Nhất Thụ Nhân Sinh
-
Chương 31: Đền cậu một đời hạnh phúc
Lần trước gặp Vương Thụ Dân, Tạ Nhất cất công mua một bữa thịnh soạn về chiêu đãi, nhưng hắn chưa ăn đã vội vàng trốn chạy. Lần gần nhất gặp Vương Thụ Dân, Tạ Nhất nghỉ việc ở nơi cậu sắp được thăng chức, qua làm trong công ty của Jason.
Cậu vừa vào đã được đảm nhiệm vai trò trợ lý, khiến người khác nghi kị, cho rằng cậu có dây mơ rễ má với ông chủ, nhưng sau một năm làm việc, từ trên xuống dưới công ty chẳng ai tìm được cớ phê bình cậu cả. Theo lời của Tưởng Linh Khê thì là, dù từng thấy qua kẻ liều mạng, hay chưa bao giờ gặp được kẻ liều mạng, cứ nhìn Tạ Nhất sẽ biết liều mạng chân chính là gì. Ngay từ ngày đầu đi làm đã về trễ hơn tất cả mọi người, thậm chí không bao giờ xin nghỉ lấy một ngày.Trong vòng một năm làm việc, nói một cách khoa trương thì là, công ty phổ thông dần trở nên lớn mạnh hơn trước gấp mấy lần. Cũng chính vì vậy nảy sinh chuyện cậu ấm Jason suốt ngày la hét thiếu ăn thiếu ngủ làm Tưởng Linh Khê đau hết cả đầu.
Đối với người từng trải qua chuyện một ngày ngủ chưa đến bốn tiếng, ăn chỉ nửa bữa cơm, mùa đông phải ra đường khuân vác đến nứt da tay máu dính ướt tay áo, thì cái khổ cực Jason nói cũng chẳng phải thật sự là khổ cực gì.
Câu nói "Tương lai em chắc chắn sẽ gây dựng được tiền đồ" của cô giáo chủ nhiệm cao trung không phải dành cho học sinh chỉ số IQ 150 giỏi nhất lớp, hay lớp trưởng lúc nào cũng khôn khéo giỏi giang, mà dành cho Tạ Nhất gia đình cơ cực, không chút tài hoa hấp dẫn mắt người. Vì cô giáo đã trông thấy được, một lớp học đông như thế, không ai có thể tàn nhẫn với bản thân hơn Tạ Nhất.
Tạ Nhất vẫn nhớ mãi "Thuyết cửa sổ vỡ" được nghe trước khi ra đi. Muốn chiến thắng cuộc sống thì phải trang bị bản thân kín kẽ, không yếu mềm, không để lộ dù chỉ một vết nứt. Cậu thích Vương Thụ Dân, dẫu chẳng rõ vì sao, nhưng đã luôn yêu trong thinh lặng, không oán không hận thương nhớ suốt mười mấy năm. Dù mỗi lần nghĩ đến, tâm can đau thắt ruột gan xé nát.
(Broken window theory - J.Willson và G.Kelling - Khi một tấm kính cửa sổ bị vỡ và không được sửa chữa, người ta sẽ cho rằng hành động đập vỡ cánh cửa được dung túng và sẽ có thêm những tấm kính cửa khác. Những cánh cửa sổ bị phá vỡ này lại gây ra cảm giác hỗn loạn, và những hành động phạm tội tương tự có thể bùng nổ trên diện rộng.)
Nhưng rồi lại nhận ra, cảm giác đớn đau quặn thắt tim gan ấy không kéo dài mãi mãi. Có một lần cậu tìm thấy quyển sách nói về tự kỉ ám thị của Tưởng Linh Khê, trong đó có một phương pháp rất hay, rằng mỗi sáng dậy chỉ cần soi gương và tự nhủ rằng: Tạ Nhất, mày không còn là một đứa trẻ nữa, không biết rằng chỉ có kẻ ngốc mới thắt cổ trên cái cây xiêu vẹo à? Vương Thụ Dân chính là cái cây xiêu vẹo đó, nội việc có thể lớn lên cũng đã là chuyện hoang tưởng rồi, nói gì tới việc thân cây còn không chắc chắn. Đừng có mà ngu muội như thế chứ. Mày thích cậu ta, cứ đem lòng tưởng nhớ, mãi không buông bỏ đặng, chẳng qua là vì không có được, giống như đứa trẻ muốn hái trăng rằm ăn thay bánh trung thu vậy.
Cái phương pháp không tưởng và thú vị này cậu cũng học được từ Tưởng Linh Khê. Có một lần cậu tận mắt chứng kiến cảnh cô nàng ngồi trong phòng làm việc, vừa soi gương vừa nói, "Tưởng Linh Khê, cưng biết không, cưng chính là tuyệt thế giai nhân của thời đại này. Người không thích cưng vì họ chưa từng được gặp cưng; người gặp cưng nhưng lại không thích cưng vì mắt họ mù hết rồi. Cưng biết sao Lâm muội muội (Lâm Đại Ngọc) ôm hận mà chết không? Vì có một ngày khi cưng lên đường chuyển kiếp, tình cờ lạc bước vào trang viên của cô ta, để cô ta bắt gặp, rồi từ đấy về sau cứ đa sầu thành bệnh, bởi không sánh bằng vẻ mỹ lệ của cưng, nên tức mà chết..."
Loại ám thị lừa mình dối người này xem ra hữu dụng vô cùng. Tạ Nhất nhận thấy, cứ tiếp tục như vậy, chẳng chóng thì chầy cũng sẽ quên đi người đã khắc dấu trong cuộc đời mình suốt gần hai mươi năm. Nhưng rồi, tên khốn kiếp ấy lại đột ngột gọi điện tỏ tình, còn tìm đến tận cửa nhà cậu gây xáo trộn mọi thứ.
Ngoài cửa sổ thành thị chậm rãi lên đèn, phố xá ồn ã náo nhiệt, ánh sao buồn bã lu mờ. Tạ Nhất thông suốt rồi, đứng dậy mặc áo khoác, rời văn phòng.
Những gì cậu muốn, miễn là tôi có, chỉ cần có thể, đều sẽ trao hết cho cậu. Nhưng xét thấy kết quả được báo trước... không nên trông mong gì quá nhiều.
Tạ Nhất vừa vào nhà thì bị ánh sáng trong phòng làm cho lóa mắt, điều hòa ấm áp mở sẵn, cái TV mua chỉ để trang hoàng nay cũng được dùng tới. Còn người kia với tóc mái hơi dài, cẩn thận đứng chờ ở cửa, mặt mày vui tươi lấy lòng.
Vương Thụ Dân ngay khi Tạ Nhất vừa tra chìa khóa vào ổ thì đã nhảy vọt từ phòng khách ra. Huấn luyện viên mà biết tố chất đặc công của hắn được phát huy triệt để như vậy thì thể nào cũng khóc gào thảm thiết cho mà coi. Thân thủ đó, tư chất đó, quả nhiên là đặc chủng xuất sắc của Tổ quốc mà.
Tạ Nhất còn chưa thích nghi được với tình cảnh như vậy thì Vương Thụ Dân đã nhíu mày quan sát cậu từ trên xuống dưới rồi nói, "Tiểu Tạ, sao cậu lại còn gầy hơn đợt trước về nhà vậy?" Gương mặt trắng bệch hệt như người sau cơn đau bệnh, hai má lõm sâu xuống, bàn tay thì khẳng khiu gân guốc, cả người như thể chỉ có mỗi tấm da bọc xương được bao chặt trong lớp áo khoác, gió thoảng sẽ bị cuốn bay.
"Hả?" Tạ Nhất giật mình a một tiếng, xoay người đóng cửa, để túi xách lên tủ giày, cúi người thay dép, cởi áo khoác treo lên giá, bâng quơ nói, "Sao không nói tiếng nào đã tới, ăn cơm chưa?"
"Chờ cậu về mới ăn. Đợi tôi đi hâm thức ăn nhé." Vương Thụ Dân nhìn cậu một lúc, ngập ngừng như còn điều muốn nói, sau lại chỉ quay lưng bỏ vào bếp.
Tạ Nhất nghe tiếng lò vi sóng tí tách, tiếng xào rau thịt, thấy bộ đội đặc công coi vậy cũng biết nấu nướng. Vài phút sau thì có mùi thức ăn thơm ngon bay ra, Tạ Nhất tò mò vào bếp, Vương Thụ Dân đã dọn một món lên bàn, trên lò còn đang nấu cái gì đó, Tạ Nhất nhíu mày mở nắp xem thử, hương thơm thoang thoảng xộc vào mũi.
Vương Thụ Dân đặt đĩa thịt ram vào tay Tạ Nhất, bận rộn nấu một món khác, đoạn nghiêng đầu nhìn cậu bảo, "Cậu sống vậy mà sống được à? Nồi niêu xoong chảo chẳng đụng tới cái nào, trong tủ lạnh thì chỉ toàn đồ ăn liền, ăn riết coi chừng đau dạ dày đó."
Tạ Nhất nhón một miếng thịt bỏ vào miệng ăn thử, Vương Thụ Dân im lặng lo lắng nhìn cậu... Mùi vị cũng không tệ. Tạ Nhất cười một cái, "Chà, cậu cũng có nghề quá, khi nào cưới Tăng Tiên thì đừng quên gửi thiệp mời cho tôi, nhất định sẽ về uống rượu mừng của cậu."
Vương Thụ Dân sững ra, "Tiểu Tạ..."
"Hửm?" Nụ cười vẫn hoàn hảo và xinh đẹp.
Vương Thụ Dân thở dài, "Lát nữa rồi nói, giờ ăn cơm đã."
Chỉ một chốc, đồng chí Vương Thụ Dân hiền lương thục đức hơn người đã nấu được một bàn ăn ngon lành nhưng đơn giản gồm thịt ram rau xào ăn kèm cháo trắng thịt băm, vội vàng múc cho Tạ Nhất một chén ăn lót dạ.
Tạ Nhất cũng không khách khí nữa, suýt thì quên lần cuối cùng được ngồi xuống ăn cơm nóng thịt thơm là khi nào. Với lại cậu thật sự đang rất đói bụng, vừa vào bàn đã ăn liên tục. Hai người không có chuyện gì để nói, chỉ nghe tiếng TV không ngừng ca hát vui đùa. Việc quái gì họ lại có lắm chuyện để nói đến thế?
Vương Thụ Dân thì ngược lại, ăn chẳng an lòng, mắt cứ dán chặt vào Tạ Nhất, thốt nhiên nhận ra có ngắm đối phương bao nhiêu cũng không đủ. Tạ Nhất mi mục như vẽ, từng đường nét trên gương mặt tinh tế hệt một bức họa của tiền nhân, đẹp đến đau lòng. Khi ăn tuy rất nho nhã, nhưng vẫn nhìn ra là cậu đang đói lắm.
Dốc sức làm lụng với bọn Hoàng Hoa suốt một năm ròng, bất giác nhận ra chuyện bôn ba xứ người chính là như vậy. Vô cùng mệt mỏi, lúc nào cũng lo lắng, đi sớm về khuya, lòng thì như bữa cơm canh thừa thịt lạnh, không cảm thấy được chút ấm áp và hy vọng nào. Cảm giác đó, đúng là không dành cho con người mà.
Đất khách dầu có tốt đến đâu thì cũng là đất khách, chẳng phải cố hương của mình. Không có thân nhân thấu hiểu được lòng ấm lạnh. Hóa ra suốt bao nhiêu năm nay, Tạ Nhất một mình lưu lạc trong thành phố đông người, là phải trải qua cuộc sống khổ cực như vậy.
Vương Thụ Dân gắp cho cậu một miếng thịt, nhỏ nhẹ nói, "Biết cậu không thích ăn cay nên tôi không bỏ ớt."
Tạ Nhất thình lình rùng mình một cái, ngước đầu nhìn Vương Thụ Dân, vô cùng không quen mà đáp, "Umm... cảm ơn."
Ăn xong bát cháo nóng, dạ dày đỡ cồn cào, Tạ Nhất đặt bát xuống, điều chỉnh lại tâm trạng, "Tôi quên không hỏi, chuyện buôn bán của cậu thế nào?"
Vương Thụ Dân gượng gạo cầm bát Tạ Nhất lên, "Tôi múc cho cậu chén nữa nhé, ăn nhiều chút." Giọng nói mềm mỏng ân cần làm Tạ Nhất nổi da gà, lưỡi cũng đơ cứng lại, "Cậu... không cần, tôi tự làm được rồi."
Vương Thụ Dân không thèm quan tâm, tự ý múc cho cậu thêm một bát cháo, "Ăn cháo rất tốt cho dạ dày. Nhân lúc nóng thì ăn nhiều vào. Khi nào cậu ăn xong tôi có chuyện muốn nói." Rồi ngồi im lặng bên cạnh tiếp tục dùng ánh mắt mê đắm mà nhìn Tạ Nhất, khiến cậu khó chịu gác đũa hỏi, "Có chuyện gì cậu nói đi."
Vương Thụ Dân ngập ngừng, hít sâu một hơi lấy can đảm, "Mười năm trước, ở thành phố này, hai ta uống say, khi cậu hôn tôi tôi vẫn còn tỉnh táo, hôm sau tỉnh dậy vẫn nhớ rất rõ, bây giờ cũng không hề quên..."
Tạ Nhất cười nhạt một tiếng, kéo ghế lại gần, khoanh tay trước ngực đáp, "Vậy hôm nay tôi trịnh trọng xin lỗi cậu vì hành vi say rượu hôm đấy của mình."
Vương Thụ Dân đau khổ nhìn cậu, "Tiểu Tạ, hôm cậu rời Bắc Tân, tôi kéo tay cậu là vì có lời muốn nói nhưng cuối cùng lại không thể thốt ra... Tôi không phải là kẻ có tiền đồ, ba mươi tuổi mới tỉnh khỏi cơn mê, tuy chưa tạo thành sự nghiệp to lớn gì nhưng cũng đã hợp tác buôn bán cùng vài người anh em ở miền Tây, chuyện làm ăn hiện đang rất tốt, chẳng biết kết quả là thành công hay thất bại. Thế nhưng tôi muốn thử một lần... Lúc đầu, mẹ không cho tôi đi, vì bà sợ tôi cực khổ, không muốn tôi sống những ngày lang bạt đó đây, tôi đều hiểu cả. Nhưng mà tôi phải đi. Tôi phải rời khỏi nơi khiến tôi không thể trưởng thành nổi. Phải một lần được nhìn trời ngắm đất, được thỏa lòng ngao du, và cũng có thêm dũng cảm nói ra câu nói thật tâm luôn chôn giấu suốt gần ấy năm..."
Tạ Nhất thấy tim đập gia tốc.
Vương Thụ Dân giật hai bàn tay đang khoanh lại của Tạ Nhất, nắm nó thật chặt trong tay, "Tiểu Tạ, trong lòng cậu, còn tình cảm dành cho tôi không?"
Tạ Nhất không đáp, Vương Thụ Dân rũ mắt, cười đau xót, "Không còn cũng không sao. Lần này đến lượt tôi đền bù những gì trước kia nợ cậu, dùng cả đời để đền, được không?"
Cậu vừa vào đã được đảm nhiệm vai trò trợ lý, khiến người khác nghi kị, cho rằng cậu có dây mơ rễ má với ông chủ, nhưng sau một năm làm việc, từ trên xuống dưới công ty chẳng ai tìm được cớ phê bình cậu cả. Theo lời của Tưởng Linh Khê thì là, dù từng thấy qua kẻ liều mạng, hay chưa bao giờ gặp được kẻ liều mạng, cứ nhìn Tạ Nhất sẽ biết liều mạng chân chính là gì. Ngay từ ngày đầu đi làm đã về trễ hơn tất cả mọi người, thậm chí không bao giờ xin nghỉ lấy một ngày.Trong vòng một năm làm việc, nói một cách khoa trương thì là, công ty phổ thông dần trở nên lớn mạnh hơn trước gấp mấy lần. Cũng chính vì vậy nảy sinh chuyện cậu ấm Jason suốt ngày la hét thiếu ăn thiếu ngủ làm Tưởng Linh Khê đau hết cả đầu.
Đối với người từng trải qua chuyện một ngày ngủ chưa đến bốn tiếng, ăn chỉ nửa bữa cơm, mùa đông phải ra đường khuân vác đến nứt da tay máu dính ướt tay áo, thì cái khổ cực Jason nói cũng chẳng phải thật sự là khổ cực gì.
Câu nói "Tương lai em chắc chắn sẽ gây dựng được tiền đồ" của cô giáo chủ nhiệm cao trung không phải dành cho học sinh chỉ số IQ 150 giỏi nhất lớp, hay lớp trưởng lúc nào cũng khôn khéo giỏi giang, mà dành cho Tạ Nhất gia đình cơ cực, không chút tài hoa hấp dẫn mắt người. Vì cô giáo đã trông thấy được, một lớp học đông như thế, không ai có thể tàn nhẫn với bản thân hơn Tạ Nhất.
Tạ Nhất vẫn nhớ mãi "Thuyết cửa sổ vỡ" được nghe trước khi ra đi. Muốn chiến thắng cuộc sống thì phải trang bị bản thân kín kẽ, không yếu mềm, không để lộ dù chỉ một vết nứt. Cậu thích Vương Thụ Dân, dẫu chẳng rõ vì sao, nhưng đã luôn yêu trong thinh lặng, không oán không hận thương nhớ suốt mười mấy năm. Dù mỗi lần nghĩ đến, tâm can đau thắt ruột gan xé nát.
(Broken window theory - J.Willson và G.Kelling - Khi một tấm kính cửa sổ bị vỡ và không được sửa chữa, người ta sẽ cho rằng hành động đập vỡ cánh cửa được dung túng và sẽ có thêm những tấm kính cửa khác. Những cánh cửa sổ bị phá vỡ này lại gây ra cảm giác hỗn loạn, và những hành động phạm tội tương tự có thể bùng nổ trên diện rộng.)
Nhưng rồi lại nhận ra, cảm giác đớn đau quặn thắt tim gan ấy không kéo dài mãi mãi. Có một lần cậu tìm thấy quyển sách nói về tự kỉ ám thị của Tưởng Linh Khê, trong đó có một phương pháp rất hay, rằng mỗi sáng dậy chỉ cần soi gương và tự nhủ rằng: Tạ Nhất, mày không còn là một đứa trẻ nữa, không biết rằng chỉ có kẻ ngốc mới thắt cổ trên cái cây xiêu vẹo à? Vương Thụ Dân chính là cái cây xiêu vẹo đó, nội việc có thể lớn lên cũng đã là chuyện hoang tưởng rồi, nói gì tới việc thân cây còn không chắc chắn. Đừng có mà ngu muội như thế chứ. Mày thích cậu ta, cứ đem lòng tưởng nhớ, mãi không buông bỏ đặng, chẳng qua là vì không có được, giống như đứa trẻ muốn hái trăng rằm ăn thay bánh trung thu vậy.
Cái phương pháp không tưởng và thú vị này cậu cũng học được từ Tưởng Linh Khê. Có một lần cậu tận mắt chứng kiến cảnh cô nàng ngồi trong phòng làm việc, vừa soi gương vừa nói, "Tưởng Linh Khê, cưng biết không, cưng chính là tuyệt thế giai nhân của thời đại này. Người không thích cưng vì họ chưa từng được gặp cưng; người gặp cưng nhưng lại không thích cưng vì mắt họ mù hết rồi. Cưng biết sao Lâm muội muội (Lâm Đại Ngọc) ôm hận mà chết không? Vì có một ngày khi cưng lên đường chuyển kiếp, tình cờ lạc bước vào trang viên của cô ta, để cô ta bắt gặp, rồi từ đấy về sau cứ đa sầu thành bệnh, bởi không sánh bằng vẻ mỹ lệ của cưng, nên tức mà chết..."
Loại ám thị lừa mình dối người này xem ra hữu dụng vô cùng. Tạ Nhất nhận thấy, cứ tiếp tục như vậy, chẳng chóng thì chầy cũng sẽ quên đi người đã khắc dấu trong cuộc đời mình suốt gần hai mươi năm. Nhưng rồi, tên khốn kiếp ấy lại đột ngột gọi điện tỏ tình, còn tìm đến tận cửa nhà cậu gây xáo trộn mọi thứ.
Ngoài cửa sổ thành thị chậm rãi lên đèn, phố xá ồn ã náo nhiệt, ánh sao buồn bã lu mờ. Tạ Nhất thông suốt rồi, đứng dậy mặc áo khoác, rời văn phòng.
Những gì cậu muốn, miễn là tôi có, chỉ cần có thể, đều sẽ trao hết cho cậu. Nhưng xét thấy kết quả được báo trước... không nên trông mong gì quá nhiều.
Tạ Nhất vừa vào nhà thì bị ánh sáng trong phòng làm cho lóa mắt, điều hòa ấm áp mở sẵn, cái TV mua chỉ để trang hoàng nay cũng được dùng tới. Còn người kia với tóc mái hơi dài, cẩn thận đứng chờ ở cửa, mặt mày vui tươi lấy lòng.
Vương Thụ Dân ngay khi Tạ Nhất vừa tra chìa khóa vào ổ thì đã nhảy vọt từ phòng khách ra. Huấn luyện viên mà biết tố chất đặc công của hắn được phát huy triệt để như vậy thì thể nào cũng khóc gào thảm thiết cho mà coi. Thân thủ đó, tư chất đó, quả nhiên là đặc chủng xuất sắc của Tổ quốc mà.
Tạ Nhất còn chưa thích nghi được với tình cảnh như vậy thì Vương Thụ Dân đã nhíu mày quan sát cậu từ trên xuống dưới rồi nói, "Tiểu Tạ, sao cậu lại còn gầy hơn đợt trước về nhà vậy?" Gương mặt trắng bệch hệt như người sau cơn đau bệnh, hai má lõm sâu xuống, bàn tay thì khẳng khiu gân guốc, cả người như thể chỉ có mỗi tấm da bọc xương được bao chặt trong lớp áo khoác, gió thoảng sẽ bị cuốn bay.
"Hả?" Tạ Nhất giật mình a một tiếng, xoay người đóng cửa, để túi xách lên tủ giày, cúi người thay dép, cởi áo khoác treo lên giá, bâng quơ nói, "Sao không nói tiếng nào đã tới, ăn cơm chưa?"
"Chờ cậu về mới ăn. Đợi tôi đi hâm thức ăn nhé." Vương Thụ Dân nhìn cậu một lúc, ngập ngừng như còn điều muốn nói, sau lại chỉ quay lưng bỏ vào bếp.
Tạ Nhất nghe tiếng lò vi sóng tí tách, tiếng xào rau thịt, thấy bộ đội đặc công coi vậy cũng biết nấu nướng. Vài phút sau thì có mùi thức ăn thơm ngon bay ra, Tạ Nhất tò mò vào bếp, Vương Thụ Dân đã dọn một món lên bàn, trên lò còn đang nấu cái gì đó, Tạ Nhất nhíu mày mở nắp xem thử, hương thơm thoang thoảng xộc vào mũi.
Vương Thụ Dân đặt đĩa thịt ram vào tay Tạ Nhất, bận rộn nấu một món khác, đoạn nghiêng đầu nhìn cậu bảo, "Cậu sống vậy mà sống được à? Nồi niêu xoong chảo chẳng đụng tới cái nào, trong tủ lạnh thì chỉ toàn đồ ăn liền, ăn riết coi chừng đau dạ dày đó."
Tạ Nhất nhón một miếng thịt bỏ vào miệng ăn thử, Vương Thụ Dân im lặng lo lắng nhìn cậu... Mùi vị cũng không tệ. Tạ Nhất cười một cái, "Chà, cậu cũng có nghề quá, khi nào cưới Tăng Tiên thì đừng quên gửi thiệp mời cho tôi, nhất định sẽ về uống rượu mừng của cậu."
Vương Thụ Dân sững ra, "Tiểu Tạ..."
"Hửm?" Nụ cười vẫn hoàn hảo và xinh đẹp.
Vương Thụ Dân thở dài, "Lát nữa rồi nói, giờ ăn cơm đã."
Chỉ một chốc, đồng chí Vương Thụ Dân hiền lương thục đức hơn người đã nấu được một bàn ăn ngon lành nhưng đơn giản gồm thịt ram rau xào ăn kèm cháo trắng thịt băm, vội vàng múc cho Tạ Nhất một chén ăn lót dạ.
Tạ Nhất cũng không khách khí nữa, suýt thì quên lần cuối cùng được ngồi xuống ăn cơm nóng thịt thơm là khi nào. Với lại cậu thật sự đang rất đói bụng, vừa vào bàn đã ăn liên tục. Hai người không có chuyện gì để nói, chỉ nghe tiếng TV không ngừng ca hát vui đùa. Việc quái gì họ lại có lắm chuyện để nói đến thế?
Vương Thụ Dân thì ngược lại, ăn chẳng an lòng, mắt cứ dán chặt vào Tạ Nhất, thốt nhiên nhận ra có ngắm đối phương bao nhiêu cũng không đủ. Tạ Nhất mi mục như vẽ, từng đường nét trên gương mặt tinh tế hệt một bức họa của tiền nhân, đẹp đến đau lòng. Khi ăn tuy rất nho nhã, nhưng vẫn nhìn ra là cậu đang đói lắm.
Dốc sức làm lụng với bọn Hoàng Hoa suốt một năm ròng, bất giác nhận ra chuyện bôn ba xứ người chính là như vậy. Vô cùng mệt mỏi, lúc nào cũng lo lắng, đi sớm về khuya, lòng thì như bữa cơm canh thừa thịt lạnh, không cảm thấy được chút ấm áp và hy vọng nào. Cảm giác đó, đúng là không dành cho con người mà.
Đất khách dầu có tốt đến đâu thì cũng là đất khách, chẳng phải cố hương của mình. Không có thân nhân thấu hiểu được lòng ấm lạnh. Hóa ra suốt bao nhiêu năm nay, Tạ Nhất một mình lưu lạc trong thành phố đông người, là phải trải qua cuộc sống khổ cực như vậy.
Vương Thụ Dân gắp cho cậu một miếng thịt, nhỏ nhẹ nói, "Biết cậu không thích ăn cay nên tôi không bỏ ớt."
Tạ Nhất thình lình rùng mình một cái, ngước đầu nhìn Vương Thụ Dân, vô cùng không quen mà đáp, "Umm... cảm ơn."
Ăn xong bát cháo nóng, dạ dày đỡ cồn cào, Tạ Nhất đặt bát xuống, điều chỉnh lại tâm trạng, "Tôi quên không hỏi, chuyện buôn bán của cậu thế nào?"
Vương Thụ Dân gượng gạo cầm bát Tạ Nhất lên, "Tôi múc cho cậu chén nữa nhé, ăn nhiều chút." Giọng nói mềm mỏng ân cần làm Tạ Nhất nổi da gà, lưỡi cũng đơ cứng lại, "Cậu... không cần, tôi tự làm được rồi."
Vương Thụ Dân không thèm quan tâm, tự ý múc cho cậu thêm một bát cháo, "Ăn cháo rất tốt cho dạ dày. Nhân lúc nóng thì ăn nhiều vào. Khi nào cậu ăn xong tôi có chuyện muốn nói." Rồi ngồi im lặng bên cạnh tiếp tục dùng ánh mắt mê đắm mà nhìn Tạ Nhất, khiến cậu khó chịu gác đũa hỏi, "Có chuyện gì cậu nói đi."
Vương Thụ Dân ngập ngừng, hít sâu một hơi lấy can đảm, "Mười năm trước, ở thành phố này, hai ta uống say, khi cậu hôn tôi tôi vẫn còn tỉnh táo, hôm sau tỉnh dậy vẫn nhớ rất rõ, bây giờ cũng không hề quên..."
Tạ Nhất cười nhạt một tiếng, kéo ghế lại gần, khoanh tay trước ngực đáp, "Vậy hôm nay tôi trịnh trọng xin lỗi cậu vì hành vi say rượu hôm đấy của mình."
Vương Thụ Dân đau khổ nhìn cậu, "Tiểu Tạ, hôm cậu rời Bắc Tân, tôi kéo tay cậu là vì có lời muốn nói nhưng cuối cùng lại không thể thốt ra... Tôi không phải là kẻ có tiền đồ, ba mươi tuổi mới tỉnh khỏi cơn mê, tuy chưa tạo thành sự nghiệp to lớn gì nhưng cũng đã hợp tác buôn bán cùng vài người anh em ở miền Tây, chuyện làm ăn hiện đang rất tốt, chẳng biết kết quả là thành công hay thất bại. Thế nhưng tôi muốn thử một lần... Lúc đầu, mẹ không cho tôi đi, vì bà sợ tôi cực khổ, không muốn tôi sống những ngày lang bạt đó đây, tôi đều hiểu cả. Nhưng mà tôi phải đi. Tôi phải rời khỏi nơi khiến tôi không thể trưởng thành nổi. Phải một lần được nhìn trời ngắm đất, được thỏa lòng ngao du, và cũng có thêm dũng cảm nói ra câu nói thật tâm luôn chôn giấu suốt gần ấy năm..."
Tạ Nhất thấy tim đập gia tốc.
Vương Thụ Dân giật hai bàn tay đang khoanh lại của Tạ Nhất, nắm nó thật chặt trong tay, "Tiểu Tạ, trong lòng cậu, còn tình cảm dành cho tôi không?"
Tạ Nhất không đáp, Vương Thụ Dân rũ mắt, cười đau xót, "Không còn cũng không sao. Lần này đến lượt tôi đền bù những gì trước kia nợ cậu, dùng cả đời để đền, được không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook