Nhất Túy Hứa Phong Lưu
-
Quyển 2 - Chương 67: Phản phệ
Các thủ vệ canh gác trước hợp hoan cư nhìn thấy có trưởng lão đến đây cũng không cảm giác có gì kỳ quái, nhưng bộ dáng của vị trưởng lão này như thế lại không khỏi khiến người ta không nảy sinh đề phòng. Một bên ngăn cản, một bên lại khăng khăng muốn tiến vào, hai bên không ngừng tranh chấp, lập tức khiến cho các trưởng lão khác chú ý.
Quyết Vân từ đầu đến cuối chú ý đến nơi này, nhìn thấy tình cảnh trước mắt liền cùng mấy người bên cạnh hướng tới trước hợp hoan cư, trong miệng hỏi: “Phát sinh chuyện gì? Vì sao ầm ĩ như thế?”
“Ta muốn gặp tông chủ! Để cho ta gặp tông chủ!”
Trả lời Quyết Vân chính là tiếng hô to huyên náo vang vọng cả biệt viện, người trong hợp hoan cư tự nhiên cũng nghe thấy.
Trong phòng, y phục hỗn độn rải rác khắp nơi, tấm lụa trắng buông xuống bên giường, phía sau tầng tầng sa mạn có hai người đang ôm nhau mà nằm, nghe thấy tiếng la hét bên ngoài, Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu lên rồi nhíu mi “Nhanh như vậy….”
“Bị oán linh chiếm đoạt lập tức có thể nhận ra, nhìn một cái liền biết.” Theo như lời của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm biết rõ người điều khiển sát ảnh có ý đồ ngăn cản hai tộc hợp một, lúc này có lẽ đã đến.
Tiếng la hét tiếp tục vang lên, Lăng Lạc Viêm lại nằm trở về bên cạnh Long Phạm, cơ thể ấm áp bên người khiến hắn không muốn thức dậy. Hồi tưởng đêm qua đủ loại tình sự, hắn tựa hồ còn có thể cảm giác được Long Phạm ở lại trong cơ thể, không nhớ khi nào thì an giấc, giờ phút này lại thầm nghĩ tiếp tục nhắm mắt ngủ, nếu người nọ đã xuất hiện cũng không cần nhất thời phải nóng vội.
Long Phạm lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhắm mắt dùng linh thức thăm dò một phen, đến khi mở mắt ra, sắc thanh lam bên trong hiện lên một tia âm u. Ôm chặt người bên cạnh, Long Phạm hôn lên cổ Lăng Lạc Viêm, “Vậy ngủ thêm một chút, đêm qua Lạc Viêm nhất định mệt.”
“Mấy ngày liền ta có ngày nào không mệt sao?” nhướng mày nhìn Long Phạm, trong ngữ thanh của Lăng Lạc Viêm tràn đầy chế nhạo, liếc mắt nhìn thấy thần sắc của Long Phạm, hắn lại nói tiếp, “Ta xem ngươi hình như đã biết người nọ là ai.”
Hắn biết Long Phạm có thể dùng linh thức cảm giác sự vật cách đó không xa, theo phản ứng trong chớp mắt mới vừa rồi đến xem, thần sắc trên mặt tựa hồ có chút không đúng, không biết là người nào lại khiến Long Phạm có phản ứng như thế, hắn thật ra cảm thấy rất hiếu kì.
“Là ai đến lúc đó ngươi thấy liền biết, ngủ đi!” Đáp lại Lăng Lạc Viêm, Long Phạm lại đem hắn ôm vào trong ngực, nhưng Lăng Lạc Viêm đánh tan cơn buồn ngủ liền ngồi dậy, “Sớm muộn cũng phải giải quyết, ta đi tắm rồi ra ngoài nhìn một cái.”
Phản ứng của Long Phạm làm cho hắn đối với người nọ sinh ra hứng thú, từ trên giường đặt chân xuống đất, nhẫn nại dưới thân không khỏe, Lăng Lạc Viêm hướng dục trì ở gian phòng phía sau đi đến.
Thân thể trần trụi cùng dấu vết tình sự trải rộng trên người chiếm lấy ánh mắt của Long Phạm, nhớ tới bộ dáng của Lạc Viêm đã nhiều ngày ở trong lòng hắn, bên miệng nhếch lên ý cười. Long Phạm đứng dậy đi đến bên cạnh Lăng Lạc Viêm, bỗng nhiên ôm lấy hắn, “Tông chủ tắm rửa, Long Phạm có thể nào không ở bên cạnh thị phụng.”
“Chỉ là thị phụng là đủ rồi, chuyện kia….”
“Không làm chuyện kia, chẳng qua trên người ngươi không khỏe, cứ để ta giúp.”
Hai người tiến vào trong nước, Long Phạm quả thật giữ lời không hề làm bất cứ cái gì. Cũng như ngày xưa tắm rửa, vì hắn tẩy sạch thân thể, đôi tay trầm ổn dưới làn nước ấm áp xoa nhẹ trên thân thể hắn, không hề mang theo một tia khiêu khích. Nằm trong hồ nước, Lăng Lạc Viêm thỏa mãn thở ra một hơi, có lẽ vì trong người có linh lực nên hắn quả thật cũng không cảm thấy quá mệt, chẳng qua Long Phạm vì hắn tắm rửa, lo lắng hắn không khỏe, hắn cũng rất vui vẻ tiếp nhận.
Không nhanh cũng không chậm cho đến khi hai người tắm rửa thay y phục xong xuôi thì bên ngoài hợp hoan cư tụ tập không ít người. Quyết Vân, Nham Kiêu, Quan Mão toàn bộ đều nhìn nam nhân đang đứng ở ngoại viện, vẻ mặt thập phần cổ quái.
“Tông chủ….Ta muốn gặp tông chủ….” Si ngốc nhìn vào bên trong, người nói chuyện xem ra quả thật cùng ngày thường hoàn toàn bất đồng, tất cả mọi người đối với cử chỉ của hắn giờ phút này đều vạn phần kinh ngạc.
“Là ai muốn gặp ta?”
Tiếp theo lời nói của hắn, có người từ trong hợp hoan cư bước ra. Các trưởng lão theo ngữ thanh nhìn lại, hồng sam tóc bạch kim, nụ cười nhàn nhạt gợi tình, đúng là tông chủ của bọn hắn. Ở phía sau tông chủ có một người khác cũng đi đến, chỉ nhìn thấy một góc y mệ lướt qua, là thuần bạch không nhiễm bụi. Nghĩ đến trăm ngày trong lúc đó, không ít người đều hướng tới bóng dáng phía sau tông chủ nhìn lại, thánh nữ Trữ Hinh, chưa bao giờ có người gặp qua, không biết bộ dáng như thế nào.
Có người nhìn hồng y nam nhân, cũng có người chăm chú nhìn phía sau hắn, cho đến khi Lăng Lạc Viêm đi đến bên ngoài biệt viện, mọi người lúc này mới thấy rõ bóng dáng bị hắn che khuất phía sau, đúng là thuần bạch giống như thánh nữ, nhưng người nọ….
Tóc đen bạch y bào, vẻ mặt xa xăm, thần sắc bình thản, ánh mắt thâm thúy thản nhiên đầy thoát tục. Một đường theo tông chủ đi tới không phải là thánh nữ Trữ Hinh mà là…. tế ti long Phạm?!
“Tế ti….” Có người kinh ngạc, có người sửng sốt, có người không dám tin. Không ai có thể tự tiện tiến vào hợp hoan cư, cùng tông chủ đang đi ra cư nhiên lại là tế ti Long Phạm. Mấy ngày trước đây cùng tông chủ ở trong phòng chẳng lẽ cũng là….tế ti.
Các trưởng lão khó có thể ức chế kinh ngạc nhìn thấy hai người cùng nhau xuất hiện, cũng khó có thể khống chế liên tưởng không nên có của chính mình. Ánh mắt rơi xuống trên người bạch y bào, bọn hắn thật sự khó có thể tưởng tượng tình cảnh tế ti phảng phất siêu trần thoát tục cùng tông chủ ở bên trong hợp hoan cư.
“Không cần nhìn, mấy ngày trước cùng ta ở trong phòng chính là tế ti.” Trong miệng nói như vậy, Lăng Lạc Viêm tùy tiện cấp ra đáp án, hoàn toàn không để ý đến phản ứng của mọi người, hắn hiện giờ đang đánh giá người trước mắt, dường như trực tiếp choàng lên y phục từ trên giường bật dậy, y quan bất chỉnh cùng vẻ mặt dị thường, đích thực là bị oán linh chiếm đoạt đánh mất thần trí.
Người điều khiển sát ảnh, ý đồ ngăn cản hai tộc hợp một ── trưởng lão Lâm Sở.
“Tông chủ….” Ánh mắt si ngốc điên cuồng chăm chăm dừng trên người hồng sam, trong đó lộ ra vẻ hâm mộ sùng kính thậm chí là ánh mắt sùng bái cuồng nhiệt, không người có thể xem nhẹ. Lâm sở cứ như hồn bay phách lạc nhìn Lăng Lạc Viêm, vẻ mặt kia thật sự khiến người ta không thể đem bộ dáng tao nhã ngày thường của Lâm Sở liên hệ đến.
“Là ngươi điều khiển sát ảnh, ám sát thánh nữ Trữ Hinh, ý đồ ngăn cản hai tộc hợp một?”
Tựa hồ không nhìn thấy ngôn hành quái dị của Lâm Sở, hồng sam nam nhân kéo tế ti đang đứng một bên sát lại gần người, tựa nửa thân vào bạch y bào, khoanh hai tay trước ngực khơi mào khóe mắt, đứng trước mặt Lâm Sở hỏi như vậy.
Các vị trưởng lão còn ngốc lăng với những gì đang diễn ra trước mắt ‘Cùng tế ti ở trong phòng’, chưa kịp tỉnh lại thì lúc này nghe xong những lời của Lăng Lạc Viêm tất cả đều cả kinh, lập tức liên kết đến sự việc trước kia, “Ý của tông chủ là? Lâm Sở trưởng lão hắn…chẳng lẽ hôm qua sát ảnh tái hiện cũng là hắn gây nên?”
Quan Mão vội vàng hỏi, sắc mặt có chút trắng bệch, “Nếu thánh nữ chết, Liệt Diễm tộc nhất định sẽ không chịu quy phục về Xích Diêm, cũng may là tông chủ cùng tế ti ở bên trong mới không có việc gì xảy ra.”
Nghe được lời nói của Quan Mão, những người khác cũng đều cảm thấy may mắn. Mắt thấy Liệt Diễm tộc sắp quay về với Xích Diêm, thánh nữ Trữ Hinh nếu có bất trắc, đừng nói hai tộc hợp một ngay cả tiếp tục hòa bình chung sống cũng rất khó khăn.
Một tay vòng quanh thắt lưng hồng sam, tế ti ở trước mặt mọi người vẫn bình thản không một chút khác thường, đem tông chủ dựa ở trước người ôm vào trong lòng, ánh mắt thiển đạm khó dò trông lại Lâm Sở, “Sát ảnh bị tông chủ tiêu diệt, người điều khiển oán linh bị phản lại, đánh mất thần trí chỉ bằng bản năng mà hành sự. Chủ định ban đầu như thế nào, tâm ý ra làm sao sẽ hoàn toàn vô thức hiển lộ không thể che giấu, người nào có ngôn hành khác thường thì chính là người đó gây nên.”
Lâm Sở không chỉ có ngôn hành khác thường mà quả thực là dị thường, cứ như là hai người. Miệng gọi tông chủ, ánh mắt thiết tha, từ khi tông chủ xuất hiện chưa hề dời mắt khỏi người tông chủ, như vậy xem ra…chẳng lẽ hắn một lòng thầm nghĩ về tông chủ….
Tỉnh ngộ điểm này, lại nhìn xem ánh mắt của tế ti, tất cả mọi người có thể phát giác bên trong vẻ lạnh nhạt ôn hòa hiện lên vài phần âm trầm. Tế ti xem ra bình thản điềm tĩnh như biển sâu khó dò nhưng khi gặp việc gì liên quan đến tông chủ, tựa hồ sẽ nhấp nhô phập phồng, mà cái loại phập phồng này lại muốn lấy mạng người ta, đến bây giờ mọi người đều giác ngộ ra điểm này.
Cho dù lúc này tông chủ chói mắt, mị hoặc lòng người, hành sự khí phách, mỗi một câu một lời đều khiên động tâm thần khiến kẻ khác hâm mộ, nhưng nếu là quá độ sùng bái sẽ là một việc cực kỳ nguy hiểm.
“Tông chủ….vì hai tộc hợp một mà hy sinh đến mức này….” Lâm Sở si ngốc nhìn người trước mắt, hồng sam như máu, tóc bạch kim cột cao, mang theo vài phần ý cười gợi tình, ánh mắt hiển lộ sắc bén bách nhân, cánh môi mỏng nhạt màu khẽ giương lên, trong mắt di chuyển một luồng hỏa sắc hướng đến hắn lướt qua.
Bị đôi mắt kia nhìn lấy, Lâm Sở nhịn không được trong lòng bắt đầu trở nên cuồn cuộn dâng trào, tựa hồ lại nhìn thấy cảnh tượng khi ấy đối chiến si mị, hồng y tóc bạch kim, viêm hỏa rực lửa, khiển trách bọn hắn, đưa bọn hắn hoàn toàn bị chấn nhiếp, thế gian lại có người chói mắt sáng ngời như thế….
“Bản tông chủ cũng không hy sinh cái gì, bất quá ngươi có lẽ phải hy sinh tánh mạng. Ta hỏi ngươi một lần nữa, chính là ngươi điều khiển sát ảnh ý đồ giết chết thánh nữ Trữ Hinh? Vì ngăn cản hai tộc hợp một hay vì cái gì khác?” Lăng Lạc Viêm nhìn Lâm Sở như vậy, liền lập tức hiểu được vì sao lúc trước ở trong phòng Long Phạm dùng linh thức nhìn ra bên ngoài thấy cảnh tượng này lại có phản ứng như thế.
Trong miệng truy vấn, Lăng Lạc Viêm hướng ánh mắt nhìn lại Long Phạm, hơi hơi gợi lên khóe miệng mang theo vài phần ý cười. Nhìn thẳng vào đôi mắt thanh lam của Long Phạm vẫn là trầm tĩnh yên ả nhưng đôi tay vòng qua thắt lưng của hắn lại tăng thêm vài phần lực đạo.
Ánh mắt Long Phạm rơi xuống người Lâm Sở, đáy mắt trầm tĩnh lại trở nên gợn sóng, hắn cũng không ngại để Lăng Lạc Viêm biết rằng hắn đối với kẻ khác ước mơ có được Lạc Viêm rất là để ý.
Lâm Sở bị tất cả mọi người chăm chú nhìn, không biết là có nghe rõ truy vấn của Lăng Lạc Viêm hay không nhưng khuôn mặt trắng bệch dần dần trở nên xanh xao, ánh mắt si ngốc cuồng nhiệt càng thêm trầm trọng, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm, “Thánh nữ….giết….vì tông chủ….tông chủ…..tông chủ không thể….”
Đến tận đây, Lâm Sở trong lòng nghĩ muốn cái gì, vì sao điều khiển sát ảnh, chỉ cần liếc mắt qua cũng đều hiểu rõ. Không nghĩ tới Lâm Sở lại đối với tông chủ có si niệm như vậy, các trưởng lão còn lại nhìn thấy hồng sam và bạch y bào cùng dựa vào nhau, trong lòng đều thở dài. Ý niệm trong đầu Lâm Sở căn bản không có khả năng, trước kia đã không có khả năng bây giờ lại càng không thể. Tế ti và tông chủ đã rõ ràng như thế làm sao còn chừa chỗ cho kẻ khác chen chân vào.
Bọn hắn cũng không quên ở bên trong hợp hoan cư, khi ấy ở trước cửa phòng nghe được tiếng vang, bất luận là tiếng thấp ngâm rên rỉ kia là của tông chủ hay của tế ti, như vậy hai người nếu là dây dưa đến tận đây chỉ sợ sẽ không đem người khác để vào trong mắt.
Không nghĩ tới ám sát thánh nữ là vì một hồi tình oán, một bên đơn phương…các trưởng lão đang nghĩ ngợi phải như thế nào nói ra sự tình lúc này với Liệt Diễm tộc, Lâm Sở đứng ở trước viện bỗng nhiên hiện ra dị tượng.
Mơ hồ có luồng khí màu xanh ám ngầm di động trên mặt, rồi dần dần ăn mòn trong mắt, nguyên bản là một người tao nhã có đôi mắt màu xanh lục bích, lúc này xem ra càng thêm quỷ dị. Bắt đầu từ dưới đáy mắt chậm rãi thay đổi sang màu đỏ nhạt, khuôn mặt xen kẽ sắc xanh rồi đỏ, Lâm Sở bỗng nhiên chớp động thân hình hướng tới hồng ảnh trước mặt nhào tới.
Đôi mắt bị oán linh ăn mòn chiếm đoạt nhìn không ra bất cứ thứ gì khác, chỉ biết theo cảm giác, theo suy nghĩ phải làm, trước mắt chỉ có một thân đỏ ửng….
Quyết Vân từ đầu đến cuối chú ý đến nơi này, nhìn thấy tình cảnh trước mắt liền cùng mấy người bên cạnh hướng tới trước hợp hoan cư, trong miệng hỏi: “Phát sinh chuyện gì? Vì sao ầm ĩ như thế?”
“Ta muốn gặp tông chủ! Để cho ta gặp tông chủ!”
Trả lời Quyết Vân chính là tiếng hô to huyên náo vang vọng cả biệt viện, người trong hợp hoan cư tự nhiên cũng nghe thấy.
Trong phòng, y phục hỗn độn rải rác khắp nơi, tấm lụa trắng buông xuống bên giường, phía sau tầng tầng sa mạn có hai người đang ôm nhau mà nằm, nghe thấy tiếng la hét bên ngoài, Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu lên rồi nhíu mi “Nhanh như vậy….”
“Bị oán linh chiếm đoạt lập tức có thể nhận ra, nhìn một cái liền biết.” Theo như lời của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm biết rõ người điều khiển sát ảnh có ý đồ ngăn cản hai tộc hợp một, lúc này có lẽ đã đến.
Tiếng la hét tiếp tục vang lên, Lăng Lạc Viêm lại nằm trở về bên cạnh Long Phạm, cơ thể ấm áp bên người khiến hắn không muốn thức dậy. Hồi tưởng đêm qua đủ loại tình sự, hắn tựa hồ còn có thể cảm giác được Long Phạm ở lại trong cơ thể, không nhớ khi nào thì an giấc, giờ phút này lại thầm nghĩ tiếp tục nhắm mắt ngủ, nếu người nọ đã xuất hiện cũng không cần nhất thời phải nóng vội.
Long Phạm lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhắm mắt dùng linh thức thăm dò một phen, đến khi mở mắt ra, sắc thanh lam bên trong hiện lên một tia âm u. Ôm chặt người bên cạnh, Long Phạm hôn lên cổ Lăng Lạc Viêm, “Vậy ngủ thêm một chút, đêm qua Lạc Viêm nhất định mệt.”
“Mấy ngày liền ta có ngày nào không mệt sao?” nhướng mày nhìn Long Phạm, trong ngữ thanh của Lăng Lạc Viêm tràn đầy chế nhạo, liếc mắt nhìn thấy thần sắc của Long Phạm, hắn lại nói tiếp, “Ta xem ngươi hình như đã biết người nọ là ai.”
Hắn biết Long Phạm có thể dùng linh thức cảm giác sự vật cách đó không xa, theo phản ứng trong chớp mắt mới vừa rồi đến xem, thần sắc trên mặt tựa hồ có chút không đúng, không biết là người nào lại khiến Long Phạm có phản ứng như thế, hắn thật ra cảm thấy rất hiếu kì.
“Là ai đến lúc đó ngươi thấy liền biết, ngủ đi!” Đáp lại Lăng Lạc Viêm, Long Phạm lại đem hắn ôm vào trong ngực, nhưng Lăng Lạc Viêm đánh tan cơn buồn ngủ liền ngồi dậy, “Sớm muộn cũng phải giải quyết, ta đi tắm rồi ra ngoài nhìn một cái.”
Phản ứng của Long Phạm làm cho hắn đối với người nọ sinh ra hứng thú, từ trên giường đặt chân xuống đất, nhẫn nại dưới thân không khỏe, Lăng Lạc Viêm hướng dục trì ở gian phòng phía sau đi đến.
Thân thể trần trụi cùng dấu vết tình sự trải rộng trên người chiếm lấy ánh mắt của Long Phạm, nhớ tới bộ dáng của Lạc Viêm đã nhiều ngày ở trong lòng hắn, bên miệng nhếch lên ý cười. Long Phạm đứng dậy đi đến bên cạnh Lăng Lạc Viêm, bỗng nhiên ôm lấy hắn, “Tông chủ tắm rửa, Long Phạm có thể nào không ở bên cạnh thị phụng.”
“Chỉ là thị phụng là đủ rồi, chuyện kia….”
“Không làm chuyện kia, chẳng qua trên người ngươi không khỏe, cứ để ta giúp.”
Hai người tiến vào trong nước, Long Phạm quả thật giữ lời không hề làm bất cứ cái gì. Cũng như ngày xưa tắm rửa, vì hắn tẩy sạch thân thể, đôi tay trầm ổn dưới làn nước ấm áp xoa nhẹ trên thân thể hắn, không hề mang theo một tia khiêu khích. Nằm trong hồ nước, Lăng Lạc Viêm thỏa mãn thở ra một hơi, có lẽ vì trong người có linh lực nên hắn quả thật cũng không cảm thấy quá mệt, chẳng qua Long Phạm vì hắn tắm rửa, lo lắng hắn không khỏe, hắn cũng rất vui vẻ tiếp nhận.
Không nhanh cũng không chậm cho đến khi hai người tắm rửa thay y phục xong xuôi thì bên ngoài hợp hoan cư tụ tập không ít người. Quyết Vân, Nham Kiêu, Quan Mão toàn bộ đều nhìn nam nhân đang đứng ở ngoại viện, vẻ mặt thập phần cổ quái.
“Tông chủ….Ta muốn gặp tông chủ….” Si ngốc nhìn vào bên trong, người nói chuyện xem ra quả thật cùng ngày thường hoàn toàn bất đồng, tất cả mọi người đối với cử chỉ của hắn giờ phút này đều vạn phần kinh ngạc.
“Là ai muốn gặp ta?”
Tiếp theo lời nói của hắn, có người từ trong hợp hoan cư bước ra. Các trưởng lão theo ngữ thanh nhìn lại, hồng sam tóc bạch kim, nụ cười nhàn nhạt gợi tình, đúng là tông chủ của bọn hắn. Ở phía sau tông chủ có một người khác cũng đi đến, chỉ nhìn thấy một góc y mệ lướt qua, là thuần bạch không nhiễm bụi. Nghĩ đến trăm ngày trong lúc đó, không ít người đều hướng tới bóng dáng phía sau tông chủ nhìn lại, thánh nữ Trữ Hinh, chưa bao giờ có người gặp qua, không biết bộ dáng như thế nào.
Có người nhìn hồng y nam nhân, cũng có người chăm chú nhìn phía sau hắn, cho đến khi Lăng Lạc Viêm đi đến bên ngoài biệt viện, mọi người lúc này mới thấy rõ bóng dáng bị hắn che khuất phía sau, đúng là thuần bạch giống như thánh nữ, nhưng người nọ….
Tóc đen bạch y bào, vẻ mặt xa xăm, thần sắc bình thản, ánh mắt thâm thúy thản nhiên đầy thoát tục. Một đường theo tông chủ đi tới không phải là thánh nữ Trữ Hinh mà là…. tế ti long Phạm?!
“Tế ti….” Có người kinh ngạc, có người sửng sốt, có người không dám tin. Không ai có thể tự tiện tiến vào hợp hoan cư, cùng tông chủ đang đi ra cư nhiên lại là tế ti Long Phạm. Mấy ngày trước đây cùng tông chủ ở trong phòng chẳng lẽ cũng là….tế ti.
Các trưởng lão khó có thể ức chế kinh ngạc nhìn thấy hai người cùng nhau xuất hiện, cũng khó có thể khống chế liên tưởng không nên có của chính mình. Ánh mắt rơi xuống trên người bạch y bào, bọn hắn thật sự khó có thể tưởng tượng tình cảnh tế ti phảng phất siêu trần thoát tục cùng tông chủ ở bên trong hợp hoan cư.
“Không cần nhìn, mấy ngày trước cùng ta ở trong phòng chính là tế ti.” Trong miệng nói như vậy, Lăng Lạc Viêm tùy tiện cấp ra đáp án, hoàn toàn không để ý đến phản ứng của mọi người, hắn hiện giờ đang đánh giá người trước mắt, dường như trực tiếp choàng lên y phục từ trên giường bật dậy, y quan bất chỉnh cùng vẻ mặt dị thường, đích thực là bị oán linh chiếm đoạt đánh mất thần trí.
Người điều khiển sát ảnh, ý đồ ngăn cản hai tộc hợp một ── trưởng lão Lâm Sở.
“Tông chủ….” Ánh mắt si ngốc điên cuồng chăm chăm dừng trên người hồng sam, trong đó lộ ra vẻ hâm mộ sùng kính thậm chí là ánh mắt sùng bái cuồng nhiệt, không người có thể xem nhẹ. Lâm sở cứ như hồn bay phách lạc nhìn Lăng Lạc Viêm, vẻ mặt kia thật sự khiến người ta không thể đem bộ dáng tao nhã ngày thường của Lâm Sở liên hệ đến.
“Là ngươi điều khiển sát ảnh, ám sát thánh nữ Trữ Hinh, ý đồ ngăn cản hai tộc hợp một?”
Tựa hồ không nhìn thấy ngôn hành quái dị của Lâm Sở, hồng sam nam nhân kéo tế ti đang đứng một bên sát lại gần người, tựa nửa thân vào bạch y bào, khoanh hai tay trước ngực khơi mào khóe mắt, đứng trước mặt Lâm Sở hỏi như vậy.
Các vị trưởng lão còn ngốc lăng với những gì đang diễn ra trước mắt ‘Cùng tế ti ở trong phòng’, chưa kịp tỉnh lại thì lúc này nghe xong những lời của Lăng Lạc Viêm tất cả đều cả kinh, lập tức liên kết đến sự việc trước kia, “Ý của tông chủ là? Lâm Sở trưởng lão hắn…chẳng lẽ hôm qua sát ảnh tái hiện cũng là hắn gây nên?”
Quan Mão vội vàng hỏi, sắc mặt có chút trắng bệch, “Nếu thánh nữ chết, Liệt Diễm tộc nhất định sẽ không chịu quy phục về Xích Diêm, cũng may là tông chủ cùng tế ti ở bên trong mới không có việc gì xảy ra.”
Nghe được lời nói của Quan Mão, những người khác cũng đều cảm thấy may mắn. Mắt thấy Liệt Diễm tộc sắp quay về với Xích Diêm, thánh nữ Trữ Hinh nếu có bất trắc, đừng nói hai tộc hợp một ngay cả tiếp tục hòa bình chung sống cũng rất khó khăn.
Một tay vòng quanh thắt lưng hồng sam, tế ti ở trước mặt mọi người vẫn bình thản không một chút khác thường, đem tông chủ dựa ở trước người ôm vào trong lòng, ánh mắt thiển đạm khó dò trông lại Lâm Sở, “Sát ảnh bị tông chủ tiêu diệt, người điều khiển oán linh bị phản lại, đánh mất thần trí chỉ bằng bản năng mà hành sự. Chủ định ban đầu như thế nào, tâm ý ra làm sao sẽ hoàn toàn vô thức hiển lộ không thể che giấu, người nào có ngôn hành khác thường thì chính là người đó gây nên.”
Lâm Sở không chỉ có ngôn hành khác thường mà quả thực là dị thường, cứ như là hai người. Miệng gọi tông chủ, ánh mắt thiết tha, từ khi tông chủ xuất hiện chưa hề dời mắt khỏi người tông chủ, như vậy xem ra…chẳng lẽ hắn một lòng thầm nghĩ về tông chủ….
Tỉnh ngộ điểm này, lại nhìn xem ánh mắt của tế ti, tất cả mọi người có thể phát giác bên trong vẻ lạnh nhạt ôn hòa hiện lên vài phần âm trầm. Tế ti xem ra bình thản điềm tĩnh như biển sâu khó dò nhưng khi gặp việc gì liên quan đến tông chủ, tựa hồ sẽ nhấp nhô phập phồng, mà cái loại phập phồng này lại muốn lấy mạng người ta, đến bây giờ mọi người đều giác ngộ ra điểm này.
Cho dù lúc này tông chủ chói mắt, mị hoặc lòng người, hành sự khí phách, mỗi một câu một lời đều khiên động tâm thần khiến kẻ khác hâm mộ, nhưng nếu là quá độ sùng bái sẽ là một việc cực kỳ nguy hiểm.
“Tông chủ….vì hai tộc hợp một mà hy sinh đến mức này….” Lâm Sở si ngốc nhìn người trước mắt, hồng sam như máu, tóc bạch kim cột cao, mang theo vài phần ý cười gợi tình, ánh mắt hiển lộ sắc bén bách nhân, cánh môi mỏng nhạt màu khẽ giương lên, trong mắt di chuyển một luồng hỏa sắc hướng đến hắn lướt qua.
Bị đôi mắt kia nhìn lấy, Lâm Sở nhịn không được trong lòng bắt đầu trở nên cuồn cuộn dâng trào, tựa hồ lại nhìn thấy cảnh tượng khi ấy đối chiến si mị, hồng y tóc bạch kim, viêm hỏa rực lửa, khiển trách bọn hắn, đưa bọn hắn hoàn toàn bị chấn nhiếp, thế gian lại có người chói mắt sáng ngời như thế….
“Bản tông chủ cũng không hy sinh cái gì, bất quá ngươi có lẽ phải hy sinh tánh mạng. Ta hỏi ngươi một lần nữa, chính là ngươi điều khiển sát ảnh ý đồ giết chết thánh nữ Trữ Hinh? Vì ngăn cản hai tộc hợp một hay vì cái gì khác?” Lăng Lạc Viêm nhìn Lâm Sở như vậy, liền lập tức hiểu được vì sao lúc trước ở trong phòng Long Phạm dùng linh thức nhìn ra bên ngoài thấy cảnh tượng này lại có phản ứng như thế.
Trong miệng truy vấn, Lăng Lạc Viêm hướng ánh mắt nhìn lại Long Phạm, hơi hơi gợi lên khóe miệng mang theo vài phần ý cười. Nhìn thẳng vào đôi mắt thanh lam của Long Phạm vẫn là trầm tĩnh yên ả nhưng đôi tay vòng qua thắt lưng của hắn lại tăng thêm vài phần lực đạo.
Ánh mắt Long Phạm rơi xuống người Lâm Sở, đáy mắt trầm tĩnh lại trở nên gợn sóng, hắn cũng không ngại để Lăng Lạc Viêm biết rằng hắn đối với kẻ khác ước mơ có được Lạc Viêm rất là để ý.
Lâm Sở bị tất cả mọi người chăm chú nhìn, không biết là có nghe rõ truy vấn của Lăng Lạc Viêm hay không nhưng khuôn mặt trắng bệch dần dần trở nên xanh xao, ánh mắt si ngốc cuồng nhiệt càng thêm trầm trọng, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm, “Thánh nữ….giết….vì tông chủ….tông chủ…..tông chủ không thể….”
Đến tận đây, Lâm Sở trong lòng nghĩ muốn cái gì, vì sao điều khiển sát ảnh, chỉ cần liếc mắt qua cũng đều hiểu rõ. Không nghĩ tới Lâm Sở lại đối với tông chủ có si niệm như vậy, các trưởng lão còn lại nhìn thấy hồng sam và bạch y bào cùng dựa vào nhau, trong lòng đều thở dài. Ý niệm trong đầu Lâm Sở căn bản không có khả năng, trước kia đã không có khả năng bây giờ lại càng không thể. Tế ti và tông chủ đã rõ ràng như thế làm sao còn chừa chỗ cho kẻ khác chen chân vào.
Bọn hắn cũng không quên ở bên trong hợp hoan cư, khi ấy ở trước cửa phòng nghe được tiếng vang, bất luận là tiếng thấp ngâm rên rỉ kia là của tông chủ hay của tế ti, như vậy hai người nếu là dây dưa đến tận đây chỉ sợ sẽ không đem người khác để vào trong mắt.
Không nghĩ tới ám sát thánh nữ là vì một hồi tình oán, một bên đơn phương…các trưởng lão đang nghĩ ngợi phải như thế nào nói ra sự tình lúc này với Liệt Diễm tộc, Lâm Sở đứng ở trước viện bỗng nhiên hiện ra dị tượng.
Mơ hồ có luồng khí màu xanh ám ngầm di động trên mặt, rồi dần dần ăn mòn trong mắt, nguyên bản là một người tao nhã có đôi mắt màu xanh lục bích, lúc này xem ra càng thêm quỷ dị. Bắt đầu từ dưới đáy mắt chậm rãi thay đổi sang màu đỏ nhạt, khuôn mặt xen kẽ sắc xanh rồi đỏ, Lâm Sở bỗng nhiên chớp động thân hình hướng tới hồng ảnh trước mặt nhào tới.
Đôi mắt bị oán linh ăn mòn chiếm đoạt nhìn không ra bất cứ thứ gì khác, chỉ biết theo cảm giác, theo suy nghĩ phải làm, trước mắt chỉ có một thân đỏ ửng….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook