Trầm mặc chừng năm phút, Hà Cố cảm thấy mặt đối mặt ăn cơm mà lại chiến tranh lạnh thế này thật quá nhàm chán, anh liền chủ động nói chuyện về công việc với Phùng Tranh, Phùng Tranh câu thì trả lời câu thì im lặng, tâm trạng như trước không tốt lắm.

Cơm nước xong xuôi, Phùng Tranh ném thuốc cho anh:"Uống sau khi ăn nửa tiếng."

"Được, hôm nay cảm ơn cậu, nếu cậu không đến, chắc tôi chẳng được ăn bữa cơm ngon thế này."

Phùng Tranh hừ một tiếng, liếc anh:"Nếu tôi không đến, nói không chừng anh sốt đến hồ đò cũng chẳng có ai biết."

Hà Cố cười cười:"Sao có thể, trước lúc cậu đến tôi uống thuốc rồi, chỉ là chưa phát huy công hiệu thôi."

"Anh đi nằm đi, tôi dọn xong cũng tầm gần nửa tiếng, vừa hay gọi anh dậy uống thuốc."

"Không cần, tôi ăn no xong thấy đỡ nhiều rồi, tự tôi dọn là được."

"Bảo anh đi thì anh cứ đi." Phùng Tranh kéo anh vào phòng ngủ, ấn anh lên giường, "Quần áo anh hơi ướt, thay bộ khác đi." Phùng Tranh xốc xốc cổ áo Hà Cố, đúng lúc Hà Cố nằm xuống, cúc áo đằng trước lập tức mở bung, lộ ra một phần xương quai xanh và ngực.

Ánh mắt Phùng Tranh thoáng cái sững lại, Hà Cố không hiểu nguyên do, cúi đầu nhìn, mơ hồ nhìn thấy dấu vết màu xanh nâu trên ngực, đây là...dấu hôn?! Anh nhớ đến lúc tắm rửa hôm nay, toàn thân trên dưới đều là cái này....

Phùng Tranh mở lớn hai mắt, thô bạo xé rách áo sơ mi của anh, khi nhìn thấy dấu vết loang lổ trên cơ thể Hà Cố, cả người y như bị sét đánh.

Hà Cố dùng lực hất tay y ra:"Phùng Tranh, cậu làm gì vậy?"

"Đây là cái gì?" Phùng Tranh nắm vai anh, khí lực to lớn, nắm đến mức Hà Cố phát đau.

Hà Cố hết sức xấu hổ:"Là gì liên quan gì đến cậu! Cậu có biết cậu đang làm cái gì không?"

"Tôi hỏi anh đây là gì?" Phùng Tranh tức giân rống to, y quả thực không dám tin sẽ nhìn thấy những thứ này trên người Hà Cố.

Hà Cố nhắm mắt, cảm thấy sự bối rối và phẫn nộ trước giờ chưa từng có:"Dấu hôn, có vấn đề à?"

Tay Phùng Tranh run run, ánh mắt có chút phát đỏ:"....Ai?"

"Bạn trai."

"Là ai?"

Hà Cố trầm mặc một lúc:"Tôi nghĩ tôi có quyền giữ bí mật chuyện riêng tư, hiện tại cậu rất bất bình thường, rốt cục là tôi phát sốt, hay cậu phát sốt?"

Phùng Tranh nghiến răng nghiến lợi:"Nói cho tôi biết, là ai!"

"Tôi không muốn nói!" Hà Cố thực sự nổi giận rồi:"Một người đàn ông 22 tuổi trường thành như tôi, ở cùng ai còn cần báo cáo với cậu sao? Phùng Tranh, cậu nên về rồi."

Phùng Tranh như đột nhiên nghĩ đến cái gì, hai tròng mắt bắn ra tia lạnh lẽo:"Là Tống Cư Hàn, phải không?"

Hà Cố cả kinh, khi anh định che giấu biểu tình của mình, đã chẳng kịp nữa.

"Hà Cố cái tên ngu ngốc nhà anh!" Phùng Tranh tức đến mức dùng lực đẩy ngã Hà Cố, "Anh cmn là tên đại ngu ngốc, anh hẹn hò với Tống Cư Hàn? Anh có biết nó là loại người gì không?"

Lúc này, Hà Cố ngược lại trở nên bình tĩnh:"Phùng Tranh, tôi không biết cậu có mâu thuẫn gì với cậu ấy, nhưng những việc đó không liên quan đến tôi, hiện tại cậu quá bất bình thường rồi đó cậu biết không?"

"Tôi bất bình thường? Anh cmn mới bất bình thường! Anh ngủ cùng nó rồi đúng không? Anh ngủ cùng Tống Cư Hàn rồi đúng không?" Phùng Tranh tức đến mức như sắp nhảy xồ đến cắn chết Hà Cố.

Hà Cố hít một hơi sâu:"Phải, có vấn đề gì à?"

"Hôm nay nó có thể ngủ với anh, ngày mai cũng có thể đá bay anh, Tống Cư Hàn là thằng khốn nạn, anh cmn có phải mù rồi không!"

"Cho dù như thế, cũng là chuyện của tôi."

"Chuyện của anh?" Phùng Tranh trợn mắt nhìn, "Anh nghĩ vì sao Tống Cư Hàn trêu đùa anh? Nếu không phải vì tôi, nó sẽ nhìn trúng anh sao?"

Hà Cố giật mình, sắc mặt thay đổi:"Ý gì?"

Phùng Tranh tự giác lỡ lời, muốn thu hồi lại cũng đã không thể, y cắn răng giận dữ trừng Hà Cố, không tiếp lời.

"Phùng Tranh, câu đó của cậu là ý gì, nói rõ, nếu Tống Cư Hàn thực sự muốn trêu đùa tôi, tôi cũng có thể chịu được, tôi chẳng phải đàn bà con gái, chỉ là ngủ một đêm thôi, không có gì to tát, nếu cậu thực sự coi tôi là bạn, thì nói rõ câu lúc nãy ra."

Phùng Tranh nắm chặt tay, trầm giọng nói:"Nó...Nó là vì khiêu khích tôi."

"Có ý gì?"

"Chúng tôi...từ nhỏ đã cạnh tranh nhau, nó thấy tôi ở cùng anh, nên muốn cướp đi."

Trước mắt Hà Cố như một màu trắng, cho dù đầu óc anh thông minh, nửa ngày sau cũng chưa phục hồi tinh thần:"Nhưng...chúng ta chỉ là bạn."

"Nhưng nó không cảm thấy thế." Phùng Tranh nhìn chằm chằm vào mắt Hà Cố, "Tôi cũng không cảm thấy vậy."

Hà Cố cả kinh, sững sờ nhìn Phùng Tranh.

"Tôi biết anh chỉ là nhất thời bị mê hoặc, trước đây chúng ta bên nhau rất vui không phải sao? Hà Cố, lúc trước anh từng hỏi tôi có khả năng thích đàn ông không, lúc đó tôi chưa trả lời, bây giờ tôi có thể trả lời anh, nếu người đàn ông đó là anh..."

"Đừng nói nữa." Hà Cố cúi đầu, "Phùng Tranh, đây không phải lần đầu tiên, tôi không biết cậu cố tình hay vô tình, trêu chọc tôi xong rồi, lại làm như chưa xảy ra chuyện gì, tôi không thể cứ đứng mãi một chỗ chơi trò này với cậu."

"Anh cũng phải cho tôi chút thời gian chứ."

Hà Cố thở dài nói:"Tình cảm có thể coi như vậy sao?" Anh từng có chút hảo cảm mông lung với Phùng Tranh, nhưng trong từng lần thăm dò cùng thất vọng, nó đã biến mất gần hết rồi.

Phùng Tranh nắm vai Hà Cố, lạnh lùng nói:"Hà cố, anh đừng ngốc nghếch nữa, Tống Cư Hà đang trêu đùa anh thôi, anh...anh hẹn hò với tôi đi."

Hà Cố cầm cổ tay Phùng Tranh, bất giác thu chặt, mặt không biểu tình nói:"Phùng Tranh, những lời cậu nói, những việc cậu làm hôm nay, giống như một đứa trẻ vô cớ sinh sự vậy, cậu về nhà trấn tĩnh lại, để chúng ta hiểu nhau hơn, được không?"

"Anh không tin tôi?"

"Cậu như thế bảo tôi làm sao tin cậu?"

"Anh quen biết Tống Cư Hàn mới mấy ngày? Anh đã tin nó? Bên cạnh nó thì thiếu loại người nào, anh không thử nghĩ xem tại sao nó tiếp cận anh?!"

Lời này đâm trúng trái tim Hà Cố, Hà Cố hít một hơi sâu:"Lời cậu nói, tôi đều đã nghĩ rồi. Cậu nghe cho rõ đây Phùng Tranh, thứ nhất, hai chúng ta đã quá muộn, không còn khả năng nữa, thứ hai, tôi không thể hoài nghi Tống Cư Hàn vô căn cứ, thứ ba, cho dù những điều cậu nói đều là thật, tôi cũng không phải chơi không nổi." Hà Cố nói thật tự nhiên, nhưng trong lòng khó chịu đến cực điểm, anh không muốn tin lời Phùng Tranh, nhưng những câu ấy, lại giải thích rõ ràng sự nghi ngờ trước nay của anh--Tống Cư Hàn tại sao nhìn trúng anh.

Nếu thực sự là vì Phùng Tranh...Anh quả thực không dám nghĩ tiếp.

Phùng Tranh cứng ngắc nhìn Hà Cố, biểu tình dần trở nên buồn bã:"Hà Cố, cho tới nay tôi chưa từng phát hiện, anh tàn nhẫn như vậy. Anh sẽ không phải không có chút cảm giác nào với tôi đi? Sớm muộn anh sẽ biết Tống Cư Hàn là loại người gì."

"Phùng Tranh, cho dù lúc trước tôi có cảm giác với cậu, cũng đã là quá khứ rồi, nếu vì Tống Cư Hàn có khả năng là tên khốn nạn, tôi liền dây dưa mập mờ cùng cậu, thì Hà Cố tôi thành loại người gì?" Anh nghiêm túc nhìn Phùng Tranh, "Phùng Tranh, cậu là bạn tốt nhất của tôi, khoảng thời gian chúng ta làm bạn bè vô cùng vui vẻ, cứ tiếp tục như thế không được sao?"

(Cố trót vô tình, thương Tranh như là em trai)

"Không." Phùng Tranh hất tay anh ra, biểu tình có chút dữ tợn, "Hà Cố, anh sẽ hối hận, tôi sẽ để anh nhìn rõ bộ mặt thật của Tống Cư Hàn." Y tức đến mức quay người đấm mạnh hai cú lên tường, đầu cũng chẳng quay lại đã xông ra ngoài.

"Phùng Tranh--"

Cửa lớn bị đạp mạnh

Hà Cố cảm giác dây thần kinh căng thẳng được thả lỏng, cả người vô lực ngã nằm xuống giường.

Tại sao...biến thành thế này.

Tống Cư Hàn thực sự giống những lời Phùng Tranh nói? Trong lòng anh không muốn tin, nhưng không cách nào không cảm thấy từng câu Phùng Tranh nói đều hợp lý.

Anh chỉ là một sinh viên tốt nghiệp bình thường chẳng có gì đặc biệt, tướng mạo gia thế năng lực, tất cả đều thuộc bậc trung, Tống Cư Hàn dựa vào cái gì mà vừa gặp anh một lần, đã coi trọng anh?

Nhưng mà...anh nhớ tới sự dịu dàng của Tống Cư Hàn, nụ cười của Tống Cư Hàn, giọng nói của Tống Cư Hàn, những thứ đó sẽ không đều là giả đi, có phải anh nên tin những điều anh thấy hay không?

Hà Cố nhắm mắt, cảm giác đầu óc rối loạn cực kỳ, trái tim dường như bị thứ gì có quăng ném, rơi thẳng xuống, mà bên dưới, là vực sâu tối đen không thấy đáy.

Hà Cố không biết anh ngủ thiếp đi từ lúc nào, lần nữa tỉnh dậy, cảm thấy đã hạ sốt, cơ thể cũng thoải mái lên nhiều. Sau khi rời giường, anh vẫn uống một viên thuốc, uống hai cốc nước lớn, đầu óc trì độn mới thanh tỉnh vài phần.

Nhớ tới chuyện phát sinh tối hôm qua, anh vẫn cảm thấy từng trận khó chịu cùng bối rối.

Nói thật, anh rất để ý Phùng Tranh, Phùng Tranh là người thân thiết với anh nhất từ nhỏ đến lớn, là bạn tốt nhất của anh, hai người bất luận là ở trường hay công ty, đều rất hiểu nhau, đối với một người tính cách có chút lầm lì như anh mà nói, có thể kết bạn được với một người có thể nói chuyện cùng, là việc chẳng dễ dàng gì.

Anh không biết giữa Tống Cư Hàn và Phùng Tranh rốt cục có mâu thuẫn sâu sắc thế nào, nhưng rõ ràng nghiêm trọng hơn anh nghĩ, vô luận Tống Cư Hàn có thực sự mưu mô như Phùng Tranh nói hay không, có thể để Phùng Tranh nảy sinh suy đoán kỳ lạ như vậy, bản thân đã chứng minh được một số thứ.

Còn về lời Phùng Tranh nói muốn hẹn hò với anh, anh không tin, nếu Tống Cư Hàn quả thật chỉ vì cái gọi là "cạnh tranh" mới trêu chọc anh, vậy thời điểm này, Phùng Tranh đột nhiên quan tâm anh há chẳng phải càng khả nghi sao.

Hà Cố ngồi trên sofa, bình tĩnh suy nghĩ cả buổi sáng, cuối cùng quyết định đích thân đi tìm Tống Cư Hàn hỏi rõ ràng. Tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, cùng lắm thì bị đá thôi, anh còn trẻ như vậy, cuộc đời vừa bắt đầu, chút thất bại về tình cảm chẳng là cái gì cả.

Anh thu dọn một chút liền ra khỏi nhà. Anh dự định đến cạnh nhà Tống Cư Hàn đợi hắn, chắc Tống Cư Hàn sắp về rồi đi.

Anh tới tiểu khu dưới lầu chỗ Tống Cư Hàn ở, ngồi trong quán cafe, sau đó gửi tin nhắn cho Tống Cư Hàn:"Tôi đang ở gần nhà cậu, có chuyện tìm cậu, lúc nào cậu về?"

Tin nhắn như cũ nửa ngày chẳng thấy hồi âm, anh cũng không gấp, lấy laptop ra bắt đầu tiếp tục sửa luận văn.

Trời tối rất nhanh, lúc này Tống Cư Hàn mới trả lời:"Chụp ngoại cảnh, hôm nay không về nhà."

Hà Cố có chút thất vọng, cất laptop chuẩn bị về.

Trên xe bus, Hà Cố nhận được điện thoại của Phùng Tranh.

Thanh âm lạnh lùng của Phùng Tranh truyền đến:"Hà Cố, anh ở đâu?"

"Ở bên ngoài, sắp về tới nơi rồi."

"Giờ anh đến tìm tôi."

"Sao vậy?"

"Anh không muốn biết Tống Cư Hàn là hạng người gì sao? Hôm nay tôi đưa anh đi mở mang kiến thức."

Hô hấp Hà Cố như ngừng lại, thanh âm có chút run rẩy:"...Được, cậu gửi địa chỉ cho tôi." Anh xuống xe ở trạm tiếp theo, bắt một chiếc taxi, đuổi đến địa chỉ Phùng Tranh gửi.

Đó là một hộp đêm, nhìn qua tính tư mật rất cao, hai bảo vệ đứng bên cổng, khách muốn tiến vào còn phải xuất trình thứ gì đó mới được cho qua.

Đang do dự, Phùng Tranh bước tới, vẻ mặt thâm trầm.

Hà Cố chưa từng thấy Phùng Tranh thế này, trước đây, khi Phùng tranh tức giận, cũng chưa từng tỏa ra lệ khí như vậy, anh há miệng thở dốc, cuối cùng không nói gì.

Phùng Tranh dẫn anh đi tới cửa, cho bảo vệ xem bức hình trên điện thoại, hai bảo vệ vuốt tay áo làm ra tư thế mời:"Phùng thiếu gia, mời vào bên trong."

Phùng Tranh nghiêm mặt đi trước, Hà Cố theo sát phía sau.

Đi đến trước một gian phòng VIP, Phùng Tranh nói:"Vào đi, tôi đợi anh bên ngoài." Lúc y quay người, bỏ lại một câu, "Miễn xảy ra xô xát."

Hà Cố liếc nhìn Phùng Tranh, trái tim đập nhanh như đánh trống.

Cách cánh cửa, anh nghe thấy giọng nữ ngọt ngào đang hát bên trong.

Mở cánh cửa này ra, anh sẽ nhìn thấy cái gì? Bất luận là gì, anh cũng không thể lùi bước nữa, anh hít sâu, gõ gõ cửa.

"Vào đi."

Hà Cố nhắm mắt, đẩy cửa.

Gian phòng rất lớn, bên trong có khoảng mười mấy người cả đứng cả ngồi, Hà Cố liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tống Cư Hàn đang ôm một người con gái rất xinh đẹp trong góc sofa, hai người cúi đầu nói chuyện thân mật, còn nhìn nhau cười.

Hà Cố cảm thấy da đầu run lên, tay chân nhất thời trở nên lạnh lẽo, ánh mắt mọi người xung quanh, giống như kim tiêm đâm vào da thịt anh.

Khí Tống Cư Hàn nhìn thấy anh, mặt biến sắc, rất kinh ngạc.

Hà Cố bình tĩnh lạ thường:"Ngại quá, tôi tìm người."

Tống Cư Hàn buông cánh tay đang ôm vòng eo nhỏ nhắn, đứng bật dậy, khẩu khí rất không tốt:"Hà Cố, sao anh lại đến đây?"

Hà Cố khắc chế cảm xúc cuồn cuộn trong đáy lòng:"Cư Hàn, cậu ra đây một chút."

Tống Cư Hàn gật gật đầu với đám bạn hắn:"Mấy người chơi trước." Nói rồi đi cùng Hà Cố ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Lồng ngực Hà Cố phập phùng có chút kịch liệt, anh hoãn khẩu khí, mới nói:"Tôi tới là có lời muốn hỏi cậu."

"Ai đưa anh tới? Có phải Phùng Tranh không? Anh nói với nó rồi?" Một loạt câu hỏi chất vấn liên tiếp.

"Là cậu ấy tự phát hiện." Hà Cố nhìn chằm chằm Tống Cư Hàn, mới hôm qua thôi, anh nhìn người này còn cảm thấy thế giới như nở hoa, hiện tại đóa hoa ấy đã rơi rụng xuống đất theo từng trận gió lạnh thổi đến.

Tống Cư Hàn có chút bực bội bới bới tóc:"Nó mang anh đến đây định làm gì?"

Trái tim Hà Cố đột nhiên đau nhói, tận lực bình tĩnh nói:"Người con gái cậu ôm lúc nãy, là bạn gái cậu?"

Tống Cư Hàn thờ ơ như không nói:"Không phải."

"Vậy tôi lại là cái gì?"

Tống Cư Hàn nhìn Hà Cố, ánh mắt tựa hồ có chút khó tin:"Anh có ý gì?"

"Tôi có ý gì?" Hà Cố nghe thấy vấn đề này, cảm thấy càng khó tin, "Tống Cư Hàn, cậu không biết tôi có ý gì sao?"

Tống Cư Hàn đầu tiên là hừ khinh bỉ một tiếng, hắn nhìn khuôn mặt Hà Cố, sau đó không thể khống chế mà cười nhẹ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương