Nhất Túy Kinh Niên
-
Chương 48
Tống Cư Hàn đá mạnh cánh cửa, đi thẳng tới phía hai người.
Hà Cố quay đầu nói:"Hạ Nhất, em vào trước đi."
Chu Hạ Nhất chau mày trừng Tống Cư Hàn đang hùng hùng hổ hổ, không động đậy.
Tống Cư Hàn bước đến trước mặt Hà Cố, trong lòng dâng lên một cỗ phẫn nộ cùng ủy khuất, hắn muốn hung hăng ôm chặt lấy Hà Cố, nhét anh lên xe, rời xa khỏi nơi quỷ quái này, nhưng hắn đau nhói vì sự lạnh nhạt cùng cự tuyệt trong ánh mắt Hà Cố, giữa hai người dường như đã dựng lên một bức tường vô hình, cho dù hắn muốn bước tới phía trước một bước, cũng khó như lên trời. Hắn cắn răng nói:"Anh chơi đủ chưa?"
"Vẫn chưa đủ." Trái tim Hà Cố đập mạnh điên cuồng, cơ hồ dùng toàn bộ định lực để duy trì vẻ mặt bình tĩnh. Anh thừa nhận, anh có chút sợ Tống Cư Hàn khi tức giận, đó là nỗi sợ hãi đối với bạo lực mang tính áp đảo.
Tống Cư Hàn nắm lấy cánh tay anh:"Anh muốn đến chơi, lần sau tôi đưa anh đi, hiện tại đến lúc trở về rồi.
Hà Cố tránh tay hắn, nhàn nhạt nói:"Tống Cư Hàn, chúng ta chia tay rồi."
Hai chữ này lập tức chọc giận Tống Cư Hàn, hơn một tháng nay, chuyện hắn sợ nhất rốt cục biến thành một lưỡi dao sắc bén, đặt ngang cổ hắn, hắn gầm nhẹ:"Chia tay cái rắm, tôi chưa đồng ý!"
" Chia tay không cần cậu đồng ý." Hà Cố kiên định nói, "Cậu về đi, từ nay về sau, cậu lấy ai làm gì đều không liên quan đến tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu thêm lần nào nữa."
Trái tim Tống Cư Hàn bỗng đau nhức, hắn trừng Hà Cố, hắn không tin Hà Cố sẽ nói ra những lời như vậy với hắn:"Anh...con mẹ nó anh lặp lại lần nữa."
"Tôi nói, chúng ta chia tay rồi, tôi không muốn nhìn thấy cậu." Hà Cố cũng không nghĩ tới, có một ngày anh có thể nhìn thẳng vào mắt Tống Cư Hàn, nói ra lời này, đó cơ hồ đã tiêu hết toàn bộ dũng khí của anh. Người mà anh từng nguyện ý làm tùy tùng cho hắn, chẳng màng tất cả, rốt cục hắn chỉ để lại cho anh nỗi đau và thất vọng, điều may mắn duy nhất, chính là anh vẫn sống sót, cho dù đã bị lóc hết huyết nhục.
Tống Cư Hàn nắm chặt cổ áo Hà Cố, hung tợn nói:"Anh không phải Hà Cố, anh giấu Hà Cố của tôi đi đâu rồi!"
Chu Hạ Nhất nhanh tay nhanh mắt bắt lấy tay Tống Cư Hàn, lạnh lùng nói:"Anh buông anh ấy ra."
Ánh mắt âm độc của Tống Cư Hàn rơi lên người Chu Hạ Nhất:"Cậu là cái thá gì."
"Tôi là..."
Hà Cố biết Tống Cư Hàn khi tức giận có bao nhiêu đáng sợ, vội nói:"Hạ Nhất, em vào phòng đi! Ở đây không có chuyện của em!"
Chu Hạ Nhất mím mím môi, phùng quai hàm nói:"Cố ca, bây giờ anh và em đang hẹn hò, anh đừng dây dưa với hắn nữa!"
Tống Cư Hàn ngẩn ra, cảm giác có vật gì đó nổ tung trong thân thể, tà khí cả người bỗng tăng vọt, hắn gầm nhẹ một tiếng, bay lên hung hăng đá vào bụng Chu Hạ Nhất một cước.
Chu Hạ Nhất không kịp phòng bị, lập tức bị đá bay ra, sắc mặc trắng bệch té trên mặt đất.
Hà Cố trợn mắt:"Tống Cư Hàn!"
Tống Cư Hàn như phát điên xông lên, lôi Chu Hạ Nhất từ dưới đất dậy:"Mày dám đụng vào anh ta? Con mẹ nó mày dám đụng vào Hà Cố! Ông đây giết mày!
Hà Cố nhào lên, hung hăng ôm chặt cánh tay Tống Cư Hàn:"Tống Cư Hàn, cậu buông em ấy ra!"
Tống Cư Hàn làm lơ, dùng lực ném Chu Hạ Nhất xuống đất, nâng chân muốn đạp thêm phát nữa, Hà Cố dùng trọng lượng cơ thể xô hắn thật mạnh ngã xuống, giơ nắm đấm định đánh lên mặt hắn.
Tống Cư Hàn bắt được cổ tay Hà Cố, lưu loát xoay người, đem Hà Cố áp trên người mình, ánh mắt hắn đỏ bừng một mảnh, cao giọng quát:"Anh cùng thằng đó?! Hà Cố! Mẹ nó anh nói rõ cho tôi!"
"Không liên quan đến cậu!" Hà Cố gắt gao nắm chặt cổ áo hắn, nghiến răng nghiến lợi, "Tống Cư Hàn, tôi với cậu đã kết thúc rồi!"
"Có cái rắm, mẹ nó anh muốn chết à!" Tống Cư Hàn lôi Hà Cố dậy, dùng lực kéo lên xe.
Bất kể Hà Cố đấm đá thế nào cũng không thoát khỏi gọng kìm của Tống Cư Hàn, cả người chật vật không thôi, trái tim đau đớn, gò má nóng bỏng, trên thế giới này, cũng chỉ có Tống Cư Hàn có thể đem đến cho anh sự thống khổ cùng nhục nhã vô tận -- Người anh yêu sâu đậm, cũng là người khiến anh thống khổ cùng nhục nhã nhất.
Mắt thấy Hà Cố sắp bị kéo lên xe, Chu Hạ Nhất vẫn đau đến mức không lết dậy nổi.
Lúc này, trùng hợp có cảnh sát tuần tra đi ngang qua, đèn pin huơ huơ về phía bọn họ, trong miệng còn nói tiếng Pháp chẳng ai hiểu gì, nhanh chân chạy tới.
Tống Cư Hàn hung hăng đấm cửa xe, nổi giận đùng đùng dùng tiếng Pháp nói vài câu, cảnh sát lôi côn ra, thanh sắc nghiêm túc.
Cửa bên ghế lái bật mở, một tài xế người Pháp chạy xuống, lúng túng giải thích gì đó.
Hà Cố thừa dịp Tống Cư Hàn lơi lỏng, nỗ lực giãy khỏi tay hắn, chạy đến bên Chu Hạ Nhất, run giọng nói:"Hạ Nhất, Hạ Nhất, em sao rồi?" Thấy mặt Chu Hạ Nhất trắng bệch, trong anh dâng lên từng trận đau lòng và áy náy.
Mặt Chu Hạ Nhất nhăn nhó, nhưng vẫn cắn răng nói:"... Không có việc gì."
"Anh đưa em đi bệnh viện."
"Không cần, em nghỉ ngơi một chút..."
"Hà Cố, anh buông thằng đó ra cho tôi!" Tống Cư Hàn vừa nói vừa xông lên.
Hai cảnh sát chạy lại, ngăn phía trước Hà Cố và Chu Hạ Nhất, hét lớn gì đó.
Chu Hạ Nhất hít sâu một hơi, dùng tiếng Pháp không quá trôi chảy pha lẫn tiếng Anh nói với cảnh sát:"Không, anh ta không phải bạn của chúng tôi, anh ta đánh úp chúng tôi, sự an toàn của chúng tôi bị uy hiếp."
Tống Cư Hàn tức đến mức sắc mặt tái mét, ánh mắt trừng Chu Hạ Nhất như muốn ăn thịt người.
Tài xế sợ muốn chết, không ngừng đứng giữa điều tiết, đồng thời hạ giọng khuyên Tống Cư Hàn.
Hai cảnh sát có lẽ cũng lười quản loại chuyện đánh nhau lặt vặt này, liền đứng một bên đợi bọn họ tự giải quyết.
Tống Cư Hàn nắm nắm tay, hắn chỉ Hà Cố, đỏ mắt nói:"Hà Cố, cả thế giới cũng chỉ có anh dám đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ không buông tha anh đâu." Hắn quay người mở cửa lên xe.
Tài xế nhanh chóng lái xe đi.
Cảnh sát tiến gần hỏi bọn họ thế nào, cần đi bệnh viện không, Chu Hạ Nhất xua xua tay, không muốn đi, nhưng Hà Cố kiên quyết, anh biết Tống Cư Hàn hạ thủ mạnh đến đâu, nên vẫn là đưa người tới bệnh viện.
Ở bệnh viện kiểm tra một lượt, Chu Hạ Nhất không hổ là thanh niên trẻ tuổi, lại tập thể hình trong thời gian dài, nên xác thực không có trở ngại gì lớn, chỉ là cần tĩnh dưỡng, bụng y tím bầm một mảnh, đau đến mức trên mặt không có tí huyết sắc.
Hà Cố không ngừng giải thích với y, trong lòng vừa phẫn nộ vừa khổ sở.
Mỗi một lần, mỗi một lần anh đều xem nhẹ trình độ khốn nạn của Tống Cư Hàn.
Chu Hạ Nhất miễn cưỡng cười cười:"Không phải lỗi của anh, đừng xin lỗi nữa."
Hà Cố xoa đầu y, nhẹ giọng nói:"Anh đưa em đến khách sạn nghỉ ngơi." Căn nhà kia tạm thời không thể trở về, Tống Cư Hàn nhất định sẽ quay lại tìm anh, chẳng biết còn định gây sự đến mức nào.
Không phải anh chưa từng nghĩ qua, Tống Cư Hàn sẽ phản ứng ra sao với việc bọn họ "chia tay".
Tống Cư Hàn khẳng định là không thể chịu đựng được bản thân bị đá, chẳng liên quan có thích hay không, chỉ với tính cách của Tống Cư Hàn, hắn không thể chịu đựng mình bị bẽ mặt như vậy.
Cho nên anh lựa chọn không nói gì, đi luôn không lời từ biệt, hy vọng cho Tống Cư Hàn đủ thời gian để hắn hiểu, như vậy sau khi anh trở về, biết đâu có thể bớt phải đối mặt với cơn tức giận của hắn chút ít. Chẳng ngờ không làm nên chuyện gì, lửa giận của Tống Cư Hàn cháy lan tới tận Paris mấy ngàn km, còn lan đến gần Chu Hạ Nhất.
Chu Hạ Nhất ôm cổ anh, hôn hôn khóe miệng anh:" Đừng tự trách, em không sao. Em hiểu vì cái gì anh muốn rời xa hắn rồi, hắn thật sự là tên khốn nạn."
Hà Cố cười khổ một tiếng, im lặng không nói.
Mua xong thuốc giúp Chu Hạ Nhất, Hà Cố đỡ y đi ra ngoài.
Trời đã đen hẳn, trong thành phố Paris vô cùng không an toàn, chỗ bệnh viện này còn có rất ít người ở, bọn họ đứng ven đường bắt xe, cũng cảm thấy ánh mắt mang theo ý đồ xấu của những người da đen đang đi lại.
Đột nhiên, một chiếc xe màu đen 7 chỗ quay gấp, đỗ trước mặt bọn họ.
Hai người đều cảm thấy không ổn, vội lùi ra sau.
Cửa xe mở ra, hai người da trắng cường tráng nhảy xuống, túm lấy Hà Cố, thô bạo nhét anh lên xe.
"Mấy người là cái gì..." Khi Hà Cố nhìn thấy Tống Cư Hàn ngồi trên ghế phó lái, vừa tức vừa sốt ruột, ngay cả lời cũng chẳng thốt ra.
Tống Cư Hàn trầm mặc, thậm chí chẳng ngoảnh đầu, ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ đó.
Chu Hạ Nhất kêu lên:"Cố ca, các người đang làm gì, các người phạm tội!"
Một tên đàn ông cường tráng bóp cằm Chu Hạ Nhất, rút ra vài bức ảnh đập lên mặt y, lạnh lùng nói:"Tin tức địa chỉ gia đình cậu, công ty, thân thích, bạn bè chúng tôi đã nắm chắc trong tay, nếu cậu còn làm chuyện gì không sáng suốt, cậu sẽ phải gánh vác tất cả những hậu quả từ việc làm không sáng suốt ấy."
Chu Hạ Nhất trợn mắt, phẫn nộ trừng gã.
Gã ném y xuống đất, xoay người lên xe.
"Hạ Nhất, Hạ Nhất!" Hà Cố giãy dụa muốn ra ngoài, nhưng bị mạnh mẽ nhét vào, cửa xe đóng lại. Hà Cố hung tợn trừng cái gáy Tống Cư Hàn, "Tống Cư Hàn cái tên điên này! Cậu muốn bắt cóc tôi à! Mẹ nó chứ cái thằng khốn nạn nhà cậu!" Anh kích động muốn nhảy bổ lên.
Gã đàn ông cường tráng túm Hà Cố về chỗ, một chiếc khăn ướt mang theo mùi hương kỳ lạ khó ngửi bịt lấy mũi anh.
Hà Cố giãy dụa vài cái, chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, cuối cùng không thể chống cự, hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm Hà Cố tỉnh lại, chỉ cảm thấy mặt anh sắp bị ánh mặt trời chiếu cho tan chảy rồi, anh chậm rãi mở mắt, lông mi run rẩy, nhất thời không thể thích ứng với ánh sáng mạnh như vậy, nên dùng tay che đi.
Giây tiếp theo, anh bật mạnh dậy từ trên giường, phòng bị nhìn quanh bốn phía, phát hiện chính mình đang ở một nơi xa lạ.
Anh nhảy xuống giường, mở cửa sổ, bên ngoài là biển rộng mênh mông vô bờ, ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ chiếu vào, lưu lại một sắc vàng óng ánh.
Đây là chỗ nào? Tống Cư Hàn đưa anh đến nơi nào?
Anh mở cửa xông ra.
Anh ở một biệt thự rất lớn, được trang hoàng đẹp đẽ, tràn ngập cảm giác hiện đại, khắp nơi có thể thấy được tác phẩm nghệ thuật và poster của Tống Cư Hàn, chứng minh thân phận của chủ căn phòng.
Hà Cố lắc lắc đầu đang choáng váng, đi cầu thang xuống lầu, vừa hét:"Tống Cư Hàn."
Thanh âm anh quanh quẩn trong phòng, nhưng chẳng ai đáp lời.
"Tống Cư Hàn!" Hà Cố lại hô to.
Một người Ấn Độ mặc tây trang đi tới phòng khách, hơi khom lưng với anh, dùng tay làm động tác "suỵt", sau đó làm tư thế mời.
Hà Cố trầm mặc theo sát gã.
Người Ấn Độ kia dẫn anh đến trước một căn phòng, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra một khe nhỏ.
Hà Cố nhìn gã một cái, gã lùi về sau ba bước, sau đó xoay người rời khỏi.
Hà Cố hít sâu một hơi, đẩy cửa.
Đó là một thư phòng.
Đồ ở hai mặt tường dựng hai giá sách cực lớn, để đầy những sách, đối diện với cửa là một cửa sổ sát đất hình bán nguyệt, bên cạnh cửa sổ sát đất đặt cái ghê sô pha dành cho một người trông rất thoải mái.
Tống Cư Hàn ngồi trên ghế sô pha đó, một chân gập lên, chân khác để thõng thả trên thảm, trong tay hắn cầm một chai rượu Rum, chất lỏng màu đỏ nâu trong chai lắc qua lắc lại, Tống Cư Hàn nghiêng đầu tựa trên sô pha, dường như đang ngủ.
Nghe thấy động tĩnh, Tống Cư Hàn mở mắt, chậm rãi quay đầu nhìn Hà Cố, sợi tóc hắn hỗn loạn, ánh mắt mờ mịt, khuôn mặt chán chường vẻ say rượu, nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Hà Cố cảm thấy trái tim bị siết chặt, theo bản năng lui về sau hai bước.
Tống Cư Hàn uống một ngụm rượu, sau đó ném chai rượu sang một bên, lắc lư đứng dậy.
Hà Cố không muốn đối diện với một Tống Cư Hàn đã uống rượu, quay người muốn đi.
"Không được đi." Tống Cư Hàn thấp giọng nói, "Anh đừng nghĩ đi đến chỗ nào cả, bất luận anh chạy tới nơi xa bao nhiêu, tôi đều sẽ bắt anh về."
Hà Cố nghe câu này, dừng lại cước bộ.
Đúng vậy, hiện tại anh không đối diện, sớm muộn cũng phải đối diện, chẳng có gì khác biệt. Anh hít sâu một hơi, quay người lại.
Tống Cư Hàn đi tới trước mặt anh, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm anh.
Hà Cố mặt không biểu tình nhìn hắn.
Tống Cư Hàn đột nhiên ấn ngực anh, ép anh lên cửa, dán đôi môi nóng bỏng mang theo hơi rượu lên, hôn anh thật sâu, thô bạo nút môi anh.
Hà Cố không phản ứng, mặc hắn hôn với tư thái cướp đoạt.
Tống Cư Hàn thở hổn hển, khàn giọng nói:"Hà Cố, tại sao chúng ta lại trở nên thế này."
Vấn đề này quả thực nực cười, nhưng chẳng người nào cười cho nổi.
Tại sao bọn họ trở thành như vậy? Đó không chỉ là vấn đề của Tống Cư Hàn, anh cũng có vấn đề, anh tự chà đạp bản thân chỉ để thích một người, vốn đã là chuyện ngu xuẩn nhất trần đời, hiện tại anh chỉ là sửa chữa lại chuyện mà mình từng làm sai thôi.
Tống Cư Hàn ôm chặt lấy anh, vùi mặt giữa hõm cổ anh, tham lam hít mùi hương quen thuộc thuộc về "Hà Cố":"Tại sao, tại sao chúng ta lại trở nên thế này."
Hà Cố chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói:"Đã thành thế này rồi, cứ dây dưa mãi thì có ý nghĩ gì."
"Không đúng, chúng ta không nên như vậy." Tống Cư Hàn thu chặt cánh tay, quả thực là hận không thể đem Hà Cố khảm vào trong cơ thể hắn, "Anh ghét tôi kết hôn đúng không, tôi không kết hôn nữa, tôi không kết hôn với bất kỳ ai nữa, tôi cũng sẽ không làm giả tin tức nữa, anh về nhà cùng tôi đi."
Hầu kết Hà Cố lên xuống, nói từng từ từng chữ rõ ràng bên tai Tống Cư Hàn:"Tống Cư Hàn, tôi lên giường cùng người khác rồi."
Thân thể Tống Cư Hàn cứng ngắc.
Biểu tình Hà Cố lạnh lùng đến dọa người:"Tôi không biết phải so sánh rốt cục công phu trên giường giữa cậu và cậu ấy ai tốt hơn, nhưng tôi cảm thấy không tồi, tôi rấ vừa lòng."
Tống Cư Hàn chậm rãi nắm chặt tay.
"Tôi đã không phù hợp với tiêu chuẩn của cậu, cũng đã mất đi ưu thế duy nhất, hiện tại cậu có thể nuôi một tiểu nam hài ngoan ngoãn, nghe lời, sạch sẽ khác." Anh cố ý nhấn mạnh từ "sạch sẽ", khẩu khí tràn đầy châm chọc.
"Câm miệng!" Tống Cư Hàn đột nhiên hét lớn một tiếng, hung hăng nắm cổ áo Hà Cố, biểu tình hung ác giống như muốn ăn thịt người.
Hà Cố không sợ nhìn thẳng hắn.
"Anh to gan lắm, con mẹ nó chứ anh...sao anh dám đối xử với tôi như vậy! Sao anh dám ngủ cùng thằng khác!" Tống Cư Hàn đột nhiên xoắn cổ áo Hà Cố, siết chặt cổ anh!
Hà Cố lập tức hít thở không thông, anh mở lớn hai mắt, ngộp đến mức mặt đỏ bừng, anh dùng sức muốn tách tay Tống Cư Hàn ra, nhưng bất lực.
Tống Cư Hàn hung hăng ném anh xuống đất, nhào lên xé rách quần áo anh, khàn giọng thét:"Nó chạm vào chỗ nào của anh! Tôi phải chặt đứt tay chân nó, tôi phải thiến nó, tôi phải giết nó!!"
"Tống Cư Hàn!" Hà Cố vừa giãy dụa vừa lớn tiếng rống giận.
Tống Cư Hàn xé vài cái, đột nhiên cảm thấy trái tim đau đớn, tứ chi vô lực, chậm rãi ngã lên người Hà Cố.
Hà Cố thở phì phò, nhất thời cũng cảm thấy toàn thân mất hết sức.
Thanh âm Tống Cư Hàn nghẹn ngào:"Hà Cố, tôi muốn Hà Cố, tôi không muốn anh, tôi muốn Hà Cố."
Hà Cố trợn mắt nhìn trần nhà, trong mắt tràn đầy trống rỗng, anh nắm chặt tay thành quyền, móng tay cơ hồ xuyên vào trong thịt.
Hà Cố mà cậu muốn, suốt bảy năm qua, đã bị cậu bóp chết từng chút từng chút một rồi.
Hà Cố quay đầu nói:"Hạ Nhất, em vào trước đi."
Chu Hạ Nhất chau mày trừng Tống Cư Hàn đang hùng hùng hổ hổ, không động đậy.
Tống Cư Hàn bước đến trước mặt Hà Cố, trong lòng dâng lên một cỗ phẫn nộ cùng ủy khuất, hắn muốn hung hăng ôm chặt lấy Hà Cố, nhét anh lên xe, rời xa khỏi nơi quỷ quái này, nhưng hắn đau nhói vì sự lạnh nhạt cùng cự tuyệt trong ánh mắt Hà Cố, giữa hai người dường như đã dựng lên một bức tường vô hình, cho dù hắn muốn bước tới phía trước một bước, cũng khó như lên trời. Hắn cắn răng nói:"Anh chơi đủ chưa?"
"Vẫn chưa đủ." Trái tim Hà Cố đập mạnh điên cuồng, cơ hồ dùng toàn bộ định lực để duy trì vẻ mặt bình tĩnh. Anh thừa nhận, anh có chút sợ Tống Cư Hàn khi tức giận, đó là nỗi sợ hãi đối với bạo lực mang tính áp đảo.
Tống Cư Hàn nắm lấy cánh tay anh:"Anh muốn đến chơi, lần sau tôi đưa anh đi, hiện tại đến lúc trở về rồi.
Hà Cố tránh tay hắn, nhàn nhạt nói:"Tống Cư Hàn, chúng ta chia tay rồi."
Hai chữ này lập tức chọc giận Tống Cư Hàn, hơn một tháng nay, chuyện hắn sợ nhất rốt cục biến thành một lưỡi dao sắc bén, đặt ngang cổ hắn, hắn gầm nhẹ:"Chia tay cái rắm, tôi chưa đồng ý!"
" Chia tay không cần cậu đồng ý." Hà Cố kiên định nói, "Cậu về đi, từ nay về sau, cậu lấy ai làm gì đều không liên quan đến tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu thêm lần nào nữa."
Trái tim Tống Cư Hàn bỗng đau nhức, hắn trừng Hà Cố, hắn không tin Hà Cố sẽ nói ra những lời như vậy với hắn:"Anh...con mẹ nó anh lặp lại lần nữa."
"Tôi nói, chúng ta chia tay rồi, tôi không muốn nhìn thấy cậu." Hà Cố cũng không nghĩ tới, có một ngày anh có thể nhìn thẳng vào mắt Tống Cư Hàn, nói ra lời này, đó cơ hồ đã tiêu hết toàn bộ dũng khí của anh. Người mà anh từng nguyện ý làm tùy tùng cho hắn, chẳng màng tất cả, rốt cục hắn chỉ để lại cho anh nỗi đau và thất vọng, điều may mắn duy nhất, chính là anh vẫn sống sót, cho dù đã bị lóc hết huyết nhục.
Tống Cư Hàn nắm chặt cổ áo Hà Cố, hung tợn nói:"Anh không phải Hà Cố, anh giấu Hà Cố của tôi đi đâu rồi!"
Chu Hạ Nhất nhanh tay nhanh mắt bắt lấy tay Tống Cư Hàn, lạnh lùng nói:"Anh buông anh ấy ra."
Ánh mắt âm độc của Tống Cư Hàn rơi lên người Chu Hạ Nhất:"Cậu là cái thá gì."
"Tôi là..."
Hà Cố biết Tống Cư Hàn khi tức giận có bao nhiêu đáng sợ, vội nói:"Hạ Nhất, em vào phòng đi! Ở đây không có chuyện của em!"
Chu Hạ Nhất mím mím môi, phùng quai hàm nói:"Cố ca, bây giờ anh và em đang hẹn hò, anh đừng dây dưa với hắn nữa!"
Tống Cư Hàn ngẩn ra, cảm giác có vật gì đó nổ tung trong thân thể, tà khí cả người bỗng tăng vọt, hắn gầm nhẹ một tiếng, bay lên hung hăng đá vào bụng Chu Hạ Nhất một cước.
Chu Hạ Nhất không kịp phòng bị, lập tức bị đá bay ra, sắc mặc trắng bệch té trên mặt đất.
Hà Cố trợn mắt:"Tống Cư Hàn!"
Tống Cư Hàn như phát điên xông lên, lôi Chu Hạ Nhất từ dưới đất dậy:"Mày dám đụng vào anh ta? Con mẹ nó mày dám đụng vào Hà Cố! Ông đây giết mày!
Hà Cố nhào lên, hung hăng ôm chặt cánh tay Tống Cư Hàn:"Tống Cư Hàn, cậu buông em ấy ra!"
Tống Cư Hàn làm lơ, dùng lực ném Chu Hạ Nhất xuống đất, nâng chân muốn đạp thêm phát nữa, Hà Cố dùng trọng lượng cơ thể xô hắn thật mạnh ngã xuống, giơ nắm đấm định đánh lên mặt hắn.
Tống Cư Hàn bắt được cổ tay Hà Cố, lưu loát xoay người, đem Hà Cố áp trên người mình, ánh mắt hắn đỏ bừng một mảnh, cao giọng quát:"Anh cùng thằng đó?! Hà Cố! Mẹ nó anh nói rõ cho tôi!"
"Không liên quan đến cậu!" Hà Cố gắt gao nắm chặt cổ áo hắn, nghiến răng nghiến lợi, "Tống Cư Hàn, tôi với cậu đã kết thúc rồi!"
"Có cái rắm, mẹ nó anh muốn chết à!" Tống Cư Hàn lôi Hà Cố dậy, dùng lực kéo lên xe.
Bất kể Hà Cố đấm đá thế nào cũng không thoát khỏi gọng kìm của Tống Cư Hàn, cả người chật vật không thôi, trái tim đau đớn, gò má nóng bỏng, trên thế giới này, cũng chỉ có Tống Cư Hàn có thể đem đến cho anh sự thống khổ cùng nhục nhã vô tận -- Người anh yêu sâu đậm, cũng là người khiến anh thống khổ cùng nhục nhã nhất.
Mắt thấy Hà Cố sắp bị kéo lên xe, Chu Hạ Nhất vẫn đau đến mức không lết dậy nổi.
Lúc này, trùng hợp có cảnh sát tuần tra đi ngang qua, đèn pin huơ huơ về phía bọn họ, trong miệng còn nói tiếng Pháp chẳng ai hiểu gì, nhanh chân chạy tới.
Tống Cư Hàn hung hăng đấm cửa xe, nổi giận đùng đùng dùng tiếng Pháp nói vài câu, cảnh sát lôi côn ra, thanh sắc nghiêm túc.
Cửa bên ghế lái bật mở, một tài xế người Pháp chạy xuống, lúng túng giải thích gì đó.
Hà Cố thừa dịp Tống Cư Hàn lơi lỏng, nỗ lực giãy khỏi tay hắn, chạy đến bên Chu Hạ Nhất, run giọng nói:"Hạ Nhất, Hạ Nhất, em sao rồi?" Thấy mặt Chu Hạ Nhất trắng bệch, trong anh dâng lên từng trận đau lòng và áy náy.
Mặt Chu Hạ Nhất nhăn nhó, nhưng vẫn cắn răng nói:"... Không có việc gì."
"Anh đưa em đi bệnh viện."
"Không cần, em nghỉ ngơi một chút..."
"Hà Cố, anh buông thằng đó ra cho tôi!" Tống Cư Hàn vừa nói vừa xông lên.
Hai cảnh sát chạy lại, ngăn phía trước Hà Cố và Chu Hạ Nhất, hét lớn gì đó.
Chu Hạ Nhất hít sâu một hơi, dùng tiếng Pháp không quá trôi chảy pha lẫn tiếng Anh nói với cảnh sát:"Không, anh ta không phải bạn của chúng tôi, anh ta đánh úp chúng tôi, sự an toàn của chúng tôi bị uy hiếp."
Tống Cư Hàn tức đến mức sắc mặt tái mét, ánh mắt trừng Chu Hạ Nhất như muốn ăn thịt người.
Tài xế sợ muốn chết, không ngừng đứng giữa điều tiết, đồng thời hạ giọng khuyên Tống Cư Hàn.
Hai cảnh sát có lẽ cũng lười quản loại chuyện đánh nhau lặt vặt này, liền đứng một bên đợi bọn họ tự giải quyết.
Tống Cư Hàn nắm nắm tay, hắn chỉ Hà Cố, đỏ mắt nói:"Hà Cố, cả thế giới cũng chỉ có anh dám đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ không buông tha anh đâu." Hắn quay người mở cửa lên xe.
Tài xế nhanh chóng lái xe đi.
Cảnh sát tiến gần hỏi bọn họ thế nào, cần đi bệnh viện không, Chu Hạ Nhất xua xua tay, không muốn đi, nhưng Hà Cố kiên quyết, anh biết Tống Cư Hàn hạ thủ mạnh đến đâu, nên vẫn là đưa người tới bệnh viện.
Ở bệnh viện kiểm tra một lượt, Chu Hạ Nhất không hổ là thanh niên trẻ tuổi, lại tập thể hình trong thời gian dài, nên xác thực không có trở ngại gì lớn, chỉ là cần tĩnh dưỡng, bụng y tím bầm một mảnh, đau đến mức trên mặt không có tí huyết sắc.
Hà Cố không ngừng giải thích với y, trong lòng vừa phẫn nộ vừa khổ sở.
Mỗi một lần, mỗi một lần anh đều xem nhẹ trình độ khốn nạn của Tống Cư Hàn.
Chu Hạ Nhất miễn cưỡng cười cười:"Không phải lỗi của anh, đừng xin lỗi nữa."
Hà Cố xoa đầu y, nhẹ giọng nói:"Anh đưa em đến khách sạn nghỉ ngơi." Căn nhà kia tạm thời không thể trở về, Tống Cư Hàn nhất định sẽ quay lại tìm anh, chẳng biết còn định gây sự đến mức nào.
Không phải anh chưa từng nghĩ qua, Tống Cư Hàn sẽ phản ứng ra sao với việc bọn họ "chia tay".
Tống Cư Hàn khẳng định là không thể chịu đựng được bản thân bị đá, chẳng liên quan có thích hay không, chỉ với tính cách của Tống Cư Hàn, hắn không thể chịu đựng mình bị bẽ mặt như vậy.
Cho nên anh lựa chọn không nói gì, đi luôn không lời từ biệt, hy vọng cho Tống Cư Hàn đủ thời gian để hắn hiểu, như vậy sau khi anh trở về, biết đâu có thể bớt phải đối mặt với cơn tức giận của hắn chút ít. Chẳng ngờ không làm nên chuyện gì, lửa giận của Tống Cư Hàn cháy lan tới tận Paris mấy ngàn km, còn lan đến gần Chu Hạ Nhất.
Chu Hạ Nhất ôm cổ anh, hôn hôn khóe miệng anh:" Đừng tự trách, em không sao. Em hiểu vì cái gì anh muốn rời xa hắn rồi, hắn thật sự là tên khốn nạn."
Hà Cố cười khổ một tiếng, im lặng không nói.
Mua xong thuốc giúp Chu Hạ Nhất, Hà Cố đỡ y đi ra ngoài.
Trời đã đen hẳn, trong thành phố Paris vô cùng không an toàn, chỗ bệnh viện này còn có rất ít người ở, bọn họ đứng ven đường bắt xe, cũng cảm thấy ánh mắt mang theo ý đồ xấu của những người da đen đang đi lại.
Đột nhiên, một chiếc xe màu đen 7 chỗ quay gấp, đỗ trước mặt bọn họ.
Hai người đều cảm thấy không ổn, vội lùi ra sau.
Cửa xe mở ra, hai người da trắng cường tráng nhảy xuống, túm lấy Hà Cố, thô bạo nhét anh lên xe.
"Mấy người là cái gì..." Khi Hà Cố nhìn thấy Tống Cư Hàn ngồi trên ghế phó lái, vừa tức vừa sốt ruột, ngay cả lời cũng chẳng thốt ra.
Tống Cư Hàn trầm mặc, thậm chí chẳng ngoảnh đầu, ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ đó.
Chu Hạ Nhất kêu lên:"Cố ca, các người đang làm gì, các người phạm tội!"
Một tên đàn ông cường tráng bóp cằm Chu Hạ Nhất, rút ra vài bức ảnh đập lên mặt y, lạnh lùng nói:"Tin tức địa chỉ gia đình cậu, công ty, thân thích, bạn bè chúng tôi đã nắm chắc trong tay, nếu cậu còn làm chuyện gì không sáng suốt, cậu sẽ phải gánh vác tất cả những hậu quả từ việc làm không sáng suốt ấy."
Chu Hạ Nhất trợn mắt, phẫn nộ trừng gã.
Gã ném y xuống đất, xoay người lên xe.
"Hạ Nhất, Hạ Nhất!" Hà Cố giãy dụa muốn ra ngoài, nhưng bị mạnh mẽ nhét vào, cửa xe đóng lại. Hà Cố hung tợn trừng cái gáy Tống Cư Hàn, "Tống Cư Hàn cái tên điên này! Cậu muốn bắt cóc tôi à! Mẹ nó chứ cái thằng khốn nạn nhà cậu!" Anh kích động muốn nhảy bổ lên.
Gã đàn ông cường tráng túm Hà Cố về chỗ, một chiếc khăn ướt mang theo mùi hương kỳ lạ khó ngửi bịt lấy mũi anh.
Hà Cố giãy dụa vài cái, chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, cuối cùng không thể chống cự, hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm Hà Cố tỉnh lại, chỉ cảm thấy mặt anh sắp bị ánh mặt trời chiếu cho tan chảy rồi, anh chậm rãi mở mắt, lông mi run rẩy, nhất thời không thể thích ứng với ánh sáng mạnh như vậy, nên dùng tay che đi.
Giây tiếp theo, anh bật mạnh dậy từ trên giường, phòng bị nhìn quanh bốn phía, phát hiện chính mình đang ở một nơi xa lạ.
Anh nhảy xuống giường, mở cửa sổ, bên ngoài là biển rộng mênh mông vô bờ, ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ chiếu vào, lưu lại một sắc vàng óng ánh.
Đây là chỗ nào? Tống Cư Hàn đưa anh đến nơi nào?
Anh mở cửa xông ra.
Anh ở một biệt thự rất lớn, được trang hoàng đẹp đẽ, tràn ngập cảm giác hiện đại, khắp nơi có thể thấy được tác phẩm nghệ thuật và poster của Tống Cư Hàn, chứng minh thân phận của chủ căn phòng.
Hà Cố lắc lắc đầu đang choáng váng, đi cầu thang xuống lầu, vừa hét:"Tống Cư Hàn."
Thanh âm anh quanh quẩn trong phòng, nhưng chẳng ai đáp lời.
"Tống Cư Hàn!" Hà Cố lại hô to.
Một người Ấn Độ mặc tây trang đi tới phòng khách, hơi khom lưng với anh, dùng tay làm động tác "suỵt", sau đó làm tư thế mời.
Hà Cố trầm mặc theo sát gã.
Người Ấn Độ kia dẫn anh đến trước một căn phòng, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra một khe nhỏ.
Hà Cố nhìn gã một cái, gã lùi về sau ba bước, sau đó xoay người rời khỏi.
Hà Cố hít sâu một hơi, đẩy cửa.
Đó là một thư phòng.
Đồ ở hai mặt tường dựng hai giá sách cực lớn, để đầy những sách, đối diện với cửa là một cửa sổ sát đất hình bán nguyệt, bên cạnh cửa sổ sát đất đặt cái ghê sô pha dành cho một người trông rất thoải mái.
Tống Cư Hàn ngồi trên ghế sô pha đó, một chân gập lên, chân khác để thõng thả trên thảm, trong tay hắn cầm một chai rượu Rum, chất lỏng màu đỏ nâu trong chai lắc qua lắc lại, Tống Cư Hàn nghiêng đầu tựa trên sô pha, dường như đang ngủ.
Nghe thấy động tĩnh, Tống Cư Hàn mở mắt, chậm rãi quay đầu nhìn Hà Cố, sợi tóc hắn hỗn loạn, ánh mắt mờ mịt, khuôn mặt chán chường vẻ say rượu, nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Hà Cố cảm thấy trái tim bị siết chặt, theo bản năng lui về sau hai bước.
Tống Cư Hàn uống một ngụm rượu, sau đó ném chai rượu sang một bên, lắc lư đứng dậy.
Hà Cố không muốn đối diện với một Tống Cư Hàn đã uống rượu, quay người muốn đi.
"Không được đi." Tống Cư Hàn thấp giọng nói, "Anh đừng nghĩ đi đến chỗ nào cả, bất luận anh chạy tới nơi xa bao nhiêu, tôi đều sẽ bắt anh về."
Hà Cố nghe câu này, dừng lại cước bộ.
Đúng vậy, hiện tại anh không đối diện, sớm muộn cũng phải đối diện, chẳng có gì khác biệt. Anh hít sâu một hơi, quay người lại.
Tống Cư Hàn đi tới trước mặt anh, vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm anh.
Hà Cố mặt không biểu tình nhìn hắn.
Tống Cư Hàn đột nhiên ấn ngực anh, ép anh lên cửa, dán đôi môi nóng bỏng mang theo hơi rượu lên, hôn anh thật sâu, thô bạo nút môi anh.
Hà Cố không phản ứng, mặc hắn hôn với tư thái cướp đoạt.
Tống Cư Hàn thở hổn hển, khàn giọng nói:"Hà Cố, tại sao chúng ta lại trở nên thế này."
Vấn đề này quả thực nực cười, nhưng chẳng người nào cười cho nổi.
Tại sao bọn họ trở thành như vậy? Đó không chỉ là vấn đề của Tống Cư Hàn, anh cũng có vấn đề, anh tự chà đạp bản thân chỉ để thích một người, vốn đã là chuyện ngu xuẩn nhất trần đời, hiện tại anh chỉ là sửa chữa lại chuyện mà mình từng làm sai thôi.
Tống Cư Hàn ôm chặt lấy anh, vùi mặt giữa hõm cổ anh, tham lam hít mùi hương quen thuộc thuộc về "Hà Cố":"Tại sao, tại sao chúng ta lại trở nên thế này."
Hà Cố chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói:"Đã thành thế này rồi, cứ dây dưa mãi thì có ý nghĩ gì."
"Không đúng, chúng ta không nên như vậy." Tống Cư Hàn thu chặt cánh tay, quả thực là hận không thể đem Hà Cố khảm vào trong cơ thể hắn, "Anh ghét tôi kết hôn đúng không, tôi không kết hôn nữa, tôi không kết hôn với bất kỳ ai nữa, tôi cũng sẽ không làm giả tin tức nữa, anh về nhà cùng tôi đi."
Hầu kết Hà Cố lên xuống, nói từng từ từng chữ rõ ràng bên tai Tống Cư Hàn:"Tống Cư Hàn, tôi lên giường cùng người khác rồi."
Thân thể Tống Cư Hàn cứng ngắc.
Biểu tình Hà Cố lạnh lùng đến dọa người:"Tôi không biết phải so sánh rốt cục công phu trên giường giữa cậu và cậu ấy ai tốt hơn, nhưng tôi cảm thấy không tồi, tôi rấ vừa lòng."
Tống Cư Hàn chậm rãi nắm chặt tay.
"Tôi đã không phù hợp với tiêu chuẩn của cậu, cũng đã mất đi ưu thế duy nhất, hiện tại cậu có thể nuôi một tiểu nam hài ngoan ngoãn, nghe lời, sạch sẽ khác." Anh cố ý nhấn mạnh từ "sạch sẽ", khẩu khí tràn đầy châm chọc.
"Câm miệng!" Tống Cư Hàn đột nhiên hét lớn một tiếng, hung hăng nắm cổ áo Hà Cố, biểu tình hung ác giống như muốn ăn thịt người.
Hà Cố không sợ nhìn thẳng hắn.
"Anh to gan lắm, con mẹ nó chứ anh...sao anh dám đối xử với tôi như vậy! Sao anh dám ngủ cùng thằng khác!" Tống Cư Hàn đột nhiên xoắn cổ áo Hà Cố, siết chặt cổ anh!
Hà Cố lập tức hít thở không thông, anh mở lớn hai mắt, ngộp đến mức mặt đỏ bừng, anh dùng sức muốn tách tay Tống Cư Hàn ra, nhưng bất lực.
Tống Cư Hàn hung hăng ném anh xuống đất, nhào lên xé rách quần áo anh, khàn giọng thét:"Nó chạm vào chỗ nào của anh! Tôi phải chặt đứt tay chân nó, tôi phải thiến nó, tôi phải giết nó!!"
"Tống Cư Hàn!" Hà Cố vừa giãy dụa vừa lớn tiếng rống giận.
Tống Cư Hàn xé vài cái, đột nhiên cảm thấy trái tim đau đớn, tứ chi vô lực, chậm rãi ngã lên người Hà Cố.
Hà Cố thở phì phò, nhất thời cũng cảm thấy toàn thân mất hết sức.
Thanh âm Tống Cư Hàn nghẹn ngào:"Hà Cố, tôi muốn Hà Cố, tôi không muốn anh, tôi muốn Hà Cố."
Hà Cố trợn mắt nhìn trần nhà, trong mắt tràn đầy trống rỗng, anh nắm chặt tay thành quyền, móng tay cơ hồ xuyên vào trong thịt.
Hà Cố mà cậu muốn, suốt bảy năm qua, đã bị cậu bóp chết từng chút từng chút một rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook