ngoan tuyệt, "Nhưng kiên nhẫn của tôi có hạn."

Hà Cố Dùng sức cắn chặt môi, lui về phía sau hai bước, xoay người đi ra cửa."

"Hà Cố." Thanh âm Tống Cư Hàn ngập ngừng vang lên sau lưng, "...Xin lỗi, tôi không muốn tổn thương anh...."

Hà Cố bước đi không chút chần chờ, đóng mạnh cửa rời khỏi.

Tống Cư Hàn cúi đầu thật sâu, bả vai run nhè nhẹ.

Hà Cố ngồi ngẩn trong xe hồi lâu.

Anh lấy ra điếu thuốc đã lâu không chạm tới, sau khi châm lửa liền rít hai hơi, sau đó dùng ngón tay bóp chặt đầu lọc.

Cảm giác đau đớn nóng rát khiến anh chau mày, trong không khí tản ra mùi cháy khét, nhưng anh không buông tay, anh cần một chút kích thích để xua đi đám mây đen tràn ngập trí óc.

Anh nguyên bản cho rằng, cả đời này không thể quen ai cố chấp hơn mình, lần đầu tiên Tống Cư Hàn khiến anh cảm thấy xa lạ như thế.

Đây là yêu sao? Không, đây là ép buộc, là đe dọa, là uy hiếp, là thương tổn, là điên cuồng.

Bọn họ từng có quá khứ ngọt ngào, điều gì đã biến mối quan hệ giữa hai người trở nên đáng hận như thế? Đến cuối cùng, ngay cả chút tốt đẹp, chút cảm tình trong lòng dành cho Tống Cư Hàn đều sắp bị xóa bỏ sạch sẽ.

Trong cổ họng Hà Cố phát ra tiếng trầm ngâm thống khổ, có khoảnh khắc nào đó anh cảm thấy, nếu như có sức mạnh gì có thể giúp anh giải thoát khỏi vũng bùn này, anh bằng lòng hy sinh tất cả.

Nhưng chung quy anh không thể, bởi vì có vài thứ, chẳng thể nào buông bỏ.

Anh lau đi chất lỏng chảy ra nơi khóe mắt, ném tàn thuốc xuống, khởi động xe lái hướng bệnh viện, anh phải tìm mẹ để chứng thực nội dung bản báo cáo kia.

Tới bệnh viện, vừa đi đến cửa phòng bệnh, chợt nghe thấy mẹ anh đang gọi điện thoại bên trong, ngữ khí rất là tức giận. Anh dừng bước, nghiêng tai lắng nghe.

"Chỉ cho chúng ta bốn tháng, bốn tháng có thể làm gì? Chọn địa điểm còn chẳng đủ! Nhiều người như vậy, thiết bị nguyên vật liệu cũng đâu có ít, bốn tháng? Đùa tôi à!"

Hà Cố tựa lên tường, nghe mẹ anh bực bội hét, trái tim rớt thẳng xuống vực sâu.

Đến khi bên trong gọi xong, anh mới điều chỉnh lại cảm xúc, đẩy cửa phòng bệnh ra, mẹ anh vẫn chưa kịp thu hồi vẻ tức giận của mình, thấy anh liền sững sờ:"Sao con lại tới đây? Không phải đến lúc đi đón Tố Tố rồi à?"

"Chút nữa con đi ngay." Hà Cố kéo cái ghế ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai gầy yếu của mẹ, "Mẹ, mẹ gầy đi nhiều quá."

"Ai, cứ trị bệnh bằng hóa chất là chẳng muốn ăn, cũng tốt, có tiền không mua được vóc dáng gầy như bây giờ đâu." Tôn Tình bất giác sờ sờ mũ trên đầu, trước giờ bà luôn rất chú ý hình tượng, trước mặt người khác vĩnh viễn trang nhã đúng mực, hiện tại vô cùng không thích người khác nhìn đầu mình.

Hà Cố Trầm giọng nói:"Mẹ, con ở bên ngoài nghe thấy rồi."

Tôn Tình giật mình, chẳng nói gì.

"Con còn nghe ít tin đồn về Cần Tình."

"Con nghe từ chỗ nào?"

"Trên mạng." Hà Cố nhìn thẳng vào mắt mẹ anh, "Công ty thật sự thua lỗ sao?"

Tôn Tình tránh né nói:"Chịu ảnh hưởng do biến động từ thị trường bất động sản, rất nhiều công nghiệp liên quan đều suy thoái, không phải chỉ mình công ty mẹ."

"Cho nên thật sự thua lỗ?

Tôn Tình nhìn con trai, bất đắc dĩ gật gật đầu.

Hà Cố trầm mặc.

"Mẹ đang tích cực điều hòa phí tổn, muốn tìm lối thoát, khôi phục tiền tệ lưu thông. Mở công ty mà, sao có thể không gặp phải vấn đề khó khăn chứ, lúc khó khăn nhất còn gian nan hơn bây giờ, yên tâm đi, mẹ con chống đỡ được."

Hà Cố Rất muốn nói, khi đó mẹ còn trẻ, khỏe mạnh, nhưng anh không đành lòng nói ra:"Mẹ, hiện tại không như trước nữa, thứ quan trọng nhất bây giờ là sức khỏe của mẹ, giao việc để chú Lý xử lý đi."

Tôn Tình lắc đầu:"Nếu lúc này mẹ buông tay mặc kệ, cổ phần của mẹ..."

"Mẹ." Hà Cố tăng thêm ngữ khí, "Tiền không quan trọng như mẹ nghĩ đâu. Cho dù tương lai Tố Tố không có gì cả, thì nó vẫn còn thằng anh trai này, con sẽ để nó chịu ủy khuất sao?"

Vành mắt Tôn Tình ửng đỏ, bà sờ sờ gò má Hà Cố:"Con trai, con không hiểu, Cần Tình là tâm huyết của mẹ, mẹ không muốn thấy nó lụi tàn, cũng không muốn thứ mà mình cố gắng suốt 20 năm đổi lấy bị nhà lão Lý đó đoạt đi từng chút một."

"Vậy tìm người thu mua đi, con quen một vài công ty sửa chữa..."

Tôn tình lắc đầu:"Bàn chuyện thu mua khi Cần Tình ở trong tình trạng khó khăn nhất, giá cả sẽ bị ép thấp tới mức khó có thể tưởng tượng, Cần Tình còn chưa đến lúc ấy. Con trai, con có cuộc sống của con, quá khứ mẹ nợ con quá nhiều, hiện tại tuyệt đối sẽ không rước thêm phiền phức đến cho con nữa, vậy nên chuyện này con đừng quan tâm. Sự tình thật sự không nghiêm trọng như con nghĩ. Mẹ phải bảo đảm ngày mẹ chết có thể để lại cho con và Tố Tố số tiền tiêu cả đời không hết."

Dưới ánh mắt kiên định của Tôn Tình, Hà Cố chẳng còn lời nào để nói.

Hiện tại sự tình có thể chưa nghiêm trọng như vậy, nhưng nếu Tống Cư Hàn thật sự công bố tin tức gì gây bất lợi đối với Cần Tình, chỉ sợ không thể vãn hồi nữa.

Bác sĩ từng nói, bệnh ung thư vú liên quan rất lớn đến cảm xúc, mấy năm nay áp lực đổ dồn lên mẹ anh không cần nói cũng biết, trong khoảng thời gian tiếp nhận trị liệu, anh sao có thể nhẫn tâm tiếp tục để mẹ gánh vác những chuyện nặng nề kia nữa.

Nhưng nếu bảo anh trở về đối diện với Tống Cư Hàn như thế...

Tôn Tình thấy sắc mặt Hà Cố trắng bệch, bà an ủi anh vài câu, vẻ kiên cường cẩn thận kia, quả thực làm cho người ta bội phục.

Hà Cố hết cách, dặn bà chú ý nghỉ ngơi liền đi đón Tố Tố.

Tố Tố phỏng chừng cũng nhìn ra tâm trạng Hà Cố không ổn, dọc đường không bát nháo ầm ĩ, chỉ là khi sắp đến nhà đột nhiên nhỏ giọng nói:"Hạ Nhất ca ca sao không tới tìm em chơi nữa?"

Hà Cố nhẹ giọng nói:"Cậu ấy bận." Anh đã sứt đầu mẻ trán đến mức không có thời gian lo lắng cho Chu Hạ Nhất.

Tố Tố thất vọng "oh" một tiếng.

Hà Cố liếc mắt nhìn bé, nghĩ bé còn nhỏ như vậy mà lại phải trải qua hàng loạt biến cố thống khổ, nhất thời có chút mềm lòng:"Qua vài ngày nữa có một ca ca rất đẹp trai đến tìm anh, em có thể chơi cùng cậu ấy."

"Ai vậy ạ?"

"Trang Tiệp Dư, em biết không?"

Tố Tố trừng lớn mắt:"Sao lại không biết! Trước kia em còn tưởng rằng anh ấy cũng là bạn trai anh đó."

Hà Cố gõ đầu bé:"Cái gì gọi là "cũng"."

Tố Tố thè lưỡi.

Hà Cố mờ mịt nhìn dòng xe đông như mắc cửi phía trước, tim như bị đao cắt.

Một người mẹ đang trị bệnh ung thư cùng em gái thơ dại, anh nên làm gì đây?

Anh có thể làm cái gì...

Vài ngày sau, Trang Tiệp Dư về nước, nghe nói có không ít fan tới đón, Hà Cố cũng không tiện tham gia trò náo nhiệt này, liền bảo cậu rảnh thì gọi điện sau. Không ngờ Trang Tiệp Dư tinh lực cực kỳ dồi dào, ngồi máy bay 6, 7 tiếng, vừa xuống sân bay đã gọi điện thoại, chính là bảo Hà Cố tới đón cậu đi ăn lẩu, cậu thèm lẩu sắp phát điên rồi.

Hà Cố đành phải đáp ứng.

Đưa Tố Tố đến địa điểm học, thời điểm chuẩn bị đến sân bay, anh nhận được một tin nhắn wechat, là Chu Hạ Nhất gửi, anh mở ra xem, là một đoạn ghi âm: Hà tiên sinh, chào anh, tôi là bạn Hạ Nhất, tôi biết mối quan hệ giữa hai người, có lẽ anh là người duy nhất có thể giúp cậu ấy, bây giờ cậu ấy đang ở sở tạm giam, anh có thể gọi điện lại cho tôi không?

Đầu óc Hà Cố ong ong một lúc.

Sở tạm giam?! Chu Hạ Nhất?!

Hà Cố nhanh chóng gọi vào số Chu Hạ Nhất, bắt máy là một người con gái trẻ tuổi, thanh âm vô cùng sốt ruột:" Hà tiên sinh."

Hà Cố trầm giọng nói:"Đừng vội, cứ từ từ nói, chuyện gì thế?"

"Cậu ấy...Hạ Nhất đánh người, bị bắt lại rồi."

"Đánh người? Cậu ấy đánh nhau với ai?"

"Là một minh tinh, Tống Cư Hàn anh biết không?"

Hà Cố ngẩn ra:"Tống...Cư Hàn?"

"Đúng, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì. Từ sau hôm cậu ấy uống sau liền rất kỳ lạ, có lần tôi còn nhìn thấy hình như cậu ấy khóc nữa. Tối qua cậu ấy ra ngoài một mình, di động, ví tiền, chìa khóa đều không mang theo, sau đó hôm nay liền gọi điện cho tôi từ cục cảnh sát, tôi..." Cô nức nở nói, "Tôi không biết nên làm cái gì bây giờ."

"Cục cảnh sát nào, hiện tại tôi qua ngay."

Cô nói ra địa chỉ.

"Cô mang theo giấy tờ của cậu ấy, gặp nhau ở đó."

"Được."

Hà Cố cảm giác đầu óc phình trướng, cả người khó chịu cùng lo lắng như sắp nổ tung.

Chu Hạ Nhất đánh Tống Cư Hàn?

Sao cậu ấy lại ngốc như vậy! Sao cậu ấy có thể đánh lại Tống Cư Hàn, sao cậu ấy lại dây dưa vào Tống Cư Hàn chứ!

Hà Cố quay đầu xe, một bên gọi cho Trang Tiệp Dư, nói bản thân có việc gấp không đi được, một bên đạp mạnh chân ga, hận không thể tới nơi sớm một chút. Anh không thể tưởng tượng Chu Hạ Nhất hiện tại có bao nhiêu khó chịu, một thanh niên hai mươi tuổi đầu, chỉ vì nhất thời xúc động, ở trong sở tạm giam tại nơi đất khách quê người...Điều này có thể trực tiếp ảnh hưởng tới việc học và tiền đồ của y.

Lái đến cục cảnh sát liền thấy một người con gái tóc ngắn đứng trước cửa, trên người đeo trang sức nhạc rock khoa trương, trong bộ dáng xinh đẹp mang theo vài phần suất khí*.

(Suất khí: Đẹp trai)

Vừa thấy Hà Cố xuống xe, cô liền chạy lại:" Hà tiên sinh, anh là Hà tiên sinh đúng chứ?"

Hà Cố nói:"Đúng, cô tên gì?"

"Man Man." Cô dưa giấy tờ cùng điện thoại của Chu Hạ Nhất cho Hà Cố, vẻ mặt cầu xin nói:"Liệu Hạ Nhất có bị bỏ tù không?"

"Tôi phải tìm hiểu tình hình trước đã, cô đừng hoang mang."

"Sao cậu ấy lại gây gổ với Tống Cư Hàn, tôi thực sự không cách nào tưởng tượng..."

Hà Cố vỗ vỗ vai câu:"Cô về nhà đợi tin tức đi."

Man Man gật gật đâu:" Hà tiên sinh, anh phải giúp cậu ấy đó."

"Tôi sẽ dốc hết sức giúp cậu ấy."

Hà Cố Hít sâu một hơi, đi vào cục cảnh sát. Sau khi anh nói rõ mục đích đến, cảnh sát để anh gặp Chu Hạ Nhất.

Chu Hạ Nhất chậm chạp đi ra, mặt mũi y bầm dập, vẻ mặt suy sụp, thấy Hà Cố còn xấu hổ cúi đầu.

Hà Cố buồn bã một trận, gầm nhẹ:"Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì vậy hả!"

Chu Hạ Nhất nuốt nuốt nước miếng, rầu rĩ nói:"Em muốn giáo huấn hắn ta."

"Cậu có biết hành vi này hoang đường, ấu trĩ đến thế nào không! Một khi lưu lại tiền án, có thể cậu sẽ vĩnh viễn bị cấm nhập cảnh, cậu còn có thể không được trường nhận vào học, những điều này cậu từng nghĩ qua chưa!"

"Nghĩ cái quái gì mà nghĩ!" Chu Hạ Nhất cũng nổi khủng lên, "Lẽ nào để mặc tên khốn kia ức hiếp anh à? Anh có thể nhịn, em nhịn không nổi!"

Hà Cố Hít sâu một hơi, ngữ khí nhẹ đi vài phần:"Tôi là người lớn, tôi không cần cậu giúp tôi giải quyết vấn đề!"

"Em cũng là người lớn, chuyện em làm, em có thể gánh vác hậu quả, em không hối hận." Chu Hạ Nhất hừ lạnh, "Em đánh hắn một trận nhừ tử, thật hả dạ."

Hà Cố vừa tức vừa lo, dứt khoát không để ý đến y, nói với cảnh sát muốn bảo lãnh y ra ngoài.

Cảnh sát lại nói phải đợi xem giấy khám vết thương của Tống Cư Hàn xong mới có thể thảo luận có thể bảo lãnh ra hay không.

Hà Cố không hiểu phương diện pháp luật lắm, nhưng anh cảm thấy tống Cư Hàn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho Chu Hạ Nhất, nếu cố ý muốn trừng trị y, người như Tống Cư Hàn, có vô số cách, tiền đồ của Chu Hạ Nhất rất có khả năng sẽ bị hủy tại đây.

Anh bị Tống Cư Hàn làm cho thương tích đầy mình còn không dám nổi lên ý nghĩ trả thù, bởi vì anh biết, như vậy chỉ khiến tình trạng người nhà anh càng kém, Chu Hạ Nhất lại là nghé con mới sinh không sợ hổ. Nếu chuyện này bị Tống Hà biết, một vụ ẩu đả nho nhỏ cũng có thể biến thành sai lầm khiến Chu Hạ Nhất hối hận cả đời.

Anh đành bất đắc dĩ an ủi Chu Hạ Nhất vài câu, rời khỏi cục cảnh sát, hiện tại đi tìm luật sư, tìm quan hệ đều không có ý nghĩa, anh biết anh nên đi tìm ai.

Chuyện Chu Hạ Nhất làm, đối với anh là nói chính là cú sút quyết định, hoàn toàn đẩy anh về phía người anh kháng cự từ sâu bên trong mình.

Đến nhà Tống Cư Hàn, Hà Cố ngẩn ngơ ấn chuông cửa.

Người mở cửa là tiểu Tùng, cậu nhìn thấy Hà Cố, biểu tình có vài phần cổ quái, nhỏ giọng nói:"Hà Cố ca."

Ánh mắt Hà Cố trống rỗng, cơ hồ không nhìn thẳng cậu:"Hắn ta đâu?"

"Hàn ca đang ở bên trong dưỡng thương."

Hà Cố lập tức đi vào phòng ngủ.

Tống Cư Hàn đang dựa đầu giường, bần thần nhìn phía ngoài cửa sổ, trên đầu hắn quấn một vòng băng gạc trắng, trên mặt còn có mấy chỗ bầm dập.

Tiểu Tùng ở phía sau Hà Cố đóng cửa lại.

Tống Cư Hàn quay đầu, nhìn không ra vui buồn:"Tôi biết anh sẽ đến."

"Buông tha cho cậu ấy đi." Hà Cố nhẹ giọng nói.

Tống Cư Hàn hơi nheo mắt:"Anh không hỏi xem tôi bị thương thế nào à?"

Hà Cố bình tĩnh tựa như đang bàn luận về thời tiết:"Buông tha cho cậu ấy, buông tha cho Cần Tình, cậu bảo tôi làm gì cũng được."

Tống Cư Hàn nắm chặt chăn, nghiến răng nghiến lợi nói:"Anh đúng là tình cảm thắm thiết với thằng ranh đó ha. Cần Tình tôi có thể buông tha, nhưng nó, không có khả năng, tôi chưa đánh cho nó tàn phế chính là đã nể mặt anh, tôi phải để nó ngồi tù, cho nó đủ thời gian sám hối vì dám động vào người của tôi!"

"Tống Cư Hàn!" Hà Cố lạnh giọng nói, "Cậu cũng đánh người ta hai lần, coi như hòa nhau, hà tất phải ép người quá đáng."

"Thằng ngu kia cầm gậy bóng chày đánh lén sau lưng tôi!" Tống Cư Hàn giận dữ hét, "Bác sĩ nói nếu đánh chệch thêm một ít thôi thì có lẽ tôi sẽ tàn phế, anh đéo quan tâm tôi tẹo nào à? Từ lúc vào cửa đến giờ con mẹ nó anh chỉ quan tâm thằng kia sẽ thế nào, sao anh không hỏi thăm tôi bị thương ra sao!"

Hà Cố lạnh nhạt nói:"Nhìn cậu vẫn rất có tinh thần."

Tống Cư Hàn tức đến mức vành mắt đỏ ngầu:"Anh muốn tôi buông tha cho nó, được, anh....con mẹ nó anh cởi sạch trèo lên giường cho tôi."

Hà Cố dừng một chút, bắt đầu cởi nút áo.

Tống Cư Hàn trợn trừng mắt, vớ lấy cái gối ném lên người anh:"Cút con mẹ anh đi!"

Hà Cố hận muốn giết người:" Con mẹ nó rốt cuộc cậu muốn cái gì! Đây không phải thứ cậu muốn à, cậu hao tâm tổn sức thu thập tư liệu về Cần Tình, không phải chính vì cái này à!"

"Không phải!" Thanh âm Tống Cư Hàn đã khàn đặc, "Thứ tôi muốn không phải cái này, con mẹ nó thứ tôi muốn là trái tim anh!"

"Cậu nghĩ cậu xứng?! Chắc cậu quên ngày hôm đó cậu làm gì trong khách sạn với tôi rồi?"

Trong nháy mắt kia, biểu tình Tống Cư Hàn giống như sắp bật khóc, hắn cắn môi cúi đầu:"Không phải tôi cố ý, tôi nhìn thấy hai người ở cùng nhau, nên tôi mới tức điên lên..."

"Tống Cư Hàn, đừng có nói mấy điều vô dụng này nữa, ngày đó cậu cũng nói, cậu chẳng qua muốn ngủ với tôi, không có gì ghê gớm cả, tôi để cậu thượng tôi, thượng đến ngày nào cậu chán ngấy thì thôi." Hà Cố chậm rãi tiến lại gần, đột nhiên, anh cầm con dao gọt hoa quả ở đầu giường lên!

Sắc mặt Tống Cư Hàn thay đổi, bàn tay vươn ra bắt buộc phải ngưng giữa không trung, hắn đột nhiên muốn biết, Hà Cố sẽ làm gì, có khi nào Hà Cố sẽ...

Hà Cố vung con dao, hung hăng cắm vào gối, trong đôi mắt bắn ra hận ý mãnh liệt, cắn răng thốt ra một câu:"Cậu làm gì đối với tôi, tôi chịu đựng, là tôi ti tiện, đi thích một thằng khốn nạn như cậu. Nhưng cậu dám làm khó mẹ tôi, dám làm khó Chu Hạ Nhất, giữa hai chúng ta, nhất định có một người đổ máu!"

Tống Cư Hàn chấn động nhìn Hà Cố, trong mắt toát ra vẻ thương tâm nồng đậm, cuối cùng, hắn bật cười, cười đến vô cùng chua xót:"Được, được, Hà Cố, anh nhẫn tâm thật đấy. Chỉ cần anh ở bên tôi, tôi sẽ buông tha cho Chu Hạ Nhất."

Hà Cố rút con dao về, vứt lên đĩa đựng hoa quả, phát ra tiếng leng keng, đâm xuyên qua trái tim hai người.

Bọn họ chẳng nói với nhau lời nào, thống khổ lắng đọng lại trong mắt, cơ hồ có thể nhấn chìm người ta trong đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương