Nhất Túy Hứa Phong Lưu
Quyển 2 - Chương 70: Ngoài ý muốn

Lăng Lạc Viêm đến gần trước người Quan Mão, cúi đầu nhìn người dưới chân, “Giết Trữ Hinh, khơi dậy phẫn nộ của Liệt Diễm tộc làm cho bọn họ cùng tộc ta đánh một trận. Quan Mão ngươi làm như vậy đến tột cùng là vì Xích Diêm tộc hay là vì tâm tư của ngươi, ngươi không muốn nhìn thấy Liệt Diễm tộc trở về tộc ta?”

Quan Mão bán ngẩng đầu không trả lời, chỉ nhìn về phía xa xa, không biết nghĩ đến điều gì, Lăng Lạc Viêm có thể nhìn ra mấy phần phức tạp trên khuôn mặt bị điên quang chiếu sáng của Quan Mão, hắn đến tột cùng là vì tông tộc hay là có nguyên nhân khác? Quan Mão hận ma vật như vậy có thật chỉ là vì ma vật làm hại thế gian, linh giả không được phép dung tha?

Người quỳ trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, tựa hồ không muốn nói thêm điều gì, chỉ mặc cho xử trí. Lăng Lạc Viêm suy nghĩ trong chốc lát rồi đối với Long Phạm nói: “Sai người giám sát hắn, việc này tạm thời không cần tiết lộ ra ngoài, chuyện sát ảnh nếu Lâm Sở bị gánh trách nhiệm thì cứ để cho người khác nhận thức như vậy, một cái Lâm Sở trong tộc đã đủ rồi.”

Quan Mão không nghĩ đến hắn còn có cơ hội sống sót. Theo như tâm tính của vị tông chủ này, những chuyện hắn đã làm cũng đủ để nhận lấy tội chết, thế nhưng tông chủ không hề xử trí hắn?

“Ngươi muốn lưu hắn thì có thể, nhưng hắn muốn giết ngươi, cho dù ngươi không chết cũng nên trừng trị.” Long Phạm còn nhớ rõ Quan Mão mới vừa rồi thừa nhận đã phái người ám sát Lạc Viêm, cho dù khi đó Lạc Viêm đối với hắn còn chưa thâm tình như thế này, nhưng hiện giờ biết được cũng không thể dễ dàng bỏ qua việc đó.

“Quan Mão trưởng lão có gì dị nghị không?” Giống như chuyện này thủy chung chưa hề phát sinh, Lăng Lạc Viêm tùy ý hỏi như vậy. Thân ảnh hồng sam lúc đầu còn tựa vào khung cửa mà lúc này lại chuyển sang dựa vào trên người bạch y bào tế ti.

Chậm rãi lắc đầu, Quan Mão dường như đã nói hết tất cả những chuyện muốn nói, rốt cục cũng không còn sức để nhiều lời. Trong phòng lại trở nên tĩnh mặc, chỉ có tiếng sấm ngoài cửa sỗ vẫn ngẫu nhiên vang lên.

Ngay khi Long Phạm chuẩn bị sai truyền sử đem Quan Mão lui xuống thì thiếu nữ thủy chung vẫn rúc vào một góc bỗng nhiên mở miệng, “Các ngươi lúc trước nói đến một người, Lăng Vân, đó là tông chủ của tộc ta, Trữ Hinh đã gặp qua.”

“Lăng Vân đã sớm tạ thế, Trữ Hinh như thế nào lại gặp qua?” Lăng Lạc Viêm cảm thấy kỳ quái, Trữ Hinh mới mười mấy tuổi mà Lăng Vân nghe nói đã sớm qua đời, sau đó Liệt Diễm tộc truyền chức vụ cho tộc trưởng.

“Tông chủ Lăng Vân vẫn luôn ở trong Liệt Diễm tộc, tại Tục Tuyết các.”

Trữ Hinh vừa dứt lời, thân hình Quan Mão bỗng nhiên chấn động, thần sắc biến đổi lớn. Nhìn thấy biến hóa của Quan Mão, Lăng Lạc Viêm tiếp tục hỏi, “Theo như lời lúc trước của Trữ Hinh đối với Phùng tộc trưởng, người ở Tục Tuyết các chẳng lẽ chính là Lăng Vân?”

Gật gật đầu, nàng đơn giản đem cơ mật của Liệt Diễm tộc nói ra, “Tông chủ Lăng Vân vẫn còn sống trên đời, nguyên nhân phụ thân của ta chỉ được xưng là tộc trưởng là vì tông chủ vẫn còn sống. Tuy nhiên hắn không quan tâm sự vụ trong tộc, nhưng các trưởng lão đều biết tông chủ còn sống, chẳng qua ẩn cư ở Tục Tuyết các chưa từng xuất môn.”

Lăng Vân quả nhiên còn sống….không nghĩ đến Liệt Diễm tộc còn có việc bí ẩn như vậy, Lăng Lạc Viêm nhìn Long Phạm, “Ngươi đã gặp qua Lăng Vân, hắn là người ra sao? Đối với việc của hai tộc trong lúc đó hắn thấy thế nào?”

Phùng Hoài nghe Trữ Hinh nhắc tới Lăng Vân liền vội vàng rời đi, hiển nhiên trăm năm chi ước lần này hắn đề nghị hai tộc hợp một vẫn chưa đề cập với Lăng Vân. Nam nhân vì tình yêu của mình mà phản bội Xích Diêm tộc, đối với chuyện trước mắt sẽ là thái độ gì?

“Ta đến nay vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của hắn khi rời khỏi Xích Diêm tộc, cái loại hận ý này cho dù qua mấy trăm năm chỉ sợ sẽ không bao giờ tiêu tán.” Long Phạm nhớ lại lúc trước tông chủ Lăng Vân đã cho hắn một ấn tượng sâu sắc, đó là cùng Tiêu Tự – ma vật hoa tinh có một hồi tình ái dây dưa.

“Quan Mão, đối với oán hận của Lăng Vân ngươi có ý nghĩ gì? Lúc trước các trưởng lão ngăn cản hắn và Tiêu Tự ở cùng một chỗ, trong đó nhất định cũng có ngươi. Bởi vì các ngươi ngăn cản mà làm cho Lăng Vân rời khỏi Xích Diêm lập nên Liệt Diễm tộc, ngươi không thấy hối hận?” Lăng Lạc Viêm hưng vị nhìn thấy thần sắc trên mặt Quan Mão. Lăng Vân lúc ấy rời đi chắc đã làm cho các tộc nhân thập phần ão não, theo một góc độ khác nhìn lại là Lăng Vân bỏ rơi Xích Diêm tộc.

Đem theo mấy phần tang thương, quỳ trên mặt đất nhưng vẫn giữ lại thái độ quý tộc ung dung, Quan Mão lắc đầu, giờ khắc này trên khuôn mặt bình tĩnh nhìn không ra một chút cảm xúc, cũng không kích động chán ghét như khi nhắc tới ma vật, “Hối hận hay không hối hận cũng như vậy, Tiêu Tự mê hoặc tông chủ, tông chủ là vì hắn mà ly khai tộc ta, việc năm xưa cho đến bây giờ nhắc lại không còn ý nghĩa gì nữa.”

Quan Mão càng bình tĩnh Lăng Lạc Viêm càng cảm giác không bình thường. Tính ra lúc trước Quan Mão là trưởng lão dưới thời Lăng Vân, đối với tông chủ của chính mình không có khả năng vô tình như vậy.

Cùng Long Phạm nhìn nhau, Lăng Lạc Viêm nháy mắt ra hiệu. Chỉ trong chốc lát liền có truyền sử đem Quan Mão lui xuống, tạm thời giám sát hắn ở trong phòng. Khi Quan Mão rời đi, Lăng Lạc Viêm đối với Trữ Hinh nói: “Liệt Diễm tộc cách Lôi Lạc thành có xa lắm không? Lộ trình mấy ngày? Tông chủ Lăng Vân kia, phải chăng không ai có thể tiếp kiến?”

Trữ Hinh vừa định trả lời ‘Lạc Viêm’, lưỡng lự đang muốn nói thì phát giác nam nhân được xưng là tế ti đang dừng ánh mắt trên người mình, nhớ tới lúc trước nguy hiểm nàng đã gọi tên Lạc Viêm, xem ra có người không vui.

Chuyển đầu nhìn Long Phạm mỉm cười một chút, nàng lại đối với bóng dáng màu đỏ đáp lời, “Viêm chủ có phải muốn đi gặp tông chủ Lăng Vân? Trong tộc ngoại trừ phụ thân của ta, bình thường không người nào có thể tiến đến Tục Tuyết các. Cho dù đó là phụ thân của ta cũng không thể tùy tiện muốn đi là đi. Cần phải được tông chủ đồng ý thì mới có thể tiến vào.”

“Liệt Diễm tộc cách Lôi Lạc thành một quãng đường không ngắn. Cả đi lẫn về mất khoảng hai nguyệt.” Long Phạm thu hồi ánh mắt trên người Trữ Hinh, đối với Lăng Lạc Viêm đang dựa vào bên cạnh hắn trả lời như vậy.

“Vậy là một tháng lộ trình, cũng không tính quá xa. Cứ như vậy đi, ta muốn đến Liệt Diễm tộc gặp Lăng Vân kia một hồi,” Làm ra quyết định, Lăng Lạc Viêm nhìn ngoài cửa sổ, tiếng sấm vẫn không ngừng vang lên trong Lôi Lạc thành, vốn là sắc trời u ám, đến ban đêm lại càng tối tăm. Nhìn thấy lôi điện xẹt qua, lòng ngực dồn dập cùng tiếng sấm oanh nhiên vang lên, hắn có một dự cảm không tốt, trong một tháng lộ trình này không biết chuyện gì sẽ phát sinh….

Long Phạm đối với quyết định của Lăng Lạc Viêm tự nhiên không có ý kiến. Mặc dù quan hệ của hai người hiện nay không như trước nhưng thân là tông chủ, Lạc Viêm muốn làm như thế nào, hắn là tế ti sẽ không xen vào. Gác qua một bên tình ý ái niệm, Lạc Viêm chỉ dựa vào chính bản thân mình, hắn hoàn toàn thích hợp với chức vị tông chủ này.

“Vậy….Viêm chủ buông tha cho vị trưởng lão kia hay sao? Dọc đường có gây nên phiền phức hay không?” Trữ Hinh có chút không yên tâm.

Nàng biết người kia mới là người thao túng sát ảnh, hắn lại đối với Liệt Diễm tộc của nàng ôm hận như vậy, không biết đến nơi đó sẽ như thế nào. Nhưng có thể cùng Lạc Viêm trở về Liệt Diễm tộc, nàng cũng thập phần vui mừng.

“Trữ Hinh không cần lo lắng, hắn sẽ không làm ra chuyện gì nữa đâu, nếu hắn còn có mạng để đến Liệt Diễm tộc….” Lăng Lạc Viêm thu hồi tầm mắt ngoài cửa sổ, đối với Trữ Hinh cong môi lên, vừa khơi mào ý cười liền liếc sang Long Phạm bên cạnh đang hướng hắn nhìn lại, trong mắt hàm nghĩa rõ ràng minh bạch chính là nhắc nhở.

Chuyển đầu, khẽ vuốt ve bàn tay Long Phạm, Lăng Lạc Viêm làm ra bộ dáng vô tội: “Chỉ là mỉm cười mà thôi, tế ti đại nhân không cần nhỏ mọn vậy chứ?”

Đối với Lăng Lạc Viêm giễu cợt lại khiến hắn bất đắc dĩ thở dài, Long Phạm thật sự muốn nói cho Lạc Viêm biết cái loại mỉm cười này, cho dù chỉ là nhếch lên vài phần khóe miệng cũng thật sự quá mức mị hoặc. Nếu có thể, hắn thật muốn làm cho Lạc Viêm giống như Trữ Hinh, đem hai mắt bịt kín mới hảo.

Trữ Hinh ở cạnh bên nhìn thấy bọn họ, một người mỉm cười, một người bất đắc dĩ. Vốn nên vì Lạc Viêm yêu người khác mà cảm thấy khó chịu, nhưng nhìn bọn họ như vậy nàng lại càng thêm cao hứng, chỉ là không yên tâm với vị trưởng lão kia, đang muốn mở miệng tái hỏi thì làm cho nàng ngoài ý muốn, tế ti lại cư nhiên thay Lạc Viêm trả lời.

“Quan Mão liên tiếp điều khiển sát ảnh, lại bị viêm hỏa của Lạc Viêm trọng thương, linh phách sớm bị hao tổn phải chịu oán linh phản phệ, miễn cưỡng chống cự chưa kịp chữa thương, lại khiến cho người ta tưởng rằng Lâm Sở gây nên mà tiếp tục chiêu tập oán linh bám vào thân thể Lâm Sở, cứ như vậy hắn càng tiếp tục tự tổn thương chính mình, sau này cho dù không chết thì linh lực cũng tiêu lui, cho đến khi già cả mà chết.”

Linh giả trên đời sở dĩ dung nhan bất suy hoặc quá trình lão hóa rất chậm là do trên người mang linh lực, tùy theo linh lực sâu cạn khác nhau mà chênh lệch. Quan Mão nếu mất đi linh lực sẽ trở thành người bình thường, cũng có nghĩa hắn cách cái chết không xa.

Nhìn thấy Long Phạm vì hắn trả lời, Lăng Lạc Viêm bên môi và trong mắt lại càng tăng thêm vài phần ý cười. Đã trải qua nhiều ngày hoàn toàn xác định tâm ý lẫn nhau, Long Phạm vì hắn mà không lấy tánh mạng Trữ Hinh, vì hắn mà đáp lại nghi vấn của Trữ Hinh….Giống như phần thưởng, Lăng Lạc Viêm hôn lên môi Long Phạm, trước khi hắn thối lui đã lưu lại một câu, “Ngày mai xuất phát, tối nay bản tông chủ muốn thị tẩm, tế ti đã chuẩn bị tốt?” 

“Không cần chuẩn bị” Thản nhiên đáp lại, Long Phạm choàng một tay bên hông Lăng Lạc Viêm, hai người mở cửa bước ra ngoài.

Ở trong phòng thiếu nữ nhìn thấy bóng dáng hai người rời đi, bên môi tràn ra ý cười nhẹ nhàng. Hai người như vậy, Liệt Diễm tộc sớm muộn sẽ trở thành một phần của Xích Diêm, ở trong tay bọn hắn cứu lại hạo kiếp thiên địa….Nhớ lại câu ca dao kia, ánh mắt của nàng cũng như Lăng Lạc Viêm mới vừa rồi, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ………

Nàng có thể nhìn thấy rất nhiều, cảm giác rất nhiều, nhưng tương lai của hai người bọn hắn đúng là mơ hồ không rõ. Hai màu sắc cùng dây dưa một chỗ làm cho vận mệnh của người khác cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Bọn hắn tồn tại chính là then chốt của hạo kiếp, vận mệnh của vô số người sẽ vì bọn hắn mà thay đổi….

Mà trên người Lạc Viêm nàng nhìn thấy chính là một mảnh màu đỏ, không phải hồn phách mà là một tháng sắp tới, trên đường hướng đến Liệt Diễm tộc…sẽ là một mảnh máu tươi….

Ngày hôm sau, Lăng Lạc Viêm đem quyết định của mình nói cho tất cả các trưởng lão. Được biết Lăng Vân chưa qua đời mà vẫn đang ẩn cư trong Liệt Diễm tộc, không người nào lại không thấy kinh ngạc. Hành trang đã được thu dọn, bọn hắn lập tức tới tìm Phùng Hoài.

Thánh nữ Trữ Hinh của Liệt Diễm tộc cũng theo sau, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đem tất cả mọi người đến tửu quán nơi Liệt Diễm tộc đang ở, Vừa vặn gặp được Phùng Hoài đang chuẩn bị rời đi

“Là ai nói cho ngươi tông chủ còn sống? Là thánh nữ?” Phùng Hoài chau mày lại, việc này là cơ mật trong tộc, ngoại trừ Trữ Hinh cùng một vài vị trưởng lão thì không người nào biết, Lăng Lạc Viêm bây giờ lại nói ra điều này.

Đem dây cương đưa cho Long Phạm, Lăng Lạc Viêm cầm roi da vỗ nhẹ vài cái vào lòng bàn tay, “Bất luận là ai nói cho bản tông chủ, ta cũng không tính toán báo lại cho ngươi biết. Tộc của ta phải cùng chung lộ trình với các ngươi. Nếu Phùng tộc trưởng đối với quan hệ giữa hai tộc chúng ta không thể xác định, ta nghĩ là nên đi tìm gia chủ chân chính xem ra vẫn tốt hơn. Tông chủ Lăng Vân tính ra cũng có quan hệ ngọn nguồn cùng Xích Diêm tộc, đương nhiên ta phải đi bái kiến.”

Phùng Hoài không nói được lời nào, người của Liệt Diễm tộc đứng chung quanh có một số ít vẫn chưa biết tông chủ còn sống, lúc này nghe vậy liền xôn xao một trận. Hai tộc hơn trăm người đứng ngay trước tửu quán căng thẳng khiến các tông tộc khác đặc biệt chú ý.

Nhìn thấy sự tình có thể sẽ náo loạn, Phùng Hoài chỉ đành gật đầu, “Các ngươi có thể cùng chúng ta trở về, nhưng ta không cam đoan các ngươi có thể gặp được tông chủ. Nếu hắn không muốn gặp các ngươi, các ngươi ngay lập tức phải đi về. Liệt Diễm tộc có thể nghe lệnh các ngươi trong trăm năm nhưng việc hai tộc hợp một ta còn cần phải suy nghĩ.”

Từ khi chứng kiến hồng y nam nhân trùng sinh trong viêm hỏa, Phùng Hoài không thể không mang theo vài phần kiêng kị đối với Lăng Lạc Viêm. Nếu Lăng Lạc Viêm thật sự là người được nhắc đến trong câu ca dao kia, quá mức cương quyết với hắn chỉ làm Liệt Diễm tộc gặp nguy hiểm, không bằng đáp ứng hắn.

Xem ra Phùng Hoài là tình nguyện buông tha cho viêm hỏa lực, cũng không muốn đem việc này làm ầm ĩ đến Lăng Vân, Lăng Lạc Viêm nắm dây cương nhảy lên lưng ngựa, “Có thể, bản tông chủ sẽ nghĩ cách để hắn gặp ta, những chuyện khác không cần Phùng tộc trưởng quan tâm. Chuyện của hai tộc chúng ta cứ để bản tông chủ gặp hắn trước rồi sau đó tái nghị.”

Phùng Hoài đáp ứng, một hàng người bắt đầu lên đường hướng Liệt Diễm tộc mà đi.

Dọc đường đi, hai tộc đều thập phần thận trọng, cũng không quá phận khiêu khích nhưng cũng không để đối phương thấy mình yếu thế. Các trưởng lão Xích Diêm tộc đều tự cưỡi ngựa của riêng mình, lúc nào cũng cẩn thận đề phòng, dù sao lần này đi đến địa bàn của Liệt Diễm tộc, mọi việc cứ thận trọng vẫn tốt hơn.

Qua mấy ngày đường xá, mọi việc vẫn bình an vô sự. Đoàn người đến một thành trấn, cảnh phố xá rộng lớn náo nhiệt khiến cho tất cả tộc nhân của Xích Diêm lẫn Liệt Diễm đều phấn chấn tinh thần. Dọc đường đi luôn đề phòng lẫn nhau, quá mức hao phí sinh lực, lúc này có thể hảo hảo thả lỏng nghỉ ngơi một chút là điều tất cả mọi người đều mong chờ.

Ngồi trên lưng ngựa, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy phố xá phồn hoa sầm uất trước mắt liền biết nơi đây là địa phương tập trung giao dịch. Thương phố, tửu lâu tất nhiên không nói, những thứ khác cũng thập phần đa dạng. Đưa mắt nhìn lại đủ các loại kỹ quán, đổ phường, nơi nơi đều có thể thấy. (đổ phường = nơi đánh bài, cá độ)

Bọn hắn một hàng người bộ dạng xuất chúng, ngựa cưỡi đều là linh thú, nhân số lại đông đảo như thế lập tức khiến cho tất cả mọi người chú ý, lại càng không nói có rất nhiều tộc khác cũng đến đây để do thám tình hình của hai tộc.

Nhìn thấy một hàng người như thề này, dân chúng trong thành hiển nhiên là kinh ngạc không thôi. Những nơi sinh ý ngay tức khắc phấn chấn tinh thần, nhìn các trưởng lão bị dân chúng nhào ra vây lấy, Lăng Lạc Viêm nhấc tay lên, quát to một tiếng, “Xích Diêm tộc và Liệt Diễm tộc đến nơi này muốn tìm một chỗ tá túc. Ai có thể nói cho bản tông chủ biết nơi nào có đại trang viện để chúng ta có thể nghỉ ngơi, chuẩn bị hết thảy những gì chúng ta cần, bản tông chủ sẽ có thưởng.” (sinh ý = kinh doanh/buôn bán)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương