Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc
Chương 57: Lão công… năm lần…

Xích Ngọc mang lại cho Trần Húc Đông và Cổ Thần Hi sự kinh hãi không nhỏ. Chẳng qua mọi người đều đã trưởng thành, thấy rồi, nghe rồi, cũng rất nhanh liền tiếp thu vấn đề này. Đồ cứ giữ lại, lúc nào muốn thì lấy ra dùng cũng không muộn. Dù sao thứ thần kì này hình như cũng không có hạn sử dụng. Ít nhất hiện giờ bọn họ nghĩ như vậy, mà thực tế cũng là như thế.

Vài ngày tiếp theo diễn ra vô cùng yên ả. Quan Trữ và Cổ Nhã Vận tuy vẫn ở đó, nhưng cũng không liên lạc với Cổ Thần Hi. Lúc trước Cổ Nhã Vận và ca ca nàng thuê người theo dõi Cổ Thần Hi, bây giờ thì ngược lại. Trần Húc Đông đã cử vài thuộc hạ theo sát hai ả đàn bà này. Thực ra Quan Trữ vốn không cần để ý nhiều, chủ yếu là cái người tên Cổ Nhã Vận, bản năng của Trần Húc Đông cảm nhận được nữ nhân này sẽ rất phiền phức. Không chỉ như vậy, hắn còn ngầm cử người đến Pháp.

Quan Trữ và Cổ Nhã Vận rất ít khi rời khỏi khách sạn. Ra ngoài cũng chỉ là đi dạo phố, thăm thú xung quanh. Cổ Nhã Vận chỉ đợi Quan Trữ đồng ý li khai, nhưng người kia vẫn quyết tâm phải đưa Cổ Thần Hi đi cùng. Mà Quan Trữ cũng không thúc giục, chỉ đơn giản là ở đây chờ đợi. Có lẽ, nàng cho rằng Cổ Thần Hi vẫn là thiếu niên yếu đuối bị đuổi khỏi nhà năm đó, sẽ mềm lòng mà đến tìm nàng, cùng nàng quay về. Dù sao nàng cũng là người sinh ra hắn, không phải sao? Nhưng nàng dường như đã quên, thời gian đã qua rất lâu, thiếu niên rồi sẽ trưởng thành. Hơn nữa, bên cạnh chàng thanh niên này còn có một người bảo vệ vô cùng mạnh mẽ.

Một hôm, Cổ Nhã Vận đột nhiên nghĩ ra một ý và tin rằng nó rất hoàn hảo. Cho dù không thể khiến Cổ Thần Hi phá sản, nhưng ít nhất có thể khiến danh dự của hắn hoàn toàn bị huỷ hoại.

“Dì Trữ, ta nghĩ ra được một cách rất tốt, đợi mọi thứ xong xuôi, tam ca có lẽ sẽ quay về cùng chúng ta.” Cổ Nhã Vận hăng hái nói với Quan Trữ.

“Cách gì?”

“Giờ ta không nói được, ngươi cứ đợi tin tốt của ta đi.” Cổ Nhã Vận dứt lời xách túi đi ra ngoài. Quan Trữ muốn hỏi, nhưng nàng cũng biết, một khi nha đầu này đã không muốn nói, nàng có hỏi cách nào cũng vô dụng. Nhưng nàng lại rất nghi ngờ. Đáng ra Nhã Vận không mong đợi Thần Hi về nhà mới đúng. Mà thôi quên đi, chỉ cần lần này nó quay về cùng nàng là được. Nếu không, vậy nửa đời còn lại này nàng chỉ có thể mang danh phận mẹ hai suông.

Cổ Nhã Vận sau khi ra khỏi khách sạn, việc đầu tiên là gọi điện thoại cho đại ca ruột của nàng. Chuyện nàng muốn làm nói đơn giản cũng rất đơn giản. Nàng chính là muốn dán vài bức ảnh kia lên bệnh viện của Cổ Thần Hi. Hình tượng của một viện trưởng như vậy, không cần nói nhiều, tất nhiên sẽ có ảnh hưởng tiêu cực rất lớn. Ảnh gốc ở trong tay đại ca, hiện giờ nàng muốn đại ca gửi qua email cho nàng.

Tiếc là mọi động thái của nàng, kể cả nội dung cuộc gọi đều bị thuộc hạ của Trần Húc Đông nắm được. Biết được, hắn liền cười cho sự ngu xuẩn của nữ nhân này.

“Nên làm gì thì cứ làm, đừng để ả làm chuyện này rắc rối lên.” Trần Húc Đông hạ lệnh.

“Dạ, Hữu đường chủ yên tâm.”

Cổ Nhã Vận không biết mình bị theo dõi, đến quầy phục vụ khách sạn hỏi chỗ có thể lên mạng. Khách sạn này thiết kế khá đầy đủ. Đặc biệt là quán trà trên tầng sáu. Ở đó có wi-fi, chỉ cần là khách ở đây đều có thể miễn phí lên mạng và thưởng trà.

Lại nói về đại ca của Cổ Nhã Vận. Y cũng coi là người thông minh, khi hành sự ít nhiều cũng chú ý tới Trần Húc Đông. Mãnh long không áp nổi độc xà, càng huống chi Trần Húc Đông trước giờ chưa bao giờ là một độc xà tầm thường. Chẳng qua lần này, mọi người đều hơi vội vàng. Phương pháp của Cổ Nhã Vận hắn đương nhiên không phản đối. Có lẽ, tự đáy lòng hắn cũng hi vọng Cổ Thần Hi sẽ hai bàn tay trắng. Nói như vậy cũng có nghĩa là, hắn thật sự không tin cái người tên gọi Trần Húc Đông lúc ấy còn quan tâm tới tên tam đệ cùng cha khác mẹ kia của hắn.

Người xuất thân từ những nơi long xà hỗn tạp thường đều rất có nghĩa khí. Dù Cổ Thần Hi không là người mà Trần Húc Đông yêu đến tận xương tuỷ, dù họ chỉ là bạn bè, khi Cổ Thần Hi xảy ra chuyện Trần Húc Đông cũng không thể bỏ mặc. Điều này có lẽ Cổ Nhã Vận và đại ca nàng đều không ngờ tới. Người có tiền có thế đều cho rằng ai ai cũng giống bọn họ, đều chỉ vì chính mình. Nếu không, đó chính là đồ ngu.

Cổ Nhã Vận nhận ảnh xong liền lập tức tới tiệm, đem toàn bộ in ra, đặc biệt là tấm Cổ Thần Hi hôn Trần Húc Đông trên xe, in rất nhiều tấm.

“Cái này có thể phóng to lên một chút không?” Cổ Nhã Vận nhìn bức ảnh với kích cỡ bình thường không hài lòng nói với người in ảnh.

“Có thể có thể, chỉ là nếu vậy thì không thể in trên giấy in ảnh, mà phải dùng giấy bình thường. Còn phải trả thêm tiền.”

“Tiền không thành vấn đề. Càng to càng tốt, nhưng nhất thiết không được làm vỡ hình.” Cổ Nhã Vận vội vàng tiếp lời.

Người in ảnh làm theo yêu cầu của Cổ Nhã Vận. Hình sau khi in ra cũng không khác tờ áp phích là mấy. Có ảnh, Cổ Nhã Vận liền đi tìm người hồi trước đã giúp bọn họ điều tra Cổ Thần Hi ở thành phố A để bọn họ nghĩ cách dán mấy tấm ảnh này lên bệnh viện của Cổ Thần Hi. Không ngờ, Cổ Nhã Vận bị cự tuyệt.

“Tại sao?”

“Người trong ảnh này, chúng ta không dám đắc tội. Nếu xảy ra chuyện, ai cũng chạy không nổi. Ngươi vẫn nên nhờ người khác đi.” Lúc chụp xong bọn họ liền hối hận. Bây giờ cả ngày lo lắng đề phòng. Nếu rải những bức ảnh này ra ngoài làm to chuyện, vậy kể cả Thiên Vương lão tử đến cũng vô dụng. Hữu đường chủ của Dạ Hỏa, tuyệt không thể tuỳ tiện coi thường. Tuy nói hiện giờ Dạ Hỏa muốn rời Hắc đạo, nhưng kẻ mạnh dù đi đâu cũng vẫn là kẻ mạnh, không thể thay đổi.

Cổ Nhã Vận nghe xong cũng không từ bỏ, bám lấy hơn nửa ngày. Cuối cùng người quản lý văn phòng thám tử tư vẫn không đồng ý, bất đắc dĩ, Cổ Nhã Vận không tìm được người, nghĩ đến phải vứt bỏ thì thật không cam lòng.

Tận khi trời tối, Cổ Nhã Vận vẫn chưa quay về khách sạn. Nàng mang ảnh đến bệnh viện chờ thời cơ. Bệnh viện nhiều người, hơn nữa làm việc ngày đêm, một mình nàng như vậy, cũng sẽ không bị chú ý đến. Huống chi ở đây không có ai biết nàng. Người duy nhất quen nàng, chỉ có Cổ Thần Hi, nhưng hắn đã được Trần Húc Đông đón đi lâu rồi. Cổ Nhã Vận đợi đến hai ba giờ sáng mới ra tay. Lúc này ít người, rất khó bị phát hiện. Nàng dán mấy bức ảnh hôn môi đã phóng to khắp nơi. Có vài người nhìn thấy cũng đều cho là đang dán áp phích, đêm tối, cũng không ai quản việc rỗi hơi này. Nếu không phải Trần Húc Đông sắp xếp người trước, lần này chuyện Cổ Nhã Vận gây ra thực sự rất phiền toái.

“Ưm!!” Cổ Nhã Vận bị bịt mồm kéo tới một góc. Chuyện này khiến nàng đang chột dạ lại càng sợ hãi. Có người kéo nàng đi, tự nhiên sẽ có người xử lý thứ nàng đã dán.

Bởi vì đã muộn, nên sáng ra Trần Húc Đông mới nhận được tin. Hắn vui vẻ lái xe đến Dạ Hỏa xem xét. Lần này hắn không dẹp yên không được. Miệng Cổ Nhã Vận bị dán băng dính, không nói nổi một lời. Trần Húc Đông thấy thế cũng không mở ra, chỉ lục lọi lấy di động của nàng, sau đó bấm một số điện thoại. Đầu dây bên kia là một nam nhân, là Cổ Diên Phong đại ca ruột của Cổ Nhã Vận.

“Alo, Nhã Vận, ngươi làm thế nào rồi?” Cổ Diên Phong có chút vội vàng nhận cuộc gọi hỏi.

“Ngươi hi vọng thế nào?” Trần Húc Đông cười hỏi lại.

“Ngươi là ai?!”

“Ngươi tìm người chụp ảnh ta và Thần Hi vẫn hỏi ta là ai sao? Cổ Diên Phong, ta cảnh cáo ngươi, nếu muốn sống yên ổn thì ít tìm Thần Hi gây rắc rối đi. Gia nghiệp của Cổ gia các ngươi hắn không ham. Ngoài ra, nếu có lần nữa đừng trách ta ra tay không khách khí. Vé máy bay từ thành phố A đi Pháp ngày nào cũng có thể mua được. Không biết chừng ngày nào đó ta sẽ tự mình đến Pháp trút giận cho Thần Hi. Làm người, phải có đạo đức một chút. Nếu không thì rất khó sống lâu a.” Trần Húc Đông lãnh đạm nói.

“Ngươi làm gì Nhã Vận rồi?”

“Cứ đùa, nàng ấy nửa điểm tư sắc không có ai có thể làm gì nàng ấy? Yên tâm đi, người như vậy không lọt vào mắt của các huynh đệ ta, đương nhiên, ta lại càng không muốn động vào. Ta sẽ để nàng ấy bình an trở về, nhưng lời ta nói vừa nãy ngươi nhất thiết đừng quên. Thần Hi rất quan trọng đối với ta, đừng thách thức sự nhẫn nại của ta.” Dứt lời, Trần Húc Đông không đợi Cổ Diên Phong trả lời liền cúp máy.

Nghe thấy mấy chữ “bình an quay về” này, Cổ Nhã Vận đã yên tâm hơn một chút. Trần Húc Đông thấy vậy kéo nàng đi tới cái hố sâu trong phòng hình tù. Bên trong vẫn còn vài con rắn. Đều là mấy con lần trước cắn Tề Ngọc Hân. Mấy con rắn đủ hình thù hoa văn quấn vào nhau, le lưỡi khè khè nọc độc. Muốn bao nhiêu kinh tởm liền có bấy nhiêu.

“Rời khỏi đây lập tức cùng nữ nhân kia cút về Pháp, nếu để ta biết ngày mai người vẫn còn ở thành phố A, vậy ngươi chuẩn bị đến đây làm đồ ăn vặt cho chúng đi.” Trần Húc Đông nói xong liền bảo thuộc hạ đưa ả về. Cổ Nhã Vận vào khách sạn không kịp thở ra hơi đã vội vàng kéo Quan Trữ quay về Pháp. Quan Trữ không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nghe nếu không đi sẽ mất mạng, nàng cũng không dám nghĩ nhiều mà li khai, căn bản ngay cả chuyện của Cổ Thần Hi cũng không hỏi. Mà nghĩ lại thì đây vốn là điều Cổ Thần Hi cũng đã biết trước rồi, nên hắn cũng không thấy tổn thương hay thất vọng quá nhiều.

Quan Trữ và Cổ Nhã Vận đi rồi. Ngày hôm sau, mấy người trong Dạ Hỏa được cử đi Pháp cũng quay về. Hơn nữa không phụ sự kì vọng, đã cầm trong tay toàn bộ phim và ảnh điện tử còn lại.

“Ngươi làm như vậy Thần Hi biết không?” Tư Đồ Nhất Tương nhìn ảnh hỏi. Quả thật, ảnh chụp rất đẹp. Hôm nay bọn họ liên hoan, Tảm Nguyệt nói muốn trổ tài lần cuối cùng trước khi sinh, không ăn sẽ tiếc.

“Vẫn chưa biết, chẳng qua ta cũng không có ý giấu giếm. Đợi hắn dọn qua chỗ ta, ta sẽ nói.” Trong lòng Trần Húc Đông không phải không căng thẳng. Hắn lo rằng ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Thần Hi không thích cách làm của hắn…

“Đang nói chuyện gì vậy?” Lời của Trần Húc Đông vừa bị Cổ Thần Hi nghe thấy.

“Lão bà, ta đã đuổi mẹ và muội ngươi về Pháp rồi. Khụ dùng phương pháp không tốt lắm.” Trần Húc Đông xòe hai tay ra thật thà nói.

“Các nàng còn sống?” Cổ Thần Hi lạnh nhạt hỏi.

“Đương nhiên.”

“Vậy đuổi thì đuổi, rất hợp ý ta. Chuyện này ta sẽ thưởng cho ngươi.” Cổ Thần Hi nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả.

“Phù Vậy thì tốt rồi. Thưởng cái gì?” Trần Húc Đông thả lỏng nói.

“Lão công…” Cổ Thần Hi tủm tỉm cười gọi Trần Húc Đông.

“!” Trần Húc Đông có chút vui sướng quá độ mà mà ngây cả người.

Tư Đồ Nhất Tương thấy thế liền cười lớn đi ra ngoài. Đậu Đậu hiện giờ đang ở bếp giúp Tư Đồ Tảm Nguyệt nấu ăn. Nó luôn nói học xong sẽ nấu cho mình ăn. Cũng không biết học ra sao rồi, hắn phải đi coi thử.

Đậu Đậu mặc cái tạp dề nhỏ, đang chạy nhảy giúp đỡ sau lưng Tư Đồ Tảm Nguyệt. Mặc dù chưa từng thử làm qua mấy thứ này, chỉ đơn giản là rửa rau hay đại loại thế nhưng nó cũng có thể làm rất tốt. Tư Đồ Tảm Nguyệt cảm thấy có một em dâu đáng yêu như thế này rất sảng khoái.

“Bảo bối, đừng rửa nữa. Ta đau lòng ” Tư Đồ Nhất Tương kéo Đậu Đậu, không cho nó chạm vào mấy đồ này. Bàn tay trắng mịn như vậy a, bị thương một chút hắn cũng đau lòng chết mất.

“Ách… Nhưng Nguyệt tỷ tỷ làm một mình thì sẽ rất mệt.” Đậu Đậu cảm thấy để một nữ nhân mang thai làm nhiều như vậy không được tốt cho lắm.

“Để đầu bếp giúp đỡ, ngươi đừng lo.” Tư Đồ Nhất Tương cố ý không cho Đậu Đậu chạm vào đồ ăn.

“Đậu Đậu, Nhất Tương các ngươi ra ngoài đi. Một mình ta làm là được rồi. Đừng gọi đầu bếp, dù sao những thứ cần chuẩn bị cũng chuẩn bị xong rồi. Các nàng tới cũng không còn gì để làm.” Tư Đồ Tảm Nguyệt rốt cuộc vẫn có sức khoẻ hơn người. Hiện tại bụng đã rất to, vẫn ở đây loay hoay nồi niêu bát đũa.

“Mệt thì nhớ gọi người.” Tư Đồ Nhất Tương lưu lại một câu như vậy rồi mang Đậu Đậu ra ngoài.

“Đợi chút!!!” Tư Đồ Tảm Nguyệt vội vàng xoay đầu. Nàng đột nhiên phát hiện một vấn đề thú vị nha!

“Gì hả?”

“Đậu Đậu, Nhất Tương. Sau này lúc ta gọi hai người các ngươi sẽ trực tiếp gọi ‘Đậu Tương (Đậu Tương)’ là được!” Tư Đồ Tảm Nguyệt cười nói. (‘豆将(豆浆)’ Đồng âm đọc a, thế nên Đậu Đậu mới không thích ăn đậu tương =”=)

“…”

Lúc cơm tối Hứa Minh mới quay về. Mọi người cùng nhau ngồi chuẩn bị dùng bữa. Hứa Minh hơi cúi đầu cười gian. Không ai nhìn thấy, nếu có thấy cũng sẽ không hiểu hắn tại sao cười như vậy.

“Nguyệt tỷ, ngươi đánh chết người bán dấm rồi sao?!” Trần Húc Đông làm mặt khổ nói. Có làm nhầm hay không? Răng đã sắp ê hết rồi!!!

“Hứa Minh, đừng nói với ta ngươi ngày ngày đều ăn như này!” Tư Đồ Nhất Tương buông đũa xuống có chút bất đắc dĩ. Bất quá hắn thấy may mắn, Đậu Đậu không ăn những thứ này mà ăn đậu. Xem như đã tránh được một kiếp a!

“Quen là được, quen là được.” Hứa Minh cười ăn cơm, xem ra thực sự đã quen rồi.

Không biết từ ngày nào, Tư Đồ Tảm Nguyệt đặc biệt thích ăn chua. Hứa Minh từng nghe bác sĩ nói qua đây là hiện tượng bình thường của thời kì mang thai cũng không có gì đáng nói. Tư Đồ Tảm Nguyệt làm đồ như thế nào, hắn ăn như thế đấy.

“Sao vậy? Thực sự rất chua sao?” Tư Đồ Tảm Nguyệt nghi hoặc, rõ ràng ăn rất ngon mà…

“Cái này, tốt nhất để cho người làm ăn đi. Về lâu dài sẽ không tốt cho dạ dày của các ngươi, không thể ăn như vậy.” Cổ Thần Hi đề nghị đúng trọng tâm.

Thật sự chịu không nổi, cuối cùng mọi người cùng nhau lái xe ra ngoài ăn. Dù sao cũng tiện. Trên bàn ăn, mấy người trò chuyện đủ đông tây nam bắc. Đến khi người nào đó ném ra một “trái bom”!

“Đậu Đậu, Hạ thúc thúc lưu lại thứ gọi Xích Ngọc kia, thật sự có loại công hiệu đó sao?” Cổ Thần Hi cảm thấy, Đậu Đậu sẽ rất rõ chuyện này. Thứ này dù sao cũng là do người nhà nó tặng. Hắn cũng không cố tình, thật sự không ngờ tới Tư Đồ Nhất Tương chưa nói chuyện này với Đậu Đậu.

“Gì? Thần Hi ca ca các ngươi có Xích Ngọc a? Cái đó rất đặc biệt đó. Có thể khiến hai nam nhân có hài tử. Hơn nữa cũng có rất nhiều công hiệu khác. Ví dụ như kéo dài tuổi thọ a, trừ độc a vân vân. Nhưng sau khi ăn rồi hai người không thể cách xa nhau hai năm. Nếu không thì sẽ mất mạng. Loại đồ này sẽ đem hai người liên kết chặt chẽ với nhau, xem như là đồng sinh cộng tử đó.”

“Cái kia hài tử, khụ… nghĩ muốn thì sẽ có sao?” Cổ Thần Hi tiếp tục hỏi.

“Úc… cũng, không phải. Nếu là người phàm, ăn xong rồi phải chuyện đó, chuyện đó chuyện đó năm lần… mới có thể có” Đậu Đậu nói xong tự thấy xấu hổ mà cúi đầu.

“….” Cả phòng im lặng. Chuyện Xích Ngọc bọn họ đều đã nghe nói, nhưng chưa từng nghe kĩ điểm đặc biệt của nó như vậy a.

“Các ngươi, muốn có hài tử sao?” Đậu Đậu hiếu kì hỏi.

Không có tiếng trả lời. Bọn họ có thể trả lời thế nào? Cho dù lúc đầu có lẽ có, nhưng hiện tại cũng có thể là không. Với số lần kia thì thật không đơn giản a…

“Lão công… năm lần…” Vẻ mặt Cổ Thần Hi giống như sắp ngất nói.

“Ừm…”

“Ta thấy vẫn là thôi đi, chúng ta cứ hưởng thụ cuộc sống của hai người trước. Chuyện này thần kì quá, dù sao phải chuẩn bị tâm lý một chút.” Cổ Thần Hi giống như thả lỏng nói.

Tư Đồ Nhất Tương nửa ngày không nói câu nào. Hắn vốn chưa muốn cho Đậu Đậu biết sớm như này. Tiểu gia hoả này hiểu mình muốn có cảm giác gia đình, cho nên chuyện này nếu để nó biết…

Một câu này của Cổ Thần Hi, có lẽ lúc nói thì không sao. Nhưng chuyện này quả thực sẽ khiến chuyện nào đó rất đột nhiên mà tới.

Đêm quay về. Tư Đồ Nhất Tương cùng Đậu Đậu vuốt ve an ủi nhau. Hầu như ngày nào bọn họ cũng làm vận động đặc biệt. Chỉ là suy nghĩ lúc đó và hiện tại không giống nhau. Ít nhất Tư Đồ Nhất Tương nghĩ đến chuyện hài tử, Đậu Đậu thì không. Nhưng lần này…

Đậu Đậu ở dưới thân Tư Đồ Nhất Tương, đoán rằng nếu nó và Nhất ca ca có hài tử rồi thì sẽ thế nào.

Vì vậy…

Tư Đồ Nhất Tương từ đầu đã cho rằng nó muốn ăn Xích Ngọc, vẫn phải làm năm lần mới được. Bởi vì hắn là người phàm màNhưng sự thực thì hình như không phải như vậy…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương