Nhất Thụ Nhân Sinh
-
Chương 15: Ở lậu
Hai hôm chờ đợi đó trời đặc biệt lạnh. Sáng sớm hôm ấy, Tạ Nhất xin nghỉ, vội vàng ra trạm xe lửa.
Hiện đang là ngày nghỉ, tuyết số 1 đông nghìn nghịt người, ai nấy cũng cố chen lấn và đẩy xô chèn ép người khác dẹp lép cả ra. Dọc đường đi Tạ Nhất lòng bất ổn vô cùng. Tròn ba năm rồi cậu chẳng gặp Vương Thụ Dân.
Từ mười sáu tuổi đến mười chín tuổi, là quá trình đủ để một thiếu niên trở thành một người đàn ông. Tạ Nhất thốt nhiên nhận thấy, té ra đã lâu như vậy, té ra người kia ở ngay trong tim mình. Bản thân đã luôn chôn giấu bấy lâu.
Như thể một cái rương không đáy, tàn trữ chuyện cũ bao năm. Rất lâu sau đó mới mở ra, bất chợt phát hiện, cõi người ta chỉ hữu hạn trăm năm. Nhanh như thoi đoi gió đẩy. Nếu ngày trước không có buồn vui sướng khổ, thì ngày sau há sẽ phai nhạt xóa mờ?
Tạ Nhất không hiểu tư vị đang dậy sóng trong lòng là gì. Một thứ cảm giác chỉ chực trào nhảy bổ ra khỏi cổ họng. Vừa vui mừng vừa lo lắng. Nói chuyện điện thoại so với gặp mặt trực tiếp, vẫn khác nhau cả vạn dặm dài. Thiết nghĩ, Vương Thụ Dân đã lâu không về nhà, tới cả thời gian người thân đến thăm cũng khước từ để dồn sức vào học hành. Đùng một cái ba năm, lần đầu trở lại, phải đi một quãng đường thật xa đến tìm cậu. Phải chăng, tận sâu trong lòng, vẫn đang ôm một tia mong chờ?
Hối hả chạy tới trạm xe lửa, gió lạnh thổi táp vào mặt, khiến Tạ Nhất tỉnh táo ra, bước chầm chầm lại, cười giễu bản thân một phen. Mong chờ? Có gì để mong chờ? Mình là một tên biến thái, lẽ nào cũng biến người khác thành biến thái theo?
Tới giờ xe cặp bến, tuyến xe của Vương Thụ Dân đến, Tạ Nhất đứng bật dậy, dáo dác tìm kiếm trong đám người nhốn nháo.
Những người đứng chờ thân nhân ở trạm xe hẳn là cũng có cảm giác thế này, nhất là giữa lúc đông người, mỏi mắt ngóng tìm hình bóng quen thuộc. Nếu không có di động liên hệ thì cơ bản xác suất nhận ra nhau chẳng đến một phần trăm.
Tạ Nhất chẳng dám chớp mắt, ráng giành đứng ở nơi cao nhất, dựa theo hồi ức mà tìm một người.
Ngay lúc mắt mỏi chân run, kiếm hoài không gặp, thì vai bị ai đó vỗ một cái. Tạ Nhất giật mình, quay đầu lại, chưa kịp trông rõ hình dáng đối phương thì bị cánh tay cứng như sắt thép quặp lấy cổ, vai bị đè xuống, thiếu điều ngã sóng soài dưới đất.
Tạ Nhất ho khan mấy tiếng, cố ngước đầu lên, nhưng Vương Thụ Dân lại cố tình đè lưng cậu lại, "Hứ, cố trừng đôi mắt mù của cậu lên tìm gì hả?" Đoạn Vương ta cõng bao hành lý lên vai, xoa xoa cánh tay Tạ Nhất, bĩu môi chê bai, "Sách, tôi nói cậu Tạ Nhất, tới tre nó còn to hơn cậu. Ba năm rồi còn đâu, sao chẳng to béo cao lớn thêm tí nào. Có đem cậu quẳng vào lò thì cũng chẳng cháy lên nổi."
Chẳng biết là do cơn ho khan hay trời đang lạnh mà mặt Tạ Nhất khẽ ưng ửng đỏ. Đoạn cậu giãy ra, cẩn thận quan sát thanh niên đứng trước mặt, cảm khái mà rằng, "Vương Thụ Dân, bộ đội các cậu mỗi ngày ăn phân hóa học à?"
Ba năm trước, Tạ Nhất đứng cạnh Vương Thụ Dân chỉ thấy hai người chênh lệch nhau chẳng bao nhiêu. Bây giờ nhìn lại thì cách nhau hơn nửa cái đầu. Cái tên to xác kia chẳng hề biết lạnh, mùa đông mà mặc áo jacket, để phơi làn da rám nắng cùng bả vai nảy nở rộng lớn của mình.
Gương mặt của thanh niên góc cạnh, ngũ quan sâu sắc, chỉ khi nào cười lên thì mới gợi nhớ tới thiếu niên mười sáu tuổi ngày nào, hàm chứa khí chất phóng khoáng, chẳng sợ kham khó gì.
Tạ Nhất mỉm cười, Vương Thụ Dân nhìn dáng tươi cười đó thì thấy có chút lạ lẫm. Cậu thanh niên này cứ im lặng mỉm cười, đôi môi tái nhợt, cằm thuôn nhọn, mi mày cong cong, khóe mắt nhíu lại, chẳng hiểu sao chỉ thấy vừa buồn bã, vừa thờ ơ... Vương Thụ Dân lắc đầu, hỏi đùa, "Chú có nhớ anh không?"
"Nhớ cậu? Nhớ cậu có hóa thành tiền được không? Tôi làm sao có thời gian xa xỉ đó!" Tạ Nhất xách hộ một túi hành lý, "Đi thôi, tôi dẫn cậu đi ăn gì đó."
Bên trong ga xe lửa rất nóng, lại rất chật, Tạ Nhất chỉ cười nghe Vương Thụ Dân nói liên miên một hồi, kể chuyện cậu bé xuất ngũ về nhà được nhà nước cấp việc làm cho, kể chuyện người anh em một lần có thể ăn hết khẩu phần ăn dành cho năm người, kể chuyện diễn tập từ lớn tới bé, nghiêm cần, khắc kỷ, nhưng lại sục sôi nhiệt huyết.
Người qua người lại chen chúc không ngừng, Vương Thụ Dân nghiêng người, nép cơ thể sát vào Tạ Nhất, ngực dán lên vai cậu. Nhiệt độ cơ thể xuyên qua lần áo sơ mi mỏng, truyền tới người Tạ Nhất, khiến cậu hồi hộp tưởng chừng không thể thở nỗi.
Cảm giác thấy hơi thở của Vương Thụ Dân phả lên trên vai, mặt và cổ Tạ Nhất lần nữa ửng hồng lên. Đây không phải là cự ly an toàn, vành tai tóc mai chạm nhau. Cái ý nghĩ "cách ra xa một chút" ngay từ lúc gặp lại nhau cứ trỗi lên trong đầu, hóa thành vuốt nhọn cào lấy trái tim, quặn lên đau nhói.
Cậu vốn là một người rõ ràng, rạch ròi yêu ghét, khiến người ta cảm giác thấy cậu như thể một con hổ con chẳng thể nhốt được vào lòng. Thở hắt ra một hơi cũng làm người khác ngửi thấy mùi cố chấp. Tạ Nhất nghĩ, nếu cậu là phụ nữ, thì lục phũ ngũ tạng cũng hư thối cả. Khi đối mặt với người kia, vẫn cứ tự tin mặc cảm thôi.
Biển người mênh mông, gần như vậy, xa đến thế.
Tagore từng nói, khoảng cách xa nhất thế gian, chính là tôi đứng trước mặt em, em lại không hay lòng tôi yêu em. Nhà văn xa xôi nơi nước bạn, viết những câu chữ hàn lâm, nhưng lại dễ dàng lay động lòng người, vì bởi từng tiếng từng lời đều thấm đậm tư vị cuộc đời.
*
Nụ cười vui vẻ của Vương Thụ Dân hoàn toàn tắt ngúm khi bước vào căn phòng trọ ọp ẹp của Vương Thụ Dân. Ngoài kia là thành phố xa hoa sáng lóa, người xe như nước, nhà cửa như nêm, nhưng bước qua phía bên này lại là một không gian nhỏ bé, chật chội, lại còn ngai ngái mùi ẩm mốc.
Tạ Nhất cất hành lý, chỉ vào cái ghế duy nhất trong phòng, "Cậu ngồi xe lâu như vậy chắc mệt lắm, lại kia ngồi đi, hoặc không thì lên giường nằm cũng được. Tôi đi nấu nước, cậu rửa tay rửa mặt xong, tôi dẫn ra ngoài ăn cơm."
Vương Thụ Dân túm ngay lấy tay Tạ Nhất, khiến cậu lảo đảo suýt thì té ngã, bàn tay cứng như gọng kìm làm Tạ Nhất sinh đau. Mãi một lúc đắn đo cắn môi, Vương Thụ Dân mới hỏi, "Cậu... sống ở đây?"
Tạ Nhất ngây ra một chút mới cười một tiếng, "Sao? Đại thiếu gia chưa từng thấy nhân gian khổ hạnh? Thật ra cũng không tệ. Bây giờ có hơi lạnh, nhưng nghe đâu đến hè thì mát lắm." Đoạn liền rút cánh tay ra khỏi bàn tay Vương Thụ Dân, xoay người đi nấu nước, "Cậu đã đặt vé tàu đi về chưa? Khi nào thì đi, ngày mốt à?"
Vương Thụ Dân thả người xuống giường, khiến cái giường dựng từ vài ba tấm ván kêu keng két, rầu rĩ đáp, "Không về, đợi khi nào cậu khai giảng mới về."
Tạ Nhất thoáng khựng người, thờ ơ nói, "Cậu muốn trải nghiệm cuộc sống kham khổ à? Mau mau về nhà đi. Tôi chỉ xin nghỉ làm có một ngày thôi, chẳng rỗi đâu đi hầu cậu. Ngày mai còn đi làm nữa."
Vương Thụ Dân hứ một tiếng, "Tôi cứ ở lại đây đấy làm gì nhau nào, có ngon thì gọi điện thoại về nhà khiếu nại đi!"
Tạ Nhất vặn lửa to lên, bếp lò tí tách kêu, rồi cười khổ nói, "Không giỡn với cậu đâu. Gần đây có chỗ bán vé tàu, buổi chiều tôi với cậu tới đó mua vé. Chỗ của tôi sao mà ở được. Hai bữa nữa Tiểu Ngô về, cậu hay tôi xuống đất nằm nào? Tiền điện nước ở đây tính theo đầu người. Bà chủ nhà lúc nào cũng sợ bọn này dẫn người về rồi quỵt tiền. Có thêm cậu thì tôi phải đóng tiền bằng với hai người đấy."
"Sao lại thế chứ?"
"Sao trăng gì, cậu cao to như vậy làm sao người ta có thể xem cậu như chị em bạn gái mà tính tiền hử?"
Vương Thụ Dân liền ngậm miệng, đột nhiên không biết nói gì nữa, thế nhưng cứ im lặng thì khó chịu. Đoạn lại nhớ tới bả vai gầy gò như thể cái móc phơi đồ của Tạ Nhất, rồi dáng người nom như cây tre, gió thổi mạnh một cái liền bay, mũi chợt cay cay.
Hai người im lặng một lúc, Tạ Nhất dùng giẻ lau bắc ấm nước sôi xuống, rót vào hai cốc nước, cho Vương Thụ Dân và mình mỗi người một ly, sau đó thì ngồi xuống cái ghế đẩu đã mục kia. Hai tay ôm lấy cốc nước, đầu ngón tay đỏ bừng, gương mặt lại chìm khuất dưới làn hơi nước mờ ảo khiến người đối diện chẳng nhìn ra biểu cảm gì.
"Muốn đi đâu chơi không? Bến Thượng Hải? Đông phương Minh châu? Đi thuyền dạo sông Hoàng Phố?"
Vương Thụ Dân nhìn Tạ Nhất, thu lại vẻ mặt đùa cợt ban đầu, "Chẳng đi đâu hết. Tôi tới không phải để chơi. Tiểu Tạ, cậu nói thật tôi nghe, tại sao cậu không nói gì mà đã bỏ đi hả?"
Tạ Nhất nghịch món tóc mái trước mặt, hời hợt đáp, "Cũng không có gì, tôi đánh Tạ Thủ Chuyết..."
Vương Thụ Dân trợn mắt há hốc mồm, như thể thấy người ngoài hành tinh, "Cậu nói cái gì?"
"Tạ Thủ Chuyết đưa một người đàn bà ở đâu đó về, tôi đấm ông ta một cái, rồi đoạn tuyệt quan hệ cha con." Tạ Nhất cố nuốt nước bọt, tay chân đông lạnh cũng từ từ ấm áp trở lại, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Tạ Thủ Chuyết chắc không mặt mũi gì để kể nhỉ?"
"Cậu... tiểu hành tinh cuối cùng cũng nổ rồi à?" Vương Thụ Dân nghẹn họng nửa ngày mới nói được một câu.
Tạ Nhất chỉ cười.
"Không phải, Tạ Nhất!" Vương Thụ Dân phục hồi tinh thần lại, thở dài, "Đánh thì đánh. Cậu... như thế là đang chứng tỏ cho ai coi hả?" Rồi di chân chà sàn nhà, "Cái phòng này tôi bước chẳng dám bước mạnh, còn cái ghế cậu đang ngồi, chẳng mấy chốc cũng gãy! Cậu đó, học không chịu học, làm như vậy chẳng phải chỉ tổ làm khổ mình hay sao?"
"Ai bảo là tôi không đi học, chỉ là bây giờ tôi xin tạm nghỉ một năm, đi làm kiếm học phí, sang năm lại nhập học..."
Vương Thụ Dân tức mình đặt cốc nước xuống giường cái cạch, nước nóng bắn lên mu bàn tay, nhíu mày hỏi, "Tạ Nhất, mẹ tôi coi cậu như con ruột, còn cậu thì coi gia đình tôi là cái gì?"
Tạ Nhất cúi đầu một lúc, tới khi ngước lên, nhãn thần vốn u ám bỗng chốc sáng rực. Rồi như có một dòng điện chạy ngang, làm Vương Thụ Dân thấy người run lên, tim đập mạnh, câu nói quở trách cứ nghẹn ngào sau đó lại hóa thành một tiếng thở dài bất lực, "Tiểu Tạ, tới bao giờ cậu mới chịu sửa cái tính con lừa đó hả?"
"Cậu mới là lừa ấy!" Tạ Nhất lườm một cái, "Đi thôi. Không phải cậu chướng mắt cái phòng tồi tàn này sao, tôi dẫn cậu đi ăn, lẩu nhé?"
Vương Thụ Dân nhụt chí, ừ hữ một tiếng, đứng dậy đi theo Tạ Nhất ra ngoài, rồi chẳng biết suy nghĩ cái gì lại nói, "Tiểu Tạ, nếu cậu bớt suy nghĩ và lo lắng đi một chút, biết không chừng sẽ sống thoải mái và vui vẻ hơn."
Tạ Nhất không quay đầu lại, cũng không trả lời, như thể chẳng hề nghe thấy. Gương mặt thanh tú nhưng lãnh đạm, đôi mắt u tối, miệng cười khổ một tiếng.
Đúng vậy, để sống thì phàm là bớt suy tính đi, nhìn đời thoáng một chút, đối người nào đó... cũng đừng để tâm quá mức.
Hiện đang là ngày nghỉ, tuyết số 1 đông nghìn nghịt người, ai nấy cũng cố chen lấn và đẩy xô chèn ép người khác dẹp lép cả ra. Dọc đường đi Tạ Nhất lòng bất ổn vô cùng. Tròn ba năm rồi cậu chẳng gặp Vương Thụ Dân.
Từ mười sáu tuổi đến mười chín tuổi, là quá trình đủ để một thiếu niên trở thành một người đàn ông. Tạ Nhất thốt nhiên nhận thấy, té ra đã lâu như vậy, té ra người kia ở ngay trong tim mình. Bản thân đã luôn chôn giấu bấy lâu.
Như thể một cái rương không đáy, tàn trữ chuyện cũ bao năm. Rất lâu sau đó mới mở ra, bất chợt phát hiện, cõi người ta chỉ hữu hạn trăm năm. Nhanh như thoi đoi gió đẩy. Nếu ngày trước không có buồn vui sướng khổ, thì ngày sau há sẽ phai nhạt xóa mờ?
Tạ Nhất không hiểu tư vị đang dậy sóng trong lòng là gì. Một thứ cảm giác chỉ chực trào nhảy bổ ra khỏi cổ họng. Vừa vui mừng vừa lo lắng. Nói chuyện điện thoại so với gặp mặt trực tiếp, vẫn khác nhau cả vạn dặm dài. Thiết nghĩ, Vương Thụ Dân đã lâu không về nhà, tới cả thời gian người thân đến thăm cũng khước từ để dồn sức vào học hành. Đùng một cái ba năm, lần đầu trở lại, phải đi một quãng đường thật xa đến tìm cậu. Phải chăng, tận sâu trong lòng, vẫn đang ôm một tia mong chờ?
Hối hả chạy tới trạm xe lửa, gió lạnh thổi táp vào mặt, khiến Tạ Nhất tỉnh táo ra, bước chầm chầm lại, cười giễu bản thân một phen. Mong chờ? Có gì để mong chờ? Mình là một tên biến thái, lẽ nào cũng biến người khác thành biến thái theo?
Tới giờ xe cặp bến, tuyến xe của Vương Thụ Dân đến, Tạ Nhất đứng bật dậy, dáo dác tìm kiếm trong đám người nhốn nháo.
Những người đứng chờ thân nhân ở trạm xe hẳn là cũng có cảm giác thế này, nhất là giữa lúc đông người, mỏi mắt ngóng tìm hình bóng quen thuộc. Nếu không có di động liên hệ thì cơ bản xác suất nhận ra nhau chẳng đến một phần trăm.
Tạ Nhất chẳng dám chớp mắt, ráng giành đứng ở nơi cao nhất, dựa theo hồi ức mà tìm một người.
Ngay lúc mắt mỏi chân run, kiếm hoài không gặp, thì vai bị ai đó vỗ một cái. Tạ Nhất giật mình, quay đầu lại, chưa kịp trông rõ hình dáng đối phương thì bị cánh tay cứng như sắt thép quặp lấy cổ, vai bị đè xuống, thiếu điều ngã sóng soài dưới đất.
Tạ Nhất ho khan mấy tiếng, cố ngước đầu lên, nhưng Vương Thụ Dân lại cố tình đè lưng cậu lại, "Hứ, cố trừng đôi mắt mù của cậu lên tìm gì hả?" Đoạn Vương ta cõng bao hành lý lên vai, xoa xoa cánh tay Tạ Nhất, bĩu môi chê bai, "Sách, tôi nói cậu Tạ Nhất, tới tre nó còn to hơn cậu. Ba năm rồi còn đâu, sao chẳng to béo cao lớn thêm tí nào. Có đem cậu quẳng vào lò thì cũng chẳng cháy lên nổi."
Chẳng biết là do cơn ho khan hay trời đang lạnh mà mặt Tạ Nhất khẽ ưng ửng đỏ. Đoạn cậu giãy ra, cẩn thận quan sát thanh niên đứng trước mặt, cảm khái mà rằng, "Vương Thụ Dân, bộ đội các cậu mỗi ngày ăn phân hóa học à?"
Ba năm trước, Tạ Nhất đứng cạnh Vương Thụ Dân chỉ thấy hai người chênh lệch nhau chẳng bao nhiêu. Bây giờ nhìn lại thì cách nhau hơn nửa cái đầu. Cái tên to xác kia chẳng hề biết lạnh, mùa đông mà mặc áo jacket, để phơi làn da rám nắng cùng bả vai nảy nở rộng lớn của mình.
Gương mặt của thanh niên góc cạnh, ngũ quan sâu sắc, chỉ khi nào cười lên thì mới gợi nhớ tới thiếu niên mười sáu tuổi ngày nào, hàm chứa khí chất phóng khoáng, chẳng sợ kham khó gì.
Tạ Nhất mỉm cười, Vương Thụ Dân nhìn dáng tươi cười đó thì thấy có chút lạ lẫm. Cậu thanh niên này cứ im lặng mỉm cười, đôi môi tái nhợt, cằm thuôn nhọn, mi mày cong cong, khóe mắt nhíu lại, chẳng hiểu sao chỉ thấy vừa buồn bã, vừa thờ ơ... Vương Thụ Dân lắc đầu, hỏi đùa, "Chú có nhớ anh không?"
"Nhớ cậu? Nhớ cậu có hóa thành tiền được không? Tôi làm sao có thời gian xa xỉ đó!" Tạ Nhất xách hộ một túi hành lý, "Đi thôi, tôi dẫn cậu đi ăn gì đó."
Bên trong ga xe lửa rất nóng, lại rất chật, Tạ Nhất chỉ cười nghe Vương Thụ Dân nói liên miên một hồi, kể chuyện cậu bé xuất ngũ về nhà được nhà nước cấp việc làm cho, kể chuyện người anh em một lần có thể ăn hết khẩu phần ăn dành cho năm người, kể chuyện diễn tập từ lớn tới bé, nghiêm cần, khắc kỷ, nhưng lại sục sôi nhiệt huyết.
Người qua người lại chen chúc không ngừng, Vương Thụ Dân nghiêng người, nép cơ thể sát vào Tạ Nhất, ngực dán lên vai cậu. Nhiệt độ cơ thể xuyên qua lần áo sơ mi mỏng, truyền tới người Tạ Nhất, khiến cậu hồi hộp tưởng chừng không thể thở nỗi.
Cảm giác thấy hơi thở của Vương Thụ Dân phả lên trên vai, mặt và cổ Tạ Nhất lần nữa ửng hồng lên. Đây không phải là cự ly an toàn, vành tai tóc mai chạm nhau. Cái ý nghĩ "cách ra xa một chút" ngay từ lúc gặp lại nhau cứ trỗi lên trong đầu, hóa thành vuốt nhọn cào lấy trái tim, quặn lên đau nhói.
Cậu vốn là một người rõ ràng, rạch ròi yêu ghét, khiến người ta cảm giác thấy cậu như thể một con hổ con chẳng thể nhốt được vào lòng. Thở hắt ra một hơi cũng làm người khác ngửi thấy mùi cố chấp. Tạ Nhất nghĩ, nếu cậu là phụ nữ, thì lục phũ ngũ tạng cũng hư thối cả. Khi đối mặt với người kia, vẫn cứ tự tin mặc cảm thôi.
Biển người mênh mông, gần như vậy, xa đến thế.
Tagore từng nói, khoảng cách xa nhất thế gian, chính là tôi đứng trước mặt em, em lại không hay lòng tôi yêu em. Nhà văn xa xôi nơi nước bạn, viết những câu chữ hàn lâm, nhưng lại dễ dàng lay động lòng người, vì bởi từng tiếng từng lời đều thấm đậm tư vị cuộc đời.
*
Nụ cười vui vẻ của Vương Thụ Dân hoàn toàn tắt ngúm khi bước vào căn phòng trọ ọp ẹp của Vương Thụ Dân. Ngoài kia là thành phố xa hoa sáng lóa, người xe như nước, nhà cửa như nêm, nhưng bước qua phía bên này lại là một không gian nhỏ bé, chật chội, lại còn ngai ngái mùi ẩm mốc.
Tạ Nhất cất hành lý, chỉ vào cái ghế duy nhất trong phòng, "Cậu ngồi xe lâu như vậy chắc mệt lắm, lại kia ngồi đi, hoặc không thì lên giường nằm cũng được. Tôi đi nấu nước, cậu rửa tay rửa mặt xong, tôi dẫn ra ngoài ăn cơm."
Vương Thụ Dân túm ngay lấy tay Tạ Nhất, khiến cậu lảo đảo suýt thì té ngã, bàn tay cứng như gọng kìm làm Tạ Nhất sinh đau. Mãi một lúc đắn đo cắn môi, Vương Thụ Dân mới hỏi, "Cậu... sống ở đây?"
Tạ Nhất ngây ra một chút mới cười một tiếng, "Sao? Đại thiếu gia chưa từng thấy nhân gian khổ hạnh? Thật ra cũng không tệ. Bây giờ có hơi lạnh, nhưng nghe đâu đến hè thì mát lắm." Đoạn liền rút cánh tay ra khỏi bàn tay Vương Thụ Dân, xoay người đi nấu nước, "Cậu đã đặt vé tàu đi về chưa? Khi nào thì đi, ngày mốt à?"
Vương Thụ Dân thả người xuống giường, khiến cái giường dựng từ vài ba tấm ván kêu keng két, rầu rĩ đáp, "Không về, đợi khi nào cậu khai giảng mới về."
Tạ Nhất thoáng khựng người, thờ ơ nói, "Cậu muốn trải nghiệm cuộc sống kham khổ à? Mau mau về nhà đi. Tôi chỉ xin nghỉ làm có một ngày thôi, chẳng rỗi đâu đi hầu cậu. Ngày mai còn đi làm nữa."
Vương Thụ Dân hứ một tiếng, "Tôi cứ ở lại đây đấy làm gì nhau nào, có ngon thì gọi điện thoại về nhà khiếu nại đi!"
Tạ Nhất vặn lửa to lên, bếp lò tí tách kêu, rồi cười khổ nói, "Không giỡn với cậu đâu. Gần đây có chỗ bán vé tàu, buổi chiều tôi với cậu tới đó mua vé. Chỗ của tôi sao mà ở được. Hai bữa nữa Tiểu Ngô về, cậu hay tôi xuống đất nằm nào? Tiền điện nước ở đây tính theo đầu người. Bà chủ nhà lúc nào cũng sợ bọn này dẫn người về rồi quỵt tiền. Có thêm cậu thì tôi phải đóng tiền bằng với hai người đấy."
"Sao lại thế chứ?"
"Sao trăng gì, cậu cao to như vậy làm sao người ta có thể xem cậu như chị em bạn gái mà tính tiền hử?"
Vương Thụ Dân liền ngậm miệng, đột nhiên không biết nói gì nữa, thế nhưng cứ im lặng thì khó chịu. Đoạn lại nhớ tới bả vai gầy gò như thể cái móc phơi đồ của Tạ Nhất, rồi dáng người nom như cây tre, gió thổi mạnh một cái liền bay, mũi chợt cay cay.
Hai người im lặng một lúc, Tạ Nhất dùng giẻ lau bắc ấm nước sôi xuống, rót vào hai cốc nước, cho Vương Thụ Dân và mình mỗi người một ly, sau đó thì ngồi xuống cái ghế đẩu đã mục kia. Hai tay ôm lấy cốc nước, đầu ngón tay đỏ bừng, gương mặt lại chìm khuất dưới làn hơi nước mờ ảo khiến người đối diện chẳng nhìn ra biểu cảm gì.
"Muốn đi đâu chơi không? Bến Thượng Hải? Đông phương Minh châu? Đi thuyền dạo sông Hoàng Phố?"
Vương Thụ Dân nhìn Tạ Nhất, thu lại vẻ mặt đùa cợt ban đầu, "Chẳng đi đâu hết. Tôi tới không phải để chơi. Tiểu Tạ, cậu nói thật tôi nghe, tại sao cậu không nói gì mà đã bỏ đi hả?"
Tạ Nhất nghịch món tóc mái trước mặt, hời hợt đáp, "Cũng không có gì, tôi đánh Tạ Thủ Chuyết..."
Vương Thụ Dân trợn mắt há hốc mồm, như thể thấy người ngoài hành tinh, "Cậu nói cái gì?"
"Tạ Thủ Chuyết đưa một người đàn bà ở đâu đó về, tôi đấm ông ta một cái, rồi đoạn tuyệt quan hệ cha con." Tạ Nhất cố nuốt nước bọt, tay chân đông lạnh cũng từ từ ấm áp trở lại, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Tạ Thủ Chuyết chắc không mặt mũi gì để kể nhỉ?"
"Cậu... tiểu hành tinh cuối cùng cũng nổ rồi à?" Vương Thụ Dân nghẹn họng nửa ngày mới nói được một câu.
Tạ Nhất chỉ cười.
"Không phải, Tạ Nhất!" Vương Thụ Dân phục hồi tinh thần lại, thở dài, "Đánh thì đánh. Cậu... như thế là đang chứng tỏ cho ai coi hả?" Rồi di chân chà sàn nhà, "Cái phòng này tôi bước chẳng dám bước mạnh, còn cái ghế cậu đang ngồi, chẳng mấy chốc cũng gãy! Cậu đó, học không chịu học, làm như vậy chẳng phải chỉ tổ làm khổ mình hay sao?"
"Ai bảo là tôi không đi học, chỉ là bây giờ tôi xin tạm nghỉ một năm, đi làm kiếm học phí, sang năm lại nhập học..."
Vương Thụ Dân tức mình đặt cốc nước xuống giường cái cạch, nước nóng bắn lên mu bàn tay, nhíu mày hỏi, "Tạ Nhất, mẹ tôi coi cậu như con ruột, còn cậu thì coi gia đình tôi là cái gì?"
Tạ Nhất cúi đầu một lúc, tới khi ngước lên, nhãn thần vốn u ám bỗng chốc sáng rực. Rồi như có một dòng điện chạy ngang, làm Vương Thụ Dân thấy người run lên, tim đập mạnh, câu nói quở trách cứ nghẹn ngào sau đó lại hóa thành một tiếng thở dài bất lực, "Tiểu Tạ, tới bao giờ cậu mới chịu sửa cái tính con lừa đó hả?"
"Cậu mới là lừa ấy!" Tạ Nhất lườm một cái, "Đi thôi. Không phải cậu chướng mắt cái phòng tồi tàn này sao, tôi dẫn cậu đi ăn, lẩu nhé?"
Vương Thụ Dân nhụt chí, ừ hữ một tiếng, đứng dậy đi theo Tạ Nhất ra ngoài, rồi chẳng biết suy nghĩ cái gì lại nói, "Tiểu Tạ, nếu cậu bớt suy nghĩ và lo lắng đi một chút, biết không chừng sẽ sống thoải mái và vui vẻ hơn."
Tạ Nhất không quay đầu lại, cũng không trả lời, như thể chẳng hề nghe thấy. Gương mặt thanh tú nhưng lãnh đạm, đôi mắt u tối, miệng cười khổ một tiếng.
Đúng vậy, để sống thì phàm là bớt suy tính đi, nhìn đời thoáng một chút, đối người nào đó... cũng đừng để tâm quá mức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook