Nhất Túy Kinh Niên
-
Chương 2
Tỉnh lại sau giấc ngủ, mặt trời đã lên cao.
Hà Cố mở mắt ra, ánh mặt nắng chiếu lên mặt nóng ấm, anh cảm thấy một cánh tay nặng trịch vắt ngang qua eo mình. Anh nhấc lấy cánh tay kia, lặng lẽ đặt lên ngực mình, sau đó quay đầu nhìn người bên gối.
Tống Cư Hàn ngủ rất say, tóc mềm hỗn loạn buông xuống bên mặt, lông mi thật dài phủ trên mặt một bóng quạt, cánh mũi nhẹ nhàng hít thở. Một phần tư huyết thống Aryan khiến cho ngũ quan Tống Cư Hàn đồng thời có được vẻ thâm thúy của tây phương, lại có nét thần bí của phương đông, đây là khuôn mặt dễ dàng làm cho người ta điên cuồng.
Hà Cố đã từng bỏ ra đoạn thời gian rất dài, suy nghĩ rằng anh yêu thích Tống Cư Hàn liệu có phải do khuôn mặt này, là một kỹ sư, anh rất hay suy nghĩ và suy nghĩ cũng rất tốt, anh còn muốn dùng nhiều cách biện luận và giả thiết để thấu triệt suy nghĩ của chính mình. Cuối cùng anh cũng đi đến kết luận, cho dù Tống Cư Hàn không có khuôn mặt này thì xuất thân, địa vị, tài năng, sự phong phú từng trải cùng cách thức giao tiếp thành thục, tất cả đều có thể dễ dàng hấp dẫn một người. Đó là do Tống Cư Hàn ở một tầng lớp khác biệt như thế mới có thể đúc ra quý khí cùng thanh cao tản mát từ trong xương mà người người mong muốn, giống như thiên chi kiêu tử, có thể hấp dẫn ánh mắt người khác sùng bái cực độ. Kể như bây giờ, chắc anh có thể chống cự lại nụ cười của Tống Cư Hàn, nhưng hồi còn trẻ là điều không thể.
Chỉ khi hiểu rõ về con người Tống Cư Hàn, mới biết được bên trong sự thông minh tuyệt đỉnh của hắn, hoàn toàn là một người có tư tưởng ích kỷ. Trình hiểu biết của anh về Tống Cư Hàn sợ là chỉ xếp sau ba mẹ hắn, bởi vì Tống Cư Hàn ở trước mặt anh chưa bao giờ làm bộ cao thượng, hoặc là nói hắn coi thường việc che dấu.
Hà Cố cứ nhìn như vậy nhìn hơn nửa ngày, bởi vì phải để lâu một tư thế cứng ngắc có chút mệt nên hơi cử động.
Lần này, Tống Cư Hàn tỉnh dậy, nhìn vào mắt anh, ngáp một cái: "Mấy giờ rồi."
"Mười giờ rưỡi"
Tống Cư Hàn mở choàng mắt: "Shit, Tiểu Tùng làm gì mà không chịu gọi cho tôi!"
Tiểu Tùng là trợ lý của Tống Cư Hàn.
Tống Cư Hàn nhìn nhìn xung quanh, bực bội nói: "Di động tôi đâu?"
Hà Cố xuống giường, trực tiếp ra phòng khách, chỉ chốc lát sau đã đem điện thoại của Tống Cư Hàn trở lại.
Tống Cư Hàn cầm lấy điện thoại nhìn qua, không có gọi, đem nó quăng lại trên chăn, hằn học nói: "Đưa tôi cái của anh!"
Hà Cố đem điện thoại di động đưa cho hắn, hắn gọi Tiểu Tùng: "Alo, phải, tôi ở chỗ của Hà Cố... Cái gì? Được, cũng đã bỏ lỡ rồi, ngày khác đi, cậu hãy nghĩ cách giải thích." Vừa nói Tống Cư Hàn lại nằm vật lại trên giường.
Hà Cố hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì hả?"
"Ừm." Tống Cư Hàn không nhanh mà nói: "Đi chuẩn bị chút thức ăn đi."
Hà Cố mặc quần áo, trước tiên đi sạc pin điện thoại cho Tống Cư Hàn, sau đó xuống nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.
Chờ Tống Cư Hàn rửa mặt xong đi ra, bữa sáng đã bày ở trên bàn, Tống Cư Hàn ngồi xuống, không nói một lời bắt đầu ăn, hoàn toàn không nhìn thấy Hà Cố còn bận rộn ở nhà bếp.
Hà Cố đem trứng ốp lếp mang lên bàn, Tống Cư Hàn đã ăn gần xong, liền đưa tay nói: "Đưa điện thoại di động của tôi đây."
Hà Cố đem cái điện thoại đã có thể khởi động máy đưa cho hắn.
Tống Cư Hàn ấn ấn trên màn hình, một đoạn tin thoại nảy ra, một giọng nữ dễ nghe làm nũng nói: "Làm gì mà không về thế, em đau lòng quá nha ~."
Tống Cư Hàn vừa ăn vừa không mặn không lạt trả lời một câu: "Gần đây bận việc."
Hà Cố không tự nhiên nắm chắc đôi đũa, hầu kết trên dưới di chuyển, im lặng cúi đầu ngồi ăn cháo.
Hai người anh tới em lui mà ve vãn hai câu, cô gái đó âm thanh xinh đẹp cực kì, thế mà Tống Cư Hàn mặt không chút biểu cảm gì nói chuyện đối phó, làm lòng người ta thấy sợ.
Tống Cư Hàn miệng ăn cháo, không chút để ý mà nói: "Nghe ra được thanh âm này sao?"
Hà Cố lắc đầu một cái.
"A, tôi quên, anh đâu có nghe nhạc. Gần đây có một người vừa mới nổi lên, cô ta cứ quấn lấy tôi đòi viết ca khúc cho mãi."
"Cậu ngủ với cô ấy?" Hà Cố không chút để ý hỏi. Kỳ thật anh đâu phải không nghe nhạc, ca khúc của Tống Cư Hàn, mỗi một bài anh đều nghe qua vô số lần, anh chỉ là không nghe người khác hát thôi.
Tống Cư Hàn lắc đầu, khinh bỉ nói: "Ai biết có sạch sẽ hay không."
"Vậy cậu vẫn để ý cô ấy làm gì."
"Bố tôi muốn nâng đỡ người ta, cô ta có cái cổ họng tốt đấy, nhưng muốn tôi viết nhạc cho cô ta?" Tống Cư Hàn hừ cười một tiếng: "Tôi viết một bài hát bao nhiêu tiền?"
Hà Cố không nói gì.
Tống Cư Hàn nhìn Hà Cố, trào phúng mà nở nụ cười: "Dù là ai tiếp cận tôi, chung quy là phải muốn chút gì đó từ tôi chứ, đúng không?"
"Tôi cũng vậy." Hà Cố lau miệng, nhàn nhạt nhìn hắn: "Muốn mặt của cậu."
Tống Cư Hàn bắt đầu cười ha hả.
Hà Cố cũng phối hợp cười cười. Tống Cư Hàn cho là Hà Cố anh cùng những người khác không quá khác biệt, đều coi trọng mặt của hắn, tên tuổi hắn, tiền của hắn, Hà Cố cũng chưa từng giải thích cái gì, bởi vì quan hệ "Đôi bên cùng có lợi" mới là thứ Tống Cư Hàn cần.
Huống hồ, tình cảm anh đối Tống Cư Hàn nói tới chỉ là sự trói buộc đáng chê cười. Anh cũng không muốn tự rước lấy nhục.
Anh không lắm miệng, không quấn lấy người, không phiền phức, không chống cự, như vậy Tống Cư Hàn mới không thấy phiền chán, trừ phi Tống Cư Hàn có một ngày chơi anh chán ngán, trước lúc đó, bọn họ hẳn là vẫn có thể duy trì quan hệ thế này một thời gian nữa. Vì nếu như bọn họ bạn tình cũng không phải, vậy cả đời này chỉ sợ anh cũng không có cơ hội một lần nữa chạm vào người đàn ông này.
Cơm nước xong, Tống Cư Hàn gọi điện thoại ngay, hình như là gọi cho tài xế.
Hà Cố dọn dẹp xong nhà bếp, liền mở ra Ipad, trước tiên mua sắm trực tuyến một đống trò chơi mới ra nhất, tốn hơn một ngàn, sau đó lại bắt đầu xem ti vi.
Cái tivi 48"" hiện tại ở nhà anh mua hai năm trước, cho dù là bây giờ thì cũng được coi như là tivi gia đình cỡ lớn rồi. Anh công tác rất bận, bình thường ít xem, chỉ có Tống Cư Hàn đến chơi game này nọ, tivi này cũng là mua vì hắn, thực ra không chỉ có tivi, vì từ nhỏ anh có gia cảnh bình thường, đối với chất lượng sinh hoạt yêu cầu không cao, phàm là đồ vật cao cấp nào trong nhà nhất định đều là chuẩn bị để thỉnh thoảng Tống Cư Hàn sẽ đến chơi. Hiện trên thị trường mới ra tivi 65"", nhìn khá khí thế, thế nhưng rất đắt, hơn 4 vạn lận, Hà Cố nhìn máy tính trầm tư một lúc, vẫn là hạ đơn đặt hàng.
Nhúc nhích ngón tay, hai tháng lương coi như bay mất.
Hà Cố có chút đau lòng. Mà nghĩ nghĩ một chút thì cũng không có gì, kiếm tiền đơn giản chính là để xài, xài tiền đơn giản chính là vì cao hứng, chỉ cần có thể nhìn thấy Tống Cư Hàn, anh sẽ cao hứng. Lại nói anh cô đơn một mình, bình thường rất ít dùng tiền, sau này không thể kết hôn, càng không thể có con,vậy giữ tiền làm gì đây.
Tống Cư Hàn nói chuyện điện thoại xong trở lại, dùng sức mà vươn eo duỗi lưng, lười biếng nằm ịch trên ghế sô pha: "Hà Cố, lại xoa bóp đầu cho tôi đi."
Hà Cố thả lỏng người, ngồi xuống bên cạnh hắn, đem đầu của hắn gối ở trên chân mình, dùng lực đạo vừa phải xoa huyệt thái dương cho hắn.
Tống Cư Hàn nhắm mắt lại, khẽ hừ một tiếng, nhìn dáng vẻ rất thoải mái.
Hà Cố không nhịn được khẽ nhếch khóe môi, có chút xúc động muốn cúi đầu hôn nhẹ cái trán trơn bóng kia. Anh nhẹ giọng hoit: "Cậu đang chuẩn bị concert à?"
"Ừ, sau đó lại là phải tận lực khai diễn, đồng tiền ơi đồng tiền, đúng là quá hao tổn tinh lực, mệt."
Bản thân Tống Cư Hàn là một ca sĩ đang "hot", hơn nữa còn là một ca sĩ có tài năng sáng tác, giọng hát tuyệt đỉnh êm tai rất quyến rũ, lớn lên thì vô cùng đẹp trai. Hắn là một tài năng trong giới âm nhạc Hoa ngữ. Bao nhiêu người chạy tới cầu hắn một ca khúc, bởi vì có thể xướng khúc của Tống Cư Hàn viết ra, tức nói lên người đó ở trong giới ắt có vị trí nhất định, hoặc là có kim chủ nguyện ý đập tiền nâng đỡ.
Hà Cố ôn nhu vuốt vuốt tóc của hắn: "Tôi biết cậu thích viết nhạc hơn."
Tống Cư Hàn khẽ hừ một tiếng, ngáp một cái, đột nhiên như nhớ tới cái gì, nói: "Anh đoán xem ngày đó tôi nhìn thấy người nào?"
"Ai?"
"Bạn trai thời đại học của anh, hắn ta về nước."
Hà Cố ngẩn ra, tay dừng lại, anh che giấu tâm trạng có chút xáo động của mình: "Phùng Tranh? Cậu biết cậu ấy không phải bạn trai tôi."
"Ha, vậy thì là gì? Bạn giường?" Tống Cư Hàn nở nụ cười: "Không đúng nha, bây giờ anh vẫn theo tôi mà."
Hà Cố bình thản nói: "Tôi nói rồi, chúng tôi chỉ là bạn bè."
Tống Cư Hàn từ trên sô pha ngồi dậy, híp mắt nhìn anh: "Hắn hiện tại đã rất khá, sau khi về nước không đi làm ở công ty nhà mình, trái lại khởi nghiệp làm lãnh đạo, lúc công ty dự tính khởi quay một bộ phim mới, là hắn đến đàm phán. Hắn thấy tôi cũng khá khách khí, đâu như hồi trước hay động kinh như vậy... đúng rồi, hắn ta còn hỏi thăm anh."
"Ờ."
"Anh không hiếu kỳ hắn hỏi cái gì hả?"
Hà Cố lắc đầu một cái, có chút tâm phiền ý loạn. Trong đầu của anh hiện lên một gương mặt tuấn tú tao nhã quý khí, nếu như không phải Tống Cư Hàn, anh và Phùng Tranh có lẽ...
"Hắn hỏi chúng ta có còn ở cùng nhau không." Tống Cư Hàn hất cằm, nhãn tình không chớp một cái mà nhìn chằm chằm Hà Cố, đem biểu tình nhỏ bé của anh thu hết vào đáy mắt: "Anh đoán coi tôi trả lời hắn làm sao?"
Hà Cố giọng điệu bình thản: "Không quan trọng."
Tống Cư Hàn cười khúc khích: "Tôi nói rằng anh vẫn còn ở trong hậu cung của tôi. Lúc đó cái mặt của hắn thật là đặc sắc."
Hà Cố nhíu mày lại, đứng dậy bước vào thư phòng.
Tống Cư Hàn nắm cổ tay của anh lại, lực đạo có chút thô lỗ, biểu tình cũng rất ngạo mạn: "Làm sao vậy? Không thích à?"
"Không có, chỉ là không thấy hứng thú."
Tống Cư Hàn đứng lên, nhéo nhéo cằm của anh, khẽ cười nói: "Đừng giả bộ, vừa nghe cái tên này đến ánh mắt anh cũng khác thường. Năm đó thằng nhóc kia bởi vì chúng ta ở chung mà..."
"Chúng ta không có ở chung với nhau đi." Hà Cố ngẩng đầu nhìn Tống Cư Hàn.
Tống Cư Hàn ngẩn người.
Hà Cố nở nụ cười, lấy ngón tay chỉ chỉ chính mình, rồi chỉ chỉ Tống Cư Hàn: "Kiểu thế này, không gọi là ở chung, tôi cũng đâu phải là một thành viên trong hậu cung của cậu đâu. Cậu thực sự muốn bàn luận quan hệ của chúng ta sao? Có cần thiết không?"
Tống Cư Hàn buông lỏng tay ra, khẩu khí cũng lạnh xuống: "Không cần thiết."
Hà Cố gật gật đầu: "Tôi còn có chút công việc phải xử lý, cậu đi chơi game đi, cần gì thì gọi tôi."
Hà Cố cũng không quay đầu lại tiến vào thư phòng. Vừa mới ngồi xuống thở một hơi liền nghe tiếng cửa lớn bị đá rầm một cái. Anh thở dài một hơi, buồn bực mà cào cào tóc.
Hà tất phải như thế, thật vất vả mới tới một lần, hơn thua miệng lưỡi có ý nghĩa gì chứ! Đã nhiều năm như vậy, cũng không phải không biết Tống Cư Hàn hắn là dạng người gì.
Hà Cố có chút ảo não, móc ra một bao thuốc lá bị cuốn sổ che khuất từ trong ngăn kéo cuối cùng. Tống Cư Hàn phải bảo vệ cổ họng, nên không hút thuốc, cũng không thích mùi thuốc lá, nhưng anh làm việc thường hay thức đêm, không hút thuốc lá có khi không tỉnh nổi, cho nên cố gắng hạn chế số lượng, ở nhà gần như không hút, đặc biệt là không thể để cho Tống Cư Hàn biết được.
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, mùi vị thuốc lá theo khoang mũi rót vào dạ dày. Kì thực xưa giờ anh chưa từng thích mùi khói thuốc, nhưng loại kích thích trực tiếp, nguyên thủy này đúng là dễ làm tinh thần nâng cao.
Anh đi tới trước cửa sổ, đúng lúc thấy Tống Cư Hàn ngồi vào trong xe, không chờ tài xế thay hắn đóng cửa, hắn đã tự đóng cái rầm, làm tài xế sợ hãi rút nhanh tay về.
Xem ra Tống Cư Hàn quả thật là mất hứng. Hà Cố cảm thấy thật buồn cười, một Tống Cư Hàn năm đó đánh bại hạ nhục Phùng Tranh, rồi lại trêu đùa anh, rõ ràng là kẻ thắng lợi ngay từ đầu, không, đã là luôn luôn thắng lợi mới đúng. Tống Cư Hàn từ lúc sinh ra đã được định sẵn nam nhân này cả đời muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, luôn đứng ở chỗ cao, hưởng thụ thứ tốt người khác cả đời đấu tranh giành giật cũng chưa chắc với tới được.
Cho nên, vì cái gì còn nhắc tới chuyện năm đó? Vì Tống Cư Hàn thấy khó chịu sao?
Chắc là do thái độ của mình mới vừa rồi đi. Tống Cư Hàn quen thói nhất hô bá ứng, trong nhận thức của hắn, kẻ yếu chỉ xứng đáng khom lưng bó gối dưới hắn, anh vẫn luôn rất thức thời mà tuân theo. Ngẫu nhiên không kiềm chế được, quả nhiên chọc Tống Cư Hàn bực mình.
Thực sự là không nên.
Hút thuốc xong, anh trở về trước bàn, mở máy vi tính ra làm việc. Anh là một kỹ sư kiến trúc, công tác tương đối rườm rà phức tạp, trách nhiệm cũng lớn, một người dẫn dắt cả đội chín thành viên, cật lực làm việc trong sáu bảy năm trong công ty, tính cả lương và các hạng mục tiền thưởng cùng cuối năm, một năm có thể kiếm được năm mươi, sáu mươi vạn, cũng coi như có chút thành tựu nhỏ. Mà do thời gian dài thức đêm, tăng ca, ở thời điểm gần ba mươi này bắt đầu làm cho anh có chút mệt mỏi.
Anh nhìn chằm chằm vào bản vẽ kết cấu phức tạp, cảm giác thấy hơi mệt mỏi, đột nhiên nhớ lại Tống Cư Hàn từng nói, muốn anh kinh doanh lẻ tẻ vân vân.
Anh đúng là người khá tẻ nhạt, không thích nói chuyện, cũng không thích giao tiếp, cho nên trước đây chưa từng có suy nghĩ muốn đổi nghề. Thiết kế một tòa kiến trúc cần phải tính toán nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ cùng kiến thức nền tảng, những thứ này trăm ngàn năm qua con người đã không ngừng học tập và đúc kết từ thực tế tạo thành lý luận khoa học vững chắc. Anh chỉ cần đủ cẩn thận, đủ chuyên nghiệp thì sẽ không gây ra sơ suất lớn. Anh biết mình thích hợp với kiểu công việc khô khan, theo khuôn phép cũ như vậy, bởi càng ít sự thay đổi, anh càng cảm thấy an toàn.
Nhưng con người sẽ thay đổi, vô luận chủ động hay là bị động, hai năm qua anh xác thực bắt đầu cân nhắc đổi nghề. Chủ yếu là do quá mệt mỏi, anh không phải người không thể chịu khổ, chỉ là quá sức mệt mỏi liền sẽ già đi nhanh hơn. Anh cũng không phải sợ già, mà là sợ... Tống Cư Hàn nhìn anh mà không lên nổi. Cho dù công tác có bận bịu anh cũng kiên trì tập thể hình. Tăng ca đến hoa cả mắt cũng không dám ăn khuya. Tới mùa đông, một nam kỹ sư da dẻ khô nứt chỉ biết bôi chút sáp nẻ cũng phải da mặt dày kiên trì đi tìm hiểu mỹ phẩm dưỡng da cho nam giới, mặc những nhãn hàng nổi tiếng ngay cả tên cũng không biết đọc, tất cả điều này đều bởi vì Tống Cư Hàn. Công tác bảy năm, anh tốn không biết bao nhiêu khoản để dành. Bất tri bất giác, anh thật giống như vì người khác mà sống.
Nếu như anh muốn đổi nghề, Tống Cư Hàn nhất định sẽ giúp anh. Ở phương diện tiền bạc, Tống Cư Hàn cực hào phóng. Con xe Land Rover mà anh lái, căn phòng ở tam hoàn, tất cả đều là Tống Cư Hàn cho. Anh chưa bao giờ từ chối này nọ, anh lấy rồi, Tống Cư Hàn mới không nghi ngờ. Anh thường xuyên an ủi mình, dù cho Tống Cư Hàn có keo kiệt hay là cấp cho ai khác tình cảm đi chăng nữa, anh cũng không tính là thiệt thòi. Anh yêu thích Tống Cư Hàn mười năm, ngủ với hắn sáu năm, còn có thể kiếm được xe hơi biệt thự, anh còn cái gì có thể tự bi thương tự oán hận, đổi thành người khác, sớm đã là nằm mơ mà cười đến tỉnh luôn rồi.
Hà Cố mở mắt ra, ánh mặt nắng chiếu lên mặt nóng ấm, anh cảm thấy một cánh tay nặng trịch vắt ngang qua eo mình. Anh nhấc lấy cánh tay kia, lặng lẽ đặt lên ngực mình, sau đó quay đầu nhìn người bên gối.
Tống Cư Hàn ngủ rất say, tóc mềm hỗn loạn buông xuống bên mặt, lông mi thật dài phủ trên mặt một bóng quạt, cánh mũi nhẹ nhàng hít thở. Một phần tư huyết thống Aryan khiến cho ngũ quan Tống Cư Hàn đồng thời có được vẻ thâm thúy của tây phương, lại có nét thần bí của phương đông, đây là khuôn mặt dễ dàng làm cho người ta điên cuồng.
Hà Cố đã từng bỏ ra đoạn thời gian rất dài, suy nghĩ rằng anh yêu thích Tống Cư Hàn liệu có phải do khuôn mặt này, là một kỹ sư, anh rất hay suy nghĩ và suy nghĩ cũng rất tốt, anh còn muốn dùng nhiều cách biện luận và giả thiết để thấu triệt suy nghĩ của chính mình. Cuối cùng anh cũng đi đến kết luận, cho dù Tống Cư Hàn không có khuôn mặt này thì xuất thân, địa vị, tài năng, sự phong phú từng trải cùng cách thức giao tiếp thành thục, tất cả đều có thể dễ dàng hấp dẫn một người. Đó là do Tống Cư Hàn ở một tầng lớp khác biệt như thế mới có thể đúc ra quý khí cùng thanh cao tản mát từ trong xương mà người người mong muốn, giống như thiên chi kiêu tử, có thể hấp dẫn ánh mắt người khác sùng bái cực độ. Kể như bây giờ, chắc anh có thể chống cự lại nụ cười của Tống Cư Hàn, nhưng hồi còn trẻ là điều không thể.
Chỉ khi hiểu rõ về con người Tống Cư Hàn, mới biết được bên trong sự thông minh tuyệt đỉnh của hắn, hoàn toàn là một người có tư tưởng ích kỷ. Trình hiểu biết của anh về Tống Cư Hàn sợ là chỉ xếp sau ba mẹ hắn, bởi vì Tống Cư Hàn ở trước mặt anh chưa bao giờ làm bộ cao thượng, hoặc là nói hắn coi thường việc che dấu.
Hà Cố cứ nhìn như vậy nhìn hơn nửa ngày, bởi vì phải để lâu một tư thế cứng ngắc có chút mệt nên hơi cử động.
Lần này, Tống Cư Hàn tỉnh dậy, nhìn vào mắt anh, ngáp một cái: "Mấy giờ rồi."
"Mười giờ rưỡi"
Tống Cư Hàn mở choàng mắt: "Shit, Tiểu Tùng làm gì mà không chịu gọi cho tôi!"
Tiểu Tùng là trợ lý của Tống Cư Hàn.
Tống Cư Hàn nhìn nhìn xung quanh, bực bội nói: "Di động tôi đâu?"
Hà Cố xuống giường, trực tiếp ra phòng khách, chỉ chốc lát sau đã đem điện thoại của Tống Cư Hàn trở lại.
Tống Cư Hàn cầm lấy điện thoại nhìn qua, không có gọi, đem nó quăng lại trên chăn, hằn học nói: "Đưa tôi cái của anh!"
Hà Cố đem điện thoại di động đưa cho hắn, hắn gọi Tiểu Tùng: "Alo, phải, tôi ở chỗ của Hà Cố... Cái gì? Được, cũng đã bỏ lỡ rồi, ngày khác đi, cậu hãy nghĩ cách giải thích." Vừa nói Tống Cư Hàn lại nằm vật lại trên giường.
Hà Cố hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì hả?"
"Ừm." Tống Cư Hàn không nhanh mà nói: "Đi chuẩn bị chút thức ăn đi."
Hà Cố mặc quần áo, trước tiên đi sạc pin điện thoại cho Tống Cư Hàn, sau đó xuống nhà bếp chuẩn bị bữa sáng.
Chờ Tống Cư Hàn rửa mặt xong đi ra, bữa sáng đã bày ở trên bàn, Tống Cư Hàn ngồi xuống, không nói một lời bắt đầu ăn, hoàn toàn không nhìn thấy Hà Cố còn bận rộn ở nhà bếp.
Hà Cố đem trứng ốp lếp mang lên bàn, Tống Cư Hàn đã ăn gần xong, liền đưa tay nói: "Đưa điện thoại di động của tôi đây."
Hà Cố đem cái điện thoại đã có thể khởi động máy đưa cho hắn.
Tống Cư Hàn ấn ấn trên màn hình, một đoạn tin thoại nảy ra, một giọng nữ dễ nghe làm nũng nói: "Làm gì mà không về thế, em đau lòng quá nha ~."
Tống Cư Hàn vừa ăn vừa không mặn không lạt trả lời một câu: "Gần đây bận việc."
Hà Cố không tự nhiên nắm chắc đôi đũa, hầu kết trên dưới di chuyển, im lặng cúi đầu ngồi ăn cháo.
Hai người anh tới em lui mà ve vãn hai câu, cô gái đó âm thanh xinh đẹp cực kì, thế mà Tống Cư Hàn mặt không chút biểu cảm gì nói chuyện đối phó, làm lòng người ta thấy sợ.
Tống Cư Hàn miệng ăn cháo, không chút để ý mà nói: "Nghe ra được thanh âm này sao?"
Hà Cố lắc đầu một cái.
"A, tôi quên, anh đâu có nghe nhạc. Gần đây có một người vừa mới nổi lên, cô ta cứ quấn lấy tôi đòi viết ca khúc cho mãi."
"Cậu ngủ với cô ấy?" Hà Cố không chút để ý hỏi. Kỳ thật anh đâu phải không nghe nhạc, ca khúc của Tống Cư Hàn, mỗi một bài anh đều nghe qua vô số lần, anh chỉ là không nghe người khác hát thôi.
Tống Cư Hàn lắc đầu, khinh bỉ nói: "Ai biết có sạch sẽ hay không."
"Vậy cậu vẫn để ý cô ấy làm gì."
"Bố tôi muốn nâng đỡ người ta, cô ta có cái cổ họng tốt đấy, nhưng muốn tôi viết nhạc cho cô ta?" Tống Cư Hàn hừ cười một tiếng: "Tôi viết một bài hát bao nhiêu tiền?"
Hà Cố không nói gì.
Tống Cư Hàn nhìn Hà Cố, trào phúng mà nở nụ cười: "Dù là ai tiếp cận tôi, chung quy là phải muốn chút gì đó từ tôi chứ, đúng không?"
"Tôi cũng vậy." Hà Cố lau miệng, nhàn nhạt nhìn hắn: "Muốn mặt của cậu."
Tống Cư Hàn bắt đầu cười ha hả.
Hà Cố cũng phối hợp cười cười. Tống Cư Hàn cho là Hà Cố anh cùng những người khác không quá khác biệt, đều coi trọng mặt của hắn, tên tuổi hắn, tiền của hắn, Hà Cố cũng chưa từng giải thích cái gì, bởi vì quan hệ "Đôi bên cùng có lợi" mới là thứ Tống Cư Hàn cần.
Huống hồ, tình cảm anh đối Tống Cư Hàn nói tới chỉ là sự trói buộc đáng chê cười. Anh cũng không muốn tự rước lấy nhục.
Anh không lắm miệng, không quấn lấy người, không phiền phức, không chống cự, như vậy Tống Cư Hàn mới không thấy phiền chán, trừ phi Tống Cư Hàn có một ngày chơi anh chán ngán, trước lúc đó, bọn họ hẳn là vẫn có thể duy trì quan hệ thế này một thời gian nữa. Vì nếu như bọn họ bạn tình cũng không phải, vậy cả đời này chỉ sợ anh cũng không có cơ hội một lần nữa chạm vào người đàn ông này.
Cơm nước xong, Tống Cư Hàn gọi điện thoại ngay, hình như là gọi cho tài xế.
Hà Cố dọn dẹp xong nhà bếp, liền mở ra Ipad, trước tiên mua sắm trực tuyến một đống trò chơi mới ra nhất, tốn hơn một ngàn, sau đó lại bắt đầu xem ti vi.
Cái tivi 48"" hiện tại ở nhà anh mua hai năm trước, cho dù là bây giờ thì cũng được coi như là tivi gia đình cỡ lớn rồi. Anh công tác rất bận, bình thường ít xem, chỉ có Tống Cư Hàn đến chơi game này nọ, tivi này cũng là mua vì hắn, thực ra không chỉ có tivi, vì từ nhỏ anh có gia cảnh bình thường, đối với chất lượng sinh hoạt yêu cầu không cao, phàm là đồ vật cao cấp nào trong nhà nhất định đều là chuẩn bị để thỉnh thoảng Tống Cư Hàn sẽ đến chơi. Hiện trên thị trường mới ra tivi 65"", nhìn khá khí thế, thế nhưng rất đắt, hơn 4 vạn lận, Hà Cố nhìn máy tính trầm tư một lúc, vẫn là hạ đơn đặt hàng.
Nhúc nhích ngón tay, hai tháng lương coi như bay mất.
Hà Cố có chút đau lòng. Mà nghĩ nghĩ một chút thì cũng không có gì, kiếm tiền đơn giản chính là để xài, xài tiền đơn giản chính là vì cao hứng, chỉ cần có thể nhìn thấy Tống Cư Hàn, anh sẽ cao hứng. Lại nói anh cô đơn một mình, bình thường rất ít dùng tiền, sau này không thể kết hôn, càng không thể có con,vậy giữ tiền làm gì đây.
Tống Cư Hàn nói chuyện điện thoại xong trở lại, dùng sức mà vươn eo duỗi lưng, lười biếng nằm ịch trên ghế sô pha: "Hà Cố, lại xoa bóp đầu cho tôi đi."
Hà Cố thả lỏng người, ngồi xuống bên cạnh hắn, đem đầu của hắn gối ở trên chân mình, dùng lực đạo vừa phải xoa huyệt thái dương cho hắn.
Tống Cư Hàn nhắm mắt lại, khẽ hừ một tiếng, nhìn dáng vẻ rất thoải mái.
Hà Cố không nhịn được khẽ nhếch khóe môi, có chút xúc động muốn cúi đầu hôn nhẹ cái trán trơn bóng kia. Anh nhẹ giọng hoit: "Cậu đang chuẩn bị concert à?"
"Ừ, sau đó lại là phải tận lực khai diễn, đồng tiền ơi đồng tiền, đúng là quá hao tổn tinh lực, mệt."
Bản thân Tống Cư Hàn là một ca sĩ đang "hot", hơn nữa còn là một ca sĩ có tài năng sáng tác, giọng hát tuyệt đỉnh êm tai rất quyến rũ, lớn lên thì vô cùng đẹp trai. Hắn là một tài năng trong giới âm nhạc Hoa ngữ. Bao nhiêu người chạy tới cầu hắn một ca khúc, bởi vì có thể xướng khúc của Tống Cư Hàn viết ra, tức nói lên người đó ở trong giới ắt có vị trí nhất định, hoặc là có kim chủ nguyện ý đập tiền nâng đỡ.
Hà Cố ôn nhu vuốt vuốt tóc của hắn: "Tôi biết cậu thích viết nhạc hơn."
Tống Cư Hàn khẽ hừ một tiếng, ngáp một cái, đột nhiên như nhớ tới cái gì, nói: "Anh đoán xem ngày đó tôi nhìn thấy người nào?"
"Ai?"
"Bạn trai thời đại học của anh, hắn ta về nước."
Hà Cố ngẩn ra, tay dừng lại, anh che giấu tâm trạng có chút xáo động của mình: "Phùng Tranh? Cậu biết cậu ấy không phải bạn trai tôi."
"Ha, vậy thì là gì? Bạn giường?" Tống Cư Hàn nở nụ cười: "Không đúng nha, bây giờ anh vẫn theo tôi mà."
Hà Cố bình thản nói: "Tôi nói rồi, chúng tôi chỉ là bạn bè."
Tống Cư Hàn từ trên sô pha ngồi dậy, híp mắt nhìn anh: "Hắn hiện tại đã rất khá, sau khi về nước không đi làm ở công ty nhà mình, trái lại khởi nghiệp làm lãnh đạo, lúc công ty dự tính khởi quay một bộ phim mới, là hắn đến đàm phán. Hắn thấy tôi cũng khá khách khí, đâu như hồi trước hay động kinh như vậy... đúng rồi, hắn ta còn hỏi thăm anh."
"Ờ."
"Anh không hiếu kỳ hắn hỏi cái gì hả?"
Hà Cố lắc đầu một cái, có chút tâm phiền ý loạn. Trong đầu của anh hiện lên một gương mặt tuấn tú tao nhã quý khí, nếu như không phải Tống Cư Hàn, anh và Phùng Tranh có lẽ...
"Hắn hỏi chúng ta có còn ở cùng nhau không." Tống Cư Hàn hất cằm, nhãn tình không chớp một cái mà nhìn chằm chằm Hà Cố, đem biểu tình nhỏ bé của anh thu hết vào đáy mắt: "Anh đoán coi tôi trả lời hắn làm sao?"
Hà Cố giọng điệu bình thản: "Không quan trọng."
Tống Cư Hàn cười khúc khích: "Tôi nói rằng anh vẫn còn ở trong hậu cung của tôi. Lúc đó cái mặt của hắn thật là đặc sắc."
Hà Cố nhíu mày lại, đứng dậy bước vào thư phòng.
Tống Cư Hàn nắm cổ tay của anh lại, lực đạo có chút thô lỗ, biểu tình cũng rất ngạo mạn: "Làm sao vậy? Không thích à?"
"Không có, chỉ là không thấy hứng thú."
Tống Cư Hàn đứng lên, nhéo nhéo cằm của anh, khẽ cười nói: "Đừng giả bộ, vừa nghe cái tên này đến ánh mắt anh cũng khác thường. Năm đó thằng nhóc kia bởi vì chúng ta ở chung mà..."
"Chúng ta không có ở chung với nhau đi." Hà Cố ngẩng đầu nhìn Tống Cư Hàn.
Tống Cư Hàn ngẩn người.
Hà Cố nở nụ cười, lấy ngón tay chỉ chỉ chính mình, rồi chỉ chỉ Tống Cư Hàn: "Kiểu thế này, không gọi là ở chung, tôi cũng đâu phải là một thành viên trong hậu cung của cậu đâu. Cậu thực sự muốn bàn luận quan hệ của chúng ta sao? Có cần thiết không?"
Tống Cư Hàn buông lỏng tay ra, khẩu khí cũng lạnh xuống: "Không cần thiết."
Hà Cố gật gật đầu: "Tôi còn có chút công việc phải xử lý, cậu đi chơi game đi, cần gì thì gọi tôi."
Hà Cố cũng không quay đầu lại tiến vào thư phòng. Vừa mới ngồi xuống thở một hơi liền nghe tiếng cửa lớn bị đá rầm một cái. Anh thở dài một hơi, buồn bực mà cào cào tóc.
Hà tất phải như thế, thật vất vả mới tới một lần, hơn thua miệng lưỡi có ý nghĩa gì chứ! Đã nhiều năm như vậy, cũng không phải không biết Tống Cư Hàn hắn là dạng người gì.
Hà Cố có chút ảo não, móc ra một bao thuốc lá bị cuốn sổ che khuất từ trong ngăn kéo cuối cùng. Tống Cư Hàn phải bảo vệ cổ họng, nên không hút thuốc, cũng không thích mùi thuốc lá, nhưng anh làm việc thường hay thức đêm, không hút thuốc lá có khi không tỉnh nổi, cho nên cố gắng hạn chế số lượng, ở nhà gần như không hút, đặc biệt là không thể để cho Tống Cư Hàn biết được.
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, mùi vị thuốc lá theo khoang mũi rót vào dạ dày. Kì thực xưa giờ anh chưa từng thích mùi khói thuốc, nhưng loại kích thích trực tiếp, nguyên thủy này đúng là dễ làm tinh thần nâng cao.
Anh đi tới trước cửa sổ, đúng lúc thấy Tống Cư Hàn ngồi vào trong xe, không chờ tài xế thay hắn đóng cửa, hắn đã tự đóng cái rầm, làm tài xế sợ hãi rút nhanh tay về.
Xem ra Tống Cư Hàn quả thật là mất hứng. Hà Cố cảm thấy thật buồn cười, một Tống Cư Hàn năm đó đánh bại hạ nhục Phùng Tranh, rồi lại trêu đùa anh, rõ ràng là kẻ thắng lợi ngay từ đầu, không, đã là luôn luôn thắng lợi mới đúng. Tống Cư Hàn từ lúc sinh ra đã được định sẵn nam nhân này cả đời muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, luôn đứng ở chỗ cao, hưởng thụ thứ tốt người khác cả đời đấu tranh giành giật cũng chưa chắc với tới được.
Cho nên, vì cái gì còn nhắc tới chuyện năm đó? Vì Tống Cư Hàn thấy khó chịu sao?
Chắc là do thái độ của mình mới vừa rồi đi. Tống Cư Hàn quen thói nhất hô bá ứng, trong nhận thức của hắn, kẻ yếu chỉ xứng đáng khom lưng bó gối dưới hắn, anh vẫn luôn rất thức thời mà tuân theo. Ngẫu nhiên không kiềm chế được, quả nhiên chọc Tống Cư Hàn bực mình.
Thực sự là không nên.
Hút thuốc xong, anh trở về trước bàn, mở máy vi tính ra làm việc. Anh là một kỹ sư kiến trúc, công tác tương đối rườm rà phức tạp, trách nhiệm cũng lớn, một người dẫn dắt cả đội chín thành viên, cật lực làm việc trong sáu bảy năm trong công ty, tính cả lương và các hạng mục tiền thưởng cùng cuối năm, một năm có thể kiếm được năm mươi, sáu mươi vạn, cũng coi như có chút thành tựu nhỏ. Mà do thời gian dài thức đêm, tăng ca, ở thời điểm gần ba mươi này bắt đầu làm cho anh có chút mệt mỏi.
Anh nhìn chằm chằm vào bản vẽ kết cấu phức tạp, cảm giác thấy hơi mệt mỏi, đột nhiên nhớ lại Tống Cư Hàn từng nói, muốn anh kinh doanh lẻ tẻ vân vân.
Anh đúng là người khá tẻ nhạt, không thích nói chuyện, cũng không thích giao tiếp, cho nên trước đây chưa từng có suy nghĩ muốn đổi nghề. Thiết kế một tòa kiến trúc cần phải tính toán nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ cùng kiến thức nền tảng, những thứ này trăm ngàn năm qua con người đã không ngừng học tập và đúc kết từ thực tế tạo thành lý luận khoa học vững chắc. Anh chỉ cần đủ cẩn thận, đủ chuyên nghiệp thì sẽ không gây ra sơ suất lớn. Anh biết mình thích hợp với kiểu công việc khô khan, theo khuôn phép cũ như vậy, bởi càng ít sự thay đổi, anh càng cảm thấy an toàn.
Nhưng con người sẽ thay đổi, vô luận chủ động hay là bị động, hai năm qua anh xác thực bắt đầu cân nhắc đổi nghề. Chủ yếu là do quá mệt mỏi, anh không phải người không thể chịu khổ, chỉ là quá sức mệt mỏi liền sẽ già đi nhanh hơn. Anh cũng không phải sợ già, mà là sợ... Tống Cư Hàn nhìn anh mà không lên nổi. Cho dù công tác có bận bịu anh cũng kiên trì tập thể hình. Tăng ca đến hoa cả mắt cũng không dám ăn khuya. Tới mùa đông, một nam kỹ sư da dẻ khô nứt chỉ biết bôi chút sáp nẻ cũng phải da mặt dày kiên trì đi tìm hiểu mỹ phẩm dưỡng da cho nam giới, mặc những nhãn hàng nổi tiếng ngay cả tên cũng không biết đọc, tất cả điều này đều bởi vì Tống Cư Hàn. Công tác bảy năm, anh tốn không biết bao nhiêu khoản để dành. Bất tri bất giác, anh thật giống như vì người khác mà sống.
Nếu như anh muốn đổi nghề, Tống Cư Hàn nhất định sẽ giúp anh. Ở phương diện tiền bạc, Tống Cư Hàn cực hào phóng. Con xe Land Rover mà anh lái, căn phòng ở tam hoàn, tất cả đều là Tống Cư Hàn cho. Anh chưa bao giờ từ chối này nọ, anh lấy rồi, Tống Cư Hàn mới không nghi ngờ. Anh thường xuyên an ủi mình, dù cho Tống Cư Hàn có keo kiệt hay là cấp cho ai khác tình cảm đi chăng nữa, anh cũng không tính là thiệt thòi. Anh yêu thích Tống Cư Hàn mười năm, ngủ với hắn sáu năm, còn có thể kiếm được xe hơi biệt thự, anh còn cái gì có thể tự bi thương tự oán hận, đổi thành người khác, sớm đã là nằm mơ mà cười đến tỉnh luôn rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook