Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc
-
Chương 39: Ngươi không được quay đầu
Từ sự tích ghi sổ nợ trước đây có thể suy ra, Đậu Đậu là một đứa trẻ nhớ dai vô cùng, cũng phi thường tính toán. Ví dụ như lúc này, nó luôn tranh thủ thời gian, một chút thời gian cũng không muốn lãng phí. Cũng hết cách, ai bảo phụ thân lưu lại cho nó chỉ một chút pháp thuật chứ, một tháng còn giới hạn chỉ được dùng một lần nha? Nếu nó muốn dùng nhiều hơn, thì hàng ngày phải kiên trì tu luyện. Nhưng mỗi ngày có ít thời gian như vậy, đều phải dùng để ngắm Nhất ca ca, nào có thời gian rảnh mà tu luyện, đúng là một vấn đề khiến người ta đau đầu.
Thân thể nho nhỏ của Đậu Đậu khoanh chân ngồi trên giường. Hai tay nộn nộn đặt tự nhiên trên đầu gối, trong miệng niệm niệm vài từ, giống như hình ảnh mà bọn Nguyên Chiến nhìn thấy. Chẳng qua nó không phải là đang tu luyện, mà đang cố gắng biến mình lớn thành mười sáu tuổi. Tuy chỉ có một ngày, nó cũng hi vọng Nhất ca ca có thể nhìn thấy được hình dáng của nó khi trưởng thành. Nhỏ như hiện tại, cả ngày được Nhất ca ca bế qua bế lại khiến nó cảm thấy có chút kì quái. Nó không ghét cảm giác kia, chỉ là cho rằng có thể tay trong tay cùng Nhất ca ca mới là hành động nên có của người yêu thật sự.
Cách lúc trời sáng khoảng bốn mươi phút, Đậu Đậu cuối cùng cũng đạt được ý nguyện biến lớn thành hình dáng nên có lúc mười sáu tuổi. Chỉ có điều là…
Nhìn y phục trên người bị xé nát, Đậu Đậu thấy đau lòng. Đây là bộ đồ ngủ Nhất ca ca mua cho mà nó thích nhất. Oa oa… giờ đã trở thành một đống vải rồi, sớm biết như này không bằng để hở thí thí biến thân đi.
Đậu Đậu luyến tiếc thu dọn đống vải. Tuy đã rách không thể mặc được nữa, nhưng nó cũng không muốn vứt đi. Chỉ cần là đồ Nhất ca ca mua cho, nó đều phải lưu lại.
Cất đồ vào trong tủ sâu xanh, Đậu Đậu trèo lại lên giường. Sau đó vẫn như nhiều lần trước, chui vào trong lòng Tư Đồ Nhất Tương tìm một vị trí thoải mái. Lần này nó không nhẹ tay nhẹ chân, vì lúc trước đã dùng pháp thuật làm cho Nhất ca ca ngủ thật sâu. Chỉ cần không phải là phòng sập, nó tin Nhất ca ca sẽ không thể tỉnh trước lúc trời sáng.
Quả nhiên, ngay lúc trời vừa sáng thì Tư Đồ Nhất Tương liền tỉnh lại. Trước khi hắn tỉnh, chỉ cảm thấy trọng lượng đè lên cánh tay không giống như mọi ngày, ngoài ra tại sao chân hắn cũng có cảm giác bị đè nặng?
Tướng ngủ lúc bé của Đậu Đậu rất đáng yêu. Ngoan ngoãn gối đầu lên cánh tay của Tư Đồ Nhất Tương, chỉ cần tìm một vị trí mà nó cho là thoải mái nhất, về cơ bản cả đêm sẽ duy trì tư thế ngủ như vậy. Nhưng hiện tại…
Tư Đồ Nhất Tương đầu tiên là kinh ngạc. Sau đó có chút bất đắc dĩ nhìn mỹ thiếu niên trước mắt. Mái tóc vẫn là màu lam nhạt nhưng dài hơn trước khá nhiều, hàng lông mi dày cũng dài hơn trước. Đôi môi màu anh đào đáng yêu lúc bé đã biến thành màu phấn nhạt. Khuôn mặt mập mạp cũng đã trở thành một khuôn mặt trái xoan thon gọn. Má lúm đồng tiền vẫn còn đó. Cánh tay nhỏ bé trắng nõn tinh tế đang đặt trên ngực hắn, chân trái thon dài trơn bóng đang đặt giữa hai chân hắn, chân phải thì gác lên trên hai chân Tư Đồ Nhất Tương. Điều quan trọng nhất là… Đậu Đậu cư nhiên không mặc đồ. Mặc dù đã được cái chăn màu bạc che đi chỗ trọng yếu nhất, nhưng xem ra vẫn hơi thiếu vải.
Thử nghĩ cũng đúng, quần áo Đậu Đậu không thiếu nhưng không có bộ nào để mặc lúc lớn cả.
“Đậu Đậu, trên thế giới này cũng chỉ có ngươi mới khiến ta phải kinh ngạc nhiều lần như vậy.” Tư Đồ Nhất Tương vuốt dọc má Đậu Đậu nhẹ giọng nói.
“Ưh… Nhất ca ca ngươi dậy rồi?” Đậu Đậu mở một mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn Tư Đồ Nhất Tương. Nó rất buồn ngủ, nhưng Nhất ca ca dậy rồi thì nó cũng không muốn ngủ nữa. Ngủ nữa thì sẽ giảm bớt thời gian được nhìn Nhất ca ca. Rất khó mới có thể có hình dáng hiện tại để ở cùng Nhất ca ca một ngày, nó không muốn lãng phí thời gian vào việc ngủ.
“Ừm, ngoan, nếu còn buồn ngủ thì ngủ thêm lát nữa.” Tư Đồ Nhất Tương theo thói quen ôm lấy Đậu Đậu, vỗ nhè nhẹ vào lưng nó…
“Không, không ngủ nữa” Cơ thể Đậu Đậu bỗng cứng ngắc lại, mặt cũng đỏ lên. Lúc Tư Đồ Nhất Tương vỗ lưng nó mới phát hiện, nó chưa mặc quần áo. Chẳng trách lúc tay Nhất ca ca chạm vào lưng nó lại ấm áp như vậy.
“Ngượng cái gì? Có dũng cảm ở trần ngủ trong lòng ta lại không có dũng cảm để ta nhìn sao?” Tư Đồ Nhất Tương bóp nhẹ vào cái mũi nhỏ xinh đẹp của Đậu Đậu, giả vờ cười xấu xa, thêm chút tà khí nói.
“Đó, Đậu, Đậu Đậu không có quần áo lớn để mặc mà. Nhất ca ca cũng đâu có thay y phục ở trong phòng. Ta cũng không biết ngươi để quần áo ở đâu.” Đậu Đậu hai má đỏ bừng. Nó vốn có ý muốn lấy y phục của Nhất ca ca ra mặc. Lớn thì lớn, nhưng ít ra có thể che bớt cơ thể. Có điều nó lại không biết ở đâu, không rõ phải tìm thế nào?! Hơn nữa, nó cũng không thể cứ như vậy đi ra khỏi phòng ngủ mà tìm.
Đậu Đậu đến đây cũng đã lâu rồi, thế nhưng vẫn chưa từng thấy qua cơ thể của Tư Đồ Nhất Tương. Ngay cả tình trạng bán loã thể cũng chưa được nhìn thấy. Sau khi Tư Đồ Nhất Tương biết Đậu Đậu có thể nghe hiểu tiếng người, từ đó cũng ra ngoài thay y phục. Y phục của hắn thực ra đều chuyển đến phòng sách, chẳng qua là Đậu Đậu không biết mà thôi. Hắn cũng không thể nói ra là tại sao, chỉ là cảm thấy thay y phục trước mặt Đậu Đậu rất kì quái, chuyện đó luôn có thể khiến hắn nghĩ tới bốn chữ “rất không thích hợp”. Rồi sau đó bọn Nguyên Chiến tới, hắn biết được tuổi thật của Đậu Đậu đã là mười bốn, khi đó cảm thấy tốt hơn nhiều. Nhưng tiểu gia hoả này sau khi biết được chuyện lúc nhỏ bọn hắn là cô nhi lại luôn dùng ánh mắt đau lòng mà nhìn hắn. Y phục mà cởi ra, để tiểu tử kia thấy được các vết thương trên lưng hắn, khi đó không phải sẽ khóc sao?
Tư Đồ Nhất Tương cười rồi đứng dậy đi sang phòng sách lấy quần áo cho Đậu Đậu. Nhìn thấy cơ thể xinh đẹp của Đậu Đậu hắn không phải là không có cảm giác. Chỉ là Đậu Đậu còn nhỏ, hắn không muốn lưu lại ấn tượng xấu cho Đậu Đậu. Haizzz, vạn nhất không cẩn thận, khiến Đậu Đậu nghĩ rằng hắn là một đại thúc hèn hạ thì thảm rồi.
Nhìn theo bóng lưng của Tư Đồ Nhất Tương, Đậu Đậu suy nghĩ một chút, cuối cùng bao mình lại bằng một cái chăn nhỏ, cũng từ từ theo sau. Bởi vì giày cũng nhỏ không thể đi vừa nữa, Đậu Đậu đành phải đi chân trần. Bất qua như này khiến âm thanh lúc đi vô cùng khẽ, cũng không làm cho Tư Đồ Nhất Tương chú ý. Đậu Đậu vừa đi vừa nghĩ muốn xem chỗ Nhất ca ca nó để quần áo, như vậy sau này, nó có thể tự mình đi tìm trước. Không cần giống như hôm nay, biến xong lại phải ở trần.
Tư Đồ Nhất Tương cởi đồ ngủ ra định thay xong quần áo mới mang áo sơ mi đến cho Đậu Đậu. Hắn không ngờ Đậu Đậu sẽ lại xuất hiện sau lưng hắn. Cho nên khi hắn vừa cởi áo ngủ ra, vừa kịp để cho Đậu Đậu nhìn thấy.
Bởi vì cái chăn quá nhẹ, mà chỗ Đậu Đậu dừng bước lại đúng là một cái thảm, cho nên khi tuột xuống cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì. Đậu Đậu cũng quên mất mình đang không mặc gì trên người, chỉ chú ý đến trên lưng Tư Đồ Nhất Tương có những vết sẹo rất dài.
“Nhất, Nhất ca ca…” Tiếng gọi của Đậu Đậu mang theo giọng mũi từ đằng sau Tư Đồ Nhất Tương truyền đến. Là thương tiếc, là đau lòng, hơn nữa là khổ sở…
Tư Đồ Nhất Tương cứng đờ. Vừa nghe thấy giọng của Đậu Đậu hắn chỉ còn biết kêu trời.
Đậu Đậu loã thể đi đến gần Tư Đồ Nhất Tương, sau đó từ đằng sau ôm chặt lấy hắn. Vốn luôn cảm thấy thẹn thùng, nhưng lúc này Đậu Đậu đã quên mất chuyện bản thân đang trần như nhộng, có thể thấy rằng nó đang vô cùng lo lắng.
Vết sẹo dài như vậy, hẳn đã từng mang đến biết bao nhiêu đau đớn…
Bị chất lỏng nóng ấm nào đó làm ướt lưng, Tư Đồ Nhất Tương muốn quay lại an ủi Đậu Đậu, nói với nó mình đã không còn đau lâu rồi. Nhưng Đậu Đậu ôm rất chặt không cho hắn quay lại. Đậu Đậu muốn ôm như vậy một lát, thật sự chỉ cần một lát là tốt rồi.
“Vật nhỏ, đừng khóc nữa. Nhất ca ca đã không còn đau nữa rồi.” Tư Đồ Nhất Tương đan mười ngón tay vào tay Đậu Đậu nói.
“Oa oa… như ma ve dương sài nư vậy, lúc đó Nhất đa đa nhất địa rất sau. (Nhưng mà vết thương dài như vậy, lúc đó Nhất ca ca nhất định rất đau)” Đậu Đậu dán chặt mặt vào lưng Tư Đồ Nhất Tương, dù hắn nói gì cũng chỉ cúi đầu, nức nở khóc.
“Việc đó không phải đều đã qua rồi sao, sớm đã khỏi rồi. Đậu Đậu đừng khóc nữa, khóc nữa Nhất ca ca sẽ rất đau lòng.” Tư Đồ Nhất Tương cười, bắt đầu nghịch mấy ngón tay tinh tế của Đậu Đậu. Trắng nõn, mịn màng, hắn cũng có chút luyến tiếc không muốn buông ra. Tiểu gia hoả này nức nức nở nở nói những gì hắn cũng nghe không rõ.
“Oa oa… Nhất đa đa lí thương hơn phụ nhân…” Đậu Đậu càng khóc càng hăng.
“…” Tư Đồ Nhất Tương thật bất đắc dĩ, lời vừa nói hắn cũng không nghe ra là đang nói cái gì nữa. Có thể là khi dễ… Lẽ nào hắn dùng sai phương pháp rồi?
“Đậu Đậu, ngươi khi nào biến trở lại?” Tư Đồ Nhất Tương thử chuyển chủ đề, không muốn Đậu Đậu dồn sự chú ý vào vết thương trên lưng hắn nữa. Sau đó hắn cũng chuẩn bị tâm lý. Hắn biết, Đậu Đậu chắc chắn phải biến lại. Hắn không tin mình may mắn như vậy, Đậu Đậu biến lớn rồi sẽ không biến nhỏ đi.
“Hức Ngày mai… hx… buổi sáng… Lúc Nhất ca ca tỉnh lại.” Đậu Đậu rốt cuộc cũng ngẩng đầu. Chỉ là vẫn duy trì tư thế ôm lấy Tư Đồ Nhất Tương từ phía sau.
“…” Quả nhiên…
“Nhất ca ca… hức… Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?”
“Không có gì, Đậu Đậu buông ra trước đi. Lúc nãy không phải nói muốn mặc quần áo sao? Không buông ca ca ra hôm nay không mặc quần áo được đâu?” Tư Đồ Nhất Tương lưu manh nói. Thầm nghĩ, tiểu gia hoả, nói như vậy xem ngươi có dám không buông hay không.
Nghe xong câu nói của Tư Đồ Nhất Tương, hai cánh tay của Đậu Đậu buông lỏng trong chốc lát, sau đó lại ôm chặt Tư Đồ Nhất Tương hơn lúc trước, trong lòng kêu to: Ôi cha ơi, xong rồi, xong rồi! Chăn đâu?
Đậu Đậu trái nhìn phải nhìn, rồi mới nhớ ra, nó ở cửa!
Tư Đồ Nhất Tương thấy Đậu Đậu không buông tay, hắn đành tự mình quay đầu lại…
“Á, Nhất ca ca ngươi không được quay lại.” Đậu Đậu vội đến mức như muốn nhảy lên. Trời sáng như này nó sao có thể để cho Nhất ca ca nhìn nó xích loã chứ? Lúc ở phòng ngủ tốt xấu gì cũng được chăn che bớt rồi!
“Ngươi không buông tay ta sẽ quay lại.” Tư Đồ Nhất Tương cười, đứa nhỏ này rốt cuộc cũng phát hiện nó đang ở trần rồi sao?
“Không được không được, ta cho phép ngươi quay ngươi mới được quay.”
“Được, vậy ngươi nói đi, bây giờ làm gì?”
“Nhất ca ca đi lùi lại với ta, ta đi lấy chăn trước.” Đậu Đậu nhìn cái chăn đằng sau nói.
“Được, đi lùi lại.” Tư Đồ Nhất Tương phối hợp với Đậu Đậu lui dần từng bước. Vô cùng cẩn thận để tránh dẫm vào chân Đậu Đậu.
Đậu Đậu không dám dời mắt khỏi Tư Đồ Nhất Tương, sợ hắn sẽ quay đầu lại.
Đi đến đầu thảm, Đậu Đậu ngồi xuống lấy cái chăn. Tư Đồ Nhất Tương cũng không quay đầu lại. Vì sao lại không quay? Rất đơn giản, bởi vì đối diện chỗ bọn họ đi tới không xa có một cái gương nhỏ, mà tấm gương kia đang phản chiếu hình ảnh của Đậu Đậu rất rõ ràng, chỉ là nó không biết mà thôi.
Tư Đồ Nhất Tương rất thoả mãn, thấy hắn nhún nhún vai, Đậu Đậu vẫn ở đó nhấn mạnh.
“Không cho phép ngươi quay đầu!”
…
Thân thể nho nhỏ của Đậu Đậu khoanh chân ngồi trên giường. Hai tay nộn nộn đặt tự nhiên trên đầu gối, trong miệng niệm niệm vài từ, giống như hình ảnh mà bọn Nguyên Chiến nhìn thấy. Chẳng qua nó không phải là đang tu luyện, mà đang cố gắng biến mình lớn thành mười sáu tuổi. Tuy chỉ có một ngày, nó cũng hi vọng Nhất ca ca có thể nhìn thấy được hình dáng của nó khi trưởng thành. Nhỏ như hiện tại, cả ngày được Nhất ca ca bế qua bế lại khiến nó cảm thấy có chút kì quái. Nó không ghét cảm giác kia, chỉ là cho rằng có thể tay trong tay cùng Nhất ca ca mới là hành động nên có của người yêu thật sự.
Cách lúc trời sáng khoảng bốn mươi phút, Đậu Đậu cuối cùng cũng đạt được ý nguyện biến lớn thành hình dáng nên có lúc mười sáu tuổi. Chỉ có điều là…
Nhìn y phục trên người bị xé nát, Đậu Đậu thấy đau lòng. Đây là bộ đồ ngủ Nhất ca ca mua cho mà nó thích nhất. Oa oa… giờ đã trở thành một đống vải rồi, sớm biết như này không bằng để hở thí thí biến thân đi.
Đậu Đậu luyến tiếc thu dọn đống vải. Tuy đã rách không thể mặc được nữa, nhưng nó cũng không muốn vứt đi. Chỉ cần là đồ Nhất ca ca mua cho, nó đều phải lưu lại.
Cất đồ vào trong tủ sâu xanh, Đậu Đậu trèo lại lên giường. Sau đó vẫn như nhiều lần trước, chui vào trong lòng Tư Đồ Nhất Tương tìm một vị trí thoải mái. Lần này nó không nhẹ tay nhẹ chân, vì lúc trước đã dùng pháp thuật làm cho Nhất ca ca ngủ thật sâu. Chỉ cần không phải là phòng sập, nó tin Nhất ca ca sẽ không thể tỉnh trước lúc trời sáng.
Quả nhiên, ngay lúc trời vừa sáng thì Tư Đồ Nhất Tương liền tỉnh lại. Trước khi hắn tỉnh, chỉ cảm thấy trọng lượng đè lên cánh tay không giống như mọi ngày, ngoài ra tại sao chân hắn cũng có cảm giác bị đè nặng?
Tướng ngủ lúc bé của Đậu Đậu rất đáng yêu. Ngoan ngoãn gối đầu lên cánh tay của Tư Đồ Nhất Tương, chỉ cần tìm một vị trí mà nó cho là thoải mái nhất, về cơ bản cả đêm sẽ duy trì tư thế ngủ như vậy. Nhưng hiện tại…
Tư Đồ Nhất Tương đầu tiên là kinh ngạc. Sau đó có chút bất đắc dĩ nhìn mỹ thiếu niên trước mắt. Mái tóc vẫn là màu lam nhạt nhưng dài hơn trước khá nhiều, hàng lông mi dày cũng dài hơn trước. Đôi môi màu anh đào đáng yêu lúc bé đã biến thành màu phấn nhạt. Khuôn mặt mập mạp cũng đã trở thành một khuôn mặt trái xoan thon gọn. Má lúm đồng tiền vẫn còn đó. Cánh tay nhỏ bé trắng nõn tinh tế đang đặt trên ngực hắn, chân trái thon dài trơn bóng đang đặt giữa hai chân hắn, chân phải thì gác lên trên hai chân Tư Đồ Nhất Tương. Điều quan trọng nhất là… Đậu Đậu cư nhiên không mặc đồ. Mặc dù đã được cái chăn màu bạc che đi chỗ trọng yếu nhất, nhưng xem ra vẫn hơi thiếu vải.
Thử nghĩ cũng đúng, quần áo Đậu Đậu không thiếu nhưng không có bộ nào để mặc lúc lớn cả.
“Đậu Đậu, trên thế giới này cũng chỉ có ngươi mới khiến ta phải kinh ngạc nhiều lần như vậy.” Tư Đồ Nhất Tương vuốt dọc má Đậu Đậu nhẹ giọng nói.
“Ưh… Nhất ca ca ngươi dậy rồi?” Đậu Đậu mở một mắt, mơ mơ hồ hồ nhìn Tư Đồ Nhất Tương. Nó rất buồn ngủ, nhưng Nhất ca ca dậy rồi thì nó cũng không muốn ngủ nữa. Ngủ nữa thì sẽ giảm bớt thời gian được nhìn Nhất ca ca. Rất khó mới có thể có hình dáng hiện tại để ở cùng Nhất ca ca một ngày, nó không muốn lãng phí thời gian vào việc ngủ.
“Ừm, ngoan, nếu còn buồn ngủ thì ngủ thêm lát nữa.” Tư Đồ Nhất Tương theo thói quen ôm lấy Đậu Đậu, vỗ nhè nhẹ vào lưng nó…
“Không, không ngủ nữa” Cơ thể Đậu Đậu bỗng cứng ngắc lại, mặt cũng đỏ lên. Lúc Tư Đồ Nhất Tương vỗ lưng nó mới phát hiện, nó chưa mặc quần áo. Chẳng trách lúc tay Nhất ca ca chạm vào lưng nó lại ấm áp như vậy.
“Ngượng cái gì? Có dũng cảm ở trần ngủ trong lòng ta lại không có dũng cảm để ta nhìn sao?” Tư Đồ Nhất Tương bóp nhẹ vào cái mũi nhỏ xinh đẹp của Đậu Đậu, giả vờ cười xấu xa, thêm chút tà khí nói.
“Đó, Đậu, Đậu Đậu không có quần áo lớn để mặc mà. Nhất ca ca cũng đâu có thay y phục ở trong phòng. Ta cũng không biết ngươi để quần áo ở đâu.” Đậu Đậu hai má đỏ bừng. Nó vốn có ý muốn lấy y phục của Nhất ca ca ra mặc. Lớn thì lớn, nhưng ít ra có thể che bớt cơ thể. Có điều nó lại không biết ở đâu, không rõ phải tìm thế nào?! Hơn nữa, nó cũng không thể cứ như vậy đi ra khỏi phòng ngủ mà tìm.
Đậu Đậu đến đây cũng đã lâu rồi, thế nhưng vẫn chưa từng thấy qua cơ thể của Tư Đồ Nhất Tương. Ngay cả tình trạng bán loã thể cũng chưa được nhìn thấy. Sau khi Tư Đồ Nhất Tương biết Đậu Đậu có thể nghe hiểu tiếng người, từ đó cũng ra ngoài thay y phục. Y phục của hắn thực ra đều chuyển đến phòng sách, chẳng qua là Đậu Đậu không biết mà thôi. Hắn cũng không thể nói ra là tại sao, chỉ là cảm thấy thay y phục trước mặt Đậu Đậu rất kì quái, chuyện đó luôn có thể khiến hắn nghĩ tới bốn chữ “rất không thích hợp”. Rồi sau đó bọn Nguyên Chiến tới, hắn biết được tuổi thật của Đậu Đậu đã là mười bốn, khi đó cảm thấy tốt hơn nhiều. Nhưng tiểu gia hoả này sau khi biết được chuyện lúc nhỏ bọn hắn là cô nhi lại luôn dùng ánh mắt đau lòng mà nhìn hắn. Y phục mà cởi ra, để tiểu tử kia thấy được các vết thương trên lưng hắn, khi đó không phải sẽ khóc sao?
Tư Đồ Nhất Tương cười rồi đứng dậy đi sang phòng sách lấy quần áo cho Đậu Đậu. Nhìn thấy cơ thể xinh đẹp của Đậu Đậu hắn không phải là không có cảm giác. Chỉ là Đậu Đậu còn nhỏ, hắn không muốn lưu lại ấn tượng xấu cho Đậu Đậu. Haizzz, vạn nhất không cẩn thận, khiến Đậu Đậu nghĩ rằng hắn là một đại thúc hèn hạ thì thảm rồi.
Nhìn theo bóng lưng của Tư Đồ Nhất Tương, Đậu Đậu suy nghĩ một chút, cuối cùng bao mình lại bằng một cái chăn nhỏ, cũng từ từ theo sau. Bởi vì giày cũng nhỏ không thể đi vừa nữa, Đậu Đậu đành phải đi chân trần. Bất qua như này khiến âm thanh lúc đi vô cùng khẽ, cũng không làm cho Tư Đồ Nhất Tương chú ý. Đậu Đậu vừa đi vừa nghĩ muốn xem chỗ Nhất ca ca nó để quần áo, như vậy sau này, nó có thể tự mình đi tìm trước. Không cần giống như hôm nay, biến xong lại phải ở trần.
Tư Đồ Nhất Tương cởi đồ ngủ ra định thay xong quần áo mới mang áo sơ mi đến cho Đậu Đậu. Hắn không ngờ Đậu Đậu sẽ lại xuất hiện sau lưng hắn. Cho nên khi hắn vừa cởi áo ngủ ra, vừa kịp để cho Đậu Đậu nhìn thấy.
Bởi vì cái chăn quá nhẹ, mà chỗ Đậu Đậu dừng bước lại đúng là một cái thảm, cho nên khi tuột xuống cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì. Đậu Đậu cũng quên mất mình đang không mặc gì trên người, chỉ chú ý đến trên lưng Tư Đồ Nhất Tương có những vết sẹo rất dài.
“Nhất, Nhất ca ca…” Tiếng gọi của Đậu Đậu mang theo giọng mũi từ đằng sau Tư Đồ Nhất Tương truyền đến. Là thương tiếc, là đau lòng, hơn nữa là khổ sở…
Tư Đồ Nhất Tương cứng đờ. Vừa nghe thấy giọng của Đậu Đậu hắn chỉ còn biết kêu trời.
Đậu Đậu loã thể đi đến gần Tư Đồ Nhất Tương, sau đó từ đằng sau ôm chặt lấy hắn. Vốn luôn cảm thấy thẹn thùng, nhưng lúc này Đậu Đậu đã quên mất chuyện bản thân đang trần như nhộng, có thể thấy rằng nó đang vô cùng lo lắng.
Vết sẹo dài như vậy, hẳn đã từng mang đến biết bao nhiêu đau đớn…
Bị chất lỏng nóng ấm nào đó làm ướt lưng, Tư Đồ Nhất Tương muốn quay lại an ủi Đậu Đậu, nói với nó mình đã không còn đau lâu rồi. Nhưng Đậu Đậu ôm rất chặt không cho hắn quay lại. Đậu Đậu muốn ôm như vậy một lát, thật sự chỉ cần một lát là tốt rồi.
“Vật nhỏ, đừng khóc nữa. Nhất ca ca đã không còn đau nữa rồi.” Tư Đồ Nhất Tương đan mười ngón tay vào tay Đậu Đậu nói.
“Oa oa… như ma ve dương sài nư vậy, lúc đó Nhất đa đa nhất địa rất sau. (Nhưng mà vết thương dài như vậy, lúc đó Nhất ca ca nhất định rất đau)” Đậu Đậu dán chặt mặt vào lưng Tư Đồ Nhất Tương, dù hắn nói gì cũng chỉ cúi đầu, nức nở khóc.
“Việc đó không phải đều đã qua rồi sao, sớm đã khỏi rồi. Đậu Đậu đừng khóc nữa, khóc nữa Nhất ca ca sẽ rất đau lòng.” Tư Đồ Nhất Tương cười, bắt đầu nghịch mấy ngón tay tinh tế của Đậu Đậu. Trắng nõn, mịn màng, hắn cũng có chút luyến tiếc không muốn buông ra. Tiểu gia hoả này nức nức nở nở nói những gì hắn cũng nghe không rõ.
“Oa oa… Nhất đa đa lí thương hơn phụ nhân…” Đậu Đậu càng khóc càng hăng.
“…” Tư Đồ Nhất Tương thật bất đắc dĩ, lời vừa nói hắn cũng không nghe ra là đang nói cái gì nữa. Có thể là khi dễ… Lẽ nào hắn dùng sai phương pháp rồi?
“Đậu Đậu, ngươi khi nào biến trở lại?” Tư Đồ Nhất Tương thử chuyển chủ đề, không muốn Đậu Đậu dồn sự chú ý vào vết thương trên lưng hắn nữa. Sau đó hắn cũng chuẩn bị tâm lý. Hắn biết, Đậu Đậu chắc chắn phải biến lại. Hắn không tin mình may mắn như vậy, Đậu Đậu biến lớn rồi sẽ không biến nhỏ đi.
“Hức Ngày mai… hx… buổi sáng… Lúc Nhất ca ca tỉnh lại.” Đậu Đậu rốt cuộc cũng ngẩng đầu. Chỉ là vẫn duy trì tư thế ôm lấy Tư Đồ Nhất Tương từ phía sau.
“…” Quả nhiên…
“Nhất ca ca… hức… Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?”
“Không có gì, Đậu Đậu buông ra trước đi. Lúc nãy không phải nói muốn mặc quần áo sao? Không buông ca ca ra hôm nay không mặc quần áo được đâu?” Tư Đồ Nhất Tương lưu manh nói. Thầm nghĩ, tiểu gia hoả, nói như vậy xem ngươi có dám không buông hay không.
Nghe xong câu nói của Tư Đồ Nhất Tương, hai cánh tay của Đậu Đậu buông lỏng trong chốc lát, sau đó lại ôm chặt Tư Đồ Nhất Tương hơn lúc trước, trong lòng kêu to: Ôi cha ơi, xong rồi, xong rồi! Chăn đâu?
Đậu Đậu trái nhìn phải nhìn, rồi mới nhớ ra, nó ở cửa!
Tư Đồ Nhất Tương thấy Đậu Đậu không buông tay, hắn đành tự mình quay đầu lại…
“Á, Nhất ca ca ngươi không được quay lại.” Đậu Đậu vội đến mức như muốn nhảy lên. Trời sáng như này nó sao có thể để cho Nhất ca ca nhìn nó xích loã chứ? Lúc ở phòng ngủ tốt xấu gì cũng được chăn che bớt rồi!
“Ngươi không buông tay ta sẽ quay lại.” Tư Đồ Nhất Tương cười, đứa nhỏ này rốt cuộc cũng phát hiện nó đang ở trần rồi sao?
“Không được không được, ta cho phép ngươi quay ngươi mới được quay.”
“Được, vậy ngươi nói đi, bây giờ làm gì?”
“Nhất ca ca đi lùi lại với ta, ta đi lấy chăn trước.” Đậu Đậu nhìn cái chăn đằng sau nói.
“Được, đi lùi lại.” Tư Đồ Nhất Tương phối hợp với Đậu Đậu lui dần từng bước. Vô cùng cẩn thận để tránh dẫm vào chân Đậu Đậu.
Đậu Đậu không dám dời mắt khỏi Tư Đồ Nhất Tương, sợ hắn sẽ quay đầu lại.
Đi đến đầu thảm, Đậu Đậu ngồi xuống lấy cái chăn. Tư Đồ Nhất Tương cũng không quay đầu lại. Vì sao lại không quay? Rất đơn giản, bởi vì đối diện chỗ bọn họ đi tới không xa có một cái gương nhỏ, mà tấm gương kia đang phản chiếu hình ảnh của Đậu Đậu rất rõ ràng, chỉ là nó không biết mà thôi.
Tư Đồ Nhất Tương rất thoả mãn, thấy hắn nhún nhún vai, Đậu Đậu vẫn ở đó nhấn mạnh.
“Không cho phép ngươi quay đầu!”
…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook