Chạy xe hơn một giờ, rốt cục cũng tới trường quay Đại Thánh.

Đây là lần đầu tiên anh tới nơi được danh xưng "Nam có Hoành Điếm, bắc có Đại Thánh" này, thánh địa quay phim, chụp ảnh, quy mô đúng là rất kinh người, nghiễm nhiên đã trở thành một địa điểm du lịch nổi tiếng của thành phố, mỗi ngày sẽ có ít nhất hai ba bộ phim đến lấy đất diễn ở đây, hấp dẫn không ít du khách.

Hà Cố đậu xe xong, lấy điện thoại gọi cho Tiểu Tùng, giọng Tiểu Tùng nghe đúng là đang bận rộn điên đầu, mong Hà Cố chờ cậu một chút.

Chờ một cái liền nửa tiếng.

Nhìn từng nhóm một du khách đứng xếp hàng đi vào trong, trong đó có rất nhiều fan hâm mộ, mặc đồng phục, giơ cao đủ loại băng rôn, tặng phẩm.

Đúng là tuổi trẻ có khác, Hà Cố thầm nghĩ.

Lúc này, Tiểu Tùng rốt cuộc cũng chạy tới, trên người mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy Hà Cố vô cùng ngại ngùng, liên tục áy náy nói: "Anh Hà Cố, thẻ nhân viên đây, anh có thể lái xe vô luôn."

"Tôi không vào đâu, cậu đem di động cho cậu ta đi."

"A, anh không vào hả? Anh Hàn đang chụp quảng cáo đó, anh không coi sao?"

"Cũng không có gì đáng coi, tôi vào sẽ làm ảnh hưởng công việc của các cậu."

"Không có đâu, thực ra chơi rất vui, đi coi đi mà~"

Hà Cố thấy hơi quái quái, Tiểu Tùng sao lại nhất quyết muốn anh đến xem như vậy nhỉ?

Tiểu Tùng cũng nhận thấy chính mình có chút phấn khích quá mức, cậu lúng ta lúng túng nói: "Anh cùng anh Hàn cãi nhau hả? Hôm nay tâm tình anh Hàn rất không tốt, anh nếu không đi vào dỗ anh ấy... bằng không... tụi em làm việc cũng khó khăn..."

"Tôi không biết dỗ người khác." Hà Cố thật thà nói: "Hơn nữa chúng tôi không cãi nhau." Anh làm sao có khả năng cùng Tống Cư Hàn cãi nhau, nói lên hai câu đã là cực hạn của anh rồi.

Tiểu Tùng thất vọng thở dài: "Vậy anh lái xe cẩn thận."

"Ừ, cực cho cậu rồi." Hà Cố vỗ vỗ vai cậu, quay người lên xe.

Thực ra anh rất muốn gặp Tống Cư Hàn, nhưng anh biết bây giờ không phải là lúc, gặp mặt khi hắn vừa bận bịu tâm tình còn không tốt, hơn phân nữa là sẽ gặp xui xẻo, không bằng chờ Tống Cư Hàn nguôi giận, đại khái lúc đó sẽ tìm đến anh.

Xe lái đi không bao lâu, điện thoại anh vang lên, là Tiểu Tùng gọi tới, anh vừa nhận cuộc gọi, liền nghe Tiểu Tùng hạ thấp giọng, khó xử nói: "Anh Hà Cố, anh Hàn nổi giận rồi, kêu anh quay lại."

"Nổi giận?" Hà Cố thực sự không hiểu logic của Tống Cư Hàn, anh bất đắc dĩ đáp: "Được rồi."

Anh nhìn trước mắt mà lắc đầu, bây giờ đang là lúc cao điểm tan làm, bắt đầu kẹt xe, xe nhích tới với tốc độ con rùa. Sau mười phút, Tiểu Tùng gọi điện thoại đến giục, sau hai mươi phút, lại gọi thúc, nghe giọng đã là gấp muốn khóc.

Hà Cố cũng rất gấp, nhưng anh lại không thể bay qua được.

Bảy, tám km lộ trình, đi hơn nửa giờ, cuối cùng cũng về tới trường quay. Tiểu Tùng đang ở cửa chờ, thấy anh như thấy vị cứu tinh, chỉ sợ anh đổi ý nên như bay nhảy lên xe của anh:

"Anh chạy vào đi, em dẫn đường cho."

Bảo vệ xem qua thẻ nhân viên rồi cho bọn họ đi, hai người đi vào bằng một con đường hoàn toàn khác với khách du lịch.

Hà Cố nhìn Tiểu Tùng thở hổn hển một cái: "Cậu đừng gấp, tính Tống Cư Hàn là như thế, cậu ta làm sao vậy"

Tiểu Tùng mặt như đưa đám: "Không biết nữa, anh Hàn thường xuyên nổi nóng chẳng có lý do gì hết trơn, giờ cũng không biết tại sao luôn, em mới nói rằng anh đem điện thoại tới xong về rồi, ảnh đã nổi giận."

Hà Cố cũng không nghĩ ra được, dù sao thì khẳng định không phải bởi Tống Cư Hàn đặc biệt muốn gặp anh là được rồi.

Xe lái đến một Dân quốc phong tình phố, hai người xuống xe, Tiểu Tùng dẫn anh đến căn nhà lớn dùng để quay phim chụp ảnh.

Đi tới trước phòng nghỉ ngơi, Tiểu Tùng thật cẩn thận gõ cửa: "Anh Hàn, anh Hà Cố đến."

"Ừm." Trong phòng nghỉ ngơi truyền đến âm thanh lạnh nhạt.

Đẩy cửa ra, liền thấy Tống Cư Hàn một thân chế phục thiếu tướng quân đội, đang đứng trước gương, để thợ trang điểm chỉnh lý thắt lưng. Y phục vì để tôn vóc dáng hiệu quả nên được làm hơi chật, bó sát người Tống Cư Hàn, những đường cong hiện ra hoàn mỹ như được thượng đế điêu tạc. Mẹ của Tống Cư Hàn là một siêu mẫu mang dòng máu lai Đức nổi tiếng thế giới, chiều cao 178cm. Tống Cư Hàn so với bà cao hơn 10cm, chân dài đến nghịch thiên. Diện mạo vóc dáng của hắn kế thừa tất cả ưu điểm của cha mẹ. Trên đời thật không biết có mấy người được trời cao chăm sóc đến như vậy.

Tống Cư Hàn quay mặt lại, trên mũi hắn mang một gọng kính đen, cùng chân mày nhếch cao tôn lên sự sắc sảo lạnh lùng của ngũ quan, tóc được chải gọn ra sau đầu để lộ vầng trán trơn bóng, càng tôn lên gương mặt với sống mũi cao như đao tước, làm cho cả người có một loại nghiêm cẩn thần bí ẩn chứa sức sống có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

"Cư Hàn." Hà Cố hướng hắn gật đầu.

Tống Cư Hàn nói: "Ra ngoài hết đi, để tôi nghỉ ngơi một lúc."

Thợ tạo hình cùng chuyên gia trang điểm nghe vậy, tất cả đều đi ra ngoài, Tiểu Tùng cũng cũng lùi ra, Hà Cố do dự một chút, mới vừa nhấc chân, Tống Cư Hàn liền nhìn anh chằm chằm: "Anh ở lại."

Hà Cố đóng cửa lại, đi tới bên cạnh hắn: "Làm sao vậy, tâm tình không tốt?"

Tống Cư Hàn lấy kính mắt xuống tiện tay quăng qua một bên: "Tiểu Tùng kêu anh đi vô, tại sao anh không vô?" Tống Cư Hàn bởi vì lông mi quá dài, cực kì không thích đeo kính.

"Tôi sợ ảnh hưởng công việc của cậu."

"Nói dối." Tống Cư Hàn nắm cằm của anh: "Là anh muốn tránh mặt tôi!"

"Tôi trốn tránh cậu làm gì."

Tống Cư Hàn cười lạnh một tiếng: "Không phải tại tôi đã nhắc tới Phùng Tranh sao, anh đúng là còn rất để ý đến gã nhỉ."

"Chúng tôi đã nhiều năm không giữ liên lạc, cái này hẳn không thể tính là tôi còn để bụng."

"Vậy mắc mớ gì anh vì gã ta mà bất thường như vậy?"

Hà Cố suy nghĩ một chút: "Tôi thấy mình không có bất thường gì cả."

Tống Cư Hàn nhướng mày: "Anh đang cãi bướng với tôi đúng không."

Hà Cố thở dài: "Cư Hàn, cậu muốn thế nào."

"Con mẹ nó anh dám nói chuyện với tôi bằng giọng đó đấy hả, làm như tôi cố tình gây sự với anh chắc." Tống Cư Hàn đẩy Hà Cố ra, suýt chút nữa đẩy người ta té xuống đất.

Hà Cố sửa sang lại quần áo, ngồi ở bên cạnh, lẳng lặng mà nhìn hắn. Anh không biết làm sao an ủi người, anh chỉ là hiểu rõ Tống Cư Hàn, một bụng lửa nóng của Tống Cư Hàn bất kể tại sao mà có, nếu không được phát tiết sạch sẽ, khẳng định sẽ ầm ĩ cho tất cả mọi người gà chó không yên.

Tống Cư Hàn trầm mặc một hồi, đột nhiên một cước đạp ngã bàn trà, hướng về Hà Cố gầm nhẹ nói: "Con mẹ nó anh là người chết hả, không biết nói vài câu dễ nghe, chẳng biết cười lấy một cái, tôi vung tiền tìm trai bao về còn biết thức thời hơn anh, cần anh làm quái gì hả?"

Tim Hà Cố có chút thắt lại đau đớn, đôi môi khẽ run một chút, Tống Cư Hàn càng như vậy, anh càng không biết nên làm gì, chỉ có thể tiếp tục trầm mặc.

Tống Cư Hàn tức giận đến quăng ngã mấy thứ đồ đạc.

Hà Cố chần chờ hồi lâu, mới mở miệng nói: "Cư Hàn, là tôi sai, cậu đừng nóng giận." Tuy rằng anh không biết mình sai ở chỗ nào.

Tống Cư Hàn lạnh lùng nhìn anh nửa ngày, nói: "Cởi quần ra."

Hà Cố kinh ngạc nhìn hắn. Nơi này bất quá chỉ là phòng nghỉ ngơi, bên ngoài tất cả đều là người...

"Cỡi đi, anh cứ liên tục xin lỗi cũng chẳng ra làm sao, ít nhất phải học một chút phải làm thế nào khiến người ta nguôi giận chứ."

Hà Cố do dự một chút: "Cậu khóa cửa lại đi."

Tống Cư Hàn thuận tay khóa cửa lại, ôm ngực nhìn anh.

Hà Cố mặt không thay đổi cởi quần ra.

Tống Cư Hàn bước nhanh tới, đem Hà Cố đè xuống ghế sa lon quay lưng về phía mình, có lẽ là lo lắng làm nhăn quần áo, hắn chỉ là kéo khóa quần, không quan tâm mà đâm tới trước.

Một bên đưa đẩy, trong miệng Tống Cư Hàn cũng nói những câu bẩn thỉu: "Lúc trước anh không làm với Phùng Tranh đúng là rất đáng tiếc, giờ không có gì để so sánh, nếu không tôi sẽ cho anh biết, ngay cả công phu trên giường tôi cũng tốt hơn gã. "

Hà Cố cắn răng, không dám phát ra nửa điểm âm thanh. Trên trán anh đổ đầy mồ hôi lạnh, khóe mắt có chút sung huyết, đau đớn cùng khó chịu anh đều có thể nhẫn, nhưng nỗi xấu hổ cùng khuất nhục này đặc biệt dày vò trái tim anh. Anh tự thuyết phục chính mình trong lòng, không cần tính toán, mong muốn của anh là có Tống Cư Hàn ở bên, như vậy thì phải trả giá đánh đổi, rất công bằng.

Chắc là cũng có giác ngộ như vậy, Tống Cư Hàn vẫn luôn không đoạn tuyệt với anh.

Nhu cầu của Tống Cư Hàn ở phương diện này so với người thường mạnh hơn nhiều, đặc biệt là lúc tâm tình xấu hoặc áp lực lớn, hắn không thể hút thuốc uống rượu, không thể đua xe du lịch, tất cả phương thức giải tỏa người khác thường dùng, hắn đều bị hạn chế, cho nên hắn hay làm nhất chính là vận động cùng làm tình. Nhưng hắn không lạm giao, một là ngại bẩn, hai là không muốn bị lợi dụng, ba là mọi cử động của hắn bị người ta nhìn chằm chằm. Trong giới showbiz nhiều năm, hắn chưa từng yêu đương chính thức, nhưng có vài bạn tình cố định, Hà Cố là người đã theo hắn thời gian dài nhất.

Nói ra thì nếu lúc trước không có Phùng Tranh, cũng không đến nỗi khơi lên lòng hiếu thắng của Tống Cư Hàn, muốn chiếm lấy anh cho bằng được, đã nhiều năm trôi qua, cá tính có thù tất báo, ngạo mạn hiếu thắng của Tống Cư Hàn một chút cũng không thay đổi.

Tống Cư Hàn phát tiết xong, lấy khăn giấy lau lau xong sửa lại quần áo. Hà Cố hai chân hư nhuyễn, nằm dài ở trên ghế sa lon nửa ngày vô pháp nhúc nhích.

Tống Cư Hàn thấy Hà Cố dáng vẻ chật vật, tâm tình tựa hồ tốt hơn một chút, nhéo nhéo mặt Hà Cố, lộ ra nụ cười ác ý: "Làm cho anh sướng quá đúng không?"

Hà Cố hơi hé mắt ra nhìn hắn, không nói gì.

"Hỏi anh trả lời đi."

"Sướng." Hà Cố nhẹ giọng nói.

"Thật ngoan." Tống Cư Hàn cúi người, hạ một nụ hôn thực dịu dàng xuống khóe môi Hà Cố, lời nói ra như ác ma: "Tôi cũng rất sảng khoái, người tôi thượng qua ai cũng trẻ tuổi đẹp đẽ hơn anh, nhưng không có mấy ai có được chỗ này tiêu hồn như anh, cũng coi như anh có thiên phú dị bẩm ha."

Hà Cố nhắm hai mắt lại, miễn cưỡng muốn đứng lên, phần eo trở xuống lại không làm được gì.

Tống Cư Hàn kéo quần lên cho anh, vỗ một phát lên mông anh: "Chờ tôi ở đây, tối nay đưa anh đi ăn."

Tống Cư Hàn đi tới trước gương, sửa sang lại quần áo, còn từ trong cổ họng ngâm nga một giai điệu uyển chuyển, sau đó quay người mở cửa đi.

Hà Cố ngồi dựa vào ở trên ghế sa lon, ngón tay vô lực kéo khóa quần, buộc lại thắt lưng, chỉ có động tác đơn giản như thế mà anh phải thở hổn hển một hồi mới xong được.

Anh có chút thất thần nhìn trần nhà, tâm tình trống rỗng, đầu óc cũng trống rỗng.

Anh biết mình rất bị coi thường, bất quá tiện cũng không e ngại người khác, do anh tình nguyện thôi. Hơn nữa anh cũng không còn tiện được mấy năm, anh sắp ba mươi, anh muốn trước khi Tống Cư Hàn chán ngán, sẽ hưởng thụ nhiều hơn một chút mỗi phút mỗi giây được ở chung với Tống Cư Hàn, tích lũy nhiều một chút hồi ức. Đời người ngắn ngủi mấy chục năm như vậy, anh không quản người khác sống thế nào, không để ý người khác sống ra sao, dù gì anh cũng sẽ không để tôn nghiêm gì đó ảnh hưởng đến tâm ý của mình.

Anh thích Tống Cư Hàn, vậy thì cứ thích thôi.

Anh nằm nửa ngày, hai chân như nhũn ra mới khá hơn một chút, anh đi phòng rửa tay thanh sửa lại một chút, liền ở tại phòng nghỉ ngơi yên tĩnh chờ Tống Cư Hàn. Từ hôm qua tới hôm nay, anh đã mệt không chịu được, chờ riết liền lăn ra ngủ trên ghế sa lon.

Cũng không biết qua bao lâu, có người đẩy cửa vào, Hà Cố giật mình tỉnh lại, đầu óc kêu ong ong, mơ hồ nhìn Tiểu Tùng.

"Anh Hà Cố, sao anh còn ở chỗ này?" Tiểu Tùng kinh ngạc nhìn anh.

"Cư Hàn nói tôi chờ cậu ấy."

Tiểu Tùng lúng túng nói: "Hàn Ca đã đi từ sớm rồi, cùng người trong đoàn phim đi ăn cơm, em ở lại đây thu dọn đồ đạc."

Hà Cố nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: "Ừm, vậy tôi về đây."

"Anh Hà Cố." Tiểu Tùng có chút không đành lòng: "Anh Hàn buổi chiều bận rộn quá, nên... quên mất, em mời anh đi ăn cơm."

"Không cần, cậu về sớm một chút nghỉ ngơi đi."

"Anh Hà Cố... " Tiểu Tùng than thở: "Khổ cho anh quá."

Hà Cố không nói gì, nắm lấy chìa khóa đi thẳng.

Anh còn không đến mức cần một thằng nhóc to xác thương hại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương