Nhất Trâm Tuyết
-
16: Đối Chất
Ánh chiều tà cuối cùng của chân trời cuốn vào mây tàn, lăn vào trong ráng đỏ khôn cùng, sắc trời âm u, gió lạnh từ bên hồ thổi tới mang theo ý lạnh buổi chạng vạng mùa đông, Cố Nhu bỗng nhiên run lên một chút, không hiểu sao tim đập nhanh.
Bà ta nhíu mày dặn dò Cơ Vân Khấu: "Hẳn là phụ thân con thay con bàn hôn sự với với Sở công tử kia, lát nữa nhắc tới việc này thì con hãy đồng ý trước, chớ cãi lại chọc ông ấy tức giận, dẫu sao nói thật chuyện hôn nhân này cũng phải bàn rất lâu, còn sớm mà.
”
Sở công tử chính là môn sinh đắc ý của Cơ Sùng Vọng.
Cơ Vân Khấu buồn bực đáp: "Biết rồi.
”
Cố Nhu thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nhếch lên ý cười dịu dàng mới đẩy cửa phòng ra, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Thiền lại dừng lại một lát, trực giác cảm thấy không ổn, tiện đà cười nói: "Phu nhân! cũng ở đây ư.
”
Cơ Vân Khấu theo quy củ gọi một tiếng mẫu thân.
Lâm Thiền liền đứng ở bên cạnh Cơ Sùng Vọng, biểu tình bà ta vì có chút khắc chế mà trở nên dữ tợn, khóe miệng đều run rẩy cả lên, dùng sức quăng ra một xấp biên lai lạnh lùng nói: "Cố di nương thường ngày biết cách ăn nói, hiện giờ cần phải nói rõ ràng, nói nghiêm túc!"
Đồng tử Cố Nhu co lại, nụ cười gần như biến mất trong nháy mắt.
Đây là biên lai bà ta vay tiền nặng lãi.
Trong luật lệ của bổn triều, tiền vay nặng lãi chính là lệnh cấm, đặc biệt từ khi tiên đế đã hạ lệnh cho các quan phủ nghiêm trị tới nay, việc này càng trở nên kiêng kị, nhưng không thể nói là không ai làm, nếu thật sự miệt mài truy tra thì thế gia trong kinh có thể chết một nửa.
Nhưng Cơ Sùng Vọng không phải người khác, ông ta chính là người yêu quý thanh danh nhất, sau khi làm quan ông ta vẫn luôn cẩn thận chưa từng bị người ta nắm được thóp, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho một di nương trong nội viện suýt nữa làm xấu danh dự chứ!
Bà ta dựa vào cái gì, chẳng lẽ chỉ dựa vào Cơ Sùng Vọng bằng lòng đến viện của bà ta uống thêm hai chén trà sao?
Cố Nhu rất tự mình hiểu lấy mình, ngay khi Cơ Vân Khấu không rõ mô tê gì sững sờ nhặt lên mấy tờ giấy kia lên, bà ta thình lình quỳ xuống lập tức làm ra dáng vẻ hối hận, hốt hoảng khóc ròng nói: "Lão gia, lão gia, là thiếp thân nhất thời ma quỷ mê hoặc, đều là lỗi của thiếp thân, nhưng thiếp chỉ làm một lần này thôi, xin ngài tha cho thiếp đi! "
Rốt cuộc Cơ Vân Khấu cũng hiểu mấy tờ giấy trắng mực đen này đang viết cái gì, nàng ta lập tức cũng luống cuống, nàng ta cũng không biết Cố Nhu còn lén cho vay nặng lãi bên ngoài, còn! dùng danh tiếng của Cơ phủ.
Nàng ta hít sâu một hơi, lúc này cũng hoảng sợ cầu tình, Lâm Thiền lại hừ ra một tiếng cười lạnh.
Lâm Thiền nhìn chằm chằm bà ta: "Bạc thu hồi được đâu?”
“Bạc! ”
Tất nhiên là cầm đi đút cho "sát thủ" rồi.
Bởi vì không ngờ Lâm Thiền sẽ tra được việc này nên Cố Nhu cũng không chuẩn bị từ trước để giải thích, sau khi giật mình sửng sốt, muốn lấy huynh trưởng nhà mẹ đẻ của mình ra đính chính, nhưng mới nghĩ ra được lời thoái thác, gian phòng bên kia giá sách có người đẩy ra "rầm" một tiếng.
Không phải Tôn Chí Hưng thì là ai?!
Đây chính là cháu trai của Tôn ma ma, một tên côn đồ chơi bời lêu lổng, cũng có chút năng lực ở những nơi đầm rồng hang hổ kia, cho nên Cố Nhu đều phân phó hắn ta qua tay Tôn ma ma.
Lúc này tên côn đồ đang cúi đầu chột dạ nhìn Cố di nương một cái.
Trong chuyện mua "sát thủ hại người nối dõi trong nhà" này, so ra việc cho vay nặng lãi cũng không tính là gì.
Khi nhìn thấy Tôn Chí Hưng thì lòng Cố Nhu đã nguội lạnh một nửa, bản năng cầu sinh khiến bà ta theo bản năng muốn mở miệng giải thích, nhưng khi bà ta thê lương nhìn về phía Cơ Sùng Vọng, những lời giải thích kia lại kẹt ở cổ họng không phun ra được nửa chữ.
Cơ Sùng Vọng có một đôi mắt yên tĩnh đến mức gần như lạnh lùng, trong con ngươi là màu đen không hề gợn sóng, khóe miệng mím lại không lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ông ta thờ ơ.
Lăn lộn quan trường hai mươi năm, ông ta đã nhìn qua xem biết bao nhiêu khúc chiết, làm sao có thể không thấy rõ sự biện bạch yếu ớt của bà ta?
Chỉ có điều nếu ông ta biết mình giết hại Cơ Ngọc Dao là vì muốn Khấu Nhi gả cho Hoắc Hiển, theo tính tình Cơ Sùng Vọng, chỉ sợ dưới cơn nóng giận sẽ bán bà ta đi.
Đây chính là bi ai của làm thiếp, ngay cả nơi đi cũng nằm trong tay chủ gia.
Cố Nhu siết chặt nắm đấm, ý đồ tìm cái cớ chu toàn giảm nguy hại xuống mức thấp nhất, đang muốn mở miệng chợt nghe Lâm Thiền oán hận nói:
“Làm sao ngươi dám, làm sao ngươi dám ra tay với Nhàn Nhi!”
Cố Nhu ngẩn ra, qua một lúc lâu bà ta mới hiểu được tại sao Lâm Thiền lại có vẻ mặt tức hổn hển này, nếu là vì Cơ Ngọc Dao, bà ta cũng không cần để tâm như thế, thì ra Lâm Thiền cho rằng người bà ta muốn nhắm vào lần này là Cơ Nhàn Dư.
Chẳng trách bà ta lại gây chiến lớn như thế.
Cơ Vân Khấu nghe vậy liền muốn cãi lại: "Không phải mẫu thân, a nương con không phải muốn…”
“Đừng nói nữa!" Cố Nhu vội ngắt lời nàng ta, hàm răng run rẩy nói: "Là thiếp bị mỡ heo che mắt, ghi tạc chút tranh cãi ngày thường với phu nhân trong lòng, nhất thời bất bình mới phạm phải sai lầm lớn này.
Khấu Nhi còn nhỏ, cái gì nàng cũng không hiểu, lão gia trách ta nhưng chớ trách tội nàng!”
Lâm Thiền tức tới bật cười, chết đến nơi mà còn muốn đổ một nửa tội lỗi qua cho bà ta!
Bà ta nói: "Không phải ngươi cho rằng chuyện lão gia muốn gả Vân Khấu cho Sở công tử là ta ở bên đổ thêm dầu vào lửa đấy chứ, ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, ngày đó nữ nhi tốt của ngươi còn chất vấn Dao Nhi kia kìa!"
Vừa dứt lời, Cơ Vân Khấu đã liên tục lắc đầu với khuôn mặt trắng bệch.
Lâm Thiền liếc Cơ Sùng Vọng một cái, nói với giọng ẩm ương: "Không phải là ngươi cảm thấy Sở công tử người ta xuất thân bần hàn chỉ có hai bàn tay trắng, không xứng với nữ nhi tốt của ngươi đấy chứ.
”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook