Nhất Trâm Tuyết
-
4: Tam Muội
Giác Uyển không chỉ hẻo lánh mà còn rất đơn sơ.
Thật ra nơi này hoàn toàn không thể gọi là một tòa viện, bên ngoài chẳng qua chỉ dùng hàng rào ngăn ra một không gian độc lập, bên trong cũng chỉ có hai gian phòng, gian chính giữa dùng làm chính thất, dưới sự che chắn của mấy cây hòe cao lớn có vẻ hết sức thấp bé khó coi.
Trong phòng lại càng không có đồ trang trí gì quý giá, thứ đáng giá duy nhất chỉ có lư hương tử kim tinh xảo ở góc bàn kia, thân lư hương có khắc tiếng Phạn làm người ta hoa cả mắt, vừa nhìn đã biết là đồ vật mang về từ trong chùa.
Có lẽ quanh năm suốt tháng đốt cùng một loại hương, mặc dù không đốt hương cũng có thể ngửi được một tia thanh ngọt nhàn nhạt, giống như hương trái cây lại giống như hương thuốc.
Trước giường đặt hai chiếc rương nhỏ, đều là đồ đạc vội vàng dọn dẹp khi từ chùa Thừa Nguyện hồi phủ, Bích Ngô không bay mấy mấy thứ này lên, nói: "Không tới mấy ngày Mộc Thu Uyển sẽ sai người đến, đến lúc đó chúng ta lại phải dọn về rồi.”
Cơ Ngọc Lạc nhìn nàng ta, hiển nhiên còn chưa kịp biết việc này, nói: "Phải dọn về sao?”
Bích Ngô gật đầu nói: "Là lão phu nhân nói.
Nghĩ cũng đúng, tháng sau tiểu thư xuất giá rồi nên không tiện đi ra ngoài từ góc xó này.”
Cơ gia rốt cuộc vẫn sĩ diện.
Dứt lời, nàng nhỏ giọng cảm khái nói: "Không ngờ lại trở về như vậy.”
Mộc Thu Uyển mà Bích Ngô nói là chủ viện của Cơ phủ, sở dĩ nói là "trở về", là bởi vì trước đây hai chủ tớ các nàng từng ở đó.
Cô nương đích nữ ở chủ viện là hợp lý nhất.
Chỉ có điều vào lúc tiểu thư khoảng tám tuổi vô tình làm vỡ một cái chén, cái chén kia bình thường không có gì đặc biệt, cũng không tính là quý giá, nhưng phu nhân lại nổi trận lôi đình phạt nàng quỳ mấy ngày.
Trước kia phu nhân đối xử với tiểu thư cũng không tốt lắm, ngày đó càng đáng sợ hơn, ngay cả Bích Ngô tuổi còn nhỏ cũng còn nhớ rõ ánh mắt kia như muốn ăn thịt người.
Vì thế người nhỏ như vậy, lúc này đã sốt cao.
Bệnh này không sao nhưng lại làm liên lụy tam tiểu thư thường tới tìm nàng chơi cũng nhiễm phong hàn, phu nhân lúc ấy lập tức nóng nảy sắp xếp tiểu thư đến Giác Uyển, sai ma ma chăm sóc, từ đó về sau lại không nhắc đến chuyện để nàng trở về nữa.
Rồi sau đó ma ma cũng chịu không nổi kham khổ, không tới hai tháng đã chạy mất.
Sau đó Bích Ngô nói bóng nói gió đều bị ngăn trở lại không đau không ngứa, còn tưởng rằng cả đời này cũng sẽkhông thể trở về Mộc Thu Uyển, ai ngờ lúc đến lại bằng phương thức này, thật sự là ý trời trêu ngươi mà...
Bích Ngô này đang thương xuân bi thu lại không nhìn thấy một tia bi thương hồi tưởng lại trước kia từ trên mặt tiểu thư nhà mình, nàng chỉ nhẹ gật đầu, nói: "Vậy cũng tốt.”
Sau đó thanh thản lấy sách y học trong rương ra.
Những trang sách này đã ố vàng, nhìn đã cổ xưa, đại khái đã lâu cỡ hai ba năm rồi, đây đều đều là sách Tĩnh Trần sư thái của chùa Thừa Nguyện tặng.
Trên trang bìa ba chữ "Cơ Ngọc Dao" cũng viết thanh tú đoan chính, ngòi bút uyển chuyển, từng nét từng nét đều lộ ra sự dịu dàng của tiểu thư khuê các.
Trên sách còn có rất nhiều chú thích, nhìn ra được dụng tâm của chủ nhân, trên trang trống trích ra rất nhiều phương thuốc giảm bớt chứng đau đầu.
Đau đầu là bệnh cũ của Lâm Thiền.
Đây đều là phương thuốc chữa bệnh cho Lâm Thiền, thật sự là một nữ nhi hiếu thảo.
Cơ Ngọc Lạc nhìn trang chữ nhỏ này không khỏi thất thần, giữa lông mày nổi lên chút khinh miệt mịt mờ, đang muốn xé trang này xuống thì "Két" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra một cách vội vàng.
Cùng với đó còn có giọng nói xinh đẹp lại vội vàng bộp chộp của tiểu cô nương: "A tỷ, a tỷ!”
Rèm châu bị vén lên ào ào lại mạnh mẽ rủ xuống.
Cơ Ngọc Lạc ngước mắt lên chỉ thấy một cô nương mặc váy gấm màu vàng nhạt mang theo một thân hơi nước chạy nhanh đến, khuôn mặt nàng ấy còn chưa nở rộ có vẻ ngây ngô, ánh mắt long lanh ngập nước như thỏ con, nước mắt trên mặt dính lại một cục trông đáng thương muốn chết.
Là Cơ Nhàn Dư.
Nàng ấy đi lên kéo Cơ Ngọc Lạc dậy, dạo qua hai vòng khóc nói: "Để muội xem, để muội xem.
A tỷ thân thể suy nhược, sống ở Tĩnh Tư Đường có tốt không? Đói không, lạnh không? Đã, đã gầy đi rồi…”
Một chữ cuối cùng nức nở kéo dài, cảm xúc khổ sở quả thực đều muốn tràn ra.
Cơ Ngọc Lạc im hơi lặng tiếng sắc rút tay về, nói: "Không nghiêm trọng như vậy đâu, bên ngoài trời đổ mưa, sao Tam muội lại chạy tới đây, nếu bị cảm lạnh thì phải làm sao?"
Cơ Nhàn Dư một lần nữa cầm lấy tay nàng, than thở khóc lóc: "Là muội không tốt, đều do muội không tốt, a tỷ xảy ra chuyện mà muội lại không giúp được gì, muội đã cầu xin mẫu thân nhưng mẫu thân càng tức giận hơn, nhốt muội ở trong phòng, muội thật sự không nghĩ ra cách nào khác nữa cả....!Xin lỗi a tỷ.”
Nàng ấy nói xong gục đầu xuống, nước mắt như đứt dây tí tách rơi không ngừng.
Cô nương nhìn như gầy yếu nhưng sức lực không nhỏ, nắm chặt lấy nàng.
Cơ Ngọc Lạc đành phải từ bỏ, dịu dàng nói: "Sao có thể trách muội được chứ, huống chi...!là ta liên lụy đến hôn sự của muội.”
Cơ Nhàn Dư lau nước mắt, nức nở nói: "Nói bừa! Muội mới không thèm để ý hôn sự gì đó đâu, muội chỉ cần a tỷ được khỏe thôi.
Hơn nữa đây cũng không phải là ý muốn của a tỷ, muội hiểu rõ a tỷ nhất, a tỷ không phải giống như người bên ngoài nói đâu, ai không biết Hoắc Hiển kia làm nhiều chuyện ác lại cũng bất hòa với phụ thân, nhất định là hắn cố ý hãm hại!"
Nàng ấy nói mà căm giận bất bình siết nắm đấm.
Ánh mắt tiểu cô nương sáng quắc, trong lòng đều là a tỷ nàng.
Tam muội này thuở nhỏ được Lâm Thiền nâng niu trong lòng bàn tay, không lây nhiễm chút nào sự ngang ngược vô lý của Lâm Thiền, đối nhân xử thế khoan dung lại thật lòng, đối với trưởng tỷ Cơ Ngọc Dao lại càng tốt đến không còn gì để nói.
Cơ Ngọc Lạc biểu lộ cảm động thích hợp, nói: "A tỷ đã biết tâm ý của muội, nhưng hôm nay mẫu thân có biết muội tới nơi này không? Cẩn thận bà ấy lại phạt muội đấy.”
Lâm Thiền không thích tỷ muội các nàng quá gần gũi, bà ta luôn nói Cơ Ngọc Dao mệnh cách xung khắc cốt sẽ liên lụy đến Cơ Nhàn Dư, cho nên bà ta tìm mọi cách để cản trở.
Nhưng Cơ Nhàn Dư không thèm để ý, nói: "Muội vừa nghe được mẫu thân phân phó người đến bảo a tỷ dọn về, ma ma hẳn đang ở trên đường, muội chỉ đi nhanh hơn mấy bà ấy đến sớm báo cho a tỷ biết thôi, lát nữa muội sẽ cùng a tỷ trở về.”
Dứt lời, nàng ấy lại bắt đầu nức nở: "A tỷ chịu khổ rồi…”
Khuôn mặt xinh đẹp kia nhăn thành bánh bao, Cơ Ngọc Lạc bị nàng ấy khóc đến tim nhảy dựng, suýt nữa không nhịn được co rút khóe miệng, cũng may tình hình này không kéo dài bao lâu, quả thật giống như Cơ Nhàn Dư nói, ma ma Lâm Thiền phái tới truyền lời đã đến.
Cơ Nhàn Dư cuối cùng cũng ngừng khóc, Cơ Ngọc Lạc khẩn cấp mang theo rương chuyển đến Mộc Thu Uyển.
Tỳ nữ dẫn nàng vào cửa, cũng không phải căn phòng trước kia của Cơ Ngọc Dao mà là biệt viện sau Mộc Thu Uyển.
Cô nương lớn rồi đều phải phân ra ở một mình, cũng chỉ có Cơ Nhàn Dư còn chưa cập kê vẫn ở dưới mí mắt Lâm Thiền.
Mặc dù biệt viện này rộng rãi hơn Giác Uyển rất nhiều, nhưng bởi vì lâu không có người ở mà để lá rụng đầy, người trong viện bị Lâm Thiền mưa dầm thấm đất, thái độ rất lạnh nhạt với Cơ Ngọc Lạc, chỉ nói: "Phu nhân hiện tại công việc nặng nề, các tỷ muội không rảnh tay, nha đầu bên cạnh đại tiểu thư nhìn có vẻ lanh lợi, những việc nhỏ này ắt hẳn có thể làm tốt.’’
Cơ Ngọc Lạc cười không nói, đối diện với thần thái không kiên nhẫn của nha hoàn, thức thời nói: "Đương nhiên là hầu hạ mẫu thân quan trọng hơn, chỗ ta không quan trọng.”
Tỳ nữ cười như có như không, tâm tình sung sướng ngẩng đầu đi ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook