Hôm nay khắp Loan Bảo cung không còn yên tĩnh như những ngày trước nữa.

Tất cả các hạ nhân cùng tỳ nữ theo lệnh chuẩn bị trang hoàng khắp nơi, ra ra vào vào bận rộn.
Lý Lâm Ngọc là người lo lắng nhất, nàng từ khi vào cung thì đây là lần đầu hoàng thượng ngự giá đến tẩm cung của nàng.

Trước khi vào cung, mẫu thân nàng đã dặn dò rất kĩ nhất định phải hầu hạ hoàng thượng thật tốt, tránh làm phật ý của thánh thượng.
"Ầy...tiểu thư người đừng căng thẳng nữa.

Tất cả đã được chuẩn bị ổn thõa hết rồi."
Lý Lâm Ngọc ánh mắt lo lắng nắm lấy tay nàng.
"Làm sao ta không lo được chứ, chuyện của Lưu Quý Phi được sủng ái nhưng chỉ trong một đêm đã bị bắt vào đại lao.

Có phải hay không đã làm gì để hoàng thượng nổi giận..."
"Tiểu thư người yên tâm đi, Tiểu Mộc sẽ giúp người.

Muội cảm thấy hoàng thượng đối với tiểu thư thật dụng tâm không ít."
Lý Lâm Ngọc nghe Lương Giai Mộc nói có chút tròn mắt ngạc nhiên, hoàng thượng thật có để tâm đến nàng như vậy sao? Nàng và hoàng thượng chỉ gặp mặt một lần tại dạ yến lần đó.

Hơn nữa trong cung phi tần nhiều vô số kể, người nào cũng là mỹ nhân hiếm có, gia thế cao lớn.

Hoàng thượng sẽ không mấy để tâm đến một phi tử nhỏ bé như nàng.
"Ta chỉ mong những ngày tháng sau này có thể cứ yên bình như vậy là tốt rồi."
Lương Giai Mộc trong lòng thầm cảm thán, với tâm tính lương thiện của Lý tiểu thư thật không thích hợp làm phi tần chốn hậu cung.

Nếu đã chọn dấn thân vào nơi này thì đừng nghĩ đến việc sống một cuộc sống an yên.

Chính mình cho dù không đụng đến người khác thì cũng sẽ có kẻ khác chủ động tìm đến để gây sự.
"Tiểu thư đừng nghĩ nhiều nữa, trước mắt đêm nay người phải chuẩn cho bị thật tốt."
Lý Lâm Ngọc ngồi trước gương đồng, hai tay nắm chặt vào nhau.

Nàng thật sự rất lo lắng, ngộ nhỡ làm điều gì khiến hoàng thượng không hài lòng thì sao.
"Tiểu Mộc, muội có nhìn thấy A Lan đâu không?"
Lương Giai Mộc đứng bên cạnh đang giúp nàng lựa chọn xiêm y thích hợp.

Vừa nghe hỏi đến A Lan thì trên gương mặt có chút lạnh nhạt đáp lời.
"Tỷ ấy đang ở trước tiền sảnh quan sát các cung nữ làm việc."
Nói là quan sát thật ra chính là la mắng thì đúng hơn, từ giữa trưa đã không ngừng nghe thấy tiếng quát mắng của A Lan hướng đến các hạ nhân bên dưới mà trách mắng.

Đúng là A Lan từ khi vào cung đã thay đổi rất nhiều.
"Vậy muội cứ như lần trước giúp ta chỉnh trang một chút đi."
"Vâng tiểu thư."
Lương Giai Mộc đứng bên cạnh cười vui vẻ, những việc này nàng đã chuẩn bị chu đáo từ trước.

Không phải vì chuyện của Lưu Kỳ Hương thì hoàng thượng từ sớm đã đến đây rồi.
Nàng chọn cho Lý Lâm Ngọc một bộ xiêm y màu xanh nhạt có họa tiết hình hoa trà đẹp mắt, vừa nhìn liền cảm thấy rất thanh thuần.

Đây cũng là màu sắc mà Nam Cung Lập yêu thích, nàng như thế nào lại biết sao? Tất nhiên là trước khi vào cung nàng đã cho người thu thập không ít thông tin có giá trị về Nam Cung Lập.


Từ những sở thích thường ngày của hắn như thích uống nhất là Bích Loa Xuân, Tang Lạc tửu, thích hoa Trường Xuân, thích mùi hương của hương thảo...tất cả đều đã được nàng chuẩn bị đầy đủ.

Việc còn lại cũng là quan trọng nhất, phải xem biểu hiện của Lý tiểu thư đi, hì hì...
"Tiểu Mộc muội đang nghĩ việc gì còn cười trộm vui vẻ như vậy?"
"Muội đang nghĩ đến cảnh nóng hấp dẫn."
"Cảnh nóng hấp dẫn kia là thứ gì? Trước giờ ta chưa từng nghe nói đến, có phải là một nơi nào đó rất nóng không?"
Phụt...Lương Giai Mộc đứng bên cạnh bị vẻ mặt ngây ngô của người nào đó làm cho nén cười đến nội thương.
"Đúng vậy, đại khái chính là như vậy?"
Bầu trời đêm nay rất đẹp, hôm nay là ngày trăng tròn sáng tỏ.

Cảnh vật xung quanh nương nhờ theo ánh trăng mà được soi sáng.

Gió nhẹ làm nhành liễu uyển chuyển lay động, bên cạnh là mặt nước lung linh huyền ảo.

Trước đại môn Loan Bảo cung, hôm nay được thắp lên một chiếc lồng đèn đỏ chiếu sáng rực rỡ.
Cuối cùng Nam Cung Lập cũng đã đến, hắn sau không khi xử lý hết một số lớn tấu chương cũng mệt mỏi mà chuẩn bị nghỉ ngơi.

Hắn hôm nay trong lòng có phần chờ mong muốn càng sớm càng tốt đến gặp một người.
"Hoàng thượng giá đáo."
"Nô tỳ bái kiến hoàng thượng."
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng."
Lý Lâm Ngọc bước nhanh đến nhẹ nhàng hành lễ, nàng hôm nay lam y thanh thoát vô cùng đẹp mắt.

Trên tóc búi kiểu phù dung quy vân làm cho gương mặt càng thêm xinh đẹp động lòng.

Nàng ưu nhã ôn hòa, đôi mắt trong sáng thuần khiết làm cho Nam Cung Lập không ngừng ngắm nhìn.

Hắn thích nàng cũng chính là vì vẻ đẹp lương thiện này của nàng.
"Tất cả không cần đa lễ, mau đứng lên đi."
"Tạ hoàng thượng."
Nam Cung Lập nhẹ nhàng bước đến đỡ lấy tay nàng, giọng điệu nhu hòa.
"Trẫm vì bận chính vụ đã để nàng đợi lâu.

Mau bước đến bàn ngồi đi."
Lương Giai Mộc đứng bên cạnh quan sát hết thải, trong lòng vui vẻ.

Nàng nhìn biểu tình của hoàng thượng liền biết hắn quả nhiên đối với Lý tiểu thư có chân tình là thật.

Từ sau vụ việc của Lưu Kỳ Hương, hắn cũng không đến tẩm cung của bất kỳ người nào khác.

Hôm nay đến đây chính là vì yêu thích Lý Lâm Ngọc mà đến.
A Lan cho người dọn thực ăn mang đến, rất nhanh bên ngoài liền có cung nữ lần lượt cầm khay mang vào.
Lý Lâm Ngọc hiểu chuyện học theo quy cũ trong cung đứng lên, nàng hướng đến phía của hoàng thượng gấp thức ăn cùng rót rượu bồi hắn.

Trên gương mặt của nàng lộ rõ vẻ không tự nhiên, trong lòng có phần căng thẳng.


Làm cho không gian cũng trở nên gượng gạo hẳn ra.
Lý Lâm Ngọc như thể bị á khẩu không hiểu sao lại không nói ra được lời nào, buổi sáng nàng không phải đã chuẩn bị rất tốt hay sao.

Nàng chỉ biết cúi đầu cứ thế mà gấp thức ăn cho Nam Cung Lập.

Nàng từ lúc hoàng thượng bước vào cũng chưa từng một lần dám nhìn thẳng vào gương mặt của hắn.
Lý Lâm Ngọc còn đang cúi đầu muốn tiếp tục gấp thức ăn thì bỗng nhiên bên tay bị người nào đó giữ lại.

"Nàng không cần phải gấp nữa, bát của trẫm đã không còn chỗ chứa rồi."
"Thần...thần thiếp sơ ý, xin hoàng thượng tha tội."
Lý Lâm Ngọc vì căng thẳng mà tay chân luống cuống hết cả lên, nàng đánh rơi đũa bạc trong tay.

Chết rồi nàng bị làm sao vậy chứ? Hoàng thượng có tức giận hay không...
Trái với suy nghĩ của nàng, Nam Cung Lập không những không tức giận mà còn nhìn nàng cười nhẹ.

Hắn khẽ kéo tai này để nàng ngồi xuống ghế bên cạnh hắn.
"Nàng đợi ta lâu như vậy cũng đã rất đói rồi, ngồi xuống ăn một chút gì đi."
"Tạ hoàng thượng."
Lý Lâm Ngọc bây giờ mới dám nhìn thẳng vào người trước mặt mình.

Hắn tuấn mỹ vô song, khí chất vương giả nhưng lại không hề uy nghiêm lãnh đạm, mà trái lại biểu tình lại ôn nhu chu đáo đến như vậy.

Đây đúng thật là hoàng thượng cao cao tại thượng hay sao?
Nam Cung Lập nhu tình gấp thức ăn cho nàng, hắn biết nàng vẫn luôn e sợ khi đối diện với mình.

Hắn cũng không trách nàng, ngược lại còn cảm thấy dáng vẻ hiện tại này của nàng có phần rất đáng yêu.
"Nàng không cần lo lắng, trẫm tuy là vua nhưng không phải máu lạnh vô tình khó hầu hạ như nàng nghĩ."
Lý Lâm Ngọc vừa nghe liền lập tức ngừng ăn buông đũa xuống hướng đến phía hắn giải thích.
"Thần thiếp không có nghĩ như vậy."
"Rõ ràng là nàng đang rất sợ trẫm rồi còn gì.

Được rồi, trẫm ra lệnh cho nàng mau ăn hết chỗ này."
"Vâng..."
Nam Cung Lập vui vẻ nhìn người trước mặt ngoan ngoãn ngồi trên ghế.

Cử chỉ không được tự nhiên, lắm lúc lại len lén nhìn về phía hắn.

"Hoàng thượng, thiếp ăn không nổi nữa."
"Được..."
Hắn phất tay cho cung nữ tiến vào dọn thức ăn mang xuống.
"Nàng rót rượu bồi trẫm, trẫm hôm nay muốn ngồi đây uống rượu ngắm trăng."
Lý Lâm Ngọc nghe theo rót rượu cho hắn, được một lúc nàng chợt lên tiếng.
"Hoàng thượng, hay là thần thiếp rót trà bồi người."
"Sao lại muốn trẫm uống trà?"

"Uống nhiều rượu...sức khỏe sẽ không tốt, cho nên..."
Nam Cung Lập cười nhẹ, nắm lấy tay nàng đặt trước ngực mình.

"Nàng lo lắng cho trẫm sao?"
Lý Lâm Ngọc thoáng chút gương mặt lập tức ửng đỏ, nàng không trả lời chỉ khẽ cúi đầu.
Nam Cung Lập nhẹ vén một bên tóc mai mềm mại của nàng.
"Nàng nhìn đi trăng hôm nay có phải rất đẹp hay không?"
"Trăng rất đẹp."
Nam Cung Lập nắm lấy tay nàng, hắn ngắm nhìn trăng tròn, giọng điệu tâm tình.
"Trẫm lúc nhỏ vừa nhìn thấy ánh trăng liền sinh ra yêu thích, nàng cũng giống như ánh trăng này vậy."
Hắn vừa nói vừa nhìn nàng thật nhu tình, nàng giống như ánh trăng ngoài kia.

Lần đầu hắn nhìn thấy bức họa trên phố đã bị nàng thu hút sinh ra tương tư không nguôi.
Lý Lâm Ngọc bị người bên cạnh làm cho động tâm không ít, lần đầu tiên nàng gặp được hoàng thượng cũng đã khắc ghi hình bóng ấy trong lòng.

Nàng nhìn hắn mỉm cười, hai má ửng hồng xinh đẹp.
"Thần thiếp nghĩ...ánh trăng kia cũng thích hoàng thượng."
Nam Cung Lập vừa nghe xong trong lòng sinh ra cảm giác vui sướng vô hạn.

Hắn còn lo sợ nàng không có tâm ý gì với hắn, sợ nàng không cam tâm tình nguyện mà vào cung.

Hắn nhẹ kéo nàng đặt vào lòng mình, bên môi cười nhẹ.
"Ngọc Nhi, trời đêm gió lớn.

Nàng cẩn thận kẻo bị lạnh."
"Hoàng thượng..."
Lý Lâm Ngọc e thẹn cúi đầu vào ngực hắn, nàng cảm thấy trái tim mình rất ấm áp.

Đây chính là tình yêu sao?
Lương Giai Mộc từ trước đến giờ luôn đứng yên một chỗ chờ hầu hạ.

Nàng không ngừng cảm thán, cẩu lương đúng là nuốt không trôi mà, hai người này đang thay phiên nhau phát cẩu lương trước mặt nàng.

Cũng ngọt ngào quá rồi, tiến triển cũng không tệ a~, lão nương đây xin chúc mừng.

Lão nương ta đã hai kiếp rồi vẫn chưa tìm được ý trung nhân, nhìn các người ân ân ái ái thật xem không nổi nữa.

Cảnh nóng sắp tới nàng xin được từ bỏ tại đây...
"Ngọc Nhi...không còn sớm nữa, trẫm mang nàng vào trong nghĩ ngơi."
"Hoàng thượng..."
Nam Cung Lập chưa đợt người trong lòng kịp phản ứng đã bế nàng lên bước vào bên trong sương phòng.

Hắn ra hiệu cho tất cả hạ nhân lui xuống, tất nhiên trong đó có cả Lương Giai Mộc.
Trong tẩm cung hiện tại chỉ còn có hai người bọn họ, Lý Lâm Ngọc giúp hắn thay ra long bào ở bên ngoài.
"Ngọc Nhi đến đây ngồi đi."
"Vâng."
"Hoàng thượng...người..."
"Không sao để trẫm giúp nàng."
Nam Cung Lập giúp nàng tháo ra trâm cày trên tóc, mái tóc đen dài từ từ được thả xuống đến tận cuối lưng.

Hắn cúi người nhìn mỹ nhân trước gương xinh đẹp động lòng người.
"Ngọc Nhi, nàng rất đẹp."
Hắn nhẹ hôn lên trán nàng, sau đó trực tiếp bế nàng lên mang đến bên giường ngọc.

"Chúng ta nghỉ ngơi thôi."

Hắn đặt nàng nằm xuống giường, ánh mắt thâm tình nhìn mỹ nhân dưới thân còn là người trong lòng.

Hắn càng ngắm càng say, cổ họng cũng trở nên khô hốc, hơi thở nặng nề cúi xuống hôn lên môi anh đào đỏ mọng.

Từ chút một nhấm nháp thưởng thức hương vị ngọt ngào.

Bên tay không an phận bắt đầu du thẩu trên người nàng, tìm đến phía thắt lưng cởi bỏ từng lớp y phục vướn bận.
Lý Lâm Ngọc bị người phía trên hôn đến thất thần, nàng đầu óc trống rỗng mơ hồ quên cả hô hấp.

Đây là lần đầu nàng cảm thấy cơ thể nóng đến như vậy, tim đập mạnh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Hắn đến khi nhận thấy nàng hơi thở khó khăn mới từ từ rời khỏi môi nàng, giọng nói trầm thấp thì thầm vào tai nàng.
"Ngọc Nhi...ngoan đừng căng thẳng."
"Hoàng thượng...chúng ta như thế này có phải giống như trong những bức tranh Lý ma ma mang đến không?"
Nam Cung Lập bị vẻ mặt ngây ngô vì tò mò của nàng làm cho phì cười.

Tranh? Chẳng lẽ nàng đang nói đến tranh vẽ xuân cung đồ...Nàng đúng thật vẫn còn là một tiểu cô nương đơn thuần chưa hiểu chuyện mà.
"Lý ma ma đã nói gì với nàng, Hửm?"
"Bà ấy nói...nói học theo trong tranh mới có thể hầu hạ tốt cho hoàng thượng.

Nhưng mà..."
Nam Cung Lập khẽ cười, dùng tay nhẹ nhàng vuốt lên đôi mài liễu xinh đẹp của nàng.
"Nhưng...làm sao?"
"Nhưng thiếp cảm thấy những hình vẽ đó rất kì lạ, có chút đáng sợ."
Nam Cung Lập liền bật cười, đúng là tiểu cô nương trong sáng mà.

Nàng đơn thuần như vậy nhất định sau này không cho nàng xem những thứ tranh kia nữa.

Hại tiểu mỹ nhân của hắn sợ hãi rồi.
"Nàng yên tâm...những tranh vẽ kia không đáng tin.

Ngoan, nàng tin trẫm đúng không?"
Lý Lâm Ngọc không nghi ngờ liền gật đầu, người phía trên lập tức nở nụ cười vui vẻ.

Hắn lại một lần nữa hôn xuống môi nàng, từ chút một mà ôn nhu chiếm lấy nàng.
Lý Lâm Ngọc cảm thấy cơ thể nóng đến ửng đỏ cả người, từng mảng da thịt bị người bên trên ôn nhu mà hôn xuống.

Cảm giác thần trí trống rỗng đến không suy nghĩ được gì nữa, đột nhiên bên tay truyền đến giọng nói dụ ngọt.

Tiếp đó là cảm giác đau đớn đến mảnh liệt, cảm giác như cơ thể đang bị xé ra vậy.
"Aaa...."
"Ngoan...cố...chịu một chút."
"Đau...quá..."
Lý Lâm Ngọc đôi mắt ngập nước, nàng không ngờ cơ thể mình lại phải chịu đau đớn như vậy, đúng là rất đáng sơ...Hoàng thượng như thế nào lại lừa nàng.
"Hoàng thượng...bỏ thiếp ra đi..."
"Ngọc Nhi ngoan, một chút sẽ không đau nữa."
Nam Cung Lập có phần đau lòng, hắn biết lần đầu tiên của nữ tử đều sẽ phải chịu đau đớn.

Hắn cố gắng ôn nhu nhất có thể, từ chút một mà di chuyển giúp nàng từ từ nàng thích ứng.

Hắn về sau nhất định sẽ yêu thương nàng nhiều hơn.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Like ủng hộ truyện nha.
"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương