Hà Cố nhíu chặt mày:"Cư Hàn, chuyện này sao có thể lựa chọn? Hai người căn bản không giống nhau, cậu đừng làm khó tôi nữa được không?"

"Tôi làm khó anh? Đối với anh Phùng Tranh quan trọng hơn tôi? Cmn anh lại dám do dự, còn nói tôi làm khó anh, sáu năm nay không có nó anh vẫn sống tốt, sao giờ không thể?! Là tôi không có thời gian bên anh nên anh ngứa mông rồi đúng không!"

"Cư Hàn!" Hà Cố hét lớn một tiếng, "Cậu rốt cuộc muốn thế nào? Cậu 26 tuổi rồi, có thể suy nghĩ cho người khác một chút hay không?"

Mặt Tống Cư Hàn nóng bừng, hắn trợn mắt, nắm chặt cằm Hà Cố, hung tợn nói, "Anh dạy đời tôi? Cmn anh nghĩ anh là ai mà dám dạy đời tôi?"

Lồng ngực Hà Cố phập phồng mạnh mẽ, cảm xúc nhìn có chút kích động.

Tống Cư Hàn đẩy anh ra, ánh mắt toát ra tia lạnh lẽo:"Hà Cố, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa." Hắn mở cửa xuống xe, sau đó đóng sầm cửa lại.

Cơ thể Hà Cố rung động theo xe, đầu óc một mảnh trống rỗng.

Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa.

Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa.

Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa.

Lỗ tai Hà Cố không ngừng vang vọng những lời này, lần sau chói tai hơn lần trước, anh cảm giác có một con rắn độc chui vào trong tai, trực tiếp thâm nhập lục phủ ngũ tạng của anh, khiến anh đau đớn không chịu nổi.

Tống Cư Hàn thực sự không muốn nhìn thấy anh nữa? Kết thúc rồi? Sáu năm, thực sự kết thúc rồi?

Không...

Anh sớm biết ngày này sẽ tới, anh tưởng rằng bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng...nhưng...

Nhìn bóng lưng Tống Cư Hàn rời đi từ kính chiếu hậu, Hà Cố cảm thấy một nỗi sợ hãi to lớn hung hăng tóm chặt trái tim anh, khiến toàn thân anh phát lạnh, tứ chi vô lực.

Đại não còn chưa kịp phản ứng, anh đã mở phăng cửa xe, hét lớn:"Cư Hàn!"

Tống Cư Hàn chẳng thèm quay đầu, chuẩn bị qua đường.

"Cư Hàn, đợi một chút!" Trong tầm mắt Hà Cố, cả thế giới đều biến thành màu xám, chỉ có Tống Cư Hàn có thể đập vào mắt anh, anh mặc kệ tất cả đuổi theo màu sắc duy nhất kia.

Đột nhiên, một chùm ánh sáng trắng chói mắt chợt lóe, tiếp theo, tiếng phanh xe sắc bén chui vào màng tai, Hà Cố cảm giác một trận gió cùng lực cực mạnh đập vào cơ thể anh, anh mất khống chế bị ngã xuống nền đất, lăn vài vòng, cho đến khi đập vào vệ đường mới ngừng.

"Hà Cố!"

Trước mắt Hà Cố biến thành màu đen, tầm nhìn choáng váng, nửa ngày cũng chưa trở lại bình thường.

"Hà Cố! Hà Cố!" Thanh âm Tống Cư Hàn cũng thay đổi, hắn ôm lấy Hà Cố không ngừng sờ soạng, "Anh sao rồi, đau chỗ nào? Anh đụng vào đâu? Hà Cố!"

Hai mắt Hà Cố mờ mờ, nhất thời căn bản không cách nào phân tích được Tống Cư Hàn nói gì.

Tài xế xuống xe, vội vàng chạy tới, sợ đến mức run rẩy:"Sao, sao rồi?!"

Tống Cư Hàn giận dữ hét:"Làm sao?! Nếu anh ta thật sự làm sao, ông đây lấy mạng mày!"

"Là, là cậu ấy đột nhiên lao ra..." Tài xế rút điện thoài run rẩy ấn số 120.

Tống Cư Hàn không ngừng vỗ mặt Hà Cố, tay cũng đang phát run:"Hà Cố, anh có thể nghe thấy không? Anh sao rồi?"

Hà Cố rốt cục hoàn hồn một chút, cơ thể anh có chút đau, đầu hơi choáng váng, nhưng hình như không có trở ngại gì lớn, anh nắm chặt tay áo Tống Cư Hàn:"Hình như...không sao...."

"Xe cứu thương đâu? Xe cứu thương lúc nào tới?" Tống Cư hàn hét lên với tài xế.

"Nhanh thôi, nhanh thôi."

Tống Cư Hàn không ngừng thở dốc, hắn tiếp tục sờ xương cốt trên người Hà Cố, sau khi phát hiện thực sự không có trở ngại gì lớn, hơi thở mới dần bình ổn chút, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Hà Cố, "Anh bị ngu à? Đi đường không nhìn đường hả?"

Lúc nãy đầu Hà Cố đụng vào vệ đường, có lẽ là não chấn động, vô cùng mơ hồ, anh chỉ là nắm chặt ống tay áo Tống Cư Hàn, mơ màng nói:"Cậu đừng đi."

"Tôi không đi, tôi vẫn ở đây mà." Tống Cư Hàn dùng lực ôm Hà Cố, lông mày nhăn thành hình chữ "xuyên".

(Chữ xuyên: 川)

Xe cứu thương và xe cảnh sát gần như đến cùng lúc, Tống Cư Hàn nhìn đám người nhốn nháo không biết vây lại từ lúc nào, chỉ có thể cố gắng cúi mặt xuống thấp nhất có thể, may mà bọn họ ở dưới bóng cây lớn, không dễ nhìn rõ mặt.

Tài xế đang không biết nên làm sao, Tống Cư Hàn thấp giọng nói:"Anh lại đây."

Tài xế đến rồi, Tống Cư Hàn lạnh lùng nói:"Anh đưa mũ và kính cho tôi, sau đó thề rằng không nói với bất kỳ ai anh nhìn thấy tôi, chuyện hôm nay coi như bỏ qua."

Tài xế sớm đã nhận ra Tống Cư Hàn rồi, gã ngây ngẩn:"Vâng vâng vâng, tôi tuyệt đối không nói." Gã vội vã cởi mũ và kính, đeo lên cho Tống Cư Hàn, còn chủ động đi sơ tán đám người. Mặc dù Hà Cố đột nhiên lao ra là sai, nhưng lúc đó gã cũng chạy xe khá nhanh, ai muốn gặp phải phiền phức này chứ.

Tống Cư Hàn kéo thấp vành nón, chui lên xe cứu thương cùng Hà Cố, lúc này mới thở hắt một hơi.

Y tá vừa ngẩng đầu, "ya" một tiếng:"Tống Cư Hàn!"

Tống Cư Hàn tức giận nhìn cô:"Cô mau kiểm tra đi chứ."

Hà Cố mơ mơ màng màng, khi tới bệnh viện, đã gần như ngủ rồi.

Bác sĩ kiểm tra cho anh một lượt, não chấn động vừa phải, thêm một vài vết thương ngoài da, vấn đề không lớn, bác sĩ để anh ở bệnh viện quan sát một đêm, sau đó về nhà nghỉ ngơi vài ngày là được.

Uống thuốc rồi tiêm xong, ngoài choáng váng buồn nôn ra, đầu óc Hà Cố cũng tỉnh táo, anh thở dài nói:"Cư Hàn, ngại quá, làm chuyện ngu ngốc rồi."

Tống Cư Hàn sờ trán anh:"Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi."

Hà Cố cảm thấy vừa mất mặt vừa ảo não, lúc đó anh như mất khống chế, chỉ muốn giữ chặt Tống Cư Hàn, không để người này bước ra khỏi tầm mắt anh.

Anh bi ai ý thức được, cho dù là đã chuẩn bị lâu như vậy, nếu thực sự đến ngày ngòi nổ châm xong, ầm ầm chấn động, anh vẫn sẽ bị nổ đến thương tích đầy mình.

Anh cảm thấy một sự bất lực khiến người ta tuyệt vọng.

Nếu trái tim có thể khống chế theo tâm nguyện của con người, trên thế giới hẳn sẽ ít đi biết bao bi kịch.

Nhưng nếu trái tim thực sự tự do khống chế, anh sẽ không chọn lựa yêu Tống Cư Hàn, anh sẽ móc trái tim ra, không yêu bất kỳ kẻ nào.

Tống Cư Hàn ở bên giường nhìn anh hồi lâu, sau đó cởi giày lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy anh, nói bên tai anh:"Giằng co với anh cả buổi tối, mệt chết tôi rồi."

Hà Cố cảm nhận được lồng ngực dày rộng nóng bỏng của Tống Cư Hàn, trái tim bình tĩnh một cách kỳ lạ, anh nhẹ nhàng nắm tay Tống Cư Hàn, nhỏ giọng nói:"ngủ đi."

Trong lúc ý thức mông lung, anh nghe thấy Tống Cư Hàn thì thầm:"Hà Cố, anh thực sự là đồ ngốc, sao không biết nói vài câu mềm mỏng chứ."

Hà Cố cố gắng phân biệt xem bản thân có phải đang nằm mơ không, nhưng anh buồn ngủ tới mức mở không nổi mắt, chỉ có thể để mặc bản thân chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Hà Cố ói một trận, cơm cũng ăn không nổi, cả người mệt mỏi rã rời.

Anh gọi điện dặn dò với cấp dưới vài chuyện, sau đó lại tự mình xin nghỉ phép với cấp trên, hiện tại đang là lúc bận rộn nhất, cấp trên tiếc nuối không thôi, nhưng cũng chẳng còn cách nào.

Tiểu Tùng tiến vào đưa cơm, thấy Hà Cố vẫn đang gọi điện bàn công sự, "yo ya yo ya" liền tiến lên định cướp điện thoại, "Hà Cố ca, anh đã thế này rồi còn làm việc à."

Hà Cố làm động tác "suỵt", "Tôi nói thêm hai câu nữa...Đúng, lượng sơn kia tuyệt đối có vấn đề, nhãn hiệu giống như làm giả, anh xác nhận với xưởng chính một chút, ừm...đúng..."

Cúp điện thoại, tiểu Tùng bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ:"Em mua cho anh ít cháo trắng, thế nào anh cũng phải ăn chút đồ."

Hà Cố cười khổ nói:"Thực sự là không có khẩu vị, Cư Hàn đâu?" Hiện tại đầu óc anh choáng váng, cảm thấy từng trận buồn nôn.

"Anh ấy có thông báo, buổi chiều có thể về." Tiểu Tùng ngồi bên cạnh anh, múc cháo muốn đút anh ăn.

Hà Cố không chỗ trốn, đành phải ăn.

"Anh, anh cũng quá bất cẩn, qua đường sao lại không nhìn ngó trước sau chứ, may mà không có chuyện gì lớn, dọa chết người ta rồi."

Hà Cố nhớ lại cũng thấy sợ:"Lúc ấy có chút gấp, ai, may mắn ghê."

"Có điều cũng coi như vì họa được phúc rồi."

"Hả?"

Tiểu Tùng cười hề hề:"Anh cùng Hàn ca không phải làm lành rồi sao?"

Hà Cố có chút mờ mịt, bọn họ coi như làm lành rồi sao?

"Điều này cũng coi như đáng mừng."

Nhìn nụ cười vô tâm vô phế trên khuôn mặt non trẻ của tiểu Tùng, Hà Cố thực có chút hâm mộ. Ở cái tuổi này của tiểu Tùng, anh vẫn chưa gặp lại Tống Cư Hàn, cũng chưa từng ngây thơ đơn giản như vậy.

Ăn cơm xong, tiểu Tùng đưa Hà Cố về nhà, để lại thuốc cho anh, bảo anh nghỉ ngơi cho tốt.

Hà Cố cố nhịn cơn choáng váng đi tắm rửa, thay bộ quần áo ở nhà thoải mái, cả người thư thái lên nhiều.

Anh ngủ cả ngày, không muốn ngủ nữa, anh mở TV phát MV của Tống Cư Hàn, lúc rảnh rỗi, đây là chuyện anh khá thích làm.

Vừa xem vừa nghe, thời gian trôi nhanh như bay, anh lại dần mơ màng.

Trong mê man, Hà Cố nghe thấy có người đang gọi anh, gò má cũng bị vỗ nhẹ, anh miễn cưỡng ti hí mắt:"...Cư Hàn?"

"Sao anh ngủ trên sofa? Não anh giờ đang chấn động, không thể nghỉ ngơi trên giường thật tốt à?"

"A...Vốn dĩ không muốn ngủ." Hà Cố nhìn bên ngoài cửa sổ, anh vặn vặn người, "trời đã tối rồi, cậu ăn cơm chưa?"

"Chưa, tôi mua đồ ăn ngoài rồi." Tống Cư Hàn hếch hếch môi về phía mấy cái túi trên bàn trà, sau đó ánh mắt rơi trên màn hình TV, "Anh đang xem MV của tôi?"

"Ừm, muốn thả lỏng một chút."

"Tôi ở ngay đây, anh xem cái này làm gì." Tống Cư Hàn nhìn hình ảnh được trang điểm theo kiểu cách, nhíu mày nói, "Mấy năm trước đó là loại thẩm mĩ gì vậy, trang điểm khó coi muốn chết."

Hà Cố cười cười:"Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm mà."

"Bài hát đấy sau này tôi ngẫu hứng sửa lại một ít, cách hát cũng không thích kiểu khoe khoang như mấy năm trước, tôi cảm thấy giờ tôi hát hay hơn."

"Phải không?" Trong lòng Hà Cố rung động, thử thăm dò hỏi:"Cậu có thể hát cho tôi nghe không?"

"Có thể a, chúng ta ăn cơm trước, chút nữa tôi hát live karaoke cho anh nghe." Tống Cư Hàn nựng nựng cằm Hà Cố, "Anh biết một bài hát tôi kiếm bao nhiêu không, anh lãi lắm đấy nhé."

Hà Cố trêu chọc nói:"Một phút 8 vạn?"

Tống Cư Hàn bĩu bĩu môi:"Không tính như thế, tôi hát live một bài được 30 vạn."

Hà Cố cười nói:"Thật là món lãi kếch sù."

Tống Cư Hàn lôi anh từ sofa dậy:"Đến ăn cơm."

Hai người ăn đồ bên ngoài, không khí tự nhiên hòa hợp trước nay chưa từng có, chẳng ai nhắc tới chuyện xảy ra hôm qua, hoặc là chuyện xảy ra trước đó, Hà Cố tình nguyện bản thân mất ký ức, hoặc là, chỉ sống trong ký ức hiện tại.

Ăn cơm xong, Tống Cư Hàn thật sự định hát, hắn tùy tiện hát hai câu để thanh cổ họng qua micro, nhíu mày nói:"micro này chất lượng kém."

"Được tặng khi mua TV, sau này tôi mua bộ mới."

"Bỏ đi, nhà tôi cả đống, lần sau tôi bảo tiểu Tùng mang một bộ đến." Tống Cư Hàn một tay ôm eo hà Cố, cúi đầu cười nhẹ với anh, "Nghe rõ này."

Khóe miệng Hà Cố nhếch lên, mỉm cười gật đầu.

Tống Cư Hàn dùng thanh âm lười biếng đặc biệt kia hát lên bản tình ca.

Tống Cư Hàn nói đúng, thanh âm hiện tại của hắn, bớt đi một chút khoa trương so với mấy năm trước, thêm nhiều ý vị hơn, tình cảm nồng đậm bao hàm trong một bài hát khiến người nghe nhịn không được run rẩy.

Hà Cố nghe rồi, chỉ cảm thấy hốc mắt chua xót, có một cảm giác xúc động muốn khóc.

Lần trước Tống Cư Hàn hát cho anh nghe, vẫn là buổi chiều sáu năm trước, hiện tại hồi tưởng lại, đó là cảnh tượng anh khó quên nhất, ngọt ngào nhất trong cuộc đời này, Tống Cư Hàn ôm guitar, nhắm mắt, say mê ca hát, Tống Cư Hàn chỉ hát cho mình anh nghe giống như một thiên sứ tỏa sáng, vĩnh viễn tồn tại trong ký ức đẹp đẽ nhất của anh.

Mà nay, cho dù là cảnh tượng ngày đó tái hiện, nhưng người thì đã thay đổi cả rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương