Sau đó, Cố Thanh Bùi gọi điện giải thích với Hà Cố, nói đó là một tài xế không hiểu chuyện, ngữ khí rất ngại ngùng.

Hà Cố đương nhiên không tin đó là một tài xế, kể cả là chủ nợ cũng chưa chắc đã ngang tàng như thế. Nhưng anh trước giờ không phải kẻ nhiều lời, Cố Thanh Bùi không nói, anh không hỏi.

Xem ra tình hình của Cố Thanh Bùi ở công ty mới không tốt cho lắm, ở Nam Sang được tâng bốc quen rồi, đổi sang môi trường khác khó tránh khỏi gặp chút trắc trở, nhưng anh tin với năng lực của Cố Thanh Bùi, dần dần sẽ có thể giải quyết ổn thỏa thôi. Nhưng bây giờ, anh có thể cảm nhận được sự cô đơn và áp lực của Cố Thanh Bùi, còn có ham muốn được thổ lộ hết tâm sự, nên anh chủ động nhắc đến chuyện anh mời Cố Thanh Bùi ăn bữa cơm, lần trước uống rượu, cuối cùng vẫn là Cố Thanh Bùi trả tiền, bữa cơm đã hẹn đó mãi chưa hoàn thành.

Cố Thanh Bùi vui vẻ đáp ứng.

Hà Cố chạy đến công trường vất vả cả ngày, vội vã về nhà tắm rửa thay quần áo, liền chuẩn bị đến nơi hẹn.

Trước khi ra khỏi nhà, anh lại nhận được điện thoại của Tiểu Tùng.

Hà Cố nhìn số gọi đến, trái tim chốc lát nhảy vọt lên cổ họng. Tiểu Tùng gọi điện cho anh, không thể không liên quan tới Tống Cư Hàn. Anh hít một hơi sâu, ấn nút chấp nhận:"Alo, tiểu Tùng."

"Anh Hà Cố." Thanh âm tiểu Tùng thút tha thút thít, ủy khuất cực kỳ.

"Cậu làm sao vậy? Khóc?"

"Em có khả năng bị đuổi việc, em thấy khó chịu lắm, nhưng không dám để bạn gái biết, nên muốn nói chuyện cùng ai đó."

Hà Cố nhìn nhìn đồng hồ, thời gian vẫn đủ, anh ngồi xuống, thanh âm trầm tĩnh:"Cậu đừng khóc, xảy ra chuyện gì hả?" Âm vực anh thấp, tiếng nói nghe rất ổn trọng, vô cùng có thể trấn an lòng người.

Tiểu Tùng quả nhiên bình tĩnh một chút:"Cái đó, thời gian này tâm trạng Hàn ca rất xấu, hai người lại cãi nhau rồi đúng không?"

"Sao lại nói đến chúng tôi? Không phải đang nói về cậu sao?"

"Chính là...Tâm trạng Hàn ca không tốt, liền dễ xảy ra chuyện, mà hễ anh ấy xảy ra chuyện là Tống tổng sẽ mắng em. Hôm kia anh Hàn đánh nhau với thợ chụp ảnh ở chỗ quay quảng cáo, Tống tổng tốn bao nhiêu tiền mới áp được dư luận, sau đó em trở thành vật hi sinh." Tiểu Tống nói đến nỗi buồn, thanh âm lại có chút nghẹn ngào.

"Tại sao đánh nhau?"

Tiểu Tùng chần chờ một lúc:"Kỳ thật mâu thuẫn không tính là lớn, chỉ là ý kiến trong công việc không hợp, tính tình anh Hàn bình thường đâu có hung bạo như vậy, sau đó em hỏi anh ấy, anh ấy nói...."

"Nói cái gì?"

"Nói máy móc của người thợ chụp ảnh kia là rác rưởi."

"Chỉ vì cái này?" Mặc dù Tống Cư Hàn có rất nhiều tật xấu, nhưng rất chuyên nghiệp, sao có thể vì chuyện này mà đánh nhau với người ta?

"Em cũng không hiểu máy móc, nhưng thứ đó nhìn có vẻ rất đắt. Sau đó em cảm thấy, cái máy đó rất giống với cái máy hôm làm anh bị thương."

Hà Cố nhíu nhíu mày:"Cậu nghĩ nhiều quá rồi, mấy thứ máy móc đó toàn màu đen, nhìn thấy hao hao là đương nhiên."

"....Cũng đúng, tóm lại, mỗi lần anh với Hàn ca cãi nhau, Hàn ca đều sẽ rất khác thường."

Hà Cố cũng chẳng biết nên cười hay không:"Tiểu Tùng, đổi thành ai khiến cậu ấy không vui, cậu ấy đều sẽ rất khác thường, cậu chỉ cần làm một con mèo tức giận, nó đều sẽ cào cậu hai cái. Tôi hiểu ý cậu, cậu muốn tôi đi dỗ cậu ấy?"

Tiểu Tùng nhỏ giọng nói:"Hà Cố ca, kỳ thật em rất quý anh, cũng rất bội phục anh, em cũng không muốn vì công việc của bản thân mà cầu xin anh làm chuyện anh không muốn làm, chỉ là em cảm thấy, anh và anh Hàn rất đáng tiếc, nếu hai người không cãi nhau thì tốt biết bao, tốt với tất cả mọi người."

"Tôi? Tôi với cậu ấy thì có gì đáng tiếc?"

"Em cảm thấy anh Hàn quan tâm anh, quan tâm hơn bất kỳ ai."

Trong lòng Hà Cố có chút đau xót, anh tỏ vẻ bình thản nói:"Sao cậu nghĩ vậy?"

"Em, em cảm nhận được."

Hà Cố phì cười, nhưng ánh mắt không hề có ý cười:"Tiểu Tùng, tôi nghĩ tôi hiểu Cư Hàn hơn cậu. Chuyện công việc của cậu, chắc tôi không giúp được, mỗi lần tôi đến tìm cậu ấy lúc cậu ấy đang tức giận, đều chỉ như đổ thêm dầu vào lửa, nhưng cậu yên tâm, tôi bảo đảm Tống tổng sẽ không đuổi việc cậu, ông ta chẳng tìm được ai tốt hơn cậu đâu."

"Thật ạ?"

"Thật sự, lần trước Tống Cư Hàn còn nói định tăng lương cho cậu, thật ra bố con họ đều rất vừa lòng với cậu."

Thanh âm Tiểu Tùng nghe ổn hơn:"Thật sự? Em đang trả tiền thuê nhà, áp lực lớn lắm, nếu bị đuổi, chắc em chẳng tìm được công việc lương cao như thế này."

"Yên tâm đi." Hà Cố từng gặp Tống Hà, đó là một người đàn ông thông minh khiến người ta sinh ra cảm giác lo sợ, người có địa vị cao, trút giận lên cấp dưới là quá bình thường, năng lực làm việc của tiểu Tống cùng nhân phẩm đều tốt, không thể tùy tiện sa thải.

"Cảm ơn anh a Hà Cố ca, nói chuyện với anh xong em thấy dễ chịu nhiều rồi."

"Không có việc gì, cậu cứ làm việc chăm chỉ, chẳng ai nỡ để cậu đi đâu."

"Ai, cảm ơn anh."

"Ừ, vậy tôi cúp máy đây."

"Ừm...Anh, vậy anh định lúc nào tìm Hàn ca?

"Hà Cố im lặng một lát:"để sau tính."

Cúp điện thoại, Hà Cố vội vàng đi ra ngoài.

Nghe nói Cố Thanh Bùi muốn ăn pizza, anh đặc biệt đặt chỗ ở một nhà nhà hàng Ý rất nổi tiếng, nhà hàng nằm ở khu trung tâm cực kỳ sầm uất, tắc đường khỏi phải bàn, đến chỗ đỗ xe còn khó tìm. Anh xếp hàng ở chỗ khu để xe dưới hầm, nhích từng chút như ốc sên, cuối cùng cũng nhìn thấy chỗ để xe, nhưng bị kẹt rồi, vì một chiếc xe thể thao phía trước đang lùi, rất lâu la.

Anh nhìn chiếc xe 911 màu trắng đó chầm chậm nghiêng xe, rồi lại chầm chậm lùi về sau, kết quả phát hiện không vào được, lại tiếp tục tiến lên, lặp vài lần, vẫn như cũ không vào được, mà xe đợi phía sau, phẫn nộ bấm còi rung cả trời đất rồi.

Hà Cố nhìn nhìn đồng hồ, thời gian sắp đến, anh tắt máy xuống xe, đến bên chiếc xe 911, gõ gõ cửa kính.

Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, hai người đều ngạc nhiên.

Trang Tiệp Dư?

Bắc Kinh lớn như vậy, nơi này cũng có thể gặp được, cũng thật khéo.

Trang Tiệp Dư vẫn chưa hoàn hồn, sững sờ nhìn Hà Cố.

Hà Cố lạnh lùng nói:"Xuống xe."

"....Cái gì?"

"Xuống xe, đằng sau còn đống xe đang chờ kìa."

Trang Tiệp Dư cắn chặt răng, trừng Hà Cố một cái, xuống xe.

Hà Cố ngồi vào, mở cửa xe, tiến lên trước rồi lùi, xe thuận lợi đỗ đúng chỗ, động tác lưu loát.

Sau đó anh xuống xe, chẳng thèm liếc cậu diễn viên nhỏ một cái, tự mình lái xe rời đi.

Đỗ xe xong, Hà Cố nhanh chóng tiến vào nhà hàng, vừa bước đến cửa thanh máy, liền nhìn thấy Trang Tiệp Dư đang dựa lên cột bên cạnh thang máy, dường như đang đợi anh.

Hà Cố nhịn không được quan sát cậu một lượt, cậu đội mũ lưỡi trai ngược, đeo chiếc kính râm, trời cực lạnh mà chỉ mặc cái áo khoác bóng chày và quần bò, trông non choẹt như mầm măng mới nhú.

Có lẽ Tống Cư Hàn đúng, Trang Tiệp Dư có chút giống Phùng Tranh khi 19 tuổi, không phải giống về tướng mạo, cũng không phải ngoại hình, mà là loại khí chất thanh xuân dào dạt đó.

Trang Tiệp Dư nhìn thấy anh, như miễn cưỡng nói:"Lúc nãy cảm ơn."

"Không có gì." Hà Cố ấn thang máy, liền đứng một bên đợi.

Trang Tiệp Dư tiến đến gần, đi hai vòng quanh anh, tặc tặc hai tiếng:"Sao anh có thể ở cùng Hàn ca chứ? Hai người cách nhau quá xa."

Hà Cố không để ý đến cậu.

Trang Tiệp Dư không cảm thấy xấu hổ:"Ai, anh đến đây làm gì, ăn cơm à?"

"Ừ."

"Vừa hay tôi cũng đến ăn cơm, cùng ăn đi."

"Tôi hẹn bạn rồi."

"Tôi không để ý đâu."

"Tôi để ý." Cửa thang máy mở, Hà Cố bước vào.

Trang Tiệp Dư ngẩn người, chửi thề một tiếng, cũng theo vào, "Có cần chảnh thế không? Bao nhiêu người muốn ăn cơm cùng tôi còn không có cửa kìa."

Hà Cố nhìn cửa thang máy, làm bộ không nghe tiếng.

"Cái đồ xấu xa này!" Trang Tiệp Dư tức đến mức nhảy dựng lên.

Cửa thang máy tinh một tiếng, Hà Cố bước ra ngoài, chỉ muốn cách xa con người kỳ quặc này một chút.

"Làm như người ta thích ăn cùng anh không bằng....Anh sẽ không ăn ở đây đi?" Trang Tiệp Dư chỉ nhà hàng trước mắt.

Hà Cố thở dài:"Hôm nay tôi đến bàn chính sự, cậu đừng đi theo tôi nữa có được không?"

"Ai cmn đi theo anh, anh biết xấu hổ chút đi!" Trang Tiệp Dư sắp phát điên, "Lão tử cũng hẹn bạn ở đây!"

"Ờ, hiểu lầm." Hà Cố đi thẳng vào.

Anh ngồi ở chỗ đặt trước đợi Cố Thanh Bùi, nhưng phát hiện Trang Tiệp Dư cùng bạn ngồi ở chỗ không xa lắm, không biết Trang Tiệp Dư nói gì với bạn, hai người đồng thời nhìn về phía anh. Hà Cố thấy hơi khó chịu, nhưng cũng chẳng biết làm sao.

Một lát sau, Cố Thanh Bùi đến, vừa ngồi xuống đã phàn nàn:"Chỗ này ngày càng khó đỗ xe."

"Đúng vậy, nhất là cuối tuần." Hà Cố cười nói:"Cố Tổng ở công ty mới thấy thế nào?"

"Ai, đừng nhắc đến nữa, một đống hỗn loạn, nhưng cũng rất có tính thử thách."

"Rất hợp với anh, tinh lực anh dồi dào như vậy, ở Nam Sang chắc không có chỗ để anh phát huy."

"Haha, tôi cũng thấy thế."

Hai người vừa tán gẫu vừa ăn, Cố Thanh Bùi đột nhiên cổ quái nhiên đầu liếc liếc:"Hà Cố, cậu có cảm thấy người bàn kia cứ nhìn chúng ta không?"

Hà Cố cho Trang Tiệp Dư một ánh mắt cảnh cáo:"Có lẽ do Cố tổng đẹp trai quá đấy."

"Coi là thế đi." Cố Thanh Bùi cười cười, tiền tay gọi nhân viên phục vụ, "Tặng cho bàn kia một bình rượu."

Hà Cố thiếu chút nữa sặc nước.

Cố Thanh Bùi cười nói:"Cậu trai tóc đen kia là loại tôi thích, cậu đoán cậu ấy có qua đây không?"

Hà Cố ho nhẹ hai tiếng:"Có."

"Tôi cũng cảm thấy cậu ấy sẽ đến đây." Cố Thanh Bùi cười tràn đầy tự tin.

"Cậu ấy hình như là diễn viên." Hà Cố nói.

"Phải không? Tôi không để ý lắm, chẳng trách ngoại hình khiến người ta yêu thích như vậy."

"Ừm, không hot, rất nhiều người vẫn chưa biết."

Nhân viên phục vụ đem rượu qua, Trang Tiệp Dư sững sờ một lúc, cười tươi với Cố Thanh Bùi, nụ cười đó khá đáng yêu.

Rất nhanh sau đó, hai người liền tiến tới, Trang Tiệp Dư cười nói:"Ca, cảm ơn."

"Đừng khách khí, qua đây cùng ngồi đi."

"Được a." Trang Tiệp Dư khiêu khích nhìn Hà Cố một cái.

Hà Cố làm bộ không quen gật gật đầu với cậu.

Bọn họ thoải mái ngồi xuống, bạn Trang Tiệp Dư nhuộm mái tóc màu hạt dẻ, gương mặt búp bê, vô cùng đáng yêu, hai người đều rất dẻo miệng, nói chuyện trên giời dưới biển với Cố Thanh Bùi, Hà Cố ngồi một bên, ngược lại giống như đạo cụ.

Hà Cố cũng cảm thấy xấu hổ, vừa gật đầu với nội dung anh hầu như chẳng nghe vào chút nào theo lễ, vừa quan sát Cố Thanh Bùi làm thế nào dụ dỗ người ta. Cũng không phải anh muốn học, chỉ là anh hiếu kỳ, một gay có mị lực thực sự, là bộ dạng thế nào.

Nhìn trong chốc lát, anh phát hiện không có giá trị quan sát, người có điều kiện như Cố Thanh Bùi, thật ra cũng chẳng cần cố gắng làm gì cả.

Cố Thanh Bùi phát hiện Hà Cố cô đơn, vội nói chuyện với anh, Trang Tiệp dư và bạn cậu liền chuẩn bị add nick wechat.

Sau khi add xong, Trang Tiệp Dư liếc Hà Cố ngồi bên cạnh, ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt:"Hà Cố ca, anh làm nghề gì vậy?"

"Kỹ sư." Hà Cố nhàn nhạt nói.

"Ò, thảo nào trông chững chạc như vậy." Trang Tiệp Dư nhìn Hà Cố từ trên xuống dưới, thần thần bí bí nới với bạn mình:"Ai, đây gọi là cấm dục hệ, đúng không?"

Cố Thanh Bùi phì cười, bờ vai run run.

Hà Cố có chút xấu hổ:"Thứ tiếng nói của thanh niên mấy người tôi không hiểu."

"Vậy tôi giải thích cho anh một chút, cấm dục hệ chính là..."

"Các người nói chuyện, tôi đi toilet." Hà Cố vội vã đứng lên.

Cố Thanh Bùi nhịn cười nói:"Hai cậu đừng trêu Hà Cố nữa."

"Thế em trêu anh nhé."

"Được."

Hà Cố đi đến toilet, lấy điện thoại ra xem tin tức, anh ở trong toilet lúc lâu, nếu tiếp tục sẽ có vẻ thất lễ, anh mới không tình nguyện về chỗ ngồi, không ngờ Trang Tiệp Dư và bạn đã đi rồi.

Hà Cố thở nhẹ nhõm.

Cố Thanh Bùi áy náy cười cười:"Sớm biết cậu không tự nhiên thế này, tôi đã không để bọn họ qua đây rồi."

"Không sao, dù sao thì chỉ là ăn cơm thôi mà."

"Kỳ thật tôi cũng hy vọng cậu có thể kết thêm ít bạn."

"Cảm ơn Cố tổng." Hà Cố biết Cố Thanh Bùi có ý tốt, nhưng anh phải kết bạn, cũng không muốn kết bạn với lũ trẻ ranh như Trang Tiệp Dư.

Hai người nói đến chuyện công ty, bữa cơm tuy rằng có thêm chút nhạc đệm ngoài ý muốn, nhưng cũng rất vui, sau nhiều năm, anh cảm thấy bản thân lại tìm được một người bạn có thể nói chuyện, tự đáy lòng anh cảm thấy rất vui.

Không phải anh không thấy cô đơn, có điều anh là một người khá có khả năng nhẫn nhịn thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương