Tại Kỳ Nghệ Bình Châu Tây Bắc, Cừ Dương thành khi đó là nơi sản xuất ra rất nhiều mỹ tửu, ở trong thành có không ít cửa tiệm buôn bán rượu lớn nhỏ, trong đó nổi danh nhất chính là Thành Nam An gia, nhà bọn họ có bí phương gia truyền ủ ra Cửu Uấn Xuân Tửu*, được triều đình ngự dụng cống rượu, An gia cũng vì vậy mà trở nên nổi tiếng về sự giàu có.

*Cửu Uấn Xuân Tửu: một trong những loại rượu cực phẩm.

Một gia tộc giàu có, một người thịnh vượng sẽ không tránh khỏi có chút việc riêng, An gia cũng không ngoại lệ.

Nghe nói An gia mấy đời trước đồng thời xuất hiện hai vị công tử am hiểu tửu nghiệp, khi đó An lão gia không biết nên an bài như thế nào, cho đến khi sắp chết vẫn không thể quyết định người thừa kế, đến cuối cùng lão gia vừa chết, hai huynh đệ liền vì việc kế thừa mà đứng lên tranh giành, kết quả ca ca bởi vì một chút sơ sẩy mà bị đệ đệ đánh bại, đệ đệ vì bảo vệ chính mình và địa vị của con cháu sau này, đã cùng ca ca phân gia, đuổi ca ca và người nhà của y ra khỏi Cừ Dương thành.

Từ đó, An gia chia thành Bản gia và Phân gia, người Bản gia vừa sinh ra đã có quyền thừa kế An gia, mà Phân gia vĩnh viễn chỉ có thể chịu danh hiệu “người thất bại”, ăn nhờ ở đậu…….

Lại một mùa xuân trôi qua, trong Cừ Dương thành tiểu thương lui tới không ngừng, ngày hôm nay một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa nhà Thành Nam An gia, một đứa trẻ xinh đẹp tựa kim đồng từ trên xe đi xuống, thế nhưng trong mắt nó không có chút non nớt hoạt bát mà một đứa trẻ cùng lứa nên có, ngược lại thâm thúy lạnh lùng, tràn ngập hàn khí.

Nó ngẩng đầu nhìn biển hiệu An phủ, chữ “Ngự” chói mắt ở góc dưới bên phải kia khiến nó không khỏi nhíu mày, nhớ lại lời nói của phụ thân, thần sắc nó càng thêm ngưng trọng.

“Thiếu Du, bắt đầu từ năm nay, con sẽ sống ở Bản gia…….. Nhớ kỹ, ở Bản gia, không phải con áp chế người khác, thì là người khác áp chế con!”

“Cha, mẹ……” Đứa nhỏ khẽ kêu lên.

Dù còn nhỏ nó cũng hiểu được, cuộc sống về sau, xưng hô này có thể sẽ không còn dùng được nữa.

Bản gia An gia đã liên tục ba đời nhất mạch đơn truyền, hiện tại đương gia An Vĩnh Huy cảm thấy một nhà ba người ở nơi này thật sự là quá lớn, phủ đệ quá mức xa xỉ, vì vậy đã phái người đến Phân gia mang về một bé trai tuổi tác xấp xỉ con mình đến ở chung.

Y một mặt hy vọng trong nhà có thể náo nhiệt một chút, mặt khác muốn thông qua sự chung sống của hai đứa trẻ khiến xích mích giữa Bản gia với Phân gia được giảm bớt, nhưng y hiển nhiên tính sai, cũng không nghĩ đến tương lai không lâu, bởi quyết định này của mình mà làm cho An gia đổi chủ.

An Vĩnh Huy nắm tay An Thiếu Du dắt tới hậu viện An gia, bước chân vào viện, có thể nghe được bên trong truyền ra tiếng vui cười như chuông nhỏ.

An Vĩnh Huy nghe thấy âm thanh này, lập tức lộ ra nụ cười ôn nhu của từ phụ, y nói về hướng đó: “Thừa Anh, đừng bướng bỉnh nữa, mau đến đây với cha nào.”

Nghe thấy tiếng gọi này, chỉ chốc lát sau, một thân ảnh nho nhỏ đã thoáng cái nhào vào lòng An Vĩnh Huy, “Cha!”

An Thiếu Du đứng một bên, bất động thanh sắc quan sát chủ nhân tương lai của An gia.

An Thừa Anh năm nay năm tuổi, nhỏ hơn An Thiếu Du hai tuổi, bởi vì được cha mẹ cưng chiều, nên căn bản không hiểu nỗi khổ nhân gian, bị dưỡng thành trắng trắng mềm mềm, là một tiểu thiếu gia thập phần đáng yêu.

An Vĩnh Huy ôm con trai, xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn như trứng của nó, nhịn không được hôn một cái, Tiểu Thừa Anh bị hôn cười khanh khách không ngừng, cha con hai người sau một phen thân thiết, An Vĩnh Huy mới bắt đầu giới thiệu thiếu niên bên cạnh cho con trai.

“Thừa Anh, con xem, đây là Thiếu Du ca ca, về sau con và y sẽ cùng nhau đọc sách, chơi đùa, thân thiết ở chung với ca ca, biết không?”

Tiểu Thừa Anh hoàn toàn không để ý từ lúc nào bản thân có thêm một ca ca, nó chỉ biết về sau người ca ca này sẽ cùng mình chơi là được, vì thế nó rất hào phóng đứng trước mặt An Thiếu Du, cười ha hả kéo tay đứa nhỏ kia.

“Ca ca, sau này cùng chơi với nhau nha!”

An Thiếu Du âm thầm cười nhạo, nhưng ngoài mặt vẫn lộ ra nụ cười, “Được, cùng nhau chơi!”

Nghiệt duyên —— bắt đầu từ đây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương