Nhất Tâm Chi Cách
-
Chương 5
Giới thanh niên văn nghệ thường nói: “Tình cảm thời niên thiếu rất là nên thơ.” Kỳ thực trong cuộc sống đâu có nhiều thơ đến như vậy, phong quang đẹp đẽ chỉ là số ít, nhiều lắm bất quá chỉ là câu chuyện trong lúc trà dư tửu hậu khi không còn đề tài nào tán gẫu nữa. Mà ngay cả như vậy, có khi còn không có. Đây không phải là một ngày tốt, nhưng trong cuộc đời của cậu đây lại là một giờ tốt nhất.
Chu Duật Minh thường nghĩ, nửa đời trước cực khổ, nửa đời sau cô đơn, có phải vì mấy năm ngắn ngủi đó cậu gặp vận may quá hiếm có, đem hạnh phúc một đời của cậu tiêu xài hết.
Lúc cậu ý thức mình thích đàn ông thì thời kỳ trưởng thành đã qua một nửa. Lúc trước cậu vì sinh hoạt khó khăn mỗi ngày trôi qua rất là cực khổ, mãi đến khi bắt đầu cùng Triệu Thâm không lý tưởng, xa hoa đồi trụy tầm hoa vấn liễu, nhìn thân hình tráng kiện hoàn mỹ của hắn mà ước ao, lúc nhìn thấy tứ chi quấn quýt mồ hôi rơi xuống gương mặt góc cạnh của Triệu Thâm trong lòng cậu xao động, tiếp theo cổ họng cũng khô khốc, tiểu huynh đệ cũng dần dần ngẩng đầu.
Nhưng nhìn những người xung quanh cậu lại không thích. Trong lòng cậu khát vọng một người phải tốt hơn bọn họ, người đó phải có gương mặt thanh tú, cánh tay thon dài tay, xương hồ điệp hơi nhỏ, khi nhíu mày hai hàng lông mi khép lại như mưa phùn mờ mịt, như đuôi chim én bay qua vạn thủy thiên sơn rồi xẹt qua trước mắt… Suy nghĩ của cậu tới đây đã bị gián đoạn, giống như đi sai đường thì chỉ có thể đi tới vách đá cheo leo, sau đó lại không dám nhảy xuống.
Cậu tìm những bộ phim tình dục đồng tính trốn vào phòng nhỏ của mình trong lồng chim bồ câu lớn, lệ rơi đầy mặt mà tự an ủi mình. Kết quả một ngày nào đó giữa thời điểm cậu tăm tối nhất, trước mắt xuất hiện Thư Vân Kỳ với vẻ mặt kinh ngạc.
Anh phát hiện bí mật thứ nhất của Chu Duật Minh nhưng không thể phát hiện bí mật thứ hai. Chu Duật Minh nhìn thấy anh đẩy cửa đi vào một khắc kia theo bản năng lập tức bắn ra. Thư Vân Kỳ vẫn còn trong khiếp sợ, không nghĩ người anh xem như em trai không cùng huyết thống trước mắt và một màn sôi sục dâm mỹ có liên quan đến mình. Nhưng ngày hôm sau anh chạy đến tìm cậu sứt mẻ nói lắp bắp: chuyện cậu là đồng tính luyến ái anh sẽ bảo vệ, giữ bí mật vân vân.
Chu Duật Minh nhìn tai anh đỏ bừng, nhịn không được bật cười, từ nay về sau cậu không còn cách nào coi anh là anh trai của mình nữa.
Một ngày kia vào buổi hoàng hôn, cậu và Triệu Thâm ngồi cùng một chỗ, cậu thay đối phương làm bài tập, Triệu Thâm hiếm khi yên tĩnh vùi đầu mà vẽ. Cậu viết một hồi hiếu kỳ, đến gần hỏi: “Thì ra anh biết hội họa?”
Triệu Thâm huýt sáo: “Chuyên nghiệp luôn.”
Chu Duật Minh thừa dịp hắn chưa sẵn sàng lấy xem, tranh vừa mới phác họa qua loa nhưng đúng là vẽ mình. Trong tranh vẽ một thiếu niên tóc mái buông xuống, gương tú lệ, hàm dưới cong cong rất là đặc biệt, như là câu tâm hồn người khác. Nguyên lai cậu ở trong lòng Triệu Thâm có dáng dấp như thế này. Chu Duật Minh sửng sốt một chút rồi nói: “Này thoạt nhìn cũng không giống em.”
“Nói bậy, rõ ràng giống như đúc.” Triệu Thâm muốn đoạt lại, động tác cuống lên những tranh phác họa khác rơi xuống bay lả tả. Từng trang từng trang giấy đều là vẽ cùng một khuôn mặt.
Người trong bức họa là Thư Vân Kỳ.
Triệu Thâm chặt chẽ nhướng mày, thời khắc này Chu Duật Minh cảm thấy mình chưa bao giờ gần với tâm của hắn như vậy, cũng chưa bao giờ thấy mình lại có khoảng cách với người này xa như vậy.
“Thôi! ” cuối cùng Triệu Thâm thờ ơ cười cười, ánh tà dương chiếu vào mặt của hắn làm Chu Duật Minh nhớ tới lần đầu gặp gỡ, thiếu niên kia giống như con nhím sợ bị người khác nhìn thấy vết thương.
“Sớm muộn gì anh cũng nói cho em biết. Anh yêu thích anh ta, anh muốn anh ta sẽ trở thành người của anh. Em giúp anh một tay, đến lúc đó em sẽ không thiếu gì cả.”
Chu Duật Minh cúi đầu nhìn cái bóng dưới đất. Triệu Thâm là như vậy, những thứ hắn muốn đều sẽ là của hắn, cậu có giúp hay không thì chỉ là thêm gấm thêm hoa. Nhưng lần này hắn muốn đoạt thì cậu chỉ có hy vọng xa vời.
“Em có giúp anh không?” Triệu Thâm hỏi, trong giọng nói là nhất quán tin tưởng không nghi ngờ, cũng tuyệt không cho phép người khác xen vào.
Chu Duật Minh gật gật đầu, nở một nụ cười khó coi: “Anh nói cái gì, em cũng sẽ làm theo.”
Triệu Thâm mỉm cười vỗ vỗ bờ vai cậu, không nhìn thấy cậu lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.
Buổi tối hôm đó Chu Duật Minh phá lệ uống rượu, một ly một ly cứ thế mà rót hết, mới đầu là đắng sau đó dần dần chết lặng, cũng nếm thử cảm giác càng uống tâm càng phiền, rượu giữ tất cả những đau khổ dồn vào một chỗ trống để nó mất đi khả năng gây sóng gió. Chẳng trách những người đàn ông sau khi trưởng có thói quen uống rượu, ở trên bàn rượu nghĩ một đằng nói một nẻo.
Cậu ôm đầu gối ở trong phòng nhỏ lạnh lẽo ngồi một đêm, sáng sớm hôm sau khi ánh dương quang chiếu thẳng vào mặt, bỗng nhiên cậu nhảy lên lảo đảo lao ra. Gió đầu xuân phần phật thổi qua, cậu không giữ được góc áo càng bay càng cao. Cậu muốn đi tìm Thư Vân Kỳ, sau đó nói ra một câu, câu đó e rằng nhất định phải tiêu hao sức lực một đời của cậu.
Thư Vân Kỳ ở cách chỗ cậu không xa, lúc rảnh rỗi Chu Duật Minh chưa bao giờ đến. Lúc Thư Vân Kỳ tới tìm cậu dù cho chỉ là ngẫu nhiên cũng có thể làm cậu thụ sủng nhược kinh, mà muốn cậu tự đi tìm lại khó vượt qua như lên trời, cậu sợ bị người nhìn thấu. Thầm mến một người so với bị người thầm mến càng khó chịu, mỗi một người một vai kịch, cũng phải nói phải hát phải làm phân tích thiết kế nhân vật, học thoại đầy đủ.
Cậu cứ như vậy không đầu không đuôi chạy tới, ở dưới lầu dừng bước trù trừ một chút. Nhưng thời gian cho cậu cũng chỉ có như thế, chỉ trong phút chốc mà thôi. Cậu nhìn thấy Triệu Thâm đang ngồi trên xe máy, hắn giống như thợ săn đường nét khuôn mặt ưu mỹ hung ác lạnh lẽo như sắt thép, như con thú lớn yên tĩnh mà nguy hiểm mà nằm ngang ở phía trước.
Triệu Thâm ở trên xe xoay người lại, cẩn thận chu đáo dìu Thư Vân Kỳ ngồi ở phía sau lưng mình. Thư Vân Kỳ dùng một cánh tay ôm hắn, động tác làm lộ ra phần eo mềm mại như một đoạn dây cung kéo căng ghìm ở trong lòng Chu Duật Minh.
“Hai anh…” Chu Duật Minh nhẹ nhàng hỏi. Thư Vân Kỳ không hiểu ý hỏi lại: “Minh Minh, hai anh phải đi học, em có chuyện gì không?”
Triệu Thâm cũng quay đầu lại nhìn cậu, trong ánh mắt của hắn nồng đậm ý cười, bởi đặc biệt vui sướng nên sáng lấp loá. Ánh sáng mặt trời chiếu vào võng mạc của hắn bị vỡ thành vạn điểm vàng, như là từng giọt từng giọt thủy ngân lay động, mỗi một giọt thủy ngân giống như mũi tên có độc đâm vào trái tim Chu Duật Minh. Trong ánh mắt kia có ngụ ý tôi cho cậu biết chúng tôi thân mật, để khi vui vẻ sẽ tâm sự với nhau về bí mật này.
Ánh mắt này rơi vào người cậu làm cho cậu cảm thấy cuối cùng mình chỉ như một cọng cỏ nhẹ nhàng rơi xuống, đánh nát men rượu trong người, lấy hết toàn bộ dũng khí của cậu. Đối thủ của cậu là Triệu Thâm, không có ai hiểu hắn rõ ràng hơn cậu, hắn ngăn nắp cỡ nào, ngông cuồng tự đại cỡ nào, lúc mê người có thể mê người đến thế nào.
“Em… Tờ khai bệnh án của em gái em anh còn giữ không? Em muốn dẫn nó đi kiểm tra sức khoẻ…” Chu Duật Minh lúng túng giọng nói càng ngày càng nhỏ. Thư Vân Kì ôn nhu ân cần nhìn cậu làm trong lòng cậu chột dạ, tay chân đổ mồ hôi. Đột nhiên cậu nhớ lại Thư Vân Kỳ đối sử với mình và những đứa trẻ khác trong cô nhi viện không hề có sự khác biệt, mà cậu cũng không cần anh chăm sóc như con vật nhỏ đáng thương đáng yêu. Thế giới của anh và cậu cách biệt đâu chỉ có bao nhiêu đó.
Sau khi Triệu Thâm nói rõ tình cảm của hắn với Thư Vân Kì thì cậu thấy hắn càng ngày càng thật lòng. Khi tính hướng của hắn bị người phát hiện, Triệu gia nổi lên sóng lớn, cha hắn thậm chí có suy nghĩ chủ động đưa con riêng về nhà, thiếu chút nữa cùng cả nhà mẹ hắn trở mặt. Tuy nói địa vị Triệu gia đại thiếu của hắn cuối cùng vẫn vững như Thái Sơn, nhưng hai gia tộc thông gia thường xuyên qua lại đã mất ít nhiều tình cảm.
Đoạn thời gian đó Triệu Thâm buồn bực mất tập trung, đơn giản đến ở nhà của Thư Vân Kỳ thuận tiện chọc giận người nhà. Cũng chỉ có Thư Vân Kỳ hiền lành mới nhịn được hắn chứ không có người nào chịu được tính tình càng ngày càng biến ảo không ngừng của hắn. Tình cờ khi Chu Duật Minh bị kêu đến giúp đỡ, sẽ bị hắn chọc tức đến gần như muốn quay đầu ra cửa. Thường là làm giúp một nửa sẽ khẩu chiến với Triệu Thâm đang nhàn nhã nằm trên ghế salông giả làm ông chủ. Mỗi khi họ cãi nhau sứt đầu mẻ trán thì Thư Vân Kỳ sẽ lao ra khuyên can, trong phòng bếp không ai chăm nom, thức ăn bị cháy khét mà bốc ra khói.
Sau đó Triệu Thâm nói cho cậu biết: ” Lúc đó anh nghi ngờ em, thấy anh chán nản em sẽ xem thường anh. Khi đó anh không hiểu rõ em, cũng không biết là em vô tình hay là cố ý.”
Hai người bọn họ đều đặc biệt mẫn cảm, tranh cãi dù việc nhỏ cũng rất quật cường, ở cùng nhau có quá nhiều gập ghềnh trắc trở. Sau đó Thư Vân Kỳ cũng không thường gọi cậu đến. Chu Duật Minh thử đi quên, thử thu thập tâm tình của mình, có lúc nhớ tới cảnh hai người kia ở cùng nhau trong phòng vui vẻ mà cười cười nói nói, trong lòng sẽ đau đớn liên miên không dứt, đó là cậu không đành lòng chặt đứt, dằng dặc kéo dài một khoảng thời gian.
Sinh nhật 18 tuổi của Triệu Thâm sắp đến, đó là cái ngày chú định làm cho ba người không thể nào quên. Triệu Thâm lên kế hoạch sẽ tổ chức sinh nhật tiệc đứng, vài ngày trước đã bắt đầu bố trí, tỉ mỉ tính toán, hắn vốn không muốn có tiết mục tặng hoa hồng như vậy rất tầm thường, nhưng cuối cùng vẫn bị thuyết phục bèn gọi Chu Duật Minh đi mua hoa.
Chu Duật Minh đau đến hồn vía lên mây, nhưng vẫn nhận tiền của hắn. Khi cậu cầm hoa đi trên đường, người đi đường tới lui đều nhìn cậu cười thiện ý, chỉ có cậu cười không nổi.
Triệu Thâm bao cả một tầng nhà hàng, Chu Duật Minh ở trong thang máy nhìn con số tầng tầng thay đổi cảm giác như là nhìn thấy con số của quả bom đếm ngược. Cậu đi vào phòng ăn giống như đi đến pháp trường nhưng khi gần đến nơi nghe thấy âm thanh ầm ầm như có vật gì rơi vỡ, cậu hết hồn ngẩng đầu nhìn thấy Thư Vân Kỳ vội vã tung cửa bước nhanh đi ra.
Cậu chưa từng gặp Thư Vân Kỳ thất thố như vậy, hai hàng lông mày nhíu chặt, đáy mắt tức giận đầy mây đen, hai gò má lại nhuộm một lớp mỏng manh đỏ ửng. Vạt áo khoác theo bước chân vung vẩy, giày da đạp lên mặt đất phát ra tiếng vang.
Có một đám người đuổi theo ở phía sau anh vô cùng ầm ĩ nghe không rõ bọn họ nói gì. Chu Duật Minh nhận ra bọn họ là hồ bằng cẩu hữu của Triệu Thâm, dòng dõi các nhị thế tổ bạc triệu. Cậu có chút sợ sệt, Thư Vân Kỳ chạy đến kéo cánh tay của cậu, dùng giọng nói nghiêm khắc hiếm hoi hạ lệnh cho cậu: “Đi, chúng ta trở về.”
“Anh không tham gia tiệc sinh nhật của Triệu Thâm à…” Chu Duật Minh bị anh nhìn lướt qua, ngay lập tức ngậm miệng. Cậu không nghĩ tới có một ngày đôi mắt Thư Vân Kỳ cũng sẽ lạnh như vậy, đầy hàn ý sâu không thấy đáy như vậy.
“Minh Minh ” Thư Vân Kỳ vừa gọi tên của cậu, một bên lôi kéo cậu theo đường cũ mà đi: “Em còn nhỏ, nơi này không phải là chỗ em nên đến.”
Bó hoa hồng lớn rơi xuống đất tản ra, bọn họ đạp trên những cánh hoa hồng bay khắp mặt đất mà đi. Ở trên xe taxi Chu Duật Minh phát hiện Thư Vân Kỳ không đúng, anh dường như chịu đựng rất nhiều đau đớn, hai má đỏ bừng, hai mắt mơ hồ, thân thể rất nóng như là phát sốt. Chu Duật Minh âm thầm suy đoán có lẽ anh say rồi, nửa tha nửa kéo mà giúp đỡ anh trở về nhà.
Cậu giúp Thư Vân Kỳ lau người một chút mà tim đập đến sắp mất khống chế. Thư Vân Kỳ lúc này đặc biệt yên tĩnh, ngoan ngoãn thật giống như anh mới là em trai, Chu Duật Minh là anh trai của anh. Anh treo ở trên người Chu Duật Minh, lúc bụng dưới hai người đụng chạm khiến cả hai đều đau đớn.
Ánh mắt tình cờ liếc qua, trong nháy cậu lại cảm thấy người say không phải là Thư Vân Kỳ mà là chính mình. Men say chạm vào hỏa diễm mà cậu giấu thật sâu ở đáy lòng thiêu đốt không kiêng kị, đem hết thảy mà thiêu huỷ.
“Em phải đi.” Cậu dùng hết sức lực toàn thân đẩy Thư Vân Kỳ ra, nhìn anh nở nụ cười. Ngay vào lúc này ánh mắt mờ mịt của Thư Vân Kỳ bỗng nhiên trở nên sáng ngời, xoay người nhào tới ôm cậu đè lên trên giường. Âm thanh vải vóc bị xé rách trong ban đêm yên tĩnh cực kỳ vang dội, mỗi lần Chu Duật Minh hồi tưởng đều cảm thấy âm thanh kia cũng chính là lý trí của mình đang nứt toác.
Cậu đại khái hiểu Thư Vân Kỳ đã xảy ra chuyện gì. Đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng đồng thời cũng không thể làm gì khác.
Đêm đầu tiên từng trải là một tràng mộng ảo, mộng đẹp cũng là ác mộng. Khoái cảm trong lòng không thể trung hoà đau đớn của sinh lý, trên thực tế thân thể của bọn họ xưa nay không hợp phách. Tuy có đau đớn nhưng Chu Duật Minh cũng cảm thấy vui sướng, nổi đau này suốt đời cậu cầu không được.
Sáng hôm sau cậu thức dậy rất sớm thu dọn xong tất cả, chờ lời phán quyết của Thư Vân Kỳ với mình. Ngày đó khí trời mát mẻ, thiếu niên gương mặt thanh tú nhưng vẻ mặt tái nhợt nói với cậu: “Anh đã làm chuyện sai lầm với em không có cách nào bồi thường. Nếu như em không hận anh, chúng ta ở cùng nhau đi.”
Ba ngày sau cậu gặp được Triệu Thâm. Lúc gặp thoáng qua chỉ liếc mắt một cái, cậu liền biết hai người từ đây sẽ là người dưng.
Triệu Thâm tiều tụy rất nhiều, gương mặt băng lạnh như tan rã nhưng hắn vẫn ngạo mạn. Hắn cười lạnh nói với Chu Duật Minh: “Là anh xem thường em. Không nghĩ tới em còn có tâm tư như thế, thủ đoạn như vậy.”
Chu Duật Minh thường nghĩ, nửa đời trước cực khổ, nửa đời sau cô đơn, có phải vì mấy năm ngắn ngủi đó cậu gặp vận may quá hiếm có, đem hạnh phúc một đời của cậu tiêu xài hết.
Lúc cậu ý thức mình thích đàn ông thì thời kỳ trưởng thành đã qua một nửa. Lúc trước cậu vì sinh hoạt khó khăn mỗi ngày trôi qua rất là cực khổ, mãi đến khi bắt đầu cùng Triệu Thâm không lý tưởng, xa hoa đồi trụy tầm hoa vấn liễu, nhìn thân hình tráng kiện hoàn mỹ của hắn mà ước ao, lúc nhìn thấy tứ chi quấn quýt mồ hôi rơi xuống gương mặt góc cạnh của Triệu Thâm trong lòng cậu xao động, tiếp theo cổ họng cũng khô khốc, tiểu huynh đệ cũng dần dần ngẩng đầu.
Nhưng nhìn những người xung quanh cậu lại không thích. Trong lòng cậu khát vọng một người phải tốt hơn bọn họ, người đó phải có gương mặt thanh tú, cánh tay thon dài tay, xương hồ điệp hơi nhỏ, khi nhíu mày hai hàng lông mi khép lại như mưa phùn mờ mịt, như đuôi chim én bay qua vạn thủy thiên sơn rồi xẹt qua trước mắt… Suy nghĩ của cậu tới đây đã bị gián đoạn, giống như đi sai đường thì chỉ có thể đi tới vách đá cheo leo, sau đó lại không dám nhảy xuống.
Cậu tìm những bộ phim tình dục đồng tính trốn vào phòng nhỏ của mình trong lồng chim bồ câu lớn, lệ rơi đầy mặt mà tự an ủi mình. Kết quả một ngày nào đó giữa thời điểm cậu tăm tối nhất, trước mắt xuất hiện Thư Vân Kỳ với vẻ mặt kinh ngạc.
Anh phát hiện bí mật thứ nhất của Chu Duật Minh nhưng không thể phát hiện bí mật thứ hai. Chu Duật Minh nhìn thấy anh đẩy cửa đi vào một khắc kia theo bản năng lập tức bắn ra. Thư Vân Kỳ vẫn còn trong khiếp sợ, không nghĩ người anh xem như em trai không cùng huyết thống trước mắt và một màn sôi sục dâm mỹ có liên quan đến mình. Nhưng ngày hôm sau anh chạy đến tìm cậu sứt mẻ nói lắp bắp: chuyện cậu là đồng tính luyến ái anh sẽ bảo vệ, giữ bí mật vân vân.
Chu Duật Minh nhìn tai anh đỏ bừng, nhịn không được bật cười, từ nay về sau cậu không còn cách nào coi anh là anh trai của mình nữa.
Một ngày kia vào buổi hoàng hôn, cậu và Triệu Thâm ngồi cùng một chỗ, cậu thay đối phương làm bài tập, Triệu Thâm hiếm khi yên tĩnh vùi đầu mà vẽ. Cậu viết một hồi hiếu kỳ, đến gần hỏi: “Thì ra anh biết hội họa?”
Triệu Thâm huýt sáo: “Chuyên nghiệp luôn.”
Chu Duật Minh thừa dịp hắn chưa sẵn sàng lấy xem, tranh vừa mới phác họa qua loa nhưng đúng là vẽ mình. Trong tranh vẽ một thiếu niên tóc mái buông xuống, gương tú lệ, hàm dưới cong cong rất là đặc biệt, như là câu tâm hồn người khác. Nguyên lai cậu ở trong lòng Triệu Thâm có dáng dấp như thế này. Chu Duật Minh sửng sốt một chút rồi nói: “Này thoạt nhìn cũng không giống em.”
“Nói bậy, rõ ràng giống như đúc.” Triệu Thâm muốn đoạt lại, động tác cuống lên những tranh phác họa khác rơi xuống bay lả tả. Từng trang từng trang giấy đều là vẽ cùng một khuôn mặt.
Người trong bức họa là Thư Vân Kỳ.
Triệu Thâm chặt chẽ nhướng mày, thời khắc này Chu Duật Minh cảm thấy mình chưa bao giờ gần với tâm của hắn như vậy, cũng chưa bao giờ thấy mình lại có khoảng cách với người này xa như vậy.
“Thôi! ” cuối cùng Triệu Thâm thờ ơ cười cười, ánh tà dương chiếu vào mặt của hắn làm Chu Duật Minh nhớ tới lần đầu gặp gỡ, thiếu niên kia giống như con nhím sợ bị người khác nhìn thấy vết thương.
“Sớm muộn gì anh cũng nói cho em biết. Anh yêu thích anh ta, anh muốn anh ta sẽ trở thành người của anh. Em giúp anh một tay, đến lúc đó em sẽ không thiếu gì cả.”
Chu Duật Minh cúi đầu nhìn cái bóng dưới đất. Triệu Thâm là như vậy, những thứ hắn muốn đều sẽ là của hắn, cậu có giúp hay không thì chỉ là thêm gấm thêm hoa. Nhưng lần này hắn muốn đoạt thì cậu chỉ có hy vọng xa vời.
“Em có giúp anh không?” Triệu Thâm hỏi, trong giọng nói là nhất quán tin tưởng không nghi ngờ, cũng tuyệt không cho phép người khác xen vào.
Chu Duật Minh gật gật đầu, nở một nụ cười khó coi: “Anh nói cái gì, em cũng sẽ làm theo.”
Triệu Thâm mỉm cười vỗ vỗ bờ vai cậu, không nhìn thấy cậu lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.
Buổi tối hôm đó Chu Duật Minh phá lệ uống rượu, một ly một ly cứ thế mà rót hết, mới đầu là đắng sau đó dần dần chết lặng, cũng nếm thử cảm giác càng uống tâm càng phiền, rượu giữ tất cả những đau khổ dồn vào một chỗ trống để nó mất đi khả năng gây sóng gió. Chẳng trách những người đàn ông sau khi trưởng có thói quen uống rượu, ở trên bàn rượu nghĩ một đằng nói một nẻo.
Cậu ôm đầu gối ở trong phòng nhỏ lạnh lẽo ngồi một đêm, sáng sớm hôm sau khi ánh dương quang chiếu thẳng vào mặt, bỗng nhiên cậu nhảy lên lảo đảo lao ra. Gió đầu xuân phần phật thổi qua, cậu không giữ được góc áo càng bay càng cao. Cậu muốn đi tìm Thư Vân Kỳ, sau đó nói ra một câu, câu đó e rằng nhất định phải tiêu hao sức lực một đời của cậu.
Thư Vân Kỳ ở cách chỗ cậu không xa, lúc rảnh rỗi Chu Duật Minh chưa bao giờ đến. Lúc Thư Vân Kỳ tới tìm cậu dù cho chỉ là ngẫu nhiên cũng có thể làm cậu thụ sủng nhược kinh, mà muốn cậu tự đi tìm lại khó vượt qua như lên trời, cậu sợ bị người nhìn thấu. Thầm mến một người so với bị người thầm mến càng khó chịu, mỗi một người một vai kịch, cũng phải nói phải hát phải làm phân tích thiết kế nhân vật, học thoại đầy đủ.
Cậu cứ như vậy không đầu không đuôi chạy tới, ở dưới lầu dừng bước trù trừ một chút. Nhưng thời gian cho cậu cũng chỉ có như thế, chỉ trong phút chốc mà thôi. Cậu nhìn thấy Triệu Thâm đang ngồi trên xe máy, hắn giống như thợ săn đường nét khuôn mặt ưu mỹ hung ác lạnh lẽo như sắt thép, như con thú lớn yên tĩnh mà nguy hiểm mà nằm ngang ở phía trước.
Triệu Thâm ở trên xe xoay người lại, cẩn thận chu đáo dìu Thư Vân Kỳ ngồi ở phía sau lưng mình. Thư Vân Kỳ dùng một cánh tay ôm hắn, động tác làm lộ ra phần eo mềm mại như một đoạn dây cung kéo căng ghìm ở trong lòng Chu Duật Minh.
“Hai anh…” Chu Duật Minh nhẹ nhàng hỏi. Thư Vân Kỳ không hiểu ý hỏi lại: “Minh Minh, hai anh phải đi học, em có chuyện gì không?”
Triệu Thâm cũng quay đầu lại nhìn cậu, trong ánh mắt của hắn nồng đậm ý cười, bởi đặc biệt vui sướng nên sáng lấp loá. Ánh sáng mặt trời chiếu vào võng mạc của hắn bị vỡ thành vạn điểm vàng, như là từng giọt từng giọt thủy ngân lay động, mỗi một giọt thủy ngân giống như mũi tên có độc đâm vào trái tim Chu Duật Minh. Trong ánh mắt kia có ngụ ý tôi cho cậu biết chúng tôi thân mật, để khi vui vẻ sẽ tâm sự với nhau về bí mật này.
Ánh mắt này rơi vào người cậu làm cho cậu cảm thấy cuối cùng mình chỉ như một cọng cỏ nhẹ nhàng rơi xuống, đánh nát men rượu trong người, lấy hết toàn bộ dũng khí của cậu. Đối thủ của cậu là Triệu Thâm, không có ai hiểu hắn rõ ràng hơn cậu, hắn ngăn nắp cỡ nào, ngông cuồng tự đại cỡ nào, lúc mê người có thể mê người đến thế nào.
“Em… Tờ khai bệnh án của em gái em anh còn giữ không? Em muốn dẫn nó đi kiểm tra sức khoẻ…” Chu Duật Minh lúng túng giọng nói càng ngày càng nhỏ. Thư Vân Kì ôn nhu ân cần nhìn cậu làm trong lòng cậu chột dạ, tay chân đổ mồ hôi. Đột nhiên cậu nhớ lại Thư Vân Kỳ đối sử với mình và những đứa trẻ khác trong cô nhi viện không hề có sự khác biệt, mà cậu cũng không cần anh chăm sóc như con vật nhỏ đáng thương đáng yêu. Thế giới của anh và cậu cách biệt đâu chỉ có bao nhiêu đó.
Sau khi Triệu Thâm nói rõ tình cảm của hắn với Thư Vân Kì thì cậu thấy hắn càng ngày càng thật lòng. Khi tính hướng của hắn bị người phát hiện, Triệu gia nổi lên sóng lớn, cha hắn thậm chí có suy nghĩ chủ động đưa con riêng về nhà, thiếu chút nữa cùng cả nhà mẹ hắn trở mặt. Tuy nói địa vị Triệu gia đại thiếu của hắn cuối cùng vẫn vững như Thái Sơn, nhưng hai gia tộc thông gia thường xuyên qua lại đã mất ít nhiều tình cảm.
Đoạn thời gian đó Triệu Thâm buồn bực mất tập trung, đơn giản đến ở nhà của Thư Vân Kỳ thuận tiện chọc giận người nhà. Cũng chỉ có Thư Vân Kỳ hiền lành mới nhịn được hắn chứ không có người nào chịu được tính tình càng ngày càng biến ảo không ngừng của hắn. Tình cờ khi Chu Duật Minh bị kêu đến giúp đỡ, sẽ bị hắn chọc tức đến gần như muốn quay đầu ra cửa. Thường là làm giúp một nửa sẽ khẩu chiến với Triệu Thâm đang nhàn nhã nằm trên ghế salông giả làm ông chủ. Mỗi khi họ cãi nhau sứt đầu mẻ trán thì Thư Vân Kỳ sẽ lao ra khuyên can, trong phòng bếp không ai chăm nom, thức ăn bị cháy khét mà bốc ra khói.
Sau đó Triệu Thâm nói cho cậu biết: ” Lúc đó anh nghi ngờ em, thấy anh chán nản em sẽ xem thường anh. Khi đó anh không hiểu rõ em, cũng không biết là em vô tình hay là cố ý.”
Hai người bọn họ đều đặc biệt mẫn cảm, tranh cãi dù việc nhỏ cũng rất quật cường, ở cùng nhau có quá nhiều gập ghềnh trắc trở. Sau đó Thư Vân Kỳ cũng không thường gọi cậu đến. Chu Duật Minh thử đi quên, thử thu thập tâm tình của mình, có lúc nhớ tới cảnh hai người kia ở cùng nhau trong phòng vui vẻ mà cười cười nói nói, trong lòng sẽ đau đớn liên miên không dứt, đó là cậu không đành lòng chặt đứt, dằng dặc kéo dài một khoảng thời gian.
Sinh nhật 18 tuổi của Triệu Thâm sắp đến, đó là cái ngày chú định làm cho ba người không thể nào quên. Triệu Thâm lên kế hoạch sẽ tổ chức sinh nhật tiệc đứng, vài ngày trước đã bắt đầu bố trí, tỉ mỉ tính toán, hắn vốn không muốn có tiết mục tặng hoa hồng như vậy rất tầm thường, nhưng cuối cùng vẫn bị thuyết phục bèn gọi Chu Duật Minh đi mua hoa.
Chu Duật Minh đau đến hồn vía lên mây, nhưng vẫn nhận tiền của hắn. Khi cậu cầm hoa đi trên đường, người đi đường tới lui đều nhìn cậu cười thiện ý, chỉ có cậu cười không nổi.
Triệu Thâm bao cả một tầng nhà hàng, Chu Duật Minh ở trong thang máy nhìn con số tầng tầng thay đổi cảm giác như là nhìn thấy con số của quả bom đếm ngược. Cậu đi vào phòng ăn giống như đi đến pháp trường nhưng khi gần đến nơi nghe thấy âm thanh ầm ầm như có vật gì rơi vỡ, cậu hết hồn ngẩng đầu nhìn thấy Thư Vân Kỳ vội vã tung cửa bước nhanh đi ra.
Cậu chưa từng gặp Thư Vân Kỳ thất thố như vậy, hai hàng lông mày nhíu chặt, đáy mắt tức giận đầy mây đen, hai gò má lại nhuộm một lớp mỏng manh đỏ ửng. Vạt áo khoác theo bước chân vung vẩy, giày da đạp lên mặt đất phát ra tiếng vang.
Có một đám người đuổi theo ở phía sau anh vô cùng ầm ĩ nghe không rõ bọn họ nói gì. Chu Duật Minh nhận ra bọn họ là hồ bằng cẩu hữu của Triệu Thâm, dòng dõi các nhị thế tổ bạc triệu. Cậu có chút sợ sệt, Thư Vân Kỳ chạy đến kéo cánh tay của cậu, dùng giọng nói nghiêm khắc hiếm hoi hạ lệnh cho cậu: “Đi, chúng ta trở về.”
“Anh không tham gia tiệc sinh nhật của Triệu Thâm à…” Chu Duật Minh bị anh nhìn lướt qua, ngay lập tức ngậm miệng. Cậu không nghĩ tới có một ngày đôi mắt Thư Vân Kỳ cũng sẽ lạnh như vậy, đầy hàn ý sâu không thấy đáy như vậy.
“Minh Minh ” Thư Vân Kỳ vừa gọi tên của cậu, một bên lôi kéo cậu theo đường cũ mà đi: “Em còn nhỏ, nơi này không phải là chỗ em nên đến.”
Bó hoa hồng lớn rơi xuống đất tản ra, bọn họ đạp trên những cánh hoa hồng bay khắp mặt đất mà đi. Ở trên xe taxi Chu Duật Minh phát hiện Thư Vân Kỳ không đúng, anh dường như chịu đựng rất nhiều đau đớn, hai má đỏ bừng, hai mắt mơ hồ, thân thể rất nóng như là phát sốt. Chu Duật Minh âm thầm suy đoán có lẽ anh say rồi, nửa tha nửa kéo mà giúp đỡ anh trở về nhà.
Cậu giúp Thư Vân Kỳ lau người một chút mà tim đập đến sắp mất khống chế. Thư Vân Kỳ lúc này đặc biệt yên tĩnh, ngoan ngoãn thật giống như anh mới là em trai, Chu Duật Minh là anh trai của anh. Anh treo ở trên người Chu Duật Minh, lúc bụng dưới hai người đụng chạm khiến cả hai đều đau đớn.
Ánh mắt tình cờ liếc qua, trong nháy cậu lại cảm thấy người say không phải là Thư Vân Kỳ mà là chính mình. Men say chạm vào hỏa diễm mà cậu giấu thật sâu ở đáy lòng thiêu đốt không kiêng kị, đem hết thảy mà thiêu huỷ.
“Em phải đi.” Cậu dùng hết sức lực toàn thân đẩy Thư Vân Kỳ ra, nhìn anh nở nụ cười. Ngay vào lúc này ánh mắt mờ mịt của Thư Vân Kỳ bỗng nhiên trở nên sáng ngời, xoay người nhào tới ôm cậu đè lên trên giường. Âm thanh vải vóc bị xé rách trong ban đêm yên tĩnh cực kỳ vang dội, mỗi lần Chu Duật Minh hồi tưởng đều cảm thấy âm thanh kia cũng chính là lý trí của mình đang nứt toác.
Cậu đại khái hiểu Thư Vân Kỳ đã xảy ra chuyện gì. Đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng đồng thời cũng không thể làm gì khác.
Đêm đầu tiên từng trải là một tràng mộng ảo, mộng đẹp cũng là ác mộng. Khoái cảm trong lòng không thể trung hoà đau đớn của sinh lý, trên thực tế thân thể của bọn họ xưa nay không hợp phách. Tuy có đau đớn nhưng Chu Duật Minh cũng cảm thấy vui sướng, nổi đau này suốt đời cậu cầu không được.
Sáng hôm sau cậu thức dậy rất sớm thu dọn xong tất cả, chờ lời phán quyết của Thư Vân Kỳ với mình. Ngày đó khí trời mát mẻ, thiếu niên gương mặt thanh tú nhưng vẻ mặt tái nhợt nói với cậu: “Anh đã làm chuyện sai lầm với em không có cách nào bồi thường. Nếu như em không hận anh, chúng ta ở cùng nhau đi.”
Ba ngày sau cậu gặp được Triệu Thâm. Lúc gặp thoáng qua chỉ liếc mắt một cái, cậu liền biết hai người từ đây sẽ là người dưng.
Triệu Thâm tiều tụy rất nhiều, gương mặt băng lạnh như tan rã nhưng hắn vẫn ngạo mạn. Hắn cười lạnh nói với Chu Duật Minh: “Là anh xem thường em. Không nghĩ tới em còn có tâm tư như thế, thủ đoạn như vậy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook